Chương 73: Ngày lành mỗi ngày mỗi có
Hương Thôn Nguyên Dã
23/06/2017
Phùng Thị trừng mắt nhìn chồng, nói: "Gà trống kia ta dùng để đổi muối."
Ông ngoại mang muối đến đã sớm ăn hết rồi.
Hoàng Lão Thực lập tức cúi đầu.
Phùng Thị cười lạnh một tiếng nói: "Không phải ngươi đưa đi hết sao? Đều tặng cho cha ngươi mới tốt."
Đỗ Quyên thấy không khí thay đổi, vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn Phùng Thị nói: "Nương, ruộng nương đã xong hết rồi chưa? Bắt đầu từ ngày mai ngươi lên núi hái nấm. Ta rất thích ăn nấm."
Thổ sản vùng núi, Đỗ Quyên thích nhất là nấm.
Nói là sơn trân, mặc dù thanh đạm, lúc không thịt có thể dùng nó bổ khuyết tràng vị, ăn sao cũng không ngán.
Chỉ là nấm nấu ra hình dạng không đẹp mắt, không giống kiếp trước Đỗ Quyên ăn nấm hương, tròn trịa hoàn chỉnh. Nấm sau khi phơi khô thực dễ bị nát. Từng khối nhỏ nhiều nếp nhăn nhìn giống như miếng vải rách vậy.
Chỉ cần trên bàn có món ăn này, Đỗ Quyên nhất định ăn nhiều hơn.
Nàng ngồi xổm trên băng ghế dài, cánh tay duỗi ra gắp nấm, giống như sợ gắp ít thì lát nữa sẽ không còn. Kỳ thật nàng không muốn gắp nhiều lần, cánh tay với xa rất khó chịu.
Hoàng Tước Nhi mím môi cười .
Phùng Thị không nhịn được cười, giận nói: "Gắp ít đi một chút, cũng không phải là không có."
Ngưng rồi lại nói: "Ngươi nghĩ thật hay, nấm phải lên trên núi có mới được. Tìm khắp nơi, cũng không dễ dàng. Ta còn phải hái hạt dẻ và hạt thông nữa. Năm trước ông ngoại ngươi không vào sơn. Năm nay cần chuẩn bị nhiều thổ sản vùng núi, chờ cuối năm đưa một chút ra ngoài."
Người trong núi, nhân tình qua lại chỉ là những thứ này.
Sống cũng nhờ vào nó. Lúc không có đồ ăn có thể thêm một chén đồ ăn. Lúc không có lương thực còn có thể lấp bụng. Cho nên thu thổ sản vùng núi mùa thu quan trọng không kém trồng trọt.
Hoàng Tước Nhi dời tới bên người Đỗ Quyên, ghé vào tai nàng thì thầm hai câu.
Đỗ Quyên cười gật đầu liên tục.
Phùng Thị như biết các nàng nói gì, sầm mặt xuống, nhìn Hoàng Tước Nhi nói: "Nếu ngươi dám mang muội muội lên núi, ta đánh gãy chân của ngươi! Ngươi cho là chơi vui? Không nói tới sói, đạp trúng rắn ngươi cũng chết."
Hoàng Tước Nhi cúi đầu không dám hé răng.
Vừa rồi đúng là nàng nói với muội muội, một ngày nào đó các nàng lên núi đào măng hái nấm.
Đỗ Quyên vội vàng nói: "Tỷ tỷ nói đợi trưởng thành mới lên núi. Nương, chờ ta và tỷ tỷ trưởng thành sẽ giúp ngươi đốn củi, nhặt nấm, hái lá trà, còn có thể đào thảo dược bán lấy tiền."
Phùng Thị xem xét nàng, "hừ" một tiếng, tức giận nói: "Vậy ta sẽ chờ. Lúc có thể làm việc, đừng có gọi ngươi lại không động."
Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên liền nở nụ cười.
Phần lớn trẻ con luôn thích mới mẻ, lúc lớn lên thì lười sợ mệt nhọc.
Đỗ Quyên hướng Hoàng Lão Thực nói: "Cha! Ngươi cũng thêm sức lực, làm xong việc đồng áng cùng nương lên núi đi tìm thổ sản vùng núi. Nhậm thúc thích ăn thịt nướng nấm. Ngươi tìm nhiều một chút, đến mùa đông ta tìm hắn lấy chút thịt về nấu măng, nấu nấm, nấu hạt dẻ."
