Điền Duyên

Chương 67: Âm trái dương sai hiểu lầm

Hương Thôn Nguyên Dã

14/06/2017

Hoàng Tước Nhi đưa tay vào đống trong xiêm y trên tấm phản bên cạnh nàng kéo ra hai cái tã, nhỏ giọng nói: "Tại đây."

Hoàng đại nương nhìn đống đồ gần trong gang tấc, muốn nói lại không biết nói cái gì, liền đi ra ngoài.

Hoàng Tước Nhi vội đi theo.

Đi tới bên người Đỗ Quyên, nàng cũng không có đưa tã cho cữu nãi nãi, mà ôm Đỗ Quyên bỏ vào trong nôi, cho nàng nằm sấp giúp nàng thay tã.

Tẩu tử Hoàng đại nương không phòng bị, bị nàng ôm Đỗ Quyên đi, vội vàng kêu lên: "Ái dà, cẩn thận rớt! Để cho ta làm. Sao ngươi thay được!"

Tước Nhi cũng không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Ta biết làm."

Nói xong, tách cái mông nhỏ của Đỗ Quyên ra, dùng một khối tã sạch sẽ cẩn thận lau một lần trước, sau đó thay một cái tã sạch sẽ khác, động tác hết sức quen thuộc.

Mọi người ngây người nhìn.

Hoàng đại nương nhếch miệng cười, cau mày nói: "Ta đã lau mông nàng một lần, ngươi lại lau thêm một lần. Uổng phí một cái tã sạch. Đâu có chiều chuộng như vậy?"

Hoàng Tước Nhi ngẩng đầu, sợ hãi nói: "Ta lập tức giặt."

Vinh Tử và Ngọc Trân đi tới, ngạc nhiên nhìn Hoàng Tước Nhi, khen: "Tước Nhi thật có khả năng. Nhỏ như vậy đã biết chiếu ứng muội muội."

Đỗ Quyên mặc tã xong, xoay người một cái liền ngồi dậy.

Tinh thần chấn hưng!

Thấy nàng đã sạch sẽ, Vinh Tử vỗ tay muốn ôm nàng.

Ngọc Trân cười vội vàng chen vào phía trước nàng, nói: "Để cho ta ôm một lúc."

Đỗ Quyên níu lấy Hoàng Tước Nhi, vịn cổ nàng không buông tay.

Thân mình tiểu thư tỷ thấp, đứng bên cạnh nôi thực dễ dàng với tới.

Đợi Hoàng Tước Nhi ôm chặt nàng, nàng liền chỉ ra bên ngoài "ách a" kêu lên.

Lâm Xuân lập tức nói: "Muội muội muốn đi ra ngoài chơi."

Hoàng Tước Nhi cẩn thận liếc nhìn nãi nãi, đưa tã trên tay cho Lâm Xuân, ôm lấy Đỗ Quyên đi ra ngoài. Nhìn từ phía sau, thân thể nho nhỏ kia lắc lắc run run, làm cho người lo lắng không thôi.

Đỗ Quyên lại cười lớn.

Lâm Xuân vội chạy tới nhặt lên một khối tã bẩn của Đỗ Quyên, đối với Cửu Nhi nói: "Đi, giặt tã đi." Nói xong chạy như bay đuổi theo.

Cửu Nhi cũng đuổi theo, vừa lớn tiếng hỏi: "Ngươi biết giặt tã?"

Lâm Xuân cũng không quay đầu lại đáp: "Tước Nhi tỷ tỷ giặt."

Vinh Tử ở phía sau vội la lên: "Tước Nhi, ngươi ôm Đỗ Quyên làm sao mà giặt?"

Tình hình này không khiến Hoàng đại nương tự hào, ngược lại cảm thấy mất mặt mũi, không khỏi nổi trận lôi đình, nhìn theo bóng Hoàng Tước Nhi mắng: "Tước Nhi, ngươi tìm chết a! Để muội muội rớt vào mương, coi ta không đánh ngươi. Để tã ở đằng kia, đợi mẹ ngươi buổi chiều giặt."

Hoàng Tước Nhi dừng chân lại, quay đầu nói: "Tã có thỉ, không thể giặt chung."

Hoàng đại nương nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nghe khẩu khí của cháu gái tựa hồ thường xuyên làm việc này.

Rốt cuộc nàng vì sĩ diện không nhịn được, kêu Đại Nữu đi giúp Hoàng Tước Nhi.

Hoàng Tước Nhi cũng không muốn người giúp, nàng đặt Đỗ Quyên ngồi trên một tảng đá lớn, để Lâm Xuân và Cửu Nhi ở bên cạnh đỡ, tự mình cầm kia hai miếng tã chạy đến bên mương ngồi xổm xuống xát lên.

Đỗ Quyên và Lâm Xuân, Cửu Nhi vui cười không ngừng, vì muốn Hoàng Tước Nhi nghe xong an tâm.

Đại Nữu đứng bên cạnh, nghi hoặc nhìn tiểu đường muội: sao nàng thích cười như vậy chứ?

Hoàng Tước Nhi giặt xong, thật nhanh chạy vào viện, vắt tã lên cây sào trúc phơi đồ rồi mới đi ra ôm Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên không muốn về nhà, chỉ chỉ về cách vách.

Lâm Xuân lập tức nói: "Đi nhà ta chơi."

Hoàng Tước Nhi do dự sợ trong nhà người gọi nàng.

Nếu tìm không thấy, nói không chừng nãi nãi sẽ mắng nàng.

Đỗ Quyên nhìn biểu tình của nàng là biết nàng lo lắng cái gì, nên bỏ ý niệm né tránh đi. Nhận mệnh nghĩ, ngồi một hồi thì tốt rồi, những người này cơm nước xong sẽ đi.

Cũng may sau khi trở về, nói cười một hồi rồi ăn cơm.

Bày 2 bàn, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn.

Cho dù Phùng Thị bắt đầu chuẩn bị từ vài ngày trước, bữa cơm này không thể so với nhà mẹ nuôi của Đỗ Quyên, không phải là hơn chút thịt heo làm món mặn, món ăn thôn quê duy nhất là thịt thỏ.

Con thỏ là Nhậm Tam Hòa cho .

Chung quy hắn không đành lòng. Đêm 30 giao thừa, hắn cho Hoàng gia hai con thỏ.

Trong buổi tiệc, ca ca nhà mẹ đẻ Hoàng đại nương đối với Nhậm Tam Hòa thập phần thân thiết, hỏi thăm rất nhiều.

Đáng tiếc, Nhậm Tam Hòa tích chữ như vàng, có vẻ cao thâm khó lường.

Lâm Đại Mãnh tới đây cũng không vì ăn uống, bởi vậy qua loa ứng phó vài ly rượu, ăn một chén cơm, lấy cớ buổi tối Lâm Đại Đầu mời khách, liền cáo từ, hướng cách vách đi.

Nhậm Tam Hòa tự nhiên cũng đi theo.

Lúc sắp đi, lại theo dõi chặt chẽ Vinh Tử, bởi vì nàng lại ôm Đỗ Quyên.

Vợ Đại Mãnh lấy cớ đệ muội muốn cho Đỗ Quyên bú sữa, cũng ôm nàng đi.

Hoàng đại nương không giữ lại được, chỉ để bọn họ đi.

Bọn họ đi khỏi, Hoàng đại nương cùng tẩu tử hợp kế, theo tình hình lúc nãy, tám chín phần mười là Nhậm Tam Hòa coi trọng Vinh Tử.

Hoàng đại nương muốn Phùng Thị đi Lâm gia hỏi Nhậm Tam Hòa.

Nếu đúng như vậy, buổi tối sẽ thỉnh huynh đệ Lâm gia và Nhậm Tam Hòa tới nhà Hoàng lão Nhị ăn cơm, mọi người sẽ thương nghị hôn sự và nhận thân thích. Như vậy lấy thân phận hai cụ mời khách, có vẻ trịnh trọng.

Vốn việc này nên để Hoàng Lão Thực đi hỏi nhưng nàng sợ Hoàng Lão Thực không biêt cách hỏi.

"Đi mau về mau không thôi nấu cơm không kịp."

Hoàng đại nương cảm thấy việc này nắm chắc, bởi vậy lòng như lửa đốt.

Tuy Phượng Cô cảm thấy Nhậm Tam Hòa không coi trọng chất nữ mình thật là đáng tiếc, nhưng không thể làm bà bà mất hứng, vội cười nói: "Nương đừng nóng vội. Đồ ăn trong nhà đều là có sẵn. Trong khi đợi đại tẩu trở về, chúng ta qua chuẩn bị trước. Cha và nương, đại cậu, đại mợ tiếp khách, ngồi xuống uống chén trà là vừa."

Hoàng đại nương hài lòng gật đầu, đối với tẩu tử nói: "Vợ lão nhị làm việc tin được."

Một mặt thúc giục Phùng Thị đi.

Phùng Thị không để các nàng đợi lâu, rất nhanh đã trở lại.

Nàng mang về tin tức không may: Nhậm Tam Hòa nói trước mắt hắn không muốn thành thân.

Mọi người ngây ngốc.

Hoàng đại nương kinh ngạc nghĩ, đây là chuyện gì?

Rõ ràng vừa rồi thấy hắn luôn nhìn Vinh Tử, tình cảnh đó ngay cả ngốc tử cũng có thể nhìn ra hắn đối với Vinh Tử động tâm, sao đến lúc làm mai lại không chịu?



Chị dâu nàng cũng không thể tiếp thu sự thật này, kéo Phùng Thị lại hỏi.

Phùng Thị đành phải giải thích một lần nữa, nói Nhậm Tam Hòa đúng là nói như vậy.

Hoàng đại nương nhìn Phùng thị, bỗng nhiên sinh nghi, cảm thấy nhất định là nàng không muốn mối hôn sự này thành công. Lại nghĩ sâu xa hơn: trước mắt không muốn thành thân, là muốn đợi thêm mấy năm? Nàng nhớ rõ, Phùng Thị có một tiểu muội muội, năm trước từng đến qua. Không phải là nàng muốn gả muội muội mình cho Nhậm Tam Hòa nên cố ý dùng lời này qua loa tắc trách mình chứ?

Hoàng đại nương càng nghĩ càng thấy có lý, trầm mặt nói: "Nhà lão Đại, 'thà hủy mười tòa miếu, không hủy một môn thân', có người nào như ngươi làm việc như vậy sao?"

Phùng Thị nghe xong mạc danh kỳ diệu, hỏi: "Nương, sao nói lời này?"

Hoàng đại nương không muốn dây dưa với nàng, sưng mặt nói: "Trong lòng ngươi tự biết."

Nói xong, quay đầu đối với tẩu tử nói: "Ta đi hỏi mẹ nuôi Quyên Nhi."

Tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng khẽ gật đầu, nhìn Phùng Thị tươi cười liền nhạt đi.

Phùng Thị không nói được, nghẹn khuất.

Hoàng đại nương tự thân xuất mã, đi tới Lâm gia.

Vợ Đại Mãnh đang cùng vợ Đại Đầu ở phòng bếp nấu cơm chiều.

Hoàng đại nương tới, trước cười làm lành nói vài câu nhàn thoại, hỏi Đỗ Quyên có thể ăn sữa chưa, có khóc nháo hay không.

Vợ Đại Đầu cười nói: "Không nháo! Đỗ Quyên chưa bao giờ khóc, rất ngoan."

Vợ Đại Mãnh cũng tham gia nói: "Lão nhân gia, ngươi thật có phúc! Có một cháu gái tốt như vây, trong thôn ai thấy cũng khen!"

Lúc này Hoàng đại nương cảm thấy rất tự hào, vội khiêm tốn nói đều do mẹ nuôi chiếu ứng nàng, lại cảm tạ vợ Đại Đầu, nói may mà nàng cho cháu gái bú sữa, nàng mới có thể lớn như vậy.

Vợ Đại Đầu thích nghe lời này, cười không khép miệng.

Vợ Đại Mãnh cho rằng Hoàng đại nương tới đón Đỗ Quyên, ai ngờ nàng đứng lải nhải nửa ngày cũng không đi. Chị em dâu các nàng bận rộn đến mức xoay quanh, lúc xoay người đụng phải nàng vài lần, không khỏi thắc mắc.

Trong bụng nàng vừa động, liền hỏi: "Đại nương tới đón Đỗ Quyên?"

Hoàng đại nương tìm không ra cớ để bắt đầu, nghe vậy vội gật đầu nói: "Ai! Cháu gái của ta rất thích đứa bé này. Hỏi nàng ăn sữa xong chưa, muốn ôm về chơi."

Vợ Đại Mãnh vội nói: "Đỗ Quyên, Cửu Nhi và Lâm Xuân đang ở trong phòng chơi."

Hoàng đại nương nói: "Vậy ta đi ôm. Còn có một việc muốn làm phiền mẹ nuôi nàng giúp hỏi một chút." Nói xong, nhân tiện nói ra ý định, thỉnh nàng đi hỏi ý Nhậm Tam Hòa.

Nàng cho rằng vợ Đại Mãnh không biết việc này, ai ngờ nàng trả lời: "Vừa rồi đệ muội đến cũng nói việc này. Ta đã đi hỏi qua Nhậm huynh đệ. Hắn nói trước mắt không muốn thành thân."

Hoàng đại nương ngây ngẩn cả người.

Thì ra Phùng Thị với Nhậm Tam Hòa có chút nhút nhát, một mình không dám đi hỏi, mới kéo theo Đại Mãnh.

Hoàng đại nương sửng sốt nhưng không chết tâm, hỏi tới: "Mẹ nuôi nàng, ngươi có thể nói rõ không? Là người mặc xiêm y hồng, lúc nãy ôm Đỗ Quyên. Ngươi cũng đừng chỉ sai người. Ta thấy Nhậm tiểu ca luôn nhìn chằm chằm nàng mà. Nếu không có ý tứ thì nhìn chằm chằm người ta làm cái gì?"

Vợ Đại Mãnh ngạc nhiên nói: "Có chuyện này sao?"

Hoàng đại nương mạnh mẽ gật đầu, nói Nhậm Tam Hòa nhìn Vinh Tử không chớp mắt, tình cảnh đó khẳng định có ý tứ, "Hắn có ý kiến gì, nói ra mọi người thương lượng. Ca tẩu ta và cháu đều là người rất dễ nói chuyện."

Vợ Đại Mãnh lắc rũ bớt nước trên tay rồi lau vào tạp dề, ha hả cười nói: "Vậy ta lại giúp đại nương đến hỏi một chút. Yên tâm, ta sẽ hỏi hắn: có phải nhìn cô gái ôm Đỗ Quyên không. Nếu không, nhìn chằm chằm người ta như vậy làm chi? Nếu là muốn đợi thêm hai năm thì nói ra, người ta cũng có thể chờ. Có đúng như vậy không, đại nương?"

Hoàng đại nương nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng gật đầu nói: "Chờ nổi, chờ nổi! Cháu gái ta năm nay mới mười lăm. Còn nhỏ đâu!"

Vì thế, vợ Đại Mãnh lien đi vào phòng chính hỏi Nhậm Tam Hòa.

Nhậm Tam Hòa nghe xong vẻ mặt rất đặc sắc: kinh ngạc, nổi giận, xanh hồng luân phiên.

Yên lặng nửa ngày không nói, Lâm Đại Mãnh và Lâm Đại Đầu đều theo dõi hắn.

Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ta vừa vào cửa đã nhìn thấy nàng suýt làm té Đỗ Quyên, ta liền nhìn chằm chằm nàng. Sau đó Đỗ Quyên muốn... muốn đi tiểu, nàng cũng không đưa đi, ta lại nhìn chằm chằm nàng. Đỗ Quyên đi cầu trên tã, nàng lại ghét bỏ, nói thối, ta lại nhìn chằm chằm nàng..."

Nói đến đây thì ngưng lại nhưng mọi người đều hiểu. Sở dĩ hắn nhìn chằm chằm Vinh Tử, tuyệt không phải vì tiểu cô nương xinh xắn, mà là trách nàng không chăm sóc tốt cho Đỗ Quyên.

Lâm Đại Mãnh một ngụm trà phun đầy bàn.

Lâm Đại Đầu cũng ha ha cười rộ lên.

Vợ Đại Mãnh dùng sức nén cười, hai má nghẹn đến đỏ bừng.

Nàng không nói câu nào, xoay người rời đi.

Đi đến ngoài cửa, đứng lại, hai mắt nhìn trời, suy nghĩ phải nói chuyện này với Hoàng đại nương như thế nào.

Suy nghĩ một lát, nàng đã nghĩ xong.

Việc này cứ tình hình thực tế nói, chỉ là nói mềm mại chút.

Không nói rõ ràng, bên Hoàng đại nương không từ bỏ ý định thì việc này chưa xong. Nếu nói quá trực tiếp lại sợ tổn thương mặt mũi ca tẩu nhà mẹ đẻ Hoàng đại nương. Khi không đắc tội với người nàng cũng không làm.

Vì thế, nàng hớn hở trở lại phòng bếp, vỗ tay cười đối với Hoàng đại nương nói: "Ta đã nói lão nhân gia ngươi có phúc mà! Ta cũng không biết nói như thế nào cho tốt!"

Hoàng đại nương thấy nàng như vậy, mừng đến tâm ngứa, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cười không khép được miệng, hỏi thẳng: "Là thành sao? Ta đã nói mà, Nhậm tiểu ca đối với Vinh Tử như vậy nhưng là... Hi! Chúng ta lớn tuổi như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua, còn có thể nhìn lầm sao?"

Trong lòng vợ Đại Mãnh "lộp bộp" một chút, thầm nghĩ hỏng rồi, diễn hơi quá.

Nàng vội cười hì hì khoát tay nói: "Không phải! Không phải nói cái kia —— chuyện đó vẫn không thành. Nhậm huynh đệ nói trước mắt không muốn thành thân. Ta đang nói Đỗ Quyên! Đại nương, lão nhân gia, ngươi thật có một cháu gái tốt. Người trong thôn ai thấy mà không khen! Đó là người gặp người thích nha!"

Nụ cười trên mặt Hoàng đại nương không kịp rút đi đã bị lời của nàng làm tỉnh mộng.

Nàng định hỏi cho rõ, lại nói Nhậm tiểu ca muốn chờ thêm hai năm mới thành thân cũng không sao, bọn họ chờ nổi, ai ngờ vợ Đại Mãnh lại khen Đỗ Quyên. Nói vừa nhanh lại vang dội, còn mang theo một trận cười giòn tan, nàng chen miệng không lọt.

Người ta khen cháu gái nàng, đương nhiên nàng cảm thấy có mặt mũi.

Nhưng khen vào lúc này có chút không đúng lúc.

Nếu Đỗ Quyên lớn tuổi chút, dù chỉ 10 tuổi thì còn có thể thuyết minh Nhậm Tam Hòa coi trọng Đỗ Quyên, nhưng trước mắt nàng còn đang bú sữa mà.

Nàng trương mặt không biết làm sao. Đợi vợ Đại Mãnh bớt cười lại, mới lắp bắp hỏi: "Mẹ nuôi nàng, rốt cuộc Nhậm tiểu ca có ý gì?"

Vợ Đại Mãnh thấy nói nhiều như vậy nàng còn chưa hết hy vọng, biết lừa gạt không xong, nên giải thích: "Nhậm huynh đệ nha, hắn cũng thích Đỗ Quyên đứa bé này này..."

Hoàng đại nương hoảng sợ, cả kinh kêu lên: "Hắn thích Đỗ Quyên?"

Vợ Đại Mãnh gật đầu nói: "Đúng rồi!"

Chợt thấy sắc mặt nàng cổ quái, ý niệm thoáng qua liền biết nàng hiểu sai, vội vỗ tay nói: "Coi miệng của ta kìa, lời nói không rõ ràng. Đại nương! Lão nhân gia ngươi cũng đừng có hiểu sai. Nhậm huynh đệ cảm thấy Đỗ Quyên làm người vui. Gia gia, nãi nãi ta cũng nói như vậy. Nói tương lai Đỗ Quyên có đại phúc khí. Hai người cứ chờ hưởng phúc đi!"

Vợ Đại Đầu sẳng giọng: "Tẩu tử, ngươi không nói rõ ràng làm ta cũng giật mình."

Hoàng đại nương vội sắp điên, nghĩ 'đại phúc khí' cũng để nói sau.

"Mẹ nuôi nàng, ngươi cứ nói đi, Nhậm tiểu ca có thích Vinh Tử hay là sao?"

Nàng dứt khoát trực tiếp hỏi.

Vợ Đại Mãnh cười nói: "Đại nương đừng nóng vội..."

Hoàng đại nương bĩu môi, nàng có thể không vội sao?

"... Nhậm huynh đệ thấy Đỗ Quyên dễ thương. Mỗi lần thấy nàng đều muốn nhìn, muốn chơi đùa một hồi. Hôm nay vừa vào cửa, hắn liền nhìn về phía Đỗ Quyên. Vừa vặn Vinh Tử đang bế Đỗ Quyên, cũng không biết sao, thiếu chút nữa làm rớt Đỗ Quyên. Hắn không yên lòng nên nhìn chừng cả nửa ngày. Sau đó Đỗ Quyên muốn đi tiểu..."

Nàng cũng không dài dòng. Triệt để thay đổi phương cách, đem duyên cớ nói rõ ràng.



Tóm lại, bởi vì Nhậm Tam Hòa quan tâm Đỗ Quyên mới nhìn nàng, không phải là nhìn Vinh Tử.

Cho nên, hắn đối với Vinh Tử một điểm ý tưởng cũng không có.

Vì sợ Hoàng đại nương vì mặt mũi không nhịn được, vợ Đại Mãnh khen Đỗ Quyên đến mức "Thiên thượng thiếu có, địa hạ Vô Song" (trên trời hiếm thấy, dưới đất không có người thứ hai), ý tứ là người ta như vậy đều bởi vì cháu gái ngươi.

Hoàng đại nương nhất thời khó có thể tiêu hóa chuyện vợ Đại Mãnh "đánh giá cao" Đỗ Quyên, giống như lúc trước Hoàng Tước Nhi ăn một chén lớn thịt, không thể tiêu hóa bị đau bụng.

Cả người nàng giống như bị chia ra làm hai, một nửa đối phó với ngực bị đau, một nửa lại cười khan đối với vợ Đại Mãnh nói: "Thì ra là như vậy! Chuyền này ta hiểu. Không có việc gì, không thành cũng không sao. Ha hả! Đa tạ mẹ nuôi nàng. Ta đi đây! Nga, ta ôm Đỗ Quyên về luôn."

Vợ Đại Mãnh bất động thanh sắc quan sát sắc mặt nàng, vừa cười nói: "Vừa rồi ta đi ngang qua, thấy trong phòng không động tĩnh, chắc là mấy đứa nhỏ đều ngủ. Nếu không chờ Đỗ Quyên tỉnh, ta đưa nàng qua."

Hoàng đại nương vội nói: "Hay để ta ôm về. Sao để cho các ngươi tiếp đến đưa đi. Mọi người buổi tối qua bên ta ăn cơm, lát nữa chúng ta phải đi. Cữu nãi nãi nàng cũng thích Đỗ Quyên, muốn ôm đi chơi."

Vợ Đại Mãnh đành phải nói: "Vậy đại nương đợi chút, ta đi ôm Đỗ Quyên ra."

Cháu gái của người ta, nàng không thể không buông.

Nàng không muốn để Hoàng đại nương ôm đi, sợ nàng thấy Nhậm Tam Hòa sẽ xấu hổ, bởi vì đi ra ngoài phải đi qua nhà chính.

Đỗ Quyên trong lúc ngủ mơ bị Hoàng đại nương ôm về nhà.

Cũng không phải là không ôm về là không thể, là Hoàng đại nương lấy cớ mà thôi.

Trở lại nhà đại nhi tử, Hoàng đại nương còn chưa hòa hoãn lại.

Mãi đến khi giao Đỗ Quyên cho Phùng Thị ôm vào phòng, nàng mới ngồi xuống trước chậu than, đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của tẩu tử, nghĩ nên nói như thế nào.

Đầu xuân thời tiết vẫn rất lạnh. Vừa qua bữa trưa, mặt trời đã yếu hẳn, bên ngoài lạnh âm âm. Cho nên mọi người vừa đi vào là ngồi vây quanh chậu than bên góc tường, vừa cắn hạt dưa vừa cười.

Hoàng đại nương thấy Phùng Thị vào phòng, đơn giản nói thẳng —— không nói thẳng nàng cũng nói không rõ a, vì thế đem chuyện đã xảy ra nói một lần.

Giống như Hoàng đại nương, chị dâu nàng cũng không thể tiếp thu sự thật này.

Điều này sao có thể chứ?

Một nam nhân còn trẻ như vậy lại chú ý một đứa bé còn bú sữa, ai tin?

Cho dù bộ dạng Đỗ Quyên thảo nhân hỉ, đùa hai câu là thôi, có thể cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy sao? Ngay cả cha ruột, Hoàng Lão Thực cũng không lúc nào cũng nhìn chằm chằm khuê nữ như vậy!

Nàng luôn lặng lẽ đánh giá Nhậm Tam Hòa, rõ ràng hắn nhìn Vinh Tử bao lâu, thật sự ánh mắt đều nhìn thẳng.

Chết nàng cũng không tin hắn không có ý với Vinh Tử!

Nhưng lần này tiểu cô đích thân đi hỏi, cửa thân này cũng do nàng thu xếp, nàng sẽ không gạt mình.

Mọi người đều trầm mặc.

Lúc Hoàng đại nương trở về, Vinh Tử biết muốn nói đến việc hôn nhân của mình, không tiện ngồi trước mặt nghe, vội kéo Ngọc Trân đi tới nhà xí bên ngoài.

Lúc trở về, nhìn thấy sắc mặt nãi nãi và cô nãi nãi, nàng biết việc hôn nhân không thành.

Nàng tận lực làm dường như không có việc gì. Ngồi buống bên chậu than, dùng một cây nhánh cây gảy than lửa,kêu Ngọc Trân."Đưa nắm hạt dưa cho ta."

Thiếu nữ muốn che giấu nhưng cũng không che giấu được vẻ thất lạc trên mặt.

Bà nội nàng rất đau lòng, không muốn ở lại đây, nhìn Hoàng đại nương nói: "Lão Đại! Chúng ta ăn cũng ăn, uống cũng uống, đi về thôi."

Một câu làm xúc động tâm Hoàng đại nương, đáy lòng toát ra một cỗ hoả, quay vào phòng hô: "Nhà lão Đại, ngươi đi ra đây! Trời không còn sớm, chúng ta trở về nấu cơm cũng không kịp, thì ở lại đây làm thêm một bữa đi. Cũng không làm khó ngươi. Đem đồ ăn dư gom lại, mang con thỏ kia nướng lên, chưng chút cá, thịt khô, nấu chút nấm và măng, lại nấu đậu hủ, đối phó một bữa thôi."

Phùng Thị nghe xong khí nộ: mỗi lần bà bà nói chuyện là có thể làm tức chết nàng!

Nói thật dễ nghe, không cần khó khăn, đem đồ ăn dư gom lại, lại đem đồ ăn trong nhà nấu thêm một lần —— không phải buổi trưa nàng đã làm những món này sao!

Làm thì làm đi, cuối cùng còn thêm một câu "Đối phó một bữa thôi".

Phí tâm thu xếp như vậy chỉ có thể tính là "đối phó", vậy nếu là không đối phó nên làm cái gì bây giờ?

Dù trong nhà nàng còn giấu bao nhiêu món ăn thôn quê không nấu cho bọn họ ăn. Hoàng Lão Thực không biết săn thú.

Nàng tức giận đến cả người phát run, phẫn nộ nhìn một đám người ngồi bên ngoài mà không biết làm sao: không lẽ nàng xông ra, trước mặt những người này tranh cãi ầm ĩ một trận với bà bà sao?

Cuối cùng, nàng thẫn thờ đi ra ngoài, không nói tiếng nào vào phòng bếp.

Hoàng đại nương ngồi nhàn thoại với đám người.

Qua một lát, không khí đã tốt lên.

Cũng đúng thôi, việc hôn nhân không thành là thường có, không đáng vì việc này mà nổi lửa.

Tiếng nói chuyện phía ngoài rất nhanh đánh thức Đỗ Quyên. Nàng liền đứng lên, nhìn kỹ chung quanh, thì ra đã về nhà, đang ngủ trên giường.

Hoàng Tước Nhi đang ngồi ở bên giường, nhìn thấy nàng tỉnh lại, lập tức cười.

Nàng tiến lên đưa tay sờ đũng quần của nàng, cảm thấy vẫn khô ráo, rất hài lòng, nhỏ giọng hỏi: "Muốn tiểu tiểu không?"

Đỗ Quyên không muốn tiểu, ôm cổ nàng, hai người cùng nhau lăn ngã vào giường.

Hai chị em thực ăn ý, đều im lặng cười, sợ kinh động người bên ngoài.

Hoàng Tước Nhi nhìn khuôn mặt trắng hồng vừa tỉnh ngủ của muội muội, nhịn không được dùng môi đụng một cái, cảm thấy thập phần vui vẻ.

Kỳ thật nàng kỳ muốn hôn một cái, nhưng dùng miệng cắn mặt muội muội, nàng cảm thấy không được tốt, cho nên thường cẩn thận chạm một chút, hoặc là nhẹ nhàng cọ má.

Mặt của muội muội bóng loáng như vải lụa, cọ thực thoải mái.

Hai người chơi một hồi, Đỗ Quyên muốn tiểu, liền kêu "vụt vụt".

Không có biện pháp, con nít thay đổi bất thường, tiểu tiện nói đến thì đến.

Hoàng Tước Nhi vội vàng xuống giường đi ra ngoài.

Mặc dù bên ngoài có rất nhiều người, nàng cũng không dám gọi. Chuyện vừa rồi nàng cũng mơ mơ hồ hồ nghe được, trực giác nãi nãi và đại cữu nãi nãi đều mất hứng, nên nàng chạy vào phòng bếp gọi Phùng thị.

Phùng Thị không trách Tước Nhi nhiều chuyện, nàng cũng không trông cậy vào bà bà giúp đưa Đỗ Quyên đi tiểu.

Vì thế, nàng bỏ dở chuyện trong bếp, đi vào phòng mang Đỗ Quyên đi tiểu.

Thấy nàng vào phòng, Hoàng đại nương tức giận hỏi: "Cơm chín chưa?"

Phùng Thị quay đầu lại nói: "Chưa chín đâu."

Hoàng đại nương thấy nàng nửa ngày không ra, cho rằng nàng giở tính tình, cao giọng nói: "Cơm chưa xong ngươi còn ở trong phòng cằn nhằn. Phượng Cô một người làm hết sao ? Nàng đang giúp ngươi đó, ngươi đừng có lười nhác ."

Phùng Thị tràn ngập lửa giận, lớn tiếng nói: "Ta cho Đỗ Quyên đi tiểu!"

Hoàng đại nương nghe xong, lửa giận đang bị kiềm hãm liền bốc cao tám trượng, cả giận nói: "Chúng ta nhiều người ngồi ở đây, vẫn không thể cho nàng đi tiểu sao? Chê chúng ta tay thô sợ làm rớt khuê nữ ngươi?"

Lời này thật ứng với chuyện lúc nãy, chị dâu nàng định khuyên cũng không muốn lên tiếng.

Hoàng đại nương càng nói càng tức, vứt một nắm hạt dưa trên tay vào chậu than, cao giọng nói: "Một nha đầu thôi mà ngươi nuông chiều thành như vậy! Túi tã ở trên người có gì mà lo lắng? Trẻ con nhà ai không phải nửa ngày một ngày mới đổi tã một lần. Ai giống nha đầu kia kỹ như vậy, muốn cũng phải có mệnh đó; không có mệnh đó, sống trong nhà nghèo phải có dáng vẻ của người nghèo. Ăn mặc cũng phải nói, ngươi có bản lĩnh mua mấy nha đầu đến hầu hạ nàng, ta liền phục ngươi. Đẹp mặt, có phúc ở trong núi này, trưởng thành cũng gả cho hán tử trong núi, tưởng còn có thể làm nương nương ..."

Đỗ Quyên nghe được trợn mắt há hốc mồm ——

Nàng chỉ muốn đi tiểu thôi, sao lại mượn đề tài phát huy như vậy?

Nãi nãi phát lửa lớn như vậy, ở giữa có chuyện gì mà nàng không biết?

Phùng Thị rốt cuộc không thể nhịn được nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook