Chương 656: Nguyên nhân năm đó Mục Hàn thoát chết
Tia Nắng
29/06/2021
Mục Thịnh Uy nghĩ rằng năm đó đã xử lý xong chuyện này rồi.
Hơn nữa sẽ không để lại bất kì hậu họa gì về sau.
“Có vấn đề gì sao?”, Phụng Cầu Hoàng không khỏi trợn mắt, không vui nói: “Vấn đề rất lớn đấy!”
“Năm xưa trước khi ông lấy tôi, chẳng phải đã nói rõ ràng là mụ đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đã bị giam lỏng trong một thị trấn của Tân Hải - nơi khỉ ho cò gáy rồi sao?”
“Đúng thế, tôi đã nói như vậy”, Mục Thịnh Uy mờ mịt gật đầu: “Mặc dù chỉ là giam lỏng, nhưng tôi đã bảo Mục Trường Sinh phụ trách trông coi”.
“Có Mục Trường Sinh, đừng nói là Sở Vân Lệ, mà ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay ra bay vào”.
“Huống hồ, tôi rất hiểu Sở Vân Lệ, không có mệnh lệnh của nhà họ Mục ở thủ đô, thì bà ta tuyệt đối không dám rời Tân Hải nửa bước!”
“Ông đấy, đúng là bị người ta che mắt, chẳng biết cái quái gì”, Phụng Cầu Hoàng nói: “Chẳng phải ông đã để lại một linh vị ở chỗ Sở Vân Lệ bị giam lỏng sao, bây giờ tôi nói cho ông biết, linh vị đã bị phá hủy mất rồi”.
“Hơn nữa, Sở Vân Lệ đã rời khỏi Tân Hải!”
“Cái gì?”, nghe thấy Phụng Cầu Hoàng nói vậy, Mục Thịnh Uy hết sức kinh ngạc: “Chuyện này... sao có thể chứ?”
“Sở Vân Lệ tuyệt đối không có gan lớn như vậy?”
Đừng nói Sở Vân Lệ, kể cả người khác chỉ cần nghe thấy có liên quan tới nhà họ Mục ở thủ đô thì đều tránh thật xa vì sợ tai bay vạ gió.
“Sở Vân Lệ đúng là không có gan lớn ấy, nhưng có một người...”, Phụng Cầu Hoàng nói.
“Bà nói đi...”, Mục Thịnh Uy liền nghĩ ngay tới một người, đột nhiên khuôn mặt run sợ: “Là thằng con hoang đó làm sao?”
“Ngoài thằng đó thì còn ai dám nữa đây?”, Phụng Cầu Hoàng bĩu môi nói.
Bà ta càng nói càng không hài lòng: “Thịnh Uy, năm xưa ông nói thằng con hoang này đã bị giải quyết rồi đúng không? Nhưng giờ nó lại xuất hiện, không chỉ sống rất tốt mà còn tới Tân Hải đập vỡ linh vị, còn đón mụ đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đi nữa!”
“Ông có biết, điều này có ý nghĩa gì với chúng ta không?”
Mục Thịnh Uy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Nhà họ Mục sắp diễn ra buổi lễ nhận chức gia chủ chính thức, mà Mục Hàn lại xuất hiện, Sở Vân Lệ cũng đã chạy trốn, một khi việc của hai mẹ con nhà này truyền tới nhà họ Mục ở thủ đô thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lễ kế vị của ông ta.
Ngày trước truy sát Mục Hàn thất bại, Mục Thịnh Uy đã có tính toán.
Nếu không thì cũng không phái nhiều người đi đối phó Mục Hàn như vậy.
Thậm chí em gái ông ta là Mục Vãn Trang cũng thất bại trong tay Mục Hàn.
Nhưng chuyện này Mục Thịnh Uy vẫn không nói cho Phụng Cầu Hoàng biết.
