Điện Chủ Ở Rể

Chương 684: Ân nhân cứu mạng của Mục Hàn

Tia Nắng

14/07/2021

      Lúc này, Mục Nam Thiên đi vào.  

      Nhìn thấy Mục Nam Thiên, Quỳ Ngưu lập tức nhận ra: “Mày không phải là vệ sĩ thân cận bên cạnh tên Mục Sảng kia sao?"  

      "Vậy mà mày còn dám tới đây? Mày đang muốn ăn đòn hả?”  

      Quỳ Ngưu vung nắm đấm lên, muốn dùng cách này để chào hỏi Mục Nam Thiên.  

      "Khoan đã!", Mục Nam Thiên vội vàng mở miệng ngăn cản: “Tôi tới đây không phải để đánh nhau với anh”.  

      "Vậy mày tới làm gì?", Quỳ Ngưu thu lại nắm đấm, bực bội hừ một tiếng: “Có chuyện gì mau nói đi”,   

      Mục Nam Thiên không để ý đến Quỳ Ngưu, mà đi thẳng đến bên cạnh Mục Hàn, cười híp mắt rồi nói: "Cậu chủ Sảng còn cho rằng, hôm nay là đêm tân hôn của anh, lúc này chắc là anh đang động phòng hoa chúc, thật không ngờ, anh vẫn còn nhàn hạ thoải mái ngồi ở đây uống rượu với đám anh em, thật là phung phí của trời, đáng tiếc cho cô vợ xinh đẹp của anh!"  

      "Ranh con, đừng nói lời nhảm nhí nữa”, Mục Hàn liếc xéo Mục Nam Thiên, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ cho cậu mười giây, nói rõ mục đích đến đây của cậu”.  

      "Còn những lời thừa thãi này thì cậu không cần nói nữa đâu”.  

      "Mười, chín...”, Mục Hàn bắt đầu tính thời gian.  

      "Giỡn xíu cũng không được sao?”, Mục Nam Thiên nói: “Được rồi, chuyện tôi muốn nói với anh là đại ân nhân nhiều lần cứu tính mạng anh sáu năm trước, hiện đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh có quản chuyện này hay không?”  

      Vừa nghe Mục Nam Thiên nói như vậy, Mục Hàn lập tức nhớ lại cảnh tượng nhiều lần bị nhà họ Mục ở thủ đô truy sát sáu năm trước.  

      Lúc đó, với sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô, muốn đuổi giết Mục Hàn, thực sự không có gì khó.  

      Nhưng kỳ tích là Mục Hàn lại trốn được sự truy bắt của nhà họ Mục ở thủ đô, hơn nữa còn sống sót.  

      Ngoài cuộc gặp gỡ bất ngờ với lão đạo trưởng ra, còn có một người vô cùng quan trọng nữa.  

      Nếu không phải người này trong quá trình truy bắt Mục Hàn, nhiều lần tha cho anh thì có lẽ Mục Hàn sớm đã bị nhà họ Mục ở thủ đô bắt được rồi.  

      Người này chính là Mục Đường, lúc đó phụ trách truy bắt Mục Hàn.  

      "Ân nhân cứu mạng của tôi?", Mục Hàn lập tức nhận thức được rằng, hành động nhiều lần tha mạng cho anh của Mục Đường năm đó, đã bị nhà họ Mục ở thủ đô phát hiện.  

      Có điều, Mục Hàn vẫn không chắc chắn lắm.  

      Cho nên anh quyết định thăm dò Mục Nam Thiên một chút.  



      "Mục Hàn, anh đừng giả vờ nữa", Mục Nam Thiên cười khẩy: "Sáu năm trước, người nhiều lần cứu mạng anh chính là Mục Đường!"  

      "Cái gì?", nghe Mục Nam Thiên nói vậy, Mục Hàn còn chưa lên tiếng, Sở Vân Lệ ở bên cạnh đã hết sức kinh hãi: “Mấy người bắt Mục Đường rồi sao?"  

      Mục Nam Thiên bật cười đáp: “Nghe như vậy, hình như tên phản bội Mục Đường này có rất chuyện cũ với mẹ của anh nhỉ!"  

      Mục Hàn vô thức nhìn về phía Mục Nam Thiên.  

      Sở Vân Lệ gật đầu, nói: "Con trai, năm đó khi con sinh ra, vì gặp trở ngại từ thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô nên không ai dám đỡ đẻ, cuối cùng là Mục Đường lén lút tìm bà đỡ, trong một buổi tối mưa to gió lớn, mẹ mới thuận lợi sinh ra con”.  

      "Mà sau khi con được sinh ra, phản ứng đầu tiên của nhà họ Mục ở thủ đô lúc đó là phải giết chết con. Vẫn là Mục Đường đã hết lòng bảo vệ mẹ con chúng ta, thậm chí còn thuyết phục bố đẻ của con cho phép con được sinh sống ở nhà họ Mục ở thủ đô”.  

      Nghe Sở Vân Lệ nói xong, Mục Hàn liền cảm khái một câu: "Thật không ngờ, hóa ra từ khi con sinh ra, cho đến khi bị nhà họ Mục ở thủ đô truy sát, đều là chú Mục Đường đã âm thầm bảo vệ con”.  

      "Nếu như không có chú Mục Đường thì cũng không có con bây giờ!"  

      "Cũng phải nói rằng, đều trách lão già Mục Đường này nhiều chuyện”, Mục Nam Thiên ở bên cạnh cười nhạo: “Nếu như không phải Mục Đường mình quyết định thì nhà họ Mục ở thủ đô hôm nay cũng đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?"  

      "Cậu im miệng cho tôi!", Mục Hàn lập tức tát Mục Nam Thiên một bạt tai, tức giận nói: "Ân nhân cứu mạng của Mục Hàn tôi đâu thể để cậu chửi rủa như vậy chứ?”  

      "Anh! Anh dám đánh tôi?", Mục Nam Thiên đưa tay che một bên má bị đánh, vô cùng tức giận nói: "Nhưng tôi là vệ sĩ thân cận của cậu chủ Sảng, anh ra tay đánh tôi là đang đánh vào mặt cậu chủ Sảng đấy!"  

      "Tôi nói cho cậu biết, ở trước mặt tôi, Mục Sảng chẳng là cái thá gì”, Mục Hàn lạnh lùng nói.  

      "Được! Anh được lắm!", Mục Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Mục Hàn, bây giờ Mục Đường đang ở trong tay cậu chủ Sảng, cậu chủ Sảng nói, cậu ấy chỉ cho anh một tiếng đồng hồ, sau một tiếng, nếu như anh không đi cứu Mục Đường thì ông ta sẽ mất máu mà chết!"  . Truyện Võng Du

      Nói xong, Mục Nam Thiên hất tay áo bỏ đi.  

      Đợi sau khi Mục Nam Thiên đi khuất, Sở Vân Lệ ngoảnh mặt về phía Mục Hàn hỏi: "Con trai, con muốn đi cứu chú Mục Đường sao?"   

      "Nhất đinh phải đi”, Mục Hàn gật đầu, nói: "Năm đó, nếu không phải chú Mục Đường năm lần bảy lượt ra tay thì làm gì có mẹ con chúng ta hôm nay chứ?"  

      "Làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa, chú Mục Đường bị Mục Sảng bắt, cũng là vì mẹ con chúng ta mà ra”.  

      "Con trai, thực ra...”, Sở Vân Lệ mở miệng, muốn nói lại thôi.  

      Thực ra, Sở Vân Lệ rất muốn khuyên ngăn Mục Hàn, không nên đi cứu Mục Đường.  

      Lúc này, việc Mục Sảng tiết lộ thông tin của Mục Đường cho Mục Hàn, nhất định là mồi nhử.  

      Mục Sảng muốn dụ dỗ Mục Hàn tới, sau đó thừa cơ giết chết Mục Hàn.  



      Cho nên, Mục Sảng nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn gài bẫy, chỉ đợi Mục Hàn tới tự tìm đường chết.  

      Một khi Mục Hàn đi đến đó thì chắc chắn là sống chết khó lường, họa hay là phúc cũng khó đoán.  

      Đây là cảnh tượng mà Sở Vân Lệ không muốn nhìn thấy.   

      Nhưng mặt khác, Mục Hàn lại là ân nhân cứu mạng của mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn, nhìn thấy ân nhân cứu mạng đang mắc kẹt dưới hố sâu, Mục Hàn lại không ra tay cứu giúp, đây cũng là cảnh tượng mà Sở Vân Lệ không muốn nhìn thấy.  

      Sở Vân Lệ không muốn Mục Hàn trở thành một người vong ân phụ nghĩa.  

      "Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì”, Mục Hàn lập tức lên tiếng, cắt ngang lời nói của Sở Vân Lệ: “Hôm nay là ngày vui của con và Nhã Hiên, đáng lẽ con nên ở lại đây với Nhã Hiên. Nhưng có người không muốn để chúng ta được yên ổn”.  

      "Huống hồ, ân nhân cứu mạng của chúng ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, con làm sao có thể buông tay không quan tâm được chứ?"  

      "Hơn nữa, với tình hình trước mắt, giữa con và Mục Sảng, sớm muộn cũng sẽ đánh nhau một trận. Nếu đã sớm muộn gì cũng phải đánh, chi bằng tối nay đánh luôn!"  

      Vẻ mặt Sở Vân Lệ bất lực, gật đầu: "Con trai, mẹ ủng hộ lựa chọn của con”.  

      "Mẹ, yên tâm đi”, Mục Hàn an ủi nói: “Con nhất định sẽ đưa chú Mục Đường an toàn trở về, không chút tổn hại”.  

      "Đại ca, chúng tôi đi cùng anh”, Chúc Long nói.  

      "Không cần đâu”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Đây là ân oán giữa tôi và Mục Sảng, mấy người chen chân vào cũng không tốt, mấy người ở lại đây, bảo vệ sự an toàn của mẹ tôi và Nhã Hiên”.  

      Mục Hàn nói xong, một thân một mình đi ra ngoài.  

      Nhìn thấy bóng lưng của Mục Hàn nhanh chóng biến mất, Sở Vân Lệ chợt nhíu mày.  

      Theo Sở Vân Lệ thấy, Mục Hàn đi tìm Mục Sảng căn bản là đi tìm đường chết.  

      "Không, không dễ dàng gì tôi mới đoàn tụ được với con trai, không thể để cho thằng bé chết như vậy được”, trong lòng Sở Vân Lệ nảy sinh một ý nghĩ to gan.  

      Sau đó, bà ấy cũng rời khỏi đó.  

     ...  

      Tại một sơn trang cách nơi tổ chức đám cưới hai mươi kilomet.  

      

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điện Chủ Ở Rể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook