Chương 31:
Tùy tiện quả là thật sao
14/04/2022
Hôm qua anh hứa không chạm vào em. Bùi Cảnh xoa bóp cặp vú trắng nõn của cô, thả lỏng, anh sẽ làm thật nhẹ.
Không dễ gì mới kết thúc, hai người mồ hôi đầm đìa.
Bùi Cảnh bị kìm nén, Triệu Tiêu Phi vẫn còn sưng, lại không thể chơi thêm được nữa. Cơ thể cô còn yếu ớt, chơi hư rồi thì phải đợi thêm mấy ngày. Lo cái này lo cái kia, hơn nữa cô gái cứ la đau, nói đừng mà đừng mà thì chẳng phải chơi không sướng nữa sao?
Sướng cũng chưa đủ sướng, có chút buồn bực.
Cậu chủ Bùi chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của phụ nữ.
Sợ làm quá thì cô sẽ không ngoan ngoãn cho anh chơi nữa.
Tuy cô chưa bao giờ ngoan ngoãn.
Cậu chủ Bùi suy nghĩ giây lát, rồi lại tự mình cảm động.
Cả đời này ông đây chưa từng thương yêu người phụ nữ nào. Anh ôm cô vào lòng rồi hôn một cái. “Triệu Tiêu Phi! Cô định làm gì để báo đáp ông đây?”
“Này! Nghe nói hôm nay cậu chủ Bùi đích thân lái xe đưa kẻ nghèo hèn kia đến trường, còn đưa đến tận cổng trường, nhìn thấy người ngồi vào chỗ rồi mới đi.”
Cậu chủ Bùi cười mặt mày hớn hở, đút tay vào túi thong dong đi vào lớp học với vẻ đắc ý, hoàn toàn đã quên hôm trước bị cảnh sát mời đến đồn uống trà rồi.
Hai tên nam sinh kề sát đầu, tiếp tục buôn chuyện mà không sợ chết.
“Xem ra bản lĩnh giường chiếu của Triệu Tiêu Phi không tệ, đợi cậu chủ Bùi chơi chán rồi, tôi cũng muốn thử xem.”
Tin đồn lan truyền nhanh chóng, trước sự nuông chiều của người đương sự, chỉ trong một buổi chiều, thân phận bạn gái mới nhất của cậu chủ Bùi đã được mọi người biết đến.
Một bước nhảy vọt trở thành người chăn gối của cậu chủ Bùi, đương nhiên là phải nịnh bợ rồi.
Vừa tan học, Triệu Tiêu Phi đã bị nhiều người vây quanh. Có người đến mượn vở ghi chép, có người chủ động thu dọn vở tập và dọn vệ sinh, còn có người muốn rủ cô đi uống trà sữa và xem phim.
Ngoại trừ những bạn học mượn vở ghi chép và nhờ chỉ bài, những người khác cô đều từ chối hết.
Đám cậu chủ cô chủ cao cao tại thượng này, bởi vì Bùi Cảnh cúi đầu trước cô.
Phải biết là trước đây đứng cùng nhau, bọn họ cũng đều cảm thấy Triệu Tiêu Phi làm nhục thân phận của bọn họ.
“Nhà họ Bùi thật sự lợi hại như vậy ư?”
Phạm Hiểu Hiểu cười ngượng ngùng, cầm cốc nói muốn rót nước cho cô.
Triệu Tiêu Phi lạnh lùng nói không cần.
Mọi chuyện xảy ra chẳng phải là do cô ta sao? Cô thật sự muốn hỏi cô ta tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Không dễ gì mới kết thúc, hai người mồ hôi đầm đìa.
Bùi Cảnh bị kìm nén, Triệu Tiêu Phi vẫn còn sưng, lại không thể chơi thêm được nữa. Cơ thể cô còn yếu ớt, chơi hư rồi thì phải đợi thêm mấy ngày. Lo cái này lo cái kia, hơn nữa cô gái cứ la đau, nói đừng mà đừng mà thì chẳng phải chơi không sướng nữa sao?
Sướng cũng chưa đủ sướng, có chút buồn bực.
Cậu chủ Bùi chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của phụ nữ.
Sợ làm quá thì cô sẽ không ngoan ngoãn cho anh chơi nữa.
Tuy cô chưa bao giờ ngoan ngoãn.
Cậu chủ Bùi suy nghĩ giây lát, rồi lại tự mình cảm động.
Cả đời này ông đây chưa từng thương yêu người phụ nữ nào. Anh ôm cô vào lòng rồi hôn một cái. “Triệu Tiêu Phi! Cô định làm gì để báo đáp ông đây?”
“Này! Nghe nói hôm nay cậu chủ Bùi đích thân lái xe đưa kẻ nghèo hèn kia đến trường, còn đưa đến tận cổng trường, nhìn thấy người ngồi vào chỗ rồi mới đi.”
Cậu chủ Bùi cười mặt mày hớn hở, đút tay vào túi thong dong đi vào lớp học với vẻ đắc ý, hoàn toàn đã quên hôm trước bị cảnh sát mời đến đồn uống trà rồi.
Hai tên nam sinh kề sát đầu, tiếp tục buôn chuyện mà không sợ chết.
“Xem ra bản lĩnh giường chiếu của Triệu Tiêu Phi không tệ, đợi cậu chủ Bùi chơi chán rồi, tôi cũng muốn thử xem.”
Tin đồn lan truyền nhanh chóng, trước sự nuông chiều của người đương sự, chỉ trong một buổi chiều, thân phận bạn gái mới nhất của cậu chủ Bùi đã được mọi người biết đến.
Một bước nhảy vọt trở thành người chăn gối của cậu chủ Bùi, đương nhiên là phải nịnh bợ rồi.
Vừa tan học, Triệu Tiêu Phi đã bị nhiều người vây quanh. Có người đến mượn vở ghi chép, có người chủ động thu dọn vở tập và dọn vệ sinh, còn có người muốn rủ cô đi uống trà sữa và xem phim.
Ngoại trừ những bạn học mượn vở ghi chép và nhờ chỉ bài, những người khác cô đều từ chối hết.
Đám cậu chủ cô chủ cao cao tại thượng này, bởi vì Bùi Cảnh cúi đầu trước cô.
Phải biết là trước đây đứng cùng nhau, bọn họ cũng đều cảm thấy Triệu Tiêu Phi làm nhục thân phận của bọn họ.
“Nhà họ Bùi thật sự lợi hại như vậy ư?”
Phạm Hiểu Hiểu cười ngượng ngùng, cầm cốc nói muốn rót nước cho cô.
Triệu Tiêu Phi lạnh lùng nói không cần.
Mọi chuyện xảy ra chẳng phải là do cô ta sao? Cô thật sự muốn hỏi cô ta tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.