Chương 15
LamTThn
12/07/2021
Diêm Thừa Ngạo bực dọc bước ra khỏi Diêm Điện. Hắn vừa có một cuộc cãi vã với Diêm Vương đồng thời cũng là phụ vương hắn. Hắn đã linh cảm rằng phụ vương hắn đang bí mật làm gì đó mà hắn không biết, thêm nữa hình như phụ vương hắn đang cố gắng “kìm nén” phu nhân của hắn hết mức có thể, rốt cuộc là tặng phu nhân của hắn chiếc vòng tay khống chế linh lực là có ý định gì chứ? Hắn tức giận, vung tay đấm mạnh lên tường. “Chậc, phải đi gặp Tiểu Tịnh thôi.” - Hắn tự nhủ, rồi nhanh chóng rời bước.
“Phu nhân, em đang làm gì ở đây thế?” - Khi Diêm Thừa Ngạo đang đi lối tắt băng qua ngự hoa viên thì hắn bất chợt nhìn thấy một thân ảnh nhỏ quen thuộc đang quay lưng lại về phía hắn, tức thì hắn xoay người lại bước thẳng về phía ấy. Đi được vài bước hắn đã nhận ra được giọng nói quen thuộc của cô, hắn bất giác mỉm cười, rất nhanh chóng hắn đã đến được phía sau mà cô lại chẳng may may để ý đến. Hắn có chút uỷ khuất, hắn ghé sát miệng vào tai cô thủ thỉ.
“Á!!” - Khiết Tử Tịnh giật bắn người, cô bực dọc quay người lại nhìn tên khốn đáng đấm vừa chọc cô kia, cô bực mình hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Diêm Thừa Ngạo bật cười trước phản ứng tinh nghịch của cô, hắn đi đến ngồi đối diện cô rồi nói: “Tại sao anh lại không được ở đây? Đây là nhà anh.”
“Tưởng anh bảo anh có việc? Diêm đại thiếu gia không đi làm việc đi mà lại có thời gian rảnh ở đây chọc tức tôi à?” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói. Càng nhìn cô càng thấy tức, hắn ta tự tiện ăn bánh quy của cô rồi còn nhìn cô như kiểu vô tội lắm ấy.
Diêm Thừa Ngạo nhún vai, hắn ta nâng tay phải đang đặt lên bàn lên chống cằm rồi nở nụ cười ma mị: “Xong việc rồi. Vả lại anh luôn có thời gian rảnh cho phu nhân.”
Nói rồi hắn ngó xuống gầm bàn, hắn vừa nghe thấy tiếng gầm gừ ở đâu đây thì phải. Đập vào mắt hắn là một con chó mực hung dữ đang gầm gừ như muốn lao vào cắn hắn vậy. Hắn nhíu mày chỉ vào con chó rồi hỏi: “Con chó nào đây?”
“Gâu!” - Hao Thiên Khuyển sủa một tiếng giận dữ, nhưng nó không lao vào cắn Diêm Thừa Ngạo mà lại quấn lấy chân Khiết Tử Tịnh thêm một vòng.
Diêm Thừa Ngạo thấy vậy thì tức giận, rốt cuộc con chó này ở đâu ra mà lại dám quấn chặt lấy phu nhân của hắn như thế? Hắn chỉ muốn ném con chó này ra thật xa chỗ này mà thôi.
“À, nó là Hao Thiên Khuyển, là chó của Nhị lang thần đại nhân.” - Khiết Tử Tịnh nói rồi cúi xuống đem Hao Thiên Khuyển đặt trong lòng mình âu yếm vuốt ve.
Được Khiết Tử Tịnh âu yếm nên đuôi của Hao Thiên Khuyển hào hứng quẫy đuôi, nó còn không quên nhìn Diêm Thừa Ngạo như muốn khiêu khích hắn.
“Cái con chó này...” - Diêm Thừa Ngạo tức giận nghĩ. Dù nhìn thế nào thì cũng không hề giống con chó mực Hao Thiên Khuyển của Nhị lang thần mà. Hao Thiên Khuyển được miêu tả là thần khuyển dũng mãnh, sủng vật mạnh nhất trong hệ thần - luôn theo sát bên cạnh Nhị Lang Thần. Lại nhìn con chó trước mặt đang vẫy đuôi vui mừng chỉ vì được vuốt ve, hoàn toàn không giống một chút nào hết.
