Chương 318: Phó lãnh đạo họ Mục
Tia Nắng
01/04/2021
Ý chính của thông báo đến từ chính quyền thành phố Sở Bắc là đảm bảo tập đoàn Thiên Thành được hoạt động bình thường, dừng tất cả các cuộc tấn công mạng ác ý chống lại tập đoàn Thiên Thành, trừng phạt nghiêm khắc những kẻ vi phạm!
Hơn nữa, chính quyền thành phố Sở Bắc còn nhắc nhở rằng họ sẽ cử cảnh sát đi tuần tra, tăng cường các biện pháp an ninh.
“Chết tiệt!”, Hồ Sở Sở tức giận ném micro đi.
“Đừng xem nữa!”, lúc này, Thẩm Đại Khánh bước tới nói: “Phía sau tập đoàn Thiên Thành là tập đoàn Phi Long, hơn nữa sau khi sáp nhập liền nhận được sự hỗ trợ to lớn của chính quyền thành phố Sở Bắc, vì vậy em muốn trả thù vợ Mục Hàn e là rất khó!”
“Vậy cứ bỏ qua như vậy sao?”, Hồ Sở Sở không cam lòng.
Suy cho cùng Mục Hàn vẫn chưa đích thân đến, quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ.
“Chuyện của Mục Hàn nói sau đi, anh có việc quan trọng cần em làm”, Thẩm Đại Khánh cười nói: “Sắp tới, chính quyền thành phố Sở Bắc sẽ tổ chức một hội nghị xúc tiến đầu tư, lúc đó ông chủ lớn từ khắp nơi sẽ tụ họp!”
“Ông chủ của các tập đoàn lớn sẽ tụ họp ư?”, hai mắt Hồ Sở Sở lóe sáng, rất mong đợi: “Nghĩ tới cảnh đó thật kích động!”
“Vì vậy chúng ta có một nhiệm vụ đó là nhất định phải giành được quyền phỏng vấn độc quyền về hội nghị này!”
“Yên tâm, việc này để em lo!”, Hồ Sở Sở tự tin nói.
Hồ Sở Sở tin rằng với vẻ đẹp và kỹ năng giường chiếu khiến đàn ông muốn dừng lại cũng không được của cô ta thì không có người đàn ông nào mà cô ta không đánh gục được.
“Sở Sở, anh sẽ nói cho em biết tình hình cụ thể của hội nghị xúc tiến đầu tư này”, Thẩm Đại Khánh nói: “Hội nghị lần này do một vị phó lãnh đạo thành phố họ Mục chủ trì, chỉ cần em có thể phỏng vấn được người này thì chắc chắn sẽ giành được quyền phỏng vấn độc quyền về hội nghị”.
“Là vị phó lãnh đạo mới được bổ nhiệm sao?”, Hồ Sở Sở hỏi.
Là một nhà báo, mặc dù không giỏi chuyên môn, nhưng Hồ Sở Sở biết tất cả các lãnh đạo của chính quyền thành phố Sở Bắc, các mối quan hệ giữa họ, Hồ Sở Sở nắm rõ trong lòng bàn tay.
Buổi lễ chào mừng nhậm chức do chính quyền thành phố Sở Bắc tổ chức cho Mục Hàn có quy cách vô cùng cao, hơn nữa Mục Hàn không thích xuất đầu lộ diện, vì vậy ngoài những có thế lực lớn ở Sở Bắc, không có phóng viên nào được tham gia cả.
Hồ Sở Sở đương nhiên không biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
“Đúng vậy”, Thẩm Đại Khánh gật đầu nói: “Nghe nói vị phó lãnh đạo họ Mục đó có lai lịch rất khủng, quan trọng là anh ta còn rất trẻ, nghe nói mới hơn hai mươi! Thật sự là tiền đồ mở rộng!”
“Phó lãnh đạo Sở Bắc mới hơn hai mươi tuổi thôi sao?”, Hồ Sở Sở nghe vậy, hai mắt càng sáng hơn.
Hận không thể lập tức đưa vị phó lãnh đạo Sở Bắc này lên giường.
Là cấp trên trực tiếp của Hồ Sở Sở, trong lòng người phụ nữ này nghĩ gì, Thẩm Đại Khánh đương nhiên biết rõ.
Hắn vươn tay ra vỗ bờ vai trần của Hồ Sở Sở, cười híp mắt nói: “Sở Sở, lần này nhờ hết vào em rồi!”
Hồ Sở Sở cũng rất nghiêm túc, thu dọn đồ đạc xong liền đến tòa nhà thị chính Sở Bắc.
Sau khi có sự can thiệp của chính quyền thành phố Sở Bắc, cuộc sống của gia đình Lâm Nhã Hiên đã trở nên yên bình hơn trước rất nhiều.
Để đảm bảo tập đoàn Thiên Thành được hoạt động bình thường, Lâm Nhã Hiên thậm chí còn ăn ở luôn ở công ty.
Hội nghị xúc tiến đầu tư sắp đến gần, Mục Hàn cũng phải đến tòa nhà thị chính Sở Bắc để chuẩn bị hồ sơ.
Mục Hàn vừa đến cổng tòa nhà thì tình cờ gặp Hồ Sở Sở.
“Ồ, anh vẫn còn sống à?”, Hồ Sở Sở nhìn thấy Mục Hàn, liền châm chọc: “Anh không trốn ở nhà mà đến tòa nhà thị chính làm gì vậy?”
“Cũng không xem lại thân phận của mình đi, đây là nơi anh có thể đến sao?”
“Liên quan gì đến cô!”, Mục Hàn nói thẳng.
Sau đó anh mặc kệ Hồ Sở Sở, đi thẳng vào bên trong.
Chỉ còn lại một mình Hồ Sở Sở đang mắng chửi: “Anh lại dám nổi nóng với tôi ư?”
“Khốn nạn! Anh sẽ phải trả giá!”
Thống đốc Sở Bắc - Tống Tư Minh ra đón tiếp Mục Hàn.
Dù sao đây cũng là người dưới một người, trên mười nghìn người, đương nhiên Tống Tư Minh phải tôn kính với Mục Hàn.
Sau đó ông ta đưa tất cả các tài liệu của hội nghị xúc tiến đầu tư cho Mục Hàn.
Mục Hàn gật đầu, ngồi xuống nói: “Tôi xem những tài liệu này trước đã”.
“Vâng!”, Tống Tư Minh pha cho Mục Hàn một tách trà rồi lặng lẽ ra khỏi văn phòng.
Tống Tư Minh vừa bước ra thì trợ lý gửi tin đến nói rằng một phóng viên của đài truyền hình thành phố muốn phỏng vấn Mục Hàn.
Cho dù đó là phóng viên do đài truyền hình thành phố cử đến thì Tống Tư Minh cũng không dám tự quyết định, định vào trong hỏi ý kiến Mục Hàn.
“Phỏng vấn?”, Mục Hàn đang chăm chú đọc tài liệu, không có thời gian cho việc khác, lập tức xua tay nói: “Cứ nói với bọn họ là tôi không rảnh!”
“Vâng, tôi biết rồi”, Tống Tư Minh lại ra ngoài.
“A? Lãnh đạo Mục không rảnh ư?”, nghe được câu trả lời này, Hồ Sở Sở vô cùng thất vọng, cũng không cam lòng.
Nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Cho hỏi lãnh đạo Mục vẫn đang làm việc sao?”
“Đương nhiên rồi!”, trợ lý gật đầu.
“Tôi biết rồi”, Hồ Sở Sở thầm vui trong lòng.
Chỉ cần biết lãnh đạo Mục vẫn còn ở trong tòa nhà thị chính Sở Bắc thì cô ta không tin cô ta không chặn được người.
Là phóng viên cao cấp của đài truyền hình thành phố, Hồ Sở Sở thường xuyên tiếp xúc với nhiều lãnh đạo trong tòa nhà thị chính, cô ta cũng biết tòa nhà này có cửa sau, thuận tiện cho các vị lãnh đạo ra vào khi họ không muốn lộ diện.
Mà cửa sau lại khá khuất.
Nếu có thể nhân cơ hội này tạo ra vài câu chuyện lãng mạn với lãnh đạo Mục thì…
Nghĩ đến đây, Hồ Sở Sở lập tức đi về phía cửa sau.
Với tâm trạng vô cùng mong đợi, Hồ Sở Sở vừa đợi vừa trang điểm.
Đợi từ sáng đến năm giờ chiều, cả hai chân đều tê buốt.
Nhưng cô ta vẫn không thấy lãnh đạo Mục đi ra ngoài.
Hồ Sở Sở không hề biết lúc này Mục Hàn đã đọc xong tài liệu, rời khỏi văn phòng, thản nhiên đi ra từ cửa chính.
Tan làm hệt như những người bình thường khác.
Hồ Sở Sở đợi mãi cũng nhìn thấy một nhân viên đi từ cửa sau ra, vội vàng hỏi: “Anh này, cho tôi hỏi một chút, phó lãnh đạo Mục của các anh sao vẫn chưa ra?”
“Ý cô là vị lãnh đạo mới tới à?”, nhân viên trả lời: “Anh ấy tan ca từ năm giờ rồi!”
“Người ta đi từ cửa chính, cô đợi ở cửa sau đương nhiên là không gặp được rồi!”
Hồ Sở Sở: “...”
Mặc dù không chặn được Mục Hàn nhưng Hồ Sở Sở vẫn không nản lòng, quyết định ngày mai sẽ đợi tiếp.
Tuy nhiên lần này Hồ Sở Sở đã thông minh hơn.
Không đợi ở cửa sau nữa, mà đợi ở cửa chính.
Nhưng ngoài đài truyền hình thành phố, còn có một vài kênh truyền thông khác cũng đến như báo thành phố, đài phát thanh thành phố...
Điều này khiến Hồ Sở Sở cảm thấy vô cùng áp lực.
Hơn nữa, chính quyền thành phố Sở Bắc còn nhắc nhở rằng họ sẽ cử cảnh sát đi tuần tra, tăng cường các biện pháp an ninh.
“Chết tiệt!”, Hồ Sở Sở tức giận ném micro đi.
“Đừng xem nữa!”, lúc này, Thẩm Đại Khánh bước tới nói: “Phía sau tập đoàn Thiên Thành là tập đoàn Phi Long, hơn nữa sau khi sáp nhập liền nhận được sự hỗ trợ to lớn của chính quyền thành phố Sở Bắc, vì vậy em muốn trả thù vợ Mục Hàn e là rất khó!”
“Vậy cứ bỏ qua như vậy sao?”, Hồ Sở Sở không cam lòng.
Suy cho cùng Mục Hàn vẫn chưa đích thân đến, quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ.
“Chuyện của Mục Hàn nói sau đi, anh có việc quan trọng cần em làm”, Thẩm Đại Khánh cười nói: “Sắp tới, chính quyền thành phố Sở Bắc sẽ tổ chức một hội nghị xúc tiến đầu tư, lúc đó ông chủ lớn từ khắp nơi sẽ tụ họp!”
“Ông chủ của các tập đoàn lớn sẽ tụ họp ư?”, hai mắt Hồ Sở Sở lóe sáng, rất mong đợi: “Nghĩ tới cảnh đó thật kích động!”
“Vì vậy chúng ta có một nhiệm vụ đó là nhất định phải giành được quyền phỏng vấn độc quyền về hội nghị này!”
“Yên tâm, việc này để em lo!”, Hồ Sở Sở tự tin nói.
Hồ Sở Sở tin rằng với vẻ đẹp và kỹ năng giường chiếu khiến đàn ông muốn dừng lại cũng không được của cô ta thì không có người đàn ông nào mà cô ta không đánh gục được.
“Sở Sở, anh sẽ nói cho em biết tình hình cụ thể của hội nghị xúc tiến đầu tư này”, Thẩm Đại Khánh nói: “Hội nghị lần này do một vị phó lãnh đạo thành phố họ Mục chủ trì, chỉ cần em có thể phỏng vấn được người này thì chắc chắn sẽ giành được quyền phỏng vấn độc quyền về hội nghị”.
“Là vị phó lãnh đạo mới được bổ nhiệm sao?”, Hồ Sở Sở hỏi.
Là một nhà báo, mặc dù không giỏi chuyên môn, nhưng Hồ Sở Sở biết tất cả các lãnh đạo của chính quyền thành phố Sở Bắc, các mối quan hệ giữa họ, Hồ Sở Sở nắm rõ trong lòng bàn tay.
Buổi lễ chào mừng nhậm chức do chính quyền thành phố Sở Bắc tổ chức cho Mục Hàn có quy cách vô cùng cao, hơn nữa Mục Hàn không thích xuất đầu lộ diện, vì vậy ngoài những có thế lực lớn ở Sở Bắc, không có phóng viên nào được tham gia cả.
Hồ Sở Sở đương nhiên không biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
“Đúng vậy”, Thẩm Đại Khánh gật đầu nói: “Nghe nói vị phó lãnh đạo họ Mục đó có lai lịch rất khủng, quan trọng là anh ta còn rất trẻ, nghe nói mới hơn hai mươi! Thật sự là tiền đồ mở rộng!”
“Phó lãnh đạo Sở Bắc mới hơn hai mươi tuổi thôi sao?”, Hồ Sở Sở nghe vậy, hai mắt càng sáng hơn.
Hận không thể lập tức đưa vị phó lãnh đạo Sở Bắc này lên giường.
Là cấp trên trực tiếp của Hồ Sở Sở, trong lòng người phụ nữ này nghĩ gì, Thẩm Đại Khánh đương nhiên biết rõ.
Hắn vươn tay ra vỗ bờ vai trần của Hồ Sở Sở, cười híp mắt nói: “Sở Sở, lần này nhờ hết vào em rồi!”
Hồ Sở Sở cũng rất nghiêm túc, thu dọn đồ đạc xong liền đến tòa nhà thị chính Sở Bắc.
Sau khi có sự can thiệp của chính quyền thành phố Sở Bắc, cuộc sống của gia đình Lâm Nhã Hiên đã trở nên yên bình hơn trước rất nhiều.
Để đảm bảo tập đoàn Thiên Thành được hoạt động bình thường, Lâm Nhã Hiên thậm chí còn ăn ở luôn ở công ty.
Hội nghị xúc tiến đầu tư sắp đến gần, Mục Hàn cũng phải đến tòa nhà thị chính Sở Bắc để chuẩn bị hồ sơ.
Mục Hàn vừa đến cổng tòa nhà thì tình cờ gặp Hồ Sở Sở.
“Ồ, anh vẫn còn sống à?”, Hồ Sở Sở nhìn thấy Mục Hàn, liền châm chọc: “Anh không trốn ở nhà mà đến tòa nhà thị chính làm gì vậy?”
“Cũng không xem lại thân phận của mình đi, đây là nơi anh có thể đến sao?”
“Liên quan gì đến cô!”, Mục Hàn nói thẳng.
Sau đó anh mặc kệ Hồ Sở Sở, đi thẳng vào bên trong.
Chỉ còn lại một mình Hồ Sở Sở đang mắng chửi: “Anh lại dám nổi nóng với tôi ư?”
“Khốn nạn! Anh sẽ phải trả giá!”
Thống đốc Sở Bắc - Tống Tư Minh ra đón tiếp Mục Hàn.
Dù sao đây cũng là người dưới một người, trên mười nghìn người, đương nhiên Tống Tư Minh phải tôn kính với Mục Hàn.
Sau đó ông ta đưa tất cả các tài liệu của hội nghị xúc tiến đầu tư cho Mục Hàn.
Mục Hàn gật đầu, ngồi xuống nói: “Tôi xem những tài liệu này trước đã”.
“Vâng!”, Tống Tư Minh pha cho Mục Hàn một tách trà rồi lặng lẽ ra khỏi văn phòng.
Tống Tư Minh vừa bước ra thì trợ lý gửi tin đến nói rằng một phóng viên của đài truyền hình thành phố muốn phỏng vấn Mục Hàn.
Cho dù đó là phóng viên do đài truyền hình thành phố cử đến thì Tống Tư Minh cũng không dám tự quyết định, định vào trong hỏi ý kiến Mục Hàn.
“Phỏng vấn?”, Mục Hàn đang chăm chú đọc tài liệu, không có thời gian cho việc khác, lập tức xua tay nói: “Cứ nói với bọn họ là tôi không rảnh!”
“Vâng, tôi biết rồi”, Tống Tư Minh lại ra ngoài.
“A? Lãnh đạo Mục không rảnh ư?”, nghe được câu trả lời này, Hồ Sở Sở vô cùng thất vọng, cũng không cam lòng.
Nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Cho hỏi lãnh đạo Mục vẫn đang làm việc sao?”
“Đương nhiên rồi!”, trợ lý gật đầu.
“Tôi biết rồi”, Hồ Sở Sở thầm vui trong lòng.
Chỉ cần biết lãnh đạo Mục vẫn còn ở trong tòa nhà thị chính Sở Bắc thì cô ta không tin cô ta không chặn được người.
Là phóng viên cao cấp của đài truyền hình thành phố, Hồ Sở Sở thường xuyên tiếp xúc với nhiều lãnh đạo trong tòa nhà thị chính, cô ta cũng biết tòa nhà này có cửa sau, thuận tiện cho các vị lãnh đạo ra vào khi họ không muốn lộ diện.
Mà cửa sau lại khá khuất.
Nếu có thể nhân cơ hội này tạo ra vài câu chuyện lãng mạn với lãnh đạo Mục thì…
Nghĩ đến đây, Hồ Sở Sở lập tức đi về phía cửa sau.
Với tâm trạng vô cùng mong đợi, Hồ Sở Sở vừa đợi vừa trang điểm.
Đợi từ sáng đến năm giờ chiều, cả hai chân đều tê buốt.
Nhưng cô ta vẫn không thấy lãnh đạo Mục đi ra ngoài.
Hồ Sở Sở không hề biết lúc này Mục Hàn đã đọc xong tài liệu, rời khỏi văn phòng, thản nhiên đi ra từ cửa chính.
Tan làm hệt như những người bình thường khác.
Hồ Sở Sở đợi mãi cũng nhìn thấy một nhân viên đi từ cửa sau ra, vội vàng hỏi: “Anh này, cho tôi hỏi một chút, phó lãnh đạo Mục của các anh sao vẫn chưa ra?”
“Ý cô là vị lãnh đạo mới tới à?”, nhân viên trả lời: “Anh ấy tan ca từ năm giờ rồi!”
“Người ta đi từ cửa chính, cô đợi ở cửa sau đương nhiên là không gặp được rồi!”
Hồ Sở Sở: “...”
Mặc dù không chặn được Mục Hàn nhưng Hồ Sở Sở vẫn không nản lòng, quyết định ngày mai sẽ đợi tiếp.
Tuy nhiên lần này Hồ Sở Sở đã thông minh hơn.
Không đợi ở cửa sau nữa, mà đợi ở cửa chính.
Nhưng ngoài đài truyền hình thành phố, còn có một vài kênh truyền thông khác cũng đến như báo thành phố, đài phát thanh thành phố...
Điều này khiến Hồ Sở Sở cảm thấy vô cùng áp lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.