Điên Cuồng Yêu Em

Chương 16:

Tam Đồng Ngạn

26/02/2024

Thời gian hai người ngồi cùng bàn càng dài, càng tiếp xúc sâu hơn với Minh Bạch, dấu hỏi trong lòng Chi Đạo càng lăn càng lớn.

Cô nghĩ, anh… chắc không phải là tên… Biến thái chứ?

Ngoại trừ lúc đi WC và khi xuống sân học tiết thể dục, Minh Bạch hoàn toàn không rời khỏi chỗ ngồi. Giữa trưa, 12 giờ tan học, cơm nước xong, trước 12 giờ hai mươi phút anh nhất định sẽ quay về lớp học, ngồi tại chỗ làm bài tập, chuông tan học vừa reo liền đội mũ ra khỏi phòng, một phút cũng không dừng lại.

Có một lần, Chi Đạo lén ăn que cay, không cẩn thận làm dầu trên que cay bắn một vết nho nhỏ lên góc áo Minh Bạch, anh ngay lập tức cau mày, đột ngột đứng lên, nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao khiến cô sợ tới mức run rẩy, lấy bình đựng chất tẩy nhỏ mà bình ngày thường cô dùng để rửa chén, đưa qua chỗ anh, vẻ mặt xin lỗi: “… Thực xin lỗi…”

Minh Bạch hờ hững nhanh chóng nhận lấy cái bình, sau đó đứng bên bồn rửa tay, không ngừng chà rửa góc áo, ngay cả khi chuông vào lớp vang lên cũng không thấy anh trở lại. Đến khi Minh Bạch trở về, cô nhìn bộ đồng phục của anh đã ướt một mảng rõ to, đúng là không còn vết dầu nữa, nhưng do bị cọ xát quá mạnh, quần áo đã nhăn nheo, đầy nếp gấp.

Khi Minh Bạch ngồi xuống, liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt cứ như muốn lăng trì cô.

Này… Chuyện này cũng… Quá đáng quá đi…

Nguyên một ngày hôm đó, Chi Đạo loay hoay không biết làm sao, xin lỗi cũng không phải, cầu hòa cũng không đúng. Cô còn không dám liếc anh một cái.

Chuyện này cũng làm cô nhớ tới hồi mới vào lớp, lớp trưởng bảo tất cả các bạn học trong lớp tham gia một nhóm nói chuyện trên QQ, đợi hai ba ngày cũng không thấy Minh Bạch tham gia vào, ngày hôm sau tan học lớp trưởng đi hỏi, kết quả anh cư nhiên trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch, hỏi QQ là cái gì.

Hừm? Cô muốn tặng anh gói cảm xúc người da đen với dấu chấm hỏi mặt (2).

(2): Người da đen với dấu chấm hỏi mặt: chính là meme này

Bệnh trạng tự hạn chế kết hợp với thói ở sạch, chủ nghĩa hoàn mỹ tính cách quái gở, những thứ này ngay lập tức khiến cô nghĩ đến bộ phim Hannibal (3) mà trước kia Từ Oánh kể cho cô nghe… Bộ phim về một kẻ ăn thịt người …. Nếu vậy cũng không khó hiểu khi anh luôn mang theo dao bên người.

(3): Bộ phim Hannibal: là một bộ phim truyền hình nhiều tập thuộc thể loại kinh dị viễn tưởng, điều tra hiện trường vụ án của Mỹ. Bước ra từ cuốn tiểu thuyết Sự im lặng của bầy cừu của Thomas Harris, sau đó là một loạt các sản phẩm điện ảnh khác như bộ phim cùng tên sản xuất vào 1991, phim Hannibal 2001, Rồng đỏ 2002,… nhân vật Hannibal luôn chiếm được sự quan tâm nhất định từ công chúng. Với vẻ bề ngoài điềm tĩnh, kiêu ngạo, cách hành xử khôn ngoan cùng hành vi giết người, lấy nội tạng và ăn thịt người cực kì điên rồ, Hannibal trở thành một kẻ sát nhân đáng sợ trong hình hài của một bác sĩ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Người thông minh thường có bệnh tâm lý… Có vài trường hợp còn có khả năng phát triển thành tên sát nhân biến thái cuồng giết người, nhìn thấy những cảnh máu me bạo lực cũng không thèm nháy mắt, lại còn thích tra tấn người khác. Cho dù kiểu người này có ngụy trang bản thân, sống cuộc sống của người bình thường, thì cũng không thể tránh khỏi những hành vi quá mức làm bại lộ dấu vết… Đây… Tên khốn kiếp kia không phải ví dụ điển hình sao?!

Vv… Hannibal!! Trời ạ! Cô không nên nhớ tới bộ phim này… Xong rồi, xong rồi, a a a, đêm nay kiểu gì cũng gặp ác mộng.

Thiếu nữ buồn bực, uể oải, nằm liệt trên bàn.



Nói ngắn gọn, nỗi sợ hãi của Chi Đạo với Minh Bạch đã bay lên một tầng cao mới, tất cả là nhờ vào khả năng tự suy diễn thiên tài của cô.

-

Minh Bạch cũng không sẽ chủ động nói chuyện với cô, như lời của một "người bị hại" tiền nhiệm, anh quá lạnh nhạt. Cho dù có ngẫu nhiên nói vài lời, thì cũng toàn là mấy câu danh ngôn răn dạy.

Những người khác cùng bạn cùng bàn vừa nói vừa cười, cãi nhau ầm ĩ. Đến phiên cô thì cứ như bắt đầu mùa đông sớm vậy. Hai người giống như kẻ thù không độ trời chung từ đời trước, bầu không khí lạnh đến mức Chi Đạo còn cảm thấy có khi tuyết còn ấm áp hơn không khí trong chỗ ngồi của cô.

Đối với loại thiếu nữ hoạt bát hướng ngoại, hay nói hay cười như Chi Đạo, bầu không khí như này không cần nghi ngờ chính là một loại áp lực cực kỳ lớn, không dưới một lần cô cho rằng mình đã bị câm luôn rồi. Chuyện khiến Chi Đạo nghẹn khuất nhất là, cô ngồi phía trong, dựa vào tường, lúc muốn ra ngoài thì phải làm phiền anh đứng lên nhường đường. Cứ mỗi lần Chi Đạo nghĩ phải nhẹ giọng nói “Có thế phiền cậu nhường đường một chút được không?” là cô lại thấy khó chịu, luôn cảm thấy lời này biến Minh Bạch thành lão gia, còn cô giống như tiểu nha hoàn xin xỏ lòng từ bi của anh, chuyện này khiến Chi Đạo có muốn đi WC cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Nguyên nhân chủ yếu còn không phải vì cô sợ anh sao?

Hai tuần trôi qua, ý tưởng muốn đổi chỗ trong đầu cô liên tục tăng lên, chưa từng rơi xuống.

Sau hai tuần, bởi vì gội xong lười không sấy tóc, qua một đêm, Chi Đạo vinh quang bị cảm lạnh.

Nước mũi chảy thòng lọng, một bao khăn giấy đặt lên bàn, trong cổ họng dần dần có đờm.

Đây cũng là tuần khó chịu nhất trong quãng thời gian ngồi cùng nhau. Chi Đạo muốn hỉ mũi, những chỉ có thể lau mũi nhẹ nhàng, không dám thở mạnh, bởi vì vừa hỉ cái mũi, ánh mắt của người bên cạnh cứ như là muốn giết cô luôn.

Bởi vì không thể dùng sức hỉ sạch một lần, cho nên Chi Đạo chỉ có thể lau đi lau lại nhiều lần, ngày hôm sau phần dưới cánh mũi đã bị lau đến trầy da, vừa chạm vào là đau. Đờm trong cổ họng thì vừa ngứa vừa khó chịu, vừa khụ khụ khạc đờm một lần, thì người nọ đã quay mặt qua, tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt không có chút thiện ý nào kia, đừng nói là khạc đờm ra, Chi Đạo đến ho cũng không dám ho.

Sau đó, cô rốt cuộc không nhịn nổi nữa, che khăn giấy ho một lần, không ngờ người nọ lập tức dịch cái bàn sang phía bên phải, khoảng cách giữa hai bàn giờ đúng bằng một nắm tay.

Minh Bạch còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn thoáng qua, giọng nói thanh lãnh: “Cậu đi ra bên ngoài mà ho.”

Chi Đạo cảm thấy có hơi tủi thân, cái mũi chua xót, quay đầu đi không thèm để ý đến lời anh nói. Ngón tay nắm chặt khăn giấy, không ngừng vò qua vò lại, trong lòng như có biển lớn dập dờn khó qua.

Rõ ràng là cô đang bị bệnh, anh lạnh nhạt không hỏi thăm còn chưa tính, cô đã tận lực khắc chế động tác của bản thân để không quấy rầy anh rồi. Vậy mà anh còn ghét bỏ cô như vậy, dùng lời nói đả thương người. Tên khốn kiếp này!

Lý Anh luôn dạy cô phải lấy ơn báo oán, làm người phải rộng lượng khoan dung, cho nên cho dù lúc trước anh đã làm những chuyện quá đáng, Chi Đạo cũng chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù anh, còn năm lần bảy lượt né tránh. Vậy mà Minh Bạch được một tấc lại muốn tiến một thước…

Haizz, phải rộng lượng… Rộng lượng cái con khỉ! Đừng tưởng Chi Đạo cô là quả hồng mềm, dễ khinh dễ…



Chi Đạo quay đầu, tới gần anh, dừng ngay trước mặt anh, hung hăng hỉ nước mũi. Từ lúc bị bệnh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được hỉ mũi thống khoái như vậy, mảnh giấy bay bay, âm thanh tuyệt diệu. Chi Đạo vui vẻ vứt khăn giấy vào túi đựng rác, ngẩng cằm: “Thật xin lỗi, tôi bị cảm, thật sự là không đi nổi. Nếu cậu không chịu nổi, vậy thì làm phiền cậu tự đi ra ngoài mà đợi.”

Minh Bạch nhìn cô chằm chằm không nói chuyện, hơi nghiêng người, tay trái chậm rãi thò vào trong cặp sách, như là đang tìm thứ gì đó.

Chi Đạo nhìn động tác của anh, đôi mắt mở càng lúc càng to, cơ thể cũng không tự giác mà sáp lại gần vách tường, giọng điệu run nhè nhẹ, càng lúc càng nhỏ: “Tôi… Tôi cảnh cáo cậu, cầm dao là phạm pháp đấy… Sắp vào giờ học rồi, cậu… Nếu cậu dám động thủ…”

Minh Bạch ngước mắt, ngừng động tác, ánh mắt sâu kín nhìn cô.

Chi Đạo bị ánh mắt chăm chú của anh khoá chặt, cơ bắp cánh tay lập tức căng chặt, cơ thể hơi run rẩy. Cô vội vươn hai tay che lỗ tai, sợ hãi cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Minh Bạch… Bạn học Minh Bạch… Tôi sai rồi, tôi sai rồi… Bây giờ tôi lập tức đi ra ngoài… Cậu… Cậu đừng cắt lỗ tai của tôi…”

Gương mặt thiếu niên không có biểu cảm gì, nhìn cô vì sợ hãi mà cả người cuộn tròn, im lặng thật lâu.

“Sợ tôi?” Minh Bạch nghiêng nghiêng đầu: "Nhát gan như vậy?”

Chi Đạo theo bản năng sờ lên tai trái đã khỏi hẳn của mình, hạ thấp giọng: “Còn phải nói…. Cậu thử bị người ta cắt lỗ tai xem…”

Minh Bạch nhướng mày, chống khuỷu tay phải lên bàn, bàn tay đỡ gương mặt, cả người hơi khom xuống, vượt qua vĩ tuyến 38: “Vậy để tôi cắt thử lỗ tai của cậu nhé…”

Mùi hương kia như sương khói bao phủ cô, hai người cách nhau rất gần, mùi thơm như thuốc phiện cực kỳ nguy hiểm đánh úp lại, Chi Đạo không khỏi ngừng thở một lúc.

“Chỉ vì vậy mà cậu nhớ thương tôi suốt hơn nửa năm?” Ánh mắt Minh Bạch khó dò, lời nói lại tràn đầy mờ ám.

Dứt lời, anh cúi đầu. Tay trái lấy một liều thuốc trị cảm có hiệu quả cao từ trong túi ra. Từ ngày đầu tiên thiếu nữ bị bệnh, Minh Bạch đã mua liều thuốc này để phòng khi mình bị lây nhiễm, phải nói là ý thức phòng bệnh của Minh Bạch rất tốt, giờ liều thuốc đó bị ném trên bàn cô.

“Tôi không muốn nghe những âm thanh ghê tởm đó. Cậu uống thuốc rồi mau chóng khỏi bệnh đi.”

Chi Đạo sững sờ nhìn hộp thuốc trên bàn, lại nghe thấy những lời thiếu niên nói, ngọn lửa trong lòng bỗng nhiên bùng lên.

Khốn kiếp …

Đồ khốn kiếp!

______________________________

Tam Tam: Tiết tấu truyện có hơi chậm, nhưng tất cả đều là chi tiết, về sau sẽ hữu dụng. Đang triển khai cốt truyện, giai đoạn đầu chỉ có "nước trong".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook