Chương 85: Đổ tội
Tia Nắng
02/03/2021
"Trong số chúng mày ai vừa đánh anh em của tao? Mau đứng ra đây! Nếu
không tao đảm bảo không ai trong chúng mày có thể thoát ra được!"
"Bà nội nó chứ, lông còn chưa mọc đủ đã dám đè đầu cưỡi cổ thằng em của anh Sói này!”
Một người đàn ông to lớn đang ngậm xì gà ngồi thẳng vào chiếc ghế mà cậu em hắn vừa bưng qua và hét lên một cách giận dữ.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông mập mạp, mũi xanh mặt sưng.
"Lớp trưởng, phải làm sao đây? Xem ra tên mập của thế giới ngầm vừa rồi tìm người trợ giúp, là kẻ khó nhằn đây!”
"Tên anh Sói này vô cùng độc ác, nghe nói lần đầu tiên khi hắn đến con phố này, để tranh đoạt địa vị hắn đã cắt đứt gân tay gân chân của toàn bộ gia đình đại ca trước đó của mình!"
Môi Từ Mậu tái xanh, nói nhỏ với Vi Dương.
"Cái ... cái gì? Hắn chính là anh Sói! Nghe nói hắn là bậc thầy ăn thịt người không chớp mắt!"
"Làm sao bây giờ, anh Sói là tay bảo kê nổi tiếng trong thế giới ngầm. Lần này chúng ta đánh anh em của hắn thành ra như thế này, e rằng không thấy máu thì hắn sẽ không chịu để yên đâu!”
"Tôi ... Tôi hơi muốn về nhà rồi!"
Những người xung quanh đều run rẩy, thậm chí có một số ít đang lén lút chuồn về phía sau, tìm cơ hội chạy trốn!
"Đừng hoảng sợ! Bình tĩnh! Chuyện này cũng không phải chuyện lớn, may mà chúng ta vừa đánh tên mập kia chỉ bị thương ngoài da, có lẽ cũng không hẳn không nói lý lẽ được!”
"Hơn nữa, cậu tôi là hội trưởng Liên đoàn Công thương, còn thầy tôi là Thần y Tạ! Ở Sở Dương, bất kể là ai, cũng phải nể mặt tôi phần nào!"
Vi Dương bình tĩnh nói, nhưng trong lòng đang thầm mắng chửi!
Mẹ nó!
Hôm nay là ngày gì không biết!
Ăn cơm thì bị lừa hơn năm triệu, giờ đi hát lại dây vào đại ca xã hội đen!
"Câm miệng lại hết cho ông! Ai còn lắm mồm tao cho nhát dao xẻ thịt nó ra!”
Anh Sói nhìn họ thì thầm liền rút phắt ra một con dao bóng loáng cắm ở trên bàn.
"Anh Sói, chuyện lần này là chúng tôi không đúng, tôi xin lỗi anh”.
"Cậu tôi là Trần Kiếm Văn của Liên đoàn Công thương, còn kẻ bất tài tôi cũng là đệ tử chân truyền của Thần y Tạ, mong anh người lớn không chấp nhặt trẻ con!"
Vi Dương lấy hết dũng khí bước tới xin lỗi.
"Trần Kiếm Văn?"
"Thần y Tạ?"
"Ông mày chả biết họ là ai sất, cút!"
Anh Sói trợn đôi mắt to thổ lố, giơ chân đạp một phát vào ngực Vi Dương.
Uỳnh!
Vi Dương đập mạnh người vào bàn, vẻ mặt gần như méo mó vì đau.
"Anh! Vừa rồi chính là thằng ranh này kêu bọn chúng đánh em, chắc nó là tên cầm đầu đấy!"
"Còn nữa, những dấu tay này trên mặt em đều là nó đánh!"
Gã đàn ông mập mạp nhận ra Vi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong chốc lát.
Anh Sói từ từ đứng dậy, trông như một người khổng lồ đáng sợ!
Hắn đột nhiên vươn một bàn tay to, nắm thẳng lấy cổ áo Vi Dương và cứ thế nhấc lên cao.
"Không nhận ra mày lại là người nổi tiếng! Chả trách lại ngông cuồng như thế!”
Anh Sói hằn học nói.
Vi Dương sợ hãi, hai mắt lồi ra, tay chân không ngừng giãy dụa!
Bốp!
Cái tát như trời giáng của anh Sói rơi thẳng vào mặt Vi Dương.
Bốp bốp!
Lật tay lại là hai cái tát nữa.
Chỉ sau một lúc, mặt Vi Dương đã sưng lên như đầu heo!
"Sai rồi ... Tôi sai rồi ... Tôi vô tội ... Tôi bị người ta xúi giục!"
Vi Dương khóc rống lên một cách rất thê lương!
"Nói, ai là người xúi giục mày?"
"Nếu mày dám nói dối tao, tao đảm bảo mạng quèn của mày đi đời nhà ma luôn!”
Anh Sói ném hắn lên bàn, lạnh lùng hỏi.
"Vâng ... vâng ... là anh ta!"
Vi Dương vất vả giãy dụa, cuối cùng điên cuồng hét lên chỉ về hướng Mục Hàn.
"Chính cái người tên là Mục Hàn kia. Anh ta nói rằng người anh em của tên lái xe đã khiến bạn gái anh ta sợ hãi, bảo tôi dù thế nào cũng phải trút giận thay cho cô ấy!"
Vi Dương run rẩy nói.
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Mục Hàn.
"Anh nói láo! Lúc chúng ta đâm xe, Mục Hàn còn không ở trên xe!”
Lâm Nhã Hiên không ngờ Vi Dương đột nhiên quay lại cắn Mục Hàn, liền vội vàng lên tiếng giải thích.
"Tôi nhớ ra rồi, chính tai tôi nghe thấy cuộc điện thoại của Mục Hàn gọi cho Vi Dương nhờ anh ấy giúp đánh một người béo!"
"Đúng! Tôi cũng nghe thấy! Lúc đó Vi Dương còn ra sức phản đối, nhưng mà cái tên Mục Hàn lưu manh đó lại lấy vợ anh ta là Lâm Nhã Hiên ra để uy hiếp, nên Vi Dương mới bất đắc dĩ đồng ý!”
"Tất cả những thứ này đều do tên rác rưởi Mục Hàn gây ra, anh Sói tùy anh xử trí, hãy để cho chúng tôi đi trước”.
Để có thể thoát thân càng sớm càng tốt, mọi người đều nóng lòng dội gáo nước bẩn lên người Mục Hàn!
"Mấy người… mấy người ức hiếp người quá đáng, dám đặt điều vu oan!
Lâm Nhã Hiên tức giận thở hổn hển, không ngờ tất cả bạn học đại học của cô đều là những người vô liêm sỉ như vậy!
"Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng theo Vi Dương suốt chặng đường, anh ấy đâu có nhận điện thoại gì đâu!”
Mạc Tiên Tiên cũng đứng lên nói giúp Mục Hàn.
"Hừ! Mấy người và Mục Hàn vốn dĩ là một bọn, nói không chừng còn ngủ cùng với nhau rồi ấy chứ, chắc chắn phải nói giúp anh ta rồi!”
Từ Mậu nói to không suy nghĩ.
Ngay lập tức, Lâm Nhã Hiên và Mạc Tiên Tiên tức giận đến mức cắn chặt đôi môi đỏ mọng!
Đám người này thật vô liêm sỉ hết mức!
"Ồ? Người tên Mục Hàn mà bọn chúng nói là mày phải không?”
Anh Sói kéo con dao từ từ đi về phía Mục Hàn hỏi.
"Nếu như bọn họ thêm vào phía trước phần giới thiệu là chồng của Lâm Nhã Hiên, thì người đó thực sự là tôi”.
Mục Hàn đặt điện thoại xuống, cười nhạt nói.
"Ha ha, cũng khá tự tin và hài hước đấy! Sao hả, mày nghĩ là tao không dám chém mày à?”
Ngay lập tức, anh Sói chém gãy một chiếc ghế làm đôi!
"Á!"
Một số bạn trong lớp sợ hãi đến mức ngất xỉu, một số khác thậm chí còn sợ hãi đến mức không giữ được tự chủ!
"Mọi người chắc chắn là đều muốn giũ sạch quan hệ với tôi, coi như không quen biết tôi có phải không?”
Mục Hàn nhìn quanh một lượt và hỏi một cách bình thản.
Ai ngờ không một ai trả lời, ánh mắt mọi người nhìn Mục Hàn như nhìn một thứ rác rưởi cực kỳ hôi thối, chỉ sợ tránh ra còn không được!
"Thôi bỏ đi, Nhã Hiên, Mạc Tiên Tiên, chúng ta đi thôi”.
Mục Hàn đứng dậy và gọi hai người phụ nữ.
"Khốn kiếp! Ông mày có lời cho chúng mày ra về rồi sao?”
Anh Sói thấy Mục Hàn hoàn toàn coi hắn như vô hình, trong lòng tức tối đến mức sắp phì ra khói!
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh Sói đột nhiên vang lên, hắn vừa nhìn thấy số điện thoại thì lập tức hoảng sợ, vội bước nhanh ra cửa nghe cuộc gọi.
Một lúc sau, anh Sói mới quay trở lại, vẻ mặt trở nên vô cùng sợ hãi, nhất là khi nhìn Mục Hàn, ngay cả hồn phách cũng sắp mất luôn!
"Anh, có quen chị Tứ Nương?”
Anh Sói ngẩn ra một chút, sau đó vội nói thêm: “Mục…cậu Mục, mấy người về đi, tôi đã điều tra rõ rồi, chuyện này tuyệt đối không có chút liên quan gì đến ba người hết”.
Anh Sói nói với vẻ nịnh nọt kèm theo một khuôn mặt tươi cười.
"Vậy thì... còn chúng tôi thì sao?"
Những người khác thấy ngay cả tên rác rưởi Mục Hàn còn được ra về thì vội vàng hỏi đầy hưng phấn.
"Cút! Còn dám nói một câu thì tao chém hết!”
Anh Sói hùng ác đe dọa.
"Đi thôi!"
Mục Hàn nắm tay Lâm Nhã Hiên đi ra ngoài, nhân tiện gọi Mạc Tiên Tiên đi luôn.
"Mà này, cái tên da ngăm đen tên Từ Mậu kia, miệng thật sự rất thối, anh cần phải đặc biệt chăm sóc”.
Mục Hàn dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn chằm chằm Từ Mậu, lạnh lùng nói.
Đột nhiên, khuôn mặt của Từ Mậu xám như tro tàn!
"Bà nội nó chứ, lông còn chưa mọc đủ đã dám đè đầu cưỡi cổ thằng em của anh Sói này!”
Một người đàn ông to lớn đang ngậm xì gà ngồi thẳng vào chiếc ghế mà cậu em hắn vừa bưng qua và hét lên một cách giận dữ.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông mập mạp, mũi xanh mặt sưng.
"Lớp trưởng, phải làm sao đây? Xem ra tên mập của thế giới ngầm vừa rồi tìm người trợ giúp, là kẻ khó nhằn đây!”
"Tên anh Sói này vô cùng độc ác, nghe nói lần đầu tiên khi hắn đến con phố này, để tranh đoạt địa vị hắn đã cắt đứt gân tay gân chân của toàn bộ gia đình đại ca trước đó của mình!"
Môi Từ Mậu tái xanh, nói nhỏ với Vi Dương.
"Cái ... cái gì? Hắn chính là anh Sói! Nghe nói hắn là bậc thầy ăn thịt người không chớp mắt!"
"Làm sao bây giờ, anh Sói là tay bảo kê nổi tiếng trong thế giới ngầm. Lần này chúng ta đánh anh em của hắn thành ra như thế này, e rằng không thấy máu thì hắn sẽ không chịu để yên đâu!”
"Tôi ... Tôi hơi muốn về nhà rồi!"
Những người xung quanh đều run rẩy, thậm chí có một số ít đang lén lút chuồn về phía sau, tìm cơ hội chạy trốn!
"Đừng hoảng sợ! Bình tĩnh! Chuyện này cũng không phải chuyện lớn, may mà chúng ta vừa đánh tên mập kia chỉ bị thương ngoài da, có lẽ cũng không hẳn không nói lý lẽ được!”
"Hơn nữa, cậu tôi là hội trưởng Liên đoàn Công thương, còn thầy tôi là Thần y Tạ! Ở Sở Dương, bất kể là ai, cũng phải nể mặt tôi phần nào!"
Vi Dương bình tĩnh nói, nhưng trong lòng đang thầm mắng chửi!
Mẹ nó!
Hôm nay là ngày gì không biết!
Ăn cơm thì bị lừa hơn năm triệu, giờ đi hát lại dây vào đại ca xã hội đen!
"Câm miệng lại hết cho ông! Ai còn lắm mồm tao cho nhát dao xẻ thịt nó ra!”
Anh Sói nhìn họ thì thầm liền rút phắt ra một con dao bóng loáng cắm ở trên bàn.
"Anh Sói, chuyện lần này là chúng tôi không đúng, tôi xin lỗi anh”.
"Cậu tôi là Trần Kiếm Văn của Liên đoàn Công thương, còn kẻ bất tài tôi cũng là đệ tử chân truyền của Thần y Tạ, mong anh người lớn không chấp nhặt trẻ con!"
Vi Dương lấy hết dũng khí bước tới xin lỗi.
"Trần Kiếm Văn?"
"Thần y Tạ?"
"Ông mày chả biết họ là ai sất, cút!"
Anh Sói trợn đôi mắt to thổ lố, giơ chân đạp một phát vào ngực Vi Dương.
Uỳnh!
Vi Dương đập mạnh người vào bàn, vẻ mặt gần như méo mó vì đau.
"Anh! Vừa rồi chính là thằng ranh này kêu bọn chúng đánh em, chắc nó là tên cầm đầu đấy!"
"Còn nữa, những dấu tay này trên mặt em đều là nó đánh!"
Gã đàn ông mập mạp nhận ra Vi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong chốc lát.
Anh Sói từ từ đứng dậy, trông như một người khổng lồ đáng sợ!
Hắn đột nhiên vươn một bàn tay to, nắm thẳng lấy cổ áo Vi Dương và cứ thế nhấc lên cao.
"Không nhận ra mày lại là người nổi tiếng! Chả trách lại ngông cuồng như thế!”
Anh Sói hằn học nói.
Vi Dương sợ hãi, hai mắt lồi ra, tay chân không ngừng giãy dụa!
Bốp!
Cái tát như trời giáng của anh Sói rơi thẳng vào mặt Vi Dương.
Bốp bốp!
Lật tay lại là hai cái tát nữa.
Chỉ sau một lúc, mặt Vi Dương đã sưng lên như đầu heo!
"Sai rồi ... Tôi sai rồi ... Tôi vô tội ... Tôi bị người ta xúi giục!"
Vi Dương khóc rống lên một cách rất thê lương!
"Nói, ai là người xúi giục mày?"
"Nếu mày dám nói dối tao, tao đảm bảo mạng quèn của mày đi đời nhà ma luôn!”
Anh Sói ném hắn lên bàn, lạnh lùng hỏi.
"Vâng ... vâng ... là anh ta!"
Vi Dương vất vả giãy dụa, cuối cùng điên cuồng hét lên chỉ về hướng Mục Hàn.
"Chính cái người tên là Mục Hàn kia. Anh ta nói rằng người anh em của tên lái xe đã khiến bạn gái anh ta sợ hãi, bảo tôi dù thế nào cũng phải trút giận thay cho cô ấy!"
Vi Dương run rẩy nói.
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Mục Hàn.
"Anh nói láo! Lúc chúng ta đâm xe, Mục Hàn còn không ở trên xe!”
Lâm Nhã Hiên không ngờ Vi Dương đột nhiên quay lại cắn Mục Hàn, liền vội vàng lên tiếng giải thích.
"Tôi nhớ ra rồi, chính tai tôi nghe thấy cuộc điện thoại của Mục Hàn gọi cho Vi Dương nhờ anh ấy giúp đánh một người béo!"
"Đúng! Tôi cũng nghe thấy! Lúc đó Vi Dương còn ra sức phản đối, nhưng mà cái tên Mục Hàn lưu manh đó lại lấy vợ anh ta là Lâm Nhã Hiên ra để uy hiếp, nên Vi Dương mới bất đắc dĩ đồng ý!”
"Tất cả những thứ này đều do tên rác rưởi Mục Hàn gây ra, anh Sói tùy anh xử trí, hãy để cho chúng tôi đi trước”.
Để có thể thoát thân càng sớm càng tốt, mọi người đều nóng lòng dội gáo nước bẩn lên người Mục Hàn!
"Mấy người… mấy người ức hiếp người quá đáng, dám đặt điều vu oan!
Lâm Nhã Hiên tức giận thở hổn hển, không ngờ tất cả bạn học đại học của cô đều là những người vô liêm sỉ như vậy!
"Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng theo Vi Dương suốt chặng đường, anh ấy đâu có nhận điện thoại gì đâu!”
Mạc Tiên Tiên cũng đứng lên nói giúp Mục Hàn.
"Hừ! Mấy người và Mục Hàn vốn dĩ là một bọn, nói không chừng còn ngủ cùng với nhau rồi ấy chứ, chắc chắn phải nói giúp anh ta rồi!”
Từ Mậu nói to không suy nghĩ.
Ngay lập tức, Lâm Nhã Hiên và Mạc Tiên Tiên tức giận đến mức cắn chặt đôi môi đỏ mọng!
Đám người này thật vô liêm sỉ hết mức!
"Ồ? Người tên Mục Hàn mà bọn chúng nói là mày phải không?”
Anh Sói kéo con dao từ từ đi về phía Mục Hàn hỏi.
"Nếu như bọn họ thêm vào phía trước phần giới thiệu là chồng của Lâm Nhã Hiên, thì người đó thực sự là tôi”.
Mục Hàn đặt điện thoại xuống, cười nhạt nói.
"Ha ha, cũng khá tự tin và hài hước đấy! Sao hả, mày nghĩ là tao không dám chém mày à?”
Ngay lập tức, anh Sói chém gãy một chiếc ghế làm đôi!
"Á!"
Một số bạn trong lớp sợ hãi đến mức ngất xỉu, một số khác thậm chí còn sợ hãi đến mức không giữ được tự chủ!
"Mọi người chắc chắn là đều muốn giũ sạch quan hệ với tôi, coi như không quen biết tôi có phải không?”
Mục Hàn nhìn quanh một lượt và hỏi một cách bình thản.
Ai ngờ không một ai trả lời, ánh mắt mọi người nhìn Mục Hàn như nhìn một thứ rác rưởi cực kỳ hôi thối, chỉ sợ tránh ra còn không được!
"Thôi bỏ đi, Nhã Hiên, Mạc Tiên Tiên, chúng ta đi thôi”.
Mục Hàn đứng dậy và gọi hai người phụ nữ.
"Khốn kiếp! Ông mày có lời cho chúng mày ra về rồi sao?”
Anh Sói thấy Mục Hàn hoàn toàn coi hắn như vô hình, trong lòng tức tối đến mức sắp phì ra khói!
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh Sói đột nhiên vang lên, hắn vừa nhìn thấy số điện thoại thì lập tức hoảng sợ, vội bước nhanh ra cửa nghe cuộc gọi.
Một lúc sau, anh Sói mới quay trở lại, vẻ mặt trở nên vô cùng sợ hãi, nhất là khi nhìn Mục Hàn, ngay cả hồn phách cũng sắp mất luôn!
"Anh, có quen chị Tứ Nương?”
Anh Sói ngẩn ra một chút, sau đó vội nói thêm: “Mục…cậu Mục, mấy người về đi, tôi đã điều tra rõ rồi, chuyện này tuyệt đối không có chút liên quan gì đến ba người hết”.
Anh Sói nói với vẻ nịnh nọt kèm theo một khuôn mặt tươi cười.
"Vậy thì... còn chúng tôi thì sao?"
Những người khác thấy ngay cả tên rác rưởi Mục Hàn còn được ra về thì vội vàng hỏi đầy hưng phấn.
"Cút! Còn dám nói một câu thì tao chém hết!”
Anh Sói hùng ác đe dọa.
"Đi thôi!"
Mục Hàn nắm tay Lâm Nhã Hiên đi ra ngoài, nhân tiện gọi Mạc Tiên Tiên đi luôn.
"Mà này, cái tên da ngăm đen tên Từ Mậu kia, miệng thật sự rất thối, anh cần phải đặc biệt chăm sóc”.
Mục Hàn dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn chằm chằm Từ Mậu, lạnh lùng nói.
Đột nhiên, khuôn mặt của Từ Mậu xám như tro tàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.