Điền Duyên

Chương 102: Ba đóa hoa tỷ muội

Hương Thôn Nguyên Dã

04/08/2017

Gian phòng kia Đỗ Quyên đã bỏ chút tâm tư trang trí.

Điển hình là bộ giường La Hán, vốn do Hoàng Lão Thực và Nhậm Tam Hòa ở trong núi tìm hai cây nam mộc, mất hết vài ngày chuyển về. Nhậm Tam Hòa lại dùng gỗ còn dư lại khi chế biến gia cụ lúc thành thân, ủy thác Lâm gia chế luyện.

Vì không dễ dàng thỉnh thợ mộc giỏi, Đỗ Quyên liền giật giây cha mẹ, đơn giản đem bình phong, thùng đều chế tác ra, vật liệu gỗ không đủ, thì có sao làm vậy.

Vì việc này, Hoàng đại nương mắng tới cửa, nói đại nhi tử không giúp huynh đệ, cần thợ mộc không giao cho huynh đệ mình, lại cho người ngoài làm, tức giận đến ghê gớm.

Nói tới thì đúng là có lý.

Bởi vậy, Hoàng Lão Thực và Phùng Thị đều nói không ra lời.

Đỗ Quyên đã sớm phòng bị chuyện này, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Lúc trước nàng đã hỏi qua nãi nãi, nãi nãi nói nhị thúc đánh một cái giường đòi 800 văn, "Nãi nãi, nhà chúng ta nào có tiền, trừ phi đem ta bán. Ta đi năn nỉ lão thái thái nhà mẹ nuôi. Lão thái thái thấy ta đáng thương, mới gọi Lâm gia gia giúp ta làm cái giường này. Cũng không lấy tiền, nương ta đưa ba con gà mái đẻ trứng và một bình thịt vụn."

800 văn cũng không mắc, vấn đề là Đỗ Quyên không thích nhị thúc làm.

Lâm gia làm bộ giường này, nếu tính tiền công ít nhất phải ba bốn lượng bạc. Nhưng bọn họ đâu cần tính toán nhỏ nhặt như vậy, huống hồ Nhậm Tam Hòa còn dạy Lâm Xuân và Cửu Nhi, tình cảm cũng lớn.

Hoàng đại nương cả giận nói: "Ngươi không có tiền, nói với ta, mang ba con gà đến, nhị thúc ngươi còn không giúp ngươi làm?"

Đỗ Quyên nghe xong thực khinh bỉ, đây là rõ ràng gài thân nhân chặt người quen.

Thật phải mời nhị thúc đến cửa, ba con gà khẳng định không đủ, còn không biết há mồm cần phải bao nhiêu tiền đâu.

Bởi vậy nói: "Ta có gọi nhị thúc hỗ trợ đánh thùng, nãi nãi nói nhị thúc không rảnh. Kéo vài ngày, ta mới tìm mẹ nuôi."

Hoàng đại nương cậy mạnh nói: "Đánh một cái thùng thì không rảnh. Ngươi muốn đánh hai cái giường, còn có rất nhiều thứ khác, ta khẳng định kêu hắn gác những việc khác qua một bên."

Kỳ thật lý do chân chính là: đánh một cái thùng, đều là huynh đệ sao không biết xấu hổ đòi tiền công, đương nhiên nàng từ chối. Nếu làm hai cái giường và thật nhiều dụng cụ, vậy thì có thể tính tiền công. Đại nhi tử cũng ngượng ngùng không thể không cho.

Đỗ Quyên khi đó đã sáu tuổi, miệng nhỏ phá lệ lưu loát, bùm bùm nói: "Nãi nãi sợ chúng ta không trả tiền công làm thùng đi? Đánh rất nhiều thứ thì đễ tính tiền công. Nhưng mà nhà ta vẫn không trả nổi. Đánh rất nhiều thứ mà chỉ đưa ba con gà, sợ nhị thúc không bằng lòng đâu, mất công lại chậm trễ nhiều ngày công. Mẹ nuôi ta đau lòng ta, mới đòi một ít tiền công, kêu trong nhà giúp ta làm giường."

Hoàng đại nương thấy nha đầu kia nói chuyện một điểm không cãi được, lần nữa tức giận đến ngực đau.

Nàng ghét nhất va chạm với Đỗ Quyên. Nói cũng nói không lại, mắng lại mắng không ra. Nếu mắng quá ác độc, chọc nàng khóc nháo lên, lại càng "kinh thiên động địa". Cho nên trong đáy lòng có chút sợ nàng, bởi vậy quay đầu mắng Phùng thị.

Đỗ Quyên vội chặn trước, cười hì hì nói: "Nãi nãi đừng nóng giận, nhà chúng ta có việc lại mời nhị thúc là được. Bàn bát tiên trong phòng khách, bốn băng ghế, còn có một cái giường cho phòng ngủ, thùng gỗ, lại giúp cha đánh 2 ngăn tủ, 3 miệng thùng. Tiền công ba con gà có được hay không?"

Hoàng đại nương buộc miệng mắng: "Ngươi coi nhị thúc ngươi như trâu bò mà sai sử hả?"

Đỗ Quyên vô tội nháy mắt nói: "Ông nuôi đánh nhiều đồ, làm xong chỉ cần ba con gà thôi. Vốn là nói không cần tiền, là ta ngượng ngùng, cương quyết đưa a."

Hoàng đại nương bị nàng nghẹn đến á khẩu không trả lời được, nghẹn ở ngực không thể đi xuống.

Cuối cùng, trò khôi hài này như cũ Hoàng đại nương bỏ đi mới kết thúc.

Hơn nữa trước mắt, Đỗ Quyên đang cùng Hoàng Tước Nhi ngồi nói chuyện trên giường La Hán, bỗng nhiên Phùng Thị nhấc một thùng nước ấm tiến vào, đi ra phía sau giường nói: "Đi tắm."

Đỗ Quyên vội nói: "Nương! Để đó đi, ta và tỷ tỷ tới khiêng."

Phùng Thị nói: "Ngươi đừng làm, cùng Hoàng Ly cởi đồ đi."

Nói xong, đổ nước vào tắm thùng gỗ, rồi từ phía sau giường đi ra. Đi ra ngoài cũng không nhìn Đỗ Quyên, đi thẳng ra ngoài, lại bưng ba thùng nước ấm tiến vào, đổ đầy hơn nửa thùng tắm.

Đỗ Quyên có chút lý giải tâm tình của nàng, chắc nàng cho rằng mình không ở Hoàng gia lâu nên có chút luyến tiếc. Trước kia, nước tắm đều do nàng và Hoàng Tước Nhi khiêng vào, trước nay không phiền toái cha mẹ.

Nàng thở dài, thúc giục Hoàng Ly thoát y tắm rửa.

Bình thường tắm rửa, không phải nàng tắm cho Hoàng Ly, là Hoàng Tước Nhi làm.

Hôm nay tiểu nha đầu nháo muốn nhị tỷ tắm cho.



Thùng tắm rửa thùng đặt ở góc tường phía sau giường, cao hơn một thước.

Lúc làm cái thùng này cũng bị Phùng Thị ngăn trở, có thể thấy được mỗi một hạng mục Đỗ Quyên muốn làm, đều cực không dễ dàng. Phùng Thị nói, trong nhà đã có thùng tắm, còn làm, đó không phải là lãng phí tiền sao?

Ai ngờ Nhậm Tam Hòa nghe xong nói, thùng này hắn sẽ bỏ tiền ra làm.

Phùng Thị không còn lời để nói.

Vì thế, ba vị cô nương Hoàng gia có thùng tắm riêng.

Đỗ Quyên phấn chấn nói với Đại ca ca Lâm gia, người sẽ làm thùng gỗ: phía dưới đáy thùng gỗ khoét một lỗ tròn, khi tắm dùng nút gỗ bịt lại, tắm xong thì tháo nó ra.

Cống thoát nước do Đỗ Quyên tự mình thiết kế, từ chân tường thông ra ngoài.

Phía dưới thùng tắm chôn một cái rương gỗ kín nửa thước dài rộng, sâu một thước, ở nắp thùng làm một cái lỗ tròn. Lỗ tròn trên nắp thùng và lỗ thùng tắm kề nhau, dùng một đoạn ống trúc nối với nhau, cống thoát nước sẽ kín kẽ không chảy nước ra ngoài.

Ở hậu viện đào một cái thông đạo, chôn hai cây trúc dài đã được thông ruột, nối thẳng tới nhà vệ sinh, là giải quyết xong vấn đề đổ nước tắm.

Lâm gia đại ca nghe trọn vẹn thiết kế của Đỗ Quyên, cao hứng cực, cảm thấy học được phương pháp mới, bởi vậy gấp rút một ngày cho làm xong, ngay cả phòng Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng làm.

Điều này cũng không khó khăn gì, sau này rất nhiều người thôn Thanh Tuyền đều làm như vậy.

Trong sương mù mông mông, 2 bé gái mặt đối mặt ngồi trong thùng tắm, nghe tiếng nước chảy "hoa hoa", hoà lẫn âm thanh nũng nịu trẻ con của Hoàng Ly: "Kể tiếp một chuyện nữa, tiếp một chuyện nữa."

Đỗ Quyên vừa để cho đứa bé kỳ lưng, vừa cười nói: "Ngươi còn không chịu đứng lên? Để nước lạnh, đại tỷ làm sao mà tắm? Đợi lên trên giường kể tiếp."

Tắm rửa ấm áp như vậy, xong lên trên giường nằm một cái, đảo mắt là ngủ, nàng có thể tránh được chuyện khổ sai này.

Hoàng Ly không mắc mưu, lắc lắc cái mình nhỏ kêu lên: "Lên giường là ngủ. Ta không muốn ngủ. Ngươi ra trước đi, gọi đại tỷ tỷ vào. Ngươi vừa mặc quần, vừa kể chuyện xưa."

Hoàng Tước Nhi ở trước giường nghe xong, phốc xuy cười một tiếng.Đỗ Quyên tức giận cù lét nách nàng nói: "Cả ngày chúng ta đều bị ngươi sai sử quay vòng vòng, đến buổi tối cũng không cho nghỉ. Ngươi thật là quỷ quái..."

Phía sau giường truyền ra tiếng cười của Hoàng Ly, cười đến mức không kịp thở. Trước kêu đại tỷ, rồi lại kêu nương, nói nhị tỷ khi dễ nàng, đập nước rầm vang.

Bởi không có ai để ý nàng, nàng đành cùng Đỗ Quyên xin khoan dung.

Trong phòng bếp, Phùng Thị ngồi trước bếp lò, nghe văng vẳng tiếng cười đùa của 2 khuê nữ, im lặng không lời gì để nói. Qua ít ngày nữa, trong nhà vẫn như vậy sao?

Có thể thêm một nhi tử hay không?

Hay là nhà kia không chịu nhận, không trả con cho nàng?

Đỗ Quyên còn ở lại Hoàng gia hay không?

...

Đối với tương lai, trong lòng nàng có nỗi sợ hãi không tên.

Cố gắng tưởng tượng bộ dáng nhi tử nhưng không thể nhớ nổi, cuối cùng ngây ngốc.

Ba tỷ muội trong khuê phòng náo loạn một trận. Rốt cuộc Đỗ Quyên và Hoàng Ly dậy.

Trong màn hơi nước mông lung, hai thân thể nhỏ trắng nõn kề nhau lau khô mình mặc quần áo. Tuy Hoàng Ly nhìn không mập nhưng tay chân nhỏ lại tròn vo, thập phần rắn chắc. Đỗ Quyên mảnh khảnh hơn, tựa như hoa sen mới nở.

Đỗ Quyên rốt cuộc hiểu, vì sao khi Hoàng Ly còn nhỏ người khác thích bẹo nàng, bởi vì thịt nàng trắng mịn non mềm, thân thể nhỏ sờ thập phần mềm mại. Nàng thập phần thích xoa nắn Hoàng Ly.

Hai chị em thay đồ ngủ. Sau khi chui vào chăn, Hoàng Ly liền thúc giục Đỗ Quyên kể chuyện xưa.

Nhưng Đỗ Quyên nhớ thương Lý Đôn, muốn tĩnh tâm nghĩ về hắn, bởi vậy lúc nói có chút không yên lòng.



Hoàng Ly lập tức phát hiện, nháo Đỗ Quyên, thậm chí cưỡi lên người nàng.

Đỗ Quyên bị nàng nháo vừa nhột vừa bị đè, kêu to cười to lên.

Hoàng Tước Nhi ở phía sau giường hỏi: "Hai ngươi nháo gì vậy?"

Phùng Thị đi vào thêm nước ấm cho Hoàng Tước Nhi, thấy bọn họ nháo không chịu nổi, mắng: "Hoàng Ly, ngươi ngứa da à?"

Hoàng Ly vội xoay người xuống lăn qua một bên.

Đỗ Quyên thở nói: "Nương, suyt chút Hoàng Ly đè gãy xương sườn của ta."

Phùng Thị nói: "Nàng muốn chết a! Ai kêu ngươi chìu nàng? Ngươi không biết đánh nàng hả?"

Đỗ Quyên cười nói: "Ta không đánh nàng. Ngày mai làm thêm một cái giường cho ta và đại tỷ ngủ, để nàng ngủ một mình trên giường này, xưng vương xưng bá cũng mặc kệ."

Hoàng Ly nghe xong không chịu nói: "Không cho! Không cho ngủ bên trong."

Đỗ Quyên cố ý nghi ngờ nói: "Hoàng Ly, ngươi nói đi, cha là người thành thật số một, nương cũng hiền lành, tỷ đặc biệt văn tĩnh, ta là bé gái ngoan nhất thôn Thanh Tuyền, sao chỉ có ngươi bá đạo như vậy, không giống chúng ta chứ?"

Hoàng Tước Nhi nghe xong "xuy" một tiếng cười rộ lên.

Phùng Thị cũng không nhịn được, nói tiếp: "Nàng vốn không phải là người nhà chúng ta. Là ta năm ấy lên núi đánh thổ sản vùng núi, nhặt được."

Đỗ Quyên giòn giã cười to.

Đúng là thật thật giả giả, phân không rõ thật giả.

Hoàng Ly còn nhỏ, tưởng lời của mẹ là thật, không do dự oà khóc.

Đỗ Quyên vội vàng xoay người, đem nàng ôm vào ngực dỗ dành: "Đồ ngốc, chút xíu nhãn lực cũng không có. Nương đang ghẹo ngươi đó! Ngươi không nghe ra sao? Nếu thật nhặt ngươi về, chúng ta có thể thích ngươi như vậy sao? Ngươi cho là chúng ta kẻ dở hơi à!"

Nghe thế Hoàng Ly mới không lên tiếng.

Đỗ Quyên lại dạy nói: "Sau này, mặc kệ ai nói chuyện gì, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng. Người ta nói cái gì thì tin cái đó thì dễ bị lừa gạt."

Phùng Thị đối diện giường trong nói: "Ngươi còn dạy nàng? Không dạy còn muốn thành tinh kia!"

Rồi hướng về Hoàng Tước Nhi nói: "Tước Nhi, đừng đổ nước. Ta đi thêm nước nóng rồi cũng tắm luôn."

Hoàng Tước Nhi vội nói: "Ta đi nấu chút nước nóng, thay nước cho nương tắm."

Đỗ Quyên lại nói: "Nương cũng thật là, ba người chúng ta tắm chung bồn nước, còn không chịu thay nước. Không phải là không có củi đốt."

Phùng Thị nói: "Ta là một bà già đâu cần chú ý như vậy. Các ngươi còn nhỏ, trên người sạch sẽ, mỗi ngày mỗi tắm rửa, đâu có bẩn nhiều!"

Nói xong đi ra ngoài múc nước.

Cho dù nàng bị Đỗ Quyên sửa lại rất nhiều nhưng vấn không đổi được thói quen keo kiệt cũ.

Hoàng Tước Nhi đành phải giữ lại nước cũ, rồi lên giường.

Nghĩ nương sẽ trở lại đây tắm rửa, trong chốc lát cũng ngủ không được, nên chụm đầu với Đỗ Quyên và Hoàng Ly nói chuyện.

Nàng và Đỗ Quyên nói tới chuyện an bài sắp xếp cho vài ngày cuối năm: ngày mai tổng vệ sinh, ngày kia tạc bánh trôi, ngày sau nữa làm đậu hủ, bún xào (dùng để nấu "bún thịt")... Rồi nói đến ba mươi tháng chạp.

Đang nói bị Hoàng Ly ngắt lời, khắp giường nghe nàng líu ríu, hỏi lung tung đủ thứ chuyện.

Phùng Thị khiêng nước vào. Tắm xong lại không về phòng của mình, xà đến giường khuê nữ, ngồi ở một đầu, cùng tỷ muội nàng trò chuyện giết thì giờ.

Đêm đông tựa hồ phá lệ ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook