Chương 295: Nhân vật giết chết Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương trong nháy mắt
Tia Nắng
01/04/2021
“Anh, anh, anh!”, nhìn thấy mười mấy cao thủ hàng đầu ở tỉnh mà mình dẫn theo bị Mục Hàn giết chết trong nháy mắt, Tần Vương sợ đến mức nói năng lắp bắp, vẻ mặt kinh hoảng.
Ngay cả đám người nhà họ Tần cũng kinh ngạc không thôi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Mục Hàn lại có bản lĩnh cao như vậy.
Khi Mục Hàn nhìn quanh bọn họ hỏi “còn ai nữa”, người nhà họ Tần ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Mục Hàn.
Dù sao, Mục Hàn có thể giết chết mười mấy cao thủ hàng đầu ở tỉnh chỉ trong một chiêu như vậy, người nhà họ Tần không ai đánh lại anh cả.
“Anh còn muốn thực thi gia pháp với vợ tôi không?”, Mục Hàn quay sang nhìn Tần Vương.
“Không, không vậy nữa!”, Tần Vương nào còn dám kiêu căng, vội vàng xua tay, nói: “Người anh em, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Nhã Hiên là nhân tài xuất chúng trong thế hệ trẻ của nhà họ Tần ở Sở Bắc, là thanh niên tài giỏi, là tấm gương cho tôi noi theo, sao có thể bị trừng trị theo gia pháp được chứ?”
Mục Hàn cười nhạt, bĩu môi nói: “Nhưng hình như vừa rồi anh không nói vậy”.
“Ấy, cái đó…”, Tần Vương lập tức tỏ ra lúng túng.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm”, Tần Vương cười gượng nói: “Tất cả đều là người một nhà, nếu hiểu lầm đã giải tỏa, chi bằng chúng ta bắt tay giảng hòa ở đây thôi!”
“Tôi còn có việc, xin đi trước một bước!”
Tần Vương nói xong, vội vã muốn rời khỏi khu nhà họ Tần.
“Khoan đã!”, Mục Hàn đưa tay ngăn Tần Vương lại, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Tần Vương: “Không phải anh định quay về tỉnh gọi cứu viện đấy chứ?”
Tần Vương nghe vậy, thoáng chốc giật nảy mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không có, không hề, tuyệt đối không!”
“Đường đường là người thừa kế đứng thứ năm của nhà họ Tần ở tỉnh, thế mà lại mất hết thể diện bởi một đứa ở rể vô dụng như tôi, muốn quay về gọi cứu viện cũng không có gì lạ”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Chỉ là, tôi muốn nhờ anh chuyển một ít quà về cho nhà họ Tần ở tỉnh”.
“Ví dụ như…”
Mục Hàn nói đến đây, khóe miệng khẽ nhếch: “Một cánh tay hoặc một cái chân của anh, hoặc là một bộ phận nào đó trên cơ thể anh, anh chọn đi!”
“Cái gì?”, Tần Vương lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Mục Hàn, cậu quá ngông cuồng!”, lúc này Trương Hạo lên tiếng: “Cậu đừng ỷ mình có bản lĩnh không tệ mà muốn làm gì thì làm, nếu cậu dám làm vậy thật thì sẽ không xong với nhà họ Tần ở tỉnh đâu. Bố của cậu năm là Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương, chọc giận ông ấy thì ai cũng đừng mong có đường sống!”
Nghe Trương Hạo nói như vậy, Tần Vương lập tức phụ họa: “Đúng, đúng, đúng!”
“Anh vẫn nên thả tôi đi đi!”
“Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương sao?”, Mục Hàn lắc đầu, nói: “Chưa nghe qua”.
“Tôi mặc kệ ông ta là Tần Quảng Vương hay Diêm La Vương, dám động vào vợ tôi thì phải trả giá đắt!”
“Đương nhiên, cảnh tượng tiếp theo có thể rất máu me, tôi không tiến hành trước mặt mọi người đâu”.
Mục Hàn xách thẳng Tần Vương ra khỏi khu nhà họ Tần.
Không ai biết Mục Hàn làm gì với Tần Vương, nhưng nghe tiếng hét xé ruột xé gan của Tần Vương thì e là hắn tàn phế rồi.
Sau khi Mục Hàn dẫn Lâm Nhã Hiên rời đi, khu nhà họ Tần trở nên im lặng đáng sợ.
Chẳng lâu sau, người mà nhà họ Tần phái đi thăm dò tin tức đã trở về, báo cáo rằng Tần Vương đã bị Mục Hàn chặt đứt hai cánh tay, còn gửi đi thách thức nhà họ Tần ở tỉnh.
Nghe được tin tức này, Tần Nam suýt thì ngất vì tức giận.
“Thằng ở rể vô dụng này lại còn dám làm thật!”, Ngô Tâm Ưu nóng nảy giậm chân: “Cậu năm bị tên khốn Mục Hàn đánh tàn phế, e là Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương đến đây rồi sẽ không tha cho nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta đâu!”
“Đó đều là do Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên làm, liên quan gì đến nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta!”, Trương Hạo biện bạch.
“Chuyện tới nước này, chúng ta phải hành động thôi”, Tần Nam là gia chủ nhà họ Tần, lập tức ra quyết định: “Tôi sẽ viết một bức thư kể lại đầu đuôi sự việc cho Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương. Ngoài ra, tôi sẽ đích thân tới nhà họ Tần ở tỉnh một chuyến, thứ nhất là để nhận lỗi, thứ hai là đi cùng Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương đến Sở Bắc!”
“Không tồi!”, Ngô Tâm Ưu gật đầu nói: “Có Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương làm chỗ dựa, nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta ắt sẽ quật khởi!”
Sau đó, Tần Nam lập tức cầm bút viết một bức thư.
Đồng thời đích thân đến nhà họ Tần ở tỉnh.
“Con trai tôi!”
Nhà họ Tần ở tỉnh.
Khi nhìn thấy Tần Vương đã mất hai cánh tay, Tần Quảng Vương vô cùng tức giận, đập vỡ chiếc bàn thành mảnh vụn, Tần Nam đứng một bên nhìn mà khiếp sợ.
“Là ai?”
“Là ai ra tay ác độc như vậy? Dám đánh con trai tôi tàn phế?”
Lúc này, Tần Nam nơm nớp lo sợ lên tiếng: “Ông ba, là Mục Hàn, thằng cháu ở rể của tôi làm!”
“Đầu đuôi mọi chuyện tôi đã viết ở trong bức thư này”.
Tần Nam lấy bức thư mình viết ra, run rẩy đưa cho Tần Quảng Vương.
Tần Quảng Vương xem xong thư, bực bội hừ một tiếng: “Tên ở rể vô dụng, ỷ sau lưng có tập đoàn Phi Long chống lưng, đúng là không coi ai ra gì”.
“Còn nhà họ Tần ở Sở Bắc các người làm sao thế?”
“Tập đoàn Tam Hưng rút đi rồi, để lại miếng thịt to như thị trường Sở Bắc, tập đoàn Phi Long ăn thịt, các người lại không húp được chút nước canh, đúng là đám vô tích sự!”
“Vâng, vâng, vâng! Ông ba dạy rất phải!”, Tần Nam không ngừng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Không có cách nào, khí thế của Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương quá mạnh.
Mặc dù Tần Nam lớn tuổi hơn Tần Quảng Vương rất nhiều, nhưng đứng trước mặt Tần Quảng Vương vẫn không dám thở mạnh.
“Mong ông ba ra tay, để nhánh nhà họ Tần tôi lấy lại oai phong ở Sở Bắc!”, Tần Nam cung kính cầu xin.
“Ừ!”, Tần Quảng Vương gật đầu, nói: “Cũng đến lúc tôi phải về Sở Bắc một chuyến rồi, đến tỉnh được hai mươi năm hơn, e rằng các người đã quên mất Thập Điện Diêm La tôi rồi”.
Nghe Tần Quảng Vương nói vậy, Tần Nam lập tức mừng thầm trong lòng.
Một khi Thập Điện Diêm La ra tay, Sở Bắc chắc chắn sẽ thay đổi long trời lở đất.
Đến lúc đó, Mục Hạo Thần, Đường Bắc Sơn giàu nhất Sở Bắc, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc hay tập đoàn Phi Long gì đó đều chẳng thành vấn đề.
“Chỉ là…”, lúc này Tần Quảng Vương chuyển chủ đề: “Tôi nghe nói vài hôm nữa sẽ có tiệc chào mừng người đó nhậm chức ở Sở Bắc. Nếu tôi can thiệp vào lúc này, e rằng sẽ khiến người đó chú ý, không có lợi cho chúng ta”.
“Chi bằng để tên ở rể vô dụng đó sống thêm vài ngày, đợi đến khi buổi tiệc chào mừng người đó nhậm chức kết thúc, tôi sẽ ra quân với khí thế mạnh mẽ, giải quyết Sở Bắc trong một đợt. Chờ khi mọi chuyện chấm dứt rồi, cho dù người đó có ý kiến gì cũng chỉ có thể chấp nhận đại cục đã định thôi!”
“Mọi chuyện xin nghe theo sự sắp xếp của ông ba!”, Tần Nam nói.
Tuy rằng cụ ta không thể đợi được nữa, nhưng dù sao cũng sắp tới buổi tiệc chào mừng người đó nhậm chức, không ai dám lỗ mãng.
Tần Nam trở về Sở Bắc trước, cụ ta quyết định tạm thời gác chuyện của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên sang một bên, nghĩ mọi cách móc nối quan hệ với người đó trong buổi tiệc chào mừng nhậm chức.
