Điên Cuồng Yêu Em

Chương 14:

Tam Đồng Ngạn

24/02/2024

Minh Bạch lạnh lùng, đây là chuyện mà không chỉ giáo viên trong lớp Chi Đạo mà giáo viên toàn trường đều biết.

Thời gian nghỉ ngơi, Chi Đạo thường không thể tránh khỏi mà vô tình nghe người bạn cùng bàn của Minh Bạch tán nhảm về anh, nói anh một ngày không nói quá mười câu, khi người khác tan học nói chuyện phiếm thì anh làm bài, hơn nữa luôn độc lai độc vãng (2). Kể cả lúc ăn cơm trưa, lúc phải hoạt động theo tổ trong tiết thể dục, lúc nào anh cũng chỉ có một mình, nếu không phải giáo viên yêu cầu, thì hầu hết thời gian anh chỉ ngồi tại chỗ đọc sách hoặc làm bài tập. Một người bạn là nam cũng không có.

(2): Độc lai độc vãng: Ý là cô độc, làm gì cũng chỉ có một mình.

Nam sinh ngồi cùng bàn với anh nói: “Từ trước đến nay tớ chưa từng thấy cậu ấy cười, cảm giác… Cực kỳ lạnh nhạt. Tớ còn không dám nói chuyện với cậu ấy. Chỉ mượn cái bút thôi tớ cũng cảm thấy như trời sắp sụp ấy.” Cậu nam sinh đó lại cười bất đắc dĩ: “Nhưng mà… Chẳng phải kẻ mạnh thì luôn cô độc sao? Có lẽ cậu ấy là kiểu như vậy…”

Chi Đạo nghe vậy, trái tim càng sợ hãi. Dùng ánh mắt đáng thương nhìn bạn học nam đó, lắc đầu nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, thật may mắn.

Thật may mắn cô không phải là bạn cùng bàn của anh…

Cứ vừa tan học là Minh Bạch đã đội mũ bước ra khỏi lớp, vành mũ luôn bị kéo tới thấp nhất, cứ như không muốn người khác thấy mặt anh, lúc đứng chờ xe buýt cũng luôn đứng ở rìa ngoài cùng của trạm chờ, chưa bao giờ đứng ở chính giữa, trên người anh cứ như được bao bọc bởi một tầng sương mù, nhìn không thấu, đoán không ra.

Có khi Chi Đạo gặp anh đứng trên hành lang hóng gió.

Gió nhẹ quét qua vầng trán cao của Minh Bạch, thiếu niên xinh đẹp lười nhác, đang híp mắt ngửa đầu. Gò má trắng nõn hơi hồng, cái mũi bị gió thổi đỏ bừng, hai tay thản nhiên đặt lên lan can, áo khoác đồng phục mùa đông dày nặng trên người anh cũng bồng bềnh như lông hồng, dáng người mỏng manh, cứ như bông hồng màu xanh.

Minh Bạch lơ đãng nghiêng đầu, chỉ một cái nhìn thoáng qua, ngón chân Chi Đạo cũng không tự chủ mà co rút lại, trái tim trong lồng ngực run rẩy, đập thình thịch.

Tay vô thức xoa lên tai trái, nhẹ nhàng sờ sờ.

Người này quá nguy hiểm…

Bất kể là mùi hương, ánh mắt, hay con dao nhỏ… Đều khiến cô muốn cách anh thật xa, càng xa càng tốt.

Cuối kỳ kết thúc, Chi Đạo vẫn không thoát khỏi thành tích thứ hai từ dưới đến ngược lên, đến Từ Oánh cũng trêu cô, gọi cô là “Chi lão nhị”. Chi Đạo mặt ngoài thì hi hi ha ha không sao cả, trở về nhà liền khóa cửa phòng, đấm giường, vùi mặt vào gối đầu, khóc đến rối tinh rối mù.

Lại xé một tờ giấy, viết viết, dùng băng keo hai mặt dán lên bàn, nhìn nó thật lâu mới ra khỏi phòng.

【 không được phép nhụt chí, nếu không ngã xuống vực thẳm làm sao có thể biết mình không phải hùng ưng. 】

-

Đêm 30 Tết, mọi người trong nhà tề tựu đông đủ, cùng vui vẻ ăn uống, trong tiểu khu cấm đốt pháo hoa nhưng loa đài vẫn phát nhạc ầm ĩ, không khí sôi động.

“Chi Đạo, nhớ chỉnh chu một chút, ngày mai còn đến nhà Minh Bạch chúc Tết.” Lý Anh gấp quần áo.

Chi Đạo đang ăn nhãn, thiếu chút nữa nuốt luôn vỏ quả nhãn: “Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ?”



“Chúc Tết.”

Cảm giác trời đất tối sầm ập vào đầu, mắt Chi Đạo trừng lớn: “Mẹ, nhà mình thân thiết với nhà cậu ta như vậy từ lúc nào thế?”

“Mới mấy tháng này thôi.” Lý Anh ngó cô một cái, giọng điệu bình đạm: “Mẹ với dì Minh của con thường xuyên cùng nhau đi mua đồ ăn, cùng nhau đi nhảy ở quảng trường. Lúc đầu, cô ấy còn ngượng nghịu không chịu nhảy, sau đó được mẹ hướng dẫn, giờ mỗi đêm phải nhảy một bài mới về nhà. Nhảy còn sung hơn những người khác.”

Khó trách… Gần đây mẹ cô hay khen Minh Bạch. Quan hệ còn con mẹ nó thân thiết đến độ có thể đến nhà chúc tết…

“A… Con đột nhiên thấy chóng mặt quá…” Chi Đạo híp mắt, vuốt đầu nằm liệt trên sô pha, bày ra dáng vẻ rất khó chịu.

Lý Anh ném một chiếc áo lông lên mặt cô, “Bớt diễn đi cô.”

“Mẹ, thật đấy… Con cảm giác tay chân chẳng có chút sức lực, đầu thì nóng lên…” Chi Đạo vẫn không nhúc nhích.

Lý Anh cười một tiếng, cầm lấy cái móc áo: “Suốt ngày giả bộ, đánh một trận là khỏe ngay.”

“Đừng đừng đừng… Mẹ, mẹ….” Chi Đạo vội đứng dậy rúc vào góc tường, lại ấm ức cúi đầu: “Nhưng mà con thật sự không muốn đi… Rất xấu hổ, con cũng không quen biết người nhà họ…”

Chi Đạo cắn môi suy nghĩ một lát: “Như vậy có được không… Con không đi, con ở nhà làm bài tập.”

Lý Anh nghĩ nghĩ: “Được, hai mươi trang toán học.”

“…Được.” Chi Đạo nghiến răng nghiến lợi.

Trước khi đi, Lý Anh sửa sửa lại cổ áo của Chi Thịnh Quốc, nhìn Chi Đạo chết dí trong phòng khách: “Chẳng biết con bé sợ cái gì nữa…”

Cô chẳng sợ cái gì… Cô sợ Minh Bạch được chưa…

Nuốt nỗi nghẹn khuất không thể phát ra, Chi Đạo cả đêm múa bút thành văn, viết nhiều đến mức ngón tay đau nhức run rẩy, trong lòng lại đổ hết mối thù hai mươi trang sách toán này lên đầu Minh Bạch.

Anh là đồ tai họa!

Mắt thấy cô đã cách cái tên khốn kiếp đó đã đủ xa, cuộc sống đang an bình không sóng gió, thì vận mệnh lại bắt đầu trêu đùa, hung hăng đá cô một cái.

Chi Đạo ngã gục dưới hỗ đen sâu thẳm, cả người vỡ vụn.

Khai giảng học kì 1 lớp 11, Chi Đạo đứng ở cửa ôm sách vở, cõng cặp sách, học sinh trong lớp xếp hàng theo thành tích, chờ tới lượt đi vào rút thăm chỗ ngồi. Cả lớp có 40 học sinh, chia làm mười tổ, mỗi tổ có bốn người.



Cô là người thứ hai đếm ngược đi vào, nuốt nước miếng nhìn hai vị trí cuối cùng còn sót lại, nhắm hai mắt không ngừng cầu nguyện: Thần linh trên cao, tín nữ nguyện dùng mười năm tuổi thọ để trao đổi. Chi Đạo chậm rãi vươn tay.

Cúi đầu nhìn tờ giấy, hai chữ D1 to đùng đập vào mắt, lại nhìn người phía dưới. Nhìn tờ giấy, lại nhìn chỗ ngồi được kí hiệu trên tờ giấy, lại nhìn tờ giấy…

“Chi Đạo? Làm sao vậy?” Cô chủ nhiệm lớp nghiêng người nhìn tờ giấy vô cùng bình thường trong tay cô.

Chi Đạo nắm chặt tờ giấy, vò nó thành một cục trong tay, gian nan nở một nụ cười mỉm: “Em không sao ạ.”

Bước từng bước một, hai chân như rót chì đi đến vị trí D1. Chi Đạo không thể khống chế cơ thể, run lên hai cái.

Minh Bạch đứng lên, nhường đường cho cô đi vào trong góc, góc áo chậm rãi lướt qua mu bàn tay cô.

Cô dựa sát vào vách tường, ánh mắt không dám liếc sang bên phải dù chỉ một chút, chân cũng không dám vượt vĩ tuyến 38 (3), bàn tay cứng đờ.

(3):Vĩ tuyến 38: Ranh giới chia hai bên, không bên nào được phép vượt qua. Đây là một điển tích lịch sử của Hàn Quốc và Triều Tiên (Tham khảo thêm tại wikipedia)

Mãi sau, Chi Đạo mới thả lỏng hơn, cất sách vở vào cặp sách, cô lơ đãng liếc sang bên phải một cái.

Thiếu niên đang lười biếng duỗi vòng eo, cánh tay vươn cao, áo sơ mi đồng phục màu trắng không được sơ vin cẩn thận.

Một đoạn eo hẹp trắng nõn, dường như cô còn nhìn thấy hõm Apollo (4) sau lưng, đường nét cơ bắp trên bụng hơi phập phồng, trắng nõn lại hữu lực.

(4): Hõm Apollo: Ở nam giới, phần lúm đồng tiền ở phía sau lưng được gọi là hõm Apollo, cũng là hõm venus ở nữ giới. Người sở hữu nét tướng Apollo thường có cơ thể khỏe mạnh, vòng tuần hoàn hoạt động tốt

Tai Chi Đạo hồng rực, vội xoay người, không tự giác nuốt nước miếng, hô hấp chậm lại.

Nửa phút sau…

Ánh mắt lại trộm liếc sang phải, quần áo của thiếu niên đã trở lại vị trí cũ.

Cô vội vàng dời tầm mắt, ngồi thẳng lưng.

Lỗ tai càng đỏ.

——————————

Tam Tam: Cấm dục lại quyến rũ. Nữ chính muốn tránh? Không có khả năng.

Bắt đầu phát triển tuyến tình cảm -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook