Chương 5: Cơn Đau Không Báo Trước
RinBaBa
02/08/2023
Mưa không ngừng rơi và càng lúc càng nặng hạt. Khải Luân che chiếc ô màu đen bước nhanh trên vỉa hè để đến một nơi.
Vừa bước vào khu tang lễ, cậu lập tức trông thấy những người bạn thời cấp ba của mình. Mọi người mặc đồ đen, nét mặt buồn bã đứng thắp nhang cho người bạn học vắng số.
“Cậu đến rồi à? Mình cứ lo không biết cậu có bị kẹt xe không.”
Lớp trưởng cấp ba của Khải Luân bước vội đến để đón cậu.
“Mình không bị kẹt xe mà bị hư xe.”
Cậu lớp trưởng đẩy gọng kính lên thoáng vẻ ngạc nhiên: “Xe cậu bị làm sao?”
Khải Luân nhẹ đáp: “Chỉ là nổ lốp thôi. Mình đã gọi cứu hộ kéo đi rồi. May mà gần đến nơi mới xảy ra sự cố nên mình đội mưa chạy luôn đến đây.”
“Hình như là Khải Luân...”
“Thật sự là cậu ta sao?...”
“Lâu lắm rồi mới thấy cậu ta đấy...”
“Không nghĩ lớp trưởng liên lạc được cậu ấy...”
Vài người bạn bắt đầu nhỏ to khi trông thấy Khải Luân. Bao năm không gặp, khó tránh khỏi mọi người không nhận ra cậu. Gần mười năm đã trôi qua, họ rất tò mò về Khải Luân.
Từ nhỏ, Khải Luân đã mồ côi cha mẹ. Cậu sống với dì dượng cho đến năm mười tám tuổi. Vẫn nhớ năm ấy, khi chỉ còn một năm nữa là hết lớp mười hai thì Khải Luân đột ngột chuyển trường. Từ đó đến nay, Khải Luân chỉ giữ liên lạc với lớp trưởng và một người bạn, chính là người bạn vừa mới qua đời này.
Đốt xong nén hương, gửi lời chia buồn đến cha mẹ của người bạn xong, cả lớp bịn rịn chia tay, hẹn một dịp nào đó sẽ tổ chức họp mặt. Lớp trưởng có việc cũng rời đi, hẹn Khải Luân khi khác gặp lại.
Khải Luân không vội rời đi ngay mà ở lại ngồi một lát. Lúc này, xe của cậu còn chưa sửa xong, trời còn mưa và điều đáng nói là đầu cậu đang rất đau, đến mức choáng váng không đứng lên được.
Cậu cố gắng lê bước ra phía ngoài để hít thở một chút không khí. Nhà tang lễ hôm nay rất đông người, Khải Luân tránh trái tránh phải thế nào lại cản lối một người đang vội vã chạy vào.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi...”
Cả hai cùng lên tiếng xin lỗi đối phương khi cả hai cùng té ngã sau cú va chạm.
Người nọ lập tức đứng lên đỡ Khải Luân: “Cậu không sao chứ?”
Khải Luân vịn vào tay anh ta đứng lên theo: “Tôi không sao. Anh ổn chứ?”
Người nọ cười đáp: “Tôi ổn. Do trời mưa nên tôi chạy nhanh để vào đây, không kịp nhìn đường, may mà cậu không vấn đề gì. Vậy tôi xin phép đi trước.”
Khải Luân gật đầu chào người nọ rồi cả hai lướt qua nhau. Trong khoảnh khắc khi cơn đau đầu kéo đến như muốn xé toạc não bộ của cậu, Khải Luân đã nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ lướt theo người đàn ông nọ.
Cậu cố vịn vào tường để khỏi ngã. Cơn choáng váng đánh úp nhanh đến mức khiến cậu trượt dài và khuỵu xuống thở dốc.
Rất lâu về trước, cậu đã từng trải qua cơn đau đầu này khi trông thấy xác của cha mẹ mình trong một vụ tai nạn. Cậu đau đến mức ngất đi và khi tỉnh lại thì cha mẹ của cậu đã được chôn cất xong. Kể từ đó, cậu sống với dì dượng của mình. Và họ không lấy gì làm vui vẻ với một thằng nhóc lên mười đang tuổi ăn tuổi lớn và cần được chăm sóc.
Toàn bộ tài sản của cha mẹ Khải Luân bị đóng băng, chờ ngày cậu đủ mười tám tuổi sẽ trao tay. Dì của Khải Luân, với tư cách là người giám hộ duy nhất đã nhận một khoản tiền bảo hiểm không nhỏ. Với số tiền ấy, họ đủ sức lo cho cậu đến mười tám tuổi. Nhưng họ lại quá tham lam, muốn nhiều hơn, chính vì thế mà họ ghét bỏ và đối xử cay nghiệt với cậu.
Ký ức thoáng qua ấy lập tức bị nhấn chìm trong cơn đau nhức như búa bổ. Khải Luân ôm đầu rên rỉ. Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy gương mặt bành trướng của người đàn ông vừa rồi. Anh ta đang cúi xuống hỏi han cậu với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Cậu không sao chứ? Nhìn cậu không được khoẻ lắm. Cậu có cần tôi giúp đỡ không?”
Khải Luân đưa mắt nhìn phía sau anh ta, nhưng lúc này lại chẳng thấy bóng dáng người phụ nữ vừa nãy. Cậu hít sâu để trấn áp cơn đau đầu và từ từ vịn tường đứng lên.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Khải Luân lại bật hỏi: “Anh có thể đưa tôi về nhà không?”
Người đàn ông nghi hoặc nhìn cậu, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý: “Cậu ngồi đây đợi tôi lấy xe, được không?”
Khải Luân gật đầu thay cho lời đồng ý. Cơn đau đầu một lần nữa kéo đến. Lúc này, cậu rất cần thuốc giảm đau, hoặc chiếc khăn lạnh, hoặc bất kỳ thứ gì có thể làm dịu lại cơn thống khổ này.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa. Người đàn ông chạy vội vào màn mưa và mất hút. Khải Luân cố gắng hít thở để giữ cho đầu óc không bị nhấn chìm. Cậu ghét cơn đau đầu không rõ nguyên nhân này, cậu ghét cả những ngày mưa.
Người đàn ông nọ quay lại, anh ta mang theo một chiếc ô, nửa dìu nửa che để Khải Luân có thể bước đến cổng, nơi chiếc xe của anh ta đang đậu. Anh ta thành thục thu xếp đưa Khải Luân nằm ở ghế sau, rồi chạy lên cầm lái chạy đi.
Nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta nói: “Cho tôi địa chỉ nhà cậu nào!”
Khải Luân cố gắng mở mắt nhìn phía trước, nhưng cơn đau đầu khiến mí mắt cậu như muốn sụp xuống. Nhưng câu hỏi của người đàn ông nọ không phải là vấn đề khiến cậu bận tâm mà là người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ kia.
Giọng cậu lạc đi trong tiếng mưa ồn ã, lạc đi trong hơi thở đứt quãng và nặng nề: “Bà là ai? Bà là thứ gì thế?”
Vừa bước vào khu tang lễ, cậu lập tức trông thấy những người bạn thời cấp ba của mình. Mọi người mặc đồ đen, nét mặt buồn bã đứng thắp nhang cho người bạn học vắng số.
“Cậu đến rồi à? Mình cứ lo không biết cậu có bị kẹt xe không.”
Lớp trưởng cấp ba của Khải Luân bước vội đến để đón cậu.
“Mình không bị kẹt xe mà bị hư xe.”
Cậu lớp trưởng đẩy gọng kính lên thoáng vẻ ngạc nhiên: “Xe cậu bị làm sao?”
Khải Luân nhẹ đáp: “Chỉ là nổ lốp thôi. Mình đã gọi cứu hộ kéo đi rồi. May mà gần đến nơi mới xảy ra sự cố nên mình đội mưa chạy luôn đến đây.”
“Hình như là Khải Luân...”
“Thật sự là cậu ta sao?...”
“Lâu lắm rồi mới thấy cậu ta đấy...”
“Không nghĩ lớp trưởng liên lạc được cậu ấy...”
Vài người bạn bắt đầu nhỏ to khi trông thấy Khải Luân. Bao năm không gặp, khó tránh khỏi mọi người không nhận ra cậu. Gần mười năm đã trôi qua, họ rất tò mò về Khải Luân.
Từ nhỏ, Khải Luân đã mồ côi cha mẹ. Cậu sống với dì dượng cho đến năm mười tám tuổi. Vẫn nhớ năm ấy, khi chỉ còn một năm nữa là hết lớp mười hai thì Khải Luân đột ngột chuyển trường. Từ đó đến nay, Khải Luân chỉ giữ liên lạc với lớp trưởng và một người bạn, chính là người bạn vừa mới qua đời này.
Đốt xong nén hương, gửi lời chia buồn đến cha mẹ của người bạn xong, cả lớp bịn rịn chia tay, hẹn một dịp nào đó sẽ tổ chức họp mặt. Lớp trưởng có việc cũng rời đi, hẹn Khải Luân khi khác gặp lại.
Khải Luân không vội rời đi ngay mà ở lại ngồi một lát. Lúc này, xe của cậu còn chưa sửa xong, trời còn mưa và điều đáng nói là đầu cậu đang rất đau, đến mức choáng váng không đứng lên được.
Cậu cố gắng lê bước ra phía ngoài để hít thở một chút không khí. Nhà tang lễ hôm nay rất đông người, Khải Luân tránh trái tránh phải thế nào lại cản lối một người đang vội vã chạy vào.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi...”
Cả hai cùng lên tiếng xin lỗi đối phương khi cả hai cùng té ngã sau cú va chạm.
Người nọ lập tức đứng lên đỡ Khải Luân: “Cậu không sao chứ?”
Khải Luân vịn vào tay anh ta đứng lên theo: “Tôi không sao. Anh ổn chứ?”
Người nọ cười đáp: “Tôi ổn. Do trời mưa nên tôi chạy nhanh để vào đây, không kịp nhìn đường, may mà cậu không vấn đề gì. Vậy tôi xin phép đi trước.”
Khải Luân gật đầu chào người nọ rồi cả hai lướt qua nhau. Trong khoảnh khắc khi cơn đau đầu kéo đến như muốn xé toạc não bộ của cậu, Khải Luân đã nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ lướt theo người đàn ông nọ.
Cậu cố vịn vào tường để khỏi ngã. Cơn choáng váng đánh úp nhanh đến mức khiến cậu trượt dài và khuỵu xuống thở dốc.
Rất lâu về trước, cậu đã từng trải qua cơn đau đầu này khi trông thấy xác của cha mẹ mình trong một vụ tai nạn. Cậu đau đến mức ngất đi và khi tỉnh lại thì cha mẹ của cậu đã được chôn cất xong. Kể từ đó, cậu sống với dì dượng của mình. Và họ không lấy gì làm vui vẻ với một thằng nhóc lên mười đang tuổi ăn tuổi lớn và cần được chăm sóc.
Toàn bộ tài sản của cha mẹ Khải Luân bị đóng băng, chờ ngày cậu đủ mười tám tuổi sẽ trao tay. Dì của Khải Luân, với tư cách là người giám hộ duy nhất đã nhận một khoản tiền bảo hiểm không nhỏ. Với số tiền ấy, họ đủ sức lo cho cậu đến mười tám tuổi. Nhưng họ lại quá tham lam, muốn nhiều hơn, chính vì thế mà họ ghét bỏ và đối xử cay nghiệt với cậu.
Ký ức thoáng qua ấy lập tức bị nhấn chìm trong cơn đau nhức như búa bổ. Khải Luân ôm đầu rên rỉ. Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy gương mặt bành trướng của người đàn ông vừa rồi. Anh ta đang cúi xuống hỏi han cậu với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Cậu không sao chứ? Nhìn cậu không được khoẻ lắm. Cậu có cần tôi giúp đỡ không?”
Khải Luân đưa mắt nhìn phía sau anh ta, nhưng lúc này lại chẳng thấy bóng dáng người phụ nữ vừa nãy. Cậu hít sâu để trấn áp cơn đau đầu và từ từ vịn tường đứng lên.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Khải Luân lại bật hỏi: “Anh có thể đưa tôi về nhà không?”
Người đàn ông nghi hoặc nhìn cậu, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý: “Cậu ngồi đây đợi tôi lấy xe, được không?”
Khải Luân gật đầu thay cho lời đồng ý. Cơn đau đầu một lần nữa kéo đến. Lúc này, cậu rất cần thuốc giảm đau, hoặc chiếc khăn lạnh, hoặc bất kỳ thứ gì có thể làm dịu lại cơn thống khổ này.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa. Người đàn ông chạy vội vào màn mưa và mất hút. Khải Luân cố gắng hít thở để giữ cho đầu óc không bị nhấn chìm. Cậu ghét cơn đau đầu không rõ nguyên nhân này, cậu ghét cả những ngày mưa.
Người đàn ông nọ quay lại, anh ta mang theo một chiếc ô, nửa dìu nửa che để Khải Luân có thể bước đến cổng, nơi chiếc xe của anh ta đang đậu. Anh ta thành thục thu xếp đưa Khải Luân nằm ở ghế sau, rồi chạy lên cầm lái chạy đi.
Nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta nói: “Cho tôi địa chỉ nhà cậu nào!”
Khải Luân cố gắng mở mắt nhìn phía trước, nhưng cơn đau đầu khiến mí mắt cậu như muốn sụp xuống. Nhưng câu hỏi của người đàn ông nọ không phải là vấn đề khiến cậu bận tâm mà là người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ kia.
Giọng cậu lạc đi trong tiếng mưa ồn ã, lạc đi trong hơi thở đứt quãng và nặng nề: “Bà là ai? Bà là thứ gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.