Chương 238: Tin tốt hay tin xấu?
Tia Nắng
06/03/2021
“Tin tốt, tin tốt!”
Khu nhà họ Tần.
Vừa bước vào nhà, Trương Hạo vui vẻ hô hào.
Mọi người nhà họ Tần đều chạy đến.
“Anh rể cả, có chuyện gì mà anh vui vậy?”, Vương Bình nghi hoặc hỏi.
“Ha ha!”, Trương Hạo cười đáp: “Tôi vừa nhận được một tin, khách sạn năm sao Sở Bắc không thể thông qua nghiệm thu của nhóm chuyên gia Cục giám định chất lượng!”
“Con nhóc Lâm Nhã Hiên đang sốt ruột đi năn nỉ đám người ở Cục giám định chất lượng!”
Nghe Trương Hạo nói vậy, mọi người trố mắt nhìn nhau.
“Cái này mà là tin tốt gì chứ!”, Ngô Tâm Ưu nhíu mày nói.
Dù tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chỉ định Lâm Nhã Hiên phụ trách dự án khách sạn năm sao Sở Bắc này, nhưng dù sao cũng dùng danh nghĩa công ty Tần Thị, không thể thông qua nghiệm thu thì chẳng phải là chuyện tốt gì với công ty Tần Thị.
Ngô Tâm Ưu nghĩ ngay đến điều này.
“Nghe con nói hết đã”, Trương Hạo cười nói: “Mẹ nghĩ kỹ nhé, dự án khách sạn năm sao Sở Bắc không thông qua nghiệm thu mà dự án này lại do Lâm Nhã Hiên phụ trách”.
“Có phải chúng ta có thể nhân cơ hội này để làm ầm ĩ mọi chuyện lên không?”
“Con rể, ý của con là…”, Ngô Tâm Ưu hỏi.
“Chúng ta có thể lợi dụng cái cớ này để quang minh chính đại đá Lâm Nhã Hiên khỏi chức phó tổng giám đốc! Dù sao dự án công trình quan trọng như vậy lại xảy ra vấn đề lớn thì nó cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm”.
Trương Hạo nói ra ý nghĩ của mình.
“Ý hay!”, vừa nghe vậy, Vương Binh vỗ tay nói: “Anh rể cả không hổ danh là người trong cơ quan nhà nước, lúc nào cũng có thể tìm ra điểm hạ gục đối phương!”
“Chỉ cần Lâm Nhã Hiên ngã xuống thì ngày tháng tốt lành của chúng ta đến rồi!”
Nghe vậy, hai mắt Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ sáng rực.
Ngay cả Ngô Tâm Ưu cũng không khỏi khen ngợi Trương Hạo.
“Ý hay, ý hay!”, Tần Nam lắc đầu nói: “Nhưng các con có từng nghĩ Lâm Nhã Hiên sẽ phủi mông bỏ đi để lại một đống hỗn độn cho chúng ta không? Khách sạn năm sao Sở Bắc là công trình hình tượng của tòa nhà thị chính thành phố, một khi chưa hoàn thành, nó sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến công ty Tần Thị chúng ta đấy!”
“Sau này ở Sở Bắc còn ai dám làm ăn với công ty Tần Thị nữa?”
“Bố, bố cứ yên tâm! Con đã nghĩ đến chuyện này trước rồi”,Trương Hạo cười ha hả nói: “Bố đừng quên con rể của bố là người trong cơ quan nhà nước, đến lúc đó đuổi Lâm Nhã Hiên đi rồi, con sẽ đến Cục giám định chất lượng tặng quà làm công tác tư tưởng cho người ta. Như vậy việc thông qua nghiệm thu cũng chỉ là chuyện đơn giản”.
“Phải đấy!”, Ngô Tâm Ưu gật đầu: “Sao mẹ không nghĩ ra nhỉ?”
“Công trình lớn như vậy thì không thể thiếu việc tặng những món quà đắt tiền cho người ta được”, Tần Nam nói tiếp.
“Dù thế nào cũng phải tốn mấy triệu tệ”, Trương Hạo nói: “Nhưng bố à, bố thử nghĩ mà xem, mặc dù chúng ta bỏ ra mấy triệu nhưng lại có được danh tiếng của khách sạn năm sao Sở Bắc! Đến lúc đó khách hàng đến hợp tác với chúng ta chỉ có tăng thôi!”
“Cho nên mấy triệu chẳng đáng gì đâu!”
…
“Cục… Cục trưởng Hoàng!”
Thấy Cục trưởng Hoàng đến, Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương cứ như đứa trẻ làm sai chuyện, rõ ràng là rất sợ hãi.
Nhất là khi nghĩ đến những lời mình vừa nói, thật sự chỉ muốn tát vào mặt mình một bạt tai.
“Đừng gọi tôi là cục trưởng, các người mới là cục trưởng!”, Cục trưởng Hoàng đanh mặt lại không vui nói: “Chẳng phải các ông nói Cục giám định chất lượng này là do các ông quyết định sao? Họ Hoàng tôi sắp nghỉ hưu rồi, chẳng là cái thá gì ở trước mặt các ông cả!”
“Cục trưởng Hoàng, chúng tôi chỉ nói đùa thôi!”
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương run lẩy bẩy.
Hai người vẫn rất sợ Cục trưởng Hoàng.
Đừng nhìn Cục trưởng Hoàng sắp nghỉ hưu mà lầm tưởng, trước khi nghỉ hưu, ông ta muốn đá Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương rớt chức cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.
“Nói đùa?”, Cục trưởng Hoàng hừ một tiếng, bất mãn nói: “Ngay cả chuyên gia công trình quân đội cũng đã nhận định dự án khách sạn năm sao Sở Bắc đạt chuẩn mà hai người lại to gan, không thèm liếc nhìn công trình đã thẩm định không thể thông qua nghiệm thu à?”
“Cục giám định chất lượng là đơn vị công tác chú trọng đến tính nghiêm mật, các ông lại xem công trình hình tượng của tòa thị chính thành phố như trò đùa, đâu thể có cái lý đó chứ”.
Dứt lời, Cục trưởng Hoàng ném tờ chứng nhận đạt chuẩn của chuyên gia công trình quân đội lên mặt Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương, tức giận nói: “Các ông tự xem đi!”
Nhìn tờ chứng nhận đạt chuẩn này, khuôn mặt Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Ngay cả chuyên gia công trình quân đội cũng thẩm định là được thông qua mà hai người họ lại thầm ngáng chân hãm hại người ta, đúng là muốn chết!
“Còn nữa, hai người này đã nhận một số tiền hối lộ lớn, thu lợi bất chính. Theo luật pháp thì phải đưa đến cơ quan có liên quan chứ nhỉ?”
Lúc này, Mục Hàn chen lời.
“Chúng tôi không hề nhận hối lộ”, Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương lập tức phủ nhận.
“Thế à?”, Mục Hàn khẽ cười hất cằm với Chúc Long.
Chúc Long lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm.
Nội dung là giọng nói phóng túng của Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương ở câu lạc bộ nào đó của Sở Bắc.
“Ngoài việc nhận hối lộ, hình như các ông còn đồng ý một điều kiện khác, cuộc sống riêng bừa bãi, giao dịch quyền sắc”, Chúc Long mỉm cười nói.
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương há hốc mồm.
Trùng hợp là lúc này cơ quan chức năng có liên quan lại đến.
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương đều bị còng tay lại và bị dẫn lên xe cảnh sát.
Thấy tình hình không ổn, Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều lái xe rời đi.
“Cô Lâm, thật sự xin lỗi! Cục giám định chất lượng chúng tôi lại xuất hiện hai con sâu mọt này, suýt nữa đã làm chậm trễ quá trình nghiệm thu dự án khách sạn năm sao Sở Bắc”, Cục trưởng Hoàng cúi người xin lỗi Lâm Nhã Hiên: “Tôi thay mặt Cục giám định chất lượng xin lỗi cô!”
Cục trưởng Hoàng trịnh trọng xin lỗi như vậy khiến Lâm Nhã Hiên khiếp sợ.
Lâm Nhã Hiên vội xua tay nói: “Cục trưởng Hoàng, ông đừng khách sáo!”
“Điều nên làm mà!”, Cục trưởng Hoàng vô thức nhìn Mục Hàn, thầm nhủ: “Đừng nói là cúi người với cô, dù có bảo tôi quỳ cũng không có gì là không thể!”
“Cô Lâm, tôi lập tức làm thủ tục thông qua nghiệm thu cho cô!”
“Vâng, cảm ơn Cục trưởng Hoàng!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Có Cục trưởng Hoàng đích thân xử lý, dự án khách sạn năm sao Sở Bắc chính thức thuận lợi thông qua nghiệm thu.
Lâm Nhã Hiên thở phào sau khi lấy được văn bản chứng nhận có chữ ký của Cục trưởng Hoàng.
Cô quay về khu nhà họ Tần với Mục Hàn.
Chuẩn bị thông báo tin vui này với nhà họ Tần.
Đến nhà họ Tần, Lâm Nhã Hiên tươi cười nói: “Mọi người mau ra đây đi, báo cho mọi người một tin tốt lành!”
Thấy Lâm Nhã Hiên về, người nhà họ Tần chạy đến.
Nhưng mặt ai cũng hiện lên vẻ ẩn ý sâu xa.
“Tin tốt?”, thấy dáng vẻ vui vẻ của Lâm Nhã Hiên, Trương Hạo thắc mắc khó hiểu.
Không thể thông qua nghiệm thu, vậy con nhóc này vui vẻ cái gì vậy?
Con nhóc này rất ranh ma, chắc đã đoán được mình nhân cơ hội này để đuổi việc nó nên mới giả vờ bình tĩnh như vậy.
Trương Hạo cười khẩy: “Tôi thấy là tin xấu mới đúng nhỉ?”
Khu nhà họ Tần.
Vừa bước vào nhà, Trương Hạo vui vẻ hô hào.
Mọi người nhà họ Tần đều chạy đến.
“Anh rể cả, có chuyện gì mà anh vui vậy?”, Vương Bình nghi hoặc hỏi.
“Ha ha!”, Trương Hạo cười đáp: “Tôi vừa nhận được một tin, khách sạn năm sao Sở Bắc không thể thông qua nghiệm thu của nhóm chuyên gia Cục giám định chất lượng!”
“Con nhóc Lâm Nhã Hiên đang sốt ruột đi năn nỉ đám người ở Cục giám định chất lượng!”
Nghe Trương Hạo nói vậy, mọi người trố mắt nhìn nhau.
“Cái này mà là tin tốt gì chứ!”, Ngô Tâm Ưu nhíu mày nói.
Dù tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chỉ định Lâm Nhã Hiên phụ trách dự án khách sạn năm sao Sở Bắc này, nhưng dù sao cũng dùng danh nghĩa công ty Tần Thị, không thể thông qua nghiệm thu thì chẳng phải là chuyện tốt gì với công ty Tần Thị.
Ngô Tâm Ưu nghĩ ngay đến điều này.
“Nghe con nói hết đã”, Trương Hạo cười nói: “Mẹ nghĩ kỹ nhé, dự án khách sạn năm sao Sở Bắc không thông qua nghiệm thu mà dự án này lại do Lâm Nhã Hiên phụ trách”.
“Có phải chúng ta có thể nhân cơ hội này để làm ầm ĩ mọi chuyện lên không?”
“Con rể, ý của con là…”, Ngô Tâm Ưu hỏi.
“Chúng ta có thể lợi dụng cái cớ này để quang minh chính đại đá Lâm Nhã Hiên khỏi chức phó tổng giám đốc! Dù sao dự án công trình quan trọng như vậy lại xảy ra vấn đề lớn thì nó cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm”.
Trương Hạo nói ra ý nghĩ của mình.
“Ý hay!”, vừa nghe vậy, Vương Binh vỗ tay nói: “Anh rể cả không hổ danh là người trong cơ quan nhà nước, lúc nào cũng có thể tìm ra điểm hạ gục đối phương!”
“Chỉ cần Lâm Nhã Hiên ngã xuống thì ngày tháng tốt lành của chúng ta đến rồi!”
Nghe vậy, hai mắt Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ sáng rực.
Ngay cả Ngô Tâm Ưu cũng không khỏi khen ngợi Trương Hạo.
“Ý hay, ý hay!”, Tần Nam lắc đầu nói: “Nhưng các con có từng nghĩ Lâm Nhã Hiên sẽ phủi mông bỏ đi để lại một đống hỗn độn cho chúng ta không? Khách sạn năm sao Sở Bắc là công trình hình tượng của tòa nhà thị chính thành phố, một khi chưa hoàn thành, nó sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến công ty Tần Thị chúng ta đấy!”
“Sau này ở Sở Bắc còn ai dám làm ăn với công ty Tần Thị nữa?”
“Bố, bố cứ yên tâm! Con đã nghĩ đến chuyện này trước rồi”,Trương Hạo cười ha hả nói: “Bố đừng quên con rể của bố là người trong cơ quan nhà nước, đến lúc đó đuổi Lâm Nhã Hiên đi rồi, con sẽ đến Cục giám định chất lượng tặng quà làm công tác tư tưởng cho người ta. Như vậy việc thông qua nghiệm thu cũng chỉ là chuyện đơn giản”.
“Phải đấy!”, Ngô Tâm Ưu gật đầu: “Sao mẹ không nghĩ ra nhỉ?”
“Công trình lớn như vậy thì không thể thiếu việc tặng những món quà đắt tiền cho người ta được”, Tần Nam nói tiếp.
“Dù thế nào cũng phải tốn mấy triệu tệ”, Trương Hạo nói: “Nhưng bố à, bố thử nghĩ mà xem, mặc dù chúng ta bỏ ra mấy triệu nhưng lại có được danh tiếng của khách sạn năm sao Sở Bắc! Đến lúc đó khách hàng đến hợp tác với chúng ta chỉ có tăng thôi!”
“Cho nên mấy triệu chẳng đáng gì đâu!”
…
“Cục… Cục trưởng Hoàng!”
Thấy Cục trưởng Hoàng đến, Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương cứ như đứa trẻ làm sai chuyện, rõ ràng là rất sợ hãi.
Nhất là khi nghĩ đến những lời mình vừa nói, thật sự chỉ muốn tát vào mặt mình một bạt tai.
“Đừng gọi tôi là cục trưởng, các người mới là cục trưởng!”, Cục trưởng Hoàng đanh mặt lại không vui nói: “Chẳng phải các ông nói Cục giám định chất lượng này là do các ông quyết định sao? Họ Hoàng tôi sắp nghỉ hưu rồi, chẳng là cái thá gì ở trước mặt các ông cả!”
“Cục trưởng Hoàng, chúng tôi chỉ nói đùa thôi!”
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương run lẩy bẩy.
Hai người vẫn rất sợ Cục trưởng Hoàng.
Đừng nhìn Cục trưởng Hoàng sắp nghỉ hưu mà lầm tưởng, trước khi nghỉ hưu, ông ta muốn đá Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương rớt chức cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.
“Nói đùa?”, Cục trưởng Hoàng hừ một tiếng, bất mãn nói: “Ngay cả chuyên gia công trình quân đội cũng đã nhận định dự án khách sạn năm sao Sở Bắc đạt chuẩn mà hai người lại to gan, không thèm liếc nhìn công trình đã thẩm định không thể thông qua nghiệm thu à?”
“Cục giám định chất lượng là đơn vị công tác chú trọng đến tính nghiêm mật, các ông lại xem công trình hình tượng của tòa thị chính thành phố như trò đùa, đâu thể có cái lý đó chứ”.
Dứt lời, Cục trưởng Hoàng ném tờ chứng nhận đạt chuẩn của chuyên gia công trình quân đội lên mặt Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương, tức giận nói: “Các ông tự xem đi!”
Nhìn tờ chứng nhận đạt chuẩn này, khuôn mặt Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Ngay cả chuyên gia công trình quân đội cũng thẩm định là được thông qua mà hai người họ lại thầm ngáng chân hãm hại người ta, đúng là muốn chết!
“Còn nữa, hai người này đã nhận một số tiền hối lộ lớn, thu lợi bất chính. Theo luật pháp thì phải đưa đến cơ quan có liên quan chứ nhỉ?”
Lúc này, Mục Hàn chen lời.
“Chúng tôi không hề nhận hối lộ”, Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương lập tức phủ nhận.
“Thế à?”, Mục Hàn khẽ cười hất cằm với Chúc Long.
Chúc Long lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm.
Nội dung là giọng nói phóng túng của Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương ở câu lạc bộ nào đó của Sở Bắc.
“Ngoài việc nhận hối lộ, hình như các ông còn đồng ý một điều kiện khác, cuộc sống riêng bừa bãi, giao dịch quyền sắc”, Chúc Long mỉm cười nói.
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương há hốc mồm.
Trùng hợp là lúc này cơ quan chức năng có liên quan lại đến.
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương đều bị còng tay lại và bị dẫn lên xe cảnh sát.
Thấy tình hình không ổn, Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều lái xe rời đi.
“Cô Lâm, thật sự xin lỗi! Cục giám định chất lượng chúng tôi lại xuất hiện hai con sâu mọt này, suýt nữa đã làm chậm trễ quá trình nghiệm thu dự án khách sạn năm sao Sở Bắc”, Cục trưởng Hoàng cúi người xin lỗi Lâm Nhã Hiên: “Tôi thay mặt Cục giám định chất lượng xin lỗi cô!”
Cục trưởng Hoàng trịnh trọng xin lỗi như vậy khiến Lâm Nhã Hiên khiếp sợ.
Lâm Nhã Hiên vội xua tay nói: “Cục trưởng Hoàng, ông đừng khách sáo!”
“Điều nên làm mà!”, Cục trưởng Hoàng vô thức nhìn Mục Hàn, thầm nhủ: “Đừng nói là cúi người với cô, dù có bảo tôi quỳ cũng không có gì là không thể!”
“Cô Lâm, tôi lập tức làm thủ tục thông qua nghiệm thu cho cô!”
“Vâng, cảm ơn Cục trưởng Hoàng!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Có Cục trưởng Hoàng đích thân xử lý, dự án khách sạn năm sao Sở Bắc chính thức thuận lợi thông qua nghiệm thu.
Lâm Nhã Hiên thở phào sau khi lấy được văn bản chứng nhận có chữ ký của Cục trưởng Hoàng.
Cô quay về khu nhà họ Tần với Mục Hàn.
Chuẩn bị thông báo tin vui này với nhà họ Tần.
Đến nhà họ Tần, Lâm Nhã Hiên tươi cười nói: “Mọi người mau ra đây đi, báo cho mọi người một tin tốt lành!”
Thấy Lâm Nhã Hiên về, người nhà họ Tần chạy đến.
Nhưng mặt ai cũng hiện lên vẻ ẩn ý sâu xa.
“Tin tốt?”, thấy dáng vẻ vui vẻ của Lâm Nhã Hiên, Trương Hạo thắc mắc khó hiểu.
Không thể thông qua nghiệm thu, vậy con nhóc này vui vẻ cái gì vậy?
Con nhóc này rất ranh ma, chắc đã đoán được mình nhân cơ hội này để đuổi việc nó nên mới giả vờ bình tĩnh như vậy.
Trương Hạo cười khẩy: “Tôi thấy là tin xấu mới đúng nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.