Chương 336: Muốn chết không được
Hương Thôn Nguyên Dã
01/12/2018
Muốn dùng cái chết đến hại nàng?
Không dễ dàng như vậy!
Vương tứ thái gia run run nói: "Ngươi... Ngươi..."
Thu Sinh vọt tới, tức giận nói: "Đỗ Quyên!"
Đỗ Quyên chuyển hướng hắn, ánh mắt nhìn hắn đồng tình lại thương xót.
Thu Sinh bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên, xấu hổ lại khó chịu, cầu khẩn nói: "Đỗ Quyên, Hòe Hoa nàng... Bản thân nàng cũng không biết. Ngươi... Đừng trách nàng."
Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Thu Sinh ca ca..."
Ngươi có mình đã chọc tới hạng con gái gì không?
Ngươi đáp cả đời mình vào, còn có huynh đệ ngươi.
Nhưng nàng chung quy không nói gì.
Hạ Sinh lại chạy tới, tức giận nói với đại ca: "Ngươi cứu nàng, nàng cũng không nhận, một lòng muốn gả cho Xuân Nhi, ngươi còn nhìn không ra nàng là hạng người gì? Ngươi còn dám nói Đỗ Quyên? Ta coi khi Xuân Nhi trở về ngươi nói với hắn như thế nào!"
Thu Sinh vừa đau vừa giận, lớn tiếng nói: "Nàng cũng không biết!"
Hạ Sinh cười nhạo nói: "Không biết có thể đổ trên đầu Xuân Nhi hả? Việc này có thể tùy tiện tính sai sao? Nếu Xuân Nhi làm, hắn sẽ không nhận sao? Ngươi làm chuyện gì, trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Ngươi đã biết rõ sao có thể nhìn Xuân Nhi và Đỗ Quyên bị người khi dễ?"
Liên tiếp chất vấn, trong nháy mắt Thu Sinh cạn lời, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
Mà Vương Đại Cường nghe Thu Sinh nói "Nàng cũng không biết", nhất thời nổi giận, xông lại hung hăng đá hắn một cái lộn vòng, mắng: "Không biết ngươi còn dám đạp hư nàng? Ngươi đồ súc sinh!"
Vương gia huynh đệ đều tức giận nhìn Thu Sinh.
Thu Sinh ngã xuống đất, cũng không có lời gì, vô cùng hối hận.
Hạ Sinh không để yên, chửi Vương Đại Cường, nói khẳng định là muội muội hắn quyến rũ đại ca mình, bằng không Hoàng gia cách vách có 3 khuê nữ, 2 gia đình từ nhỏ lớn lên với nhau, thân như huynh muội, chưa từng xảy ra chuyện gì, sao vừa gặp Hòe Hoa đã xảy ra chuyện?
Hai bên lại cãi nhau.
Mà một bên khác, Hoàng Nguyên cũng cùng trưởng bối Vương gia chạm nhau.
Hắn lớn tiếng chất vấn Vương tứ thái gia: "Đến cùng là ai ép ai?"
Nói xong giơ tay chỉ đám người Vương gia, ý bảo nói: "Vương gia đại tộc, hiển hách dương dương, tới gần trăm người ——" lại đưa tay chỉ về phía Đỗ Quyên, “Mà Đỗ Quyên, một bé gái nhặt được, mồ côi không nơi nương tựa, các ngươi nói, đến cùng ai ép ai?"
Mọi người ầm ầm bàn tán, không ngừng dùng ánh mắt nhìn đám người Vương gia.
Bởi vì thực hiển nhiên, Vương gia đến đoạt hôn phu người ta.
Sắc mặt Hoàng Nguyên nghiêm nghị, ngay sau đó lại quát hỏi cha mẹ Hòe Hoa: "Đến cùng ai ép? Trước mắt bao người, hai vợ chồng ngươi khi dễ ba thiếu nữ, nam nhân động thủ đánh nữ nhân, trưởng bối lăng nhục vãn bối, còn có mặt mũi nói bức! Các ngươi không dám động thủ với Lâm gia, lại xả giận trên người bé gái mồ côi. Có phải thấy nàng không nơi dựa dẫm, bức tử nàng cũng không ai quản hay không? Buồn cười là, Đỗ Quyên bị bức không tìm chết, Vương Hòe Hoa lại làm bộ làm tịch, chạy đi tìm chết. Điều này nói rõ cái gì? Thuyết minh nàng chột dạ! Nàng chết cũng giống như tội phạm sợ tội tự sát! Chết chưa hết tội!"
Người Vương gia giận đến ngã ngửa.
Bọn họ không hiểu "Dùng ngòi bút làm vũ khí đả thương người sâu sắc hơn, sâu hơn cả đao kiếm", nhưng vẻ mặt bọn hắn phẫn nộ không cam lòng càng như họ đuối lý.
Hoàng Ly thêm mắm thêm muối, nói: "Hòe Hoa tính kế Xuân Sinh ca ca, không tính kế được, xấu hổ đến không kẽ chui, đành phải tìm chết. Nếu nàng không tính kế, đợi biết rõ ai cứu nàng, gả cho người đó thì xong rồi, làm gì muốn tìm chết?"
Đông Sinh lớn tiếng nói: "Đúng, chính là như vậy!"
Nhưng thanh âm của bọn họ bị tiếng khóc tiếng kêu che dấu, là nương Hòe Hoa, nàng bén thanh chất vấn Hoàng Nguyên nói: "Ta đánh nàng? Là nàng đánh ta ——”
Nàng hận...
Hai người bị mấy cô gái hành hung một trận, còn bị người nói thành khi dễ vãn bối.
Nhi tử Hoàng gia quá không phải tử tế gì!
Một bụng mực nhuộm trái tim hắn thành hắc luôn!
Cha Hòe Hoa cũng tức giận nói: "Tỷ muôi ngươi đễ trêu chọc lắm hả? Nhìn diện mạo thím ngươi bị đánh kìa, còn nói chúng ta khi dễ các nàng?"
Hoàng Nguyên ha hả cười to vài tiếng, trào phúng hỏi: "Theo ý của đại thúc, các tỷ muội ta nên đứng yên mặc cho đại thúc và thím đánh chửi? Các ngươi là tổ tông Hoàng gia ta à? Thúc thẩm là trưởng bối, giáo huấn chúng ta một trận cũng không có đạo lý chúng ta cãi lại, nhưng bất cứ việc gì luôn có một chữ "lý", vừa rồi thím mắng những lời kia, đó là... Người nói sao?"
Mọi người nghe xong nhất thời ầm ầm cười to.
Hoàng đại nương và Phùng Thị trăm miệng một lời mắng: "Không biết xấu hổ!"
Hoàng gia Tam thái gia cũng ra mặt, chất vấn cha Hòe Hoa: "Ta lớn tuổi hơn ngươi, ta cũng mắng vợ và con gái như một trận như vậy, không cho ngươi cãi lại, ngươi có chịu phục không?"
Cha Hòe Hoa nhất thời mặt trướng đỏ bừng.
Thì ra Hoàng Nguyên và Hoàng Tước Nhi không định lôi Hoàng gia vào cuộc, nhưng Hoàng Tước Nhi dinh líu cũng thôi, Hoàng Nguyên cũng ra mặt, làm sao Hoàng gia ngồi yên? Hoàng lão cha không yên lòng cháu trai, liền kêu chú bác đến áp trận.
Vương tứ thái gia quát ngừng người trong tộc, từ trên xuống dưới đánh giá Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên.
Hai tỷ đệ này, không phải chị em ruột, lại như cùng một lòng, nói hai ba câu đem chuyện Hòe Hoa tìm chết nói thành một ý khác, còn làm tăng thêm oán giận của Lâm gia đối với Vương gia.
Thật đáng sợ, Lâm gia và Vương gia nhiều nam nhân như vậy, lại không bằng một mình Hoàng Nguyên; Hai nhà nhiều phụ nữ như vậy, cũng không bằng 3 khuê nữ Hoàng gia!
Ông bỗng nhiên hỏi Hoàng Nguyên: "Ngươi và Đỗ Quyên đồng tâm như vậy, sao nàng không chịu gả cho ngươi?"
Tâm Hoàng Nguyên ngưng một nhịp, lập tức cười nhạt nói: "Không có duyên phận phu thê. Nếu đã như thế, vãn bối không bắt buộc, như cũ làm tỷ đệ; không như có người làm việc không từ thủ đoạn, hại người hại mình."
Vương tứ thái gia thấy hắn thuận miệng lại kéo đến Hòe Hoa, bực mình không thôi.
Ông cũng không dây dưa với hắn, chuyển qua hỏi Đỗ Quyên: "Llão hán ta thật hiếu kì: sao ngươi không chịu để cho Hoàng Nguyên nạp thiếp, lại chịu cho Lâm Xuân nạp thiếp?"
Hoàng Nguyên nhất thời biến sắc mặt, lạnh lùng nhìn về phía Vương tứ thái gia.
Hai câu hỏi, nói giống như hắn và Đỗ Quyên liên thủ lừa gạt Lâm gia vậy.
Mà sắc mặt trưởng bối Hoàng gia tức giận nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên lại cười hỏi: "Tứ thái gia thật muốn biết?"
Vương tứ thái gia khẳng định gật đầu: "Muốn biết."
Đỗ Quyên lại cười nói: "Ta sợ nói ra Tứ thái gia hối hận vì đã nghe đó."
Vương tứ thái gia cười nhạt nói: "Ngươi nói đi. Ta không hối hận."
Đỗ Quyên suy nghĩ một chút nói: "Ta vẫn nên nói riêng với ngươi đi, bằng không sợ ngươi nghe xong sinh khí. Hai nhà chúng ta lại không có đại thù gì, nói lời tuyệt tình không tốt. Bình thường ta cũng rất tôn trọng Vương gia, mặc dù hôm nay Tứ thái gia mắng ta, cũng là vì suy nghĩ cho chắt gái mình, cũng hợp tình hợp lý."
Vương tứ thái gia nghe xong lời nói đường hoàng này, thầm nghĩ ngươi cứ kéo đi.
Nhưng khi Đỗ Quyên ghé sát vào tai hắn nói thầm vài câu xong, sắc mặt hắn trở nên xanh mét, nhìn Đỗ Quyên nửa ngày, mới quay đầu hướng Lâm thái gia nói: "Gọi Xuân Sinh trở về tự mình nói." Rồi kêu tộc nhân rời đi.
Lâm thái gia mạc danh kỳ diệu, không biết Đỗ Quyên nói gì với hắn mà hắn vội vã rời đi.
Cha mẹ Hòe Hoa còn không chịu bỏ qua, cảm thấy sự tình còn chưa giải quyết xong.
Vương tứ thái gia hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, nói: "Còn ở đây làm cái gì? Còn ngại mất mặt không đủ?"
Nói xong khoanh tay muốn đi.
Lúc này, Hòe Hoa lại từ trong nhà đi ra.
Nàng vừa ra tới, đám người liền yên tĩnh, đều nhìn về nàng.
Tuy mắt Hòe Hoa đỏ hồng nhưng đặc biệt bình tĩnh.
Nàng đi đến trước mặt Đỗ Quyên, nói với nàng: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không tìm chết nữa." Ném cho nàng một ánh mắt đầy ẩn ý, lại chuyển về phía 2 vợ chồng Lâm Đại Đầu, nói: "Đỗ Quyên nói đúng, mặc kệ như thế nào, ta đều nên cảm kích ân cứu mạng Lâm gia."
Nói xong chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt bọn hắn.
"Đại Đầu cậu và mợ yên tâm, đợi Xuân Sinh trở về, hỏi rõ chuyện này xong, ta sẽ gả cho người cứu ta, từ nay về sau làm trâu làm ngựa cho Lâm gia, báo đáp ân tình cứu mạng. Hôm nay gây phiền toái cho cậu mợ, cầu cậu mợ niệm tình đứa nhỏ trong bụng, đối xử tử tế ta lần này. Ta cũng không phải cố ý. Lúc ấy ta chỉ gặp Xuân Sinh, từ đầu tới đuôi đều chưa thấy qua Thu Sinh ca ca, chỉ gặp hắn trong thôn trên đường về nhà, cho nên trong lòng ta luôn cảm thấy là Xuân Sinh đã cứu ta, cũng không có tâm cùng Đỗ Quyên đoạt Xuân Sinh."
Vợ chòng Lâm Đại Đầu không ngờ nàng bỗng nhiên chuyển biến, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lúc nàng nói "niệm tình đứa nhỏ trong bụng", họ đã mềm lòng; lại nhìn thấy nàng vừa nói vừa quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu, nên lúng túng không thôi. Rốt cuộc là con trai mình tạo nghiệt, vợ Đại Đầuvội liền đỡ nàng đứng lên, đáp lễ nói: "Xin lỗi Hòe Hoa, đều là Thu Sinh không tốt... làm cho ngươi bị thua thiệt. Đợi biết rõ chân tướng, chúng ta nhất định an bài thật kỹ, đón ngươi vào cửa."
Hòe Hoa cúi đầu đỏ hồng mắt nói: "Thím không trách ta là tốt."
Vợ Đại Đầu vội nói: "Không trách, không trách."
Rồi nắm tay nàng an ủi.
Hai nhà Lâm Vương thấy tình hình này, nhẹ nhàng thở ra.
Thu Sinh càng mừng rỡ, trên mặt lộ ra tươi cười.
Ai ngờ Hòe Hoa hơi liếc mắt nhìn hắn, hình như có vô hạn ủy khuất, hắn sợ tới mức vội thu cười, hạ quyết tâm sau này phải thương yêu nàng, không cô phụ nỗi sỉ nhục hôm nay nàng hứng chịu.
Trong lòng Đỗ Quyên lại không thoải mái, nhưng nói không ra sai ở chỗ nào.
Hai mắt Hoàng Nguyên càng sáng ngời, cảnh giác nhìn chằm chằm Hòe Hoa.
Hắn nghi hoặc vạn phần: cùng một non nước, vì sao dưỡng ra một cô gái đáng chết như thế?
Trong lòng suy nghĩ, hắn không khỏi lo âu nhìn về phía Hoàng Tước Nhi.
Bên kia, cha Hòe Hoa đang muốn cầu Lâm Đại Đầu lập tức phái người đi gọi Lâm Xuân về phân rõ việc này. Lâm Đại Đầu lại quả quyết cự tuyệt, nói Lâm Xuân ở nhà trì hoãn hơn một tháng, mới đi phủ thành không được mấy ngày, không thể gọi hắn trở về hỏng chuyện học hành của hắn. Dù sao lúc Hạ Sinh thành thân hắn phải trở về, lúc đó lại nói là được.
Người Vương gia giận điên lên.
Nga, giúp Đỗ Quyên xây nhà trì hoãn gần hai tháng đều chưa nói hỏng chuyện học hành, lúc này gọi hắn trở về thì nói là huỷ chuyện đi học? Đây là đại sự ảnh hưởng tới mạng người đó.
Cha mẹ Hòe Hoa nhất thời lại chống nạnh quát mắng, mắng Lâm gia không phải là người.
Đáy lòng Hòe Hoa băng lãnh, trên mặt lại không hiện ra chút nào, túm lấy cha mẹ khuyên bảo.
Lâm thái gia nói với Vương tứ thái gia: "Mặc kệ ai cứu Hòe Hoa, Lâm gia ta đều chuẩn bị trước, cuối năm nhất định tiếp nàng quá cửa. Xuân Nhi trở về sớm muộn gì đều không làm chậm trễ, đâu cần bắt hắn đi thêm một chuyến? Vương huynh đệ ngươi chịu trách nhiệm chút đi."
Vương tứ thái gia thiếu chút nữa muốn nhổ nước miếng vào khuôn mặt già nua của hắn, cố lắm mới nhịn được.
Vương lão thái thái ở một bên kéo hắn, nháy mắt hắn mới phẫn nộ đi.
Người Vương gia đi theo sau, trưởng bối Hoàng gia cũng đi theo, sau đó thôn nhân cũng lục tục tản đi, một trận phong ba tạm thời bình ổn. Kết quả gì, còn đợi Lâm Xuân trở về phân trần.
Hoàng Nguyên thấy hết chuyện, cũng cùng Lâm Đại Mãnh mọi người cáo từ.
Khi đi nhìn chăm chú vào Đỗ Quyên hỏi: "Có cần trở về xem xem?"
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không đi. Ngươi vẫn mau trở về đi thôi. Giúp ta giải thích vài câu... Thôi, cũng đừng giải thích."
Nói với những người đó ho cũng không hiểu.
Hoàng Nguyên hiểu nàng ám chỉ chuyện gì, thấp giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ giải thích. Ngươi coi chừng chút. Buổi tối kêu Hoàng Ly qua ở với ngươi có được không?"
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không cần. Có Như Gió ta không sợ."
Hoàng Nguyên than nhỏ một tiếng rồi đi.
Không dễ dàng như vậy!
Vương tứ thái gia run run nói: "Ngươi... Ngươi..."
Thu Sinh vọt tới, tức giận nói: "Đỗ Quyên!"
Đỗ Quyên chuyển hướng hắn, ánh mắt nhìn hắn đồng tình lại thương xót.
Thu Sinh bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên, xấu hổ lại khó chịu, cầu khẩn nói: "Đỗ Quyên, Hòe Hoa nàng... Bản thân nàng cũng không biết. Ngươi... Đừng trách nàng."
Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Thu Sinh ca ca..."
Ngươi có mình đã chọc tới hạng con gái gì không?
Ngươi đáp cả đời mình vào, còn có huynh đệ ngươi.
Nhưng nàng chung quy không nói gì.
Hạ Sinh lại chạy tới, tức giận nói với đại ca: "Ngươi cứu nàng, nàng cũng không nhận, một lòng muốn gả cho Xuân Nhi, ngươi còn nhìn không ra nàng là hạng người gì? Ngươi còn dám nói Đỗ Quyên? Ta coi khi Xuân Nhi trở về ngươi nói với hắn như thế nào!"
Thu Sinh vừa đau vừa giận, lớn tiếng nói: "Nàng cũng không biết!"
Hạ Sinh cười nhạo nói: "Không biết có thể đổ trên đầu Xuân Nhi hả? Việc này có thể tùy tiện tính sai sao? Nếu Xuân Nhi làm, hắn sẽ không nhận sao? Ngươi làm chuyện gì, trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Ngươi đã biết rõ sao có thể nhìn Xuân Nhi và Đỗ Quyên bị người khi dễ?"
Liên tiếp chất vấn, trong nháy mắt Thu Sinh cạn lời, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
Mà Vương Đại Cường nghe Thu Sinh nói "Nàng cũng không biết", nhất thời nổi giận, xông lại hung hăng đá hắn một cái lộn vòng, mắng: "Không biết ngươi còn dám đạp hư nàng? Ngươi đồ súc sinh!"
Vương gia huynh đệ đều tức giận nhìn Thu Sinh.
Thu Sinh ngã xuống đất, cũng không có lời gì, vô cùng hối hận.
Hạ Sinh không để yên, chửi Vương Đại Cường, nói khẳng định là muội muội hắn quyến rũ đại ca mình, bằng không Hoàng gia cách vách có 3 khuê nữ, 2 gia đình từ nhỏ lớn lên với nhau, thân như huynh muội, chưa từng xảy ra chuyện gì, sao vừa gặp Hòe Hoa đã xảy ra chuyện?
Hai bên lại cãi nhau.
Mà một bên khác, Hoàng Nguyên cũng cùng trưởng bối Vương gia chạm nhau.
Hắn lớn tiếng chất vấn Vương tứ thái gia: "Đến cùng là ai ép ai?"
Nói xong giơ tay chỉ đám người Vương gia, ý bảo nói: "Vương gia đại tộc, hiển hách dương dương, tới gần trăm người ——" lại đưa tay chỉ về phía Đỗ Quyên, “Mà Đỗ Quyên, một bé gái nhặt được, mồ côi không nơi nương tựa, các ngươi nói, đến cùng ai ép ai?"
Mọi người ầm ầm bàn tán, không ngừng dùng ánh mắt nhìn đám người Vương gia.
Bởi vì thực hiển nhiên, Vương gia đến đoạt hôn phu người ta.
Sắc mặt Hoàng Nguyên nghiêm nghị, ngay sau đó lại quát hỏi cha mẹ Hòe Hoa: "Đến cùng ai ép? Trước mắt bao người, hai vợ chồng ngươi khi dễ ba thiếu nữ, nam nhân động thủ đánh nữ nhân, trưởng bối lăng nhục vãn bối, còn có mặt mũi nói bức! Các ngươi không dám động thủ với Lâm gia, lại xả giận trên người bé gái mồ côi. Có phải thấy nàng không nơi dựa dẫm, bức tử nàng cũng không ai quản hay không? Buồn cười là, Đỗ Quyên bị bức không tìm chết, Vương Hòe Hoa lại làm bộ làm tịch, chạy đi tìm chết. Điều này nói rõ cái gì? Thuyết minh nàng chột dạ! Nàng chết cũng giống như tội phạm sợ tội tự sát! Chết chưa hết tội!"
Người Vương gia giận đến ngã ngửa.
Bọn họ không hiểu "Dùng ngòi bút làm vũ khí đả thương người sâu sắc hơn, sâu hơn cả đao kiếm", nhưng vẻ mặt bọn hắn phẫn nộ không cam lòng càng như họ đuối lý.
Hoàng Ly thêm mắm thêm muối, nói: "Hòe Hoa tính kế Xuân Sinh ca ca, không tính kế được, xấu hổ đến không kẽ chui, đành phải tìm chết. Nếu nàng không tính kế, đợi biết rõ ai cứu nàng, gả cho người đó thì xong rồi, làm gì muốn tìm chết?"
Đông Sinh lớn tiếng nói: "Đúng, chính là như vậy!"
Nhưng thanh âm của bọn họ bị tiếng khóc tiếng kêu che dấu, là nương Hòe Hoa, nàng bén thanh chất vấn Hoàng Nguyên nói: "Ta đánh nàng? Là nàng đánh ta ——”
Nàng hận...
Hai người bị mấy cô gái hành hung một trận, còn bị người nói thành khi dễ vãn bối.
Nhi tử Hoàng gia quá không phải tử tế gì!
Một bụng mực nhuộm trái tim hắn thành hắc luôn!
Cha Hòe Hoa cũng tức giận nói: "Tỷ muôi ngươi đễ trêu chọc lắm hả? Nhìn diện mạo thím ngươi bị đánh kìa, còn nói chúng ta khi dễ các nàng?"
Hoàng Nguyên ha hả cười to vài tiếng, trào phúng hỏi: "Theo ý của đại thúc, các tỷ muội ta nên đứng yên mặc cho đại thúc và thím đánh chửi? Các ngươi là tổ tông Hoàng gia ta à? Thúc thẩm là trưởng bối, giáo huấn chúng ta một trận cũng không có đạo lý chúng ta cãi lại, nhưng bất cứ việc gì luôn có một chữ "lý", vừa rồi thím mắng những lời kia, đó là... Người nói sao?"
Mọi người nghe xong nhất thời ầm ầm cười to.
Hoàng đại nương và Phùng Thị trăm miệng một lời mắng: "Không biết xấu hổ!"
Hoàng gia Tam thái gia cũng ra mặt, chất vấn cha Hòe Hoa: "Ta lớn tuổi hơn ngươi, ta cũng mắng vợ và con gái như một trận như vậy, không cho ngươi cãi lại, ngươi có chịu phục không?"
Cha Hòe Hoa nhất thời mặt trướng đỏ bừng.
Thì ra Hoàng Nguyên và Hoàng Tước Nhi không định lôi Hoàng gia vào cuộc, nhưng Hoàng Tước Nhi dinh líu cũng thôi, Hoàng Nguyên cũng ra mặt, làm sao Hoàng gia ngồi yên? Hoàng lão cha không yên lòng cháu trai, liền kêu chú bác đến áp trận.
Vương tứ thái gia quát ngừng người trong tộc, từ trên xuống dưới đánh giá Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên.
Hai tỷ đệ này, không phải chị em ruột, lại như cùng một lòng, nói hai ba câu đem chuyện Hòe Hoa tìm chết nói thành một ý khác, còn làm tăng thêm oán giận của Lâm gia đối với Vương gia.
Thật đáng sợ, Lâm gia và Vương gia nhiều nam nhân như vậy, lại không bằng một mình Hoàng Nguyên; Hai nhà nhiều phụ nữ như vậy, cũng không bằng 3 khuê nữ Hoàng gia!
Ông bỗng nhiên hỏi Hoàng Nguyên: "Ngươi và Đỗ Quyên đồng tâm như vậy, sao nàng không chịu gả cho ngươi?"
Tâm Hoàng Nguyên ngưng một nhịp, lập tức cười nhạt nói: "Không có duyên phận phu thê. Nếu đã như thế, vãn bối không bắt buộc, như cũ làm tỷ đệ; không như có người làm việc không từ thủ đoạn, hại người hại mình."
Vương tứ thái gia thấy hắn thuận miệng lại kéo đến Hòe Hoa, bực mình không thôi.
Ông cũng không dây dưa với hắn, chuyển qua hỏi Đỗ Quyên: "Llão hán ta thật hiếu kì: sao ngươi không chịu để cho Hoàng Nguyên nạp thiếp, lại chịu cho Lâm Xuân nạp thiếp?"
Hoàng Nguyên nhất thời biến sắc mặt, lạnh lùng nhìn về phía Vương tứ thái gia.
Hai câu hỏi, nói giống như hắn và Đỗ Quyên liên thủ lừa gạt Lâm gia vậy.
Mà sắc mặt trưởng bối Hoàng gia tức giận nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên lại cười hỏi: "Tứ thái gia thật muốn biết?"
Vương tứ thái gia khẳng định gật đầu: "Muốn biết."
Đỗ Quyên lại cười nói: "Ta sợ nói ra Tứ thái gia hối hận vì đã nghe đó."
Vương tứ thái gia cười nhạt nói: "Ngươi nói đi. Ta không hối hận."
Đỗ Quyên suy nghĩ một chút nói: "Ta vẫn nên nói riêng với ngươi đi, bằng không sợ ngươi nghe xong sinh khí. Hai nhà chúng ta lại không có đại thù gì, nói lời tuyệt tình không tốt. Bình thường ta cũng rất tôn trọng Vương gia, mặc dù hôm nay Tứ thái gia mắng ta, cũng là vì suy nghĩ cho chắt gái mình, cũng hợp tình hợp lý."
Vương tứ thái gia nghe xong lời nói đường hoàng này, thầm nghĩ ngươi cứ kéo đi.
Nhưng khi Đỗ Quyên ghé sát vào tai hắn nói thầm vài câu xong, sắc mặt hắn trở nên xanh mét, nhìn Đỗ Quyên nửa ngày, mới quay đầu hướng Lâm thái gia nói: "Gọi Xuân Sinh trở về tự mình nói." Rồi kêu tộc nhân rời đi.
Lâm thái gia mạc danh kỳ diệu, không biết Đỗ Quyên nói gì với hắn mà hắn vội vã rời đi.
Cha mẹ Hòe Hoa còn không chịu bỏ qua, cảm thấy sự tình còn chưa giải quyết xong.
Vương tứ thái gia hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, nói: "Còn ở đây làm cái gì? Còn ngại mất mặt không đủ?"
Nói xong khoanh tay muốn đi.
Lúc này, Hòe Hoa lại từ trong nhà đi ra.
Nàng vừa ra tới, đám người liền yên tĩnh, đều nhìn về nàng.
Tuy mắt Hòe Hoa đỏ hồng nhưng đặc biệt bình tĩnh.
Nàng đi đến trước mặt Đỗ Quyên, nói với nàng: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không tìm chết nữa." Ném cho nàng một ánh mắt đầy ẩn ý, lại chuyển về phía 2 vợ chồng Lâm Đại Đầu, nói: "Đỗ Quyên nói đúng, mặc kệ như thế nào, ta đều nên cảm kích ân cứu mạng Lâm gia."
Nói xong chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt bọn hắn.
"Đại Đầu cậu và mợ yên tâm, đợi Xuân Sinh trở về, hỏi rõ chuyện này xong, ta sẽ gả cho người cứu ta, từ nay về sau làm trâu làm ngựa cho Lâm gia, báo đáp ân tình cứu mạng. Hôm nay gây phiền toái cho cậu mợ, cầu cậu mợ niệm tình đứa nhỏ trong bụng, đối xử tử tế ta lần này. Ta cũng không phải cố ý. Lúc ấy ta chỉ gặp Xuân Sinh, từ đầu tới đuôi đều chưa thấy qua Thu Sinh ca ca, chỉ gặp hắn trong thôn trên đường về nhà, cho nên trong lòng ta luôn cảm thấy là Xuân Sinh đã cứu ta, cũng không có tâm cùng Đỗ Quyên đoạt Xuân Sinh."
Vợ chòng Lâm Đại Đầu không ngờ nàng bỗng nhiên chuyển biến, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lúc nàng nói "niệm tình đứa nhỏ trong bụng", họ đã mềm lòng; lại nhìn thấy nàng vừa nói vừa quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu, nên lúng túng không thôi. Rốt cuộc là con trai mình tạo nghiệt, vợ Đại Đầuvội liền đỡ nàng đứng lên, đáp lễ nói: "Xin lỗi Hòe Hoa, đều là Thu Sinh không tốt... làm cho ngươi bị thua thiệt. Đợi biết rõ chân tướng, chúng ta nhất định an bài thật kỹ, đón ngươi vào cửa."
Hòe Hoa cúi đầu đỏ hồng mắt nói: "Thím không trách ta là tốt."
Vợ Đại Đầu vội nói: "Không trách, không trách."
Rồi nắm tay nàng an ủi.
Hai nhà Lâm Vương thấy tình hình này, nhẹ nhàng thở ra.
Thu Sinh càng mừng rỡ, trên mặt lộ ra tươi cười.
Ai ngờ Hòe Hoa hơi liếc mắt nhìn hắn, hình như có vô hạn ủy khuất, hắn sợ tới mức vội thu cười, hạ quyết tâm sau này phải thương yêu nàng, không cô phụ nỗi sỉ nhục hôm nay nàng hứng chịu.
Trong lòng Đỗ Quyên lại không thoải mái, nhưng nói không ra sai ở chỗ nào.
Hai mắt Hoàng Nguyên càng sáng ngời, cảnh giác nhìn chằm chằm Hòe Hoa.
Hắn nghi hoặc vạn phần: cùng một non nước, vì sao dưỡng ra một cô gái đáng chết như thế?
Trong lòng suy nghĩ, hắn không khỏi lo âu nhìn về phía Hoàng Tước Nhi.
Bên kia, cha Hòe Hoa đang muốn cầu Lâm Đại Đầu lập tức phái người đi gọi Lâm Xuân về phân rõ việc này. Lâm Đại Đầu lại quả quyết cự tuyệt, nói Lâm Xuân ở nhà trì hoãn hơn một tháng, mới đi phủ thành không được mấy ngày, không thể gọi hắn trở về hỏng chuyện học hành của hắn. Dù sao lúc Hạ Sinh thành thân hắn phải trở về, lúc đó lại nói là được.
Người Vương gia giận điên lên.
Nga, giúp Đỗ Quyên xây nhà trì hoãn gần hai tháng đều chưa nói hỏng chuyện học hành, lúc này gọi hắn trở về thì nói là huỷ chuyện đi học? Đây là đại sự ảnh hưởng tới mạng người đó.
Cha mẹ Hòe Hoa nhất thời lại chống nạnh quát mắng, mắng Lâm gia không phải là người.
Đáy lòng Hòe Hoa băng lãnh, trên mặt lại không hiện ra chút nào, túm lấy cha mẹ khuyên bảo.
Lâm thái gia nói với Vương tứ thái gia: "Mặc kệ ai cứu Hòe Hoa, Lâm gia ta đều chuẩn bị trước, cuối năm nhất định tiếp nàng quá cửa. Xuân Nhi trở về sớm muộn gì đều không làm chậm trễ, đâu cần bắt hắn đi thêm một chuyến? Vương huynh đệ ngươi chịu trách nhiệm chút đi."
Vương tứ thái gia thiếu chút nữa muốn nhổ nước miếng vào khuôn mặt già nua của hắn, cố lắm mới nhịn được.
Vương lão thái thái ở một bên kéo hắn, nháy mắt hắn mới phẫn nộ đi.
Người Vương gia đi theo sau, trưởng bối Hoàng gia cũng đi theo, sau đó thôn nhân cũng lục tục tản đi, một trận phong ba tạm thời bình ổn. Kết quả gì, còn đợi Lâm Xuân trở về phân trần.
Hoàng Nguyên thấy hết chuyện, cũng cùng Lâm Đại Mãnh mọi người cáo từ.
Khi đi nhìn chăm chú vào Đỗ Quyên hỏi: "Có cần trở về xem xem?"
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không đi. Ngươi vẫn mau trở về đi thôi. Giúp ta giải thích vài câu... Thôi, cũng đừng giải thích."
Nói với những người đó ho cũng không hiểu.
Hoàng Nguyên hiểu nàng ám chỉ chuyện gì, thấp giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ giải thích. Ngươi coi chừng chút. Buổi tối kêu Hoàng Ly qua ở với ngươi có được không?"
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không cần. Có Như Gió ta không sợ."
Hoàng Nguyên than nhỏ một tiếng rồi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.