Chương 203: Phản kích
Hương Thôn Nguyên Dã
02/02/2018
Nhị mợ các nàng nói
hứng thú, căn bản không chú ý chung quanh, như cũ đem chuyện Đỗ Quyên từ nhor đã bú sữa vợ Đại Đầu ra nói, từng chuyện lôi ra phê phán, chứng
minh nàng là hồ ly tinh đầu thai.
Đám người Phùng Thị hỗ trợ, đang ở trong bếp bưng thức ăn, còn chưa tới.
Trong đám người ngồi vào bàn, có vài người nghe nhàn thoại, xem náo nhiệt; Có kẻ không muốn đắc tội hai bên, cúi đầu làm như không nghe thấy; Còn có nguowì hùa theo hỏi tới; Lại có người có quan hệ không tệ với Hoàng gia hoặc trong lòng hiểu người, thay tỷ muội Đỗ Quyên nói công đạo, tới phản bác kịch liệt.
"Ngươi có nghe đứa con gái út buổi trưa mắng người không? Khuê nữ nhà ai có thể mắng ra lời như thế? Đó là lời nói của con nít sao? Nàng há mồm là nói, rất quen thuộc!"
Chứng cớ của nhị mợ vô cùng xác thực, cắt câu lấy nghĩa, nhưng căn bản không đề cập tới mình mắng một đống ô ngôn uế ngữ trước, mới làm cho Hoàng Ly mắng lại.
Trong ý thức của nàng, nàng là phụ nữ có chồng có thể chửi người; Hoàng Ly là con gái, bị mắng cũng phải nhịn, phải chịu đựng, nếu chửi lại là thành con gái không tuân thủ bổn phận, không phải là thứ tốt.
Hoàng Ly tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt tuôn xuống.
Bất đắc dĩ Đỗ Quyên nắm chặt nàng, không cho nàng lên tiếng.
Rốt cuộc Hoàng Tước Nhi nhịn không được, đứng dậy lớn tiếng nói: "Nhị mợ, miệng ngươi sạch sẽ chút."
Đám người nhị mợ lúc này mới phát hiện tỷ muội Đỗ Quyên đã tới, chẳng những không thu liễm, ngược lại càng hưng phấn hơn.
Nàng đang ngại không có đối thủ, mình nói chưa đã đâu.
Việc hôn nhân của khuê nữ đã giải quyết, còn thêm được một số lớn bạc, mọi thứ đều hài lòng, chỉ có một thứ không như ý: chính là một hơi nghẹn ở ngực không ra, nên muốn lấy tỷ muội Hoàng gia xả giận.
"Sạch sẽ? Ngươi sạch sẽ chắc? Gia gia nãi nãi ngươi giúp ngươi định thân không bằng lòng, không biết xấu hổ ỷ vào mình là ngoại sanh, mới bây lớn đã lẳng lơ... Tiểu Liên nhà ta còn nằm kia, các ngươi làm như không có chuyện gì, lại chạy đến rêu rao khoe khoang. Trời sinh lẳng lơ, đĩ thoả, một hồi cũng không ngồi yên..."
Đỗ Quyên trước thấp giọng quát Hoàng Ly ngừng, nói: "Xem ta!" Rồi kéo Hoàng Tước Nhi cho nàng ngồi xuống, thấp giọng nói với nàng hai câu, Hoàng Tước Nhi mới nén lệ không lên tiếng.
Nhị mợ thấy như vậy, càng không chút kiêng kỵ chửi lớn hơn. Các loại ô ngôn uế ngữ ùn ùn xuất hiện, không hề trùng lắp. Bọn người Quế Hương nghe không thể nhịn được nữa.
Sớm đã có người nghe, đi ra ngoài kêu người.
Phụ nữ mang thức ăn đi vào cũng quay đầu tìm vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu báo cho họ biết việc này, hai người liền vội vàng chạy tới, ngay cả cha con Lâm Đại Đầu cũng nghe tin đuổi tới.
Đỗ Quyên đang đợi cơ hội, vợ Đại Đầu vừa đến cửa, nàng lập tức thúy thanh kêu lên: "Đại Đầu thím!"
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, đều nhìn về nàng, muốn nghe nàng cáo trạng thế nào.
Vợ Đại Đầu vội vàng đưa một khuôn mặt tươi cười lên, nói: "Đỗ Quyên..."
Chột dạ và chua xót, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hơn hết là lửa giận tràn dâng, lại không biết phát ra trước mặt người như thế nào.
Đỗ Quyên không cáo trạng, mà là cúi đầu ý bảo nàng xem dưới gầm bàn."Thím, thực nhiều chó, chui tới chui lui, loạn cắn người."
Phàm mở tiệc rượu, người nháo chó cũng nháo; người ăn trên bàn, chó ăn dưới gầm bàn. Lúc này còn chưa bắt đầu ăn nhưng chó đã chờ sẵn dưới gầm bàn. Nếu mấy con chó đều chui xuống một cái bàn, tránh không được ngươi cắn ta một cái, ta cắn ngươi một ngụm, "Uông uông" loạn sủa.
Vợ Đại Đầu nghe xong cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mượn cơ hội đổi chủ đề, sẽ cùng đại tẩu, nhị tẩu tính sổ sau, vì thế vội tươi cười nói: "Đuổi đi, đều đuổi đi! Chó cũng quá cản người, còn chưa bắt đầu ăn đã ở bên dưới chờ."
Nói xong nhìn chung quanh tìm gậy gộc, muốn giúp Đỗ Quyên đuổi chó.
Đỗ Quyên lại cười nói: "Là phải đuổi. Chó cắn người, ta không thể cắn trở về, lấy gậy gộc đuổi, dùng đá đập, đều được."
Vừa nói, vừa chộp lấy chiếc đũa từ trong bát đồ ăn trước mặt gắp cái bánh trôi nhân thịt chiên, giương tay liền văng ra ngoài, trúng ngay mắt của nhị mợ, làm nàng bén thanh tru lên.
Rồi nhìn về phía Hoàng Ly đang ngốc nhìn, quát: "Đánh chó ngươi cũng không biết hả?"
Lúc này không động thủ, còn đợi đến khi nào?
Hoàng Ly lập tức tỉnh ngộ, trong lòng nàng hận cao ngất, cũng không cần chiếc đũa, trực tiếp dùng tay nắm lên một khối giò heo kho tàu, ném qua nhị mợ.
Nhị mợ bị đột nhiên tập kích, dĩ nhiên há mồm mắng, "Tiểu tao..."
Chữ "hóa" đã bị giò heo chặt đứt.
Người một phòng đều sợ ngây người, nhìn hai khuê nữ Hoàng gia dùng thức ăn trên bàn chọi "chó". Mà những thức ăn ném qua, trúng mục tiêu xong rơi xuống đất, làm tất cả chó như ong vỡ tổ chạy về phía bàn đó, cắn xé sủa to không ngừng, loạn thành một đoàn. Nguơì trên bàn đó hoảng sợ tránh không kịp.
Đám người nhị mợ giận thở hổn hển, chửi ầm lên, đem hết thảy những lời bẩn thỉu nhất xả ra, mới có thể trút mối hận trong lòng, vừa trốn tránh.
Nhưng tỷ muội Đỗ Quyên nhìn chằm chằm các nàng, căn bản trốn không thoát. Muốn chửi to, mỗi khi vừa mở miệng, liền bị một món bay tới mắng không được, đầy đầu, đầy mặt vấy mỡ, vừa đau lại khó chịu, còn mất mặt. Cuộc đời chưa từng ăn mệt như vậy, tức giận đến điên cuồng.
Đỗ Quyên vừa ném, vừa ân cần chỉ bảo Hoàng Ly: "Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Con gái, miệng phải sạch sẽ, đừng học người ta nói lời thô tục, 'Miệng chó không mọc ra ngà voi', ngươi không thể cùng nàng so đo. Nhưng ngươi vẫn không vâng lời! Buổi trưa ngươi đã nói cái gì, miệng người ta không sạch sẽ, ngươi đi theo học, ngay cả ngươi cũng trở nên không sạch sẽ."
Nàng dạy một câu, Hoàng Ly đáp một câu, thái độ nhận sai thập phần thành khẩn.
Hai chị em ngoài miệng nói chuyện, tay cũng không nhàn rỗi, đem một bàn đồ ăn làm vũ khí, chọi cho nhị mợ và đại mợ bên kia kêu "Ngao ngao".
Nhị mợ và đại mợ liều mạng muốn tránh, nhưng tay nghề Đỗ Quyên phi phàm, căn bản không thể nào tránh được. Muốn trốn dưới gầm bàn, khổ nỗi gầm bàn lại bị một đám chó chiếm lĩnh.
Nhị mợ gần như điên cuồng, trong lúc bị đập mắng ra một tiếng, "Thứ dã chủng, con đĩ nhỏ! Ngàn người... A —— "
Tàn khốc trong mắt Đỗ Quyên chợt lóe, gắp một khối cá kho gừng ném qua, ngay lúc nàng há to miệng, xuyên thẳng vào yết hầu. Vị cay lập tức tràn ra, nàng bị nghẹn bật tiếng ho khan, đem thức ăn trong bụng nôn ra, "Hoa" một tiếng phun ra đầy bàn.
Cả sảnh đường đều che miệng lại, sợ hãi nhìn Đỗ Quyên và Hoàng Ly.
Hoàng Ly mới không dùng những thức mềm đâu, nàng đều bốc những món xương cứng, tay cũng ra sức, đại mợ và nhị mợ bị nàng chọi mặt mũi bầm dập, mặt đại mợ còn thấy máu.
Vợ Đại Đầu và vợ Đại Mãnh sững sờ nhìn, quên cả ngăn cản.
Vợ Đại Đầu chưa từng thấy qua Đỗ Quyên đánh người.
Nàng thấy Đỗ Quyên từ nhỏ lớn lên, rất lý giải nàng: bình thường rất nhu hoà với người khác, kiếm không ra một điểm không tốt; Nhưng thật chọc giận nàng, đó là chết cũng không chịu làm huề, gia gia nãi nãi cũng đừng nghĩ làm cho nàng khuất phục.
Trước mắt, tẩu tử nhà mẹ đẻ xem như chọc tức nha đầu kia.
Nàng có thể nói cái gì?
Đại tẩu, nhị tẩu mắng những lời này, chẳng lẽ bắt người ta chịu?
Không đạo lý này nha!
Lại nói, trong tư tâm nàng cũng ngầm hy vọng Đỗ Quyên giáo huấn 2 tẩu tử này. Nàng cũng bị tức cành hông mà không xả được. Nếu nàng đi lên, nhiều lắm thì bị đại tẩu nhị tẩu nổi giận mắng vài câu, nàng còn có thể động thủ đánh các nàng?
Cho nên, nàng làm như choáng váng.
Vợ Đại Mãnh cũng không tiện tiến lên, bởi vì Đỗ Quyên đã hỏi nàng: "Chó đuổi theo ta cắn, ta phải làm thế nào? Là tùy nó cắn chết ta, hay là dùng gậy gộc đuổi, dùng đá chọi nó?"
Nàng liền biết Ngụy gia đã chọc giận Đỗ Quyên.
Khẩu khí này nếu không cho tỷ muội các nàng ra, đợi Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh ra sân, hậu quả càng không thể thu thập. Hai người này đều tới rồi, đang đứng ở cửa ngoài. Cha con Lâm Đại Đầu ngăn cản không cho bọn họ đi vào, đều nhìn tỷ muội Đỗ Quyên chọi.
Cũng tốt, nàng cũng sớm không vừa mắt hai phụ nữ này.
Nàng cũng nghĩ giống như vợ Đại Đầu, cũng cảm thấy nếu mình ra mặt, cũng không thể động thủ đánh người, không bằng để Đỗ Quyên giáo huấn các nàng.
Phùng Thị đuổi tới, bắt tay áo liền muốn mắng lên, bị Hoàng Tước Nhi kéo lại.
"Nương, ta không thể học người ta. Chó cắn chúng ta, chúng ta không thể cắn trở về. Để muội muội dùng 'đá' đuổi đi các nàng thì tốt rồi."
Phùng Thị thấy tràng diện này, hiểu ý tứ khuê nữ, nên không hề mắng đám người nhị mợ, mà chuyển qua mắng khuê nữ nhà mình, nói: "Ai kêu các ngươi tới? Trong nhà không có đồ ăn? Không thể trêu vào còn không biết né a!"
Đây là nói cho Lâm gia nghe.
Đỗ Quyên cao giọng nói: "Nương, lời này không đúng. Luôn chỉ có người đuổi chó, nào có người trốn chó. Chó đã tới, chúng ta không thể tới?"
Phùng Thị cứng miệng.
Một biểu tẩu của Lâm Xuân, vẫn không chen vào nói nên không bị tập kích, lúc này cả giận nói: "Coi các ngươi trắng trẻo xinh xắn, lại mắng trưởng bối là chó..."
Đỗ Quyên biết rõ nàng không có lời hay, cao giọng cắt đứt nói: "Tuy chúng ta là nông dân, miệng cũng sạch sẽ hơn. Dù là phụ nữ có chồng cũng không thể không cố kỵ, miệng lưỡi thô tục, mình mất mặt không nói, làm cho con trai con gái không ngốc đầu lên nổi. Người ta nghe xong muốn nói, trưởng bối đã như vậy, khuê nữ có thể tốt hơn sao? Cả ngày nghe cũng học xấu. Các ngươi nói có đúng hay không?"
Quế Hương và Thanh Hà sớm đầy căm phẫn, nhưng tỷ muội Đỗ Quyên không lên tiếng, các nàng cũng không tiện ra mặt. Hiện tại thấy Đỗ Quyên phản kích như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng.
Các nàng mới không sợ đắc tội Ngụy gia, bởi vậy lớn tiếng nói: "Đúng vậy!"
"Nên đuổi đi!"
"Đập chết nàng!"
Đỗ Quyên đập đám người nhị mợ mặt đầy mỡ, mắt đều bị mờ, không cho các nàng cơ hội há mồm mắng, sau đó thấy tốt liền thu tay, kéo Hoàng Ly, ra lệnh nàng đừng chọi nữa.
Đến tận bây giờ Hoàng Ly mới bội phục nhị tỷ, kỷ luật nghiêm minh, lập tức dừng tay.
Hai chị em vừa dừng tay, nhị mợ và đại mợ một bụng hỏa khí lập tức phóng thích ra, không ai kịp ngăn cản: "Ba cái đồ phế thải, từ nhỏ đã lẳng lơ quyến rũ hết đàn ông cả thôn, già trẻ đều không tha... Không tiếp nhận gia gia nãi nãi, súc sinh..."
Trong phòng thực im lặng, hai phụ nữ ô ngôn uế ngữ phun loạn, rất đột ngột.
Dù là ở đây đều là phụ nữ nông thôn, thường ngày điều thô tục nói hỗn đều nghe qua, cãi nhau mắng nhau với người khác cũng nghiêm túc chửi, nhưng khi nhìn ba tỷ muội Đỗ Quyên như hoa, đều cảm thấy này tiếng mắng chửi này quá chói tai.
Cố tình người Hoàng gia không nói tiếng nào, đứng nghe.
Đỗ Quyên gắt gao lôi Hoàng Ly, nghiêm khắc cấm nàng cãi lại.
Hoàng Tước Nhi cũng lôi kéo Phùng thị, nháy mắt không cho nàng lên tiếng.
Nàng cảm thấy, Đỗ Quyên còn có hậu chiêu.
Quả nhiên, Đỗ Quyên để hai phụ nữ kia mắng một lúc lâu, thấy huynh đệ Lâm Xuân muốn bùng nổ, lập tức kêu lớn: "Đại Đầu bá bá!"
Lúc này, nàng không có kêu Đại Đầu thím, mà gọi là Lâm Đại Đầu.
Lâm Đại Đầu mặt đầy nộ khí đi vào.
Nhị mợ còn không cảm thấy gì, cho rằng Đỗ Quyên muốn Lâm Đại Đầu vì nàng ra mặt, càng ra sức mắng.
Đỗ Quyên lại hỏi: "Đại Đầu bá bá, ngươi nói, ta có nên đập hay không?"
Gân xanh trên trán Lâm Đại Đầu đập loạn, lớn tiếng nói: "Đập!"
Một lời chưa xong, Hoàng Ly chộp lấy cá kho tàu ném qua.
Đám người Phùng Thị hỗ trợ, đang ở trong bếp bưng thức ăn, còn chưa tới.
Trong đám người ngồi vào bàn, có vài người nghe nhàn thoại, xem náo nhiệt; Có kẻ không muốn đắc tội hai bên, cúi đầu làm như không nghe thấy; Còn có nguowì hùa theo hỏi tới; Lại có người có quan hệ không tệ với Hoàng gia hoặc trong lòng hiểu người, thay tỷ muội Đỗ Quyên nói công đạo, tới phản bác kịch liệt.
"Ngươi có nghe đứa con gái út buổi trưa mắng người không? Khuê nữ nhà ai có thể mắng ra lời như thế? Đó là lời nói của con nít sao? Nàng há mồm là nói, rất quen thuộc!"
Chứng cớ của nhị mợ vô cùng xác thực, cắt câu lấy nghĩa, nhưng căn bản không đề cập tới mình mắng một đống ô ngôn uế ngữ trước, mới làm cho Hoàng Ly mắng lại.
Trong ý thức của nàng, nàng là phụ nữ có chồng có thể chửi người; Hoàng Ly là con gái, bị mắng cũng phải nhịn, phải chịu đựng, nếu chửi lại là thành con gái không tuân thủ bổn phận, không phải là thứ tốt.
Hoàng Ly tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt tuôn xuống.
Bất đắc dĩ Đỗ Quyên nắm chặt nàng, không cho nàng lên tiếng.
Rốt cuộc Hoàng Tước Nhi nhịn không được, đứng dậy lớn tiếng nói: "Nhị mợ, miệng ngươi sạch sẽ chút."
Đám người nhị mợ lúc này mới phát hiện tỷ muội Đỗ Quyên đã tới, chẳng những không thu liễm, ngược lại càng hưng phấn hơn.
Nàng đang ngại không có đối thủ, mình nói chưa đã đâu.
Việc hôn nhân của khuê nữ đã giải quyết, còn thêm được một số lớn bạc, mọi thứ đều hài lòng, chỉ có một thứ không như ý: chính là một hơi nghẹn ở ngực không ra, nên muốn lấy tỷ muội Hoàng gia xả giận.
"Sạch sẽ? Ngươi sạch sẽ chắc? Gia gia nãi nãi ngươi giúp ngươi định thân không bằng lòng, không biết xấu hổ ỷ vào mình là ngoại sanh, mới bây lớn đã lẳng lơ... Tiểu Liên nhà ta còn nằm kia, các ngươi làm như không có chuyện gì, lại chạy đến rêu rao khoe khoang. Trời sinh lẳng lơ, đĩ thoả, một hồi cũng không ngồi yên..."
Đỗ Quyên trước thấp giọng quát Hoàng Ly ngừng, nói: "Xem ta!" Rồi kéo Hoàng Tước Nhi cho nàng ngồi xuống, thấp giọng nói với nàng hai câu, Hoàng Tước Nhi mới nén lệ không lên tiếng.
Nhị mợ thấy như vậy, càng không chút kiêng kỵ chửi lớn hơn. Các loại ô ngôn uế ngữ ùn ùn xuất hiện, không hề trùng lắp. Bọn người Quế Hương nghe không thể nhịn được nữa.
Sớm đã có người nghe, đi ra ngoài kêu người.
Phụ nữ mang thức ăn đi vào cũng quay đầu tìm vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu báo cho họ biết việc này, hai người liền vội vàng chạy tới, ngay cả cha con Lâm Đại Đầu cũng nghe tin đuổi tới.
Đỗ Quyên đang đợi cơ hội, vợ Đại Đầu vừa đến cửa, nàng lập tức thúy thanh kêu lên: "Đại Đầu thím!"
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, đều nhìn về nàng, muốn nghe nàng cáo trạng thế nào.
Vợ Đại Đầu vội vàng đưa một khuôn mặt tươi cười lên, nói: "Đỗ Quyên..."
Chột dạ và chua xót, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hơn hết là lửa giận tràn dâng, lại không biết phát ra trước mặt người như thế nào.
Đỗ Quyên không cáo trạng, mà là cúi đầu ý bảo nàng xem dưới gầm bàn."Thím, thực nhiều chó, chui tới chui lui, loạn cắn người."
Phàm mở tiệc rượu, người nháo chó cũng nháo; người ăn trên bàn, chó ăn dưới gầm bàn. Lúc này còn chưa bắt đầu ăn nhưng chó đã chờ sẵn dưới gầm bàn. Nếu mấy con chó đều chui xuống một cái bàn, tránh không được ngươi cắn ta một cái, ta cắn ngươi một ngụm, "Uông uông" loạn sủa.
Vợ Đại Đầu nghe xong cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mượn cơ hội đổi chủ đề, sẽ cùng đại tẩu, nhị tẩu tính sổ sau, vì thế vội tươi cười nói: "Đuổi đi, đều đuổi đi! Chó cũng quá cản người, còn chưa bắt đầu ăn đã ở bên dưới chờ."
Nói xong nhìn chung quanh tìm gậy gộc, muốn giúp Đỗ Quyên đuổi chó.
Đỗ Quyên lại cười nói: "Là phải đuổi. Chó cắn người, ta không thể cắn trở về, lấy gậy gộc đuổi, dùng đá đập, đều được."
Vừa nói, vừa chộp lấy chiếc đũa từ trong bát đồ ăn trước mặt gắp cái bánh trôi nhân thịt chiên, giương tay liền văng ra ngoài, trúng ngay mắt của nhị mợ, làm nàng bén thanh tru lên.
Rồi nhìn về phía Hoàng Ly đang ngốc nhìn, quát: "Đánh chó ngươi cũng không biết hả?"
Lúc này không động thủ, còn đợi đến khi nào?
Hoàng Ly lập tức tỉnh ngộ, trong lòng nàng hận cao ngất, cũng không cần chiếc đũa, trực tiếp dùng tay nắm lên một khối giò heo kho tàu, ném qua nhị mợ.
Nhị mợ bị đột nhiên tập kích, dĩ nhiên há mồm mắng, "Tiểu tao..."
Chữ "hóa" đã bị giò heo chặt đứt.
Người một phòng đều sợ ngây người, nhìn hai khuê nữ Hoàng gia dùng thức ăn trên bàn chọi "chó". Mà những thức ăn ném qua, trúng mục tiêu xong rơi xuống đất, làm tất cả chó như ong vỡ tổ chạy về phía bàn đó, cắn xé sủa to không ngừng, loạn thành một đoàn. Nguơì trên bàn đó hoảng sợ tránh không kịp.
Đám người nhị mợ giận thở hổn hển, chửi ầm lên, đem hết thảy những lời bẩn thỉu nhất xả ra, mới có thể trút mối hận trong lòng, vừa trốn tránh.
Nhưng tỷ muội Đỗ Quyên nhìn chằm chằm các nàng, căn bản trốn không thoát. Muốn chửi to, mỗi khi vừa mở miệng, liền bị một món bay tới mắng không được, đầy đầu, đầy mặt vấy mỡ, vừa đau lại khó chịu, còn mất mặt. Cuộc đời chưa từng ăn mệt như vậy, tức giận đến điên cuồng.
Đỗ Quyên vừa ném, vừa ân cần chỉ bảo Hoàng Ly: "Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Con gái, miệng phải sạch sẽ, đừng học người ta nói lời thô tục, 'Miệng chó không mọc ra ngà voi', ngươi không thể cùng nàng so đo. Nhưng ngươi vẫn không vâng lời! Buổi trưa ngươi đã nói cái gì, miệng người ta không sạch sẽ, ngươi đi theo học, ngay cả ngươi cũng trở nên không sạch sẽ."
Nàng dạy một câu, Hoàng Ly đáp một câu, thái độ nhận sai thập phần thành khẩn.
Hai chị em ngoài miệng nói chuyện, tay cũng không nhàn rỗi, đem một bàn đồ ăn làm vũ khí, chọi cho nhị mợ và đại mợ bên kia kêu "Ngao ngao".
Nhị mợ và đại mợ liều mạng muốn tránh, nhưng tay nghề Đỗ Quyên phi phàm, căn bản không thể nào tránh được. Muốn trốn dưới gầm bàn, khổ nỗi gầm bàn lại bị một đám chó chiếm lĩnh.
Nhị mợ gần như điên cuồng, trong lúc bị đập mắng ra một tiếng, "Thứ dã chủng, con đĩ nhỏ! Ngàn người... A —— "
Tàn khốc trong mắt Đỗ Quyên chợt lóe, gắp một khối cá kho gừng ném qua, ngay lúc nàng há to miệng, xuyên thẳng vào yết hầu. Vị cay lập tức tràn ra, nàng bị nghẹn bật tiếng ho khan, đem thức ăn trong bụng nôn ra, "Hoa" một tiếng phun ra đầy bàn.
Cả sảnh đường đều che miệng lại, sợ hãi nhìn Đỗ Quyên và Hoàng Ly.
Hoàng Ly mới không dùng những thức mềm đâu, nàng đều bốc những món xương cứng, tay cũng ra sức, đại mợ và nhị mợ bị nàng chọi mặt mũi bầm dập, mặt đại mợ còn thấy máu.
Vợ Đại Đầu và vợ Đại Mãnh sững sờ nhìn, quên cả ngăn cản.
Vợ Đại Đầu chưa từng thấy qua Đỗ Quyên đánh người.
Nàng thấy Đỗ Quyên từ nhỏ lớn lên, rất lý giải nàng: bình thường rất nhu hoà với người khác, kiếm không ra một điểm không tốt; Nhưng thật chọc giận nàng, đó là chết cũng không chịu làm huề, gia gia nãi nãi cũng đừng nghĩ làm cho nàng khuất phục.
Trước mắt, tẩu tử nhà mẹ đẻ xem như chọc tức nha đầu kia.
Nàng có thể nói cái gì?
Đại tẩu, nhị tẩu mắng những lời này, chẳng lẽ bắt người ta chịu?
Không đạo lý này nha!
Lại nói, trong tư tâm nàng cũng ngầm hy vọng Đỗ Quyên giáo huấn 2 tẩu tử này. Nàng cũng bị tức cành hông mà không xả được. Nếu nàng đi lên, nhiều lắm thì bị đại tẩu nhị tẩu nổi giận mắng vài câu, nàng còn có thể động thủ đánh các nàng?
Cho nên, nàng làm như choáng váng.
Vợ Đại Mãnh cũng không tiện tiến lên, bởi vì Đỗ Quyên đã hỏi nàng: "Chó đuổi theo ta cắn, ta phải làm thế nào? Là tùy nó cắn chết ta, hay là dùng gậy gộc đuổi, dùng đá chọi nó?"
Nàng liền biết Ngụy gia đã chọc giận Đỗ Quyên.
Khẩu khí này nếu không cho tỷ muội các nàng ra, đợi Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh ra sân, hậu quả càng không thể thu thập. Hai người này đều tới rồi, đang đứng ở cửa ngoài. Cha con Lâm Đại Đầu ngăn cản không cho bọn họ đi vào, đều nhìn tỷ muội Đỗ Quyên chọi.
Cũng tốt, nàng cũng sớm không vừa mắt hai phụ nữ này.
Nàng cũng nghĩ giống như vợ Đại Đầu, cũng cảm thấy nếu mình ra mặt, cũng không thể động thủ đánh người, không bằng để Đỗ Quyên giáo huấn các nàng.
Phùng Thị đuổi tới, bắt tay áo liền muốn mắng lên, bị Hoàng Tước Nhi kéo lại.
"Nương, ta không thể học người ta. Chó cắn chúng ta, chúng ta không thể cắn trở về. Để muội muội dùng 'đá' đuổi đi các nàng thì tốt rồi."
Phùng Thị thấy tràng diện này, hiểu ý tứ khuê nữ, nên không hề mắng đám người nhị mợ, mà chuyển qua mắng khuê nữ nhà mình, nói: "Ai kêu các ngươi tới? Trong nhà không có đồ ăn? Không thể trêu vào còn không biết né a!"
Đây là nói cho Lâm gia nghe.
Đỗ Quyên cao giọng nói: "Nương, lời này không đúng. Luôn chỉ có người đuổi chó, nào có người trốn chó. Chó đã tới, chúng ta không thể tới?"
Phùng Thị cứng miệng.
Một biểu tẩu của Lâm Xuân, vẫn không chen vào nói nên không bị tập kích, lúc này cả giận nói: "Coi các ngươi trắng trẻo xinh xắn, lại mắng trưởng bối là chó..."
Đỗ Quyên biết rõ nàng không có lời hay, cao giọng cắt đứt nói: "Tuy chúng ta là nông dân, miệng cũng sạch sẽ hơn. Dù là phụ nữ có chồng cũng không thể không cố kỵ, miệng lưỡi thô tục, mình mất mặt không nói, làm cho con trai con gái không ngốc đầu lên nổi. Người ta nghe xong muốn nói, trưởng bối đã như vậy, khuê nữ có thể tốt hơn sao? Cả ngày nghe cũng học xấu. Các ngươi nói có đúng hay không?"
Quế Hương và Thanh Hà sớm đầy căm phẫn, nhưng tỷ muội Đỗ Quyên không lên tiếng, các nàng cũng không tiện ra mặt. Hiện tại thấy Đỗ Quyên phản kích như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng.
Các nàng mới không sợ đắc tội Ngụy gia, bởi vậy lớn tiếng nói: "Đúng vậy!"
"Nên đuổi đi!"
"Đập chết nàng!"
Đỗ Quyên đập đám người nhị mợ mặt đầy mỡ, mắt đều bị mờ, không cho các nàng cơ hội há mồm mắng, sau đó thấy tốt liền thu tay, kéo Hoàng Ly, ra lệnh nàng đừng chọi nữa.
Đến tận bây giờ Hoàng Ly mới bội phục nhị tỷ, kỷ luật nghiêm minh, lập tức dừng tay.
Hai chị em vừa dừng tay, nhị mợ và đại mợ một bụng hỏa khí lập tức phóng thích ra, không ai kịp ngăn cản: "Ba cái đồ phế thải, từ nhỏ đã lẳng lơ quyến rũ hết đàn ông cả thôn, già trẻ đều không tha... Không tiếp nhận gia gia nãi nãi, súc sinh..."
Trong phòng thực im lặng, hai phụ nữ ô ngôn uế ngữ phun loạn, rất đột ngột.
Dù là ở đây đều là phụ nữ nông thôn, thường ngày điều thô tục nói hỗn đều nghe qua, cãi nhau mắng nhau với người khác cũng nghiêm túc chửi, nhưng khi nhìn ba tỷ muội Đỗ Quyên như hoa, đều cảm thấy này tiếng mắng chửi này quá chói tai.
Cố tình người Hoàng gia không nói tiếng nào, đứng nghe.
Đỗ Quyên gắt gao lôi Hoàng Ly, nghiêm khắc cấm nàng cãi lại.
Hoàng Tước Nhi cũng lôi kéo Phùng thị, nháy mắt không cho nàng lên tiếng.
Nàng cảm thấy, Đỗ Quyên còn có hậu chiêu.
Quả nhiên, Đỗ Quyên để hai phụ nữ kia mắng một lúc lâu, thấy huynh đệ Lâm Xuân muốn bùng nổ, lập tức kêu lớn: "Đại Đầu bá bá!"
Lúc này, nàng không có kêu Đại Đầu thím, mà gọi là Lâm Đại Đầu.
Lâm Đại Đầu mặt đầy nộ khí đi vào.
Nhị mợ còn không cảm thấy gì, cho rằng Đỗ Quyên muốn Lâm Đại Đầu vì nàng ra mặt, càng ra sức mắng.
Đỗ Quyên lại hỏi: "Đại Đầu bá bá, ngươi nói, ta có nên đập hay không?"
Gân xanh trên trán Lâm Đại Đầu đập loạn, lớn tiếng nói: "Đập!"
Một lời chưa xong, Hoàng Ly chộp lấy cá kho tàu ném qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.