Chương 36:
Tam Đồng Ngạn
27/02/2024
Minh Bạch nói: “Đừng nóng vội.”
Chi Đạo nghe xong, đạo lý đó đảo quanh trong đầu, cảm xúc buồn bực trong lòng cũng chậm rãi tiêu tán đi vài phần. Cô nghĩ, anh nói rất đúng, Minh Bạch đã bắt đầu học tập khắc khổ từ nhỏ, kiến thức tích lũy được còn nhiều hơn cô không biết bao nhiêu lần. Vì vậy, tay chơi mới học bổ túc một đoạn thời gian như cô làm sao có thể đuổi kịp anh? Chẳng qua là do cô quá tự tin, tin tưởng sai lầm khiến bản thân nảy sinh cuồng vọng, lại cho rằng chỉ cần mình chăm chỉ nỗ lực là có thể đạt được vị trí đầu tiên.
Minh Bạch nói: “Cũng không phải chỉ có mỗi mình cậu đang nỗ lực.”
Mọi người đều đang nỗ lực, trong lúc đó cô lại có thể vượt qua những người nỗ lực khác mà vươn lên, đó cũng coi như thiếu niên đã biến tướng thừa nhận cô không tầm thường. Chi Đạo tự hỏi một hồi, nghĩ thông ý sâu xa trong câu nói của anh, trong lòng cũng thấy hơi thỏa mãn.
Cô quay đầu lại, nhìn anh.
“Minh Bạch, cảm ơn cậu.” Chi Đạo thành khẩn nói: “Cậu thật sự đã dạy tôi rất nhiều điều.”
Minh Bạch cầm chặt cây bút, nắp bút chọc vài cái lên mặt bàn, dùng bút đỏ gạch mấy đường thẳng dưới câu hỏi, lại viết viết gì đó, công thức và cả cách giải đều rõ ràng.
Thiếu niên nói: "Chuyện tôi đã đồng ý với cậu, tôi nhất định sẽ làm được.”
-
Lại đến thời điểm ăn Tết, lần này Lý Anh không yêu cầu cô cùng đi chúc Tết nữa, năm nay Minh Nguyệt không mời bọn họ. Lý Anh cầm một túi thịt khô và lạp xưởng nhét vào trong tay cô.
“Đưa cái này tới nhà dì Minh nhé.” Lý Anh vội vàng lau tay lên chiếc tạp dề.
Chi Đạo nhìn bà ngoại ông ngoại, ông nội bà nội đều đang ngồi trên ghế sô pha, lại nhìn màn hình TV đang chiếu lại chương trình Xuân Vãn từ mấy năm trước, bình thản nhận lấy cái túi.
Bây giờ Chi Đạo không còn quá sợ Minh Bạch nữa, thậm chí cảm xúc đó còn biến thành sự cảm kích và kính nể. Chi Đạo không từ chối, thay giày rồi mở cửa ra ngoài.
Căn nhà đơn số 4 ở tầng 7. Cô đứng trên mảnh đất trống, nhìn lên, cửa sổ màu đen, gạch men sứ màu xám trắng, nhìn căn nhà đó cứ có cảm giác như xuyên trở về chục năm trước, không ngờ lại có người chuộng thiết kế phục cổ đơn điệu này.
Chi Đạo gõ lên cánh cửa nhà ba tiếng. Sau đó tạm dừng, tầm mắt ngó xuống mũi giày một lúc, lại ngẩng đầu lên, gõ thêm ba cái. Ba phút sau, ngón tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng lại gõ ba tiếng.
Lần này, rốt cuộc cánh cửa cũng mở ra, thiếu niên với dáng người cao lớn xuất hiện trước mắt, anh nghiêng người, ỷ vào chiều cao đáng ngưỡng mộ mà dựa ngả nghiêng lên chiếc tủ giày, cánh tay buông thõng, đôi mắt nửa híp, thần sắc đần độn nhìn cô.
“Chúc mừng năm mới.” Chi Đạo giơ chiếc túi chứa đồ ăn trong tay lên cao, mỉm cười.
Trong nhà không có tiếng ồn ào phát ra từ TV, không có tiếng trò chuyện vui cười của bạn bè hay thân thích, không có mùi thơm của đồ ăn quanh quẩn bên mũi, trên cửa cũng không dán một bộ câu đối xuân nào. Giấu đầu lòi đuôi, không khí quạnh quẽ, một cơn gió lạnh lẽo không mời mà đến quét qua hai người. Cô liếc mắt một cái, thấy bàn cơm trống vắng.
Minh Bạch nhận lấy cái túi, cầm trong tay, cúi đầu, hai mắt nhắm lại, thần sắc mệt mỏi: "Cảm ơn.”
Chi Đạo thấy anh có vẻ không thích hợp, hơi nghiêng người ghé sát lại một chút, không ngờ ngoài mùi hương quyến rũ quen thuộc trên người Minh Bạch, cô còn ngửi thấy mùi rượu quyện lẫn trong đó, và truyền ra từ trong căn nhà trống rỗng của anh. Cô kinh ngạc, nhìn thiếu niên mới mười sáu tuổi trước mặt.
“Cậu uống rượu?” Cô hỏi.
Đầu Minh Bạch choáng váng, cơ thể hơi lay động không vững, anh dùng ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, kêu rên một câu: "Hửm?”
“Ba mẹ cậu đâu?” Chi Đạo lại hỏi.
Minh Bạch không nói lời nào, chỉ nhắm chặt hai mắt, cái túi trong tay chớp mắt một cái đã rơi trên mặt đất.
Chi Đạo nhặt nó lên, đặt tạm nó lên một chỗ trống trên tủ giày, nghiêng người nhìn vào bên trong: "Cậu ăn cơm chưa?”
Minh Bạch chậm rãi mở mắt, con ngươi ủ dột ngập nước mềm mại nhìn cô, hai người cứ thế nhìn nhau hơn nửa ngày.
“Tôi đói.”
Giọng điệu này cứ như phát ra từ một người khác, ngữ điệu xa lạ, lại còn ẩn chứa chút ấm ức cao ngạo, hoàn toàn ngược lại với cái nhân cách trầm ổn lạnh nhạt thành thục lúc trước, cảm giác tương phản kích thích màng tai của Chi Đạo.
Chi Đạo ngẩng đầu, chăm chú quan sát gương mặt thiếu niên đang trong men say, mím môi, kéo kéo tóc.
Hai phút sau, cô rảo bước vào nhà, xông vào phòng bếp nhà anh. Cô thầm nghĩ, cô chỉ định giúp thiếu niên nấu bữa cơm nên mới đi vào nhà của bạn học nam này mà thôi, coi như là cảm ơn vì anh đã giúp cô nâng cao thành tích học tập.
Chi Đạo lơ đãng nhìn xung quanh, tầm mắt bị thu hút bởi cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, rồi lại xấu hổ rời mắt, một đường đi thẳng vào phòng bếp, kiềm chế con mèo tò mò đang cào cào trong tiềm thức.
Căn phòng của một người con trai như anh, sẽ như thế nào nhỉ?
Chi Đạo nghe xong, đạo lý đó đảo quanh trong đầu, cảm xúc buồn bực trong lòng cũng chậm rãi tiêu tán đi vài phần. Cô nghĩ, anh nói rất đúng, Minh Bạch đã bắt đầu học tập khắc khổ từ nhỏ, kiến thức tích lũy được còn nhiều hơn cô không biết bao nhiêu lần. Vì vậy, tay chơi mới học bổ túc một đoạn thời gian như cô làm sao có thể đuổi kịp anh? Chẳng qua là do cô quá tự tin, tin tưởng sai lầm khiến bản thân nảy sinh cuồng vọng, lại cho rằng chỉ cần mình chăm chỉ nỗ lực là có thể đạt được vị trí đầu tiên.
Minh Bạch nói: “Cũng không phải chỉ có mỗi mình cậu đang nỗ lực.”
Mọi người đều đang nỗ lực, trong lúc đó cô lại có thể vượt qua những người nỗ lực khác mà vươn lên, đó cũng coi như thiếu niên đã biến tướng thừa nhận cô không tầm thường. Chi Đạo tự hỏi một hồi, nghĩ thông ý sâu xa trong câu nói của anh, trong lòng cũng thấy hơi thỏa mãn.
Cô quay đầu lại, nhìn anh.
“Minh Bạch, cảm ơn cậu.” Chi Đạo thành khẩn nói: “Cậu thật sự đã dạy tôi rất nhiều điều.”
Minh Bạch cầm chặt cây bút, nắp bút chọc vài cái lên mặt bàn, dùng bút đỏ gạch mấy đường thẳng dưới câu hỏi, lại viết viết gì đó, công thức và cả cách giải đều rõ ràng.
Thiếu niên nói: "Chuyện tôi đã đồng ý với cậu, tôi nhất định sẽ làm được.”
-
Lại đến thời điểm ăn Tết, lần này Lý Anh không yêu cầu cô cùng đi chúc Tết nữa, năm nay Minh Nguyệt không mời bọn họ. Lý Anh cầm một túi thịt khô và lạp xưởng nhét vào trong tay cô.
“Đưa cái này tới nhà dì Minh nhé.” Lý Anh vội vàng lau tay lên chiếc tạp dề.
Chi Đạo nhìn bà ngoại ông ngoại, ông nội bà nội đều đang ngồi trên ghế sô pha, lại nhìn màn hình TV đang chiếu lại chương trình Xuân Vãn từ mấy năm trước, bình thản nhận lấy cái túi.
Bây giờ Chi Đạo không còn quá sợ Minh Bạch nữa, thậm chí cảm xúc đó còn biến thành sự cảm kích và kính nể. Chi Đạo không từ chối, thay giày rồi mở cửa ra ngoài.
Căn nhà đơn số 4 ở tầng 7. Cô đứng trên mảnh đất trống, nhìn lên, cửa sổ màu đen, gạch men sứ màu xám trắng, nhìn căn nhà đó cứ có cảm giác như xuyên trở về chục năm trước, không ngờ lại có người chuộng thiết kế phục cổ đơn điệu này.
Chi Đạo gõ lên cánh cửa nhà ba tiếng. Sau đó tạm dừng, tầm mắt ngó xuống mũi giày một lúc, lại ngẩng đầu lên, gõ thêm ba cái. Ba phút sau, ngón tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng lại gõ ba tiếng.
Lần này, rốt cuộc cánh cửa cũng mở ra, thiếu niên với dáng người cao lớn xuất hiện trước mắt, anh nghiêng người, ỷ vào chiều cao đáng ngưỡng mộ mà dựa ngả nghiêng lên chiếc tủ giày, cánh tay buông thõng, đôi mắt nửa híp, thần sắc đần độn nhìn cô.
“Chúc mừng năm mới.” Chi Đạo giơ chiếc túi chứa đồ ăn trong tay lên cao, mỉm cười.
Trong nhà không có tiếng ồn ào phát ra từ TV, không có tiếng trò chuyện vui cười của bạn bè hay thân thích, không có mùi thơm của đồ ăn quanh quẩn bên mũi, trên cửa cũng không dán một bộ câu đối xuân nào. Giấu đầu lòi đuôi, không khí quạnh quẽ, một cơn gió lạnh lẽo không mời mà đến quét qua hai người. Cô liếc mắt một cái, thấy bàn cơm trống vắng.
Minh Bạch nhận lấy cái túi, cầm trong tay, cúi đầu, hai mắt nhắm lại, thần sắc mệt mỏi: "Cảm ơn.”
Chi Đạo thấy anh có vẻ không thích hợp, hơi nghiêng người ghé sát lại một chút, không ngờ ngoài mùi hương quyến rũ quen thuộc trên người Minh Bạch, cô còn ngửi thấy mùi rượu quyện lẫn trong đó, và truyền ra từ trong căn nhà trống rỗng của anh. Cô kinh ngạc, nhìn thiếu niên mới mười sáu tuổi trước mặt.
“Cậu uống rượu?” Cô hỏi.
Đầu Minh Bạch choáng váng, cơ thể hơi lay động không vững, anh dùng ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, kêu rên một câu: "Hửm?”
“Ba mẹ cậu đâu?” Chi Đạo lại hỏi.
Minh Bạch không nói lời nào, chỉ nhắm chặt hai mắt, cái túi trong tay chớp mắt một cái đã rơi trên mặt đất.
Chi Đạo nhặt nó lên, đặt tạm nó lên một chỗ trống trên tủ giày, nghiêng người nhìn vào bên trong: "Cậu ăn cơm chưa?”
Minh Bạch chậm rãi mở mắt, con ngươi ủ dột ngập nước mềm mại nhìn cô, hai người cứ thế nhìn nhau hơn nửa ngày.
“Tôi đói.”
Giọng điệu này cứ như phát ra từ một người khác, ngữ điệu xa lạ, lại còn ẩn chứa chút ấm ức cao ngạo, hoàn toàn ngược lại với cái nhân cách trầm ổn lạnh nhạt thành thục lúc trước, cảm giác tương phản kích thích màng tai của Chi Đạo.
Chi Đạo ngẩng đầu, chăm chú quan sát gương mặt thiếu niên đang trong men say, mím môi, kéo kéo tóc.
Hai phút sau, cô rảo bước vào nhà, xông vào phòng bếp nhà anh. Cô thầm nghĩ, cô chỉ định giúp thiếu niên nấu bữa cơm nên mới đi vào nhà của bạn học nam này mà thôi, coi như là cảm ơn vì anh đã giúp cô nâng cao thành tích học tập.
Chi Đạo lơ đãng nhìn xung quanh, tầm mắt bị thu hút bởi cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, rồi lại xấu hổ rời mắt, một đường đi thẳng vào phòng bếp, kiềm chế con mèo tò mò đang cào cào trong tiềm thức.
Căn phòng của một người con trai như anh, sẽ như thế nào nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.