Chương 642: Kết cục
Tia Nắng
25/06/2021
Mục Diệp nghĩ rằng bất kể thế nào đi chăng nữa thì Mục Hàn cũng không có cách nào đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô được.
Cho dù Mục Hàn có ấm ức và bức bối thế nào thì đều phải nhẫn nhịn.
Suy cho cùng, cả đất nước Hoa Hạ này, không một ai có thể lật đổ được nhà họ Mục ở thủ đô.
“Người anh em, cậu đừng có mà không phục nữa”, Mục Diệp vỗ vai Mục Hàn, khuyên nhủ: “Không phải tôi muốn làm hại cậu đâu, mà cho dù cậu có tức giận đến mấy cũng phải chịu đựng”.
“Nếu so với nhà họ Mục ở thủ đô thì cậu chỉ là một đứa em trai nhỏ bé thôi!”
Mục Diệp vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng “bịch” cực lớn.
Mục Diệp bị Mục Hàn đá bay ra xa.
Cơ thể bay ngược về sau, đập vào bức tường trong phòng làm việc.
Khi Mục Diệp ngã xuống đất, bức tường đột nhiên xuất hiện vết lõm hình người.
Có điều, Mục Hàn không dừng lại ở đây.
Anh bước đến trước mặt của Mục Diệp, giẫm lên mặt ông ta rồi dí mạnh xuống.
Chẳng mấy chốc, người Mục Diệp nhuốm đầy máu.
“Mục Hàn, anh điên rồi à?”, Dương Tử Yên cực kì hoảng sợ, hét lên: “Giám đốc Mục là người đủ năng lực đơn phương liên hệ với cậu chủ Mục Sảng, anh đối xử tàn bạo với ông ấy như vậy chính là đang tát vào mặt của nhà họ Mục ở thủ đô!”
Thủ đoạn ác độc của Mục Hàn khiến Dương Tử Yên khiếp sợ hoảng hốt.
Nhưng cô ta lại không dám cứng rắn trước mặt Mục Hàn, nên đã nhạy bén nhắc tới nhà họ Mục ở thủ đô.
Đổ hết mọi chuyện lên đầu nhà họ Mục ở thủ đô, dùng nhà họ Mục ở thủ đô làm bia đỡ đạn.
Có điều, Dương Tử Yên đã nhầm, nhà họ Mục ở thủ đô chẳng có chút ảnh hưởng gì với hành động của Mục Hàn.
“Các người tưởng rằng có nhà họ Mục ở thủ đô để dựa dẫm là có thể muốn làm gì thì làm à?”, Mục Hàn cười khẩy, khinh thường nói: “Tôi có thể khẳng định với cô rằng, tôi muốn tát vào mặt nhà họ Mục ở thủ đô đấy, cô có thể làm gì tôi?”
“Nhà họ Mục ở thủ đô thì đã sao?”
Dương Tử Yên bỗng không còn gì để nói.
Vì cô ta không có tư cách liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô.
Ngay cả Mục Diệp cũng chỉ có thể nhận điện thoại của Mục Sảng bất cứ lúc nào còn không có tư cách chủ động gọi điện cho Mục Sảng.
Sau khi đá Mục Diệp thoi thóp sang một bên, Mục Hàn bước tới trước mặt Dương Tử Yên nói với hàm ý sâu xa: “Dương Tử Yên, đến lượt cô rồi!”
Dương Tử Yên giật nảy mình.
Đúng vào lúc Dương Tử Yên đang vô cùng sợ hãi, Mục Hàn giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta mấy bạt tai.
“Bốp, bốp bốp!”
Dương Tử Yên đau đến mức toét miệng, vô thức đưa tay lên xoa mặt, cơn đau tê dại bất ngờ truyền đến.
Dương Tử Yên phát hiện trên tay cô ta be bét máu.
Nửa bên mặt của cô ta bị tổn hại cực kì nghiêm trọng.
“A a a!”
Dương Tử Yên sụp đổ hét lên.
“Đau không?”, Mục Hàn cười nói: “Chỉ mới bắt đầu thôi”.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới để giết người”.
“Nhưng đồng thời tôi cũng phải khiến mấy người phải chịu đựng đau đớn tận cùng mà chết”.
Mục Hàn lấy con dao găm ra.
Ánh sáng lạnh lẽo ghê người.
“Reng reng...”
Đúng lúc này, điện thoại Mục Hàn đổ chuông.
“Mục Hàn, anh chạy đi đâu rồi?”, là điện thoại của Lâm Nhã Hiên.
Mục Hàn trả lời: “Anh đang ở bên ngoài, có chuyện cần phải giải quyết”.
“Ờ”, Lâm Nhã Hiên nói: “Vậy anh mau về đi, em và Phương Viên ăn cơm ở ngoài, bọn em đều uống rượu rồi, không lái xe được”.
“Sở Sở đâu?”, Mục Hàn hỏi.
“Em và Phương Viên gặp nhau riêng, bảo Sở Sở đi về trước rồi. Ai ngờ Phương Viên lại muốn uống rượu với em, còn uống nhiều nữa...”, Lâm Nhã Hiên bất lực nói.
“Được rồi, anh tới ngay”, Mục Hàn cất điện thoại.
Sau đó anh nhìn đám người Dương Tử Yên, nói: “Vốn dĩ hôm nay tôi tới để giết mấy người, có điều vợ tôi vừa gọi điện cho tôi, coi như đây là may mắn của mấy người”.
“Hôm nay tôi không giết người nữa!”
Mục Hàn nói như vậy, đám người Dương Tử Yên liền thở phào nhẹ nhõm.
Có điều câu nói tiếp theo của Mục Hàn lại khiến Dương Tử Yên hoảng hốt: “Nhưng tôi là người có thù tất báo, nếu tôi đã tới rồi thì nhất định sẽ khiến mấy người phải để lại vài thứ”.
Dứt lời, Mục Hàn đưa dao găm tới trước mặt Dương Tử Yên.
“Các người tự mình ra tay đi!”
Dương Tử Yên bỗng hiểu rõ, thứ mà Mục Hàn nói là cái gì.
Dương Tử Yên run rẩy nhặt con dao găm dưới đất lên, dùng hết sức nghiến răng chặt đứt một đầu ngón tay của mình.
“A!”
Mục Sảng lập tức gọi điện cho Mục Diệp: “Chuyện này là thế nào? Sao tự nhiên lại mở họp báo xin lỗi, còn xin lỗi vợ của Mục Hàn nữa chứ?”
“Sao hả? Bây giờ các ông giỏi rồi? Làm chuyện gì đều không cần xin ý kiến của tôi nữa đúng không?”
“Cậu Mục, đừng tức giận!”, Mục Sảng nổi giận đã khiến đám người Mục Diệp sợ hãi, vội vã giải thích: “Cậu Mục, cậu nghe tôi nói, chúng tôi đều bị Mục Hàn ép buộc!”
- -----------------
Cho dù Mục Hàn có ấm ức và bức bối thế nào thì đều phải nhẫn nhịn.
Suy cho cùng, cả đất nước Hoa Hạ này, không một ai có thể lật đổ được nhà họ Mục ở thủ đô.
“Người anh em, cậu đừng có mà không phục nữa”, Mục Diệp vỗ vai Mục Hàn, khuyên nhủ: “Không phải tôi muốn làm hại cậu đâu, mà cho dù cậu có tức giận đến mấy cũng phải chịu đựng”.
“Nếu so với nhà họ Mục ở thủ đô thì cậu chỉ là một đứa em trai nhỏ bé thôi!”
Mục Diệp vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng “bịch” cực lớn.
Mục Diệp bị Mục Hàn đá bay ra xa.
Cơ thể bay ngược về sau, đập vào bức tường trong phòng làm việc.
Khi Mục Diệp ngã xuống đất, bức tường đột nhiên xuất hiện vết lõm hình người.
Có điều, Mục Hàn không dừng lại ở đây.
Anh bước đến trước mặt của Mục Diệp, giẫm lên mặt ông ta rồi dí mạnh xuống.
Chẳng mấy chốc, người Mục Diệp nhuốm đầy máu.
“Mục Hàn, anh điên rồi à?”, Dương Tử Yên cực kì hoảng sợ, hét lên: “Giám đốc Mục là người đủ năng lực đơn phương liên hệ với cậu chủ Mục Sảng, anh đối xử tàn bạo với ông ấy như vậy chính là đang tát vào mặt của nhà họ Mục ở thủ đô!”
Thủ đoạn ác độc của Mục Hàn khiến Dương Tử Yên khiếp sợ hoảng hốt.
Nhưng cô ta lại không dám cứng rắn trước mặt Mục Hàn, nên đã nhạy bén nhắc tới nhà họ Mục ở thủ đô.
Đổ hết mọi chuyện lên đầu nhà họ Mục ở thủ đô, dùng nhà họ Mục ở thủ đô làm bia đỡ đạn.
Có điều, Dương Tử Yên đã nhầm, nhà họ Mục ở thủ đô chẳng có chút ảnh hưởng gì với hành động của Mục Hàn.
“Các người tưởng rằng có nhà họ Mục ở thủ đô để dựa dẫm là có thể muốn làm gì thì làm à?”, Mục Hàn cười khẩy, khinh thường nói: “Tôi có thể khẳng định với cô rằng, tôi muốn tát vào mặt nhà họ Mục ở thủ đô đấy, cô có thể làm gì tôi?”
“Nhà họ Mục ở thủ đô thì đã sao?”
Dương Tử Yên bỗng không còn gì để nói.
Vì cô ta không có tư cách liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô.
Ngay cả Mục Diệp cũng chỉ có thể nhận điện thoại của Mục Sảng bất cứ lúc nào còn không có tư cách chủ động gọi điện cho Mục Sảng.
Sau khi đá Mục Diệp thoi thóp sang một bên, Mục Hàn bước tới trước mặt Dương Tử Yên nói với hàm ý sâu xa: “Dương Tử Yên, đến lượt cô rồi!”
Dương Tử Yên giật nảy mình.
Đúng vào lúc Dương Tử Yên đang vô cùng sợ hãi, Mục Hàn giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta mấy bạt tai.
“Bốp, bốp bốp!”
Dương Tử Yên đau đến mức toét miệng, vô thức đưa tay lên xoa mặt, cơn đau tê dại bất ngờ truyền đến.
Dương Tử Yên phát hiện trên tay cô ta be bét máu.
Nửa bên mặt của cô ta bị tổn hại cực kì nghiêm trọng.
“A a a!”
Dương Tử Yên sụp đổ hét lên.
“Đau không?”, Mục Hàn cười nói: “Chỉ mới bắt đầu thôi”.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới để giết người”.
“Nhưng đồng thời tôi cũng phải khiến mấy người phải chịu đựng đau đớn tận cùng mà chết”.
Mục Hàn lấy con dao găm ra.
Ánh sáng lạnh lẽo ghê người.
“Reng reng...”
Đúng lúc này, điện thoại Mục Hàn đổ chuông.
“Mục Hàn, anh chạy đi đâu rồi?”, là điện thoại của Lâm Nhã Hiên.
Mục Hàn trả lời: “Anh đang ở bên ngoài, có chuyện cần phải giải quyết”.
“Ờ”, Lâm Nhã Hiên nói: “Vậy anh mau về đi, em và Phương Viên ăn cơm ở ngoài, bọn em đều uống rượu rồi, không lái xe được”.
“Sở Sở đâu?”, Mục Hàn hỏi.
“Em và Phương Viên gặp nhau riêng, bảo Sở Sở đi về trước rồi. Ai ngờ Phương Viên lại muốn uống rượu với em, còn uống nhiều nữa...”, Lâm Nhã Hiên bất lực nói.
“Được rồi, anh tới ngay”, Mục Hàn cất điện thoại.
Sau đó anh nhìn đám người Dương Tử Yên, nói: “Vốn dĩ hôm nay tôi tới để giết mấy người, có điều vợ tôi vừa gọi điện cho tôi, coi như đây là may mắn của mấy người”.
“Hôm nay tôi không giết người nữa!”
Mục Hàn nói như vậy, đám người Dương Tử Yên liền thở phào nhẹ nhõm.
Có điều câu nói tiếp theo của Mục Hàn lại khiến Dương Tử Yên hoảng hốt: “Nhưng tôi là người có thù tất báo, nếu tôi đã tới rồi thì nhất định sẽ khiến mấy người phải để lại vài thứ”.
Dứt lời, Mục Hàn đưa dao găm tới trước mặt Dương Tử Yên.
“Các người tự mình ra tay đi!”
Dương Tử Yên bỗng hiểu rõ, thứ mà Mục Hàn nói là cái gì.
Dương Tử Yên run rẩy nhặt con dao găm dưới đất lên, dùng hết sức nghiến răng chặt đứt một đầu ngón tay của mình.
“A!”
Mục Sảng lập tức gọi điện cho Mục Diệp: “Chuyện này là thế nào? Sao tự nhiên lại mở họp báo xin lỗi, còn xin lỗi vợ của Mục Hàn nữa chứ?”
“Sao hả? Bây giờ các ông giỏi rồi? Làm chuyện gì đều không cần xin ý kiến của tôi nữa đúng không?”
“Cậu Mục, đừng tức giận!”, Mục Sảng nổi giận đã khiến đám người Mục Diệp sợ hãi, vội vã giải thích: “Cậu Mục, cậu nghe tôi nói, chúng tôi đều bị Mục Hàn ép buộc!”
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.