Điên Cuồng Xây Dựng Thành Lĩnh Chủ
Chương 16:
Di Sinh Sinh
01/06/2024
Phó Linh nhận phần thưởng, đặt nhà kho trên lãnh thổ, đào đất xây dựng thêm mười mảnh đất canh tác, sử dụng hết giới hạn mà trưởng thôn cấp 3 có thể có.
[Đất canh tác x10, điểm kinh nghiệm +10]
Cô đi xem củ cải thu hoạch trong kho.
Củ cải to, cả củ màu xanh lục, chỉ có phần chóp hơi trắng, lá củ cải dài và mềm, trông vô cùng giòn ngon.
Lấy một củ cải rửa sạch bằng nước, chia thành hai phần, cô và Đỗ Mỹ mỗi người một miếng.
Cắn một cái, củ cải giòn tan ngon miệng, có chút ngọt ngào và hơi cay cay.
Ngon!
Ăn xong còn muốn tiếp tục ăn nữa! Chỉ là sau khi ăn mỗi củ cải dạ dày thoáng nóng rát, nóng đến hoảng.
Cô không vất lá củ cải đi, dù sao kho hàng cũng có thể giữ tươi nó. Chờ tới khi trời lạnh, tìm được nồi và bếp thì cô có thể nấu nó để ăn.
Sau khi ăn xong củ cải, Phó Linh không giấu ấm nước nữa, hai người họ uống chút nước.
Thấy Đỗ Mỹ rất buồn ngủ, tinh thần không tốt, cô bảo cô ấy cứ đi ngủ đi.
Sau khi cô đạt đến cấp độ 3, phòng thủ của phòng giao dịch cũng được nâng cấp, hiện tại lãnh địa có thể chống đỡ được đòn tấn công giá trị 1200 vào ban ngày và gấp đôi vào ban đêm. Cho dù có một đám đông đến nơi này nó vẫn có thể chống cự được vài phút.
Hoàn toàn yên tâm đi ngủ trong yên bình.
Đỗ Mỹ đi ngủ, nhưng Phó Linh không ngủ được, cô luôn cảm thấy xung quanh mình có mùi lạ.
Cô cúi đầu nhìn xuống - ọe!
Suýt chút nữa cô đã nôn mửa vì mùi hương trên quần áo mình.
Phó Linh đen mặt cởi quần áo, lấy ra một miếng da nhện đứng bên dòng suối lau rửa cơ thể. Da nhện như tấm vải, dính nước là ướt, vắt khô là có thể xem như một chiếc khăn lông chất lượng kém.
Lau hết nửa tiếng, cô vẫn cảm thấy trên người mình có mùi lạ. Không còn cách nào, Phó Linh đành phải lấy cỏ dại bên cạnh bờ suối xoa lên người mình, mùi hương đăng đắng của cỏ dại hơn hơn mùi thối trên người cô bây giờ.
Vất vả lắm mới lau sạch cơ thể, cô lại bắt đầu sầu muộn với đống quần áo hôi thối kia.
Sao cô có thể quên chứ, hồi trước mỗi khi chui vào cơ thể dị thú cô đều vất đi một bộ quần áo và tiêu tốn thêm nửa chai sữa tắm quý giá.
Thế nên trước đây khi chuẩn bị sẵn sàng thì cô sẽ chọn mặc một bộ quần áo chất lượng kém mà cô không định mặc thêm lần nữa.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có một bộ quần áo như vậy. Làm cách nào để giặt mà không cần bột giặt?
Phó Linh ngâm quần áo dưới suối, nhấp vào bảng trò chơi. Quên đi, nếu không thể giặt thì cứ may đồ mới. Cô nhớ rằng cô đã thu thập được bản thiết kế quần áo trước đó.
Theo công thức của bán thiết kế, muốn may được quần áo cần lụa x1, da x1, len x1.
Phó Linh vỗ vỗ tay, vừa hay, cô có tơ nhện, da nhện, còn có lông sói.
Phó Linh bấm vào phần sản xuất, bỏ ba thứ này vào, màn hình hiển thị giao diện đang chế tạo.
Vài phút sau, cô có thêm một chiếc áo hoodie màu tím trong nhà kho.
Chiếc áo hoodie là loại áo có kiểu dáng thường gặp, không có hoa văn ở mặt trước và mặt sau. Màu sắc đẹp, sờ lên rất mềm mại, đàn hồi và có một lớp lông tơ mỏng bên trong.
[Đất canh tác x10, điểm kinh nghiệm +10]
Cô đi xem củ cải thu hoạch trong kho.
Củ cải to, cả củ màu xanh lục, chỉ có phần chóp hơi trắng, lá củ cải dài và mềm, trông vô cùng giòn ngon.
Lấy một củ cải rửa sạch bằng nước, chia thành hai phần, cô và Đỗ Mỹ mỗi người một miếng.
Cắn một cái, củ cải giòn tan ngon miệng, có chút ngọt ngào và hơi cay cay.
Ngon!
Ăn xong còn muốn tiếp tục ăn nữa! Chỉ là sau khi ăn mỗi củ cải dạ dày thoáng nóng rát, nóng đến hoảng.
Cô không vất lá củ cải đi, dù sao kho hàng cũng có thể giữ tươi nó. Chờ tới khi trời lạnh, tìm được nồi và bếp thì cô có thể nấu nó để ăn.
Sau khi ăn xong củ cải, Phó Linh không giấu ấm nước nữa, hai người họ uống chút nước.
Thấy Đỗ Mỹ rất buồn ngủ, tinh thần không tốt, cô bảo cô ấy cứ đi ngủ đi.
Sau khi cô đạt đến cấp độ 3, phòng thủ của phòng giao dịch cũng được nâng cấp, hiện tại lãnh địa có thể chống đỡ được đòn tấn công giá trị 1200 vào ban ngày và gấp đôi vào ban đêm. Cho dù có một đám đông đến nơi này nó vẫn có thể chống cự được vài phút.
Hoàn toàn yên tâm đi ngủ trong yên bình.
Đỗ Mỹ đi ngủ, nhưng Phó Linh không ngủ được, cô luôn cảm thấy xung quanh mình có mùi lạ.
Cô cúi đầu nhìn xuống - ọe!
Suýt chút nữa cô đã nôn mửa vì mùi hương trên quần áo mình.
Phó Linh đen mặt cởi quần áo, lấy ra một miếng da nhện đứng bên dòng suối lau rửa cơ thể. Da nhện như tấm vải, dính nước là ướt, vắt khô là có thể xem như một chiếc khăn lông chất lượng kém.
Lau hết nửa tiếng, cô vẫn cảm thấy trên người mình có mùi lạ. Không còn cách nào, Phó Linh đành phải lấy cỏ dại bên cạnh bờ suối xoa lên người mình, mùi hương đăng đắng của cỏ dại hơn hơn mùi thối trên người cô bây giờ.
Vất vả lắm mới lau sạch cơ thể, cô lại bắt đầu sầu muộn với đống quần áo hôi thối kia.
Sao cô có thể quên chứ, hồi trước mỗi khi chui vào cơ thể dị thú cô đều vất đi một bộ quần áo và tiêu tốn thêm nửa chai sữa tắm quý giá.
Thế nên trước đây khi chuẩn bị sẵn sàng thì cô sẽ chọn mặc một bộ quần áo chất lượng kém mà cô không định mặc thêm lần nữa.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có một bộ quần áo như vậy. Làm cách nào để giặt mà không cần bột giặt?
Phó Linh ngâm quần áo dưới suối, nhấp vào bảng trò chơi. Quên đi, nếu không thể giặt thì cứ may đồ mới. Cô nhớ rằng cô đã thu thập được bản thiết kế quần áo trước đó.
Theo công thức của bán thiết kế, muốn may được quần áo cần lụa x1, da x1, len x1.
Phó Linh vỗ vỗ tay, vừa hay, cô có tơ nhện, da nhện, còn có lông sói.
Phó Linh bấm vào phần sản xuất, bỏ ba thứ này vào, màn hình hiển thị giao diện đang chế tạo.
Vài phút sau, cô có thêm một chiếc áo hoodie màu tím trong nhà kho.
Chiếc áo hoodie là loại áo có kiểu dáng thường gặp, không có hoa văn ở mặt trước và mặt sau. Màu sắc đẹp, sờ lên rất mềm mại, đàn hồi và có một lớp lông tơ mỏng bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.