Điên Cuồng Chiếm Đoạt: Tiểu Tuyết, Anh Yêu Em
Chương 5: Con Không Trách Ai Cả
Trà Sữa Ngọt Ngào
13/07/2022
Vu Tuyết khó khăn đứng dậy, cầm cái váy đã nát tươm lên, nhìn qua vết máu loang lổ trên giường, cô như người mất hồn quay về phòng mình.
"Dì Trương..."
Cô thấy dì Trương đứng trước phòng mình, dì Trương nhìn cô trong bộ dạng như vậy thì hốt hoảng lao đến đỡ, Vu Tuyết cũng yên tâm nhắm mắt ngất đi.
....
Đêm.
Vu Tuyết tỉnh lại, cô thấy mình đang ngâm mình trong bồn tắm, dì Trương đang ngồi xuống bên bồn để bôi thuốc cho cô.
"Sáng mai ông bà chủ về, cô chủ nhớ dậy sớm tiếp đón."
"...vâng" Cô lại mất hồn nhìn trần nhà tắm.
"Cô chủ trách tôi, có đúng không?" Dì Trương không mặn không nhạt hỏi.
"Con không có trách dì...nếu như ai đến ngăn cản thì sẽ bị vạ lây, con không trách ai cả..."
Và con làm gì có quyền trách mọi người...
Giọng cô khàn khàn, Vu Tuyết cảm thấy cổ họng cô rát kinh khủng, da môi thì rách, trên người cô chỗ nào cũng có vết bầm tím, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
"..."
Tắm xong, dì Trương dìu cô về giường, cho cô uống thuốc tránh thai xong, bà nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, tắt đèn xong, bà ra khỏi phòng.
Vu Tuyết quay người nằm nghiêng, cô âm thầm rơi nước mắt, một giọt lại hai giọt.
Hôm nay là ngày cô vui vẻ nhất, và cũng là ngày cô sợ hãi nhất, Vu Tuyết cô sẽ không bao giờ quên được những hành động hôm nay của Hà Vĩ Sâm đối với cô.
....
Sáng hôm sau
Vu Tuyết đứng trước gương, cô nhìn những bầm đã lành đi không ít, nhưng cô vẫn phải dặm ít phấn, nhất là vết bầm bên má phải, chính là dấu vết chiều qua Hà Vĩ Sâm tát cô một cái.
Dặm phấn xong, thấy mình trong gương đã như thường ngày, cô nở nụ cười thật tươi rồi xuống nhà.
"Ba, mẹ! Hai người về rồi sao? Hai người sẽ ở nhà bao lâu?"
Vu Tuyết cố gắng hoạt bát như thường ngày, nhưng khi nhìn thấy mẹ, cảm xúc của cô có hơi biến động, cô dần bình tĩnh lại.
"Con bé này." Bà Hà nhìn thấy con gái hoạt bát thì cảm thấy hơi bất lực.
"Con bé hoạt bát như là tốt, ba mẹ lần này về ở 2 tuần thôi rồi lại đi tiếp, trụ sở ở London đang lục đục lắm."
Ông Hà xoa tóc cô, hiền hoà đáp .
"..vâng ạ"
"Ông chủ, bà chủ, cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ." Một cô hầu gái đến thông báo, ba người nghe vậy thì vào phòng ăn.
Vừa vào đã thấy Hà Vĩ Sâm đang ngồi ở bàn ăn ăn súp, Vu Tuyết đè nén sự sợ hãi của mình, cô định đến ngồi cạnh mẹ, đối diện hắn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Hà Vĩ Sâm đang nhìn cô, rồi hắn lại nhìn cái ghế bên cạnh hắn.
Vu Tuyết rũ mắt đi về phía Hà Vĩ Sâm rồi ngồi xuống cạnh hắn.
"Nhìn hai đứa hoà thuận như vậy, ba cảm thấy rất vui, đúng không Lan?" Ông Hà tỏ ra rất hài lòng.
"Vâng...em cũng thấy rất vui."
Bà Hà tinh ý nhận ra có gì đó không ổn giữa Vu Tuyết và Hà Vĩ Sâm nhưng bà không nói ra.
Vu Tuyết cúi mặt xuống ăn súp, mái tóc cô che gần hết khuôn mặt, làm mọi người không thấy vẻ khác thường trên gương mặt cô.
Mặt Vu Tuyết hơi tái, cô nhìn bàn tay Hà Vĩ Sâm đang đặt lên đùi cô vuốt ve.
Hắn không sợ ba mẹ phát hiện ra sao?!
"Ăn nhanh lên, anh đưa em đi học." Câu nói của Hà Vĩ Sâm làm cho mọi người ngạc nhiên, còn Vu Tuyết thì hơi run rẩy.
"...vâng" Vu Tuyết nhẹ gật đầu.
Ăn xong, Vu Tuyết tạm biệt ba mẹ rồi đi theo Hà Vĩ Sâm.
Vu Tuyết đang định lên ghế phụ ngồi, Hà Vĩ Sâm thấy vậy liền lạnh nhạt ra lệnh:
"Xuống đây ngồi."
"..." Vu Tuyết dù sợ hãi nhưng chỉ biết làm theo.
Vào xe, cô không dám ngồi gần Hà Vĩ Sâm, Vu Tuyết ngồi sát vào một góc, không dám nhìn lung tung.
Xe chạy được nửa quãng đường, Vu Tuyết thấy Hà Vĩ Sâm không làm gì mình , cô hơi thả lỏng nhìn dòng người lướt qua xe.
"Tiểu Tuyết, qua đây." Hà Vĩ Sâm nói.
Vu Tuyết cứng nhắc hơi dịch về chỗ hắn ngồi.
Thấy cô chậm chạp như vậy, Hà Vĩ Sâm vòng tay qua eo cô, kéo cô về phía mình.
"A...
Động tác đột ngột của Hà Vĩ Sâm làm cho Vu Tuyết hơi hoảng sợ nhưng không dám động đậy.
Vu Tuyết nằm gọn trong lòng hắn, hơi thở nam tính vây quanh chóp mũi cô, Vu Tuyết nắm chặt tay, cô rũ mắt che giấu sự căm hận cùng chán ghét đang hiện hữu trong mắt.
"Dì Trương..."
Cô thấy dì Trương đứng trước phòng mình, dì Trương nhìn cô trong bộ dạng như vậy thì hốt hoảng lao đến đỡ, Vu Tuyết cũng yên tâm nhắm mắt ngất đi.
....
Đêm.
Vu Tuyết tỉnh lại, cô thấy mình đang ngâm mình trong bồn tắm, dì Trương đang ngồi xuống bên bồn để bôi thuốc cho cô.
"Sáng mai ông bà chủ về, cô chủ nhớ dậy sớm tiếp đón."
"...vâng" Cô lại mất hồn nhìn trần nhà tắm.
"Cô chủ trách tôi, có đúng không?" Dì Trương không mặn không nhạt hỏi.
"Con không có trách dì...nếu như ai đến ngăn cản thì sẽ bị vạ lây, con không trách ai cả..."
Và con làm gì có quyền trách mọi người...
Giọng cô khàn khàn, Vu Tuyết cảm thấy cổ họng cô rát kinh khủng, da môi thì rách, trên người cô chỗ nào cũng có vết bầm tím, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
"..."
Tắm xong, dì Trương dìu cô về giường, cho cô uống thuốc tránh thai xong, bà nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, tắt đèn xong, bà ra khỏi phòng.
Vu Tuyết quay người nằm nghiêng, cô âm thầm rơi nước mắt, một giọt lại hai giọt.
Hôm nay là ngày cô vui vẻ nhất, và cũng là ngày cô sợ hãi nhất, Vu Tuyết cô sẽ không bao giờ quên được những hành động hôm nay của Hà Vĩ Sâm đối với cô.
....
Sáng hôm sau
Vu Tuyết đứng trước gương, cô nhìn những bầm đã lành đi không ít, nhưng cô vẫn phải dặm ít phấn, nhất là vết bầm bên má phải, chính là dấu vết chiều qua Hà Vĩ Sâm tát cô một cái.
Dặm phấn xong, thấy mình trong gương đã như thường ngày, cô nở nụ cười thật tươi rồi xuống nhà.
"Ba, mẹ! Hai người về rồi sao? Hai người sẽ ở nhà bao lâu?"
Vu Tuyết cố gắng hoạt bát như thường ngày, nhưng khi nhìn thấy mẹ, cảm xúc của cô có hơi biến động, cô dần bình tĩnh lại.
"Con bé này." Bà Hà nhìn thấy con gái hoạt bát thì cảm thấy hơi bất lực.
"Con bé hoạt bát như là tốt, ba mẹ lần này về ở 2 tuần thôi rồi lại đi tiếp, trụ sở ở London đang lục đục lắm."
Ông Hà xoa tóc cô, hiền hoà đáp .
"..vâng ạ"
"Ông chủ, bà chủ, cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ." Một cô hầu gái đến thông báo, ba người nghe vậy thì vào phòng ăn.
Vừa vào đã thấy Hà Vĩ Sâm đang ngồi ở bàn ăn ăn súp, Vu Tuyết đè nén sự sợ hãi của mình, cô định đến ngồi cạnh mẹ, đối diện hắn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Hà Vĩ Sâm đang nhìn cô, rồi hắn lại nhìn cái ghế bên cạnh hắn.
Vu Tuyết rũ mắt đi về phía Hà Vĩ Sâm rồi ngồi xuống cạnh hắn.
"Nhìn hai đứa hoà thuận như vậy, ba cảm thấy rất vui, đúng không Lan?" Ông Hà tỏ ra rất hài lòng.
"Vâng...em cũng thấy rất vui."
Bà Hà tinh ý nhận ra có gì đó không ổn giữa Vu Tuyết và Hà Vĩ Sâm nhưng bà không nói ra.
Vu Tuyết cúi mặt xuống ăn súp, mái tóc cô che gần hết khuôn mặt, làm mọi người không thấy vẻ khác thường trên gương mặt cô.
Mặt Vu Tuyết hơi tái, cô nhìn bàn tay Hà Vĩ Sâm đang đặt lên đùi cô vuốt ve.
Hắn không sợ ba mẹ phát hiện ra sao?!
"Ăn nhanh lên, anh đưa em đi học." Câu nói của Hà Vĩ Sâm làm cho mọi người ngạc nhiên, còn Vu Tuyết thì hơi run rẩy.
"...vâng" Vu Tuyết nhẹ gật đầu.
Ăn xong, Vu Tuyết tạm biệt ba mẹ rồi đi theo Hà Vĩ Sâm.
Vu Tuyết đang định lên ghế phụ ngồi, Hà Vĩ Sâm thấy vậy liền lạnh nhạt ra lệnh:
"Xuống đây ngồi."
"..." Vu Tuyết dù sợ hãi nhưng chỉ biết làm theo.
Vào xe, cô không dám ngồi gần Hà Vĩ Sâm, Vu Tuyết ngồi sát vào một góc, không dám nhìn lung tung.
Xe chạy được nửa quãng đường, Vu Tuyết thấy Hà Vĩ Sâm không làm gì mình , cô hơi thả lỏng nhìn dòng người lướt qua xe.
"Tiểu Tuyết, qua đây." Hà Vĩ Sâm nói.
Vu Tuyết cứng nhắc hơi dịch về chỗ hắn ngồi.
Thấy cô chậm chạp như vậy, Hà Vĩ Sâm vòng tay qua eo cô, kéo cô về phía mình.
"A...
Động tác đột ngột của Hà Vĩ Sâm làm cho Vu Tuyết hơi hoảng sợ nhưng không dám động đậy.
Vu Tuyết nằm gọn trong lòng hắn, hơi thở nam tính vây quanh chóp mũi cô, Vu Tuyết nắm chặt tay, cô rũ mắt che giấu sự căm hận cùng chán ghét đang hiện hữu trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.