Chương 7: 7
Tùy tiện quả là thật sao
09/04/2022
‘Hiểu Hiểu, cậu đi đâu rồi, bây giờ mình muốn về nhà.’ Đợi thật lâu mà vẫn không có hồi âm, cô trực tiếp gọi điện thoại qua. Phạm Hiểu Hiểu trả lời sau ba tiếng chuông.
“Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu? Bây giờ cậu có thể đưa mình về nhà được không?” Trong lòng Triệu Tiêu Phi dâng lên cảm giác khó chịu, cô chỉ cảm thấy không gian mờ mịt này đầy cạm bẫy.
“Tiểu Phi, bây giờ mình có việc đột xuất, cậu có thể đợi mình thêm chút nữa…”
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Hiểu Hiểu, hay là cậu bảo tài xế đưa mình về trước đi?”
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Màn đêm giống như một con thú to lớn, nuốt chửng mọi thứ.
Đầu dây bên kia ấp a ấp úng không nói ra được vì sao, trong lòng Triệu Tiêu Phi đã cảm thấy không ổn, cô mở miệng lần nữa nhưng điện thoại tiếp cúp máy. Một chàng trai lạ mặt đứng trước mặt cô.
Như thể không có quyền từ chối, Triệu Tiêu Phi bị đưa lên một gian phòng khác trên lầu hai.
Trong phòng được trang trí tương tự như phòng karaoke, trên trần treo mấy quả cầu ánh sáng, những ngọn đèn đủ màu sắc nhấp nháy thay đổi, chuyển động trên bức tường vàng sẫm, khiến người xem không khỏi hoa mắt. Một bản tình ca được phát trên máy chiếu, một chàng trai cầm micro và đang biểu diễn một cách hết mình.
Triệu Tiêu Phi bước vào, mọi người trong phòng đều liếc nhìn sang.
Bùi Cảnh đang ngồi ở giữa ghế sô pha, tư thế thoải mái, vẻ mặt lơ đãng, tay phải thì đang ốm lấy cô gái bên cạnh, đó cũng chính là cô gái duy nhất trong cả căn phòng này. Cô ấy đứng dậy không nổi, sau lưng cô ấy có một đôi bàn tay đẩy nhẹ cô ấy, cô ấy lảo đảo, miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.
“Sao đứng ngu ra vậy, lại ngồi cạnh Bùi thiếu gia!”
Quả thực có một chỗ trống bên trái Bùi Cảnh, như thể nó được đặc biệt dành riêng cho cô. Triệu Tiêu Phi xoay người chạy về phía cửa, xoay mạnh tay cầm, quả nhiên đã bị khóa.
“Chạy cái gì vậy? Cô bước ra khỏi cánh cửa này thì có lợi gì không?”
Không ích lợi gì, cô chỉ muốn thử thôi.
Triệu Tiêu Phi đành phải nghe theo lời và ngồi bên cạnh Bùi Cảnh.
“Bùi thiếu gia.” Bên phải có một giọng nữ nhão nhẹt vang lên.
Khi bước vào cánh cửa, Triệu Tiểu Phi đã liếc sơ qua, cô ấy hẳn là bạn gái mới của Bùi Cảnh, người mà Phạm Hiểu Hiểu nhắc tới, một hoạt náo viên.
Một bàn tay mềm mại không xương vươn ra trước ngực Bùi Cảnh, lưu luyến vuốt ve. Bùi Cảnh đưa tay lên, ôm cô gái đặt lên đùi mình. Hai người trở nên tình cảm như thể không có ai bên cạnh.
“Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu? Bây giờ cậu có thể đưa mình về nhà được không?” Trong lòng Triệu Tiêu Phi dâng lên cảm giác khó chịu, cô chỉ cảm thấy không gian mờ mịt này đầy cạm bẫy.
“Tiểu Phi, bây giờ mình có việc đột xuất, cậu có thể đợi mình thêm chút nữa…”
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Hiểu Hiểu, hay là cậu bảo tài xế đưa mình về trước đi?”
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Màn đêm giống như một con thú to lớn, nuốt chửng mọi thứ.
Đầu dây bên kia ấp a ấp úng không nói ra được vì sao, trong lòng Triệu Tiêu Phi đã cảm thấy không ổn, cô mở miệng lần nữa nhưng điện thoại tiếp cúp máy. Một chàng trai lạ mặt đứng trước mặt cô.
Như thể không có quyền từ chối, Triệu Tiêu Phi bị đưa lên một gian phòng khác trên lầu hai.
Trong phòng được trang trí tương tự như phòng karaoke, trên trần treo mấy quả cầu ánh sáng, những ngọn đèn đủ màu sắc nhấp nháy thay đổi, chuyển động trên bức tường vàng sẫm, khiến người xem không khỏi hoa mắt. Một bản tình ca được phát trên máy chiếu, một chàng trai cầm micro và đang biểu diễn một cách hết mình.
Triệu Tiêu Phi bước vào, mọi người trong phòng đều liếc nhìn sang.
Bùi Cảnh đang ngồi ở giữa ghế sô pha, tư thế thoải mái, vẻ mặt lơ đãng, tay phải thì đang ốm lấy cô gái bên cạnh, đó cũng chính là cô gái duy nhất trong cả căn phòng này. Cô ấy đứng dậy không nổi, sau lưng cô ấy có một đôi bàn tay đẩy nhẹ cô ấy, cô ấy lảo đảo, miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.
“Sao đứng ngu ra vậy, lại ngồi cạnh Bùi thiếu gia!”
Quả thực có một chỗ trống bên trái Bùi Cảnh, như thể nó được đặc biệt dành riêng cho cô. Triệu Tiêu Phi xoay người chạy về phía cửa, xoay mạnh tay cầm, quả nhiên đã bị khóa.
“Chạy cái gì vậy? Cô bước ra khỏi cánh cửa này thì có lợi gì không?”
Không ích lợi gì, cô chỉ muốn thử thôi.
Triệu Tiêu Phi đành phải nghe theo lời và ngồi bên cạnh Bùi Cảnh.
“Bùi thiếu gia.” Bên phải có một giọng nữ nhão nhẹt vang lên.
Khi bước vào cánh cửa, Triệu Tiểu Phi đã liếc sơ qua, cô ấy hẳn là bạn gái mới của Bùi Cảnh, người mà Phạm Hiểu Hiểu nhắc tới, một hoạt náo viên.
Một bàn tay mềm mại không xương vươn ra trước ngực Bùi Cảnh, lưu luyến vuốt ve. Bùi Cảnh đưa tay lên, ôm cô gái đặt lên đùi mình. Hai người trở nên tình cảm như thể không có ai bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.