Vì Mục Thịnh Uy cảm thấy vài gia nô, gia bộc trướng tay mình đều có thể trấn áp được cả năm mươi vương tộc của Đông Hải, đối phó với một thằng con hoang đương nhiên sẽ không thành vấn đề.
Nên ông ta cũng không quan tâm tới chuyện bên phía Mục Hàn nữa.
Không ngờ tới ngay trước buổi lễ nhậm chức gia chủ của mình, Mục Hàn và Sở Vân Lệ lại ngoi lên từ dưới nước.
“Thịnh Uy, ông nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”, Phụng Cầu Hoàng chất vấn: “Năm đó ông đã nói thằng con hoang này chết rồi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì nữa cơ mà?”
“Chẳng lẽ nó có thể sống lại hay sao?”
Mục Thịnh Uy cũng bất ngờ phát hiện, lâu lắm không gặp gia nô Mục Bá Đạo và Mục Trường Sinh.
Mục Thịnh Uy vội đi liên lạc với hai người họ.
Chỉ có Mục Trường Sinh nghe máy.
Sau khi nghe tin Mục Bá Đạo chết trong tay Mục Hàn, Mục Trường Sinh cũng đã bị chém đứt hai tay, Mục Thịnh Uy liền chấn động không thôi.
“Sao có thể như thế chứ?”, Mục Thịnh Uy không khỏi hốt hoảng: “Chỉ là một thằng con hoang, hai người có thể đơn độc áp chế được cả năm mươi vương tộc của Đông Hải mà đều thất bại dưới tay nó sao?”
“Tôi nghĩ ra rồi, nhất định là có người cản trở từ bên trong!”
“Ai?”, Phụng Cầu Hoàng vội vàng hỏi.
“Là ông ta, Mục Đường!” hai mắt Mục Thịnh Uy lóe sáng: “Nhất định là Mục Đường âm thầm giúp đỡ thằng con hoang kia!”
Mục Đường là gia bộc thân cận của Mục Thịnh Uy khi ông ta mới chỉ là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí người thừa kế, bất kể ông ta đi đến đâu, Mục Đường đều sẽ đi theo.
Mục Đường còn là người tận mắt chứng kiến Mục Thịnh Uy cắt đứt tình cảm với Sở Vân Lệ.
Chính vì có sự phối hợp của Mục Đường nên quan hệ giữa Mục Thịnh Uy và Sở Vân Lệ mới không bị nhà họ Mục ở thủ đô phát hiện.
Sở Vân Lệ sinh Mục Hàn xong, Mục Đường lại cực kì yêu quý đứa bé này.
Còn bảo Mục Thịnh Uy lấy Sở Vân Lệ.
Chỉ là Mục Đường có địa vị thấp kém nên ông ta căn bản bỏ ngoài tai lời nói của Mục Đường.
Mục Đường nhanh chóng bị Mục Thịnh Uy gọi tới.
“Quỳ xuống!”, tóc Mục Đường đã trắng xóa, tuổi tác lớn hơn Mục Thịnh Uy rất nhiều, nhưng Mục Thịnh Uy là gia chủ nên ông ta vừa hạ lệnh thì Mục Đường dù có chết cũng không thể không nghe.
“Mục Đường, biết vì sao tôi bảo ông quỳ không?”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng nói.
Thấy vẻ mặt của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng, trong lòng Mục Đường đột nhiên hiểu ra tất cả.
Lật lại chuyện cũ.
Có điều không biết rõ chuyện gì đã xảy ra nên Mục Đường không định thừa nhận, lắc đầu nói: “Gia chủ, tôi không hiểu lắm!”
“Được!”, Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng, nói: “Vậy tôi sẽ cho ông hiểu”.
“Sáu năm trước, bà chủ đi xem bói, nói Mục Hàn trời sinh mạng sao chổi Thiên Sát Cô Tinh, tôi quyết định vứt nó đi, trên thực tế định giữa đường giết chết nó để tránh hậu họa về sau”.
“Chuyện năm đó do ông phụ trách, sau khi trở về ông còn nói với tôi đã xử lý xong thằng con hoang này. Nhưng bây giờ thằng con hoang đó không chỉ sống rất tốt, mà nó còn đưa mẹ ruột ra khỏi Tân Hải”.
“Ông nói cho tôi biết chuyện này là như thế nào?”
“Hóa ra gia chủ đã biết rồi”, nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Mục Đường liền hiểu ra chuyện này không thể che giấu, chỉ thật thà nói: “Sáu năm trước, tôi đúng là đã nổi lòng trắc ẩn, cố ý tạo nhiều sơ hở để cậu Mục Hàn chạy thoát”.
“Dù sao cậu Mục Hàn cũng là máu thịt của gia chủ, sao tôi có thể nhẫn tâm cướp đi tính mạng của cậu ấy chứ!”
“Quả nhiên là ông!”, Mục Thịnh Uy nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông nói bậy bạ gì đó?”, Phụng Cầu Hoàng nổi giận: “Con ruột của Thịnh Uy chỉ có một, đó là Mục Sảng con trai tôi! Còn Mục Hàn chỉ là đứa con hoang của mụ đàn bà đê tiện sinh ra, nó căn bản không có tư cách trở thành con cháu của nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Còn dám trâng tráo lấy họ Mục, ông đi hỏi những người khác nhà họ Mục ở thủ đô xem, thằng con hoang này có tư cách lấy họ Mục sao?”
“Có tư cách hay không thì lời của tôi không quyết định được”, Mục Đường lắc đầu: “Dù sao cậu Mục cũng sống ở nhà họ Mục ở thủ đô đã mấy năm, thực ra thằng bé rất tốt, cứ như vậy mà giết nó chẳng lẽ không đáng tiếc sao?”
“Dù gì tôi cũng không ra tay được!”
Năm đó Mục Hàn bị nhà họ Mục truy sát, nếu không nhờ Mục Đường mở đường, chỉ e là có mười Mục Hàn cũng sẽ bị nhà họ Mục ở thủ đô giết sạch từ lâu.
“Hỗn xược!” Mục Thịnh Uy nổi trận lôi đình.
- -----------------
Hơn nữa sẽ không để lại bất kì hậu họa gì về sau.
“Có vấn đề gì sao?”, Phụng Cầu Hoàng không khỏi trợn mắt, không vui nói: “Vấn đề rất lớn đấy!”
“Năm xưa trước khi ông lấy tôi, chẳng phải đã nói rõ ràng là mụ đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đã bị giam lỏng trong một thị trấn của Tân Hải - nơi khỉ ho cò gáy rồi sao?”
“Đúng thế, tôi đã nói như vậy”, Mục Thịnh Uy mờ mịt gật đầu: “Mặc dù chỉ là giam lỏng, nhưng tôi đã bảo Mục Trường Sinh phụ trách trông coi”.
“Có Mục Trường Sinh, đừng nói là Sở Vân Lệ, mà ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay ra bay vào”.
“Huống hồ, tôi rất hiểu Sở Vân Lệ, không có mệnh lệnh của nhà họ Mục ở thủ đô, thì bà ta tuyệt đối không dám rời Tân Hải nửa bước!”
“Ông đấy, đúng là bị người ta che mắt, chẳng biết cái quái gì”, Phụng Cầu Hoàng nói: “Chẳng phải ông đã để lại một linh vị ở chỗ Sở Vân Lệ bị giam lỏng sao, bây giờ tôi nói cho ông biết, linh vị đã bị phá hủy mất rồi”.
“Hơn nữa, Sở Vân Lệ đã rời khỏi Tân Hải!”
“Cái gì?”, nghe thấy Phụng Cầu Hoàng nói vậy, Mục Thịnh Uy hết sức kinh ngạc: “Chuyện này... sao có thể chứ?”
“Sở Vân Lệ tuyệt đối không có gan lớn như vậy?”
Đừng nói Sở Vân Lệ, kể cả người khác chỉ cần nghe thấy có liên quan tới nhà họ Mục ở thủ đô thì đều tránh thật xa vì sợ tai bay vạ gió.
