Chương 338: Đỗ Quyên lo lắng
Hương Thôn Nguyên Dã
11/12/2018
So sánh với Lâm gia một mảnh náo nhiệt, Vương gia lại một mảnh buồn thảm.
Lâm thái gia nói không sai, Vương tứ thái gia trên đường trở về, càng nghĩ tới lời nói Đỗ Quyên càng kinh ngạc, đem chuyện ngày hôm nay từ đầu đến cuối suy nghĩ một lần, biết mình lỗ mãng, giận không kềm được.
Đợi trở lại nhà tổ Vương gia ngồi vào chỗ của mình, ông gọi cha mẹ Hòe Hoa tới, sai người thỉnh gia pháp—— là một cây dã đằng trơn bóng—— hung hăng đánh hai người, đánh đến khóc gọi không ngừng.
Đám người Vương lão thái thái không ngăn cản.
Vương tứ thái gia mắng cha Hòe Hoa: "Vợ ngươi là người đàn bà lưỡi dài (ý nói lắm miệng), không sống yên ổn nổi một ngày. Ngươi chết rồi sao lại gây ra chuyện này? Ngươi không biết kêu chúng ta đi tìm trưởng bối Lâm gia nói chuyện à? Chúng ta và Lâm gia là người quen cũ, "Đánh gãy xương cốt còn gân’, "Nắm tay đánh ra bên ngoài, cánh tay cong vào trong." ngươi đem việc này nháo lớn muốn hại ai đây?"
Vừa mắng ông vừa thở hổn hển, "Còn nữa, sao các ngươi không hỏi rõ Hòe Hoa mà nhất định là Xuân Sinh? Càng về sau Hòe Hoa nói nàng đã hôn mê, không thấy rõ là ai, coi chúng ta là khỉ mà đùa giỡn à!"
Nương Hòe Hoa khóc nói: "Là Hòe Hoa nói là Xuân Sinh."
Vương lão thái thái nghe xong nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.
Vương tứ thái gia càng tức giận, gọi Hòe Hoa đến.
Hòe Hoa tới có thể nói cái gì?
Vẫn là câu nói kia: trước khi nàng rơi xuống nước nhìn thấy Lâm Xuân, sau đó hôn mê, tỉnh lại thì đang ở trong miếu nương nương nên tưởng Lâm Xuân cứu nàng.
Vương tứ thái gia không nhìn chằm chằm nàng cũng không truy vấn, mà bình tĩnh nhìn nàng như muốn nhìn thấu tâm nàng; thậm chí có một khắc, trong đầu hắn chợt lóe lên ý định muốn xử trí thủ đoạn của nàng, nhưng đều bị hắn đè xuống.
Thôi, dù sao đợi sự tình biết rõ, Thu Sinh sẽ cưới nàng vào cửa.
Hắn đã hơn một trăm tuổi, không đáng tạo nghiệt này!
Nhưng lại ra lệnh giam Hòe Hoa lại, không cho ra cửa.
*********
So với Vương gia, Hoàng gia cách vách Lâm gia cũng không an tĩnh.
Hoàng Nguyên, Hoàng Tước Nhi về đến nhà, phát hiện các vị trưởng bối đang chờ bọn họ.
Hoàng lão cha mở miệng đầu tiên, trầm mặt nói với cháu trai cháu gái: "Các ngươi đồng loạt giúp nàng ra mặt, nàng có niệm chút tình cũ nào không? Cho Xuân Sinh nạp thiếp! Đây không phải là đánh vào mặt Hoàng gia ta sao! Muốn chúng ta mất mặt có phải không? Các ngươi thật không nên ra mặt. Đợi Xuân Sinh và Hòe Hoa định thân, nàng không còn chỗ đi, sẽ trở lại đây."
Cách nói của gia gia, trước đó Hoàng Nguyên cũng nghĩ tới khả năng này.
Nhưng lúc đó hắn quả thật nhìn thấy Lâm Xuân, không tin hắn làm ra chuyện đó; thứ hai nếu Lâm Xuân thật cùng Hòe Hoa định thân, Đỗ Quyên liên tiếp gặp đả kích tương tự, sẽ thế nào, hắn thực không cách nào tưởng tượng được.
Cho nên, thuận tình thuận lý hắn đều muốn ra mặt làm sáng tỏ việc này.
Về phần kết quả, vậy thì nghe theo mệnh trời.
Đỗ Quyên chấp nhận cho Lâm Xuân nạp Hòe Hoa, hắn lúc ấy cũng từng khó hiểu.
Nhưng Đỗ Quyên đối mặt với lời chỉ trích của nương Hòe Hoa, đã nói: "Thật không giống nhau, nói ngươi cũng không hiểu.", lại làm hắn hiểu ra, đau lòng biết Đỗ Quyên tuyệt không có khả năng quay đầu lại.
Bởi vậy hắn cười nhạt nói với gia gia: "Lâm Xuân sẽ không nạp Hòe Hoa."
Hắn nghĩ Đỗ Quyên nói rất đúng, đối với bọn họ giải thích cũng uổng công.
Hoàng đại nương nói: "Vậy cũng không nên trước mặt người ta nói lời này, làm cho ngươi sượng mặt."
Hoàng Nguyên nói: "Ta không có gì mà sượng mặt! Gia gia, nãi nãi, không thể kết thân, cũng không nhất định biến thành kẻ thù. Đỗ Quyên ngoại trừ chuyện cùng ta nghị thân, nàng vẫn là khuê nữ Hoàng gia nuôi mười mấy năm, trong quá khứ cũng hiếu thuận phụng dưỡng cha mẹ và gia gia nãi nãi, chỉ bảo chiếu cố đệ đệ và muội muội. Nay ra đi, Lâm gia ra sức chiếu cố che chở nàng, chúng ta lại chẳng quan tâm, người ta chỉ biết mắng Hoàng gia ta vô tình vô nghĩa."
Dù biết bọn họ ngu dốt, hắn vẫn tận lực khuyên nhủ, hy vọng có thể nghe lọt một hai.
Vợ chồng Hoàng lão cha im lặng, cùng cháu trai lý luận, chỉ là bọn họ không nói lại.
Hoàng Tước Nhi cũng nhăn mặt nói: "Cuối tháng là ta xuất giá. Ta giúp muội muội đánh người, cũng là giúp tiểu thúc đánh người, cũng cho người ta mở to hai mắt nhìn, sau này ai cũng đừng nghĩ khi dễ ta!"
Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng, bỏ lại một đoàn người ngốc ngốc, đầu óc đều là hình ảnh nàng vung thước quất nương Hòe Hoa.
Tương lai, cô nãi nãi Hoàng gia này khẳng định không kém.
Tam thái gia nhìn Hoàng Nguyên cảm thấy không thể cân nhắc.
Vừa rồi ở Lâm gia, Hoàng Nguyên một mình đối đầu với trưởng bối 2 nhà Lâm Vương, một người áp đảo hai nhà đông con cháu; Hoàng Tước Nhi với thủ đoạn mạnh mẽ sắc bén, không cần sai sử Lâm gia, mà Hạ Sinh còn trợ uy trợ trận, có thể thấy được tương lai ở Lâm gia có thể đương gia; Đỗ Quyên càng không cần nói, có văn có võ, dù là bé gái mồ côi, khí thế cũng không hề suy giảm; làm cho hắn thay đổi cách nhìn nhất là tiểu Hoàng Ly, đánh cũng đánh được, mắng cũng mắng được, còn mắng khéo. So sánh ra, Hoàng Tiểu Bảo còn kém một chút.
Con cháu xuất sắc không cần nhiều, có một đầu lĩnh, lại có mấy đứa đi theo giúp đỡ là có thể vượng gia. Sau này, Hoàng gia tộc nhân còn phải dựa vào đám con cháu này chiếu ứng. Hắn là người đọc sách có mắt nhìn xa, nói rất đúng: Hoàng gia nuôi Đỗ Quyên mười mấy năm, không làm được con dâu cũng không thể kết thù, bằng không cũng chỉ là nuôi không công!
Nghĩ xong, ông tươi cười nói: "Hoàng Nguyên, gia gia nãi nãi ngươi cũng luyến tiếc Đỗ Quyên, vừa rồi sợ các ngươi chịu thiệt, mới gọi chúng ta tới đây. Không nghĩ tới các ngươi đều có tiền đồ, nói chuyện có lý, không cần chúng ta ra mặt."
Hoàng Nguyên mỉm cười, nói: "Tuy nói như thế, nhưng hai vị thúc thái gia bối phận cao, có mặt thì khác rồi, lúc mấu chốt chỉ cần nói một câu, cũng làm cho Vương gia không thể trả lời."
Tam gia gia và Tứ gia gia nghe xong cười không khép miệng, thập phần có mặt mũi.
Sau đó, bọn họ hỏi tới chuyện Tảm Lao Yên.
Hoàng Nguyên nói: "Đã nói xong, đợi năm sau sẽ đưa đi Cây Lê Câu."
Thì ra, hắn đã an bài Tảm Lao Yên tới nhà đại cữu gia gia ở Cây Lê Câu, làm cháu gái kết nghĩa, tên Phương Hỏa Phượng. Ở một hai năm sau, hắn lại an bài định thân, thành thân, cưới vào Hoàng gia.
Không phải là muốn lừa dối, chỉ là cho Tảm Lao Yên một thân phận mới.
Bởi vì, chân chính Tảm Lao Yên đã chết.
Phương Hỏa Phượng, có ý phượng hoàng "Dục hỏa trùng sinh".
Tam gia gia hỏi: "Vậy có thỏa đáng không?"
Hoàng Nguyên gật đầu nói: "Thỏa đáng."
Tảm Lao Yên chưa cùng Huyền Vũ Vương thế tử chính thức định thân.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong những lý do.
Lý do khác bắt nguồn từ Huyền Vũ vương phủ.Lúc trước Đại Tĩnh thiết lập tứ linh hộ quốc, ngoại trừ Thanh Long Vương đến từ hoàng gia, ba vị quận vương khác Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều xuất thân từ hương dã hàn môn, bởi vậy tổ huấn cũng khác với thế gia đại tộc. Đặc biệt ở chuyện hôn nhân, Huyền Vũ vương phủ và Bạch Hổ vương phủ càng là độc lập đặc hành. Tảm Lao Yên vì lý do đó mới dám bí quá hoá liều.
Nhưng là, Tảm gia sau khi Tảm Lao Yên chạy trốn, như trước không dám giấu diếm, Tảm tuần phủ tự mình đến Huyền Vũ vương phủ nhận tội, đem chi tiết báo cho hắn biết. Hắn tuy nói rằng có thể tìm về nữ nhi nhưng vạn vạn lần không dám đưa một cô gái bỏ trốn tìm tình nhân lừa gạt vương gia, đưa vào vương phủ. Bởi vậy tuyên bố với bên ngoài nàng chết bất đắc kỳ tử, bỏ qua nữ nhi này, mặc kệ nàng chết sống, cho vương phủ một cái công đạo.
Huyền Vũ Vương tuy không vui, nhưng "Đại trượng phu khó bảo thê hiền tử hiếu"; khuê nữ bỏ trốn, hắn nhìn ra Tảm tuần phủ thực phẫn nộ xấu hổ, bởi vì lão tử này rất muốn cùng vương phủ kết thân, cho nên mới không dám giấu diếm, thành khẩn khiêm tốn đến cửa thỉnh tội, hắn cũng lười truy cứu.
Bằng không, chẳng lẽ tìm về cô gái bỏ trốn kia làm thế tử phi?
Hắn không điên!
Bức Tảm tuần phủ xử tử bất hiếu nữ, hắn cũng sẽ không làm.
Một là tự trọng thân phận. Hai là không vọng động tức không tổn hao gì, lúc này phủi sạch còn không kịp, vì một cô gái bỏ trốn vọng động thủ đoạn, đó mới thực sự tổn hại danh dự anh minh của Huyền Vũ vương phủ đó!
Bởi vậy hắn rộng lượng nói, hai nhà không định thân cũng không cần tuyên bố Tảm cô nương chết bất đắc kỳ tử.
Tảm tuần phủ nào dám nhận lời, cho là hắn nói lời khách sáo, nói Tảm gia cũng không tha cho nữ nhi như vậy, không có khả năng nhận lại nàng. Vốn hắn còn muốn đưa một tiểu thư Tảm gia khác làm đám hỏi cùng vương phủ, nhưng vừa đưa ra ý kiến, Huyền Vũ Vương liền cự tuyệt.
Do đó, Hoàng Nguyên không có lo lắng chuyện Tảm Lao Yên lộ ra.
Nhưng thân phận mới của Lao Yên càng hèn mọn càng tốt, nên mới có chuyện nhận nghĩa nữ. Chờ nàng ở Cây Lê Câu sinh hoạt một hai năm, việc này được quên đi. Dù có người biết chuyện nói ra, nhưng danh vọng và địa vị cách xa Tảm gia, Phương Hỏa Phượng cũng không thành Tảm Lao Yên, bất quá chỉ là một thôn cô mà thôi.
Đang nói chuyện, Tảm Lao Yên và Hồng Linh bưng đồ ăn đến.
Hoàng đại nương cười lên nói: "Nhanh như vậy đã nấu xong? Chúng ta mới về tới thôi."
Cũng không biết tại sao, nàng nhìn Tảm Lao Yên thuận mắt hơn Đỗ Quyên.
