Điên Cuồng Xây Dựng Thành Lĩnh Chủ
Chương 36:
Di Sinh Sinh
08/06/2024
"Ai ở trên kia là ai vậy? Còn cảm thấy? Là Chủ Thần à? Anh đã chơi trò chơi này chưa?”
"Đúng vậy, đã đến lúc này rồi đừng gieo rắc hoang mang nữa!"
"Sống đến ngày mai hay không còn chưa biết, số lượng người trực tuyến trên kênh đã giảm năm mươi người chỉ trong một buổi chiều, sống thật khó khăn.”
“Sống thật khó khăn +1.”
“May mà có thịt của đại lão an ủi tâm hồn tôi.”
Lướt xuống dưới, thông tin dần lệch đi:
“Nói thật, đại lão có nước không? Cả ngày chỉ dựa vào nước trong thân cây để giải khát thật khó khăn!”
“Cậu còn có thân cây, tôi chỉ có nước mưa để dành mấy ngày nay, ngày mai là hết sạch rồi!”
“Cũng hết nước, cầu xin đại lão giao dịch nước đi! Tôi có thể đổi bằng vũ khí!”
“Cầu xin nước +1!”
Phó Linh cũng không để lời nói của “Thần xui xẻo" trong lòng, buổi chiều trên kênh mọi người đều đoán già đoán non về trò chơi này, tất cả mọi người ở hiện thực chưa từng chơi trò chơi “Sinh tồn”, các quy tắc hiện tại được biết đều dựa vào thực hành bản thân, cũng có không ít người đoán già đoán non về hướng đi tương lai, thậm chí còn có người hùng hồn hơn “Thần Xui Xẻo”, lý luận vững chắc hơn nhiều.
Có lẽ anh cũng chỉ là một trong số những người đoán già đoán non về hướng đi tương lai của thế giới này.
Phó Linh không để ý đến “Thần Xui Xẻo” nữa, cô lấy ra mười ống trúc, dùng dao găm bào phần đầu tạo thành cốc trúc, đổ đầy nước, cùng với ba phần thịt rắn treo lên trang giao dịch:
Bán: Thịt rắn x3, Nước x1 (10 phần)
Nhu cầu: Muối x1/Công thức x1/Sắt x1.
Trong khu vực này, có hơn ba vạn người, cô không có khả năng cung cấp toàn bộ thức ăn cho những người này, cũng chỉ có thể một lần mười phần, tận lực phối hợp ăn uống, đổi lấy đồ vật mình cần.
Người có thể sống đến bây giờ, vận khí cũng không tính là quá kém, có rất nhiều người có lẽ không cần trợ giúp vẫn có thể sống sót, có chút đồ ăn này, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Sau đó, Phó Linh không chú ý đến kênh này nữa. Cô bỏ qua rất nhiều người nói chuyện riêng về việc cầu thức ăn, mở trang giao dịch, lúc trước người bị sói bao vây từng dùng hạt giống Bạch Chỉ đổi lấy phần thịt, bên trong có lẽ có tin tức của anh ấy.
Tìm được rồi, biệt danh là "Ôn Hoa", giống như tên người.
Phó Linh nhấp vào phần trò chuyện riêng:
[Xin chào, có thể nói cụ thể anh ở hang sói nào không?]
[Nếu như cách gần, tôi tới tìm anh.]
Trong sơn động tối tăm, chỉ có lỗ thủng thật nhỏ trên đỉnh đầu chiếu xuống một tia ánh trăng, giống như cột đèn chiếu xuống đất, lại không có tác dụng chiếu sáng.
Đàn sói bên ngoài sơn động như đang cuồng hoan, không ngừng tru lên, chạy tới chạy lui. May mà vách đá trên đỉnh đầu rất dày, bầy sói không làm gì được hai người xui xẻo bên trong.
Ôn Hoa lấy tay xé nát từng miếng thịt sống trong tay, đưa về phía bà cụ: "Bà ơi, bà ăn một chút đi. Nếu nhai không được thì cứ ngậm cho mềm rồi nuốt cũng được.”
Người kia nằm dựa vào vách đá trong bóng tối, có lẽ đã rụng hết răng, nói chuyện hơi khó khăn: "Tiểu Hoa, cháu đừng lo cho bà, bà đã già rồi, sống đủ rồi, không muốn liên lụy đến cháu. Chỉ tiếc là con bò già ấy đã cố gắng bảo vệ bà, nếu không có nó chắn trước, bà làm sao đến được đây, mà sống thêm được mấy ngày này.”
"Đúng vậy, đã đến lúc này rồi đừng gieo rắc hoang mang nữa!"
"Sống đến ngày mai hay không còn chưa biết, số lượng người trực tuyến trên kênh đã giảm năm mươi người chỉ trong một buổi chiều, sống thật khó khăn.”
“Sống thật khó khăn +1.”
“May mà có thịt của đại lão an ủi tâm hồn tôi.”
Lướt xuống dưới, thông tin dần lệch đi:
“Nói thật, đại lão có nước không? Cả ngày chỉ dựa vào nước trong thân cây để giải khát thật khó khăn!”
“Cậu còn có thân cây, tôi chỉ có nước mưa để dành mấy ngày nay, ngày mai là hết sạch rồi!”
“Cũng hết nước, cầu xin đại lão giao dịch nước đi! Tôi có thể đổi bằng vũ khí!”
“Cầu xin nước +1!”
Phó Linh cũng không để lời nói của “Thần xui xẻo" trong lòng, buổi chiều trên kênh mọi người đều đoán già đoán non về trò chơi này, tất cả mọi người ở hiện thực chưa từng chơi trò chơi “Sinh tồn”, các quy tắc hiện tại được biết đều dựa vào thực hành bản thân, cũng có không ít người đoán già đoán non về hướng đi tương lai, thậm chí còn có người hùng hồn hơn “Thần Xui Xẻo”, lý luận vững chắc hơn nhiều.
Có lẽ anh cũng chỉ là một trong số những người đoán già đoán non về hướng đi tương lai của thế giới này.
Phó Linh không để ý đến “Thần Xui Xẻo” nữa, cô lấy ra mười ống trúc, dùng dao găm bào phần đầu tạo thành cốc trúc, đổ đầy nước, cùng với ba phần thịt rắn treo lên trang giao dịch:
Bán: Thịt rắn x3, Nước x1 (10 phần)
Nhu cầu: Muối x1/Công thức x1/Sắt x1.
Trong khu vực này, có hơn ba vạn người, cô không có khả năng cung cấp toàn bộ thức ăn cho những người này, cũng chỉ có thể một lần mười phần, tận lực phối hợp ăn uống, đổi lấy đồ vật mình cần.
Người có thể sống đến bây giờ, vận khí cũng không tính là quá kém, có rất nhiều người có lẽ không cần trợ giúp vẫn có thể sống sót, có chút đồ ăn này, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Sau đó, Phó Linh không chú ý đến kênh này nữa. Cô bỏ qua rất nhiều người nói chuyện riêng về việc cầu thức ăn, mở trang giao dịch, lúc trước người bị sói bao vây từng dùng hạt giống Bạch Chỉ đổi lấy phần thịt, bên trong có lẽ có tin tức của anh ấy.
Tìm được rồi, biệt danh là "Ôn Hoa", giống như tên người.
Phó Linh nhấp vào phần trò chuyện riêng:
[Xin chào, có thể nói cụ thể anh ở hang sói nào không?]
[Nếu như cách gần, tôi tới tìm anh.]
Trong sơn động tối tăm, chỉ có lỗ thủng thật nhỏ trên đỉnh đầu chiếu xuống một tia ánh trăng, giống như cột đèn chiếu xuống đất, lại không có tác dụng chiếu sáng.
Đàn sói bên ngoài sơn động như đang cuồng hoan, không ngừng tru lên, chạy tới chạy lui. May mà vách đá trên đỉnh đầu rất dày, bầy sói không làm gì được hai người xui xẻo bên trong.
Ôn Hoa lấy tay xé nát từng miếng thịt sống trong tay, đưa về phía bà cụ: "Bà ơi, bà ăn một chút đi. Nếu nhai không được thì cứ ngậm cho mềm rồi nuốt cũng được.”
Người kia nằm dựa vào vách đá trong bóng tối, có lẽ đã rụng hết răng, nói chuyện hơi khó khăn: "Tiểu Hoa, cháu đừng lo cho bà, bà đã già rồi, sống đủ rồi, không muốn liên lụy đến cháu. Chỉ tiếc là con bò già ấy đã cố gắng bảo vệ bà, nếu không có nó chắn trước, bà làm sao đến được đây, mà sống thêm được mấy ngày này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.