Chương 466: Một tỷ và ba em người mẫu xinh đẹp
Tia Nắng
11/04/2021
Chỉ cần các doanh nghiệp trong tỉnh tham gia, với thực lực và thủ đoạn
của hiệp hội kinh doanh tỉnh, hoàn toàn có thể thao túng hội nghị đấu
thầu đầu tư lần này để kiếm chác thêm.
Nhưng các doanh nghiệp nước ngoài không giống như vậy, họ không quen với tình hình trong tỉnh nên chắc chắn sẽ lộn xộn. Đến lúc đó thì tất cả các lực lượng sẽ hòa chung vào với nhau, hiệp hội kinh doanh tỉnh sẽ không có cách nào kiểm soát được.
“Phải rồi!”, nghe Chu Bân nói vậy, Đường Dần khẽ cau mày: “Nghe nói hội nghị đấu thầu đầu tư lần này không phải do quan chức chính quyền tỉnh trực tiếp xử lý, mà là giao cho một người trẻ tuổi tên là Mục Hàn”.
"Tôi đã điều tra về người tên là Mục Hàn này", lúc này Chúc Sơn cũng nói: "Năm nay cậu ta mới hai mươi lăm tuổi, hiện đang ở Sở Bắc, không phải là nhân vật trong cơ quan nhà nước".
"Tôi đoán, đó là một cậu ấm ăn chơi của một gia đình giàu có nào đó ở Đông Hải hoặc thủ đô. Cậu ta được gia đình đưa đi nơi khác, đánh bóng tên tuổi, tạo lý lịch công tác cơ sở. Sau khi trở về gia tộc sẽ có vốn để tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc".
"Loại ăn chơi trác táng giống như vậy ở trong các gia tộc giàu có, không có một nghìn thì cũng phải có tám trăm. Thường họ đều có xuất thân bên nhánh phụ, không có khí chất của nhân vật chính, cho dù chết ở bên ngoài cũng sẽ không gây ra được bất kỳ gợn sóng nào trong gia tộc".
“Ông nói đúng”, Đường Dân gật đầu đồng ý: “Một cậu ấm ăn chơi trác táng ở chi thứ như thế này thường rất dễ đối phó”.
"Nếu như chúng ta đã tìm hiểu về người này rồi, việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều".
Thế là Đường Dân đã cử Chúc Sơn đi tìm Mục Hàn.
Lúc này, Mục Hàn vẫn đang ở bên chỗ chính quyền tỉnh xem xét hồ sơ mời thầu.
Sau một số sàng lọc và đánh giá, Mục Hàn ghi nhớ tất cả các công ty đủ điều kiện tham gia đấu thầu đầu tư.
Sau cùng, Mục Hàn đã chọn ra những doanh nghiệp tương đối xuất sắc ở mỗi tỉnh.
Việc cho phép họ được góp vốn đầu tư và vào tỉnh làm ăn chắc chắn sẽ thúc đẩy sự phát triển kinh tế của tỉnh nhanh chóng hơn.
Sau một buổi sáng bận rộn, Mục Hàn nằm dài ra, chuẩn bị đứng dậy và rời đi.
Lúc này, thư ký bước vào và báo cáo với Mục Hàn: "Lãnh đạo Mục, Chúc Sơn, phó hội trưởng hiệp hội kinh doanh tỉnh xin gặp!"
“Hiệp hội kinh doanh tỉnh?”, Mục Hàn không khỏi ngạc nhiên.
Nơi nào cũng có hiệp hội kinh doanh, ở tỉnh cũng không ngoại lệ.
Lúc này hiệp hội kinh doanh tỉnh tới tìm anh, khiến cho Mục Hàn hơi ngạc nhiên.
Mục Hàn suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Cho ông ta vào đi".
Sau khi Chúc Sơn vào cửa, ông ta đã tự giới thiệu: "Xin chào lãnh đạo Mục! Xin tự giới thiệu, tôi tên là Chúc Sơn, là phó hội trưởng hiệp hội kinh doanh tỉnh”.
“Xin chào!”, Mục Hàn nói: “Phó hội trưởng Chúc đến có việc gì sao?”
“Là thế này, lãnh đạo Mục”, Chúc Sơn liếc quanh văn phòng nói: “Tôi có một số việc quan trọng muốn nói chuyện với cậu. Ở văn phòng không tiện lắm, cậu xem hay là ra xe của tôi có được không?”
“Được thôi”, Mục Hàn không từ chối.
Thế là cả hai rời khỏi tòa nhà văn phòng chính quyền tỉnh.
Một chiếc xe hơi Lincoln kéo dài đậu bên đường.
Nhìn thấy Mục Hàn và Chúc Sơn đang đi tới, người tài xế mặc áo đuôi tôm lập tức lịch sự mở cửa và chào đón hai người họ vào trong.
Nội thất trong xe trang trí rất sang trọng.
Hơn nữa còn có ba người đẹp ngồi ở hàng ghế sau, họ có dung mạo ngọt ngào, dáng người hình chữ S, thoạt nhìn ít nhất cũng phải là người mẫu hạng hai, hạng ba.
"Giờ tôi đã ở trong xe của ông rồi đấy. Có chuyện gì mời nói thẳng”, Mục Hàn nói.
"Ha ha!", Chúc Sơn nở nụ cười, duỗi tay vỗ tay nói: "Lãnh đạo Mục, cậu đúng là một người hào sảng! Hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi rất thích hợp tác với những người hào sảng như cậu!"
Chúc Sơn lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong chỗ kẹp thẻ và đặt nó trước mặt Mục Hàn.
Ông ta cười híp mắt nói: "Lãnh đạo Mục, trong thẻ ngân hàng này có một tỷ tệ, mật khẩu là một hai ba bốn năm sáu. Cậu có thể rút tiền mặt hay muốn chuyển vào tài khoản cá nhân bất cứ lúc nào”.
"Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo với cậu rằng bất kể cậu rút tiền mặt hay chuyển tiền, sẽ không bao giờ có bất kỳ dòng tiền nào của cậu từ ngân hàng".
"Vậy nên, cậu có thể cầm lấy mà không cần lo lắng gì cả".
Mục Hàn hơi kinh ngạc, anh và Chúc Sơn chưa từng quen biết nhau, vừa gặp mặt đã quà cáp một tỷ tệ, hiển nhiên là muốn mua chuộc anh rồi.
Mục Hàn không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tiếp tục xem màn trình diễn của Chúc Sơn.
"Tất nhiên", Chúc Sơn nói tiếp: "Ngoài một tỷ này ra, hiệp hội kinh doanh tỉnh của chúng tôi cũng đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cậu”.
Chúc Sơn đưa tay về phía ba người mẫu trẻ đang ngồi ở hàng ghế sau: "Chính là ba em người mẫu trẻ này".
"Ba người trong số họ là những người mẫu cực phẩm được hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi lựa chọn vô cùng kỹ lưỡng. Họ không chỉ xinh đẹp, ưa nhìn mà quan trọng hơn, họ còn có kỹ năng trên giường cao”.
"Kể từ hôm nay, ba em người mẫu này đều là của cậu rồi”.
"Vừa đưa tiền vừa cho gái, quả nhiên là ra tay hào phóng khiến tôi cũng có chút khó kháng cự lại rồi đây”, Mục Hàn nhìn Chúc Sơn thật sâu: “Phó hội trưởng Chúc, hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông hào phóng như vậy, e rằng số tiền một tỷ tệ và ba cô người mẫu cực phẩm này không phải là tặng không cho tôi chứ?”
“Lãnh đạo Mục chê cười rồi”, Chúc Sơn cười nói: “Hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ, đương nhiên phải thể hiện chút thành ý rồi!”
"Không biết lãnh đạo Mục thấy chút thành ý này có đủ hay không?”
“Nếu là quan chức bình thường, đương nhiên tôi cảm thấy các ông đủ thành ý rồi”, Mục Hàn lãnh đạm nhìn hỏi: “Nói đi, muốn tôi làm gì cho hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, trong lòng Chúc Sơn không khỏi thót lên.
"Cái gì gọi là ‘quan chức bình thường đương nhiên cảm thấy đủ thành ý’?”
Gã này cũng vòi vĩnh gớm lắm đây!
Tuy nhiên, Chúc Sơn vẫn bày tỏ thành ý: "Là thế này, lãnh đạo Mục. Tôi nghe nói hội nghị đấu thầu đầu tư này là do cậu chủ trì".
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu.
"Đối với những hội nghị đấu thầu đầu tư lớn như thế này, nếu như trước đây thì hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm điều hành cụ thể. Tuy nhiên, do chính quyền tỉnh giao cho cậu chủ trì nên hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi đương nhiên sẽ ủng hộ cả hai tay".
Chúc Sơn nói: "Điều tôi muốn nói là số tiền năm trăm tỷ nhân dân tệ nghe có vẻ rất nhiều, nhưng khi nó thực sự được phân bổ, mỗi công ty cũng chả còn được là bao".
"Tôi biết để các doanh nghiệp ngoại tỉnh tham gia cũng là ý của lãnh đạo Mục đây”.
"Vì vậy, hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi muốn nhờ lãnh đạo Mục một chuyện, đó là nếu như các doanh nghiệp từ các tỉnh khác vào rồi thì chúng tôi không có cách nào kiểm soát được. Tuy nhiên, tại cuộc họp đấu thầu, mong lãnh đạo Mục giở một số thủ đoạn để gạt bỏ danh sách của các doanh nghiệp ngoại tỉnh và giao hết cho các doanh nghiệp trong tỉnh này”.
“Giao hết cho doanh nghiệp trong tỉnh sao?”, Mục Hàn nhìn thấu suy nghĩ của Chúc Sơn: “Phó hội trưởng Chúc, hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông đang muốn cố gắng kiếm chác ở cuộc họp đấu thầu?”
“Nếu lãnh đạo Mục đã nói như vậy thì tôi cũng thừa nhận”, Chúc Sơn cũng không giấu giếm gì: “Nếu chúng tôi béo bở, sau này cũng không thiếu phần của lãnh đạo Mục đâu”.
Nhưng các doanh nghiệp nước ngoài không giống như vậy, họ không quen với tình hình trong tỉnh nên chắc chắn sẽ lộn xộn. Đến lúc đó thì tất cả các lực lượng sẽ hòa chung vào với nhau, hiệp hội kinh doanh tỉnh sẽ không có cách nào kiểm soát được.
“Phải rồi!”, nghe Chu Bân nói vậy, Đường Dần khẽ cau mày: “Nghe nói hội nghị đấu thầu đầu tư lần này không phải do quan chức chính quyền tỉnh trực tiếp xử lý, mà là giao cho một người trẻ tuổi tên là Mục Hàn”.
"Tôi đã điều tra về người tên là Mục Hàn này", lúc này Chúc Sơn cũng nói: "Năm nay cậu ta mới hai mươi lăm tuổi, hiện đang ở Sở Bắc, không phải là nhân vật trong cơ quan nhà nước".
"Tôi đoán, đó là một cậu ấm ăn chơi của một gia đình giàu có nào đó ở Đông Hải hoặc thủ đô. Cậu ta được gia đình đưa đi nơi khác, đánh bóng tên tuổi, tạo lý lịch công tác cơ sở. Sau khi trở về gia tộc sẽ có vốn để tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc".
"Loại ăn chơi trác táng giống như vậy ở trong các gia tộc giàu có, không có một nghìn thì cũng phải có tám trăm. Thường họ đều có xuất thân bên nhánh phụ, không có khí chất của nhân vật chính, cho dù chết ở bên ngoài cũng sẽ không gây ra được bất kỳ gợn sóng nào trong gia tộc".
“Ông nói đúng”, Đường Dân gật đầu đồng ý: “Một cậu ấm ăn chơi trác táng ở chi thứ như thế này thường rất dễ đối phó”.
"Nếu như chúng ta đã tìm hiểu về người này rồi, việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều".
Thế là Đường Dân đã cử Chúc Sơn đi tìm Mục Hàn.
Lúc này, Mục Hàn vẫn đang ở bên chỗ chính quyền tỉnh xem xét hồ sơ mời thầu.
Sau một số sàng lọc và đánh giá, Mục Hàn ghi nhớ tất cả các công ty đủ điều kiện tham gia đấu thầu đầu tư.
Sau cùng, Mục Hàn đã chọn ra những doanh nghiệp tương đối xuất sắc ở mỗi tỉnh.
Việc cho phép họ được góp vốn đầu tư và vào tỉnh làm ăn chắc chắn sẽ thúc đẩy sự phát triển kinh tế của tỉnh nhanh chóng hơn.
Sau một buổi sáng bận rộn, Mục Hàn nằm dài ra, chuẩn bị đứng dậy và rời đi.
Lúc này, thư ký bước vào và báo cáo với Mục Hàn: "Lãnh đạo Mục, Chúc Sơn, phó hội trưởng hiệp hội kinh doanh tỉnh xin gặp!"
“Hiệp hội kinh doanh tỉnh?”, Mục Hàn không khỏi ngạc nhiên.
Nơi nào cũng có hiệp hội kinh doanh, ở tỉnh cũng không ngoại lệ.
Lúc này hiệp hội kinh doanh tỉnh tới tìm anh, khiến cho Mục Hàn hơi ngạc nhiên.
Mục Hàn suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Cho ông ta vào đi".
Sau khi Chúc Sơn vào cửa, ông ta đã tự giới thiệu: "Xin chào lãnh đạo Mục! Xin tự giới thiệu, tôi tên là Chúc Sơn, là phó hội trưởng hiệp hội kinh doanh tỉnh”.
“Xin chào!”, Mục Hàn nói: “Phó hội trưởng Chúc đến có việc gì sao?”
“Là thế này, lãnh đạo Mục”, Chúc Sơn liếc quanh văn phòng nói: “Tôi có một số việc quan trọng muốn nói chuyện với cậu. Ở văn phòng không tiện lắm, cậu xem hay là ra xe của tôi có được không?”
“Được thôi”, Mục Hàn không từ chối.
Thế là cả hai rời khỏi tòa nhà văn phòng chính quyền tỉnh.
Một chiếc xe hơi Lincoln kéo dài đậu bên đường.
Nhìn thấy Mục Hàn và Chúc Sơn đang đi tới, người tài xế mặc áo đuôi tôm lập tức lịch sự mở cửa và chào đón hai người họ vào trong.
Nội thất trong xe trang trí rất sang trọng.
Hơn nữa còn có ba người đẹp ngồi ở hàng ghế sau, họ có dung mạo ngọt ngào, dáng người hình chữ S, thoạt nhìn ít nhất cũng phải là người mẫu hạng hai, hạng ba.
"Giờ tôi đã ở trong xe của ông rồi đấy. Có chuyện gì mời nói thẳng”, Mục Hàn nói.
"Ha ha!", Chúc Sơn nở nụ cười, duỗi tay vỗ tay nói: "Lãnh đạo Mục, cậu đúng là một người hào sảng! Hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi rất thích hợp tác với những người hào sảng như cậu!"
Chúc Sơn lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong chỗ kẹp thẻ và đặt nó trước mặt Mục Hàn.
Ông ta cười híp mắt nói: "Lãnh đạo Mục, trong thẻ ngân hàng này có một tỷ tệ, mật khẩu là một hai ba bốn năm sáu. Cậu có thể rút tiền mặt hay muốn chuyển vào tài khoản cá nhân bất cứ lúc nào”.
"Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo với cậu rằng bất kể cậu rút tiền mặt hay chuyển tiền, sẽ không bao giờ có bất kỳ dòng tiền nào của cậu từ ngân hàng".
"Vậy nên, cậu có thể cầm lấy mà không cần lo lắng gì cả".
