Chương 37: Thợ săn mới tới
Hương Thôn Nguyên Dã
06/05/2017
Đỗ Quyên là gặp người là cười, không có ai cũng cười.
Không phải nàng lấy lòng khoe mã, cũng không phải chê cười ông ngoại cùng ông bà nội ngầm đấu nhau, mà là nàng thật cảm thấy cuộc sống thật vui vẻ. Nơi này không có sách đọc, cũng không có TV xem, đành phải xem nhân sinh trăm dạng.
Trước đây nàng không biết sầu, chỉ cần trời không sập không chết được, nàng luôn cười. Nay ngay cả chết cũng đã trải qua, nàng còn có cái gì để sầu?
Tích cóp những việc vụn vặt này, đợi tương lai gặp Lý Đôn sẽ kể lại với hắn. Mà hắn nhất định cũng có thật nhiều phấn khích trải qua nói cho nàng biết. Lúc đó, hai người sẽ có rất nhiều chuyện nói không hết.
Còn chưa tới cửa nhà, cách thật xa, Đỗ Quyên đã nghe thấy tiếng người ồn ào trong sân nhà mình. Chờ đến cửa vừa nhìn, oa ——
Nam nữ hối hả nói giỡn. Đám trẻ như cá chạch lẻn vào chạy ra. Đủ loại hơi người xông vào mũi.
Nàng cũng cực kỳ hưng phấn. Đôi mắt lăn lông lốc chuyển động cũng không nhìn đủ.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương thấy trận này đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn mang tới không ít thứ. Bởi vì phàm người tới đều mang theo gì đó, có người xách một con gà trống. Bọn họ thân là ông bà nội, nếu mang đến một rổ rau xanh rau khô, còn cả nhà đều tới, sợ là sẽ bị người trạc cột sống.
Đã nói không thu lễ, vì sao còn có người mang gà trống đến vậy?
Bởi vì hôm nay là đoan ngọ có vài nhà giết gà. Nhưng nhà mình giết gà thì chỉ có thể ăn gà. Đem gà qua tặng còn có thể ăn thịt hoẵng, thịt thỏ, gà rừng và thịt heo, còn có thật nhiều khác đồ ăn nữa, có lời hơn.
Về phần những người không có ý định giết gà, chỉ chuẩn bị xào bát trứng gà, chưng bát thịt khô quá tiết, thì càng nghĩ như vậy. Cầm trứng gà tới, lấy thêm chút rau khô, thịt khô đã là rất tiết kiệm. Ngay cả gà đều không nỡ giết, trong nhà khẳng định là không dư dả, khó tránh khỏi tính kế một chút.
Cho nên tràng diện này bị nháo cho lớn, có chút loạn.
Lâm Đại Mãnh đứng giữa sân tự mình điều phối. Nhìn thấy Phùng Trường Thuận tới vội tiến lên nghênh đón, đưa thông gia tới bàn chủ chính ở giữa sân uống trà. Cha hắn, Lâm lý chính và mấy lão nhân lớn tuổi đều ngồi ở bàn đó. Các nữ nhân thì tự tiện.
Đỗ Quyên rất bội phục, cảm thấy hắn như chủ nhân nhà này.
Thấy mọi người trở về, Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi không biết từ đâu chui ra, đợi không kịp muốn ôm Đỗ Quyên.
Hoàng đại nương không chịu buông tay, nói nàng muốn ôm một hồi. Phùng Minh Anh đành phải từ bỏ.
Hoàng đại nương thấy gần cổng lớn có mấy bà già ngồi chung một cái bàn, chuyện trò rất náo nhiệt, vội tiếp đón Phùng bà mụ qua ngồi xuống cùng bắt chuyện, một bên xem náo nhiệt. Hoàng Lão Thực và Hoàng lão Nhị, Phùng Thị và Phùng Cô đều đi hỗ trợ đi làm việc.
Các bà thấy Đỗ Quyên, đều tiến lên chọc cười.
Đỗ Quyên có lệ cười một trận, chỉ lo nhìn chung quanh xem náo nhiệt.
Chợt nghe một người cười nói: "Đại Mãnh ca, ta muốn đến ăn thịt. Nhà ta không có thứ gì tốt, ta đưa hai gánh củi đến được không?"
Đỗ Quyên vội vàng quay đầu, muốn nhìn xem là ai, ngôn ngữ thật thà y như Lão Thực cha nàng. Đáng tiếc bị người che khuất. Nàng lại không có bản lĩnh thăm dò nhìn quanh.
Chợt nghe một người dùng giọng điệu cười nhạo nói: " Quả Cân, ngươi đưa hai gánh củi đến là muốn ăn thịt? Ngươi mơ tưởng!"
Đây là thanh âm Lâm Đại Đầu, Đỗ Quyên nghe được.
Lâm Đại Mãnh mắng: "Đại Đầu, sao nói chuyện như vậy? Quả Cân, không có việc gì, ngươi cứ mang mấy gánh củi đến. Dù sao nấu ăn cũng cần củi đốt. Chúng ta không thể dùng hết củi lửa nhà Lão Thực. Con hắn còn nhỏ, ruộng đất lại bận rộn không rảnh lên núi đốn củi, ngươi mang đến là vừa lúc."
Quả Cân nghe xong vui mừng nói: "Ai! Ta đi gánh tới."
Lâm Đại Mãnh lại kêu lên: "Kêu vợ ngươi mang hai đứa nhỏ tới. Nếu thịt thà đồ ăn không đủ ta tăng lên."
Quả Cân kích động nói: "Đa tạ Đại Mãnh ca!" Hưng phấn chạy.
Đỗ Quyên xem náo nhiệt còn không quên bình luận thầm: Thật là người lãnh đạo mới!
Bởi vì người lui tới, ra vào nhìn thấy Đỗ Quyên đều muốn dừng lại đùa vui, Hoàng đại nương càng không ngừng chào hỏi. Nàng quay mặt ra phía cửa, như vậy Đỗ Quyên thấy rõ tình hình trong sân.
Bỗng nhiên bên ngoài một trận xôn xao, vài người mang hai con hươu đốm tiến vào. Có rất nhiều hán tử đi cùng mang theo rất nhiều gà rừng và thỏ, như gió đi về phía Lâm Đại Mãnh.
Mọi người đều ngừng công việc trong tay, quay đầu nhìn về bên kia, muốn biết xảy ra chuyện gì.
Mọi người vây quanh một hán tử trẻ tuổi to lớn mặc một thân màu xám vải thô áo ngắn, sau lưng đeo nghiêng một túi hành trang, cao giọng cười nói hướng về bàn chủ bên này.
Lâm Đại Mãnh dẫn hắn đi chung quanh một vòng cho người trong thôn thấy diện mạo, sau đó mới kéo hắn tìm một cái bàn trống ngồi xuống, cách Đỗ Quyên này bàn không xa, mấy người đàn ông ngồi xuống tiếp đón nói giỡn.
Đỗ Quyên lắng tai nghe mới nghe rõ duyên cớ.
Thì ra là một thợ săn vừa tới thôn Thanh Tuyền, tên gọi Nhậm Tam Hòa. Trước tết đoan ngọ, săn rất nhiều thú muốn cảm tạ thôn dân, đúng lúc dự buổi tiệc thịnh soạn này.
Lâm Đại Mãnh vỗ vai người nọ cười nói: "Nhậm huynh đệ, cái này vừa lúc không cần ngươi đưa đến từng nhà, hôm nay người trong thôn đều ở đây. Uống rượu no say một lần, mọi người sẽ chấp nhận ngươi là người thôn Thanh Tuyền."
Nhậm Tam Hòa mỉm cười hỏi: "Sao mọi người hưng trí như vậy?"
Lâm Đại Mãnh ha ha cười nói: "Nói ra thì dài. Lát nữa ta nói với ngươi."