“Thế sao em lại ở cùng một chỗ với nó?” - Diêm Thừa Ngạo bĩu môi hỏi. “Tôi trông nó giúp cho Nhị lang thần đại nhân.” - Khiết Tử Tịnh vừa nói vừa lấy một chiếc bánh quy bón cho Hạo Thiên Khuyển.
Diêm Thừa Ngạo nhìn Hao Thiên Khuyển được Khiết Thử Tịnh cưng chiều mà có chút ghen tị, trong lòng hắn hiện tại giấm chua đang sôi sùng sục.
“Đừng thân thiết với nó như thế.” - Diêm Tử Ngạo cau mày nói.
Khiết Tử Tịnh nhìn bộ mặt đang ăn giấm chua của Diêm Thừa Ngạo thì cố gắng nhịn cười không thành tiếng, “Không phải chứ? Anh ghen với con chó à?”
“Còn lâu, em nghĩ nhiều rồi.” - Diêm Thừa Ngạo bĩu môi nói.
“Thế cơ? Anh đúng là đồ trẻ con.” - Khiết Tử Tịnh cũng học theo hắn, bĩu môi nói.
“Em mới trẻ con ấy. Thử nghĩ xem làm gì có người lớn nào ngực lép như em không?” - Diêm Thừa Ngạo nhếch mép nói, hắn khinh bỉ nhìn ngực cô.
Khiết Tử Tịnh tức giận, cô lườm hắn bằng ánh mắt băng giá, cô lạnh lùng nói: “Hao Thiên Khuyển, cắn hắn!”
“Gâu!” - Hao Thiên Khuyển sủa một cái, từ đùi của Khiết Tử Tịnh, nó lao xuống rồi phi tới chỗ Diêm Thừa Ngạo, cắn cho hắn một phát vào chân. Xong xuôi, nó lại nhanh như một cơn gió quay lại yên vị trên đùi của Khiết Tử Tịnh.
“Đau...” - Hắn ai oán lườm con chó vừa cắn mình lại đang nằm phởn trong lòng phu nhân của mình. Tuy hắn không bị tác dụng phụ gì, không chảy máu cũng không có sẹo nhưng hắn cũng thấy đau.
Khiết Tử Tịnh nở nụ cười thoả mãn nhìn hắn, dám chọc bà đây thì cũng phải dám chịu.
Từ một gốc cây gần đó, Dương Tiễn đang đứng quan sát hai người họ. Ông đã đứng ở đây được một lúc, đối với lời đồn mà ông nghe được thì mọi chuyện xảy ra hết sức kì lạ. Lần đầu tiên ông thấy Hao Thiên Khuyển nghe lời người khác như thế, đến ngay cả cố phu nhân của ông nó cũng không thèm nghe lời, huống hồ đây chỉ là người lạ. Chẳng có nhẽ lời đồn kia là đúng? Nhưng mà... Dương Tiễn mở đôi mắt thứ ba lên, nhìn lại vào Khiết Tử Tịnh thêm một lúc rồi khép lại. “Không có phản ứng gì cả. Cũng có thể chỉ là do cô nhóc ấy đặc biệt thôi.” - Ông khẽ lẩm bẩm.
Nghĩ vậy, Dương Tiễn ngay lập tức thoả mãn với suy nghĩ của mình. Ông thong thả bước đến chỗ hai người họ, cũng đến lúc ông phải về rồi. Vốn định nán lại để hỏi chuyện cô nhóc ấy, nhưng nào ngờ lại có tên nhóc họ Diêm kia ở đây nên ông đành bỏ qua.
“Hao Thiên Khuyển, lại đây.” - Ông đứng trước lối vào đình và ra lệnh với nó, rồi ông quay sang Khiết Tử Tịnh, nói với giọng tuy đã hiền từ hơn lúc trước nhưng cũng vẫn còn vài phần lạnh lùng: “Cảm ơn cô nhóc đã trông chừng nó giúp ta. Bây giờ ta phải về rồi, hẹn cô nhóc có duyên tái ngộ.”
Hao Thiên Khuyển liếm má Khiết Tử Tịnh một cái coi như là lời từ biệt, rồi nó nhảy xuống rồi đi đến bên cạnh Dương Tiễn.
“Không có gì đâu, chúc ngài thượng lộ bình an.” - Khiết Tử Tịnh khẽ gật đầu chào.
“Vậy xin phép, Diêm thiếu gia và phu nhân.” - Dương Tiễn khẽ gật đầu rồi nhanh chóng cùng Hao Thiên Khuyển rời đi.
“Bảo bối~ Từ khi nào em lại thân với Dương Tiễn đại nhân như thế?” - Sau khi Dương Tiễn rời đi, Diêm Thừa Ngạo vô liêm sỉ đem theo bộ mặt uỷ khuất đến rúc vào người Khiết Tử Tịnh.
“Anh bị khùng hả? Mau buông ra.” Khiết Tử Tịnh thở dài, cô cố gắng đẩy tên đàn ông to lớn ra khỏi người mình nhưng vô ích, vốn dĩ hắn ta to gấp đôi cô, cô không thể đọ lại sức hắn.
“Không chịu. Anh sẽ không buông nếu em không nói rõ mọi chuyện với anh.” - Hắn mặt dày ôm eo cô rồi cọ cọ vào bụng cô.
Khiết Tử Tịnh bất lực nhìn gã đàn ông đang rúc vào người mình, cuối cùng cô đành thoả hiêp: “Thôi được, tôi nói. Tôi chỉ tình cờ gặp Nhị lang thần đại nhân lúc đi dạo thôi. Ngoài ra không có gì hết.”
Hắn nghe vậy thì ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt rưng rưng như cún con nhìn cô, mếu máo nói: “Có thật không? Vậy thì phu nhân cũng vuốt ve anh đi.”
Khiết Tử Tịnh, A Loan:???
Anh trai à, anh có liêm sỉ tí được không vậy?
Thiếu gia à, sao từ khi có vợ liêm sỉ của ngài tụt dốc không phanh vậy?
Nhưng nhìn lại, đúng là hắn ta đáng yêu thật, như cún con ấy. Khiết Tử Tịnh nghĩ vậy, rồi cũng mềm lòng mà vuốt nhẹ tóc hắn vài cái, cô hắng giọng: “Được chưa?”
“Chưa được, phu nhân vuốt ve anh nữa đi...” - Diêm Thừa Ngạo dường như vẫn chưa thoả mãn, hắn lại rúc vào người cô rồi vẫn giở cái giọng uỷ khuất ấy ra, nói.
Khiết Tử Tịnh thở dài, tự dưng cô có cảm giác rằng mình đang nuôi chó vậy. Tuy nghĩ vậy, nhưng cô vẫn vuốt nhẹ tóc hắn từ nãy tới giờ.
“Khụ... xin lỗi đã làm phiền thiếu gia và phu nhân.” - Hắc Vô Thường không biết từ đâu chui ra, y đã đứng ở trước mặt hai người họ nãy giờ nhưng không ai để ý đến y cả. Có chút tủi thân, y hắng giọng nói.
Khiết Tử Tịnh bấy giờ mới để ý đến sự hiện diện của Hắc Vô Thường, cô xấu hổ đẩy Diêm Thừa Ngạo ra rồi khẽ ho khan.
Diêm Thừa Ngạo đang hưởng thụ cảm giác được vợ vuốt ve, hắn đang sung sướng đột nhiên bị đẩy ra. Có chút khó chịu, à không phải là hắn đang cực kì khó chịu, mặt hắn tối sầm lại, hắn liếc xéo Hắc Vô Thường rồi bực dọc nói: “Có chuyện gì?”
“Dạ... dạ... Đại... Đại Vương cho gọi hai người ạ.” - Đối diện với thái độ bực dọc của hắn, Hắc Vô Thường cúi gằm mặt xuống, y lắp ba lắp bắp không nói nên lời, y không dám ngẩng mặt lên để đối diện với ánh mắt của hắn vì y biết ánh mắt ấy hiện tại đang thực sự đáng sợ.
“Thôi nào Thừa Ngạo, anh làm Hắc Vô Thường sợ rồi đấy.” - Khiết Tử Tịnh thở dài nhìn Hắc Vô Thường đang run lên vì sợ hãi, cô đứng lên đi lại vỗ nhẹ vào vai Diêm Thừa Ngạo rồi nói tiếp: “Được rồi Hắc Vô Thường, ngươi dẫn đường đi.”
Diêm Thừa Ngạo lập tức thay đổi 180 độ, hắn ôm chầm lấy Khiết Tử Tịnh rồi cọ má cô, lại giở giọng nhõng nhẽo nói: “Phu nhân~”
Khiết Tử Tịnh thở dài ngao ngán, tên khốn này hôm nay đúng là bị khùng thật rồi. Hay là tự dưng anh ta muốn làm chó nhỉ? Một phong cách mới sao?
Hắc Vô Thường thấy vậy, y cảm thấy nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Phu nhân của y đúng là thiên thần!
Còn A Loan thì đã quá quen với sự việc như thế này rồi, gương mặt cô từ nãy tới giờ vẫn chai lì, không cảm xúc. Cô đang nghĩ về người thiếu gia lạnh lùng, trang nghiêm ngày xưa của mình, haizz... thiếu gia của ngày xưa đã chết rồi.
“Phu nhân, em đang làm gì ở đây thế?” - Khi Diêm Thừa Ngạo đang đi lối tắt băng qua ngự hoa viên thì hắn bất chợt nhìn thấy một thân ảnh nhỏ quen thuộc đang quay lưng lại về phía hắn, tức thì hắn xoay người lại bước thẳng về phía ấy. Đi được vài bước hắn đã nhận ra được giọng nói quen thuộc của cô, hắn bất giác mỉm cười, rất nhanh chóng hắn đã đến được phía sau mà cô lại chẳng may may để ý đến. Hắn có chút uỷ khuất, hắn ghé sát miệng vào tai cô thủ thỉ.
“Á!!” - Khiết Tử Tịnh giật bắn người, cô bực dọc quay người lại nhìn tên khốn đáng đấm vừa chọc cô kia, cô bực mình hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Diêm Thừa Ngạo bật cười trước phản ứng tinh nghịch của cô, hắn đi đến ngồi đối diện cô rồi nói: “Tại sao anh lại không được ở đây? Đây là nhà anh.”
“Tưởng anh bảo anh có việc? Diêm đại thiếu gia không đi làm việc đi mà lại có thời gian rảnh ở đây chọc tức tôi à?” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói. Càng nhìn cô càng thấy tức, hắn ta tự tiện ăn bánh quy của cô rồi còn nhìn cô như kiểu vô tội lắm ấy.
Diêm Thừa Ngạo nhún vai, hắn ta nâng tay phải đang đặt lên bàn lên chống cằm rồi nở nụ cười ma mị: “Xong việc rồi. Vả lại anh luôn có thời gian rảnh cho phu nhân.”
Nói rồi hắn ngó xuống gầm bàn, hắn vừa nghe thấy tiếng gầm gừ ở đâu đây thì phải. Đập vào mắt hắn là một con chó mực hung dữ đang gầm gừ như muốn lao vào cắn hắn vậy. Hắn nhíu mày chỉ vào con chó rồi hỏi: “Con chó nào đây?”
“Gâu!” - Hao Thiên Khuyển sủa một tiếng giận dữ, nhưng nó không lao vào cắn Diêm Thừa Ngạo mà lại quấn lấy chân Khiết Tử Tịnh thêm một vòng.
Diêm Thừa Ngạo thấy vậy thì tức giận, rốt cuộc con chó này ở đâu ra mà lại dám quấn chặt lấy phu nhân của hắn như thế? Hắn chỉ muốn ném con chó này ra thật xa chỗ này mà thôi.
“À, nó là Hao Thiên Khuyển, là chó của Nhị lang thần đại nhân.” - Khiết Tử Tịnh nói rồi cúi xuống đem Hao Thiên Khuyển đặt trong lòng mình âu yếm vuốt ve.
Được Khiết Tử Tịnh âu yếm nên đuôi của Hao Thiên Khuyển hào hứng quẫy đuôi, nó còn không quên nhìn Diêm Thừa Ngạo như muốn khiêu khích hắn.
“Cái con chó này...” - Diêm Thừa Ngạo tức giận nghĩ. Dù nhìn thế nào thì cũng không hề giống con chó mực Hao Thiên Khuyển của Nhị lang thần mà. Hao Thiên Khuyển được miêu tả là thần khuyển dũng mãnh, sủng vật mạnh nhất trong hệ thần - luôn theo sát bên cạnh Nhị Lang Thần. Lại nhìn con chó trước mặt đang vẫy đuôi vui mừng chỉ vì được vuốt ve, hoàn toàn không giống một chút nào hết.
“Thế sao em lại ở cùng một chỗ với nó?” - Diêm Thừa Ngạo bĩu môi hỏi. “Tôi trông nó giúp cho Nhị lang thần đại nhân.” - Khiết Tử Tịnh vừa nói vừa lấy một chiếc bánh quy bón cho Hạo Thiên Khuyển.
Diêm Thừa Ngạo nhìn Hao Thiên Khuyển được Khiết Thử Tịnh cưng chiều mà có chút ghen tị, trong lòng hắn hiện tại giấm chua đang sôi sùng sục.
“Đừng thân thiết với nó như thế.” - Diêm Tử Ngạo cau mày nói.
Khiết Tử Tịnh nhìn bộ mặt đang ăn giấm chua của Diêm Thừa Ngạo thì cố gắng nhịn cười không thành tiếng, “Không phải chứ? Anh ghen với con chó à?”
“Còn lâu, em nghĩ nhiều rồi.” - Diêm Thừa Ngạo bĩu môi nói.
“Thế cơ? Anh đúng là đồ trẻ con.” - Khiết Tử Tịnh cũng học theo hắn, bĩu môi nói.
“Em mới trẻ con ấy. Thử nghĩ xem làm gì có người lớn nào ngực lép như em không?” - Diêm Thừa Ngạo nhếch mép nói, hắn khinh bỉ nhìn ngực cô.
Khiết Tử Tịnh tức giận, cô lườm hắn bằng ánh mắt băng giá, cô lạnh lùng nói: “Hao Thiên Khuyển, cắn hắn!”
“Gâu!” - Hao Thiên Khuyển sủa một cái, từ đùi của Khiết Tử Tịnh, nó lao xuống rồi phi tới chỗ Diêm Thừa Ngạo, cắn cho hắn một phát vào chân. Xong xuôi, nó lại nhanh như một cơn gió quay lại yên vị trên đùi của Khiết Tử Tịnh.
“Đau...” - Hắn ai oán lườm con chó vừa cắn mình lại đang nằm phởn trong lòng phu nhân của mình. Tuy hắn không bị tác dụng phụ gì, không chảy máu cũng không có sẹo nhưng hắn cũng thấy đau.
Khiết Tử Tịnh nở nụ cười thoả mãn nhìn hắn, dám chọc bà đây thì cũng phải dám chịu.
Từ một gốc cây gần đó, Dương Tiễn đang đứng quan sát hai người họ. Ông đã đứng ở đây được một lúc, đối với lời đồn mà ông nghe được thì mọi chuyện xảy ra hết sức kì lạ. Lần đầu tiên ông thấy Hao Thiên Khuyển nghe lời người khác như thế, đến ngay cả cố phu nhân của ông nó cũng không thèm nghe lời, huống hồ đây chỉ là người lạ. Chẳng có nhẽ lời đồn kia là đúng? Nhưng mà... Dương Tiễn mở đôi mắt thứ ba lên, nhìn lại vào Khiết Tử Tịnh thêm một lúc rồi khép lại. “Không có phản ứng gì cả. Cũng có thể chỉ là do cô nhóc ấy đặc biệt thôi.” - Ông khẽ lẩm bẩm.
Nghĩ vậy, Dương Tiễn ngay lập tức thoả mãn với suy nghĩ của mình. Ông thong thả bước đến chỗ hai người họ, cũng đến lúc ông phải về rồi. Vốn định nán lại để hỏi chuyện cô nhóc ấy, nhưng nào ngờ lại có tên nhóc họ Diêm kia ở đây nên ông đành bỏ qua.
“Hao Thiên Khuyển, lại đây.” - Ông đứng trước lối vào đình và ra lệnh với nó, rồi ông quay sang Khiết Tử Tịnh, nói với giọng tuy đã hiền từ hơn lúc trước nhưng cũng vẫn còn vài phần lạnh lùng: “Cảm ơn cô nhóc đã trông chừng nó giúp ta. Bây giờ ta phải về rồi, hẹn cô nhóc có duyên tái ngộ.”
Hao Thiên Khuyển liếm má Khiết Tử Tịnh một cái coi như là lời từ biệt, rồi nó nhảy xuống rồi đi đến bên cạnh Dương Tiễn.
“Không có gì đâu, chúc ngài thượng lộ bình an.” - Khiết Tử Tịnh khẽ gật đầu chào.
“Vậy xin phép, Diêm thiếu gia và phu nhân.” - Dương Tiễn khẽ gật đầu rồi nhanh chóng cùng Hao Thiên Khuyển rời đi.
“Bảo bối~ Từ khi nào em lại thân với Dương Tiễn đại nhân như thế?” - Sau khi Dương Tiễn rời đi, Diêm Thừa Ngạo vô liêm sỉ đem theo bộ mặt uỷ khuất đến rúc vào người Khiết Tử Tịnh.
“Anh bị khùng hả? Mau buông ra.” Khiết Tử Tịnh thở dài, cô cố gắng đẩy tên đàn ông to lớn ra khỏi người mình nhưng vô ích, vốn dĩ hắn ta to gấp đôi cô, cô không thể đọ lại sức hắn.
“Không chịu. Anh sẽ không buông nếu em không nói rõ mọi chuyện với anh.” - Hắn mặt dày ôm eo cô rồi cọ cọ vào bụng cô.
Khiết Tử Tịnh bất lực nhìn gã đàn ông đang rúc vào người mình, cuối cùng cô đành thoả hiêp: “Thôi được, tôi nói. Tôi chỉ tình cờ gặp Nhị lang thần đại nhân lúc đi dạo thôi. Ngoài ra không có gì hết.”
Hắn nghe vậy thì ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt rưng rưng như cún con nhìn cô, mếu máo nói: “Có thật không? Vậy thì phu nhân cũng vuốt ve anh đi.”
Khiết Tử Tịnh, A Loan:???
Anh trai à, anh có liêm sỉ tí được không vậy?
Thiếu gia à, sao từ khi có vợ liêm sỉ của ngài tụt dốc không phanh vậy?
Nhưng nhìn lại, đúng là hắn ta đáng yêu thật, như cún con ấy. Khiết Tử Tịnh nghĩ vậy, rồi cũng mềm lòng mà vuốt nhẹ tóc hắn vài cái, cô hắng giọng: “Được chưa?”
“Chưa được, phu nhân vuốt ve anh nữa đi...” - Diêm Thừa Ngạo dường như vẫn chưa thoả mãn, hắn lại rúc vào người cô rồi vẫn giở cái giọng uỷ khuất ấy ra, nói.
Khiết Tử Tịnh thở dài, tự dưng cô có cảm giác rằng mình đang nuôi chó vậy. Tuy nghĩ vậy, nhưng cô vẫn vuốt nhẹ tóc hắn từ nãy tới giờ.
“Khụ... xin lỗi đã làm phiền thiếu gia và phu nhân.” - Hắc Vô Thường không biết từ đâu chui ra, y đã đứng ở trước mặt hai người họ nãy giờ nhưng không ai để ý đến y cả. Có chút tủi thân, y hắng giọng nói.
Khiết Tử Tịnh bấy giờ mới để ý đến sự hiện diện của Hắc Vô Thường, cô xấu hổ đẩy Diêm Thừa Ngạo ra rồi khẽ ho khan.
Diêm Thừa Ngạo đang hưởng thụ cảm giác được vợ vuốt ve, hắn đang sung sướng đột nhiên bị đẩy ra. Có chút khó chịu, à không phải là hắn đang cực kì khó chịu, mặt hắn tối sầm lại, hắn liếc xéo Hắc Vô Thường rồi bực dọc nói: “Có chuyện gì?”
“Dạ... dạ... Đại... Đại Vương cho gọi hai người ạ.” - Đối diện với thái độ bực dọc của hắn, Hắc Vô Thường cúi gằm mặt xuống, y lắp ba lắp bắp không nói nên lời, y không dám ngẩng mặt lên để đối diện với ánh mắt của hắn vì y biết ánh mắt ấy hiện tại đang thực sự đáng sợ.
“Thôi nào Thừa Ngạo, anh làm Hắc Vô Thường sợ rồi đấy.” - Khiết Tử Tịnh thở dài nhìn Hắc Vô Thường đang run lên vì sợ hãi, cô đứng lên đi lại vỗ nhẹ vào vai Diêm Thừa Ngạo rồi nói tiếp: “Được rồi Hắc Vô Thường, ngươi dẫn đường đi.”
Diêm Thừa Ngạo lập tức thay đổi 180 độ, hắn ôm chầm lấy Khiết Tử Tịnh rồi cọ má cô, lại giở giọng nhõng nhẽo nói: “Phu nhân~”
Khiết Tử Tịnh thở dài ngao ngán, tên khốn này hôm nay đúng là bị khùng thật rồi. Hay là tự dưng anh ta muốn làm chó nhỉ? Một phong cách mới sao?
Hắc Vô Thường thấy vậy, y cảm thấy nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Phu nhân của y đúng là thiên thần!
Còn A Loan thì đã quá quen với sự việc như thế này rồi, gương mặt cô từ nãy tới giờ vẫn chai lì, không cảm xúc. Cô đang nghĩ về người thiếu gia lạnh lùng, trang nghiêm ngày xưa của mình, haizz... thiếu gia của ngày xưa đã chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.