Dù sao thì đó cũng là nhân vật có thể giết chết Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương trong nháy mắt.
Ngay cả đám người nhà họ Tần cũng kinh ngạc không thôi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Mục Hàn lại có bản lĩnh cao như vậy.
Khi Mục Hàn nhìn quanh bọn họ hỏi “còn ai nữa”, người nhà họ Tần ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Mục Hàn.
Dù sao, Mục Hàn có thể giết chết mười mấy cao thủ hàng đầu ở tỉnh chỉ trong một chiêu như vậy, người nhà họ Tần không ai đánh lại anh cả.
“Anh còn muốn thực thi gia pháp với vợ tôi không?”, Mục Hàn quay sang nhìn Tần Vương.
“Không, không vậy nữa!”, Tần Vương nào còn dám kiêu căng, vội vàng xua tay, nói: “Người anh em, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Nhã Hiên là nhân tài xuất chúng trong thế hệ trẻ của nhà họ Tần ở Sở Bắc, là thanh niên tài giỏi, là tấm gương cho tôi noi theo, sao có thể bị trừng trị theo gia pháp được chứ?”
Mục Hàn cười nhạt, bĩu môi nói: “Nhưng hình như vừa rồi anh không nói vậy”.
“Ấy, cái đó…”, Tần Vương lập tức tỏ ra lúng túng.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm”, Tần Vương cười gượng nói: “Tất cả đều là người một nhà, nếu hiểu lầm đã giải tỏa, chi bằng chúng ta bắt tay giảng hòa ở đây thôi!”
“Tôi còn có việc, xin đi trước một bước!”
Tần Vương nói xong, vội vã muốn rời khỏi khu nhà họ Tần.
“Khoan đã!”, Mục Hàn đưa tay ngăn Tần Vương lại, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Tần Vương: “Không phải anh định quay về tỉnh gọi cứu viện đấy chứ?”
Tần Vương nghe vậy, thoáng chốc giật nảy mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không có, không hề, tuyệt đối không!”
“Đường đường là người thừa kế đứng thứ năm của nhà họ Tần ở tỉnh, thế mà lại mất hết thể diện bởi một đứa ở rể vô dụng như tôi, muốn quay về gọi cứu viện cũng không có gì lạ”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Chỉ là, tôi muốn nhờ anh chuyển một ít quà về cho nhà họ Tần ở tỉnh”.
“Ví dụ như…”
Mục Hàn nói đến đây, khóe miệng khẽ nhếch: “Một cánh tay hoặc một cái chân của anh, hoặc là một bộ phận nào đó trên cơ thể anh, anh chọn đi!”
“Cái gì?”, Tần Vương lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Mục Hàn, cậu quá ngông cuồng!”, lúc này Trương Hạo lên tiếng: “Cậu đừng ỷ mình có bản lĩnh không tệ mà muốn làm gì thì làm, nếu cậu dám làm vậy thật thì sẽ không xong với nhà họ Tần ở tỉnh đâu. Bố của cậu năm là Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương, chọc giận ông ấy thì ai cũng đừng mong có đường sống!”
Nghe Trương Hạo nói như vậy, Tần Vương lập tức phụ họa: “Đúng, đúng, đúng!”
“Anh vẫn nên thả tôi đi đi!”
“Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương sao?”, Mục Hàn lắc đầu, nói: “Chưa nghe qua”.
“Tôi mặc kệ ông ta là Tần Quảng Vương hay Diêm La Vương, dám động vào vợ tôi thì phải trả giá đắt!”
“Đương nhiên, cảnh tượng tiếp theo có thể rất máu me, tôi không tiến hành trước mặt mọi người đâu”.
Mục Hàn xách thẳng Tần Vương ra khỏi khu nhà họ Tần.
Không ai biết Mục Hàn làm gì với Tần Vương, nhưng nghe tiếng hét xé ruột xé gan của Tần Vương thì e là hắn tàn phế rồi.
Sau khi Mục Hàn dẫn Lâm Nhã Hiên rời đi, khu nhà họ Tần trở nên im lặng đáng sợ.
Chẳng lâu sau, người mà nhà họ Tần phái đi thăm dò tin tức đã trở về, báo cáo rằng Tần Vương đã bị Mục Hàn chặt đứt hai cánh tay, còn gửi đi thách thức nhà họ Tần ở tỉnh.
Nghe được tin tức này, Tần Nam suýt thì ngất vì tức giận.
“Thằng ở rể vô dụng này lại còn dám làm thật!”, Ngô Tâm Ưu nóng nảy giậm chân: “Cậu năm bị tên khốn Mục Hàn đánh tàn phế, e là Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương đến đây rồi sẽ không tha cho nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta đâu!”