Lâm Đại Đầu lập tức nắm lấy cơ hội, vội nói: "Không dài chút nào. Là ta muốn làm tiệc đầy tháng cho con dâu, nhờ ca ta hỗ trợ. Ai ngờ ca ta có bản lĩnh, nháo ra động tĩnh lớn đến vậy."
Mọi người ầm ầm cười to.
Nhậm Tam Hòa nghe xong rất hưng trí, hỏi tới: "Nga? Thì ra là tiệc đầy tháng. Vậy là ta đến đúng dịp. Là tiểu thư nhà ai? Thật phúc khí!"
Hoàng Lão Thực đang theo một người đàn ông khiêng một rổ bát đũa đến, muốn bày lên bàn, nghe lời này, vội vàng giơ lên cao cánh tay hô: "Là nhà ta! Khuê nữ của ta!" Vẻ mặt thập phần tự hào.
Có người ngứa mắt hắn cao hứng, lôi gốc gác ra nói: "Không phải là có phúc khí. Vợ hắn ở trên núi đốn củi sinh, còn sớm sinh một tháng nữa. Chỉ là nuôi được tốt vô cùng."
Người này thấy hôm nay Hoàng gia náo nhiệt như vậy, có chút ghen tị muốn cười nhạo Hoàng Lão Thực, lại bị Lâm Đại Mãnh nhìn lướt qua, một câu đã sửa lại ý tứ.
Ánh mắt Nhậm Tam Hòa ngưng lại, lập tức nhỏ giọng hỏi Lâm Đại Mãnh: "Là thật? Vợ hắn lợi hại như vậy, một mình ở trên núi sinh con? Mùng năm tháng trước sinh?"
Lâm Đại Mãnh gật đầu, hai ba câu đem sự tình nói một lần. Lâm Đại Đầu ở bên cạnh bổ sung, thổi phồng Đỗ Quyên thông minh lanh lẹ như thế nào.
Nhậm Tam Hòa nghe xong cảm thán không thôi, nói với Hoàng Lão Thực muốn nhìn thấy con gái hắn.
Hoàng Lão Thực vội vàng xoay người chạy tới chỗ mẹ của hắn, ôm lấy Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên ở khoảng cách gần đã nhìn thấy rõ người này.
Tục ngữ nói tướng do tâm sinh, ý nói khí chất của một người là từ trong nội tâm phát ra ra ngoài. Như Lâm Đại Mãnh, vừa nhìn đã biết là người hào sảng, quang minh, hơn nữa là người đàn ông đảm đương thập phần. Mà Lâm Đại Đầu, từ cách nói chuyện đến làm việc vụn vặt tinh tế là có thể nhìn ra hắn là người thích tính kế. Hoàng Lão Thực trong ngoài đồng nhất, thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, người khác có thể nhìn ra hắn là người chân chất thành thật.
Ba người bọn họ còn có một điểm giống nhau: đó chính là đàn ông ở trong núi.
Nhưng Đỗ Quyên lại cảm thấy người thợ săn mới tới này không giống người trong núi, nói chính xác là không giống nông dân.
Trên mặt hắn râu ria xồm xàm, giống Lâm Đại Mãnh là người đàn ông hào sảng nhưng lại không có sự hào phóng trên người của hắn. Trong lúc giở tay nhấc chân lộ ra sự hấp dẫn, ngẫu nhiên lặng im thì thì có vẻ nội liễm thâm trầm. Nhìn kỹ, mi mắt cực kỳ anh tuấn, rất trẻ tuổi, nhiều lắm là hai mươi tuổi. Vì trên mặt hắn chòm râu hỗn độn, nhìn không ra tuổi tác thật. Nếu không có chòm râu, khẳng định càng trẻ tuổi.
Sau khi nhìn thấy Đỗ Quyên, ánh mắt hắn chợt lóe, lúc này đưa tay ôm nàng, vừa tinh tế nhìn xem, vừa không yên lòng khen: "Thật dễ thương! Thật dễ thương!"
Không phải nàng lấy lòng khoe mã, cũng không phải chê cười ông ngoại cùng ông bà nội ngầm đấu nhau, mà là nàng thật cảm thấy cuộc sống thật vui vẻ. Nơi này không có sách đọc, cũng không có TV xem, đành phải xem nhân sinh trăm dạng.
Trước đây nàng không biết sầu, chỉ cần trời không sập không chết được, nàng luôn cười. Nay ngay cả chết cũng đã trải qua, nàng còn có cái gì để sầu?
Tích cóp những việc vụn vặt này, đợi tương lai gặp Lý Đôn sẽ kể lại với hắn. Mà hắn nhất định cũng có thật nhiều phấn khích trải qua nói cho nàng biết. Lúc đó, hai người sẽ có rất nhiều chuyện nói không hết.
Còn chưa tới cửa nhà, cách thật xa, Đỗ Quyên đã nghe thấy tiếng người ồn ào trong sân nhà mình. Chờ đến cửa vừa nhìn, oa ——
Nam nữ hối hả nói giỡn. Đám trẻ như cá chạch lẻn vào chạy ra. Đủ loại hơi người xông vào mũi.
Nàng cũng cực kỳ hưng phấn. Đôi mắt lăn lông lốc chuyển động cũng không nhìn đủ.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương thấy trận này đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn mang tới không ít thứ. Bởi vì phàm người tới đều mang theo gì đó, có người xách một con gà trống. Bọn họ thân là ông bà nội, nếu mang đến một rổ rau xanh rau khô, còn cả nhà đều tới, sợ là sẽ bị người trạc cột sống.
Đã nói không thu lễ, vì sao còn có người mang gà trống đến vậy?
Bởi vì hôm nay là đoan ngọ có vài nhà giết gà. Nhưng nhà mình giết gà thì chỉ có thể ăn gà. Đem gà qua tặng còn có thể ăn thịt hoẵng, thịt thỏ, gà rừng và thịt heo, còn có thật nhiều khác đồ ăn nữa, có lời hơn.
Về phần những người không có ý định giết gà, chỉ chuẩn bị xào bát trứng gà, chưng bát thịt khô quá tiết, thì càng nghĩ như vậy. Cầm trứng gà tới, lấy thêm chút rau khô, thịt khô đã là rất tiết kiệm. Ngay cả gà đều không nỡ giết, trong nhà khẳng định là không dư dả, khó tránh khỏi tính kế một chút.
Cho nên tràng diện này bị nháo cho lớn, có chút loạn.
Lâm Đại Mãnh đứng giữa sân tự mình điều phối. Nhìn thấy Phùng Trường Thuận tới vội tiến lên nghênh đón, đưa thông gia tới bàn chủ chính ở giữa sân uống trà. Cha hắn, Lâm lý chính và mấy lão nhân lớn tuổi đều ngồi ở bàn đó. Các nữ nhân thì tự tiện.
Đỗ Quyên rất bội phục, cảm thấy hắn như chủ nhân nhà này.
Thấy mọi người trở về, Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi không biết từ đâu chui ra, đợi không kịp muốn ôm Đỗ Quyên.
Hoàng đại nương không chịu buông tay, nói nàng muốn ôm một hồi. Phùng Minh Anh đành phải từ bỏ.
Hoàng đại nương thấy gần cổng lớn có mấy bà già ngồi chung một cái bàn, chuyện trò rất náo nhiệt, vội tiếp đón Phùng bà mụ qua ngồi xuống cùng bắt chuyện, một bên xem náo nhiệt. Hoàng Lão Thực và Hoàng lão Nhị, Phùng Thị và Phùng Cô đều đi hỗ trợ đi làm việc.
Các bà thấy Đỗ Quyên, đều tiến lên chọc cười.
Đỗ Quyên có lệ cười một trận, chỉ lo nhìn chung quanh xem náo nhiệt.
Chợt nghe một người cười nói: "Đại Mãnh ca, ta muốn đến ăn thịt. Nhà ta không có thứ gì tốt, ta đưa hai gánh củi đến được không?"
Đỗ Quyên vội vàng quay đầu, muốn nhìn xem là ai, ngôn ngữ thật thà y như Lão Thực cha nàng. Đáng tiếc bị người che khuất. Nàng lại không có bản lĩnh thăm dò nhìn quanh.
Chợt nghe một người dùng giọng điệu cười nhạo nói: " Quả Cân, ngươi đưa hai gánh củi đến là muốn ăn thịt? Ngươi mơ tưởng!"
Đây là thanh âm Lâm Đại Đầu, Đỗ Quyên nghe được.
Lâm Đại Mãnh mắng: "Đại Đầu, sao nói chuyện như vậy? Quả Cân, không có việc gì, ngươi cứ mang mấy gánh củi đến. Dù sao nấu ăn cũng cần củi đốt. Chúng ta không thể dùng hết củi lửa nhà Lão Thực. Con hắn còn nhỏ, ruộng đất lại bận rộn không rảnh lên núi đốn củi, ngươi mang đến là vừa lúc."
Quả Cân nghe xong vui mừng nói: "Ai! Ta đi gánh tới."
Lâm Đại Mãnh lại kêu lên: "Kêu vợ ngươi mang hai đứa nhỏ tới. Nếu thịt thà đồ ăn không đủ ta tăng lên."
Quả Cân kích động nói: "Đa tạ Đại Mãnh ca!" Hưng phấn chạy.
Đỗ Quyên xem náo nhiệt còn không quên bình luận thầm: Thật là người lãnh đạo mới!
Bởi vì người lui tới, ra vào nhìn thấy Đỗ Quyên đều muốn dừng lại đùa vui, Hoàng đại nương càng không ngừng chào hỏi. Nàng quay mặt ra phía cửa, như vậy Đỗ Quyên thấy rõ tình hình trong sân.
Bỗng nhiên bên ngoài một trận xôn xao, vài người mang hai con hươu đốm tiến vào. Có rất nhiều hán tử đi cùng mang theo rất nhiều gà rừng và thỏ, như gió đi về phía Lâm Đại Mãnh.
Mọi người đều ngừng công việc trong tay, quay đầu nhìn về bên kia, muốn biết xảy ra chuyện gì.
Mọi người vây quanh một hán tử trẻ tuổi to lớn mặc một thân màu xám vải thô áo ngắn, sau lưng đeo nghiêng một túi hành trang, cao giọng cười nói hướng về bàn chủ bên này.
Lâm Đại Mãnh dẫn hắn đi chung quanh một vòng cho người trong thôn thấy diện mạo, sau đó mới kéo hắn tìm một cái bàn trống ngồi xuống, cách Đỗ Quyên này bàn không xa, mấy người đàn ông ngồi xuống tiếp đón nói giỡn.
Đỗ Quyên lắng tai nghe mới nghe rõ duyên cớ.
Thì ra là một thợ săn vừa tới thôn Thanh Tuyền, tên gọi Nhậm Tam Hòa. Trước tết đoan ngọ, săn rất nhiều thú muốn cảm tạ thôn dân, đúng lúc dự buổi tiệc thịnh soạn này.
Lâm Đại Mãnh vỗ vai người nọ cười nói: "Nhậm huynh đệ, cái này vừa lúc không cần ngươi đưa đến từng nhà, hôm nay người trong thôn đều ở đây. Uống rượu no say một lần, mọi người sẽ chấp nhận ngươi là người thôn Thanh Tuyền."
Nhậm Tam Hòa mỉm cười hỏi: "Sao mọi người hưng trí như vậy?"
Lâm Đại Mãnh ha ha cười nói: "Nói ra thì dài. Lát nữa ta nói với ngươi."
Lâm Đại Đầu lập tức nắm lấy cơ hội, vội nói: "Không dài chút nào. Là ta muốn làm tiệc đầy tháng cho con dâu, nhờ ca ta hỗ trợ. Ai ngờ ca ta có bản lĩnh, nháo ra động tĩnh lớn đến vậy."
Mọi người ầm ầm cười to.
Nhậm Tam Hòa nghe xong rất hưng trí, hỏi tới: "Nga? Thì ra là tiệc đầy tháng. Vậy là ta đến đúng dịp. Là tiểu thư nhà ai? Thật phúc khí!"
Hoàng Lão Thực đang theo một người đàn ông khiêng một rổ bát đũa đến, muốn bày lên bàn, nghe lời này, vội vàng giơ lên cao cánh tay hô: "Là nhà ta! Khuê nữ của ta!" Vẻ mặt thập phần tự hào.
Có người ngứa mắt hắn cao hứng, lôi gốc gác ra nói: "Không phải là có phúc khí. Vợ hắn ở trên núi đốn củi sinh, còn sớm sinh một tháng nữa. Chỉ là nuôi được tốt vô cùng."
Người này thấy hôm nay Hoàng gia náo nhiệt như vậy, có chút ghen tị muốn cười nhạo Hoàng Lão Thực, lại bị Lâm Đại Mãnh nhìn lướt qua, một câu đã sửa lại ý tứ.
Ánh mắt Nhậm Tam Hòa ngưng lại, lập tức nhỏ giọng hỏi Lâm Đại Mãnh: "Là thật? Vợ hắn lợi hại như vậy, một mình ở trên núi sinh con? Mùng năm tháng trước sinh?"
Lâm Đại Mãnh gật đầu, hai ba câu đem sự tình nói một lần. Lâm Đại Đầu ở bên cạnh bổ sung, thổi phồng Đỗ Quyên thông minh lanh lẹ như thế nào.
Nhậm Tam Hòa nghe xong cảm thán không thôi, nói với Hoàng Lão Thực muốn nhìn thấy con gái hắn.
Hoàng Lão Thực vội vàng xoay người chạy tới chỗ mẹ của hắn, ôm lấy Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên ở khoảng cách gần đã nhìn thấy rõ người này.
Tục ngữ nói tướng do tâm sinh, ý nói khí chất của một người là từ trong nội tâm phát ra ra ngoài. Như Lâm Đại Mãnh, vừa nhìn đã biết là người hào sảng, quang minh, hơn nữa là người đàn ông đảm đương thập phần. Mà Lâm Đại Đầu, từ cách nói chuyện đến làm việc vụn vặt tinh tế là có thể nhìn ra hắn là người thích tính kế. Hoàng Lão Thực trong ngoài đồng nhất, thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, người khác có thể nhìn ra hắn là người chân chất thành thật.
Ba người bọn họ còn có một điểm giống nhau: đó chính là đàn ông ở trong núi.
Nhưng Đỗ Quyên lại cảm thấy người thợ săn mới tới này không giống người trong núi, nói chính xác là không giống nông dân.
Trên mặt hắn râu ria xồm xàm, giống Lâm Đại Mãnh là người đàn ông hào sảng nhưng lại không có sự hào phóng trên người của hắn. Trong lúc giở tay nhấc chân lộ ra sự hấp dẫn, ngẫu nhiên lặng im thì thì có vẻ nội liễm thâm trầm. Nhìn kỹ, mi mắt cực kỳ anh tuấn, rất trẻ tuổi, nhiều lắm là hai mươi tuổi. Vì trên mặt hắn chòm râu hỗn độn, nhìn không ra tuổi tác thật. Nếu không có chòm râu, khẳng định càng trẻ tuổi.
Sau khi nhìn thấy Đỗ Quyên, ánh mắt hắn chợt lóe, lúc này đưa tay ôm nàng, vừa tinh tế nhìn xem, vừa không yên lòng khen: "Thật dễ thương! Thật dễ thương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.