Chương 601: Hắn không xứng xách dép cho cậu
Tia Nắng
17/06/2021
"Chờ tôi xử lý xong thằng con hoang này sẽ xử lý cậu!", Mục Trường Sinh tức tối cúp máy.
Mục Vấn Đạo dám đối đầu với mình khiến Mục Trường Sinh vô cùng tức giận.
Tuy Mục Trường Sinh chỉ là gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng địa vị còn cao hơn gia chủ hoàng tộc như Mục Vấn Đạo.
Nhà họ Mục ở thủ đô có thực lực to lớn, đây là điều rõ ràng.
"Được, vậy tôi sẽ chờ!", Mục Vấn Đạo cũng không cam lòng yếu thế.
Dù sao cũng đã trở mặt, Mục Vấn Đạo không sợ đắc tội với Mục Trường Sinh.
Hơn nữa, bao lâu nay bị Mục Trường Sinh chèn ép, Mục Vấn Đạo khó chịu trong lòng đã lâu.
Chờ Mục Trường Sinh cúp máy, Mục Vô Đạo ở bên cạnh không khỏi thấy hơi lo lắng, nói: "Bố, lần này sợ là chúng ta đã đắc tội Mục Trường Sinh, sau này chắc không được sống yên ổn rồi".
"Cho dù đại thống soái có một không hai, là chủ soái tài giỏi trăm năm mới gặp, dưới một người trên vạn người, nhưng dù gì nhà họ Mục ở thủ đô cũng là thế gia đã tồn tại nghìn năm. Bố thực sự nghĩ là với sức của một mình đại thống soái có thể lay chuyển thế gia nghìn năm sao?"
Sở dĩ thế gia được gọi là thế gia, chính là bởi vì đã tồn tại cả nghìn năm.
Nền tảng đó là thứ mà tất cả các cường giả không so sánh được.
Trải qua nghìn năm tích lũy, thế gia có cao thủ nhiều vô kể, thực lực sâu không lường được.
Đây cũng là nguyên nhân chính Mục Vô Đạo coi thường Mục Hàn.
"Nhưng sao bố lại lờ mờ cảm thấy đại thống soái có thể xử lý nhà họ Mục ở thủ đô nhỉ?", Mục Vấn Đạo nheo mắt, dáng vẻ suy tư: "Thế gia nghìn năm vô cùng lớn mạnh, nhưng đồng thời cũng rất mục nát. Bố có dự cảm, sự mục nát trong nghìn năm sẽ là nhược điểm trí mạng nhất của nhà họ Mục ở thủ đô".
"Tuy đối với chúng ta không liên can gì, nhưng đối với đại thống soái thì chính là điểm tựa tốt nhất để lật đổ nhà họ Mục thủ đô".
…
"Khốn kiếp, đúng là khốn kiếp!"
"Đường đường là gia chủ chi nhánh của nhà họ Mục, mà ngay cả một thằng con hoang cũng không làm gì được, đúng là mất mặt. Vậy mà lại còn dám cãi lời mình, đúng là khốn kiếp!"
"Những kẻ được gọi là gia tộc chi nhánh như bọn họ quang minh chính đại mang danh hoàng tộc, ngoài mang họ Mục ra thì khác gì lũ ăn hại không?"
Trong nhà họ Mục ở thủ đô.
Sau khi cúp máy, Mục Trường Sinh tức đến mức đập vỡ đồ đạc trong phòng.
Mấy tên đàn em hầu hạ Mục Trường Sinh ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Tuy Mục Trường Sinh chỉ là gia bộc, nhưng bởi vì là gia bộc thân cận của Mục Thịnh Uy, nên địa vị rất cao, dưới tay có mấy đàn em thân cận, nghe lệnh lão ta làm việc bất cứ lúc nào.
"Đại ca, tiếp theo đây chúng ta làm gì bây giờ?", lúc này, một tên đàn em rất giỏi đoán ý Mục Trường Sinh hỏi: "Có cần nói tin này với gia chủ không?"
"Không được, tuyệt đối không được!", Mục Trường Sinh lắc đầu đáp: "Tuy hiện giờ ông chủ Thịnh Uy đã là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng dù sao cũng chỉ là gia chủ thay thế!"
"Sắp đến giai đoạn quan trọng trở thành gia chủ chính thức, tuyệt đối không được để những chuyện nhỏ này làm phiền tâm trạng của ông chủ Thịnh Uy".
Căn cứ theo gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, mỗi đời gia chủ trước khi kế nhiệm nửa năm đều chỉ là gia chủ thay thế, chứ chưa phải là gia chủ chính thức. Thời gian nửa năm này coi như là thời gian khảo hạch của gia tộc đối với gia chủ đời tiếp theo.
Vừa nhìn màn hình hiển thị, sắc mặt Mục Trường Sinh thoắt cái trở nên nghiêm túc, cung kính ấn nút nghe, giọng nói trở nên hơi run rẩy, so với lúc Mục Vấn Đạo nghe điện thoại của lão lúc trước thì còn cập rập hơn.
Bởi vì người gọi tới là con trai của Mục Thịnh Uy - Mục Sảng.
"Cậu Sảng!", đứng trước Mục Sảng, cho dù chỉ qua điện thoại thì Mục Trường Sinh cũng không dám thở mạnh.
Tuy sức khỏe Mục Sảng trước nay yếu ớt, nhưng cũng là người độc ác giết người không chớp mắt.
Nếu nói Mục Thịnh Uy là kiêu hùng một phương, thì chắc chắn Mục Sảng là hậu sinh khả úy, là gian hùng một phương.
Thủ đoạn đối phó với kẻ địch của Mục Sảng tàn nhẫn đến mức ngay cả Mục Trường Sinh cũng thấy hơi sợ hãi.
"Tôi đoa: "Bây giờ đang là thời khắc quan trọng bố tôi kế nhiệm chức gia chủ chính thức, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sơ sót gì".
"Nhưng đúng lúc này, lại xuất hiện hai mẹ con như vậy, sự xuất hiện của bọn họ vô cùng trùng hợp, ông hiểu ý tôi chứ?"
"Tôi đã hiểu", Mục Trường Sinh vẫn cung kính nói: "Xin cậu Sảng yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con này làm hỏng lễ kế nhiệm của ông chủ".
"Tôi sẽ xử lý em trai của cậu, và cả con mẹ thấp kém của hắn nữa".
"Ông vừa nói gì cơ?", Mục Trường Sinh vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lùng của Mục Sảng: "Ông gọi thằng con hoang kia là em trai tôi sao?"
"Cậu ta chỉ là đứa con hoang do một mụ đàn bà thấp kém sinh ra, còn chẳng có tư cách bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, vậy mà ông dám gọi cậu ta là em trai tôi?"
"Tôi hỏi ông, ông cố ý so sánh cậu ta với tôi sao?"
"Không dám, tôi không dám!", Mục Trường Sinh ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức sợ đến mức hồn xiêu phách lạc: "Thằng con hoang kia sao có thể sánh với cậu Sảng chứ?"
"Hắn còn không xứng xách dép cho cậu ấy!"
- -----------------
Mục Vấn Đạo dám đối đầu với mình khiến Mục Trường Sinh vô cùng tức giận.
Tuy Mục Trường Sinh chỉ là gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng địa vị còn cao hơn gia chủ hoàng tộc như Mục Vấn Đạo.
Nhà họ Mục ở thủ đô có thực lực to lớn, đây là điều rõ ràng.
"Được, vậy tôi sẽ chờ!", Mục Vấn Đạo cũng không cam lòng yếu thế.
Dù sao cũng đã trở mặt, Mục Vấn Đạo không sợ đắc tội với Mục Trường Sinh.
Hơn nữa, bao lâu nay bị Mục Trường Sinh chèn ép, Mục Vấn Đạo khó chịu trong lòng đã lâu.
Chờ Mục Trường Sinh cúp máy, Mục Vô Đạo ở bên cạnh không khỏi thấy hơi lo lắng, nói: "Bố, lần này sợ là chúng ta đã đắc tội Mục Trường Sinh, sau này chắc không được sống yên ổn rồi".
"Cho dù đại thống soái có một không hai, là chủ soái tài giỏi trăm năm mới gặp, dưới một người trên vạn người, nhưng dù gì nhà họ Mục ở thủ đô cũng là thế gia đã tồn tại nghìn năm. Bố thực sự nghĩ là với sức của một mình đại thống soái có thể lay chuyển thế gia nghìn năm sao?"
Sở dĩ thế gia được gọi là thế gia, chính là bởi vì đã tồn tại cả nghìn năm.
Nền tảng đó là thứ mà tất cả các cường giả không so sánh được.
Trải qua nghìn năm tích lũy, thế gia có cao thủ nhiều vô kể, thực lực sâu không lường được.
Đây cũng là nguyên nhân chính Mục Vô Đạo coi thường Mục Hàn.
"Nhưng sao bố lại lờ mờ cảm thấy đại thống soái có thể xử lý nhà họ Mục ở thủ đô nhỉ?", Mục Vấn Đạo nheo mắt, dáng vẻ suy tư: "Thế gia nghìn năm vô cùng lớn mạnh, nhưng đồng thời cũng rất mục nát. Bố có dự cảm, sự mục nát trong nghìn năm sẽ là nhược điểm trí mạng nhất của nhà họ Mục ở thủ đô".
"Tuy đối với chúng ta không liên can gì, nhưng đối với đại thống soái thì chính là điểm tựa tốt nhất để lật đổ nhà họ Mục thủ đô".
…
"Khốn kiếp, đúng là khốn kiếp!"
"Đường đường là gia chủ chi nhánh của nhà họ Mục, mà ngay cả một thằng con hoang cũng không làm gì được, đúng là mất mặt. Vậy mà lại còn dám cãi lời mình, đúng là khốn kiếp!"
"Những kẻ được gọi là gia tộc chi nhánh như bọn họ quang minh chính đại mang danh hoàng tộc, ngoài mang họ Mục ra thì khác gì lũ ăn hại không?"
Trong nhà họ Mục ở thủ đô.
Sau khi cúp máy, Mục Trường Sinh tức đến mức đập vỡ đồ đạc trong phòng.
Mấy tên đàn em hầu hạ Mục Trường Sinh ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Tuy Mục Trường Sinh chỉ là gia bộc, nhưng bởi vì là gia bộc thân cận của Mục Thịnh Uy, nên địa vị rất cao, dưới tay có mấy đàn em thân cận, nghe lệnh lão ta làm việc bất cứ lúc nào.
"Đại ca, tiếp theo đây chúng ta làm gì bây giờ?", lúc này, một tên đàn em rất giỏi đoán ý Mục Trường Sinh hỏi: "Có cần nói tin này với gia chủ không?"
"Không được, tuyệt đối không được!", Mục Trường Sinh lắc đầu đáp: "Tuy hiện giờ ông chủ Thịnh Uy đã là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng dù sao cũng chỉ là gia chủ thay thế!"
"Sắp đến giai đoạn quan trọng trở thành gia chủ chính thức, tuyệt đối không được để những chuyện nhỏ này làm phiền tâm trạng của ông chủ Thịnh Uy".
Căn cứ theo gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, mỗi đời gia chủ trước khi kế nhiệm nửa năm đều chỉ là gia chủ thay thế, chứ chưa phải là gia chủ chính thức. Thời gian nửa năm này coi như là thời gian khảo hạch của gia tộc đối với gia chủ đời tiếp theo.
Vừa nhìn màn hình hiển thị, sắc mặt Mục Trường Sinh thoắt cái trở nên nghiêm túc, cung kính ấn nút nghe, giọng nói trở nên hơi run rẩy, so với lúc Mục Vấn Đạo nghe điện thoại của lão lúc trước thì còn cập rập hơn.
Bởi vì người gọi tới là con trai của Mục Thịnh Uy - Mục Sảng.
"Cậu Sảng!", đứng trước Mục Sảng, cho dù chỉ qua điện thoại thì Mục Trường Sinh cũng không dám thở mạnh.
Tuy sức khỏe Mục Sảng trước nay yếu ớt, nhưng cũng là người độc ác giết người không chớp mắt.
Nếu nói Mục Thịnh Uy là kiêu hùng một phương, thì chắc chắn Mục Sảng là hậu sinh khả úy, là gian hùng một phương.
Thủ đoạn đối phó với kẻ địch của Mục Sảng tàn nhẫn đến mức ngay cả Mục Trường Sinh cũng thấy hơi sợ hãi.
"Tôi đoa: "Bây giờ đang là thời khắc quan trọng bố tôi kế nhiệm chức gia chủ chính thức, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sơ sót gì".
"Nhưng đúng lúc này, lại xuất hiện hai mẹ con như vậy, sự xuất hiện của bọn họ vô cùng trùng hợp, ông hiểu ý tôi chứ?"
"Tôi đã hiểu", Mục Trường Sinh vẫn cung kính nói: "Xin cậu Sảng yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con này làm hỏng lễ kế nhiệm của ông chủ".
"Tôi sẽ xử lý em trai của cậu, và cả con mẹ thấp kém của hắn nữa".
"Ông vừa nói gì cơ?", Mục Trường Sinh vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lùng của Mục Sảng: "Ông gọi thằng con hoang kia là em trai tôi sao?"
"Cậu ta chỉ là đứa con hoang do một mụ đàn bà thấp kém sinh ra, còn chẳng có tư cách bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, vậy mà ông dám gọi cậu ta là em trai tôi?"
"Tôi hỏi ông, ông cố ý so sánh cậu ta với tôi sao?"
"Không dám, tôi không dám!", Mục Trường Sinh ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức sợ đến mức hồn xiêu phách lạc: "Thằng con hoang kia sao có thể sánh với cậu Sảng chứ?"
"Hắn còn không xứng xách dép cho cậu ấy!"
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.