Chương 3: “Lời Tỏ Tình Là Thứ Có Thể Bị Từ Chối.” (3)
Tùy tiện quả là thật sao
08/04/2022
Trong phòng học phút chốc vang lên tiếng cảm thán, Bùi Cảnh có được câu trả lời thỏa đáng, anh nói với vẻ khá đắc ý: “Địa điểm sẽ gửi cho cô sau, 8 giờ tối.”
“Buổi tối 8 giờ phải tự học, 6 giờ được không?”
Bùi Cảnh cau mày, người phụ nữ này thật là phiền phức: “Được.”
Tất cả học sinh trong trường đều biết Bùi thiếu gia đang theo đuổi một học sinh nghèo ở ban 1 lớp 11. Trong diễn đàn, ba bài viết hot nằm trước top 3 đều là chủ đề về hai người bọn họ, ngay cả thông tin gia đình của Triệu Tiêu Phi cũng bị lôi ra sạch sẽ.
Con gái của một gia đình đơn thân, bố cô bị tàn tật sau một vụ tai nạn ô tô, mẹ thì bỏ chạy trong đêm, hiện tại đang mở một cửa hàng sửa xe nhỏ, miễn cưỡng sống qua ngày. Gia đình rất nghèo, trước khi Triệu Tiêu Phi đến Phú Xuân, cô phải làm việc hàng ngày để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
“Đù má, gia đình này đỉnh thật!”
“Ôi thật là vãi, quá đỉnh, Phú Xuân vẫn còn những người nghèo như vậy sao?”
“Người bình luận ở trên chắc không biết đâu nhỉ, Triệu Tiêu Phi vốn dĩ là học sinh của một trường cấp ba số một, đứng nhất toàn thành phố. Hiệu trưởng của chúng ta đã đích thân qua đó mời, miễn phí toàn bộ tiền học phí và tiền ăn! Bằng không làm sao cô ta có thể học nổi? Học phí nửa năm cũng phải tới 10.000 tệ, có bán thân cũng không đủ đâu, ha ha ha!”
“Đỉnh, bây giờ thì lại cặp kè với Bùi thiếu gia, ngủ một giấc dậy là đổi đời.”
“Nhỏ đó vừa nhìn là biết ngực to, đợi sau khi Bùi thiếu gia chơi chán rồi thì tôi cũng thử xem sao!”
“Hê hê hê, anh em tốt thì phải cùng nhau chứ!”
…
Triệu Tiêu Phi đến nhà hàng phương Tây bên ngoài trường học từ rất sớm, nơi Bùi Cảnh hẹn với cô. Cô mặc một chiếc áo tay dài màu xám đã được giặt sạch, phía dưới là quần jean và một đôi giày thể thao, phía sau còn đeo thêm một cái cặp sách.
Chiếc xe thể thao màu vàng của Bùi Cảnh đậu ở con đường đối diện, cánh tay anh ta đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn qua kính xe, theo dõi cô gái mộc mạc đang đứng chôn chân ở trước cửa nhà hàng.
Anh rít một điếu thuốc, hỏi chàng trai còn lại ngồi ở ghế lái phụ: “Tôi thực sự không hiểu, cậu thích cô ấy ở điểm nào?”
“Thích?” Lục Hành Triệt bật cười: “Thì cũng có chút thú vị… tuy nhiên cậu chắc mình có thể ăn được cô ấy không?”
“Hừ!” Bùi Cảnh rút điếu thuốc ra, tàn tro len qua kẽ tay rơi vào rãnh xe, “Cậu đang đùa với tôi đấy à?”
“Buổi tối 8 giờ phải tự học, 6 giờ được không?”
Bùi Cảnh cau mày, người phụ nữ này thật là phiền phức: “Được.”
Tất cả học sinh trong trường đều biết Bùi thiếu gia đang theo đuổi một học sinh nghèo ở ban 1 lớp 11. Trong diễn đàn, ba bài viết hot nằm trước top 3 đều là chủ đề về hai người bọn họ, ngay cả thông tin gia đình của Triệu Tiêu Phi cũng bị lôi ra sạch sẽ.
Con gái của một gia đình đơn thân, bố cô bị tàn tật sau một vụ tai nạn ô tô, mẹ thì bỏ chạy trong đêm, hiện tại đang mở một cửa hàng sửa xe nhỏ, miễn cưỡng sống qua ngày. Gia đình rất nghèo, trước khi Triệu Tiêu Phi đến Phú Xuân, cô phải làm việc hàng ngày để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
“Đù má, gia đình này đỉnh thật!”
“Ôi thật là vãi, quá đỉnh, Phú Xuân vẫn còn những người nghèo như vậy sao?”
“Người bình luận ở trên chắc không biết đâu nhỉ, Triệu Tiêu Phi vốn dĩ là học sinh của một trường cấp ba số một, đứng nhất toàn thành phố. Hiệu trưởng của chúng ta đã đích thân qua đó mời, miễn phí toàn bộ tiền học phí và tiền ăn! Bằng không làm sao cô ta có thể học nổi? Học phí nửa năm cũng phải tới 10.000 tệ, có bán thân cũng không đủ đâu, ha ha ha!”
“Đỉnh, bây giờ thì lại cặp kè với Bùi thiếu gia, ngủ một giấc dậy là đổi đời.”
“Nhỏ đó vừa nhìn là biết ngực to, đợi sau khi Bùi thiếu gia chơi chán rồi thì tôi cũng thử xem sao!”
“Hê hê hê, anh em tốt thì phải cùng nhau chứ!”
…
Triệu Tiêu Phi đến nhà hàng phương Tây bên ngoài trường học từ rất sớm, nơi Bùi Cảnh hẹn với cô. Cô mặc một chiếc áo tay dài màu xám đã được giặt sạch, phía dưới là quần jean và một đôi giày thể thao, phía sau còn đeo thêm một cái cặp sách.
Chiếc xe thể thao màu vàng của Bùi Cảnh đậu ở con đường đối diện, cánh tay anh ta đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn qua kính xe, theo dõi cô gái mộc mạc đang đứng chôn chân ở trước cửa nhà hàng.
Anh rít một điếu thuốc, hỏi chàng trai còn lại ngồi ở ghế lái phụ: “Tôi thực sự không hiểu, cậu thích cô ấy ở điểm nào?”
“Thích?” Lục Hành Triệt bật cười: “Thì cũng có chút thú vị… tuy nhiên cậu chắc mình có thể ăn được cô ấy không?”
“Hừ!” Bùi Cảnh rút điếu thuốc ra, tàn tro len qua kẽ tay rơi vào rãnh xe, “Cậu đang đùa với tôi đấy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.