Nàng luôn không quên đưa "cà rốt" tới trước mặt Lão Thực.
Phùng Thị trầm mặt nói: "Không cho ngươi đòi đồ Nhậm thúc."
Đỗ Quyên vội nói: "Ta không có lấy không, ta mời hắn ăn cơm."
Hoàng Lão Thực liên tục gật đầu nói: "Đúng! Không lấy không, không lấy không."
Hắn vô hạn hoài niệm mùa thu năm trước.
Khi đó Nhậm Tam Hòa đem con mồi đến, vợ lấy chút thổ sản vùng núi nấu, mọi người đều ăn vui vẻ. Ngày như vậy mới gọi là thoải mái.
Phùng Thị không để ý hắn, hỏi Hoàng Tước Nhi: "Còn lại muối đều đổ vào trong bình ?"
Hoàng Tước Nhi gật đầu.
Chần chờ một chút lại nói: "Đại Nữu tỷ tỷ hai ngày trước đến mượn một chút."
Mặt Phùng Thị liền trầm xuống.
Bà bà đến mượn muối không chỉ một lần.
Đỗ Quyên nuốt cháo, tới gần Phùng Thị nhỏ giọng hỏi: "Nương, chúng ta để dành được rất nhiều trứng gà. Nếu nãi nãi đến mượn trứng gà phải làm sao?"
Vẻ mặt không yên lòng.
Phùng Thị nghe xong trừng mắt nói: "Không cho mượn! Nhà ai mà không có trứng gà?"
Đỗ Quyên cũng không để ý, thần bí hề hề đề nghị: "Nương, chúng ta nấu trứng trà ăn đi. Ăn vào trong bụng, trong nhà sẽ ít đi. Ta sẽ nói với người ta là gà mái nhà ta còn chưa đẻ trứng."
Phùng Thị thấy nàng rõ ràng muốn ăn trứng trà, lại nói lời trẻ con, nhịn không được buồn cười. Nhưng lời của Đỗ Quyên đã nhắc nhở nàng: có nhiều trứng gà như vậy sao không nấu ăn?
Không ăn bà bà đến đòi cũng thế!
Vì thế, nàng cố ý trầm mặt nói: "Ngươi muốn ăn, buổi tối nương nấu. Đừng kéo những lời này, người ta nghe sẽ nói là người lớn trong nhà dạy."
Đỗ Quyên mừng rỡ, cùng Hoàng Tước Nhi nhìn nhau cười, bàn tay ngầm khều nhau dưới bàn, vừa gật đầu nói "Ta sẽ không nói", rồi hướng Hoàng Lão Thực nói: "Cha cũng không được nói!"
Trên bàn này, Lão Thực là không đáng tin nhất.
Hoàng Lão Thực nghe vợ nói buổi tối sẽ nấu trứng trà, mừng rỡ vội nhận lời nói: "Không nói, cha sẽ không nói. Gà mái chúng ta đều chưa đẻ trứng, nào có trứng gà."
Ba mẹ con Phùng Thị đều cười.
Nhất thời, tinh thần mọi người phấn chấn. Ăn xong, mỗi người tự giác làm việc của mình: Hoàng Tước Nhi thu thập bát đũa rửa bát; Hoàng Lão Thực đem tảo ra sân phơi, bởi vì gà đã lên chuồng; Phùng Thị và Đỗ Quyên đi vào phòng lấy trứng gà,
Trứng gà đựng trong một cái sọt đan bằng tre, đặt ở đầu giường Phùng Thị.
"Nấu bao nhiêu?" Đỗ Quyên hỏi.
"Nấu... bốn mươi." Phùng Thị tính nhẩm đáp.
"Nấu năm mươi đi." Đỗ Quyên sợ ít, "Ta muốn đưa chút cho Nhậm thúc."
Phùng Thị không lên tiếng, cúi đầu đếm.
Hai mẹ con đếm đủ 50 trứng gà nâu bưng vào nhà bếp.
Thấy Hoàng Tước Nhi đã nhanh tay rửa xong bát đũa, Đỗ Quyên lập tức trong trẻo nói: "Cha, cho heo ăn."
Hoàng Lão Thực vội ném chổi đi vào, khiêng thùng nước rửa bát ra ngoài.
Trong bếp, Phùng Thị bắt đầu lấy nguyên liệu, trừ bỏ lá trà, muối và tương, còn có một loại lá thơm được hái từ trên núi. Trong núi mua không được tương dầu, đều dùng tương đậu nhà mình tự phơi.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi rửa trứng gà.
Rửa xong bỏ vào nồi.
Hoàng Tước Nhi bên bếp lò nhóm lửa.
Phùng Thị phân phó nói: "Lửa nhỏ chút. Lửa lớn trứng sẽ bể."
Hoàng Tước Nhi đáp ứng một tiếng, dùng lửa nhỏ nấu.
Phùng Thị và Đỗ Quyên tựa vào bên bếp đợi.
Ước chừng trứng chín Phùng Thị nhân tiện nói: "Được rồi!", vừa mở nồi ra.
Đỗ Quyên vội vàng bưng cái ghế nhỏ để cạnh bên bếp, đứng lên trên, tay vịn bếp lò, hỏi: "Nương, nấu xong?"
Phùng Thị lắc đầu nói: "Đợi sáng mai hãy ăn. Ta gõ một lần trước."
Nói xong, dùng muôi trúc múc trứng gà ra cho vào trong rổ nhỏ. Sau đó cầm lấy một cái trứng gà, tnhẹ nhàng gõ vào thành nồi, vừa gõ vừa chuyển động trứng gà.
Hoàng Tước Nhi cũng đứng dậy đến xem.
Đỗ Quyên vội hỏi: "Gõ như vậy làm cái gì?"
Phùng Thị nói: "Gõ trứng gà cho dập vỏ rồi ngâm trong nồi, dễ ngấm gia vị."
Nói xong, đưa trứng gà đưa cho hai khuê nữ xem, quả nhiên quả trứng có vết rạn.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
Phùng Thị gõ từng cái trứng, xong bỏ chúng vào nồi nước lá trà, đậy vung lại, phủi tay nói: "Tốt lắm. Tước Nhi khơi tro ra. Không cần thêm củi, nấu âm ỉ đến sáng mai, mùi vị đó mới thơm."
Hoàng Tước Nhi vội đáp ứng.
Đỗ Quyên chưa hết thắc mắc, hỏi: "Nương. Nước lá trà ngày mai đổ đi sao? Thật uổng, hay là dùng để nấu thứ khác."
Phùng Thị nói: "Nấu cái gì?"
Đỗ Quyên nghĩ, thịt kho tốt nhất, nhưng không thịt lấy gì kho, nhân tiện nói: "Nấu hạt dẻ đi."
Phùng Thị nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể thử một lần. Không nói gì khác, nước sốt đó có tương và muối, đổ đi đích thực đáng tiếc.
Vì thế, Đỗ Quyên lại tranh thủ được một món ăn vặt khác.
Lập tức mọi người lại đi lấy đồ ra rửa sạch sẽ xong mới hài lòng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau , Phùng Thị lấy trứng trà ra, dùng nước đó nấu hạt dẻ. Hạt dẻ đều dùng dao khoét một cái lỗ nho nhỏ mới bỏ vào nồi nước, để dễ thấm gia vị ngon miệng hơn.
Nàng lấy mười cái trứng trà ra bỏ vào rổ nhỏ, kêu Đỗ Quyên đưa tới nhà Lâm Đại Đầu cách vách.
Ân tình vợ Đại Đầu cho Đỗ Quyên bú sữa, nàng vẫn luôn nhớ kỹ.
Đỗ Quyên cũng nghĩ như vậy, vội cầm rổ trứng gà chạy như bay đi cách vách.
Cả nhà Lâm Đại Đầu đang ăn điểm tâm.
Đỗ Quyên cười cong ánh mắt, chào hỏi mọi người, rồi đưa trứng trà.
Huynh đệ Thu Sinh vui mừng, bỏ bát xuống, ai nấy tự cầm một cái trứng gà gõ gõ, bóc vỏ.
Đỗ Quyên thấy Lâm Đại Đầu cũng đưa tay lấy trứng gà, vội nói: "Không cho Đại Đầu bá bá ăn."
Lâm Đại Đầu ngạc nhiên nói: "Sao không cho ta ăn?"
Thu Sinh cố ý hỏi: "Đỗ Quyên, mười cái trứng làm sao chia?"
Đỗ Quyên nghiêm trang nói: "Thu Sinh ca ca và thím được 2 cái, Hạ Sinh ca ca và Lâm Xuân ca ca được ba cái, Đại Đầu bá bá không có."
Thu Sinh và Hạ Sinh cười ha ha, thím Lâm cũng nhịn không được.
Lâm Đại Đầu đen mặt, buồn bực hỏi: "Đỗ Quyên, Đại Đầu bá bá đâucó đắc tội ngươi, sao chán ghét ta như vậy chứ?"
Hắn không tin Đỗ Quyên có thể nhớ rõ chuyện lúc nhỏ.
Đỗ Quyên đích xác nhớ rõ lại không thể nói ra, nên nghênh cằm nhỏ lên, nói như thật: "Vì không thích ngươi! Một đời chán ghét ngươi!" Nói xong dựa vào người thím Lâm, điềm nhiên hỏi: "Thích thím."
Vợ Đại Đầu vừa cười vừa gắp một miếng thịt khô đút cho nàng ăn.
Thu Sinh và Hạ Sinh cười nghiêng ngã.
Nếu là người khác nói cha bọn họ như vậy, họ đã sớm nhào lên đánh. Nhưng bộ dáng nhỏ nhắn của Đỗ Quyên chỉ làm cho bọn họ cảm thấy chơi vui. Thậm chí, nhìn bộ dáng cha khốn quẫn, họ cảm thấy sung sướng khi người gặp họa.
Lâm Đại Đầu không thể nhịn được nữa, dùng chiếc đũa gõ vào đầu Hạ Sinh, cả giận nói: "Tiểu tử đáng chết, người ta chán ghét cha ngươi, ngươi còn cười được?"
Tai tay Hạ Sinh che đầu né tránh, nói: "Sao muội muội chỉ chán ghét ngươi? Khẳng định ngươi đã làm chuyện xấu."
Lâm Đại Đầu cả giận nói: "Lão tử làm chuyện xấu gì?"
Hai cha con ầm ỹ.
Thú vị nhất là tiểu Lâm Xuân, hắn cười khan hai tiếng trước, thừa dịp Đỗ Quyên và nương nói chuyện, từ dưới đáy bàn lặng lẽ đưa cái trứng trà cho cha, ý bảo hắn giấu đi, đợi muội muội đi hãy ăn.
Lâm Đại Đầu cảm động vạn phần, cảm thấy tiểu nhi tử tốt.
Lâm Xuân không ăn trứng gà nữa, bò xuống ghế, đối với Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên, đi, ta lấy thứ tốt cho ngươi!", rồi nắm tay Đỗ Quyên chạy ra phía ngoài.
Vợ Đại Đầu thấy hắn như thế, liền cười nói: "Thứ gì tốt chứ, còn không phải là khoai núi. Thu Sinh, ngươi đi tới bếp lò đào ra. Đừng để cho Xuân Nhi làm rồi mặt mày đầy tro."
Thu Sinh vừa cắn trứng gà, vừa bận rộn đi.
Quả nhiên Lâm Xuân dẫn Đỗ Quyên tới phòng bếp, tới cửa bếp lò sờ soạng, "Nương nướng khoai núi. Cái này không đen."
Thì ra Đỗ Quyên thích ăn khoai núi nướng, kêu Hoàng Tước Nhi lúc nấu cơm nhét khoai núi vào lò nướng. Nhưng thường bị nướng cháy như than, đen tuyền, ăn một tay đen xì.
Lâm Xuân nói cái này không đen, cũng không biết làm sao.
Lâm Xuân ngồi bên bếp lò, hai tay cố sức cầm cái cặp gắp than lên, thò vào lò đào khoai núi.
Thu Sinh từ phía sau đuổi tới, nói: "Để cho ta làm. Ngươi muốn chui đầu vào bếp lò sao."
Nói xong đi tới kéo Lâm Xuân lên, một tay cầm cái cặp gắp than đào.
Quả nhiên từ trong bếp lò đào ra 2 củ khoai núi, vỏ khoai còn nguyên màu đỏ, chỉ là có chút nhăn.
Thu Sinh dùng sức phủi hai lần, sạch hết tro mới đưa cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cầm lấy, còn ấm áp mới hỏi: "Đã chín chưa?"
Thu Sinh nói: "Chín. Ngươi bóp thử coi, đều mềm nhũn."
Ba người vừa đi vừa nói, trở về nhà chính.
Ông ngoại mang muối đến đã sớm ăn hết rồi.
Hoàng Lão Thực lập tức cúi đầu.
Phùng Thị cười lạnh một tiếng nói: "Không phải ngươi đưa đi hết sao? Đều tặng cho cha ngươi mới tốt."
Đỗ Quyên thấy không khí thay đổi, vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn Phùng Thị nói: "Nương, ruộng nương đã xong hết rồi chưa? Bắt đầu từ ngày mai ngươi lên núi hái nấm. Ta rất thích ăn nấm."
Thổ sản vùng núi, Đỗ Quyên thích nhất là nấm.
Nói là sơn trân, mặc dù thanh đạm, lúc không thịt có thể dùng nó bổ khuyết tràng vị, ăn sao cũng không ngán.
Chỉ là nấm nấu ra hình dạng không đẹp mắt, không giống kiếp trước Đỗ Quyên ăn nấm hương, tròn trịa hoàn chỉnh. Nấm sau khi phơi khô thực dễ bị nát. Từng khối nhỏ nhiều nếp nhăn nhìn giống như miếng vải rách vậy.
Chỉ cần trên bàn có món ăn này, Đỗ Quyên nhất định ăn nhiều hơn.
Nàng ngồi xổm trên băng ghế dài, cánh tay duỗi ra gắp nấm, giống như sợ gắp ít thì lát nữa sẽ không còn. Kỳ thật nàng không muốn gắp nhiều lần, cánh tay với xa rất khó chịu.
Hoàng Tước Nhi mím môi cười .
Phùng Thị không nhịn được cười, giận nói: "Gắp ít đi một chút, cũng không phải là không có."
Ngưng rồi lại nói: "Ngươi nghĩ thật hay, nấm phải lên trên núi có mới được. Tìm khắp nơi, cũng không dễ dàng. Ta còn phải hái hạt dẻ và hạt thông nữa. Năm trước ông ngoại ngươi không vào sơn. Năm nay cần chuẩn bị nhiều thổ sản vùng núi, chờ cuối năm đưa một chút ra ngoài."
Người trong núi, nhân tình qua lại chỉ là những thứ này.
Sống cũng nhờ vào nó. Lúc không có đồ ăn có thể thêm một chén đồ ăn. Lúc không có lương thực còn có thể lấp bụng. Cho nên thu thổ sản vùng núi mùa thu quan trọng không kém trồng trọt.
Hoàng Tước Nhi dời tới bên người Đỗ Quyên, ghé vào tai nàng thì thầm hai câu.
Đỗ Quyên cười gật đầu liên tục.
Phùng Thị như biết các nàng nói gì, sầm mặt xuống, nhìn Hoàng Tước Nhi nói: "Nếu ngươi dám mang muội muội lên núi, ta đánh gãy chân của ngươi! Ngươi cho là chơi vui? Không nói tới sói, đạp trúng rắn ngươi cũng chết."
Hoàng Tước Nhi cúi đầu không dám hé răng.
Vừa rồi đúng là nàng nói với muội muội, một ngày nào đó các nàng lên núi đào măng hái nấm.
Đỗ Quyên vội vàng nói: "Tỷ tỷ nói đợi trưởng thành mới lên núi. Nương, chờ ta và tỷ tỷ trưởng thành sẽ giúp ngươi đốn củi, nhặt nấm, hái lá trà, còn có thể đào thảo dược bán lấy tiền."
Phùng Thị xem xét nàng, "hừ" một tiếng, tức giận nói: "Vậy ta sẽ chờ. Lúc có thể làm việc, đừng có gọi ngươi lại không động."
Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên liền nở nụ cười.
Phần lớn trẻ con luôn thích mới mẻ, lúc lớn lên thì lười sợ mệt nhọc.
Đỗ Quyên hướng Hoàng Lão Thực nói: "Cha! Ngươi cũng thêm sức lực, làm xong việc đồng áng cùng nương lên núi đi tìm thổ sản vùng núi. Nhậm thúc thích ăn thịt nướng nấm. Ngươi tìm nhiều một chút, đến mùa đông ta tìm hắn lấy chút thịt về nấu măng, nấu nấm, nấu hạt dẻ."
Nàng luôn không quên đưa "cà rốt" tới trước mặt Lão Thực.
Phùng Thị trầm mặt nói: "Không cho ngươi đòi đồ Nhậm thúc."
Đỗ Quyên vội nói: "Ta không có lấy không, ta mời hắn ăn cơm."
Hoàng Lão Thực liên tục gật đầu nói: "Đúng! Không lấy không, không lấy không."
Hắn vô hạn hoài niệm mùa thu năm trước.
Khi đó Nhậm Tam Hòa đem con mồi đến, vợ lấy chút thổ sản vùng núi nấu, mọi người đều ăn vui vẻ. Ngày như vậy mới gọi là thoải mái.
Phùng Thị không để ý hắn, hỏi Hoàng Tước Nhi: "Còn lại muối đều đổ vào trong bình ?"
Hoàng Tước Nhi gật đầu.
Chần chờ một chút lại nói: "Đại Nữu tỷ tỷ hai ngày trước đến mượn một chút."
Mặt Phùng Thị liền trầm xuống.
Bà bà đến mượn muối không chỉ một lần.
Đỗ Quyên nuốt cháo, tới gần Phùng Thị nhỏ giọng hỏi: "Nương, chúng ta để dành được rất nhiều trứng gà. Nếu nãi nãi đến mượn trứng gà phải làm sao?"
Vẻ mặt không yên lòng.
Phùng Thị nghe xong trừng mắt nói: "Không cho mượn! Nhà ai mà không có trứng gà?"
Đỗ Quyên cũng không để ý, thần bí hề hề đề nghị: "Nương, chúng ta nấu trứng trà ăn đi. Ăn vào trong bụng, trong nhà sẽ ít đi. Ta sẽ nói với người ta là gà mái nhà ta còn chưa đẻ trứng."
Phùng Thị thấy nàng rõ ràng muốn ăn trứng trà, lại nói lời trẻ con, nhịn không được buồn cười. Nhưng lời của Đỗ Quyên đã nhắc nhở nàng: có nhiều trứng gà như vậy sao không nấu ăn?
Không ăn bà bà đến đòi cũng thế!
Vì thế, nàng cố ý trầm mặt nói: "Ngươi muốn ăn, buổi tối nương nấu. Đừng kéo những lời này, người ta nghe sẽ nói là người lớn trong nhà dạy."
Đỗ Quyên mừng rỡ, cùng Hoàng Tước Nhi nhìn nhau cười, bàn tay ngầm khều nhau dưới bàn, vừa gật đầu nói "Ta sẽ không nói", rồi hướng Hoàng Lão Thực nói: "Cha cũng không được nói!"
Trên bàn này, Lão Thực là không đáng tin nhất.
Hoàng Lão Thực nghe vợ nói buổi tối sẽ nấu trứng trà, mừng rỡ vội nhận lời nói: "Không nói, cha sẽ không nói. Gà mái chúng ta đều chưa đẻ trứng, nào có trứng gà."
Ba mẹ con Phùng Thị đều cười.
Nhất thời, tinh thần mọi người phấn chấn. Ăn xong, mỗi người tự giác làm việc của mình: Hoàng Tước Nhi thu thập bát đũa rửa bát; Hoàng Lão Thực đem tảo ra sân phơi, bởi vì gà đã lên chuồng; Phùng Thị và Đỗ Quyên đi vào phòng lấy trứng gà,
Trứng gà đựng trong một cái sọt đan bằng tre, đặt ở đầu giường Phùng Thị.
"Nấu bao nhiêu?" Đỗ Quyên hỏi.
"Nấu... bốn mươi." Phùng Thị tính nhẩm đáp.
"Nấu năm mươi đi." Đỗ Quyên sợ ít, "Ta muốn đưa chút cho Nhậm thúc."
Phùng Thị không lên tiếng, cúi đầu đếm.
Hai mẹ con đếm đủ 50 trứng gà nâu bưng vào nhà bếp.
Thấy Hoàng Tước Nhi đã nhanh tay rửa xong bát đũa, Đỗ Quyên lập tức trong trẻo nói: "Cha, cho heo ăn."
Hoàng Lão Thực vội ném chổi đi vào, khiêng thùng nước rửa bát ra ngoài.
Trong bếp, Phùng Thị bắt đầu lấy nguyên liệu, trừ bỏ lá trà, muối và tương, còn có một loại lá thơm được hái từ trên núi. Trong núi mua không được tương dầu, đều dùng tương đậu nhà mình tự phơi.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi rửa trứng gà.
Rửa xong bỏ vào nồi.
Hoàng Tước Nhi bên bếp lò nhóm lửa.
Phùng Thị phân phó nói: "Lửa nhỏ chút. Lửa lớn trứng sẽ bể."
Hoàng Tước Nhi đáp ứng một tiếng, dùng lửa nhỏ nấu.
Phùng Thị và Đỗ Quyên tựa vào bên bếp đợi.
Ước chừng trứng chín Phùng Thị nhân tiện nói: "Được rồi!", vừa mở nồi ra.
Đỗ Quyên vội vàng bưng cái ghế nhỏ để cạnh bên bếp, đứng lên trên, tay vịn bếp lò, hỏi: "Nương, nấu xong?"
Phùng Thị lắc đầu nói: "Đợi sáng mai hãy ăn. Ta gõ một lần trước."
Nói xong, dùng muôi trúc múc trứng gà ra cho vào trong rổ nhỏ. Sau đó cầm lấy một cái trứng gà, tnhẹ nhàng gõ vào thành nồi, vừa gõ vừa chuyển động trứng gà.
Hoàng Tước Nhi cũng đứng dậy đến xem.
Đỗ Quyên vội hỏi: "Gõ như vậy làm cái gì?"
Phùng Thị nói: "Gõ trứng gà cho dập vỏ rồi ngâm trong nồi, dễ ngấm gia vị."
Nói xong, đưa trứng gà đưa cho hai khuê nữ xem, quả nhiên quả trứng có vết rạn.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
Phùng Thị gõ từng cái trứng, xong bỏ chúng vào nồi nước lá trà, đậy vung lại, phủi tay nói: "Tốt lắm. Tước Nhi khơi tro ra. Không cần thêm củi, nấu âm ỉ đến sáng mai, mùi vị đó mới thơm."
Hoàng Tước Nhi vội đáp ứng.
Đỗ Quyên chưa hết thắc mắc, hỏi: "Nương. Nước lá trà ngày mai đổ đi sao? Thật uổng, hay là dùng để nấu thứ khác."
Phùng Thị nói: "Nấu cái gì?"
Đỗ Quyên nghĩ, thịt kho tốt nhất, nhưng không thịt lấy gì kho, nhân tiện nói: "Nấu hạt dẻ đi."
Phùng Thị nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể thử một lần. Không nói gì khác, nước sốt đó có tương và muối, đổ đi đích thực đáng tiếc.
Vì thế, Đỗ Quyên lại tranh thủ được một món ăn vặt khác.
Lập tức mọi người lại đi lấy đồ ra rửa sạch sẽ xong mới hài lòng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau , Phùng Thị lấy trứng trà ra, dùng nước đó nấu hạt dẻ. Hạt dẻ đều dùng dao khoét một cái lỗ nho nhỏ mới bỏ vào nồi nước, để dễ thấm gia vị ngon miệng hơn.
Nàng lấy mười cái trứng trà ra bỏ vào rổ nhỏ, kêu Đỗ Quyên đưa tới nhà Lâm Đại Đầu cách vách.
Ân tình vợ Đại Đầu cho Đỗ Quyên bú sữa, nàng vẫn luôn nhớ kỹ.
Đỗ Quyên cũng nghĩ như vậy, vội cầm rổ trứng gà chạy như bay đi cách vách.
Cả nhà Lâm Đại Đầu đang ăn điểm tâm.
Đỗ Quyên cười cong ánh mắt, chào hỏi mọi người, rồi đưa trứng trà.
Huynh đệ Thu Sinh vui mừng, bỏ bát xuống, ai nấy tự cầm một cái trứng gà gõ gõ, bóc vỏ.
Đỗ Quyên thấy Lâm Đại Đầu cũng đưa tay lấy trứng gà, vội nói: "Không cho Đại Đầu bá bá ăn."
Lâm Đại Đầu ngạc nhiên nói: "Sao không cho ta ăn?"
Thu Sinh cố ý hỏi: "Đỗ Quyên, mười cái trứng làm sao chia?"
Đỗ Quyên nghiêm trang nói: "Thu Sinh ca ca và thím được 2 cái, Hạ Sinh ca ca và Lâm Xuân ca ca được ba cái, Đại Đầu bá bá không có."
Thu Sinh và Hạ Sinh cười ha ha, thím Lâm cũng nhịn không được.
Lâm Đại Đầu đen mặt, buồn bực hỏi: "Đỗ Quyên, Đại Đầu bá bá đâucó đắc tội ngươi, sao chán ghét ta như vậy chứ?"
Hắn không tin Đỗ Quyên có thể nhớ rõ chuyện lúc nhỏ.
Đỗ Quyên đích xác nhớ rõ lại không thể nói ra, nên nghênh cằm nhỏ lên, nói như thật: "Vì không thích ngươi! Một đời chán ghét ngươi!" Nói xong dựa vào người thím Lâm, điềm nhiên hỏi: "Thích thím."
Vợ Đại Đầu vừa cười vừa gắp một miếng thịt khô đút cho nàng ăn.
Thu Sinh và Hạ Sinh cười nghiêng ngã.
Nếu là người khác nói cha bọn họ như vậy, họ đã sớm nhào lên đánh. Nhưng bộ dáng nhỏ nhắn của Đỗ Quyên chỉ làm cho bọn họ cảm thấy chơi vui. Thậm chí, nhìn bộ dáng cha khốn quẫn, họ cảm thấy sung sướng khi người gặp họa.
Lâm Đại Đầu không thể nhịn được nữa, dùng chiếc đũa gõ vào đầu Hạ Sinh, cả giận nói: "Tiểu tử đáng chết, người ta chán ghét cha ngươi, ngươi còn cười được?"
Tai tay Hạ Sinh che đầu né tránh, nói: "Sao muội muội chỉ chán ghét ngươi? Khẳng định ngươi đã làm chuyện xấu."
Lâm Đại Đầu cả giận nói: "Lão tử làm chuyện xấu gì?"
Hai cha con ầm ỹ.
Thú vị nhất là tiểu Lâm Xuân, hắn cười khan hai tiếng trước, thừa dịp Đỗ Quyên và nương nói chuyện, từ dưới đáy bàn lặng lẽ đưa cái trứng trà cho cha, ý bảo hắn giấu đi, đợi muội muội đi hãy ăn.
Lâm Đại Đầu cảm động vạn phần, cảm thấy tiểu nhi tử tốt.
Lâm Xuân không ăn trứng gà nữa, bò xuống ghế, đối với Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên, đi, ta lấy thứ tốt cho ngươi!", rồi nắm tay Đỗ Quyên chạy ra phía ngoài.
Vợ Đại Đầu thấy hắn như thế, liền cười nói: "Thứ gì tốt chứ, còn không phải là khoai núi. Thu Sinh, ngươi đi tới bếp lò đào ra. Đừng để cho Xuân Nhi làm rồi mặt mày đầy tro."
Thu Sinh vừa cắn trứng gà, vừa bận rộn đi.
Quả nhiên Lâm Xuân dẫn Đỗ Quyên tới phòng bếp, tới cửa bếp lò sờ soạng, "Nương nướng khoai núi. Cái này không đen."
Thì ra Đỗ Quyên thích ăn khoai núi nướng, kêu Hoàng Tước Nhi lúc nấu cơm nhét khoai núi vào lò nướng. Nhưng thường bị nướng cháy như than, đen tuyền, ăn một tay đen xì.
Lâm Xuân nói cái này không đen, cũng không biết làm sao.
Lâm Xuân ngồi bên bếp lò, hai tay cố sức cầm cái cặp gắp than lên, thò vào lò đào khoai núi.
Thu Sinh từ phía sau đuổi tới, nói: "Để cho ta làm. Ngươi muốn chui đầu vào bếp lò sao."
Nói xong đi tới kéo Lâm Xuân lên, một tay cầm cái cặp gắp than đào.
Quả nhiên từ trong bếp lò đào ra 2 củ khoai núi, vỏ khoai còn nguyên màu đỏ, chỉ là có chút nhăn.
Thu Sinh dùng sức phủi hai lần, sạch hết tro mới đưa cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cầm lấy, còn ấm áp mới hỏi: "Đã chín chưa?"
Thu Sinh nói: "Chín. Ngươi bóp thử coi, đều mềm nhũn."
Ba người vừa đi vừa nói, trở về nhà chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.