“Đó đều là do Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên làm, liên quan gì đến nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta!”, Trương Hạo biện bạch.
“Chuyện tới nước này, chúng ta phải hành động thôi”, Tần Nam là gia chủ nhà họ Tần, lập tức ra quyết định: “Tôi sẽ viết một bức thư kể lại đầu đuôi sự việc cho Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương. Ngoài ra, tôi sẽ đích thân tới nhà họ Tần ở tỉnh một chuyến, thứ nhất là để nhận lỗi, thứ hai là đi cùng Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương đến Sở Bắc!”
“Không tồi!”, Ngô Tâm Ưu gật đầu nói: “Có Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương làm chỗ dựa, nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta ắt sẽ quật khởi!”
Sau đó, Tần Nam lập tức cầm bút viết một bức thư.
Đồng thời đích thân đến nhà họ Tần ở tỉnh.
“Con trai tôi!”
Nhà họ Tần ở tỉnh.
Khi nhìn thấy Tần Vương đã mất hai cánh tay, Tần Quảng Vương vô cùng tức giận, đập vỡ chiếc bàn thành mảnh vụn, Tần Nam đứng một bên nhìn mà khiếp sợ.
“Là ai?”
“Là ai ra tay ác độc như vậy? Dám đánh con trai tôi tàn phế?”
Lúc này, Tần Nam nơm nớp lo sợ lên tiếng: “Ông ba, là Mục Hàn, thằng cháu ở rể của tôi làm!”
“Đầu đuôi mọi chuyện tôi đã viết ở trong bức thư này”.
Tần Nam lấy bức thư mình viết ra, run rẩy đưa cho Tần Quảng Vương.
Tần Quảng Vương xem xong thư, bực bội hừ một tiếng: “Tên ở rể vô dụng, ỷ sau lưng có tập đoàn Phi Long chống lưng, đúng là không coi ai ra gì”.
“Còn nhà họ Tần ở Sở Bắc các người làm sao thế?”
“Tập đoàn Tam Hưng rút đi rồi, để lại miếng thịt to như thị trường Sở Bắc, tập đoàn Phi Long ăn thịt, các người lại không húp được chút nước canh, đúng là đám vô tích sự!”
“Vâng, vâng, vâng! Ông ba dạy rất phải!”, Tần Nam không ngừng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Không có cách nào, khí thế của Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương quá mạnh.
Mặc dù Tần Nam lớn tuổi hơn Tần Quảng Vương rất nhiều, nhưng đứng trước mặt Tần Quảng Vương vẫn không dám thở mạnh.
“Mong ông ba ra tay, để nhánh nhà họ Tần tôi lấy lại oai phong ở Sở Bắc!”, Tần Nam cung kính cầu xin.
“Ừ!”, Tần Quảng Vương gật đầu, nói: “Cũng đến lúc tôi phải về Sở Bắc một chuyến rồi, đến tỉnh được hai mươi năm hơn, e rằng các người đã quên mất Thập Điện Diêm La tôi rồi”.
Nghe Tần Quảng Vương nói vậy, Tần Nam lập tức mừng thầm trong lòng.
Một khi Thập Điện Diêm La ra tay, Sở Bắc chắc chắn sẽ thay đổi long trời lở đất.
Đến lúc đó, Mục Hạo Thần, Đường Bắc Sơn giàu nhất Sở Bắc, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc hay tập đoàn Phi Long gì đó đều chẳng thành vấn đề.
“Chỉ là…”, lúc này Tần Quảng Vương chuyển chủ đề: “Tôi nghe nói vài hôm nữa sẽ có tiệc chào mừng người đó nhậm chức ở Sở Bắc. Nếu tôi can thiệp vào lúc này, e rằng sẽ khiến người đó chú ý, không có lợi cho chúng ta”.
“Chi bằng để tên ở rể vô dụng đó sống thêm vài ngày, đợi đến khi buổi tiệc chào mừng người đó nhậm chức kết thúc, tôi sẽ ra quân với khí thế mạnh mẽ, giải quyết Sở Bắc trong một đợt. Chờ khi mọi chuyện chấm dứt rồi, cho dù người đó có ý kiến gì cũng chỉ có thể chấp nhận đại cục đã định thôi!”
“Mọi chuyện xin nghe theo sự sắp xếp của ông ba!”, Tần Nam nói.
Tuy rằng cụ ta không thể đợi được nữa, nhưng dù sao cũng sắp tới buổi tiệc chào mừng người đó nhậm chức, không ai dám lỗ mãng.
Tần Nam trở về Sở Bắc trước, cụ ta quyết định tạm thời gác chuyện của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên sang một bên, nghĩ mọi cách móc nối quan hệ với người đó trong buổi tiệc chào mừng nhậm chức.
Dù sao thì đó cũng là nhân vật có thể giết chết Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.