Chương 5:
Tam Đồng Ngạn
23/02/2024
Nói thật, đến hiện tại Chi Đạo cũng vẫn không biết tại sao cô cứ dây dưa mãi với Minh Bạch suốt các năm cấp ba, tơ tình cắt không đứt, càng gỡ càng rối hơn.
Chi Đạo sinh ra trong một gia đình bình thường, cũng tạm tính là khá giả, từ nhỏ đã không phải lo vấn đề ăn mặc, tự do hoạt bát, từ nhỏ đến lớn có không ít bạn bè, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cái thứ đồ chơi gọi là tình yêu này rất kì ảo.
Thời điểm đó, có rất nhiều đứa trẻ còn học tiểu học đã trưởng thành sớm, càng đừng nói đến học sinh cá biệt như Chi Đạo. Năm cô học lớp năm của một trường tiểu học, trong lớp có một giáo bá (1) và một giáo hoa (2), hai đứa trẻ đó đều không thích học tập, suốt ngày yêu đường tình tình ái ái. Đến khi lên lớp sáu, các học sinh trong lớp đều học hư, coi bọn họ là “Thời thượng”.
(1): Giáo bá: người chăm chỉ học cho nên thường đạt điểm cao, xếp hạng cao trong trường
(2): Giáo hoa: dùng để chỉ nữ sinh đẹp trai nhất trường.
Mặt bàn trong lớp bị khắc đầy những câu như “XXX, tớ yêu cậu”, sau đó bị giáo viên bắt được, bị dạy dỗ rồi viết kiểm điểm. Còn có người viết thư tình bằng tiếng Anh, giả vờ ngầu lòi, kết quả đối phương xem không hiểu, bị từ chối. Tóm lại, học sinh thời đó chỉ cần nhìn thấy bạn nam hoặc bạn nữ lớn lên xinh đẹp, thuận mắt một chút, liền cảm thấy bản thân đang yêu.
Nhưng Chi Đạo lại thuộc thành phần “Phản nghịch” trong đám trẻ trâu chỉ biết cắm đầu vào yêu đương nhăng nhít này. Tính cách của cô cực kì cố chấp, chính là kiểu người mà chưa đâm đầu vào tường Nam thì chưa quay đầu, cứ nhất nhất muốn rúc vào sừng trâu. Trong khi đám bạn cùng trang lứa chỉ coi trọng bề ngoài, Chi Đạo lớp 5 lại có một kiểu suy nghĩ ngược với số đông, cô nghĩ, chẳng lẽ tình yêu chính là xem mặt sao? Tuy rằng cô cũng thích nhìn trai đẹp, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc thưởng thức dung mạo của người đó.
Cho nên, khi thấy một nữ sinh trong lớp đưa thư tình cho một nam sinh lớp 4, rồi bị nam sinh đó bị từ chối, tặng quà cũng bị từ chối, bất kể làm gì cũng bị từ chối, sau đó còn ngồi trong lớp học khóc đến rối tinh rối mù, muốn chết muốn sống, cô liền nhíu mày.
Việc này nhanh chóng lan truyền khắp các lớp, lúc này Chi Đạo mới biết được, người nam sinh đó tên là Cố Ẩn, lớn lên đẹp trai, thành tích cũng tốt. Tuy Chi Đạo chưa từng thấy người thật của cậu ta, nhưng trong lòng đã nổi lên lòng khinh thường.
Nhìn dáng vẻ thương tâm muốn chết của nữ sinh kia, Chi Đạo nghĩ thầm, chẳng lẽ tên Cố Ẩn đó lại đẹp như thiên tiên chắc? Hay là chân cậu ta dẫm Phong Hỏa Luân (3), tay cầm Hỗn Thiên Lăng (4)? Chi Đạo một lòng cảm thấy mình nhất định sẽ không rơi vào khuôn sáo cũ, không bị cái đẹp mê hoặc, vì thế cô âm thầm thề trong lòng -- nếu sau này cô thích Cố Ẩn, thì sẽ ăn phân, trực tiếp ăn hết một tấn luôn.
(3): Phong hỏa luân: là một cặp bánh xe lửa giúp Na Tra tự do di chuyển, đồng thời cung cấp ánh sáng (đủ để chống Charlie trong đêm), giữ ấm cho Na Tra và đồng đội bên cạnh.
(4): Hỗn thiên lăng: dải lụa Hỗn thiên lăng được Thái Ất tặng cho Na Tra lúc mới sinh cùng với vòng càn khôn.
Tư tưởng bị ảnh hưởng từ lúc còn học tiểu học, lên cấp hai, Chi Đạo càng sa đọa, không thích học tập, lên lớp thì đi ngủ, thành tích xuống dốc không phanh. Sau kì thi cấp ba bị mẹ cô giáo dục một trận, mới quỳ mặt đất, khóc lóc, hối cải làm lại cuộc đời.
Nhưng kỳ thật, điều khiến cô kiên định thay đổi, là vì dù mẹ đánh mắng cô ác liệt như vậy, nhưng lại lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, chuẩn bị cho cô nhập học tại trường cấp ba tốt nhất — Quyết định này của mẹ, khiến Chi Đạo hạ quyết tâm phải học tập thật tốt, tuyệt đối không thể phụ bạc tâm huyết của cha mẹ.
Trường Nhất trung phân học sinh ra ba cấp bậc, lớp bình thường, lớp tiến bộ và lớp xuất xắc. Muốn đổi lớp thì chỉ có thể thông qua thành tích thi cử. Lớp xuất sắc phân ra lớp chuyên văn và lớp chuyên khoa khoa học tự nhiên, tổng cộng có ba lớp. Lớp một là lớp tốt nhất, học sinh trong lớp gần như giỏi toàn diện, trên cơ bản là những học sinh có thành tích xếp hạng trước 40 mới có tên trong danh sách. Lớp tiến bộ có bốn lớp, còn lại chính là các lớp bình thường. Có rất nhiều phụ huynh dùng tiền để mua cho con mình một vị trí, Chi Đạo bị phân vào lớp thứ 18 trong 25 lớp học.
Thành tích khi vào trường của Chi Đạo xếp thứ 1003, nếu muốn vào lớp xuất xắc, thì cô phải cải thiện thành tích, chen chân vào danh sách một trăm người top đầu của trường. Đây xem như khiêu chiến cấp boss, rất khó, cho nên cô đã rất vất vả, dành rất nhiều thời gian và công sức cho việc học tập.
Buổi sáng tranh thủ thời gian trên xe buýt, cầm vở học từ đơn Tiếng Anh và các kiến thức khác, tiết tự học buổi tối thì cắm đầu vào luyện đề làm bài, vừa tan học liền chạy theo sau mông giáo viên hỏi bài. Lúc đó, cứ mỗi khi giáo viên nhìn thấy hai mắt cô sáng lên, là lập tức nhanh nhẹn cầm ly nước và giáo án chạy thẳng ra ngoài, trốn vào WC.
Chi Đạo tức giận, cầm quyển sách, phồng mặt than phiền với bạn cùng bàn: "Chuông tan học vừa vang lên, đến cái bóng giáo viên cũng không bắt được.”
Tục ngữ nói, kẻ mạnh luôn cô độc. Chi Đạo vì bổ sung lại những kiến thức nền mà cô bỏ lỡ thời cấp hai, có thể nói là giành giật từng giây từng phút. Bất kể là lúc ăn sáng, thời gian nghỉ trưa, hay lúc đi WC, đều một mình cầm quyển sách nhỏ ngâm nga học tập. Kể cả giờ tan học, lúc các học sinh khác vui vẻ nói chuyện với bạn học trong lúc chờ xe buýt, thì chỉ có mình cô cúi đầu đọc sách.
Chủ đề của các cuộc nói chuyện phiếm trong thời thanh xuân vườn trường không có gì ngoài giáo viên học sinh, đàn anh đàn chị. Chung quanh Chỉ Đạo có rất nhiều học sinh cùng chờ xe, cho dù cô có tĩnh tâm đọc sách cũng không tránh khỏi nghe được vài câu chuyện thiếu nữ ngượng ngùng của các nữ sinh.
“Cậu có biết, bạn học nam kia là ai không?” Một nữ sinh trộm ngó ngó một thiếu niên đứng cuối trạm chờ sắp bị dòng người bao phủ, kéo kéo ống tay áo của nữ sinh bên cạnh.
Nữ sinh bên cạnh liếm liếm khóe miệng, nói thầm: "Cậu nhỏ giọng chút đi, đừng để cậu ấy nghe thấy.” Sau đó cũng trộm nhìn liếc qua, nói: "Mình cũng không biết… Nếu không lên confession của trường hỏi một chút?”
“Mình không dám…” Nữ sinh không cẩn thận chạm vào bả vai Chi Đạo, trên gương mặt vẫn còn lộ rõ vẻ ngượng ngùng: "Nhưng mà cậu ấy đẹp trai thật… Không nghĩ tới, trường học của chúng ta còn có nam sinh đẹp trai như vậy.”
“Có thể là học sinh mới chăng? Trước kia chưa nhìn thấy. Mình dám cá, danh hiệu hotboy của trường nhất định thuộc về cậu bạn này.”
“Đến lúc đó chúng ta lên Tieba hỏi một câu không phải được rồi sao.”
Chi Đạo sinh ra trong một gia đình bình thường, cũng tạm tính là khá giả, từ nhỏ đã không phải lo vấn đề ăn mặc, tự do hoạt bát, từ nhỏ đến lớn có không ít bạn bè, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cái thứ đồ chơi gọi là tình yêu này rất kì ảo.
Thời điểm đó, có rất nhiều đứa trẻ còn học tiểu học đã trưởng thành sớm, càng đừng nói đến học sinh cá biệt như Chi Đạo. Năm cô học lớp năm của một trường tiểu học, trong lớp có một giáo bá (1) và một giáo hoa (2), hai đứa trẻ đó đều không thích học tập, suốt ngày yêu đường tình tình ái ái. Đến khi lên lớp sáu, các học sinh trong lớp đều học hư, coi bọn họ là “Thời thượng”.
(1): Giáo bá: người chăm chỉ học cho nên thường đạt điểm cao, xếp hạng cao trong trường
(2): Giáo hoa: dùng để chỉ nữ sinh đẹp trai nhất trường.
Mặt bàn trong lớp bị khắc đầy những câu như “XXX, tớ yêu cậu”, sau đó bị giáo viên bắt được, bị dạy dỗ rồi viết kiểm điểm. Còn có người viết thư tình bằng tiếng Anh, giả vờ ngầu lòi, kết quả đối phương xem không hiểu, bị từ chối. Tóm lại, học sinh thời đó chỉ cần nhìn thấy bạn nam hoặc bạn nữ lớn lên xinh đẹp, thuận mắt một chút, liền cảm thấy bản thân đang yêu.
Nhưng Chi Đạo lại thuộc thành phần “Phản nghịch” trong đám trẻ trâu chỉ biết cắm đầu vào yêu đương nhăng nhít này. Tính cách của cô cực kì cố chấp, chính là kiểu người mà chưa đâm đầu vào tường Nam thì chưa quay đầu, cứ nhất nhất muốn rúc vào sừng trâu. Trong khi đám bạn cùng trang lứa chỉ coi trọng bề ngoài, Chi Đạo lớp 5 lại có một kiểu suy nghĩ ngược với số đông, cô nghĩ, chẳng lẽ tình yêu chính là xem mặt sao? Tuy rằng cô cũng thích nhìn trai đẹp, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc thưởng thức dung mạo của người đó.
Cho nên, khi thấy một nữ sinh trong lớp đưa thư tình cho một nam sinh lớp 4, rồi bị nam sinh đó bị từ chối, tặng quà cũng bị từ chối, bất kể làm gì cũng bị từ chối, sau đó còn ngồi trong lớp học khóc đến rối tinh rối mù, muốn chết muốn sống, cô liền nhíu mày.
Việc này nhanh chóng lan truyền khắp các lớp, lúc này Chi Đạo mới biết được, người nam sinh đó tên là Cố Ẩn, lớn lên đẹp trai, thành tích cũng tốt. Tuy Chi Đạo chưa từng thấy người thật của cậu ta, nhưng trong lòng đã nổi lên lòng khinh thường.
Nhìn dáng vẻ thương tâm muốn chết của nữ sinh kia, Chi Đạo nghĩ thầm, chẳng lẽ tên Cố Ẩn đó lại đẹp như thiên tiên chắc? Hay là chân cậu ta dẫm Phong Hỏa Luân (3), tay cầm Hỗn Thiên Lăng (4)? Chi Đạo một lòng cảm thấy mình nhất định sẽ không rơi vào khuôn sáo cũ, không bị cái đẹp mê hoặc, vì thế cô âm thầm thề trong lòng -- nếu sau này cô thích Cố Ẩn, thì sẽ ăn phân, trực tiếp ăn hết một tấn luôn.
(3): Phong hỏa luân: là một cặp bánh xe lửa giúp Na Tra tự do di chuyển, đồng thời cung cấp ánh sáng (đủ để chống Charlie trong đêm), giữ ấm cho Na Tra và đồng đội bên cạnh.
(4): Hỗn thiên lăng: dải lụa Hỗn thiên lăng được Thái Ất tặng cho Na Tra lúc mới sinh cùng với vòng càn khôn.
Tư tưởng bị ảnh hưởng từ lúc còn học tiểu học, lên cấp hai, Chi Đạo càng sa đọa, không thích học tập, lên lớp thì đi ngủ, thành tích xuống dốc không phanh. Sau kì thi cấp ba bị mẹ cô giáo dục một trận, mới quỳ mặt đất, khóc lóc, hối cải làm lại cuộc đời.
Nhưng kỳ thật, điều khiến cô kiên định thay đổi, là vì dù mẹ đánh mắng cô ác liệt như vậy, nhưng lại lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, chuẩn bị cho cô nhập học tại trường cấp ba tốt nhất — Quyết định này của mẹ, khiến Chi Đạo hạ quyết tâm phải học tập thật tốt, tuyệt đối không thể phụ bạc tâm huyết của cha mẹ.
Trường Nhất trung phân học sinh ra ba cấp bậc, lớp bình thường, lớp tiến bộ và lớp xuất xắc. Muốn đổi lớp thì chỉ có thể thông qua thành tích thi cử. Lớp xuất sắc phân ra lớp chuyên văn và lớp chuyên khoa khoa học tự nhiên, tổng cộng có ba lớp. Lớp một là lớp tốt nhất, học sinh trong lớp gần như giỏi toàn diện, trên cơ bản là những học sinh có thành tích xếp hạng trước 40 mới có tên trong danh sách. Lớp tiến bộ có bốn lớp, còn lại chính là các lớp bình thường. Có rất nhiều phụ huynh dùng tiền để mua cho con mình một vị trí, Chi Đạo bị phân vào lớp thứ 18 trong 25 lớp học.
Thành tích khi vào trường của Chi Đạo xếp thứ 1003, nếu muốn vào lớp xuất xắc, thì cô phải cải thiện thành tích, chen chân vào danh sách một trăm người top đầu của trường. Đây xem như khiêu chiến cấp boss, rất khó, cho nên cô đã rất vất vả, dành rất nhiều thời gian và công sức cho việc học tập.
Buổi sáng tranh thủ thời gian trên xe buýt, cầm vở học từ đơn Tiếng Anh và các kiến thức khác, tiết tự học buổi tối thì cắm đầu vào luyện đề làm bài, vừa tan học liền chạy theo sau mông giáo viên hỏi bài. Lúc đó, cứ mỗi khi giáo viên nhìn thấy hai mắt cô sáng lên, là lập tức nhanh nhẹn cầm ly nước và giáo án chạy thẳng ra ngoài, trốn vào WC.
Chi Đạo tức giận, cầm quyển sách, phồng mặt than phiền với bạn cùng bàn: "Chuông tan học vừa vang lên, đến cái bóng giáo viên cũng không bắt được.”
Tục ngữ nói, kẻ mạnh luôn cô độc. Chi Đạo vì bổ sung lại những kiến thức nền mà cô bỏ lỡ thời cấp hai, có thể nói là giành giật từng giây từng phút. Bất kể là lúc ăn sáng, thời gian nghỉ trưa, hay lúc đi WC, đều một mình cầm quyển sách nhỏ ngâm nga học tập. Kể cả giờ tan học, lúc các học sinh khác vui vẻ nói chuyện với bạn học trong lúc chờ xe buýt, thì chỉ có mình cô cúi đầu đọc sách.
Chủ đề của các cuộc nói chuyện phiếm trong thời thanh xuân vườn trường không có gì ngoài giáo viên học sinh, đàn anh đàn chị. Chung quanh Chỉ Đạo có rất nhiều học sinh cùng chờ xe, cho dù cô có tĩnh tâm đọc sách cũng không tránh khỏi nghe được vài câu chuyện thiếu nữ ngượng ngùng của các nữ sinh.
“Cậu có biết, bạn học nam kia là ai không?” Một nữ sinh trộm ngó ngó một thiếu niên đứng cuối trạm chờ sắp bị dòng người bao phủ, kéo kéo ống tay áo của nữ sinh bên cạnh.
Nữ sinh bên cạnh liếm liếm khóe miệng, nói thầm: "Cậu nhỏ giọng chút đi, đừng để cậu ấy nghe thấy.” Sau đó cũng trộm nhìn liếc qua, nói: "Mình cũng không biết… Nếu không lên confession của trường hỏi một chút?”
“Mình không dám…” Nữ sinh không cẩn thận chạm vào bả vai Chi Đạo, trên gương mặt vẫn còn lộ rõ vẻ ngượng ngùng: "Nhưng mà cậu ấy đẹp trai thật… Không nghĩ tới, trường học của chúng ta còn có nam sinh đẹp trai như vậy.”
“Có thể là học sinh mới chăng? Trước kia chưa nhìn thấy. Mình dám cá, danh hiệu hotboy của trường nhất định thuộc về cậu bạn này.”
“Đến lúc đó chúng ta lên Tieba hỏi một câu không phải được rồi sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.