Chương 23:
Tam Đồng Ngạn
26/02/2024
Vừa mới bước chân vào lớp học, góc áo đã bị ai đó kéo lại, Chi Đạo ngừng lại, hơi xoay người: "Sao vậy?”
Từ Oánh ngồi ngay cạnh cửa lớp học, nhìn thấy chiếc áo khoác đồng phục to rộng chắc chắn là của nam sinh trong tay Chi Đạo, đôi mắt hơi nhướng lên: "Chi Đạo, sao áo khoác đồng của cậu lại lớn như vậy?Tớ nhìn lầm rồi hả?”
Chi Đạo cúi đầu nhìn nhìn: "Cái này không phải áo của tớ.” Rồi lại nhìn về phía cô ta: "Cái này là của của Minh Bạch, cậu ấy cho tớ mượn để che mưa.”
“À…” Từ Oánh cười cười, nhìn chằm chằm chiếc áo khoác đồng phục trong tay cô, suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói: "Chi Đạo… Liệu có phải, cậu ấy thích cậu không?”
Chi Đạo mở to hai mắt, lời nói vừa rồi cứ như đánh ầm ầm bên tai, trái tim nhỏ bé của cô theo bản năng run ên, đập thật nhanh: "Cậu đừng có dọa tớ?!”
Tay trái của Chi Đạo vô thức vươn lên, sờ vào tai trái, nhéo nhéo vành tai trơn bóng.
Thích… Bị anh thích. Đúng là một câu nói khiến tâm run sợ, cảm giác kinh hãi cứ như đang đi đường thì gặp phải một con chó hoang nhe răng hầm hừ với mình. Vốn dĩ Chi Đạo đã cảm thấy Minh Bạch có tiềm năng trở thành một tên sát thủ biến thái, là phần tử nguy hiểm cần phải tránh xa, hơn nữa trên bất kỳ phương diện nào, cô luôn bị anh đè ép trên đầu, cảm giác đối với anh là sự phức tạp đan xen giữa khiếp đảm và bất mãn. Hôm trước Chi Đạo cũng phải vất vả lắm mới lấy hết được can đảm nói muốn có mối quan hệ bạn cùng bàn tốt với anh. Sau khi trải qua hai tháng ở chung tạm cho là an bình không có việc gì, nỗi sợ hãi của cô với thiếu niên mới giảm bớt một chút.
Hiện tại Từ Oánh lại nói là Minh Bạch thích cô, lần này nếu cô dám từ chối, người nọ còn không cầm đao băm cô chắc?
Chuyện này so với chuyện anh chán ghét cô còn khủng bố hơn…
“Tớ chỉ nói đùa thôi.” Từ Oánh cười vô tri: "Tớ chỉ cảm thấy có chút khác thường, không phải bình thường cậu ấy không thèm để ý đến cậu sao?”
Cô ta thu lại thái độ đùa giỡn, nghiêm túc cúi đầu: "Cậu mau về chỗ ngồi đi, giáo viên sắp về rồi.”
Chi Đạo nhìn thiếu niên đã yên vị tại chỗ ngồi, đang cúi đầu làm bài, vội đáp lời cô bạn “Ừ” rồi nhanh chân chạy về chỗ ngồi.
Tiết tự học buổi tối là thời gian trường học thiết kế riêng cho học sinh tự học và nhận được hướng dẫn từ các giáo viên bộ môn. Chi Đạo vào lớp muộn mười mấy phút, cũng không biết Minh Bạch giải thích với giáo viên thế nào, lúc cô về lớp thì không nhìn thấy giáo viên, lúc giáo viên quay lại cũng không tìm cô “nói chuyện”.
Chi Đạo nghi hoặc, gãi gãi đầu.
-
“Cảm ơn.”
Cô gấp chiếc áo khoác cẩn thận, hai cái tay áo đều đối xứng chỉnh tề, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn của Minh Bạch.
Thiếu niên không ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế rũ mắt cầm bút, giọng nói thanh lãnh: "Ừm.”
Dáng vẻ này của anh… Chẳng lẽ là thật sự thích cô sao?
