Chương 588: Giết Mục Bá Đạo trong một giây
Tia Nắng
15/06/2021
Quỳ Ngưu cười khẩy, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Muốn gặp đại ca của tôi thì phải qua cửa ải tôi trước đã”.
“Chỉ dựa vào cậu sao?”, dù gì Mục Bá Đạo cũng là cường giả đỉnh cấp, vừa nhìn đã biết thực lực của Quỳ Ngưu không hề tầm thường, thế nhưng vẫn thể hiện thái độ vô cùng kiêu ngạo: “Cậu còn chưa đủ tư cách đánh nhau với tôi đâu”.
Nghe thấy Mục Bá Đạo nói vậy, tứ đại chiến thần cảm thấy nực cười.
Lần đầu tiên có người dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Quỳ Ngưu của tứ đại chiến thần.
“Mấy người cười cái gì?”, Mục Bá Đạo bực mình, nói: “Tôi biết mấy người có bản lĩnh, cũng có chút thực lực, nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì mấy người cũng chỉ là loại tép riu mà thôi”.
Sự tự tin lớn nhất của Mục Bá Đạo đến từ nhà họ Mục ở thủ đô.
Là thế gia số một Hoa Hạ, nhà họ Mục ở thủ đô khiến cho vô số thế lực phải xếp sau lưng.
Vốn dĩ Mục Bá Đạo không mang họ Mục, sau khi về dưới trướng nhà họ Mục ở thủ đô thì được thưởng cho đổi thành họ Mục, điều này khiến cho Mục Bá Đạo cảm thấy vô cùng vinh hạnh, lấy làm kiêu ngạo với thân phận là người nhà họ Mục ở thủ đô của mình.
Đặc biệt là nhà họ Mục ở thủ đô còn truyền lại cho Mục Bá Đạo một môn kiếm pháp gia truyền, làm gì cũng thuận lợi, chỉ nháy mắt đã trở thành cao thủ.
Điều này càng khiến cho sự sùng bái của Mục Bá Đạo dành cho nhà họ Mục ở thủ đô đạt đến đỉnh cao.
“Vậy sao?”, Quỳ Ngưu lập tức không phục, giơ một ngón tay lên khiêu khích: “Vậy chúng ta so tài chút đi”.
“Muốn chết à?”, Mục Bá Đạo chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Ha ha! Tôi cứ tưởng ai!”, đúng lúc này, giọng nói của Mục Hàn vang lên: “Hóa ra là Mục Bá Đạo!”
Nhìn thấy Mục Hàn đến, động tác rút kiếm ra khỏi vỏ của Mục Bá Đạo liền tạm thời dừng lại.
Mục Bá Đạo nhìn Mục Hàn, chậm rãi nói: “Cậu chủ Mục, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Trước đây ông chỉ là một gia nô trong nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng trước giờ chưa từng coi trọng tôi, không ngờ hôm nay lại còn gọi tôi một tiếng cậu chủ Mục, đúng thật là hiếm có!”, Mục Hàn hơi bất ngờ.
“Gọi cậu một tiếng cậu chủ Mục chẳng qua chỉ để tiễn cậu đi mà thôi”, Mục Bá Đạo lạnh lùng nói: “Dù sao sau đêm nay cậu cũng không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi”.
“Có lẽ trước đây trong lòng cậu vẫn luôn không thoải mái với việc tôi coi thường cậu”.
“Một tiếng cậu chủ Mục này coi như giải quyết xong một nỗi lòng của cậu đi!”
“Mục Bá Đạo, ông hơi xem thường tôi rồi đấy”, Mục Hàn cười nói: “Hôm nay ai sống ai chết vẫn còn chưa biết được đâu”.
“Cậu không phải là đối thủ của tôi”, Mục Bá Đạo tự tin nói.
“Là một cường giả thì tự tin là một chuyện tốt”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Có điều tự tin thái quá thì lại vô cùng nguy hiểm đấy”.
“Chỉ cần một chiêu là tôi đã có thể giết chết ông rồi!”
Mục Hàn vừa dứt lời, cơ thể giống như một con báo cường tráng lao nhanh về phía Mục Bá Đạo, nhanh như điện giật.
Mục Bá Đạo thấy vậy thì cũng hành động nhanh như cắt.
Trong lúc xông đến thì cũng rút ra thanh kiếm từ trong vỏ.
Hai cường giả hàng đầu vừa cử động thì đất đá đã bay mù trời giống như gió lốc đang tới.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình của Mục Hàn và Mục Bá Đạo đã đan chéo vào nhau.
Dù là tứ đại chiến thần thì cũng không thể nhìn rõ động tác lúc hai người họ giao đấu.
Sau khi hai người dừng bước chân, thanh kiếm của Mục Bá Đạo đã cắm sâu trên bụng ông ta.
Khóe miệng Mục Bá Đạo rỉ máu, gương mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Giơ tay chỉ vào Mục Hàn, sau đó ngã phịch xuống đất.
Cho đến lúc chết, Mục Bá Đạo vẫn không thể tin nổi đứa con hoang ai gặp cũng khinh thường của nhà họ Mục ở thủ đô lại có thể giết chết mình chỉ với một chiêu.
Không chỉ là Mục Bá Đạo, ngay cả tứ đại chiến thần cũng kinh ngạc không thôi.
Dù sao tứ đại chiến thần cũng thường xuyên đi theo bên cạnh Mục Hàn nên vẫn tương đối hiểu về thực lực của anh.
Thế nhưng cách Mục Hàn ra tay hôm nay còn vượt xa so với tưởng tượng của tứ đại chiến thần.
“Đại ca, cảnh giới của anh đã cao hơn trước rồi!”, Quỳ Ngưu đứng bên cạnh thảng thốt nói: “Người này mặc dù là gia nô nhà họ Mục ở thủ đô nhưng thực lực cũng không hề tầm thường, tôi đã nghĩ mình phải mất năm chiêu mới có thể đánh bại ông ta”.
“Đại ca anh lại chỉ cần một chiêu đã giết hạ ông ta chỉ trong nháy mắt!”
Ánh sao thì nào có thể sáng bằng mặt trời cơ chứ?
Bỏ đi, khi nào nhà họ Mục ở thủ đô cử người đến thì mình lại đi cùng với chúng nó. Sở Vân Lệ đã quyết định rồi, nhất định phải bảo vệ con trai mình cho tốt.
Dù cho nhà họ Mục có muốn bà ấy làm gì thì bà cũng đều đồng ý.
Dù có bảo Sở Vân Lệ chết thay cho Mục Hàn thì bà ấy cũng sẽ không do dự.
Ở một nơi khác.
Đông Hải.
Tại trang viên của Tam giác Hoàng Kim.
- -----------------
“Chỉ dựa vào cậu sao?”, dù gì Mục Bá Đạo cũng là cường giả đỉnh cấp, vừa nhìn đã biết thực lực của Quỳ Ngưu không hề tầm thường, thế nhưng vẫn thể hiện thái độ vô cùng kiêu ngạo: “Cậu còn chưa đủ tư cách đánh nhau với tôi đâu”.
Nghe thấy Mục Bá Đạo nói vậy, tứ đại chiến thần cảm thấy nực cười.
Lần đầu tiên có người dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Quỳ Ngưu của tứ đại chiến thần.
“Mấy người cười cái gì?”, Mục Bá Đạo bực mình, nói: “Tôi biết mấy người có bản lĩnh, cũng có chút thực lực, nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì mấy người cũng chỉ là loại tép riu mà thôi”.
Sự tự tin lớn nhất của Mục Bá Đạo đến từ nhà họ Mục ở thủ đô.
Là thế gia số một Hoa Hạ, nhà họ Mục ở thủ đô khiến cho vô số thế lực phải xếp sau lưng.
Vốn dĩ Mục Bá Đạo không mang họ Mục, sau khi về dưới trướng nhà họ Mục ở thủ đô thì được thưởng cho đổi thành họ Mục, điều này khiến cho Mục Bá Đạo cảm thấy vô cùng vinh hạnh, lấy làm kiêu ngạo với thân phận là người nhà họ Mục ở thủ đô của mình.
Đặc biệt là nhà họ Mục ở thủ đô còn truyền lại cho Mục Bá Đạo một môn kiếm pháp gia truyền, làm gì cũng thuận lợi, chỉ nháy mắt đã trở thành cao thủ.
Điều này càng khiến cho sự sùng bái của Mục Bá Đạo dành cho nhà họ Mục ở thủ đô đạt đến đỉnh cao.
“Vậy sao?”, Quỳ Ngưu lập tức không phục, giơ một ngón tay lên khiêu khích: “Vậy chúng ta so tài chút đi”.
“Muốn chết à?”, Mục Bá Đạo chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Ha ha! Tôi cứ tưởng ai!”, đúng lúc này, giọng nói của Mục Hàn vang lên: “Hóa ra là Mục Bá Đạo!”
Nhìn thấy Mục Hàn đến, động tác rút kiếm ra khỏi vỏ của Mục Bá Đạo liền tạm thời dừng lại.
Mục Bá Đạo nhìn Mục Hàn, chậm rãi nói: “Cậu chủ Mục, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Trước đây ông chỉ là một gia nô trong nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng trước giờ chưa từng coi trọng tôi, không ngờ hôm nay lại còn gọi tôi một tiếng cậu chủ Mục, đúng thật là hiếm có!”, Mục Hàn hơi bất ngờ.
“Gọi cậu một tiếng cậu chủ Mục chẳng qua chỉ để tiễn cậu đi mà thôi”, Mục Bá Đạo lạnh lùng nói: “Dù sao sau đêm nay cậu cũng không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi”.
“Có lẽ trước đây trong lòng cậu vẫn luôn không thoải mái với việc tôi coi thường cậu”.
“Một tiếng cậu chủ Mục này coi như giải quyết xong một nỗi lòng của cậu đi!”
“Mục Bá Đạo, ông hơi xem thường tôi rồi đấy”, Mục Hàn cười nói: “Hôm nay ai sống ai chết vẫn còn chưa biết được đâu”.
“Cậu không phải là đối thủ của tôi”, Mục Bá Đạo tự tin nói.
“Là một cường giả thì tự tin là một chuyện tốt”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Có điều tự tin thái quá thì lại vô cùng nguy hiểm đấy”.
“Chỉ cần một chiêu là tôi đã có thể giết chết ông rồi!”
Mục Hàn vừa dứt lời, cơ thể giống như một con báo cường tráng lao nhanh về phía Mục Bá Đạo, nhanh như điện giật.
Mục Bá Đạo thấy vậy thì cũng hành động nhanh như cắt.
Trong lúc xông đến thì cũng rút ra thanh kiếm từ trong vỏ.
Hai cường giả hàng đầu vừa cử động thì đất đá đã bay mù trời giống như gió lốc đang tới.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình của Mục Hàn và Mục Bá Đạo đã đan chéo vào nhau.
Dù là tứ đại chiến thần thì cũng không thể nhìn rõ động tác lúc hai người họ giao đấu.
Sau khi hai người dừng bước chân, thanh kiếm của Mục Bá Đạo đã cắm sâu trên bụng ông ta.
Khóe miệng Mục Bá Đạo rỉ máu, gương mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Giơ tay chỉ vào Mục Hàn, sau đó ngã phịch xuống đất.
Cho đến lúc chết, Mục Bá Đạo vẫn không thể tin nổi đứa con hoang ai gặp cũng khinh thường của nhà họ Mục ở thủ đô lại có thể giết chết mình chỉ với một chiêu.
Không chỉ là Mục Bá Đạo, ngay cả tứ đại chiến thần cũng kinh ngạc không thôi.
Dù sao tứ đại chiến thần cũng thường xuyên đi theo bên cạnh Mục Hàn nên vẫn tương đối hiểu về thực lực của anh.
Thế nhưng cách Mục Hàn ra tay hôm nay còn vượt xa so với tưởng tượng của tứ đại chiến thần.
“Đại ca, cảnh giới của anh đã cao hơn trước rồi!”, Quỳ Ngưu đứng bên cạnh thảng thốt nói: “Người này mặc dù là gia nô nhà họ Mục ở thủ đô nhưng thực lực cũng không hề tầm thường, tôi đã nghĩ mình phải mất năm chiêu mới có thể đánh bại ông ta”.
“Đại ca anh lại chỉ cần một chiêu đã giết hạ ông ta chỉ trong nháy mắt!”
Ánh sao thì nào có thể sáng bằng mặt trời cơ chứ?
Bỏ đi, khi nào nhà họ Mục ở thủ đô cử người đến thì mình lại đi cùng với chúng nó. Sở Vân Lệ đã quyết định rồi, nhất định phải bảo vệ con trai mình cho tốt.
Dù cho nhà họ Mục có muốn bà ấy làm gì thì bà cũng đều đồng ý.
Dù có bảo Sở Vân Lệ chết thay cho Mục Hàn thì bà ấy cũng sẽ không do dự.
Ở một nơi khác.
Đông Hải.
Tại trang viên của Tam giác Hoàng Kim.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.