Chương 20:
Tam Đồng Ngạn
26/02/2024
Đặt món rau cải thìa xào cuối cùng lên bàn, Minh Nguyệt rửa sạch tay, cởi tạp dề ra, nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Minh Bạch, ăn cơm thôi.”
Cánh cửa từ từ mở ra phát ra một tiếng răng rắc, thiếu niên đã thay bộ quần áo ở nhà màu đen, nhìn người phụ nữ đang khom lưng đeo giày ở chỗ huyền quan (1) xa xa, chân phải đã mang giày xong, người phụ nữ đang đập nhẹ mũi chân chúi xuống cho giày chắc hơn.
“Sau này mẹ đừng tới nữa.”
Chân trái còn chưa đeo giày xong, Minh Nguyệt siết chặt chiếc giày trong tay, cũng không đứng dậy, giọng nói không cảm xúc: “Mẹ không tới thì con ăn cái gì?”
“Con có thể tự làm.” Tay Minh Bạch đặt trên chiếc ghế mới tinh, rũ mắt.
Minh Nguyệt chậm rãi đeo chiếc giày bên trái vào, đứng thẳng eo, cúi đầu chỉnh lại túi xách, mở khóa kéo ra, lấy chiếc chìa khóa đặt trên tủ giày bỏ vào túi, vẻ mặt dịu dàng.
“Con có tức giận cũng đừng nói linh tinh. Minh Bạch… Con nên hiểu cho mẹ…”
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi cất lời: “Lúc trước là mẹ không đúng. Nhưng những gì hai chúng ta ăn dùng mặc, tất cả đều do ông ấy chu cấp, mẹ không có tiền để thuê bảo mẫu…”
Thiếu niên chỉ nghiêng nghiêng đầu: “Vậy mẹ cứ ở yên trong nhà ông ta ấy, đừng tới nơi này nữa, có thể chứ?”
Minh Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa, động tác có hơi cứng đờ, bà thầm than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng dùng lực vặn tay nắm cửa xuống.
“Cố Ẩn…” Lại gọi sai tên, Minh Nguyệt dừng một lát: “Minh Bạch, mẹ đi đây. Buổi tối có một mình con ở nhà, nhớ cẩn thận một chút.”
Cửa phòng bị đẩy ra, phát ra tiếng trầm đục nặng nè, lại nặng nề khép lại. Cả căn nhà rộng lớn, mùi thơm của đồ ăn nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian, ngọt ngào mà dịu dàng.
Minh Bạch rửa bát đũa sáu lần, đến khi chúng sạch bóng đến mức có thể soi gương thì mới bỏ vào tủ bát đũa, đúng 8 giờ, anh bước vào phòng ngủ.
Chồng sách vở được để ngay ngắn ở khu vực bên trái bàn học, bên phải là chồng sách bài tập, các quyển đề luyện thi được chất cao đến nửa thước. Minh Bạch kéo ghế dựa ra, tiếp tục làm nốt chỗ bài tập chưa hoàn thành lúc trước. Mới làm được mười phút, màn hình di động bỗng nhiên sáng lên.
Anh cầm lấy nhìn nhìn, đôi lông mày thoáng chốc nhíu lại.
Lại là thông báo có người xin kết bạn, những thứ này anh đã nhìn nhiều đến mức khó chịu.
Lúc còn học cấp hai, Minh Bạch đã bị đám nữ sinh đuổi theo xin QQ đến phiền, từ lúc đó anh đã không muốn cài đặt cái phần mềm này, càng không muốn trả lời những thông báo vớ vẩn này. Chỉ là Minh Bạch không ngờ tới, lên cấp ba, lớp trưởng lại muốn lập một group trò chuyện trên QQ, bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia vào group đó, anh không muốn download, cứ kéo dài mãi, cho đến khi lớp trưởng nói tất cả các thông báo quan trọng của lớp đều chỉ gửi trong group, anh mới không tình nguyện xin tham gia, chẳng được mấy ngày, khu vực xin kết bạn đã đỏ rực (2).
Từ đó, mỗi ngày đều có thông báo mới, nhắc nhở có người xin kết bạn với anh. Cho dù anh có cài đặt trả lời câu hỏi xác thực trước cũng vô dụng, những âm thanh này khiến anh không thể nào được yên tĩnh.
Minh Bạch theo bản năng muốn ấn giữ, kéo cái app QQ kia vào thùng rác, hai giây sau, lại thả tay ra, khiến nó quay về chỗ cũ. Minh Bạch click mở phần mềm, nhanh chóng ấn nút từ chối, tắt luôn di động, động tác cực kỳ lưu loát quen thuộc.
Trong lúc đó, ngón tay không cẩn thận đụng vào một thứ gì đó mềm mềm lạnh lạnh, anh nghiêng đầu nhìn lại, là quả chuối.
Chi Đạo…
Tên của cái người ngồi cùng bàn với anh, có vẻ như cô rất thích nói chuyện, có những gần lúc tan học anh còn kịp nghe thấy cô với lên với xuống, nói chuyện phiếm với các bạn ngồi trước ngồi sau. Những lúc như thế Minh Bạch đều nhíu mày, dùng ngón trỏ che hai lỗ tai lại, cô thật sự rất ồn.
Còn nhát gan nữa.
Minh Bạch nghiêng người, xốc chiếc gối đầu màu đen trên giường lên, chậm rãi lấy ra con dao quân dụng ở ngay phía dưới, cầm lấy nó bằng tay phải. Anh nhìn chằm chằm lưỡi dao trơn bóng sắc lạnh, nhẹ nhàng lật qua lật lại hai bên, rồi dùng mũi đao ấn lên đầu ngón giữa tay trái, chậm rãi ấn nhẹ mũi dao xuống, một giọt máu nhỏ bật ra, từ từ chảy xuống đốt ngón tay thứ hai, rồi lại lăn xuống thêm chút nữa mới dừng lại.
Anh rút một tờ giấy ra, lau giọt máu đó đi, đưa ngón tay bị thương vào miệng, đầu lưỡi đảo qua.
Mùi máu tanh lập tức lan tràn trong khoang miệng, tanh tưởi còn hơi mặn. Minh Bạch bỗng nhiên thấy khó chịu, nghiêng người, đôi tay che cổ, dùng sức nôn khan, âm thanh phát ra vô cùng thống khổ.
Anh nghĩ, rõ ràng là không đau, còn muốn làm ra vẻ.
Nôn mửa khiến dạ dày co rút khó chịu, anh nhắm mắt lại, bình ổn thứ cảm xúc kia, không đến mười giây sau, di động lại vang lên tiếng chuông.
Là một đoạn chuông rất dài, anh cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình, ngây người một lát mới từ từ ấn vào icon đồng ý trò chuyện.
“Ăn cơm chưa?”
Minh Bạch rũ mắt: “Ăn rồi.”
Người bên kia nhẹ nhàng cười: “Em nói với anh một tin vui, hôm nay học sinh đều rất ngoan, làm hết bài tập đấy, chuyện này khiến em rất bất ngờ.”
“Ừm. Như vậy khá tốt.”
“Anh ở nhà có ôn tập bài giảng không? Em nói trước nhé, nếu anh không học bài cẩn thận mà rơi vào tay em, thì em cũng không châm chước thiên vị bao che cho anh đâu. Anh phải thành thành thật thật làm bài thi, nghe được không?”
“Có ôn tập.”
Mạt Hà mím môi lại cười, thật lâu sau, cô ấy mới ngừng cười, vẻ mặt hơi xấu hổ nói: “Vậy anh phải nghiêm túc đọc sách, biết không? Đừng phung phí tiền của cha mẹ, bản thân anh cũng phải cố gắng nỗ lực một chút, tương lai… Tương lai chúng ta mới… Mới tốt…” Cô ấy ấp a ấp úng mãi mới nói xong câu cuối.
Minh Bạch rũ mắt, không hề chen vào.
Qua một lúc lâu, người đâu bên kia mới chậm rãi cất lời, giọng điệu còn có chút ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Anh… Có nhớ em không?”
Minh Bạch nhắm chặt mắt, tay trái xoa giữa mày, nuốt nước bọt một cái, giọng điệu có chút buồn bực.
“Nhớ.”
Nụ cười của người bên kia dường như càng ngày càng tươi tắn hơn: “Vậy… Anh thích người con gái như thế nào?”
Lại là vấn đề quen thuộc, vì thế anh vẫn đưa ra câu trả lời quen thuộc.
“Tóc dài.”
“Anh có yêu em không?”
Thật lâu thật lâu sau.
Minh Bạch nói: "Yêu."
_________________________________________________
Tam Tam: Thân thế của nam chính là bí ẩn chờ bật bí, có liên quan đến Mạt Hà....
___________________________________________________
(1): Huyền quan: Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
(2): Thông báo đỏ rực: Giống như messenger của mình ấy, chỗ chuông thông báo sẽ hiện số và một vòng tròn đổ
“Minh Bạch, ăn cơm thôi.”
Cánh cửa từ từ mở ra phát ra một tiếng răng rắc, thiếu niên đã thay bộ quần áo ở nhà màu đen, nhìn người phụ nữ đang khom lưng đeo giày ở chỗ huyền quan (1) xa xa, chân phải đã mang giày xong, người phụ nữ đang đập nhẹ mũi chân chúi xuống cho giày chắc hơn.
“Sau này mẹ đừng tới nữa.”
Chân trái còn chưa đeo giày xong, Minh Nguyệt siết chặt chiếc giày trong tay, cũng không đứng dậy, giọng nói không cảm xúc: “Mẹ không tới thì con ăn cái gì?”
“Con có thể tự làm.” Tay Minh Bạch đặt trên chiếc ghế mới tinh, rũ mắt.
Minh Nguyệt chậm rãi đeo chiếc giày bên trái vào, đứng thẳng eo, cúi đầu chỉnh lại túi xách, mở khóa kéo ra, lấy chiếc chìa khóa đặt trên tủ giày bỏ vào túi, vẻ mặt dịu dàng.
“Con có tức giận cũng đừng nói linh tinh. Minh Bạch… Con nên hiểu cho mẹ…”
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi cất lời: “Lúc trước là mẹ không đúng. Nhưng những gì hai chúng ta ăn dùng mặc, tất cả đều do ông ấy chu cấp, mẹ không có tiền để thuê bảo mẫu…”
Thiếu niên chỉ nghiêng nghiêng đầu: “Vậy mẹ cứ ở yên trong nhà ông ta ấy, đừng tới nơi này nữa, có thể chứ?”
Minh Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa, động tác có hơi cứng đờ, bà thầm than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng dùng lực vặn tay nắm cửa xuống.
“Cố Ẩn…” Lại gọi sai tên, Minh Nguyệt dừng một lát: “Minh Bạch, mẹ đi đây. Buổi tối có một mình con ở nhà, nhớ cẩn thận một chút.”
Cửa phòng bị đẩy ra, phát ra tiếng trầm đục nặng nè, lại nặng nề khép lại. Cả căn nhà rộng lớn, mùi thơm của đồ ăn nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian, ngọt ngào mà dịu dàng.
Minh Bạch rửa bát đũa sáu lần, đến khi chúng sạch bóng đến mức có thể soi gương thì mới bỏ vào tủ bát đũa, đúng 8 giờ, anh bước vào phòng ngủ.
Chồng sách vở được để ngay ngắn ở khu vực bên trái bàn học, bên phải là chồng sách bài tập, các quyển đề luyện thi được chất cao đến nửa thước. Minh Bạch kéo ghế dựa ra, tiếp tục làm nốt chỗ bài tập chưa hoàn thành lúc trước. Mới làm được mười phút, màn hình di động bỗng nhiên sáng lên.
Anh cầm lấy nhìn nhìn, đôi lông mày thoáng chốc nhíu lại.
Lại là thông báo có người xin kết bạn, những thứ này anh đã nhìn nhiều đến mức khó chịu.
Lúc còn học cấp hai, Minh Bạch đã bị đám nữ sinh đuổi theo xin QQ đến phiền, từ lúc đó anh đã không muốn cài đặt cái phần mềm này, càng không muốn trả lời những thông báo vớ vẩn này. Chỉ là Minh Bạch không ngờ tới, lên cấp ba, lớp trưởng lại muốn lập một group trò chuyện trên QQ, bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia vào group đó, anh không muốn download, cứ kéo dài mãi, cho đến khi lớp trưởng nói tất cả các thông báo quan trọng của lớp đều chỉ gửi trong group, anh mới không tình nguyện xin tham gia, chẳng được mấy ngày, khu vực xin kết bạn đã đỏ rực (2).
Từ đó, mỗi ngày đều có thông báo mới, nhắc nhở có người xin kết bạn với anh. Cho dù anh có cài đặt trả lời câu hỏi xác thực trước cũng vô dụng, những âm thanh này khiến anh không thể nào được yên tĩnh.
Minh Bạch theo bản năng muốn ấn giữ, kéo cái app QQ kia vào thùng rác, hai giây sau, lại thả tay ra, khiến nó quay về chỗ cũ. Minh Bạch click mở phần mềm, nhanh chóng ấn nút từ chối, tắt luôn di động, động tác cực kỳ lưu loát quen thuộc.
Trong lúc đó, ngón tay không cẩn thận đụng vào một thứ gì đó mềm mềm lạnh lạnh, anh nghiêng đầu nhìn lại, là quả chuối.
Chi Đạo…
Tên của cái người ngồi cùng bàn với anh, có vẻ như cô rất thích nói chuyện, có những gần lúc tan học anh còn kịp nghe thấy cô với lên với xuống, nói chuyện phiếm với các bạn ngồi trước ngồi sau. Những lúc như thế Minh Bạch đều nhíu mày, dùng ngón trỏ che hai lỗ tai lại, cô thật sự rất ồn.
Còn nhát gan nữa.
Minh Bạch nghiêng người, xốc chiếc gối đầu màu đen trên giường lên, chậm rãi lấy ra con dao quân dụng ở ngay phía dưới, cầm lấy nó bằng tay phải. Anh nhìn chằm chằm lưỡi dao trơn bóng sắc lạnh, nhẹ nhàng lật qua lật lại hai bên, rồi dùng mũi đao ấn lên đầu ngón giữa tay trái, chậm rãi ấn nhẹ mũi dao xuống, một giọt máu nhỏ bật ra, từ từ chảy xuống đốt ngón tay thứ hai, rồi lại lăn xuống thêm chút nữa mới dừng lại.
Anh rút một tờ giấy ra, lau giọt máu đó đi, đưa ngón tay bị thương vào miệng, đầu lưỡi đảo qua.
Mùi máu tanh lập tức lan tràn trong khoang miệng, tanh tưởi còn hơi mặn. Minh Bạch bỗng nhiên thấy khó chịu, nghiêng người, đôi tay che cổ, dùng sức nôn khan, âm thanh phát ra vô cùng thống khổ.
Anh nghĩ, rõ ràng là không đau, còn muốn làm ra vẻ.
Nôn mửa khiến dạ dày co rút khó chịu, anh nhắm mắt lại, bình ổn thứ cảm xúc kia, không đến mười giây sau, di động lại vang lên tiếng chuông.
Là một đoạn chuông rất dài, anh cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình, ngây người một lát mới từ từ ấn vào icon đồng ý trò chuyện.
“Ăn cơm chưa?”
Minh Bạch rũ mắt: “Ăn rồi.”
Người bên kia nhẹ nhàng cười: “Em nói với anh một tin vui, hôm nay học sinh đều rất ngoan, làm hết bài tập đấy, chuyện này khiến em rất bất ngờ.”
“Ừm. Như vậy khá tốt.”
“Anh ở nhà có ôn tập bài giảng không? Em nói trước nhé, nếu anh không học bài cẩn thận mà rơi vào tay em, thì em cũng không châm chước thiên vị bao che cho anh đâu. Anh phải thành thành thật thật làm bài thi, nghe được không?”
“Có ôn tập.”
Mạt Hà mím môi lại cười, thật lâu sau, cô ấy mới ngừng cười, vẻ mặt hơi xấu hổ nói: “Vậy anh phải nghiêm túc đọc sách, biết không? Đừng phung phí tiền của cha mẹ, bản thân anh cũng phải cố gắng nỗ lực một chút, tương lai… Tương lai chúng ta mới… Mới tốt…” Cô ấy ấp a ấp úng mãi mới nói xong câu cuối.
Minh Bạch rũ mắt, không hề chen vào.
Qua một lúc lâu, người đâu bên kia mới chậm rãi cất lời, giọng điệu còn có chút ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Anh… Có nhớ em không?”
Minh Bạch nhắm chặt mắt, tay trái xoa giữa mày, nuốt nước bọt một cái, giọng điệu có chút buồn bực.
“Nhớ.”
Nụ cười của người bên kia dường như càng ngày càng tươi tắn hơn: “Vậy… Anh thích người con gái như thế nào?”
Lại là vấn đề quen thuộc, vì thế anh vẫn đưa ra câu trả lời quen thuộc.
“Tóc dài.”
“Anh có yêu em không?”
Thật lâu thật lâu sau.
Minh Bạch nói: "Yêu."
_________________________________________________
Tam Tam: Thân thế của nam chính là bí ẩn chờ bật bí, có liên quan đến Mạt Hà....
___________________________________________________
(1): Huyền quan: Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
(2): Thông báo đỏ rực: Giống như messenger của mình ấy, chỗ chuông thông báo sẽ hiện số và một vòng tròn đổ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.