Chi Đạo mím môi, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vạt áo đồng phục sau lưng thiếu niên bị ướt một mảng lớn, lại nhìn người nọ vẫn nghiêm túc học tập coi như không có chuyện gì. Sườn mặt tinh xảo như được điêu khắc bởi vị nghệ nhân tài ba, dường như có một ý nghĩ màu hồng đang chậm rãi nảy mầm dưới sự kích thích của hoocmon tuổi dậy thì.
Anh… Cho cô mượn quần áo để che mưa… Hơn nữa còn thật sự đồng ý giúp cô học bổ túc…
Minh Bạch bình thường là người lạnh lùng, người sống chớ gần như vậy, cái người bạn ngồi cùng bàn trước kia của anh còn luôn cất tiếng oán than dậy đất, nói anh giống quả phụ. Nhưng cố tình, người thiếu niên này lại thể hiện ý tốt với cô. Chẳng lẽ… Chi Đạo trộm liếc nhìn sườn mặt của Minh Bạch một cái.
Chẳng lẽ anh… Minh Bạch thật sự thích cô à?
Trái tim thiếu nữ bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
Từ nhỏ đến lớn, Chi Đạo chưa từng trải nghiệm cảm giác được ai đó thích, cô lại đang ở thời kỳ thanh xuân tươi đẹp, trong cái độ tuổi luôn tò mò về tình cảm, tình yêu, những cảm xúc khác thường của cơ thể. Nhưng thật ra đa phần những cảm xúc này đều bắt nguồn từ việc người kia là Minh Bạch, là đóa hoa sen trên núi tuyết được rất nhiều nữ sinh trong trường nhớ thương nhưng không một ai chiếm được, giờ anh lại thể hiện ra là thích cô, Chi Đạo đột nhiên thấy rất đắc ý.
Chi Đạo nhướng mày.
Mẹ nó, cho dù anh thích cô thì có thể thế nào, dù sao cô cũng sẽ không thích anh.
Cô không có cảm giác an toàn với những anh chàng đẹp trai. Chi Đạo vẫn luôn cho rằng, các nam sinh đẹp trai thường lắm đào hoa, không tránh khỏi chuyện ngoại tình, dễ bị cắm sừng. Hơn nữa Minh Bạch còn từng mang đến cho cô bóng ma tâm lý, đến giờ cảm xúc sợ hãi đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, cho nên Chi Đạo không muốn có quan hệ tình cảm với anh.
Từ từ. Anh đồng ý giúp cô học bổ túc… Chẳng lẽ là vì… Là vì muốn tiến thêm một bước, kéo gần quan hệ với cô sao?!
Trái tim Chi Đạo lại một lần nữa lâm vào luống cuống, sấm sét ầm ầm, chân tay chẳng biết nên đặt đâu.
Trời mới biết, cô đơn thuần chỉ là cảm thấy thành tích của Minh Bạch rất tốt, cô lại còn là bạn ngồi cùng bàn với anh, có tài nguyên tốt như vậy lại còn gần đến thế, đương nhiên là không thể lãng phí. Vì tiền đồ của bản thân, Chi Đạo có thể vứt bỏ mặt mũi, kiềm chế nỗi sợ hãi, cầu xin anh giúp mình một phen, nhưng tuyệt đối không phải để nói chuyện yêu đương.
Chi Đạo quyết định, cô phải nói rõ ràng với Minh Bạch, hai người bọn họ không có khả năng, cô không muốn cho anh ảo giác rằng cô cầu xin anh giúp cô học bổ túc cũng là vì thích anh. Đến lúc đó, hiểu lầm của hai bên càng lúc càng lớn, nếu Minh Bạch thật sự quấn lấy cô thì làm sao bây giờ? Hiện tại là cho mượn quần áo để che mưa, giúp cô học bổ túc, nói không chừng sau này còn có những hành vi càng ái muội mờ ám hơn xuất hiện, cô phải nhanh chóng nhắc nhở một chút, để tránh tương lai không xong việc.
Vì thế, Chi Đạo thanh thanh giọng, ngữ điệu uyển chuyển: "Xin lỗi… Áo khoác của cậu bị ướt rồi. Cái kia, lần sau tôi có thể tự chạy về. Cậu không cần đối tốt với tôi như vậy… Tôi không định yêu đương khi đang học cấp ba.”
Thiếu niên nghe xong, nhẹ nhàng buông bút, từ trên nhìn xuống dưới, anh nhìn cô thật lâu, chậm rãi nhíu mày.
“Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Từ Oánh ngồi ngay cạnh cửa lớp học, nhìn thấy chiếc áo khoác đồng phục to rộng chắc chắn là của nam sinh trong tay Chi Đạo, đôi mắt hơi nhướng lên: "Chi Đạo, sao áo khoác đồng của cậu lại lớn như vậy?Tớ nhìn lầm rồi hả?”
Chi Đạo cúi đầu nhìn nhìn: "Cái này không phải áo của tớ.” Rồi lại nhìn về phía cô ta: "Cái này là của của Minh Bạch, cậu ấy cho tớ mượn để che mưa.”
“À…” Từ Oánh cười cười, nhìn chằm chằm chiếc áo khoác đồng phục trong tay cô, suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói: "Chi Đạo… Liệu có phải, cậu ấy thích cậu không?”
Chi Đạo mở to hai mắt, lời nói vừa rồi cứ như đánh ầm ầm bên tai, trái tim nhỏ bé của cô theo bản năng run ên, đập thật nhanh: "Cậu đừng có dọa tớ?!”
Tay trái của Chi Đạo vô thức vươn lên, sờ vào tai trái, nhéo nhéo vành tai trơn bóng.
Thích… Bị anh thích. Đúng là một câu nói khiến tâm run sợ, cảm giác kinh hãi cứ như đang đi đường thì gặp phải một con chó hoang nhe răng hầm hừ với mình. Vốn dĩ Chi Đạo đã cảm thấy Minh Bạch có tiềm năng trở thành một tên sát thủ biến thái, là phần tử nguy hiểm cần phải tránh xa, hơn nữa trên bất kỳ phương diện nào, cô luôn bị anh đè ép trên đầu, cảm giác đối với anh là sự phức tạp đan xen giữa khiếp đảm và bất mãn. Hôm trước Chi Đạo cũng phải vất vả lắm mới lấy hết được can đảm nói muốn có mối quan hệ bạn cùng bàn tốt với anh. Sau khi trải qua hai tháng ở chung tạm cho là an bình không có việc gì, nỗi sợ hãi của cô với thiếu niên mới giảm bớt một chút.
Hiện tại Từ Oánh lại nói là Minh Bạch thích cô, lần này nếu cô dám từ chối, người nọ còn không cầm đao băm cô chắc?
Chuyện này so với chuyện anh chán ghét cô còn khủng bố hơn…
“Tớ chỉ nói đùa thôi.” Từ Oánh cười vô tri: "Tớ chỉ cảm thấy có chút khác thường, không phải bình thường cậu ấy không thèm để ý đến cậu sao?”
Cô ta thu lại thái độ đùa giỡn, nghiêm túc cúi đầu: "Cậu mau về chỗ ngồi đi, giáo viên sắp về rồi.”
Chi Đạo nhìn thiếu niên đã yên vị tại chỗ ngồi, đang cúi đầu làm bài, vội đáp lời cô bạn “Ừ” rồi nhanh chân chạy về chỗ ngồi.
Tiết tự học buổi tối là thời gian trường học thiết kế riêng cho học sinh tự học và nhận được hướng dẫn từ các giáo viên bộ môn. Chi Đạo vào lớp muộn mười mấy phút, cũng không biết Minh Bạch giải thích với giáo viên thế nào, lúc cô về lớp thì không nhìn thấy giáo viên, lúc giáo viên quay lại cũng không tìm cô “nói chuyện”.
Chi Đạo nghi hoặc, gãi gãi đầu.
-
“Cảm ơn.”
Cô gấp chiếc áo khoác cẩn thận, hai cái tay áo đều đối xứng chỉnh tề, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn của Minh Bạch.
Thiếu niên không ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế rũ mắt cầm bút, giọng nói thanh lãnh: "Ừm.”
Dáng vẻ này của anh… Chẳng lẽ là thật sự thích cô sao?
Chi Đạo mím môi, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vạt áo đồng phục sau lưng thiếu niên bị ướt một mảng lớn, lại nhìn người nọ vẫn nghiêm túc học tập coi như không có chuyện gì. Sườn mặt tinh xảo như được điêu khắc bởi vị nghệ nhân tài ba, dường như có một ý nghĩ màu hồng đang chậm rãi nảy mầm dưới sự kích thích của hoocmon tuổi dậy thì.
Anh… Cho cô mượn quần áo để che mưa… Hơn nữa còn thật sự đồng ý giúp cô học bổ túc…
Minh Bạch bình thường là người lạnh lùng, người sống chớ gần như vậy, cái người bạn ngồi cùng bàn trước kia của anh còn luôn cất tiếng oán than dậy đất, nói anh giống quả phụ. Nhưng cố tình, người thiếu niên này lại thể hiện ý tốt với cô. Chẳng lẽ… Chi Đạo trộm liếc nhìn sườn mặt của Minh Bạch một cái.
Chẳng lẽ anh… Minh Bạch thật sự thích cô à?
Trái tim thiếu nữ bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
Từ nhỏ đến lớn, Chi Đạo chưa từng trải nghiệm cảm giác được ai đó thích, cô lại đang ở thời kỳ thanh xuân tươi đẹp, trong cái độ tuổi luôn tò mò về tình cảm, tình yêu, những cảm xúc khác thường của cơ thể. Nhưng thật ra đa phần những cảm xúc này đều bắt nguồn từ việc người kia là Minh Bạch, là đóa hoa sen trên núi tuyết được rất nhiều nữ sinh trong trường nhớ thương nhưng không một ai chiếm được, giờ anh lại thể hiện ra là thích cô, Chi Đạo đột nhiên thấy rất đắc ý.
Chi Đạo nhướng mày.
Mẹ nó, cho dù anh thích cô thì có thể thế nào, dù sao cô cũng sẽ không thích anh.
Cô không có cảm giác an toàn với những anh chàng đẹp trai. Chi Đạo vẫn luôn cho rằng, các nam sinh đẹp trai thường lắm đào hoa, không tránh khỏi chuyện ngoại tình, dễ bị cắm sừng. Hơn nữa Minh Bạch còn từng mang đến cho cô bóng ma tâm lý, đến giờ cảm xúc sợ hãi đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, cho nên Chi Đạo không muốn có quan hệ tình cảm với anh.
Từ từ. Anh đồng ý giúp cô học bổ túc… Chẳng lẽ là vì… Là vì muốn tiến thêm một bước, kéo gần quan hệ với cô sao?!
Trái tim Chi Đạo lại một lần nữa lâm vào luống cuống, sấm sét ầm ầm, chân tay chẳng biết nên đặt đâu.
Trời mới biết, cô đơn thuần chỉ là cảm thấy thành tích của Minh Bạch rất tốt, cô lại còn là bạn ngồi cùng bàn với anh, có tài nguyên tốt như vậy lại còn gần đến thế, đương nhiên là không thể lãng phí. Vì tiền đồ của bản thân, Chi Đạo có thể vứt bỏ mặt mũi, kiềm chế nỗi sợ hãi, cầu xin anh giúp mình một phen, nhưng tuyệt đối không phải để nói chuyện yêu đương.
Chi Đạo quyết định, cô phải nói rõ ràng với Minh Bạch, hai người bọn họ không có khả năng, cô không muốn cho anh ảo giác rằng cô cầu xin anh giúp cô học bổ túc cũng là vì thích anh. Đến lúc đó, hiểu lầm của hai bên càng lúc càng lớn, nếu Minh Bạch thật sự quấn lấy cô thì làm sao bây giờ? Hiện tại là cho mượn quần áo để che mưa, giúp cô học bổ túc, nói không chừng sau này còn có những hành vi càng ái muội mờ ám hơn xuất hiện, cô phải nhanh chóng nhắc nhở một chút, để tránh tương lai không xong việc.
Vì thế, Chi Đạo thanh thanh giọng, ngữ điệu uyển chuyển: "Xin lỗi… Áo khoác của cậu bị ướt rồi. Cái kia, lần sau tôi có thể tự chạy về. Cậu không cần đối tốt với tôi như vậy… Tôi không định yêu đương khi đang học cấp ba.”
Thiếu niên nghe xong, nhẹ nhàng buông bút, từ trên nhìn xuống dưới, anh nhìn cô thật lâu, chậm rãi nhíu mày.
“Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.