Chương 294: Cô gái bỏ trốn (2)
Hương Thôn Nguyên Dã
31/08/2018
Đỗ Quyên quả thật bị dọa.
Có khách từ phương xa tới, bất luận thế nào, nên có khuôn mặt tươi cười đón chào mới đúng, nhưng hai chân nàng làm thế nào cũng không động, trong lòng bất an mãnh liệt.
Nàng đại khái cũng có thể đoán ra, người bò qua Hoàng Phong Lĩnh ngày hôm qua, chính là hai chủ tớ trước mặt, chỉ không biết còn một người nữa đi đâu.
Tảm Lao Yên không thể đến tìm nàng!
Đỗ Quyên không tự chủ quay nhìn Hoàng Nguyên.
Lúc này Hoàng Nguyên rất mờ mịt, đầu óc trống rỗng.
Tảm Lao Yên thấy hai người đều không nói không động, trong lòng trầm xuống, thân tâm đau đớn, đôi chân nhất thời đứng không vững, trước mắt bỗng tối đen, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hồng Linh kinh hô một tiếng, hai tay vội đỡ.
Hoàng Nguyên thế này mới bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, sau đó tâm loạn như ma chạy tới, lẩm bẩm nói với thiếu nữ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Tảm cô nương, ngươi đây là... Ngươi đây là..."
Hai chữ "tội gì" ở đầu lưỡi hắn vòng vòng mấy lần cũng không phun ra được.
Tảm Lao Yên vô lực nhìn hắn một cái, lại an tâm cười.
Thần sắc Đỗ Quyên ngây ngốc, trong đầu chỉ toát ra hai chữ: bỏ trốn!
Để tiểu thư quý tộc này tịnh thân ra cửa, chỉ mang thêo một nha hoàn, trèo non lội suối, bò qua Hoàng Phong Lĩnh đến tìm nơi nương tựa lý do duy nhất chính là bỏ trốn, bất cứ lý do khác đều không vững.
Không chờ nàng nghĩ lại, Tảm Lao Yên đã cầm cự không nổi, té xỉu.
Hoàng Nguyên kinh hoảng đỡ lấy, lại thấy phỏng tay, quay đầu nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên hít sâu một hơi, bước nhanh tới, cười nói với Hồng Linh: "Để cho ta."
Nói xong, ôm ngang Tảm Lao Yên lên, đi vào phòng trong.
Vừa đi vừa hướng phòng bếp hô: "Hoàng Ly, ngươi đến đây!"
Hoàng Ly chạy vội đi ra kêu: "Làm gì nhị tỷ tỷ..."
Nói giữa chừng rồi sững sờ nhìn cô gái trên tay Đỗ Quyên, kinh hô: "Tảm tỷ tỷ?", rồi không dám tin nhìn Hồng Linh phía sau, "Sao các ngươi tới đây?"
Đỗ Quyên không đáp lại mà phân phó: "Đi đỡ Hồng Linh."
Hoàng Ly vội đáp ứng, tiến lên đỡ lấy Hồng Linh đang miễn cưỡng chống đỡ.
Hoàng Nguyên cũng đỡ lấy bao phục trên vai Hồng Linh, tâm loạn như ma theo sau Đỗ Quyên đi vào phòng. Phía sau, Hoàng Tiểu Bảo há hốc miệng, ngây ngốc nhìn bọn họ.
"Là thân thích nhà ai?"
Một thợ mộc Lâm gia hỏi.
Hoàng Tiểu Bảo không biết trả lời như thế nào.
Một thợ mộc khác nghi ngờ nói: "Có phải bọn họ là nhà ông ngoại không? Xem ra từ ngoài núi đến, chắc là Phùng gia."
Hoàng Tiểu Bảo muốn nói "Không phải", lại e bọn họ truy vấn, đành giả khờ.
Hắn xem tình hình này, sợ là chốc lát cũng không ăn cơm được, vì thế xoay người nhặt cái bào lên, vùi đầu làm việc.
Hai thợ mộc kia thấy kỳ quái, chạy đi Tây sương tìm thợ làm ngói nói chuyện.
Lại nói Đỗ Quyên, cõng Tảm Lao Yên vào phòng mình, đặt trên giường La Hán, sau đó cùng Hoàng Ly múc nước, lấy thuốc và vải bông đến trị thương cho chủ tớ các nàng.
Không cần nghĩ, chân các nàng khẳng định không còn hình dạng.
Có thể nhìn thấy tay Tảm Lao Yên đã bị trầy trụa chảy máu.
Hoàng Nguyên sững sờ nhìn bàn tay thon dài kia, trên tay đầy đường cắt ứa máu, móng tay tất cả đều bị gãy tận gốc. Hắn nhịn không được tâm run lên.
Nhất thời Hoàng Tước Nhi cũng tiến vào, hỏi rõ người tới là "Tảm cô nương", tuy không biết thân phận cụ thể, nhưng cũng biết chính là người ngày hôm qua bò qua Hoàng Phong Lĩnh, cảm thấy buồn bực lại thương tiếc, nên cùng Đỗ Quyên Hoàng Ly bận rộn.
Sau khi chuẩn bị xong, Đỗ Quyên nói với Hoàng Nguyên: "Ngươi đi ra ngoài trước."
Hoàng Nguyên liếc mắt nhìn người nằm trên giường rồi vội vàng lui ra ngoài.
Thấy thế Đỗ Quyên mới giúp Tảm Lao Yên cởi giày. Khi nàng nhìn thấy lòng bàn chân huyết nhục mơ hồ kia, tâm cũng hung hăng co rút, Hoàng Ly kinh hô một tiếng rồi che miệng lại.
Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, lại giúp Tảm Lao Yên cới quần ra.
Quả nhiên, đầu gối nàng cũng bị trầy trụa, sưng đỏ lên.
Bên kia, Hoàng Tước Nhi giúp Hồng Linh, cũng là kinh hô liên tục.
May mắn nay điều kiện Hoàng gia tốt chút, không chỉ có sẵn thuốc trị thương, còn có thật nhiều dược thảo. Bởi vậy tỷ muội Đỗ Quyên mới có thể nhanh chóng xử lý vết thương cho chủ tớ Tảm gia.
Đang bận rộn, Đỗ Quyên biết rõ Tảm Lao Yên đã tỉnh lại, còn đang nhìn nàng, nhưng nàng không ân cần thăm hỏi hoặc nói gì, thậm chí cũng không nhìn mặt nàng.
Đỗ Quyên không biết nói gì với nàng.
Nàng cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì.
Ngược lại Hoàng Ly khẽ giọng an ủi Tảm Lao Yên vài câu, nhưng cảm thấy không khí khác lạ nên cũng câm miệng, một lòng bôi thuốc băng bó.
Bên ngoài hành lang, Hoàng Nguyên kinh ngạc đứng nhìn, suy nghĩ trăm điều.
Bỗng nhiên một trận tiếng cười nói truyền đến, Hoàng Lão Thực và Phùng Thị từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy Hoàng Nguyên, Phùng Thị vội hỏi sao đứng kia không ăn cơm, vừa lớn tiếng kêu Hoàng Tước Nhi, kêu dọn cơm cho đệ đệ ăn trước, ăn xong rồi hắn đi tư thục lên lớp.
Lâm gia thợ mộc nói tiếp: "Nhà ngươi có khách."
Phùng Thị đến gần Hoàng Nguyên, thuận miệng hỏi: "Ai tới ?"
Hoàng Nguyên nhẹ giọng nói: "Tảm cô nương."
Phùng Thị đang kéo khăn vấn trên đầu xuống, phủi bụi bậm trên người, nghe vậy nửa ngày mới phản ứng kịp, ngừng tay, thất kinh hỏi: "Tảm cô nương? Ngươi nói Tảm cô nương ở phủ thành?"
Hoàng Nguyên gật gật đầu.
Mặc dù Phùng Thị nghi hoặc, nhưng cũng cao hứng, vội hỏi: "Ở đâu?"
Hoàng Nguyên quay đầu, ý bảo ở trong phòng.
Phùng Thị biết nàng đang ở trong phòng tỷ muội Đỗ Quyên, liền đi vào.
Rất nhanh, Hoàng Nguyên nghe bên trong truyền ra tiếng nương nhiệt tâm tiếp đón cùng tiếng kêu sợ hãi, "Đây là làm sao? Ái dà, thật là khổ! Ngươi cô nương này, muốn đến sao không báo tin trước để cho người đi đón ngươi. Nếu không nữa thì, ngươi cùng Lâm Xuân về chung cũng được a. Sao lại thành cái dạng này? Tay, chân, vậy phải làm sao bây giờ!"
Hoàng Lão Thực nghe nói Tảm Lao Yên tới, cũng hết sức cao hứng, cũng muốn đi vào xem.
Hoàng Nguyên vội vàng kéo hắn lại, không cho hắn đi, nói không có phương tiện.
Hoàng Lão Thực liền dừng bước lại.
Trong phòng, bởi vì Phùng Thị đến, không khí cuối cùng vui vẻ hơn. Hàn huyên một lúc, Đỗ Quyên thấy nương nói không dứt, vội vàng nói: "Nương, phải ăn cơm, ăn cơm trước đi. Tảm cô nương các nàng cũng mệt mỏi, ăn cơm nghỉ ngơi một chút, đợi tinh thần tốt hơn, mọi người lại trò chuyện."
Phùng Thị vội gật đầu, gọi đem thức ăn vào.
Hoàng Ly vui vẻ nói với Tảm Lao Yên: "Vận khí các ngươi tốt, ngày hôm qua ca ca mới bắn một đầu nai, buổi trưa có thịt nai kho tàu ăn..."
Hồng Linh vội vàng nói: "Trên người cô nương có thương, phải ăn thanh đạm ..."
"Hồng Linh!" Tảm Lao Yên khẽ giọng quát bảo Hồng Linh ngưng lại, rồi hướng Phùng Thị mỉm cười nói, "Mặc kệ cái gì đều tốt, vãn bối không kén chon, chỉ là phải phiền toái vài vị tỷ muội."
Nói xong liếc mắt nhìn tỷ muội Đỗ Quyên.
Phùng Thị vội cười nói không phiền toái, cũng có món ăn thanh đạm.
Hồng Linh âm thầm hối hận đã nói lỡ, nhìn nhìn tiểu thư lại cảm thấy xót xa.
Vừa rồi đến đã nhìn tình cảnh Hoàng gia không sót cái gì, so với nông hộ bình thường ở nông thôn, có lẽ coi như giàu có chỉnh tề, nhưng đối với các nàng đã quen ở hào môn thâm trạch mà nói, thật sự là vô cùng thê thảm. Đồ ăn, nói vậy là có thịt đã không sai rồi. Xem Hoàng Ly nói đến thịt nai hai mắt sáng lên là biết —— ẩm thực có gì mà kiêng kị chứ?
Cho nên, Phùng Thị nói có thanh đạm, nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Đỗ Quyên cười gật đầu với Tảm Lao Yên, cũng không giải thích, đỡ Phùng Thị đi ra ngoài. Một đường đi, thấp giọng trách nàng: "Không phải đã nói nương đừng ra ruộng sao? Tại sao lại đi! Nương chính là vết thương lành đã quên đau."
Phùng Thị vui sướng nói: "Buổi chiều không đi, để các ngươi khỏi lải nhải nói ta, so với nãi nãi, ngươi còn giống bà bà ta hơn."
Hoàng Ly bật cười, Hoàng Tước Nhi cũng cười.
Đi tới bên ngoài, Đỗ Quyên nhìn thấy Hoàng Nguyên chỉ đơn giản nói ăn cơm.
Hoàng Nguyên lặng lẽ nhìn nàng một cái, mím chặt môi.
Rất nhanh, mẹ con nàng thu xếp xong: vì sợ làm ồn đến chủ tớ Tảm Lao Yên, nên bưng đồ ăn bưng đi Tây sương, tiếp đón Hoàng Tiểu Bảo và đám thợ thủ công ăn cơm.
Trên bàn, Lâm gia thợ mộc hỏi người tới là ai.
Hoàng Lão Thực vừa định nói chuyện, Hoàng Nguyên đã cướp lời nói: "Là một vị thân thích của ta trước kia."
Hoàng Lão Thực thấy nhi tử như vậy, hiếm khi thông minh ngậm miệng.
Tiếp theo, Hoàng Nguyên chuyển đề tài, người nọ mới không hỏi tới.
Chỉ có Hoàng Tiểu Bảo lo âu nhìn Hoàng Nguyên.
Trong phòng bếp, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi rửa nồi nhóm lửa, một lần nữa nấu chút cháo ngô, múc hai chén lớn canh nấm từ một cái nồi khác, thêm chút thức ăn khác, cùng Hoàng Ly bưng vào trong phòng.
"Tảm tỷ tỷ, ăn vài miếng trước rồi ngủ tiếp."
Hoàng Ly vui tươi hớn hở nói, vừa dùng bát gỗ nhỏ đựng cháo.
Đỗ Quyên tiến lên đỡ Tảm Lao Yên và Hồng Linh ngồi dậy, lấy đệm lót phía sau lưng cho nàng tựa vào đầu giường, vừa nói: "Nấu chút cháo bắp ngô, múc ăn cũng tiện."
Tảm Lao Yên vội tạ nàng phí tâm.
Hồng Linh thấy thanh bần như vậy, thay tiểu thư ủy khuất nhưng không thể nói, mắt đỏ lên.
Vì tay chủ tớ các nàng đều quấn thật dày vải bông, Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly đút cho các nàng. Tảm Lao Yên kiên trì không cho, nhất định tự mình ăn.
Đỗ Quyên cười nói: "Trên tay các ngươi có thương tích, nếu cầm không vững, đổ canh lên giường, các ngươi ngượng ngùng, chúng ta cũng phiền toái, có phải không?"
Tảm Lao Yên ngây ngẩn cả người.
Hoàng Ly cũng cười nói: "Tảm tỷ tỷ đừng khách khí, để ta đút đi."
Tảm Lao Yên hết cách, đành mặc cho các nàng hầu hạ.
Lập tức, Đỗ Quyên đút Tảm Lao Yên, Hoàng Ly đút Hồng Linh.
Mới uống hai muỗng canh, Tảm Lao Yên kinh ngạc hỏi: "Đây là canh gì, sao ngon như thế?"
Hồng Linh cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Ly.
Thật ra nàng đồi với ẩm thực Hoàng gia không ôm hy vọng gì, ai ngờ canh vừa vào miệng, mùi vị thơm ngon nàng chưa từng được ăn, sao không kỳ quái?
Hoàng Ly thấy các nàng như vậy, đắc ý cực, cướp lời nói: "Là tro thụ hoa! Hôm qua mới nhặt về, rất tươi ngon, còn có thịt nai, cho nên ta nói các ngươi tới đúng lúc."
Tảm Lao Yên chăm chú nhìn vào Đỗ Quyên nói: "Tay nghề nấu nướng của Hoàng cô nương thật tốt."
Đỗ Quyên lại cười nói: "Ở nông thôn nghèo khổ, chỗ tốt duy nhất là rau thịt đều tươi ngon, đồ ăn làm ra so với trong thành đã hơn một bậc, trù nghệ là nhân tố tiếp theo."
Tảm Lao Yên giật mình, cúi đầu chuyên tâm ăn canh.
Nàng uống một chén lớn canh nấm, lại ăn cháo ngô.
Kết quả, hương vị lần nữa làm các nàng chấn động, mấy thứ thô ráp rẻ tiền cũng có thể làm ra hương vị ngon như thế, thật khiến các nàng không dám coi khinh Hoàng gia.
Hồng Linh hết sức vui sướng an tâm, cảm thấy như vậy mới phải, thương thế tiểu thư hẳn sẽ nhanh khỏi. Tâm tình tốt hơn, nàng nói cũng nhiều hơn, tò mò hỏi Hoàng Ly nhiều vấn đề.
Đỗ Quyên cùng Tảm Lao Yên lại lẳng lẽ một người đút, một người ăn.
Các nàng ăn xong lại bưng nước đến cho các nàng súc miệng, Đỗ Quyên mới nói: "Các ngươi an tâm ngủ một giấc đi. Bên ngoài có người làm việc, sẽ có chút ồn ào, thỉnh chấp nhận chút. Ta sẽ nói bọn hắn nhỏ chút."
Tảm Lao Yên vội nói không sao, các nàng cứ tự tiện.
Hoàng Ly nói: "Ta ở bên ngoài hiên thêu thùa may vá, Tảm tỷ tỷ có việc kêu một tiếng, ta sẽ nghe thấy."
Tảm Lao Yên vội tạ nàng săn sóc, nhìn theo tỷ muội các nàng đi ra ngoài.
Hồng Linh chờ các nàng đi khuất mới nhỏ giọng nói với Tảm Lao Yên: "Tiểu thư, so với tưởng tượng của chúng ta tốt hơn..."
Tảm Lao Yên khẽ quát nói: "Đừng nói lung tung! Nên ngủ dưỡng thần."
Hồng Linh vội ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Tảm Lao Yên nhìn ra cửa sổ xuất thần, một hồi lâu mới ngủ.
Có khách từ phương xa tới, bất luận thế nào, nên có khuôn mặt tươi cười đón chào mới đúng, nhưng hai chân nàng làm thế nào cũng không động, trong lòng bất an mãnh liệt.
Nàng đại khái cũng có thể đoán ra, người bò qua Hoàng Phong Lĩnh ngày hôm qua, chính là hai chủ tớ trước mặt, chỉ không biết còn một người nữa đi đâu.
Tảm Lao Yên không thể đến tìm nàng!
Đỗ Quyên không tự chủ quay nhìn Hoàng Nguyên.
Lúc này Hoàng Nguyên rất mờ mịt, đầu óc trống rỗng.
Tảm Lao Yên thấy hai người đều không nói không động, trong lòng trầm xuống, thân tâm đau đớn, đôi chân nhất thời đứng không vững, trước mắt bỗng tối đen, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hồng Linh kinh hô một tiếng, hai tay vội đỡ.
Hoàng Nguyên thế này mới bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, sau đó tâm loạn như ma chạy tới, lẩm bẩm nói với thiếu nữ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Tảm cô nương, ngươi đây là... Ngươi đây là..."
Hai chữ "tội gì" ở đầu lưỡi hắn vòng vòng mấy lần cũng không phun ra được.
Tảm Lao Yên vô lực nhìn hắn một cái, lại an tâm cười.
Thần sắc Đỗ Quyên ngây ngốc, trong đầu chỉ toát ra hai chữ: bỏ trốn!
Để tiểu thư quý tộc này tịnh thân ra cửa, chỉ mang thêo một nha hoàn, trèo non lội suối, bò qua Hoàng Phong Lĩnh đến tìm nơi nương tựa lý do duy nhất chính là bỏ trốn, bất cứ lý do khác đều không vững.
Không chờ nàng nghĩ lại, Tảm Lao Yên đã cầm cự không nổi, té xỉu.
Hoàng Nguyên kinh hoảng đỡ lấy, lại thấy phỏng tay, quay đầu nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên hít sâu một hơi, bước nhanh tới, cười nói với Hồng Linh: "Để cho ta."
Nói xong, ôm ngang Tảm Lao Yên lên, đi vào phòng trong.
Vừa đi vừa hướng phòng bếp hô: "Hoàng Ly, ngươi đến đây!"
Hoàng Ly chạy vội đi ra kêu: "Làm gì nhị tỷ tỷ..."
Nói giữa chừng rồi sững sờ nhìn cô gái trên tay Đỗ Quyên, kinh hô: "Tảm tỷ tỷ?", rồi không dám tin nhìn Hồng Linh phía sau, "Sao các ngươi tới đây?"
Đỗ Quyên không đáp lại mà phân phó: "Đi đỡ Hồng Linh."
Hoàng Ly vội đáp ứng, tiến lên đỡ lấy Hồng Linh đang miễn cưỡng chống đỡ.
Hoàng Nguyên cũng đỡ lấy bao phục trên vai Hồng Linh, tâm loạn như ma theo sau Đỗ Quyên đi vào phòng. Phía sau, Hoàng Tiểu Bảo há hốc miệng, ngây ngốc nhìn bọn họ.
"Là thân thích nhà ai?"
Một thợ mộc Lâm gia hỏi.
Hoàng Tiểu Bảo không biết trả lời như thế nào.
Một thợ mộc khác nghi ngờ nói: "Có phải bọn họ là nhà ông ngoại không? Xem ra từ ngoài núi đến, chắc là Phùng gia."
Hoàng Tiểu Bảo muốn nói "Không phải", lại e bọn họ truy vấn, đành giả khờ.
Hắn xem tình hình này, sợ là chốc lát cũng không ăn cơm được, vì thế xoay người nhặt cái bào lên, vùi đầu làm việc.
Hai thợ mộc kia thấy kỳ quái, chạy đi Tây sương tìm thợ làm ngói nói chuyện.
Lại nói Đỗ Quyên, cõng Tảm Lao Yên vào phòng mình, đặt trên giường La Hán, sau đó cùng Hoàng Ly múc nước, lấy thuốc và vải bông đến trị thương cho chủ tớ các nàng.
Không cần nghĩ, chân các nàng khẳng định không còn hình dạng.
Có thể nhìn thấy tay Tảm Lao Yên đã bị trầy trụa chảy máu.
Hoàng Nguyên sững sờ nhìn bàn tay thon dài kia, trên tay đầy đường cắt ứa máu, móng tay tất cả đều bị gãy tận gốc. Hắn nhịn không được tâm run lên.
Nhất thời Hoàng Tước Nhi cũng tiến vào, hỏi rõ người tới là "Tảm cô nương", tuy không biết thân phận cụ thể, nhưng cũng biết chính là người ngày hôm qua bò qua Hoàng Phong Lĩnh, cảm thấy buồn bực lại thương tiếc, nên cùng Đỗ Quyên Hoàng Ly bận rộn.
Sau khi chuẩn bị xong, Đỗ Quyên nói với Hoàng Nguyên: "Ngươi đi ra ngoài trước."
Hoàng Nguyên liếc mắt nhìn người nằm trên giường rồi vội vàng lui ra ngoài.
Thấy thế Đỗ Quyên mới giúp Tảm Lao Yên cởi giày. Khi nàng nhìn thấy lòng bàn chân huyết nhục mơ hồ kia, tâm cũng hung hăng co rút, Hoàng Ly kinh hô một tiếng rồi che miệng lại.
Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, lại giúp Tảm Lao Yên cới quần ra.
Quả nhiên, đầu gối nàng cũng bị trầy trụa, sưng đỏ lên.
Bên kia, Hoàng Tước Nhi giúp Hồng Linh, cũng là kinh hô liên tục.
May mắn nay điều kiện Hoàng gia tốt chút, không chỉ có sẵn thuốc trị thương, còn có thật nhiều dược thảo. Bởi vậy tỷ muội Đỗ Quyên mới có thể nhanh chóng xử lý vết thương cho chủ tớ Tảm gia.
Đang bận rộn, Đỗ Quyên biết rõ Tảm Lao Yên đã tỉnh lại, còn đang nhìn nàng, nhưng nàng không ân cần thăm hỏi hoặc nói gì, thậm chí cũng không nhìn mặt nàng.
Đỗ Quyên không biết nói gì với nàng.
Nàng cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì.
Ngược lại Hoàng Ly khẽ giọng an ủi Tảm Lao Yên vài câu, nhưng cảm thấy không khí khác lạ nên cũng câm miệng, một lòng bôi thuốc băng bó.
Bên ngoài hành lang, Hoàng Nguyên kinh ngạc đứng nhìn, suy nghĩ trăm điều.
Bỗng nhiên một trận tiếng cười nói truyền đến, Hoàng Lão Thực và Phùng Thị từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy Hoàng Nguyên, Phùng Thị vội hỏi sao đứng kia không ăn cơm, vừa lớn tiếng kêu Hoàng Tước Nhi, kêu dọn cơm cho đệ đệ ăn trước, ăn xong rồi hắn đi tư thục lên lớp.
Lâm gia thợ mộc nói tiếp: "Nhà ngươi có khách."
Phùng Thị đến gần Hoàng Nguyên, thuận miệng hỏi: "Ai tới ?"
Hoàng Nguyên nhẹ giọng nói: "Tảm cô nương."
Phùng Thị đang kéo khăn vấn trên đầu xuống, phủi bụi bậm trên người, nghe vậy nửa ngày mới phản ứng kịp, ngừng tay, thất kinh hỏi: "Tảm cô nương? Ngươi nói Tảm cô nương ở phủ thành?"
Hoàng Nguyên gật gật đầu.
Mặc dù Phùng Thị nghi hoặc, nhưng cũng cao hứng, vội hỏi: "Ở đâu?"
Hoàng Nguyên quay đầu, ý bảo ở trong phòng.
Phùng Thị biết nàng đang ở trong phòng tỷ muội Đỗ Quyên, liền đi vào.
Rất nhanh, Hoàng Nguyên nghe bên trong truyền ra tiếng nương nhiệt tâm tiếp đón cùng tiếng kêu sợ hãi, "Đây là làm sao? Ái dà, thật là khổ! Ngươi cô nương này, muốn đến sao không báo tin trước để cho người đi đón ngươi. Nếu không nữa thì, ngươi cùng Lâm Xuân về chung cũng được a. Sao lại thành cái dạng này? Tay, chân, vậy phải làm sao bây giờ!"
Hoàng Lão Thực nghe nói Tảm Lao Yên tới, cũng hết sức cao hứng, cũng muốn đi vào xem.
Hoàng Nguyên vội vàng kéo hắn lại, không cho hắn đi, nói không có phương tiện.
Hoàng Lão Thực liền dừng bước lại.
Trong phòng, bởi vì Phùng Thị đến, không khí cuối cùng vui vẻ hơn. Hàn huyên một lúc, Đỗ Quyên thấy nương nói không dứt, vội vàng nói: "Nương, phải ăn cơm, ăn cơm trước đi. Tảm cô nương các nàng cũng mệt mỏi, ăn cơm nghỉ ngơi một chút, đợi tinh thần tốt hơn, mọi người lại trò chuyện."
Phùng Thị vội gật đầu, gọi đem thức ăn vào.
Hoàng Ly vui vẻ nói với Tảm Lao Yên: "Vận khí các ngươi tốt, ngày hôm qua ca ca mới bắn một đầu nai, buổi trưa có thịt nai kho tàu ăn..."
Hồng Linh vội vàng nói: "Trên người cô nương có thương, phải ăn thanh đạm ..."
"Hồng Linh!" Tảm Lao Yên khẽ giọng quát bảo Hồng Linh ngưng lại, rồi hướng Phùng Thị mỉm cười nói, "Mặc kệ cái gì đều tốt, vãn bối không kén chon, chỉ là phải phiền toái vài vị tỷ muội."
Nói xong liếc mắt nhìn tỷ muội Đỗ Quyên.
Phùng Thị vội cười nói không phiền toái, cũng có món ăn thanh đạm.
Hồng Linh âm thầm hối hận đã nói lỡ, nhìn nhìn tiểu thư lại cảm thấy xót xa.
Vừa rồi đến đã nhìn tình cảnh Hoàng gia không sót cái gì, so với nông hộ bình thường ở nông thôn, có lẽ coi như giàu có chỉnh tề, nhưng đối với các nàng đã quen ở hào môn thâm trạch mà nói, thật sự là vô cùng thê thảm. Đồ ăn, nói vậy là có thịt đã không sai rồi. Xem Hoàng Ly nói đến thịt nai hai mắt sáng lên là biết —— ẩm thực có gì mà kiêng kị chứ?
Cho nên, Phùng Thị nói có thanh đạm, nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Đỗ Quyên cười gật đầu với Tảm Lao Yên, cũng không giải thích, đỡ Phùng Thị đi ra ngoài. Một đường đi, thấp giọng trách nàng: "Không phải đã nói nương đừng ra ruộng sao? Tại sao lại đi! Nương chính là vết thương lành đã quên đau."
Phùng Thị vui sướng nói: "Buổi chiều không đi, để các ngươi khỏi lải nhải nói ta, so với nãi nãi, ngươi còn giống bà bà ta hơn."
Hoàng Ly bật cười, Hoàng Tước Nhi cũng cười.
Đi tới bên ngoài, Đỗ Quyên nhìn thấy Hoàng Nguyên chỉ đơn giản nói ăn cơm.
Hoàng Nguyên lặng lẽ nhìn nàng một cái, mím chặt môi.
Rất nhanh, mẹ con nàng thu xếp xong: vì sợ làm ồn đến chủ tớ Tảm Lao Yên, nên bưng đồ ăn bưng đi Tây sương, tiếp đón Hoàng Tiểu Bảo và đám thợ thủ công ăn cơm.
Trên bàn, Lâm gia thợ mộc hỏi người tới là ai.
Hoàng Lão Thực vừa định nói chuyện, Hoàng Nguyên đã cướp lời nói: "Là một vị thân thích của ta trước kia."
Hoàng Lão Thực thấy nhi tử như vậy, hiếm khi thông minh ngậm miệng.
Tiếp theo, Hoàng Nguyên chuyển đề tài, người nọ mới không hỏi tới.
Chỉ có Hoàng Tiểu Bảo lo âu nhìn Hoàng Nguyên.
Trong phòng bếp, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi rửa nồi nhóm lửa, một lần nữa nấu chút cháo ngô, múc hai chén lớn canh nấm từ một cái nồi khác, thêm chút thức ăn khác, cùng Hoàng Ly bưng vào trong phòng.
"Tảm tỷ tỷ, ăn vài miếng trước rồi ngủ tiếp."
Hoàng Ly vui tươi hớn hở nói, vừa dùng bát gỗ nhỏ đựng cháo.
Đỗ Quyên tiến lên đỡ Tảm Lao Yên và Hồng Linh ngồi dậy, lấy đệm lót phía sau lưng cho nàng tựa vào đầu giường, vừa nói: "Nấu chút cháo bắp ngô, múc ăn cũng tiện."
Tảm Lao Yên vội tạ nàng phí tâm.
Hồng Linh thấy thanh bần như vậy, thay tiểu thư ủy khuất nhưng không thể nói, mắt đỏ lên.
Vì tay chủ tớ các nàng đều quấn thật dày vải bông, Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly đút cho các nàng. Tảm Lao Yên kiên trì không cho, nhất định tự mình ăn.
Đỗ Quyên cười nói: "Trên tay các ngươi có thương tích, nếu cầm không vững, đổ canh lên giường, các ngươi ngượng ngùng, chúng ta cũng phiền toái, có phải không?"
Tảm Lao Yên ngây ngẩn cả người.
Hoàng Ly cũng cười nói: "Tảm tỷ tỷ đừng khách khí, để ta đút đi."
Tảm Lao Yên hết cách, đành mặc cho các nàng hầu hạ.
Lập tức, Đỗ Quyên đút Tảm Lao Yên, Hoàng Ly đút Hồng Linh.
Mới uống hai muỗng canh, Tảm Lao Yên kinh ngạc hỏi: "Đây là canh gì, sao ngon như thế?"
Hồng Linh cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Ly.
Thật ra nàng đồi với ẩm thực Hoàng gia không ôm hy vọng gì, ai ngờ canh vừa vào miệng, mùi vị thơm ngon nàng chưa từng được ăn, sao không kỳ quái?
Hoàng Ly thấy các nàng như vậy, đắc ý cực, cướp lời nói: "Là tro thụ hoa! Hôm qua mới nhặt về, rất tươi ngon, còn có thịt nai, cho nên ta nói các ngươi tới đúng lúc."
Tảm Lao Yên chăm chú nhìn vào Đỗ Quyên nói: "Tay nghề nấu nướng của Hoàng cô nương thật tốt."
Đỗ Quyên lại cười nói: "Ở nông thôn nghèo khổ, chỗ tốt duy nhất là rau thịt đều tươi ngon, đồ ăn làm ra so với trong thành đã hơn một bậc, trù nghệ là nhân tố tiếp theo."
Tảm Lao Yên giật mình, cúi đầu chuyên tâm ăn canh.
Nàng uống một chén lớn canh nấm, lại ăn cháo ngô.
Kết quả, hương vị lần nữa làm các nàng chấn động, mấy thứ thô ráp rẻ tiền cũng có thể làm ra hương vị ngon như thế, thật khiến các nàng không dám coi khinh Hoàng gia.
Hồng Linh hết sức vui sướng an tâm, cảm thấy như vậy mới phải, thương thế tiểu thư hẳn sẽ nhanh khỏi. Tâm tình tốt hơn, nàng nói cũng nhiều hơn, tò mò hỏi Hoàng Ly nhiều vấn đề.
Đỗ Quyên cùng Tảm Lao Yên lại lẳng lẽ một người đút, một người ăn.
Các nàng ăn xong lại bưng nước đến cho các nàng súc miệng, Đỗ Quyên mới nói: "Các ngươi an tâm ngủ một giấc đi. Bên ngoài có người làm việc, sẽ có chút ồn ào, thỉnh chấp nhận chút. Ta sẽ nói bọn hắn nhỏ chút."
Tảm Lao Yên vội nói không sao, các nàng cứ tự tiện.
Hoàng Ly nói: "Ta ở bên ngoài hiên thêu thùa may vá, Tảm tỷ tỷ có việc kêu một tiếng, ta sẽ nghe thấy."
Tảm Lao Yên vội tạ nàng săn sóc, nhìn theo tỷ muội các nàng đi ra ngoài.
Hồng Linh chờ các nàng đi khuất mới nhỏ giọng nói với Tảm Lao Yên: "Tiểu thư, so với tưởng tượng của chúng ta tốt hơn..."
Tảm Lao Yên khẽ quát nói: "Đừng nói lung tung! Nên ngủ dưỡng thần."
Hồng Linh vội ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Tảm Lao Yên nhìn ra cửa sổ xuất thần, một hồi lâu mới ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.