Tảm Lao Yên trên đầu bao tấm khăn, bên hông đeo tạp dề, vừa đặt đồ ăn, vừa khẽ giọng cười nói: "Nấu cũng lâu lắm."
Vừa nói vừa nhìn phía Hoàng Nguyên, như đang hỏi cái gì.
Hoàng Nguyên nhìn nàng khẽ gật đầu, ý nói không sao.
Có thế nàng mới cúi đầu, bày xong đồ ăn, rồi đi vào phòng thỉnh Phùng thị.
Đi theo, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly cũng cầm bát đũa đến, thu xếp mọi ngươìg ăn cơm.
Phùng Thị nhìn một bàn người, một đám người nói nói cười cười, nhưng là trong lòng trống rỗng, cảm thấy thiếu đi gì đó, thậm chí hương vị thức ăn đều không bằng trước.
Hoàng Nguyên nhìn ở trong mắt, vội vàng chuyển đề tài, chọc nàng nói giỡn.
**********
Lại nói Đỗ Quyên, ở Lâm gia ăn cơm, xong cáo từ Đại Đầu thím.
Quế Hương đương nhiên cùng nàng trở về.
Nương Quế Hương hỏi khuê nữ: "Nhìn bộ dáng của ngươi, là không tính toán về nhà à?"
Mọi người nghe xong đều cười.
Quế Hương làm nũng nói: "Nương, ngày đông lạnh cũng không có chuyện gì làm. Ta ở cùng Đỗ Quyên cũng không nhàn hạ, mỗi ngày thiêu thùa may vá, đọc sách vẽ tranh, còn đi ra ngoài đánh cá nữa. Ta so với bình thường lợi hại hơn, tương lai không cần ngươi bận tâm."
Nương Quế Hương cười lắc đầu, không hề nhiều lời.
Nàng cũng thấy khí sắc khuê nữ tốt hơn nhiều, sáng sủa hẳn, nên yên tâm.
Vợ Đại Đầu nhỏ giọng nói với Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, ngươi đừng lo lắng chuyện này."
Đỗ Quyên cười nói: "Thím yên tâm, ta không lo lắng."
Lâm Đại Đầu "Hừ" một tiếng, nghĩ Đỗ Quyên mới không lo lắng đâu. Chỉ có ánh mắt hắn chuẩn, thấy Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên tốt, đó chính là tốt. Hôm nay 2 chị em nàng thật lợi hại, văn võ đều được. Hòe Hoa kia, hết khóc lại tìm chết, thật đáng ghét.
Hắn chỉ dặn dò Đỗ Quyên một câu: "Buổi tối đóng kỹ cửa lại!"
Chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt âm tình bất định, ngay cả câu trả lời của Đỗ Quyên cũng không nghe thấy.
Hai người Đỗ Quyên đi đến sân, Thu Sinh từ Đông sương ra chào đón.
Đối mặt với Đỗ Quyên, thiếu niên cao lớn chưa bao giờ câu nệ bất an như vậy, vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói: "Đỗ Quyên, ta... Ta... giúp Hòe Hoa: xin lỗi, việc này đều là ta không tốt. Nàng lúc ấy cũng hôn mê, không rõ ràng lắm mới..."
Đỗ Quyên cười nói: "Thu Sinh ca ca đừng nói như vậy, biết rõ thì tốt rồi."
Thu Sinh nghe xong dùng sức gật đầu, cảm kích đối với nàng cười.
Quế Hương đỏ mặt liếc mắt nhìn người biểu ca này, ánh mắt nhanh chóng né đi.
Nàng thấy không được tự nhiên, không nghĩ ra sao hắn lại làm chuyện như vậy với Hòe Hoa.
Đỗ Quyên lại nói không được những lời khác.
Nàng không như Lâm Đại Đầu nghĩ là không lo lắng, ngược lại nàng rất lo lắng.
Bất quá không phải lo lắng cho Lâm Xuân, mà lo lắng cho Thu Sinh, vì cuộc sống tương lai Lâm gia mà lo lắng, sẽ liên lụy đến Hoàng Tước Nhi.
Nhưng việc Hòe Hoa vào Lâm gia đã không thể ngăn trở.
Đây thật sự là mệnh sao?
Nếu không phải là mệnh, sao lại không cản được Hòe Hoa chứ?
Nàng lặng yên suy nghĩ về Lâm gia.
Ngoài cửa, nàng không tự giác quay đầu nhìn về phía ngôi nhà ngày xưa.
Kỳ quái, trong lòng nàng không còn đau đớn như ngày rời đi.
Có lẽ là bị việc của Hòe Hoa chi phối, nàng nghĩ.
Lâm thái gia nói không sai, Vương tứ thái gia trên đường trở về, càng nghĩ tới lời nói Đỗ Quyên càng kinh ngạc, đem chuyện ngày hôm nay từ đầu đến cuối suy nghĩ một lần, biết mình lỗ mãng, giận không kềm được.
Đợi trở lại nhà tổ Vương gia ngồi vào chỗ của mình, ông gọi cha mẹ Hòe Hoa tới, sai người thỉnh gia pháp—— là một cây dã đằng trơn bóng—— hung hăng đánh hai người, đánh đến khóc gọi không ngừng.
Đám người Vương lão thái thái không ngăn cản.
Vương tứ thái gia mắng cha Hòe Hoa: "Vợ ngươi là người đàn bà lưỡi dài (ý nói lắm miệng), không sống yên ổn nổi một ngày. Ngươi chết rồi sao lại gây ra chuyện này? Ngươi không biết kêu chúng ta đi tìm trưởng bối Lâm gia nói chuyện à? Chúng ta và Lâm gia là người quen cũ, "Đánh gãy xương cốt còn gân’, "Nắm tay đánh ra bên ngoài, cánh tay cong vào trong." ngươi đem việc này nháo lớn muốn hại ai đây?"
Vừa mắng ông vừa thở hổn hển, "Còn nữa, sao các ngươi không hỏi rõ Hòe Hoa mà nhất định là Xuân Sinh? Càng về sau Hòe Hoa nói nàng đã hôn mê, không thấy rõ là ai, coi chúng ta là khỉ mà đùa giỡn à!"
Nương Hòe Hoa khóc nói: "Là Hòe Hoa nói là Xuân Sinh."
Vương lão thái thái nghe xong nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.
Vương tứ thái gia càng tức giận, gọi Hòe Hoa đến.
Hòe Hoa tới có thể nói cái gì?
Vẫn là câu nói kia: trước khi nàng rơi xuống nước nhìn thấy Lâm Xuân, sau đó hôn mê, tỉnh lại thì đang ở trong miếu nương nương nên tưởng Lâm Xuân cứu nàng.
Vương tứ thái gia không nhìn chằm chằm nàng cũng không truy vấn, mà bình tĩnh nhìn nàng như muốn nhìn thấu tâm nàng; thậm chí có một khắc, trong đầu hắn chợt lóe lên ý định muốn xử trí thủ đoạn của nàng, nhưng đều bị hắn đè xuống.
Thôi, dù sao đợi sự tình biết rõ, Thu Sinh sẽ cưới nàng vào cửa.
Hắn đã hơn một trăm tuổi, không đáng tạo nghiệt này!
Nhưng lại ra lệnh giam Hòe Hoa lại, không cho ra cửa.
*********
So với Vương gia, Hoàng gia cách vách Lâm gia cũng không an tĩnh.
Hoàng Nguyên, Hoàng Tước Nhi về đến nhà, phát hiện các vị trưởng bối đang chờ bọn họ.
Hoàng lão cha mở miệng đầu tiên, trầm mặt nói với cháu trai cháu gái: "Các ngươi đồng loạt giúp nàng ra mặt, nàng có niệm chút tình cũ nào không? Cho Xuân Sinh nạp thiếp! Đây không phải là đánh vào mặt Hoàng gia ta sao! Muốn chúng ta mất mặt có phải không? Các ngươi thật không nên ra mặt. Đợi Xuân Sinh và Hòe Hoa định thân, nàng không còn chỗ đi, sẽ trở lại đây."
Cách nói của gia gia, trước đó Hoàng Nguyên cũng nghĩ tới khả năng này.
Nhưng lúc đó hắn quả thật nhìn thấy Lâm Xuân, không tin hắn làm ra chuyện đó; thứ hai nếu Lâm Xuân thật cùng Hòe Hoa định thân, Đỗ Quyên liên tiếp gặp đả kích tương tự, sẽ thế nào, hắn thực không cách nào tưởng tượng được.
Cho nên, thuận tình thuận lý hắn đều muốn ra mặt làm sáng tỏ việc này.
Về phần kết quả, vậy thì nghe theo mệnh trời.
Đỗ Quyên chấp nhận cho Lâm Xuân nạp Hòe Hoa, hắn lúc ấy cũng từng khó hiểu.
Nhưng Đỗ Quyên đối mặt với lời chỉ trích của nương Hòe Hoa, đã nói: "Thật không giống nhau, nói ngươi cũng không hiểu.", lại làm hắn hiểu ra, đau lòng biết Đỗ Quyên tuyệt không có khả năng quay đầu lại.
Bởi vậy hắn cười nhạt nói với gia gia: "Lâm Xuân sẽ không nạp Hòe Hoa."
Hắn nghĩ Đỗ Quyên nói rất đúng, đối với bọn họ giải thích cũng uổng công.
Hoàng đại nương nói: "Vậy cũng không nên trước mặt người ta nói lời này, làm cho ngươi sượng mặt."
Hoàng Nguyên nói: "Ta không có gì mà sượng mặt! Gia gia, nãi nãi, không thể kết thân, cũng không nhất định biến thành kẻ thù. Đỗ Quyên ngoại trừ chuyện cùng ta nghị thân, nàng vẫn là khuê nữ Hoàng gia nuôi mười mấy năm, trong quá khứ cũng hiếu thuận phụng dưỡng cha mẹ và gia gia nãi nãi, chỉ bảo chiếu cố đệ đệ và muội muội. Nay ra đi, Lâm gia ra sức chiếu cố che chở nàng, chúng ta lại chẳng quan tâm, người ta chỉ biết mắng Hoàng gia ta vô tình vô nghĩa."
Dù biết bọn họ ngu dốt, hắn vẫn tận lực khuyên nhủ, hy vọng có thể nghe lọt một hai.
Vợ chồng Hoàng lão cha im lặng, cùng cháu trai lý luận, chỉ là bọn họ không nói lại.
Hoàng Tước Nhi cũng nhăn mặt nói: "Cuối tháng là ta xuất giá. Ta giúp muội muội đánh người, cũng là giúp tiểu thúc đánh người, cũng cho người ta mở to hai mắt nhìn, sau này ai cũng đừng nghĩ khi dễ ta!"
Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng, bỏ lại một đoàn người ngốc ngốc, đầu óc đều là hình ảnh nàng vung thước quất nương Hòe Hoa.
Tương lai, cô nãi nãi Hoàng gia này khẳng định không kém.
Tam thái gia nhìn Hoàng Nguyên cảm thấy không thể cân nhắc.
Vừa rồi ở Lâm gia, Hoàng Nguyên một mình đối đầu với trưởng bối 2 nhà Lâm Vương, một người áp đảo hai nhà đông con cháu; Hoàng Tước Nhi với thủ đoạn mạnh mẽ sắc bén, không cần sai sử Lâm gia, mà Hạ Sinh còn trợ uy trợ trận, có thể thấy được tương lai ở Lâm gia có thể đương gia; Đỗ Quyên càng không cần nói, có văn có võ, dù là bé gái mồ côi, khí thế cũng không hề suy giảm; làm cho hắn thay đổi cách nhìn nhất là tiểu Hoàng Ly, đánh cũng đánh được, mắng cũng mắng được, còn mắng khéo. So sánh ra, Hoàng Tiểu Bảo còn kém một chút.
Con cháu xuất sắc không cần nhiều, có một đầu lĩnh, lại có mấy đứa đi theo giúp đỡ là có thể vượng gia. Sau này, Hoàng gia tộc nhân còn phải dựa vào đám con cháu này chiếu ứng. Hắn là người đọc sách có mắt nhìn xa, nói rất đúng: Hoàng gia nuôi Đỗ Quyên mười mấy năm, không làm được con dâu cũng không thể kết thù, bằng không cũng chỉ là nuôi không công!
Nghĩ xong, ông tươi cười nói: "Hoàng Nguyên, gia gia nãi nãi ngươi cũng luyến tiếc Đỗ Quyên, vừa rồi sợ các ngươi chịu thiệt, mới gọi chúng ta tới đây. Không nghĩ tới các ngươi đều có tiền đồ, nói chuyện có lý, không cần chúng ta ra mặt."
Hoàng Nguyên mỉm cười, nói: "Tuy nói như thế, nhưng hai vị thúc thái gia bối phận cao, có mặt thì khác rồi, lúc mấu chốt chỉ cần nói một câu, cũng làm cho Vương gia không thể trả lời."
Tam gia gia và Tứ gia gia nghe xong cười không khép miệng, thập phần có mặt mũi.
Sau đó, bọn họ hỏi tới chuyện Tảm Lao Yên.
Hoàng Nguyên nói: "Đã nói xong, đợi năm sau sẽ đưa đi Cây Lê Câu."
Thì ra, hắn đã an bài Tảm Lao Yên tới nhà đại cữu gia gia ở Cây Lê Câu, làm cháu gái kết nghĩa, tên Phương Hỏa Phượng. Ở một hai năm sau, hắn lại an bài định thân, thành thân, cưới vào Hoàng gia.
Không phải là muốn lừa dối, chỉ là cho Tảm Lao Yên một thân phận mới.
Bởi vì, chân chính Tảm Lao Yên đã chết.
Phương Hỏa Phượng, có ý phượng hoàng "Dục hỏa trùng sinh".
Tam gia gia hỏi: "Vậy có thỏa đáng không?"
Hoàng Nguyên gật đầu nói: "Thỏa đáng."
Tảm Lao Yên chưa cùng Huyền Vũ Vương thế tử chính thức định thân.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong những lý do.
Lý do khác bắt nguồn từ Huyền Vũ vương phủ.Lúc trước Đại Tĩnh thiết lập tứ linh hộ quốc, ngoại trừ Thanh Long Vương đến từ hoàng gia, ba vị quận vương khác Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều xuất thân từ hương dã hàn môn, bởi vậy tổ huấn cũng khác với thế gia đại tộc. Đặc biệt ở chuyện hôn nhân, Huyền Vũ vương phủ và Bạch Hổ vương phủ càng là độc lập đặc hành. Tảm Lao Yên vì lý do đó mới dám bí quá hoá liều.
Nhưng là, Tảm gia sau khi Tảm Lao Yên chạy trốn, như trước không dám giấu diếm, Tảm tuần phủ tự mình đến Huyền Vũ vương phủ nhận tội, đem chi tiết báo cho hắn biết. Hắn tuy nói rằng có thể tìm về nữ nhi nhưng vạn vạn lần không dám đưa một cô gái bỏ trốn tìm tình nhân lừa gạt vương gia, đưa vào vương phủ. Bởi vậy tuyên bố với bên ngoài nàng chết bất đắc kỳ tử, bỏ qua nữ nhi này, mặc kệ nàng chết sống, cho vương phủ một cái công đạo.
Huyền Vũ Vương tuy không vui, nhưng "Đại trượng phu khó bảo thê hiền tử hiếu"; khuê nữ bỏ trốn, hắn nhìn ra Tảm tuần phủ thực phẫn nộ xấu hổ, bởi vì lão tử này rất muốn cùng vương phủ kết thân, cho nên mới không dám giấu diếm, thành khẩn khiêm tốn đến cửa thỉnh tội, hắn cũng lười truy cứu.
Bằng không, chẳng lẽ tìm về cô gái bỏ trốn kia làm thế tử phi?
Hắn không điên!
Bức Tảm tuần phủ xử tử bất hiếu nữ, hắn cũng sẽ không làm.
Một là tự trọng thân phận. Hai là không vọng động tức không tổn hao gì, lúc này phủi sạch còn không kịp, vì một cô gái bỏ trốn vọng động thủ đoạn, đó mới thực sự tổn hại danh dự anh minh của Huyền Vũ vương phủ đó!
Bởi vậy hắn rộng lượng nói, hai nhà không định thân cũng không cần tuyên bố Tảm cô nương chết bất đắc kỳ tử.
Tảm tuần phủ nào dám nhận lời, cho là hắn nói lời khách sáo, nói Tảm gia cũng không tha cho nữ nhi như vậy, không có khả năng nhận lại nàng. Vốn hắn còn muốn đưa một tiểu thư Tảm gia khác làm đám hỏi cùng vương phủ, nhưng vừa đưa ra ý kiến, Huyền Vũ Vương liền cự tuyệt.
Do đó, Hoàng Nguyên không có lo lắng chuyện Tảm Lao Yên lộ ra.
Nhưng thân phận mới của Lao Yên càng hèn mọn càng tốt, nên mới có chuyện nhận nghĩa nữ. Chờ nàng ở Cây Lê Câu sinh hoạt một hai năm, việc này được quên đi. Dù có người biết chuyện nói ra, nhưng danh vọng và địa vị cách xa Tảm gia, Phương Hỏa Phượng cũng không thành Tảm Lao Yên, bất quá chỉ là một thôn cô mà thôi.
Đang nói chuyện, Tảm Lao Yên và Hồng Linh bưng đồ ăn đến.
Hoàng đại nương cười lên nói: "Nhanh như vậy đã nấu xong? Chúng ta mới về tới thôi."
Cũng không biết tại sao, nàng nhìn Tảm Lao Yên thuận mắt hơn Đỗ Quyên.
Tảm Lao Yên trên đầu bao tấm khăn, bên hông đeo tạp dề, vừa đặt đồ ăn, vừa khẽ giọng cười nói: "Nấu cũng lâu lắm."
Vừa nói vừa nhìn phía Hoàng Nguyên, như đang hỏi cái gì.
Hoàng Nguyên nhìn nàng khẽ gật đầu, ý nói không sao.
Có thế nàng mới cúi đầu, bày xong đồ ăn, rồi đi vào phòng thỉnh Phùng thị.
Đi theo, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly cũng cầm bát đũa đến, thu xếp mọi ngươìg ăn cơm.
Phùng Thị nhìn một bàn người, một đám người nói nói cười cười, nhưng là trong lòng trống rỗng, cảm thấy thiếu đi gì đó, thậm chí hương vị thức ăn đều không bằng trước.
Hoàng Nguyên nhìn ở trong mắt, vội vàng chuyển đề tài, chọc nàng nói giỡn.
**********
Lại nói Đỗ Quyên, ở Lâm gia ăn cơm, xong cáo từ Đại Đầu thím.
Quế Hương đương nhiên cùng nàng trở về.
Nương Quế Hương hỏi khuê nữ: "Nhìn bộ dáng của ngươi, là không tính toán về nhà à?"
Mọi người nghe xong đều cười.
Quế Hương làm nũng nói: "Nương, ngày đông lạnh cũng không có chuyện gì làm. Ta ở cùng Đỗ Quyên cũng không nhàn hạ, mỗi ngày thiêu thùa may vá, đọc sách vẽ tranh, còn đi ra ngoài đánh cá nữa. Ta so với bình thường lợi hại hơn, tương lai không cần ngươi bận tâm."
Nương Quế Hương cười lắc đầu, không hề nhiều lời.
Nàng cũng thấy khí sắc khuê nữ tốt hơn nhiều, sáng sủa hẳn, nên yên tâm.
Vợ Đại Đầu nhỏ giọng nói với Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, ngươi đừng lo lắng chuyện này."
Đỗ Quyên cười nói: "Thím yên tâm, ta không lo lắng."
Lâm Đại Đầu "Hừ" một tiếng, nghĩ Đỗ Quyên mới không lo lắng đâu. Chỉ có ánh mắt hắn chuẩn, thấy Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên tốt, đó chính là tốt. Hôm nay 2 chị em nàng thật lợi hại, văn võ đều được. Hòe Hoa kia, hết khóc lại tìm chết, thật đáng ghét.
Hắn chỉ dặn dò Đỗ Quyên một câu: "Buổi tối đóng kỹ cửa lại!"
Chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt âm tình bất định, ngay cả câu trả lời của Đỗ Quyên cũng không nghe thấy.
Hai người Đỗ Quyên đi đến sân, Thu Sinh từ Đông sương ra chào đón.
Đối mặt với Đỗ Quyên, thiếu niên cao lớn chưa bao giờ câu nệ bất an như vậy, vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói: "Đỗ Quyên, ta... Ta... giúp Hòe Hoa: xin lỗi, việc này đều là ta không tốt. Nàng lúc ấy cũng hôn mê, không rõ ràng lắm mới..."
Đỗ Quyên cười nói: "Thu Sinh ca ca đừng nói như vậy, biết rõ thì tốt rồi."
Thu Sinh nghe xong dùng sức gật đầu, cảm kích đối với nàng cười.
Quế Hương đỏ mặt liếc mắt nhìn người biểu ca này, ánh mắt nhanh chóng né đi.
Nàng thấy không được tự nhiên, không nghĩ ra sao hắn lại làm chuyện như vậy với Hòe Hoa.
Đỗ Quyên lại nói không được những lời khác.
Nàng không như Lâm Đại Đầu nghĩ là không lo lắng, ngược lại nàng rất lo lắng.
Bất quá không phải lo lắng cho Lâm Xuân, mà lo lắng cho Thu Sinh, vì cuộc sống tương lai Lâm gia mà lo lắng, sẽ liên lụy đến Hoàng Tước Nhi.
Nhưng việc Hòe Hoa vào Lâm gia đã không thể ngăn trở.
Đây thật sự là mệnh sao?
Nếu không phải là mệnh, sao lại không cản được Hòe Hoa chứ?
Nàng lặng yên suy nghĩ về Lâm gia.
Ngoài cửa, nàng không tự giác quay đầu nhìn về phía ngôi nhà ngày xưa.
Kỳ quái, trong lòng nàng không còn đau đớn như ngày rời đi.
Có lẽ là bị việc của Hòe Hoa chi phối, nàng nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.