Điện Cạnh Nam Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 6: "Anh Bắc" một trận đánh thành danh
Chiến Thất Thiếu
19/02/2022
Editor: Soir
--------------------
Mạc Bắc vốn đang đứng tại chỗ, chân dài nghiêng sang một bên, đầu tiên là đá ngã người gần nhất!
Tiếp theo, cô ném cặp sách về phía trước, cặp sách mang theo tiếng gió đập thằng vào mặt một người khác.
Tên con trai bên cạnh kia thấy thế liền muốn giơ gậy lên, không ngờ rằng cặp sách trên tay thiếu niên lại vòng trở về, chỉ là một tay cầm quai cặp sách, cảm giác xoáy nước mãnh liệt, đánh đầu cậu ta đến choáng váng nửa ngày.
Triệu Kiện Kiện nhìn đến phát ngốc.
Bọn họ không bị diệt toàn nhóm.
Ngược lại đối phương hình như bị đánh có chút thảm.
Chẳng qua, đây vẫn là lần đầu cậu nhìn thấy một người đánh nhau lại xinh đẹp như vậy.
Lúc anh Nam đang đánh nhau, kéo cổ áo tây trang một chút, nghiêng người đi qua, mỗi bước đều rất đẹp trai.
Hoàn toàn không cho đối phương một con đường sống nào cả.
Còn không có một chút nào muốn chảy mồ hôi.
Sau khi đánh nhau xong, nghiêng nửa người, đưa tay phủi đất trên cặp sách xuống.
Khí chất thanh quý đứng ở đó, góc cạnh sườn mặt rõ ràng, giống như người trong tạp chí đang đi lại.
Quả thực không giống như học sinh hư vừa mới đi đánh nhau.
Càng không giống với tính cách nóng nảy như sấm của anh trước kia.
Quan trọng nhất chính là "Anh Nam" lại quay đầu lại, giọng nói hiếm khi dịu dàng hỏi một câu: "Không sao chứ?"
Triệu Kiện Kiện đang định mở miệng thì chợt nghe thấy một giọng nói trẻ con không biết từ nơi nào truyền đến, còn có chút ho khan: "Anh trai nhỏ, em không sao."
Ai? Ai? Ai?
Cái câu "Không sao chứ? kia không phải là anh Nam nói với cậu sao?
Giọng nói trẻ con như vậy vang lên ở chỗ đánh nhau trong sân thể dục, thật sự rất gây chú ý!
Rốt cuộc! Ai lại mang trẻ con đến chỗ đánh nhau thế này vậy!
Dù sao Triệu Kiện Kiện bên này cũng dừng động tác lại, biểu cảm không thể tin được nhìn xuống đất.
Không sai.
Ở dưới đất, một đứa bé rất nhỏ, mặc một cái quần yếm nhỏ và khoác áo lông vũ nhung màu đen, còn đeo khẩu trang. Cậu biết đôi giày kia, một chiếc giày cũng đủ để dùng làm phí sinh hoạt trong một tháng của cậu!
Em trai nhỏ à? Em đã được năm tuổi chưa? Khoe giàu như vậy, thật sự quá đáng lắm đó!
Một trong những người Nhất Trung đó còn chưa phục, đứng đó la hét: "Mạc Nam, có bản lĩnh thì mày cứ chờ đấy cho tao!"
Tiếng gào này cũng không quan trọng.
Đứa bé ấy trực tiếp giơ tay ôm lấy đôi chân dài của "Anh Nam."
Không lưu lại chút vị trí nào cho cậu cả!
Mạc Bắc rũ mắt, nhìn bé trai xa lạ trước mắt này, vươn tay ra, sờ sờ đầu tóc xù xù của đối phương, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: "Đừng sợ."
"Dạ." Đứa bé có một đôi mắt to, lông mi dài quá mức cho phép.
Mạc Bắc hơi ngẩng đầu, nhặt gậy bóng chày trên mặt đất lên, tây trang phẳng phiu, cấm dục mười phần nhìn về phía đám người kia: "Còn muốn đánh nữa không?"
Khí tràng mạnh mẽ kia ngay lập tức làm cho không khí ngưng trọng.
Người của Nhất Trung một đám thì lùi về phía sau, đám còn lại thì nhảy cao tạo ra một khung cảnh vô cùng: "Bọn tao nhịn mày hết hôm nay!"
Dùng từ chạy mất dép để hình dung người Nhất Trung cũng không quá đáng.
Quan trọng là Mạc Nam này sao đột nhiên lại có thể đánh nhau giỏi như vậy!?
Sau khi sân vắng người, Mạc Bắc cầm cặp sách lên rồi nhìn lại bé trai đang ôm chân cô.
Bé trai đấy cũng đang nhìn cô, đôi mắt lớn lên thật xinh đẹp, luôn làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác quen thuộc diệu kỳ.
Triệu Kiện Kiện làm một người đứng xem, không nhịn được hỏi: "Anh Nam, anh biết đứa bé giàu có này à?"
Anh Nam của cậu sẽ không sinh con ở bên ngoài mà không nói cho ai biết chứ!
Nhưng nhìn cũng không giống như vậy.
"Không quen biết." Mạc Bắc lại rũ mắt lần nữa, cô cũng vừa mới chú ý tới có một bé trai ở đây nên mới có thể vứt cặp sách ra, nếu không lúc gậy bóng chày đập xuống chỉ sợ sẽ tổn thương đến bé trai ấy.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trường học không cho phép nuôi trẻ con đâu. . .
--------------------
Mạc Bắc vốn đang đứng tại chỗ, chân dài nghiêng sang một bên, đầu tiên là đá ngã người gần nhất!
Tiếp theo, cô ném cặp sách về phía trước, cặp sách mang theo tiếng gió đập thằng vào mặt một người khác.
Tên con trai bên cạnh kia thấy thế liền muốn giơ gậy lên, không ngờ rằng cặp sách trên tay thiếu niên lại vòng trở về, chỉ là một tay cầm quai cặp sách, cảm giác xoáy nước mãnh liệt, đánh đầu cậu ta đến choáng váng nửa ngày.
Triệu Kiện Kiện nhìn đến phát ngốc.
Bọn họ không bị diệt toàn nhóm.
Ngược lại đối phương hình như bị đánh có chút thảm.
Chẳng qua, đây vẫn là lần đầu cậu nhìn thấy một người đánh nhau lại xinh đẹp như vậy.
Lúc anh Nam đang đánh nhau, kéo cổ áo tây trang một chút, nghiêng người đi qua, mỗi bước đều rất đẹp trai.
Hoàn toàn không cho đối phương một con đường sống nào cả.
Còn không có một chút nào muốn chảy mồ hôi.
Sau khi đánh nhau xong, nghiêng nửa người, đưa tay phủi đất trên cặp sách xuống.
Khí chất thanh quý đứng ở đó, góc cạnh sườn mặt rõ ràng, giống như người trong tạp chí đang đi lại.
Quả thực không giống như học sinh hư vừa mới đi đánh nhau.
Càng không giống với tính cách nóng nảy như sấm của anh trước kia.
Quan trọng nhất chính là "Anh Nam" lại quay đầu lại, giọng nói hiếm khi dịu dàng hỏi một câu: "Không sao chứ?"
Triệu Kiện Kiện đang định mở miệng thì chợt nghe thấy một giọng nói trẻ con không biết từ nơi nào truyền đến, còn có chút ho khan: "Anh trai nhỏ, em không sao."
Ai? Ai? Ai?
Cái câu "Không sao chứ? kia không phải là anh Nam nói với cậu sao?
Giọng nói trẻ con như vậy vang lên ở chỗ đánh nhau trong sân thể dục, thật sự rất gây chú ý!
Rốt cuộc! Ai lại mang trẻ con đến chỗ đánh nhau thế này vậy!
Dù sao Triệu Kiện Kiện bên này cũng dừng động tác lại, biểu cảm không thể tin được nhìn xuống đất.
Không sai.
Ở dưới đất, một đứa bé rất nhỏ, mặc một cái quần yếm nhỏ và khoác áo lông vũ nhung màu đen, còn đeo khẩu trang. Cậu biết đôi giày kia, một chiếc giày cũng đủ để dùng làm phí sinh hoạt trong một tháng của cậu!
Em trai nhỏ à? Em đã được năm tuổi chưa? Khoe giàu như vậy, thật sự quá đáng lắm đó!
Một trong những người Nhất Trung đó còn chưa phục, đứng đó la hét: "Mạc Nam, có bản lĩnh thì mày cứ chờ đấy cho tao!"
Tiếng gào này cũng không quan trọng.
Đứa bé ấy trực tiếp giơ tay ôm lấy đôi chân dài của "Anh Nam."
Không lưu lại chút vị trí nào cho cậu cả!
Mạc Bắc rũ mắt, nhìn bé trai xa lạ trước mắt này, vươn tay ra, sờ sờ đầu tóc xù xù của đối phương, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: "Đừng sợ."
"Dạ." Đứa bé có một đôi mắt to, lông mi dài quá mức cho phép.
Mạc Bắc hơi ngẩng đầu, nhặt gậy bóng chày trên mặt đất lên, tây trang phẳng phiu, cấm dục mười phần nhìn về phía đám người kia: "Còn muốn đánh nữa không?"
Khí tràng mạnh mẽ kia ngay lập tức làm cho không khí ngưng trọng.
Người của Nhất Trung một đám thì lùi về phía sau, đám còn lại thì nhảy cao tạo ra một khung cảnh vô cùng: "Bọn tao nhịn mày hết hôm nay!"
Dùng từ chạy mất dép để hình dung người Nhất Trung cũng không quá đáng.
Quan trọng là Mạc Nam này sao đột nhiên lại có thể đánh nhau giỏi như vậy!?
Sau khi sân vắng người, Mạc Bắc cầm cặp sách lên rồi nhìn lại bé trai đang ôm chân cô.
Bé trai đấy cũng đang nhìn cô, đôi mắt lớn lên thật xinh đẹp, luôn làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác quen thuộc diệu kỳ.
Triệu Kiện Kiện làm một người đứng xem, không nhịn được hỏi: "Anh Nam, anh biết đứa bé giàu có này à?"
Anh Nam của cậu sẽ không sinh con ở bên ngoài mà không nói cho ai biết chứ!
Nhưng nhìn cũng không giống như vậy.
"Không quen biết." Mạc Bắc lại rũ mắt lần nữa, cô cũng vừa mới chú ý tới có một bé trai ở đây nên mới có thể vứt cặp sách ra, nếu không lúc gậy bóng chày đập xuống chỉ sợ sẽ tổn thương đến bé trai ấy.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trường học không cho phép nuôi trẻ con đâu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.