Chương 44:
Tam Đồng Ngạn
27/02/2024
Bàn tay anh rất đẹp. Đầu ngón tay mượt mà, móng tay hồng nhạt, có một vầng trăng nhỏ màu trắng ở cuối móng. Khớp xương rõ ràng. Làn da Minh Bạch còn trắng hơn cả da cô, cảm giác bao trùm đối lập. Ngón giữa của anh như vô tình lơ đãng cọ xát trên dưới. Sự tương phản đánh sâu vào thị giác, từ chút nuốt chửng khả năng tự hỏi của cô.
Những ngón tay từng dạy cô làm bài, những ngón tay điều khiển ngòi bút viết ra những ý nghĩ thiên tài của anh.
Cô nhìn gương mặt điển trai của Minh Bạch, không biết tay phải của mình đã bị anh dễ dàng đè xuống từ khi nào. Anh buông tay cô ra, độ ấm trên mu bàn tay dần dần bị nhiệt độ lạnh lẽo của mặt bàn làm từ gỗ mộc thay thế. Tay cô dần nóng lên.
Tay Chi Đạo vẫn dán sát trên bàn, yếu ớt giống như người vừa ăn xuân dược.
“Tôi thắng.”
Lúc này Chi Đạo mới phục hồi tinh thần.
Đồ khốn kiếp! Một nam sinh lớn tướng sức dài vai rộng như anh lại không biết xấu hổ mà chơi trò vật tay với con gái?! Còn trưng vẻ mặt cực kỳ đắc ý nói anh thắng?!
“Mười, chín, tám...”
Chi Đạo cố gắng ra sức làm squats, nghiến răng nghiến lợi nhìn người thiếu niên vô cùng thảnh thơi ung dung trước mặt.
“Một.” Con số cuối cùng thốt ra từ miệng anh, báo hiệu đợt trừng phạt này đã kết thúc.
“Không biết xấu hổ.” Chi Đạo nhỏ giọng mắng anh.
Minh Bạch phất tay cười, chào tạm biệt với cô: "Chi Đạo. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Cô cũng cười.
Lại cái đầu bánh quai chèo nhà anh ấy! Đồ khốn kiếp, cô đã chọc anh chỗ nào hả?!
-
Ba mẹ Chi Đạo là chủ thầu, thường xuyên phải ra ngoài công tác, đi đến công trường cách nhà họ rất xa để theo dõi tình huống. Có khi phải đi đến ngày hôm sau mới về nhà. Trước khi Lý Anh và Chi Kiến Quốc rời đi thường dặn trước cô, buổi tối về nhà tự mình nấu cơm ăn.
Những hôm như thế, Chi Đạo sẽ làm một món trứng xào cà chua, thêm một món cải trắng xào, như vậy là đủ cho một mình cô ăn. Cho nên cô cũng không giận, trước khi ra cửa thì ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Nhưng thật trùng hợp, lúc tan học về nhà đi ngang qua siêu thị, khi Chi Đạo định mua một chút rau quả, cô đột nhiên nhớ tới hình như chìa khóa nhà của mình không ở trong cặp sách. Chi Đạo vội vàng đổ hết các đồ trong cặp sách ra để tìm, nhưng cho dù cô có dốc ngược cái cặp sách lại thì cũng không tìm thấy chìa khóa nhà đâu cả.
Trời ơi gió táp mưa sa! Ba mẹ cô đã đi làm ở một nơi rất xa, cô lại không thể đi tìm bọn họ, hơn nữa bản thân cô vừa không có chìa khóa dự phòng vừa không có tiền! Chẳng lẽ cô phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ sao? Trời ạ! Cô phải làm sao bây giờ!
Minh Bạch nhìn động tác với sắc mặt tái nhợt của cô, hỏi: "Làm sao vậy?”
Trong lòng Chi Đạo càng khó chịu: "Ba mẹ tôi hôm nay không ở nhà... Tôi quên mang chìa khóa.”
Cô đang định gọi điện thoại nói chuyện này với ba mẹ, vừa mới mở điện thoại ra, cô đã nghe thấy người bên cạnh nói với cô.
“Đi đến nhà tôi đi.”
Chi Đạo ngây người nửa giây, lắc đầu, chỉ chỉ điện thoại: "Tôi hỏi mẹ một chút đã...”
Minh Bạch nhìn cô: "Hoặc là cậu đi thuê phòng khách sạn, một đêm hai trăm. Hoặc là gọi điện thoại cho mẹ cậu xin tiền tiện thể nghe mắng nhận sai rồi tìm một người thợ sửa khóa đến đổi khóa cửa.”
Một châm thấy máu. Với tính tình của Lý Anh, nếu cô dám gọi điện thoại đến, câu đầu tiên của mẹ cô nhất định là mắng một trận rồi mới đưa tiền. Chi Đạo không muốn nghe mẹ mắng, quanh đi quẩn lại chỉ luôn là mấy câu nói đầu óc cô không tốt. Không chỉ phải nghe mắng, cô còn phải ăn nói khép nép cầu xin mẹ để lấy tiền.
Nhưng mà.
“Mẹ tôi đồng ý để cậu đến ở nhà tôi đêm nay.” Minh Bạch lắc lắc di động.
Dì Minh cũng đã biết... Dì Minh cũng ở nhà.. Hẳn là có thể nhỉ... Như vậy bọn họ cũng không tính trai đơn gái chiếc ở chung. Lần trước cô cũng từng đi vào nhà anh... Chi Đạo còn đang do dự.
“Đi.” Minh Bạch đã mạnh mẽ kéo cặp sách của cô đi về phía trước.
Chi Đạo bị thiếu niên lôi kéo về phương hướng nhà anh.
Được rồi. Cô lại không thể thốt ra lời từ chối... Chỉ có thể làm phiền nhà họ một đêm, huống hồ ở nhà anh cũng tốt hơn hai lựa chọn kia đi? Chi Đạo suy nghĩ cẩn thận, nghĩ tới có thể ở cùng Minh Bạch một đêm, tâm trạng đột nhiên vui vẻ hơn. Dù sao cũng không thể phụ ý tốt của người khác chứ nhỉ?
“Cảm ơn.” Cô nói.
Những ngón tay từng dạy cô làm bài, những ngón tay điều khiển ngòi bút viết ra những ý nghĩ thiên tài của anh.
Cô nhìn gương mặt điển trai của Minh Bạch, không biết tay phải của mình đã bị anh dễ dàng đè xuống từ khi nào. Anh buông tay cô ra, độ ấm trên mu bàn tay dần dần bị nhiệt độ lạnh lẽo của mặt bàn làm từ gỗ mộc thay thế. Tay cô dần nóng lên.
Tay Chi Đạo vẫn dán sát trên bàn, yếu ớt giống như người vừa ăn xuân dược.
“Tôi thắng.”
Lúc này Chi Đạo mới phục hồi tinh thần.
Đồ khốn kiếp! Một nam sinh lớn tướng sức dài vai rộng như anh lại không biết xấu hổ mà chơi trò vật tay với con gái?! Còn trưng vẻ mặt cực kỳ đắc ý nói anh thắng?!
“Mười, chín, tám...”
Chi Đạo cố gắng ra sức làm squats, nghiến răng nghiến lợi nhìn người thiếu niên vô cùng thảnh thơi ung dung trước mặt.
“Một.” Con số cuối cùng thốt ra từ miệng anh, báo hiệu đợt trừng phạt này đã kết thúc.
“Không biết xấu hổ.” Chi Đạo nhỏ giọng mắng anh.
Minh Bạch phất tay cười, chào tạm biệt với cô: "Chi Đạo. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Cô cũng cười.
Lại cái đầu bánh quai chèo nhà anh ấy! Đồ khốn kiếp, cô đã chọc anh chỗ nào hả?!
-
Ba mẹ Chi Đạo là chủ thầu, thường xuyên phải ra ngoài công tác, đi đến công trường cách nhà họ rất xa để theo dõi tình huống. Có khi phải đi đến ngày hôm sau mới về nhà. Trước khi Lý Anh và Chi Kiến Quốc rời đi thường dặn trước cô, buổi tối về nhà tự mình nấu cơm ăn.
Những hôm như thế, Chi Đạo sẽ làm một món trứng xào cà chua, thêm một món cải trắng xào, như vậy là đủ cho một mình cô ăn. Cho nên cô cũng không giận, trước khi ra cửa thì ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Nhưng thật trùng hợp, lúc tan học về nhà đi ngang qua siêu thị, khi Chi Đạo định mua một chút rau quả, cô đột nhiên nhớ tới hình như chìa khóa nhà của mình không ở trong cặp sách. Chi Đạo vội vàng đổ hết các đồ trong cặp sách ra để tìm, nhưng cho dù cô có dốc ngược cái cặp sách lại thì cũng không tìm thấy chìa khóa nhà đâu cả.
Trời ơi gió táp mưa sa! Ba mẹ cô đã đi làm ở một nơi rất xa, cô lại không thể đi tìm bọn họ, hơn nữa bản thân cô vừa không có chìa khóa dự phòng vừa không có tiền! Chẳng lẽ cô phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ sao? Trời ạ! Cô phải làm sao bây giờ!
Minh Bạch nhìn động tác với sắc mặt tái nhợt của cô, hỏi: "Làm sao vậy?”
Trong lòng Chi Đạo càng khó chịu: "Ba mẹ tôi hôm nay không ở nhà... Tôi quên mang chìa khóa.”
Cô đang định gọi điện thoại nói chuyện này với ba mẹ, vừa mới mở điện thoại ra, cô đã nghe thấy người bên cạnh nói với cô.
“Đi đến nhà tôi đi.”
Chi Đạo ngây người nửa giây, lắc đầu, chỉ chỉ điện thoại: "Tôi hỏi mẹ một chút đã...”
Minh Bạch nhìn cô: "Hoặc là cậu đi thuê phòng khách sạn, một đêm hai trăm. Hoặc là gọi điện thoại cho mẹ cậu xin tiền tiện thể nghe mắng nhận sai rồi tìm một người thợ sửa khóa đến đổi khóa cửa.”
Một châm thấy máu. Với tính tình của Lý Anh, nếu cô dám gọi điện thoại đến, câu đầu tiên của mẹ cô nhất định là mắng một trận rồi mới đưa tiền. Chi Đạo không muốn nghe mẹ mắng, quanh đi quẩn lại chỉ luôn là mấy câu nói đầu óc cô không tốt. Không chỉ phải nghe mắng, cô còn phải ăn nói khép nép cầu xin mẹ để lấy tiền.
Nhưng mà.
“Mẹ tôi đồng ý để cậu đến ở nhà tôi đêm nay.” Minh Bạch lắc lắc di động.
Dì Minh cũng đã biết... Dì Minh cũng ở nhà.. Hẳn là có thể nhỉ... Như vậy bọn họ cũng không tính trai đơn gái chiếc ở chung. Lần trước cô cũng từng đi vào nhà anh... Chi Đạo còn đang do dự.
“Đi.” Minh Bạch đã mạnh mẽ kéo cặp sách của cô đi về phía trước.
Chi Đạo bị thiếu niên lôi kéo về phương hướng nhà anh.
Được rồi. Cô lại không thể thốt ra lời từ chối... Chỉ có thể làm phiền nhà họ một đêm, huống hồ ở nhà anh cũng tốt hơn hai lựa chọn kia đi? Chi Đạo suy nghĩ cẩn thận, nghĩ tới có thể ở cùng Minh Bạch một đêm, tâm trạng đột nhiên vui vẻ hơn. Dù sao cũng không thể phụ ý tốt của người khác chứ nhỉ?
“Cảm ơn.” Cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.