Chương 379: Đại quốc sư Đảo Quốc Abe Seimei
Tia Nắng
01/04/2021
“Rầm” một tiếng cực lớn, cánh cửa bỗng bị chiếc Toyota Prado đâm bật tung cửa.
Bảo vệ nhìn thấy cũng chẳng thể theo kịp chiếc Toyota Prado.
Ông ta vội vàng rút bộ đàm ra và hét lên: “Báo cáo, có một chiếc xe Toyota Prado đâm tung cửa xông vào, có vẻ như là đã bị mất kiểm soát, mong mọi người hãy chú ý tránh ra!”
Chiếc Toyota Prado đang lao thẳng vào trong tập đoàn Thiên Thành.
Thấy nhân viên ở phía trước đi tới cũng chẳng tránh.
Mà còn đâm bay không ít người.
Rồi nó dừng lại bên dưới tòa văn phòng làm việc.
Người trong xe ngẩng đầu lên và liếc nhìn tầng cao nhất: “Đây chính là văn phòng làm việc của Lâm Nhã Hiên nhỉ?”
“Adai, Aji, xuống xe hành động!”
Lúc này.
Lâm Nhã Hiên đang bàn bạc với Mục Hàn về kế hoạch đào tạo ngôi sao tiếp theo của Giải trí Thiên Thành ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, thế là Mục Hàn liền đi tới trước cửa sổ kính quan sát.
Anh vừa nhìn thì thấy chiếc xe Toyota Prado quen thuộc của Koichiro Watanabe.
“Tên này còn dám tới ư?”, ánh mắt Mục Hàn bỗng hiện đầy sát khí.
“Sao thế chồng?”, Lâm Nhã Hiên vội hỏi.
“Là Koichiro Watanabe, không ngờ tên này được bảo lãnh xong lại tới tập đoàn Thiên Thành!”, Mục Hàn nói với Lâm Nhã Hiên: “Đi thôi vợ, chúng ta xuống xem thử coi!”
Vừa nghe thấy Koichiro Watanabe tới gây chuyện, Lâm Nhã Hiên liền ra ngoài với Mục Hàn ngay.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đi thang máy, vừa xuống tầng một thì thấy Koichiro Watanabe dẫn theo Dương Vỹ, còn có cả Adai và Aji.
“Koichiro Watanabe, giấy phép lái xe của anh đã bị thu hồi thế mà anh còn dám lái xe sao?”, Mục Hàn nhìn chằm chằm vào hắn: “Anh coi luật pháp Hoa Hạ chúng tôi không ra gì sao!”
“Luật pháp Hoa Hạ?”, Koichiro Watanabe cười rộ lên: “Tôi là người Đảo Quốc, cái gọi là luật pháp Hoa Hạ có thể xử nổi tôi chắc?”
“Anh đang hoạt động ở Hoa Hạ, nên luật pháp Hoa Hạ ắt có thể xử anh”, Mục Hàn giơ tay chỉ về chỗ các công nhân viên bị chiếc Toyota Prado đâm bay lên trời ở cách đó không xa và mắng chửi: “Anh còn dám tới tập đoàn Thiên Thành đâm đồng nghiệp của chúng tôi bị thương, Koichiro Watanabe, tôi thấy trí nhớ của anh tệ quá, quên mất rằng tại sao anh lại bị vào trại tạm giam rồi à?”
“Mẹ kiếp, nhắc tới chuyện này là lại thấy tức!”, Koichiro Watanabe lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Ranh con, tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng anh tìm cục trưởng hay chủ tịch tỉnh là có thể đắc ý. Bây giờ thì thấy gì chưa, chẳng phải tôi đã ra tù mà không phải ngồi tù ngày nào ư?”
“Hôm nay tôi tới là muốn trả thù các người”.
Mục Hàn bỗng thấy buồn cười, khinh thường nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến anh ngồi tù cả đời!”
“Anh bớt chém gió lại đi!”, Koichiro Watanabe ra vẻ coi thường Mục Hàn: “Tên bảo vệ thối như anh chẳng qua cũng chỉ là vì có sự chống lưng của tập đoàn Phi Long mà thôi!”
“Hôm nay, tôi phải dẫn hai người phụ nữ là Lâm Nhã Hiên và Lư Vy đi!”
“Anh biết điều thì tốt nhất tránh ra cho tôi!”
“Nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời!”
“Định giở trò với vợ tôi à?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ giương lên: “Vậy trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý không chứ?”
“Hèn hạ như nhau!”, Koichiro Watanabe đầy vẻ khinh thường, tiếp sau đó hắn căn dặn: “Adai, Aji!”
Nói xong, hắn liền lùi về sau một bước.
Để Adai và Aji bước lên trước.
Adai và Aji đều cao lớn và cường tráng, khác hẳn với dáng người của những người Đảo Quốc bình thường.
Hai người đều mặc bộ trang phục truyền thống của Đảo Quốc, chân đi giày gỗ, hai tay ôm một thanh kiếm võ sĩ ở trước ngực, mặt không chút biểu cảm.
Thấy bên hông hai người này thắt đai đen, Mục Hàn liền nhíu mày: “Đai đen chín đẳng?”
“Sao, sợ rồi hả?”, Koichiro Watanabe cười hi hi, nói với vẻ mặt đầy đắc ý: “Không ngại nói cho anh biết, Adai và Aji nhận Đại quốc sư Abe Seimei của Đảo Quốc làm thầy, họ tinh thông các loại tài nghệ tuyệt vời như: Bushido, Kendo, Aikido, Judo,… và những đối thủ từng đấu với họ chưa có ai có thể sống sót!”
“Abe Seimei?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Ông lão này vẫn chưa chết cơ!”
Năm đó hơn bốn mươi nước liên minh hy vọng có được lãnh thổ Hoa Hạ, chính quyền cũ của Đảo Quốc chính là một trong những nước phát động.
Để răn đe hơn bốn mươi nước, Mục Hàn đã dẫn đầu tứ đại chiến thần, vượt đường xá xa xôi đến tận lãnh thổ của Đảo Quốc, chỉ dựa vào sức mình đã khiến cho chính quyền cũ sụp đổ.
Có thể nói là một người đánh đổ một nước!
Năm đó Đại quốc sư Abe Seimei được coi là cao thủ số một của Đảo Quốc, được ca tụng như thần, nhưng kết quả chưa tới ba chiêu đã bị Mục Hàn đánh cho tơi tả, lúc bị thương nặng còn nói với Mục Hàn rằng chỉ cần Mục Hàn có thể tha cho ông ta một mạng thì sau này sẽ lui về ở ẩn, không xen vào chuyện thế sự.
Không ngờ giờ ông ta lại làm Đại quốc sư của chính quyền hiện tại, bùng lên từ đống tro tàn.
“Dám bất kính với Đại quốc sư của chúng tôi?”, nghe thấy Mục Hàn nói vậy, Adai và Aji đều nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt thù địch: “Muốn tìm cái chết à!”
“Tôi thấy người muốn tìm cái chết là các người thì có!”, Mục Hàn cong ngón tay: “Hai người cùng lên đi!”
“Cho tôi trải nghiệm thử coi đai đen chín đẳng, cao thủ toàn năng của Quốc Đảo rốt cuộc là cái thứ gì!”
Câu nói này của Mục Hàn càng chọc tức Adai và Aji hơn.
Bước chân của hai người bay như vũ bão, phi thẳng tới, vung nắm đấm về phía Mục Hàn.
Không hổ danh là cao thủ đai đen chín đẳng, chỉ cần một luồng gió từ một nắm đấm đã có thể khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng Mục Hàn vẫn không di chuyển.
Lúc Adai xông tới, Mục Hàn đã kịp thời chế ngự được cánh tay của hắn.
Sau đó anh huých mạnh khuỷu tay, chỉ nghe thấy “răng rắc” một tiếng, một loạt những tiếng xương gãy vang lên.
Adai lập tức hét lên một tiếng đau đớn đến tột cùng.
Cùng lúc đó.
Aji cũng xông tới.
Sau khi đánh Adai bị thương nặng, Mục Hàn lại thuận thế vật đối phương ngã về phía trước.
Anh nâng thẳng Aji trên vai, rồi lại vật ngã hắn xuống đất.
“Rầm” một tiếng rất lớn, phần lưng của Aji tê cứng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của hắn đã lòi hết cả ra.
Cổ họng hắn bỗng thấy hơi ngọt, rồi hắn phun ra một ngụm máu.
Một cảnh tượng hả hê lòng người như vậy bỗng khiến cho những công nhân viên vây xem trong tập đoàn Thiên Thành được phen reo hò nhảy múa.
“Đai đen chín đẳng của Đảo Quốc chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi”, Mục Hàn vỗ tay, nở nụ cười và đi về phía Koichiro Watanabe: “Tôi thực sự nghi ngờ cái danh đai đen chín đẳng này của hai người họ có phải có được từ việc gian lận không”.
“Koichiro Watanabe, không chừng anh bị hai người họ lừa rồi!”
“Anh… anh đừng lại đây!”, thấy Adai và Aji trước giờ luôn bất khả chiến bại, nay lại bị Mục Hàn giết chỉ trong giây lát, nên Koichiro Watanabe bỗng hoảng sợ: “Tôi là người của tập đoàn Chu Thức, anh mà dám làm gì tôi thì anh sẽ phải trả giá đó”.
“Mở mồm ra là tập đoàn Chu Thức, tôi nói cho anh biết, ở đây là đất nước Hoa Hạ, không cho phép người nước ngoài các người tác oai tác quái!”
Mục Hàn khẽ cười nói: “Còn chưa kể anh có ý đồ đen tối muốn giở trò với vợ tôi, thì với những tội như coi người coi mạng người như cỏ rác, khinh thường luật pháp Hoa Hạ, đánh biết bao công nhân viên trong tập đoàn Thiên Thành chúng tôi bị thương, tôi cũng phải đòi lại công bằng giúp họ!”
Bảo vệ nhìn thấy cũng chẳng thể theo kịp chiếc Toyota Prado.
Ông ta vội vàng rút bộ đàm ra và hét lên: “Báo cáo, có một chiếc xe Toyota Prado đâm tung cửa xông vào, có vẻ như là đã bị mất kiểm soát, mong mọi người hãy chú ý tránh ra!”
Chiếc Toyota Prado đang lao thẳng vào trong tập đoàn Thiên Thành.
Thấy nhân viên ở phía trước đi tới cũng chẳng tránh.
Mà còn đâm bay không ít người.
Rồi nó dừng lại bên dưới tòa văn phòng làm việc.
Người trong xe ngẩng đầu lên và liếc nhìn tầng cao nhất: “Đây chính là văn phòng làm việc của Lâm Nhã Hiên nhỉ?”
“Adai, Aji, xuống xe hành động!”
Lúc này.
Lâm Nhã Hiên đang bàn bạc với Mục Hàn về kế hoạch đào tạo ngôi sao tiếp theo của Giải trí Thiên Thành ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, thế là Mục Hàn liền đi tới trước cửa sổ kính quan sát.
Anh vừa nhìn thì thấy chiếc xe Toyota Prado quen thuộc của Koichiro Watanabe.
“Tên này còn dám tới ư?”, ánh mắt Mục Hàn bỗng hiện đầy sát khí.
“Sao thế chồng?”, Lâm Nhã Hiên vội hỏi.
“Là Koichiro Watanabe, không ngờ tên này được bảo lãnh xong lại tới tập đoàn Thiên Thành!”, Mục Hàn nói với Lâm Nhã Hiên: “Đi thôi vợ, chúng ta xuống xem thử coi!”
Vừa nghe thấy Koichiro Watanabe tới gây chuyện, Lâm Nhã Hiên liền ra ngoài với Mục Hàn ngay.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đi thang máy, vừa xuống tầng một thì thấy Koichiro Watanabe dẫn theo Dương Vỹ, còn có cả Adai và Aji.
“Koichiro Watanabe, giấy phép lái xe của anh đã bị thu hồi thế mà anh còn dám lái xe sao?”, Mục Hàn nhìn chằm chằm vào hắn: “Anh coi luật pháp Hoa Hạ chúng tôi không ra gì sao!”
“Luật pháp Hoa Hạ?”, Koichiro Watanabe cười rộ lên: “Tôi là người Đảo Quốc, cái gọi là luật pháp Hoa Hạ có thể xử nổi tôi chắc?”
“Anh đang hoạt động ở Hoa Hạ, nên luật pháp Hoa Hạ ắt có thể xử anh”, Mục Hàn giơ tay chỉ về chỗ các công nhân viên bị chiếc Toyota Prado đâm bay lên trời ở cách đó không xa và mắng chửi: “Anh còn dám tới tập đoàn Thiên Thành đâm đồng nghiệp của chúng tôi bị thương, Koichiro Watanabe, tôi thấy trí nhớ của anh tệ quá, quên mất rằng tại sao anh lại bị vào trại tạm giam rồi à?”
“Mẹ kiếp, nhắc tới chuyện này là lại thấy tức!”, Koichiro Watanabe lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Ranh con, tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng anh tìm cục trưởng hay chủ tịch tỉnh là có thể đắc ý. Bây giờ thì thấy gì chưa, chẳng phải tôi đã ra tù mà không phải ngồi tù ngày nào ư?”
“Hôm nay tôi tới là muốn trả thù các người”.
Mục Hàn bỗng thấy buồn cười, khinh thường nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến anh ngồi tù cả đời!”
“Anh bớt chém gió lại đi!”, Koichiro Watanabe ra vẻ coi thường Mục Hàn: “Tên bảo vệ thối như anh chẳng qua cũng chỉ là vì có sự chống lưng của tập đoàn Phi Long mà thôi!”
“Hôm nay, tôi phải dẫn hai người phụ nữ là Lâm Nhã Hiên và Lư Vy đi!”
“Anh biết điều thì tốt nhất tránh ra cho tôi!”
“Nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời!”
“Định giở trò với vợ tôi à?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ giương lên: “Vậy trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý không chứ?”
“Hèn hạ như nhau!”, Koichiro Watanabe đầy vẻ khinh thường, tiếp sau đó hắn căn dặn: “Adai, Aji!”
Nói xong, hắn liền lùi về sau một bước.
Để Adai và Aji bước lên trước.
Adai và Aji đều cao lớn và cường tráng, khác hẳn với dáng người của những người Đảo Quốc bình thường.
Hai người đều mặc bộ trang phục truyền thống của Đảo Quốc, chân đi giày gỗ, hai tay ôm một thanh kiếm võ sĩ ở trước ngực, mặt không chút biểu cảm.
Thấy bên hông hai người này thắt đai đen, Mục Hàn liền nhíu mày: “Đai đen chín đẳng?”
“Sao, sợ rồi hả?”, Koichiro Watanabe cười hi hi, nói với vẻ mặt đầy đắc ý: “Không ngại nói cho anh biết, Adai và Aji nhận Đại quốc sư Abe Seimei của Đảo Quốc làm thầy, họ tinh thông các loại tài nghệ tuyệt vời như: Bushido, Kendo, Aikido, Judo,… và những đối thủ từng đấu với họ chưa có ai có thể sống sót!”
“Abe Seimei?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Ông lão này vẫn chưa chết cơ!”
Năm đó hơn bốn mươi nước liên minh hy vọng có được lãnh thổ Hoa Hạ, chính quyền cũ của Đảo Quốc chính là một trong những nước phát động.
Để răn đe hơn bốn mươi nước, Mục Hàn đã dẫn đầu tứ đại chiến thần, vượt đường xá xa xôi đến tận lãnh thổ của Đảo Quốc, chỉ dựa vào sức mình đã khiến cho chính quyền cũ sụp đổ.
Có thể nói là một người đánh đổ một nước!
Năm đó Đại quốc sư Abe Seimei được coi là cao thủ số một của Đảo Quốc, được ca tụng như thần, nhưng kết quả chưa tới ba chiêu đã bị Mục Hàn đánh cho tơi tả, lúc bị thương nặng còn nói với Mục Hàn rằng chỉ cần Mục Hàn có thể tha cho ông ta một mạng thì sau này sẽ lui về ở ẩn, không xen vào chuyện thế sự.
Không ngờ giờ ông ta lại làm Đại quốc sư của chính quyền hiện tại, bùng lên từ đống tro tàn.
“Dám bất kính với Đại quốc sư của chúng tôi?”, nghe thấy Mục Hàn nói vậy, Adai và Aji đều nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt thù địch: “Muốn tìm cái chết à!”
“Tôi thấy người muốn tìm cái chết là các người thì có!”, Mục Hàn cong ngón tay: “Hai người cùng lên đi!”
“Cho tôi trải nghiệm thử coi đai đen chín đẳng, cao thủ toàn năng của Quốc Đảo rốt cuộc là cái thứ gì!”
Câu nói này của Mục Hàn càng chọc tức Adai và Aji hơn.
Bước chân của hai người bay như vũ bão, phi thẳng tới, vung nắm đấm về phía Mục Hàn.
Không hổ danh là cao thủ đai đen chín đẳng, chỉ cần một luồng gió từ một nắm đấm đã có thể khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng Mục Hàn vẫn không di chuyển.
Lúc Adai xông tới, Mục Hàn đã kịp thời chế ngự được cánh tay của hắn.
Sau đó anh huých mạnh khuỷu tay, chỉ nghe thấy “răng rắc” một tiếng, một loạt những tiếng xương gãy vang lên.
Adai lập tức hét lên một tiếng đau đớn đến tột cùng.
Cùng lúc đó.
Aji cũng xông tới.
Sau khi đánh Adai bị thương nặng, Mục Hàn lại thuận thế vật đối phương ngã về phía trước.
Anh nâng thẳng Aji trên vai, rồi lại vật ngã hắn xuống đất.
“Rầm” một tiếng rất lớn, phần lưng của Aji tê cứng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của hắn đã lòi hết cả ra.
Cổ họng hắn bỗng thấy hơi ngọt, rồi hắn phun ra một ngụm máu.
Một cảnh tượng hả hê lòng người như vậy bỗng khiến cho những công nhân viên vây xem trong tập đoàn Thiên Thành được phen reo hò nhảy múa.
“Đai đen chín đẳng của Đảo Quốc chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi”, Mục Hàn vỗ tay, nở nụ cười và đi về phía Koichiro Watanabe: “Tôi thực sự nghi ngờ cái danh đai đen chín đẳng này của hai người họ có phải có được từ việc gian lận không”.
“Koichiro Watanabe, không chừng anh bị hai người họ lừa rồi!”
“Anh… anh đừng lại đây!”, thấy Adai và Aji trước giờ luôn bất khả chiến bại, nay lại bị Mục Hàn giết chỉ trong giây lát, nên Koichiro Watanabe bỗng hoảng sợ: “Tôi là người của tập đoàn Chu Thức, anh mà dám làm gì tôi thì anh sẽ phải trả giá đó”.
“Mở mồm ra là tập đoàn Chu Thức, tôi nói cho anh biết, ở đây là đất nước Hoa Hạ, không cho phép người nước ngoài các người tác oai tác quái!”
Mục Hàn khẽ cười nói: “Còn chưa kể anh có ý đồ đen tối muốn giở trò với vợ tôi, thì với những tội như coi người coi mạng người như cỏ rác, khinh thường luật pháp Hoa Hạ, đánh biết bao công nhân viên trong tập đoàn Thiên Thành chúng tôi bị thương, tôi cũng phải đòi lại công bằng giúp họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.