Chương 132: Đánh cược
Tia Nắng
03/03/2021
Mọi người đều liếc nhìn với ánh mắt xem trò hay.
Bọn họ biết Tần Lệ không được hai ông bà cụ yêu mến, Mục Hàn lại là đứa ở rể bám váy vợ nên đều rất vui khi xem trò cười của cả nhà Tần Lệ.
Dĩ nhiên Lâm Nhã Hiên từng nghe nói đến tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải, cô biết công ty hùng mạnh này là công ty thế nào. Dù là nhà họ Lâm ở Sở Dương hay nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng không có tầm ảnh hưởng gì với tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải.
Lâm Nhã Hiên lặng lẽ kéo góc áo Mục Hàn tỏ ý anh đừng xen vào.
Nếu cứ tiếp tục vậy thì thật mất mặt.
Dù Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nhắc đến vị trí người đảm nhận sản nghiệp nhà họ Tần, nhưng cho dù là Tần Lệ hay Lâm Nhã Hiên cũng chưa từng nghĩ đến việc tranh giành.
Có điều, Mục Hàn lại không để ý đến Lâm Nhã Hiên, anh chỉ cười: “Bác cả, vậy nếu cháu có thể đại diện cho nhà họ Tần đấu thầu thành công thì sao?”
“Nói khoác cũng đừng nói quá thế, còn không biết bớt lại một chút!”, Trương Hạo bật cười tự tin nói: “Nếu cậu có thể đại diện cho nhà họ Tần đấu thầu thành công thì Trương Hạo tôi sẽ cúi đầu nhận sai với cậu”.
“Bác cả, là bác nói đấy nhé, cháu không hề ép bác”, Mục Hàn mỉm cười.
“Nói cứ như cậu nắm chắc phần thắng trong tay vậy”, Trương Hạo bực bội hừ một tiếng: “Nhưng nếu cậu thua thì cậu phải cúi đầu nhận sai với mọi người đang ngồi ở đây, thế nào, dám cược không?”
“Có gì mà cháu không dám chứ? Cứ thế đi, hứa là phải làm!”, Mục Hàn thoải mái đồng ý.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu công bố với mọi người một tuần sau, trong năm người con gái và con rể của nhà họ Tần ai có thể đấu thầu thành công sẽ được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc công ty Tần Thị.
Phó tổng giám đốc tức là tiếp quản tất cả sản nghiệp của Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Lệ quát Mục Hàn: “Cái thằng vô dụng này, có phải mày chê tao chưa đủ mất mặt ở nhà mẹ đẻ nên mới chọc giận tao phải không? Đó là tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đấy, là công ty mà người như chúng ta có thể tiếp xúc sao?”
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng thất vọng về Mục Hàn.
Cô còn tưởng Mục Hàn đã thay đổi nhưng không ngờ anh vẫn nói khoác không biết ngượng mồm như vậy.
“Mục Hàn, anh làm tôi thất vọng quá!”, Lâm Nhã Hiên bực bội nói: “Anh có biết sau khi thất bại, không chỉ có anh chịu nhục nhã mà cả tôi và mẹ cũng sẽ bị nhà họ Tần sỉ nhục không?”
“Nhã Hiên, thật ra anh cũng muốn tốt cho em thôi. Em xem mấy bác của em có mấy người là thật lòng đối xử với ông bà của em. Một khi để họ thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần, chỉ dựa vào cái tính chỉ biết lợi cho mình của họ, em nghĩ sau này họ sẽ để ông bà em an hưởng tuổi già sao?”
“Cũng chỉ có em và mẹ em lương thiện, biết hiếu thảo với trưởng bối. Chỉ khi chúng ta lấy được quyền thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần, ông bà của em mới được an hưởng tuổi già!”
Nghe vậy, Lâm Nhã Hiên cũng thấy có lý.
Lâm Nhã Hiên không cho rằng ngoài nhà mình ra thì bất kỳ gia đình nào khác thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần đều sẽ thật lòng đối xử với ông bà ngoại.
Thấy Lâm Nhã Hiên còn đang lo lắng, Mục Hàn nói: “Còn chuyện đấu thầu, em cứ yên tâm đi! Nhà họ Tần rất có ưu điểm và danh tiếng về mảng công trình kiến trúc, chúng ta nhất định sẽ thắng thầu”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên cũng yên tâm.
Thế nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Nhã Hiên lập tức bắt tay vào công việc, đầu tiên cô tham khảo một số lượng lớn tài liệu liên quan đến tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của người phụ trách buổi đấu thầu ở Sở Bắc của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải. Cô định gọi cho người đó để đánh tiếng trước.
Buổi đấu thầu giới kinh doanh, các mối quan hệ liên quan rất phức tạp, ngoài việc tham gia vào thử nghiệm nghiêm khắc về thực lực của công ty mình, còn được thể hiện nhiều khía cạnh của mình ở trước mặt những người phụ trách của công ty đấu thầu. Như vậy xác suất đấu thầu thành công sẽ cao hơn, nhất là các công trình hình tượng được chính phủ chú trọng như này.
“Alo, chào ông Chử! Tôi là Lâm Nhã Hiên của tập đoàn Tần Thị!”
Bấm số điện thoại của ông Chử - người phụ trách đấu thầu của tập đoàn Cửu Đỉnh, Lâm Nhã Hiên tiến vào trạng thái làm việc ngay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Nhã Hiên mừng rỡ: “Chồng ơi, tôi hẹn được ông ấy rồi! Ông Chử bảo tôi đến phòng làm việc của họ để bàn chi tiết hơn!”
“Chúc mừng vợ nhé, lát nữa anh đưa em đến đó”, Mục Hàn mỉm cười.
Ở một nơi khác.
Tòa nhà sẽ diễn ra buổi đấu thầu của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải.
Văn phòng làm việc của ông Chử - người phụ trách.
“Ông Chử, nếu tôi đoán không nhầm thì người vừa gọi cho ông chắc hẳn là Lâm Nhã Hiên tập đoàn Tần Thị nhỉ?”
Trương Hạo ngồi bên cạnh thử thăm dò.
Sau khi trở về từ bữa tiệc, Trương Hạo lập tức thông qua mối quan hệ tại tòa thị chính thành phố Sở Bắc, sau đó thông qua Cục xây dựng để liên lạc với ông Chử.
“Đúng vậy”, ông Chử gật đầu: “Một tuần sau sẽ tổ chức buổi đấu thầu, gần đây có rất nhiều nhà thầu muốn gặp tôi. Tôi cũng nể tình cô ta là người của tập đoàn Tần Thị các ông nên mới đồng ý hẹn với cô ta”.
“Ông Chử, công ty Tần Thị chúng tôi không chỉ có một mình Lâm Nhã Hiên!”, Trương Hạo cười nói: “Con rể tôi là người nước Mễ, làm kinh doanh ở nước ngoài, lại rất có tiếng. Hơn nữa tôi còn có quan hệ với bên chính quyền thành phố Sở Bắc, nếu tôi có thể đấu thầu thành công thì đôi bên cùng có lợi!”
Trương Hạo vừa nói vừa để một tập hồ sơ dày cộp lên bàn làm việc của ông Chử.
“Ông Chử, đây là tư liệu của công ty con rể tôi, ông xem trước đi”.
Ông Chử liếc tập hồ sơ một cái, bên trong đều là tiền mặt.
“Được rồi!”, ông Chử giả vờ đồng ý: “Vậy lát nữa tôi sẽ đến gặp con rể ông trước để tìm hiểu tình hình”.
“Vậy còn Lâm Nhã Hiên…”, Trương Hạo cười.
“Không gặp nữa”, ông Chử híp mắt cười nói: “Nếu lần này công ty Tần Thị đấu thầu thành công, tôi hy vọng người đại diện cho công ty Tần Thị sẽ là con rể của ông Trương”.
“Vậy được, tôi đi gọi điện thoại bảo con rể tôi đến”, Trương Hạo nói.
Sau khi chuẩn bị xong tài liệu, Mục Hàn lái xe đưa Lâm Nhã Hiên đến tòa nhà hội nghị đấu thầu tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải thành phố Sở Bắc.
Lúc Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn xuống xe thì bất ngờ gặp ba người trong đó có hai người quen.
Đó là Trương Hạo, con gái của Tần Phiêu – Trương Tâm Lăng và một người nước Mễ tên là John.
Trương Tâm Lăng và John đã đợi ở gần đó, chỉ chờ điện thoại của Trương Hạo sẽ lập tức đến gặp ông Chử.
“Ôi, đây chẳng phải là em họ Nhã Hiên và tên ở rể bám váy vợ sao?”, Trương Tâm Lăng nhướng mày, liếc nhìn Lâm Nhã Hiên: “Sao vậy? Các cô cũng đến gặp ông Chử người phụ trách dự án đấu thầu tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Nhã Hiên trả lời.
“Cô có hẹn sao?”, Trương Tâm Lăng đắc ý: “Ông Chử chỉ đích danh tên tôi cơ”.
Bọn họ biết Tần Lệ không được hai ông bà cụ yêu mến, Mục Hàn lại là đứa ở rể bám váy vợ nên đều rất vui khi xem trò cười của cả nhà Tần Lệ.
Dĩ nhiên Lâm Nhã Hiên từng nghe nói đến tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải, cô biết công ty hùng mạnh này là công ty thế nào. Dù là nhà họ Lâm ở Sở Dương hay nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng không có tầm ảnh hưởng gì với tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải.
Lâm Nhã Hiên lặng lẽ kéo góc áo Mục Hàn tỏ ý anh đừng xen vào.
Nếu cứ tiếp tục vậy thì thật mất mặt.
Dù Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nhắc đến vị trí người đảm nhận sản nghiệp nhà họ Tần, nhưng cho dù là Tần Lệ hay Lâm Nhã Hiên cũng chưa từng nghĩ đến việc tranh giành.
Có điều, Mục Hàn lại không để ý đến Lâm Nhã Hiên, anh chỉ cười: “Bác cả, vậy nếu cháu có thể đại diện cho nhà họ Tần đấu thầu thành công thì sao?”
“Nói khoác cũng đừng nói quá thế, còn không biết bớt lại một chút!”, Trương Hạo bật cười tự tin nói: “Nếu cậu có thể đại diện cho nhà họ Tần đấu thầu thành công thì Trương Hạo tôi sẽ cúi đầu nhận sai với cậu”.
“Bác cả, là bác nói đấy nhé, cháu không hề ép bác”, Mục Hàn mỉm cười.
“Nói cứ như cậu nắm chắc phần thắng trong tay vậy”, Trương Hạo bực bội hừ một tiếng: “Nhưng nếu cậu thua thì cậu phải cúi đầu nhận sai với mọi người đang ngồi ở đây, thế nào, dám cược không?”
“Có gì mà cháu không dám chứ? Cứ thế đi, hứa là phải làm!”, Mục Hàn thoải mái đồng ý.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu công bố với mọi người một tuần sau, trong năm người con gái và con rể của nhà họ Tần ai có thể đấu thầu thành công sẽ được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc công ty Tần Thị.
Phó tổng giám đốc tức là tiếp quản tất cả sản nghiệp của Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Lệ quát Mục Hàn: “Cái thằng vô dụng này, có phải mày chê tao chưa đủ mất mặt ở nhà mẹ đẻ nên mới chọc giận tao phải không? Đó là tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đấy, là công ty mà người như chúng ta có thể tiếp xúc sao?”
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng thất vọng về Mục Hàn.
Cô còn tưởng Mục Hàn đã thay đổi nhưng không ngờ anh vẫn nói khoác không biết ngượng mồm như vậy.
“Mục Hàn, anh làm tôi thất vọng quá!”, Lâm Nhã Hiên bực bội nói: “Anh có biết sau khi thất bại, không chỉ có anh chịu nhục nhã mà cả tôi và mẹ cũng sẽ bị nhà họ Tần sỉ nhục không?”
“Nhã Hiên, thật ra anh cũng muốn tốt cho em thôi. Em xem mấy bác của em có mấy người là thật lòng đối xử với ông bà của em. Một khi để họ thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần, chỉ dựa vào cái tính chỉ biết lợi cho mình của họ, em nghĩ sau này họ sẽ để ông bà em an hưởng tuổi già sao?”
“Cũng chỉ có em và mẹ em lương thiện, biết hiếu thảo với trưởng bối. Chỉ khi chúng ta lấy được quyền thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần, ông bà của em mới được an hưởng tuổi già!”
Nghe vậy, Lâm Nhã Hiên cũng thấy có lý.
Lâm Nhã Hiên không cho rằng ngoài nhà mình ra thì bất kỳ gia đình nào khác thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần đều sẽ thật lòng đối xử với ông bà ngoại.
Thấy Lâm Nhã Hiên còn đang lo lắng, Mục Hàn nói: “Còn chuyện đấu thầu, em cứ yên tâm đi! Nhà họ Tần rất có ưu điểm và danh tiếng về mảng công trình kiến trúc, chúng ta nhất định sẽ thắng thầu”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên cũng yên tâm.
Thế nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Nhã Hiên lập tức bắt tay vào công việc, đầu tiên cô tham khảo một số lượng lớn tài liệu liên quan đến tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của người phụ trách buổi đấu thầu ở Sở Bắc của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải. Cô định gọi cho người đó để đánh tiếng trước.
Buổi đấu thầu giới kinh doanh, các mối quan hệ liên quan rất phức tạp, ngoài việc tham gia vào thử nghiệm nghiêm khắc về thực lực của công ty mình, còn được thể hiện nhiều khía cạnh của mình ở trước mặt những người phụ trách của công ty đấu thầu. Như vậy xác suất đấu thầu thành công sẽ cao hơn, nhất là các công trình hình tượng được chính phủ chú trọng như này.
“Alo, chào ông Chử! Tôi là Lâm Nhã Hiên của tập đoàn Tần Thị!”
Bấm số điện thoại của ông Chử - người phụ trách đấu thầu của tập đoàn Cửu Đỉnh, Lâm Nhã Hiên tiến vào trạng thái làm việc ngay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Nhã Hiên mừng rỡ: “Chồng ơi, tôi hẹn được ông ấy rồi! Ông Chử bảo tôi đến phòng làm việc của họ để bàn chi tiết hơn!”
“Chúc mừng vợ nhé, lát nữa anh đưa em đến đó”, Mục Hàn mỉm cười.
Ở một nơi khác.
Tòa nhà sẽ diễn ra buổi đấu thầu của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải.
Văn phòng làm việc của ông Chử - người phụ trách.
“Ông Chử, nếu tôi đoán không nhầm thì người vừa gọi cho ông chắc hẳn là Lâm Nhã Hiên tập đoàn Tần Thị nhỉ?”
Trương Hạo ngồi bên cạnh thử thăm dò.
Sau khi trở về từ bữa tiệc, Trương Hạo lập tức thông qua mối quan hệ tại tòa thị chính thành phố Sở Bắc, sau đó thông qua Cục xây dựng để liên lạc với ông Chử.
“Đúng vậy”, ông Chử gật đầu: “Một tuần sau sẽ tổ chức buổi đấu thầu, gần đây có rất nhiều nhà thầu muốn gặp tôi. Tôi cũng nể tình cô ta là người của tập đoàn Tần Thị các ông nên mới đồng ý hẹn với cô ta”.
“Ông Chử, công ty Tần Thị chúng tôi không chỉ có một mình Lâm Nhã Hiên!”, Trương Hạo cười nói: “Con rể tôi là người nước Mễ, làm kinh doanh ở nước ngoài, lại rất có tiếng. Hơn nữa tôi còn có quan hệ với bên chính quyền thành phố Sở Bắc, nếu tôi có thể đấu thầu thành công thì đôi bên cùng có lợi!”
Trương Hạo vừa nói vừa để một tập hồ sơ dày cộp lên bàn làm việc của ông Chử.
“Ông Chử, đây là tư liệu của công ty con rể tôi, ông xem trước đi”.
Ông Chử liếc tập hồ sơ một cái, bên trong đều là tiền mặt.
“Được rồi!”, ông Chử giả vờ đồng ý: “Vậy lát nữa tôi sẽ đến gặp con rể ông trước để tìm hiểu tình hình”.
“Vậy còn Lâm Nhã Hiên…”, Trương Hạo cười.
“Không gặp nữa”, ông Chử híp mắt cười nói: “Nếu lần này công ty Tần Thị đấu thầu thành công, tôi hy vọng người đại diện cho công ty Tần Thị sẽ là con rể của ông Trương”.
“Vậy được, tôi đi gọi điện thoại bảo con rể tôi đến”, Trương Hạo nói.
Sau khi chuẩn bị xong tài liệu, Mục Hàn lái xe đưa Lâm Nhã Hiên đến tòa nhà hội nghị đấu thầu tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải thành phố Sở Bắc.
Lúc Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn xuống xe thì bất ngờ gặp ba người trong đó có hai người quen.
Đó là Trương Hạo, con gái của Tần Phiêu – Trương Tâm Lăng và một người nước Mễ tên là John.
Trương Tâm Lăng và John đã đợi ở gần đó, chỉ chờ điện thoại của Trương Hạo sẽ lập tức đến gặp ông Chử.
“Ôi, đây chẳng phải là em họ Nhã Hiên và tên ở rể bám váy vợ sao?”, Trương Tâm Lăng nhướng mày, liếc nhìn Lâm Nhã Hiên: “Sao vậy? Các cô cũng đến gặp ông Chử người phụ trách dự án đấu thầu tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Nhã Hiên trả lời.
“Cô có hẹn sao?”, Trương Tâm Lăng đắc ý: “Ông Chử chỉ đích danh tên tôi cơ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.