Mục Hàn hơi kinh ngạc, anh và Chúc Sơn chưa từng quen biết nhau, vừa gặp mặt đã quà cáp một tỷ tệ, hiển nhiên là muốn mua chuộc anh rồi.
Mục Hàn không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tiếp tục xem màn trình diễn của Chúc Sơn.
"Tất nhiên", Chúc Sơn nói tiếp: "Ngoài một tỷ này ra, hiệp hội kinh doanh tỉnh của chúng tôi cũng đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cậu”.
Chúc Sơn đưa tay về phía ba người mẫu trẻ đang ngồi ở hàng ghế sau: "Chính là ba em người mẫu trẻ này".
"Ba người trong số họ là những người mẫu cực phẩm được hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi lựa chọn vô cùng kỹ lưỡng. Họ không chỉ xinh đẹp, ưa nhìn mà quan trọng hơn, họ còn có kỹ năng trên giường cao”.
"Kể từ hôm nay, ba em người mẫu này đều là của cậu rồi”.
"Vừa đưa tiền vừa cho gái, quả nhiên là ra tay hào phóng khiến tôi cũng có chút khó kháng cự lại rồi đây”, Mục Hàn nhìn Chúc Sơn thật sâu: “Phó hội trưởng Chúc, hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông hào phóng như vậy, e rằng số tiền một tỷ tệ và ba cô người mẫu cực phẩm này không phải là tặng không cho tôi chứ?”
“Lãnh đạo Mục chê cười rồi”, Chúc Sơn cười nói: “Hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ, đương nhiên phải thể hiện chút thành ý rồi!”
"Không biết lãnh đạo Mục thấy chút thành ý này có đủ hay không?”
“Nếu là quan chức bình thường, đương nhiên tôi cảm thấy các ông đủ thành ý rồi”, Mục Hàn lãnh đạm nhìn hỏi: “Nói đi, muốn tôi làm gì cho hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, trong lòng Chúc Sơn không khỏi thót lên.
"Cái gì gọi là ‘quan chức bình thường đương nhiên cảm thấy đủ thành ý’?”
Gã này cũng vòi vĩnh gớm lắm đây!
Tuy nhiên, Chúc Sơn vẫn bày tỏ thành ý: "Là thế này, lãnh đạo Mục. Tôi nghe nói hội nghị đấu thầu đầu tư này là do cậu chủ trì".
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu.
"Đối với những hội nghị đấu thầu đầu tư lớn như thế này, nếu như trước đây thì hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm điều hành cụ thể. Tuy nhiên, do chính quyền tỉnh giao cho cậu chủ trì nên hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi đương nhiên sẽ ủng hộ cả hai tay".
Chúc Sơn nói: "Điều tôi muốn nói là số tiền năm trăm tỷ nhân dân tệ nghe có vẻ rất nhiều, nhưng khi nó thực sự được phân bổ, mỗi công ty cũng chả còn được là bao".
"Tôi biết để các doanh nghiệp ngoại tỉnh tham gia cũng là ý của lãnh đạo Mục đây”.
"Vì vậy, hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi muốn nhờ lãnh đạo Mục một chuyện, đó là nếu như các doanh nghiệp từ các tỉnh khác vào rồi thì chúng tôi không có cách nào kiểm soát được. Tuy nhiên, tại cuộc họp đấu thầu, mong lãnh đạo Mục giở một số thủ đoạn để gạt bỏ danh sách của các doanh nghiệp ngoại tỉnh và giao hết cho các doanh nghiệp trong tỉnh này”.
“Giao hết cho doanh nghiệp trong tỉnh sao?”, Mục Hàn nhìn thấu suy nghĩ của Chúc Sơn: “Phó hội trưởng Chúc, hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông đang muốn cố gắng kiếm chác ở cuộc họp đấu thầu?”
“Nếu lãnh đạo Mục đã nói như vậy thì tôi cũng thừa nhận”, Chúc Sơn cũng không giấu giếm gì: “Nếu chúng tôi béo bở, sau này cũng không thiếu phần của lãnh đạo Mục đâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.