“Sở Vân Lệ đúng là không có gan lớn ấy, nhưng có một người...”, Phụng Cầu Hoàng nói.
“Bà nói đi...”, Mục Thịnh Uy liền nghĩ ngay tới một người, đột nhiên khuôn mặt run sợ: “Là thằng con hoang đó làm sao?”
“Ngoài thằng đó thì còn ai dám nữa đây?”, Phụng Cầu Hoàng bĩu môi nói.
Bà ta càng nói càng không hài lòng: “Thịnh Uy, năm xưa ông nói thằng con hoang này đã bị giải quyết rồi đúng không? Nhưng giờ nó lại xuất hiện, không chỉ sống rất tốt mà còn tới Tân Hải đập vỡ linh vị, còn đón mụ đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đi nữa!”
“Ông có biết, điều này có ý nghĩa gì với chúng ta không?”
Mục Thịnh Uy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Nhà họ Mục sắp diễn ra buổi lễ nhận chức gia chủ chính thức, mà Mục Hàn lại xuất hiện, Sở Vân Lệ cũng đã chạy trốn, một khi việc của hai mẹ con nhà này truyền tới nhà họ Mục ở thủ đô thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lễ kế vị của ông ta.
Ngày trước truy sát Mục Hàn thất bại, Mục Thịnh Uy đã có tính toán.
Nếu không thì cũng không phái nhiều người đi đối phó Mục Hàn như vậy.
Thậm chí em gái ông ta là Mục Vãn Trang cũng thất bại trong tay Mục Hàn.
Nhưng chuyện này Mục Thịnh Uy vẫn không nói cho Phụng Cầu Hoàng biết.
Vì Mục Thịnh Uy cảm thấy vài gia nô, gia bộc trướng tay mình đều có thể trấn áp được cả năm mươi vương tộc của Đông Hải, đối phó với một thằng con hoang đương nhiên sẽ không thành vấn đề.
Nên ông ta cũng không quan tâm tới chuyện bên phía Mục Hàn nữa.
Không ngờ tới ngay trước buổi lễ nhậm chức gia chủ của mình, Mục Hàn và Sở Vân Lệ lại ngoi lên từ dưới nước.
“Thịnh Uy, ông nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”, Phụng Cầu Hoàng chất vấn: “Năm đó ông đã nói thằng con hoang này chết rồi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì nữa cơ mà?”
“Chẳng lẽ nó có thể sống lại hay sao?”
Mục Thịnh Uy cũng bất ngờ phát hiện, lâu lắm không gặp gia nô Mục Bá Đạo và Mục Trường Sinh.
Mục Thịnh Uy vội đi liên lạc với hai người họ.
Chỉ có Mục Trường Sinh nghe máy.
Sau khi nghe tin Mục Bá Đạo chết trong tay Mục Hàn, Mục Trường Sinh cũng đã bị chém đứt hai tay, Mục Thịnh Uy liền chấn động không thôi.
“Sao có thể như thế chứ?”, Mục Thịnh Uy không khỏi hốt hoảng: “Chỉ là một thằng con hoang, hai người có thể đơn độc áp chế được cả năm mươi vương tộc của Đông Hải mà đều thất bại dưới tay nó sao?”
“Tôi nghĩ ra rồi, nhất định là có người cản trở từ bên trong!”
“Ai?”, Phụng Cầu Hoàng vội vàng hỏi.
“Là ông ta, Mục Đường!” hai mắt Mục Thịnh Uy lóe sáng: “Nhất định là Mục Đường âm thầm giúp đỡ thằng con hoang kia!”
Mục Đường là gia bộc thân cận của Mục Thịnh Uy khi ông ta mới chỉ là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí người thừa kế, bất kể ông ta đi đến đâu, Mục Đường đều sẽ đi theo.
Mục Đường còn là người tận mắt chứng kiến Mục Thịnh Uy cắt đứt tình cảm với Sở Vân Lệ.
Chính vì có sự phối hợp của Mục Đường nên quan hệ giữa Mục Thịnh Uy và Sở Vân Lệ mới không bị nhà họ Mục ở thủ đô phát hiện.
Sở Vân Lệ sinh Mục Hàn xong, Mục Đường lại cực kì yêu quý đứa bé này.
Còn bảo Mục Thịnh Uy lấy Sở Vân Lệ.
Chỉ là Mục Đường có địa vị thấp kém nên ông ta căn bản bỏ ngoài tai lời nói của Mục Đường.
Mục Đường nhanh chóng bị Mục Thịnh Uy gọi tới.
“Quỳ xuống!”, tóc Mục Đường đã trắng xóa, tuổi tác lớn hơn Mục Thịnh Uy rất nhiều, nhưng Mục Thịnh Uy là gia chủ nên ông ta vừa hạ lệnh thì Mục Đường dù có chết cũng không thể không nghe.
“Mục Đường, biết vì sao tôi bảo ông quỳ không?”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng nói.
Thấy vẻ mặt của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng, trong lòng Mục Đường đột nhiên hiểu ra tất cả.
Lật lại chuyện cũ.
Có điều không biết rõ chuyện gì đã xảy ra nên Mục Đường không định thừa nhận, lắc đầu nói: “Gia chủ, tôi không hiểu lắm!”
“Được!”, Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng, nói: “Vậy tôi sẽ cho ông hiểu”.
“Sáu năm trước, bà chủ đi xem bói, nói Mục Hàn trời sinh mạng sao chổi Thiên Sát Cô Tinh, tôi quyết định vứt nó đi, trên thực tế định giữa đường giết chết nó để tránh hậu họa về sau”.
“Chuyện năm đó do ông phụ trách, sau khi trở về ông còn nói với tôi đã xử lý xong thằng con hoang này. Nhưng bây giờ thằng con hoang đó không chỉ sống rất tốt, mà nó còn đưa mẹ ruột ra khỏi Tân Hải”.
“Ông nói cho tôi biết chuyện này là như thế nào?”
“Hóa ra gia chủ đã biết rồi”, nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Mục Đường liền hiểu ra chuyện này không thể che giấu, chỉ thật thà nói: “Sáu năm trước, tôi đúng là đã nổi lòng trắc ẩn, cố ý tạo nhiều sơ hở để cậu Mục Hàn chạy thoát”.
“Dù sao cậu Mục Hàn cũng là máu thịt của gia chủ, sao tôi có thể nhẫn tâm cướp đi tính mạng của cậu ấy chứ!”
“Quả nhiên là ông!”, Mục Thịnh Uy nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông nói bậy bạ gì đó?”, Phụng Cầu Hoàng nổi giận: “Con ruột của Thịnh Uy chỉ có một, đó là Mục Sảng con trai tôi! Còn Mục Hàn chỉ là đứa con hoang của mụ đàn bà đê tiện sinh ra, nó căn bản không có tư cách trở thành con cháu của nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Còn dám trâng tráo lấy họ Mục, ông đi hỏi những người khác nhà họ Mục ở thủ đô xem, thằng con hoang này có tư cách lấy họ Mục sao?”
“Có tư cách hay không thì lời của tôi không quyết định được”, Mục Đường lắc đầu: “Dù sao cậu Mục cũng sống ở nhà họ Mục ở thủ đô đã mấy năm, thực ra thằng bé rất tốt, cứ như vậy mà giết nó chẳng lẽ không đáng tiếc sao?”
“Dù gì tôi cũng không ra tay được!”
Năm đó Mục Hàn bị nhà họ Mục truy sát, nếu không nhờ Mục Đường mở đường, chỉ e là có mười Mục Hàn cũng sẽ bị nhà họ Mục ở thủ đô giết sạch từ lâu.
“Hỗn xược!” Mục Thịnh Uy nổi trận lôi đình.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.