Chương 60: Dòng Máu Ác Quỷ
RinBaBa
03/11/2023
Việc Đình Trường đột nhiên ngất đi khiến Khải Luân lo lắng không thôi.
Cậu mau chóng ôm anh vào nhà, tuy nhiên do chênh lệch chiều cao nên cậu
gặp khá nhiều khó khăn trong việc đỡ anh về.
Sứ giả địa ngục cuối cùng cũng thu phục được tên ác quỷ kia. Hắn quay trở lại gốc cây nọ, đáy mắt ẩn hiện sát khí nồng đậm. Những con quỷ xung quanh đã bị bọn Đình Trường và Khải Luân thu phục hết, hơn một nửa trong số chúng đã bị bà cố ngoại của Đình Trường dẫn đi đầu thai, nên số lượng mà hắn còn nắm trong tay rất ít. Hắn điên tiết lên muốn gom hết các linh hồn bị phong ấn trong thân cây nhưng lại không cách nào phá được phong ấn ấy. Từ bao giờ thằng nhóc khốn kiếp ấy lại có năng lực mạnh như thế?
Bọn quỷ này do hắn cố tình thu thập khắp nơi ấy mà giờ chúng đã chạy mấy hết phân nửa, khiến hắn tức vô cùng. Nhìn bóng dáng Khải Luân khuất sau cánh cửa, sứ giả địa ngục hừ mạnh, rồi biến mất sau làn khói mờ ảo.
Khải Luân nhanh chóng đặt Đình Trường lên giường, xuống bếp hứng nước ấm để lau người cho anh. Cậu chẳng rõ vì sao anh ngất, chỉ biết giờ người anh đổ đầy mồ hôi lạnh, gương mặt vốn tuấn tú nay lại xám ngắt, cơ thể lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc.
Nỗi lo lắng ngày một dâng trào, đến mức cậu vừa lau mình cho anh vừa nhịn không được suy nghĩ lung tung. Cậu nghĩ không biết có khi nào anh bị nhập không, nhưng lại nhớ ra việc này dường như là không thể, bởi từ nãy đến giờ cậu không hề thấy có con ma nào lãng vãng gần anh, chứ đừng nói nhập hồn vào.
Khải Luân bắt đầu xem xét thêm những vấn đề khác, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài. Cuối cùng cậu kết luận anh bị sang chấn do phải tiếp nhận quá nhiều chuyện cùng lúc, dẫn đến thần kinh không ổn định rồi ngất đi.
Ngồi chăm người yêu, Khải Luân ngắm nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn mờ, lòng không ngừng cầu mong cho Đình Trường bình an vô sự. Đã lâu lắm rồi cậu không có nhiều thời gian để ngắm nhìn anh, dường như lượng công việc đè nặng đã làm cho cả hai ít có thời gian dành cho nhau hơn. May mắn thay, tình cảm của họ vẫn còn đó, vẫn luôn sâu nặng và không ngừng phát triển tốt hơn.
Cậu nâng bàn tay anh lên, đặt lên môi mình, nước mắt nhịn không được rơi xuống: “Đình Trường… xin lỗi vì không dành nhiều thời gian cho anh hơn.”
Cậu áy náy tự trách, chủ yếu là về việc bản thân đã lơ là tình trạng sức khoẻ của anh, không còn chăm sóc anh nhiều như lúc trước. Việc được chọn làm người dẫn dắt linh hồn đã ngốn đi quá nhiều thời gian của cả hai, đồng thời còn lấy đi khoảng thời gian bên nhau. Cậu đinh ninh rằng cả hai người còn cả đời để sống cùng nhau, ấy mà giờ đây, khi thấy anh ngất đi trước mắt mình, cậu mới nhận ra, không gì là mãi mãi. Cậu với anh có lẽ chỉ có kiếp này ở cùng nhau, và kiếp sau, chắc gì còn ở bên nhau nữa?
Khải Luân cúi xuống hôn lên trán anh, nụ hôn dịu dàng mang theo tình yêu của cậu. Bỗng mí mắt Đình Trường hơi run lên, đôi mắt nhắm nghiền giờ mở ra, trong thoáng chốc cảm giác áp bức từ anh phát ra làm Khải Luân giật mình. Vẫn là gương mặt đó, đường nét đó, nhưng mà giờ đây có gì đó khác lắm.
Đình Trường nhìn Khải Luân chăm chú, nhưng đôi mắt trống rỗng vô hồn. Cậu lo lắng ôm mặt anh, liên tục hỏi han. Dần dần con ngươi tối đen của anh mới lấy lại chút ánh sáng, anh ngước mặt qua nhìn cậu, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, nụ cười ân cần thay bao lời muốn nói.
“Anh không sao, em đừng lo quá!” Nụ cười của anh tựa ánh mặt trời, làm đáy lòng Khải Luân bình yên lại.
Cậu gật đầu, chạy vào bếp lấy cháo đã nấu sẵn và vẫn còn nóng, mang vào cho Đình Trường. Anh dựa lên thành giường, yêu thương nhìn cậu. Khải Luân đút cháo cho anh, nhưng cả hai tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện vừa rồi.
Bầu không khí gần gũi ấm áp của hai người làm cho mọi thứ xung quanh nóng lên, có phần ám muội. Đình Trường lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ, chợt anh cảm nhận thấy thứ gì đó sục sôi trong huyết quản của mình.
Ma quỷ lướt qua bên khung cửa sổ như ảo giác, chúng đang tụm lại không ngừng quấy nhiễu tâm trí Đình Trường. Đôi mắt ma quỷ như có ma lực hút anh vào chiều không gian ảo, rồi đè ép anh ở đó, trở thành tay sai cho quỷ dữ.
Đình Trường chưa bao giờ thấy căm ghét ma quỷ như bây giờ, dường như mọi thứ mà anh có đều đã bị bọn nó cướp đi, từ gia đình cho đến bà cố ngoại. Anh ngước lên nhìn Khải Luân, gương mặt hiện lên vô vàn cảm xúc.
Giống như gương mặt đang khóc của một đứa trẻ, lại giống như gương mặt vô cảm của một kẻ chẳng còn gì. Khải Luân không rõ, cậu chỉ biết, anh lúc này trông vô cùng cô đơn.
Cậu ôm chầm lấy anh, dịu dàng hôn lên khắp mặt. Anh siết chặt lưng cậu, nuốt ngược nước mắt vào trong. Anh căm thù bọn ma quỷ, anh muốn giết chúng, muốn để cho bọn chúng phải nếm trải những gì anh đã trải qua, muốn ăn tươi nuốt sống chúng vào bụng, để chúng không bao giờ còn cơ hội trở vào vòng luân hồi. Dòng máu ác quỷ trỗi dậy, cướp đoạt lương tri nhân loại thuộc về Đình Trường.
Sứ giả địa ngục cuối cùng cũng thu phục được tên ác quỷ kia. Hắn quay trở lại gốc cây nọ, đáy mắt ẩn hiện sát khí nồng đậm. Những con quỷ xung quanh đã bị bọn Đình Trường và Khải Luân thu phục hết, hơn một nửa trong số chúng đã bị bà cố ngoại của Đình Trường dẫn đi đầu thai, nên số lượng mà hắn còn nắm trong tay rất ít. Hắn điên tiết lên muốn gom hết các linh hồn bị phong ấn trong thân cây nhưng lại không cách nào phá được phong ấn ấy. Từ bao giờ thằng nhóc khốn kiếp ấy lại có năng lực mạnh như thế?
Bọn quỷ này do hắn cố tình thu thập khắp nơi ấy mà giờ chúng đã chạy mấy hết phân nửa, khiến hắn tức vô cùng. Nhìn bóng dáng Khải Luân khuất sau cánh cửa, sứ giả địa ngục hừ mạnh, rồi biến mất sau làn khói mờ ảo.
Khải Luân nhanh chóng đặt Đình Trường lên giường, xuống bếp hứng nước ấm để lau người cho anh. Cậu chẳng rõ vì sao anh ngất, chỉ biết giờ người anh đổ đầy mồ hôi lạnh, gương mặt vốn tuấn tú nay lại xám ngắt, cơ thể lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc.
Nỗi lo lắng ngày một dâng trào, đến mức cậu vừa lau mình cho anh vừa nhịn không được suy nghĩ lung tung. Cậu nghĩ không biết có khi nào anh bị nhập không, nhưng lại nhớ ra việc này dường như là không thể, bởi từ nãy đến giờ cậu không hề thấy có con ma nào lãng vãng gần anh, chứ đừng nói nhập hồn vào.
Khải Luân bắt đầu xem xét thêm những vấn đề khác, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài. Cuối cùng cậu kết luận anh bị sang chấn do phải tiếp nhận quá nhiều chuyện cùng lúc, dẫn đến thần kinh không ổn định rồi ngất đi.
Ngồi chăm người yêu, Khải Luân ngắm nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn mờ, lòng không ngừng cầu mong cho Đình Trường bình an vô sự. Đã lâu lắm rồi cậu không có nhiều thời gian để ngắm nhìn anh, dường như lượng công việc đè nặng đã làm cho cả hai ít có thời gian dành cho nhau hơn. May mắn thay, tình cảm của họ vẫn còn đó, vẫn luôn sâu nặng và không ngừng phát triển tốt hơn.
Cậu nâng bàn tay anh lên, đặt lên môi mình, nước mắt nhịn không được rơi xuống: “Đình Trường… xin lỗi vì không dành nhiều thời gian cho anh hơn.”
Cậu áy náy tự trách, chủ yếu là về việc bản thân đã lơ là tình trạng sức khoẻ của anh, không còn chăm sóc anh nhiều như lúc trước. Việc được chọn làm người dẫn dắt linh hồn đã ngốn đi quá nhiều thời gian của cả hai, đồng thời còn lấy đi khoảng thời gian bên nhau. Cậu đinh ninh rằng cả hai người còn cả đời để sống cùng nhau, ấy mà giờ đây, khi thấy anh ngất đi trước mắt mình, cậu mới nhận ra, không gì là mãi mãi. Cậu với anh có lẽ chỉ có kiếp này ở cùng nhau, và kiếp sau, chắc gì còn ở bên nhau nữa?
Khải Luân cúi xuống hôn lên trán anh, nụ hôn dịu dàng mang theo tình yêu của cậu. Bỗng mí mắt Đình Trường hơi run lên, đôi mắt nhắm nghiền giờ mở ra, trong thoáng chốc cảm giác áp bức từ anh phát ra làm Khải Luân giật mình. Vẫn là gương mặt đó, đường nét đó, nhưng mà giờ đây có gì đó khác lắm.
Đình Trường nhìn Khải Luân chăm chú, nhưng đôi mắt trống rỗng vô hồn. Cậu lo lắng ôm mặt anh, liên tục hỏi han. Dần dần con ngươi tối đen của anh mới lấy lại chút ánh sáng, anh ngước mặt qua nhìn cậu, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, nụ cười ân cần thay bao lời muốn nói.
“Anh không sao, em đừng lo quá!” Nụ cười của anh tựa ánh mặt trời, làm đáy lòng Khải Luân bình yên lại.
Cậu gật đầu, chạy vào bếp lấy cháo đã nấu sẵn và vẫn còn nóng, mang vào cho Đình Trường. Anh dựa lên thành giường, yêu thương nhìn cậu. Khải Luân đút cháo cho anh, nhưng cả hai tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện vừa rồi.
Bầu không khí gần gũi ấm áp của hai người làm cho mọi thứ xung quanh nóng lên, có phần ám muội. Đình Trường lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ, chợt anh cảm nhận thấy thứ gì đó sục sôi trong huyết quản của mình.
Ma quỷ lướt qua bên khung cửa sổ như ảo giác, chúng đang tụm lại không ngừng quấy nhiễu tâm trí Đình Trường. Đôi mắt ma quỷ như có ma lực hút anh vào chiều không gian ảo, rồi đè ép anh ở đó, trở thành tay sai cho quỷ dữ.
Đình Trường chưa bao giờ thấy căm ghét ma quỷ như bây giờ, dường như mọi thứ mà anh có đều đã bị bọn nó cướp đi, từ gia đình cho đến bà cố ngoại. Anh ngước lên nhìn Khải Luân, gương mặt hiện lên vô vàn cảm xúc.
Giống như gương mặt đang khóc của một đứa trẻ, lại giống như gương mặt vô cảm của một kẻ chẳng còn gì. Khải Luân không rõ, cậu chỉ biết, anh lúc này trông vô cùng cô đơn.
Cậu ôm chầm lấy anh, dịu dàng hôn lên khắp mặt. Anh siết chặt lưng cậu, nuốt ngược nước mắt vào trong. Anh căm thù bọn ma quỷ, anh muốn giết chúng, muốn để cho bọn chúng phải nếm trải những gì anh đã trải qua, muốn ăn tươi nuốt sống chúng vào bụng, để chúng không bao giờ còn cơ hội trở vào vòng luân hồi. Dòng máu ác quỷ trỗi dậy, cướp đoạt lương tri nhân loại thuộc về Đình Trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.