Chương 38: Đặt Em Trong Lòng.
Tử Dạ Bất Miên
08/12/2022
Trần Mục Dương lái xe, Tô Cách vẫn còn nghĩ về cô gái Trần Giai Giai kia, cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại nói mình là em gái, mà anh lại không muốn đề cập đến cô ta?
Trong lúc Tô Cách ngẩn người thì Trần Mục Dương đã dừng xe rồi.
Lấy lại tinh thần xuống xe, Tô Cách phát hiện mình đang ở một hành lang có rất nhiều tranh. Đây là hành lang lớp học vẽ của thầy giáo, hồi xưa,m cậu thường ở đây vào cuối tuần.
Giết thời gian với đống màu vẽ, giấy trắng cùng đủ thể loại mẫu vật, những ngày tháng vô cùng nhàm chán ấy cũng khiến người ta vô cùng hoài niệm.
Tô Cách nhìn những bức tranh trước mắt, kỷ niệm như ùa về.
“Vào thôi.” Trần Mục Dương nói với cậu, đi vào trong.
“Đợi đã, sao anh lại biết nơi này?”
“Em vào trước đã.” Trần Mục Dương giống như còn thần thần bí bí gì đó, không muốn đáp nhanh như vậy.
Tô Cách đành phải mang theo nghi ngờ theo sau. Hành lang đều có tranh, nói đúng hơn là tranh của cậu. Từ ngoài cửa đã được đặt rất nhiều tranh của Tô Cách, có những bức vẽ tĩnh vật, có bức được đóng khung, nhưng cũng có những bức chưa đóng, tất cả đều bày trước mắt.
“Những thứ này…”
“Tô Cách.” Thầy giáo đi ra, cười tủm tỉm gọi tên rồi vỗ vai cậu: “Con vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi.”
“Thầy…” Tô Cách nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thời điểm cậu cố ý bỏ học, thầy khuyên giải rất nhiều lần, thậm chí còn tình nguyện bỏ tiền cho cậu học tiếp. Nhưng Tô Cách không chịu, một mực chọn nghề diễn viên, bây giờ gặp phải nhiều tin đồn thất thiệt, cậu thật sự rất nhớ những ngày vẽ vời vô lo vô nghĩ.
Nhưng điều khiến Tô Cách cảm thấy hổ thẹn nhất, đó chính là khiến thầy giáo đánh giá cao mình phải thất vọng.
Thầy Tô Cách tên là Thẩm Trường Thanh, Tô Cách là học trò mà ông tự hào nhất, cũng là đứa nhỏ có tài năng nhất. Khi xưa khi cậu bỏ nửa con đường hội hoạ, ông vẫn rất tiếc hận, cho dù có nhiều lần níu giữ nhưng cậu vẫn không hồi tâm chuyển ý. Tuy thầy Thẩm vẫn còn thổn thức, nhưng vẫn coi cậu như con trai mình.
“Những bức tranh này, đều do con vẽ… còn nhớ không?” Thầy Thẩm chỉ vào những bức tranh trưng bày.
Tô Cách gật đầu, sao cậu lại không nhớ được, ngây thơ, trưởng thành, nồng nhiệt đều là những tác phẩm do chính tay cậu vẽ nên, không quên được.
“Thầy, không ngờ thầy vẫn còn giữ chúng.” Tô Cách cảm động nói.
“Sao lại không, toàn là những tác phẩm của học trò thầy tâm đắc nhất.” Khi ông nói ra những lời này, giọng mang theo sự kiêu ngạo.
Thầy Thẩm chuyển ánh mắt sang bên người Trần Mục Dương: “Cậu là Trần Mục Dương?”
“Đúng vậy, chào thầy.” Trần Mục Dương tất cung tất kính.
“Thầy, sao thầy lại biết…”
“Mấy bức này đều do người bạn này của em nhờ thầy bày ra. Cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật, cho nên muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”
Tô Cách kinh ngạc nhìn Trần Mục Dương, những thứ này đều do một tay anh chuẩn bị. Đến chính cậu còn quên mất, thế mà anh lại nhớ rõ, một dòng nước nóng ấm chảy vào tim cậu.
“Trần Mục Dương, anh…”
“Khụ khụ!” Anh xấu hổ ho khan hai tiếng, nhưng lại khiến người ta không thể không nghi ngờ khi hai gò má đỏ lên.
Không thể khống chế nổi mà nhảy qua, hôn lên má anh một cái, Tô Cách cảm động nói: “Cảm ơn anh, Trần Mục Dương! Đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được!”
Cậu vừa nói xong liền đến phiên thầy Thẩm phải ho: “Khụ khụ!”. Bây giờ cậu mới nhớ ra thầy giáo vẫn còn ở đây, liền đỏ mặt nói: “Thầy…”
Thầy Thẩm chính là kiểu người nhìn một lần sẽ quen, rất nhanh liền giả bộ điếc mù, bảo: "Trò cứ xem đi, hôm nay trò là nhân vật chính.” Nói rồi, ông liền chắp tay ra sau mông, vui vẻ đi ra ngoài.
Tô Cách rất hoài niệm từng bức tranh mình đổ mồ hôi sôi nước mắt, vui vẻ giới thiệu cho Trần Mục Dương, bức này có nguồn gốc từ đâu, vì sao cậu lại vẽ bức kia.
Trần Mục Dương im lặng nghe, một chút mất kiên nhẫn đều không có.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tô Cách chẳng ngờ mình có thể nói nhiều đến thế, người nghe khác nhau, cũng sẽ khiến người nói giảng giải theo kiểu khác.
Trần Mĩ Linh gọi điện cho Trần Mục Dương, giục giã anh về tiếp tục công việc.
Xem ra buổi sinh nhật tốt đẹp phải kết thúc rồi…
“Hẳn là thầy còn muốn nói với em, ở cạnh thầy một lúc đi.” Trần Mục Dương nói với Tô Cách.
Cậu gật đầu, đi vào trong phòng làm việc của thầy.
Chờ Tô Cách cùng thầy Thẩm hàn huyên xong, cậu nhận ra Trần Mục Dương đang đứng trầm ngâm bên một bức chân dung, mà trên đó vẽ người mẫu khoả thân. Tô Cách có chút ngượng ngùng, đi lên định vùi lấp nó đi: “Đừng xem, có gì hay đâu…”
Trần Mục Dương nhướn mi một cái, hỏi: “Người mẫu?”
“Hở?” Ban đầu Tô Cách không nhận ra Trần Mục Dương đang hỏi cái gì, sau mới bừng tỉnh: “Đúng vậy, loại tranh này dùng người mẫu cũng bình thường mà, đây cũng là một loại hình nghệ thuật.”
“Nói vậy, thì em đã nhìn rất nhiều người đàn ông khác khoả thân?” Ánh mắt Trần Mục Dương trở nên nguy hiểm.
Kể cả Tô Cách có ngốc đến mấy thì vẫn ngửi thấy mùi nguy hiểm, giả ngu đáp: “Bình thường, bình thường…”
Trần Mục Dương không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài, chỉ cần nhìn cũng biết là anh đang giận. Đôi lúc, anh chính là cậu nhóc ngây thơ cần Tô Cách dỗ dành.
Đương nhiên, Tô Cách cực kỳ tình nguyện.
Cậu xông lên, ôm lấy cánh tay anh, bảo: “Nè! Trần Mục Dương, về sau anh làm người mẫu của em đi, em vẽ cho anh một bức được không?”
“Không.” Trần Mục Dương không thèm nghĩ liền từ chối.
“Vì sao lại không?” Tô Cách đùa dai: “Vậy… em tìm người khác làm người mẫu nhé?”
“Em dám?”
“Em…” Đúng là cậu không dám.
Trần Mục Dương đưa Tô Cách về trường xong liền đến trường quay.
Thật ra Tô Cách rất tiếc nuối, cuộc sống thật ngắn ngủi mà Trần Mục Dương lại làm cho cậu nhiều thứ tốt đẹp như vậy, nhưng đủ khiến cậu đang tách ra khỏi cuộc đời cũng chậm rãi trở về chỗ cũ.
“Em về đây, anh cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Trần Mục Dương ghé qua, nhẹ hôn lên trán cậu: “Tô Cách, sinh nhật vui vẻ.”
Lúc Tô Cách nằm trên giường, nghĩ lại những việc này, vẫn không khống chế được mà phải cười ngốc.
Các bạn cùng phòng đều chưa về, Tô Cách mở Weibo, nhận được một tag.
Là của Trần Mục Dương.
[@Trần Mục Dương: Sinh nhật vui vẻ @Tô Cách.]
Bài đăng mười phút trước, chính là lúc Trần Mục Dương đang ở trên đường, chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà đã có rất nhiều fan chuyển phát lại, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Đương nhiên cũng lẫn trong đó vài bình luận ác ý, chửi Tô Cách là đồng tính mà còn dám ân ái công khai, sao lại không đi chết đi.
Những bình luận đó cậu đều tự xoá phông, chỉ nhìn weibo của anh cười ngu. Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, mấy chuyện phiền lòng này tạm thời để nó ra khỏi đầu đi.
Đạo diễn của “Lọ lem vườn trường” điên cuồng đẩy nhanh tốc độ, nghe nói ông lại nhận thêm một bộ phim bên Đài Loan nên muốn làm nhanh để còn về.
Vai diễn của Tô Cách đã sắp hết cảnh, sau khi thành kẻ xấu thì bị tình cảm của nam nữ chính cảm động, cuối cùng lại đứng về phía cặp đôi chính, đấu tranh với thế lực phản diện chia rẽ bọn họ, cuối cùng không tiếc mạng, hy sinh bản thân.
Ngay cả đến cuối cùng, Tô Cách vẫn cảm thấy tính cách nhân vật này quá dị, thực sự con mẹ nó Mã Lệ Tô.
Hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng, thời tiết rất tốt, quá trình quay rất thuận lợi.
Sau khi hoàn thành, đoàn làm phim còn tặng bộ đồng phục cho cậu làm kỷ niệm.
Tham gia nguyên dự án, nhưng hình như Tô Cách không quá thân thiết với một ai, Trịnh Diệc Hiên khéo đưa đẩy, đối với ai cũng thân sĩ, nhưng cậu cảm thấy sau nụ cười của anh ta còn ẩn chứa gì đó. Mà Chu Chỉ Huyên tự cho mình là bậc bề trên, cho đến bây giờ cũng không chủ động bắt chuyện với Tô Cách, ngược lại còn suốt ngày cãi nhau ầm ĩ với đạo diễn như một đôi tình nhân.
Những diễn viên khác đều đến từ các nơi khác nhau, hôm nay cậu nói họ không phải bạn, thì ngày mai mấy người đó sẽ nói cậu không phải bạn.
Tô Cách nhìn mấy người cũng đã hoàn thành hết các cảnh quay như mình đang mặt dán mặt chụp ảnh rất thân thiết rồi post lên Weibo, làm fan thấy quan hệ thật tốt. Trên thực tế, Tô Cách không dưới một lần nhìn những người này vì không vừa mắt mà ngáng chân nhau.
Đối với những chuyện này, Tô Cách giống như một người đứng ngoài cuộc, không có cách nào hoà nhịp.
Dọn đồ xong liền rời đi, Tô Cách có thể tạm nghỉ ngơi một thời gian, làm một học sinh cần mẫn, đi học, tan lớp, ăn cơm, chăm chỉ luyện tập, mà bây giờ có nhiều hơn một việc, là hẹn hò.
Khoảng thời gian này Trần Mục Dương càng bận hơn, bình thường thi thoảng có thể nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho cậu, bây giờ không có nữa. Tô Cách biết lịch trình của anh cũng rất gấp, chắc chắn vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, đài truyền hình cũng đã tung ra trailer đầu tiên, sau khi quay xong liền công chiếu luôn.
Mà Trần Mục Dương trước mặt mọi người thật rạng rỡ, tất cả mọi người đều sinh ra ấn tượng tốt với người thanh niên đẹp trai này, cực kỳ chờ mong biểu hiện của anh. Liệu sẽ là một ngôi sao phim hành động tương lai hay sẽ chỉ là một gã có mã không có lực, bình hoa di động đây?
Tô Cách cảm thấy, kể cả anh có không trội những pha hành động thì vẫn sẽ gắng mình làm hết khả năng . Lần trước hay tin đối phương bị thương từ miệng Trần Mĩ Linh, cậu rất sốt ruột gọi qua, đòi đến thăm.
Nhưng Trần Mục Dương không chịu, cấm cậu tới. Tô Cách hết cách, đành phải mua một ít thuốc gửi sang đoàn.
Trong lúc Tô Cách ngẩn người thì Trần Mục Dương đã dừng xe rồi.
Lấy lại tinh thần xuống xe, Tô Cách phát hiện mình đang ở một hành lang có rất nhiều tranh. Đây là hành lang lớp học vẽ của thầy giáo, hồi xưa,m cậu thường ở đây vào cuối tuần.
Giết thời gian với đống màu vẽ, giấy trắng cùng đủ thể loại mẫu vật, những ngày tháng vô cùng nhàm chán ấy cũng khiến người ta vô cùng hoài niệm.
Tô Cách nhìn những bức tranh trước mắt, kỷ niệm như ùa về.
“Vào thôi.” Trần Mục Dương nói với cậu, đi vào trong.
“Đợi đã, sao anh lại biết nơi này?”
“Em vào trước đã.” Trần Mục Dương giống như còn thần thần bí bí gì đó, không muốn đáp nhanh như vậy.
Tô Cách đành phải mang theo nghi ngờ theo sau. Hành lang đều có tranh, nói đúng hơn là tranh của cậu. Từ ngoài cửa đã được đặt rất nhiều tranh của Tô Cách, có những bức vẽ tĩnh vật, có bức được đóng khung, nhưng cũng có những bức chưa đóng, tất cả đều bày trước mắt.
“Những thứ này…”
“Tô Cách.” Thầy giáo đi ra, cười tủm tỉm gọi tên rồi vỗ vai cậu: “Con vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi.”
“Thầy…” Tô Cách nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thời điểm cậu cố ý bỏ học, thầy khuyên giải rất nhiều lần, thậm chí còn tình nguyện bỏ tiền cho cậu học tiếp. Nhưng Tô Cách không chịu, một mực chọn nghề diễn viên, bây giờ gặp phải nhiều tin đồn thất thiệt, cậu thật sự rất nhớ những ngày vẽ vời vô lo vô nghĩ.
Nhưng điều khiến Tô Cách cảm thấy hổ thẹn nhất, đó chính là khiến thầy giáo đánh giá cao mình phải thất vọng.
Thầy Tô Cách tên là Thẩm Trường Thanh, Tô Cách là học trò mà ông tự hào nhất, cũng là đứa nhỏ có tài năng nhất. Khi xưa khi cậu bỏ nửa con đường hội hoạ, ông vẫn rất tiếc hận, cho dù có nhiều lần níu giữ nhưng cậu vẫn không hồi tâm chuyển ý. Tuy thầy Thẩm vẫn còn thổn thức, nhưng vẫn coi cậu như con trai mình.
“Những bức tranh này, đều do con vẽ… còn nhớ không?” Thầy Thẩm chỉ vào những bức tranh trưng bày.
Tô Cách gật đầu, sao cậu lại không nhớ được, ngây thơ, trưởng thành, nồng nhiệt đều là những tác phẩm do chính tay cậu vẽ nên, không quên được.
“Thầy, không ngờ thầy vẫn còn giữ chúng.” Tô Cách cảm động nói.
“Sao lại không, toàn là những tác phẩm của học trò thầy tâm đắc nhất.” Khi ông nói ra những lời này, giọng mang theo sự kiêu ngạo.
Thầy Thẩm chuyển ánh mắt sang bên người Trần Mục Dương: “Cậu là Trần Mục Dương?”
“Đúng vậy, chào thầy.” Trần Mục Dương tất cung tất kính.
“Thầy, sao thầy lại biết…”
“Mấy bức này đều do người bạn này của em nhờ thầy bày ra. Cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật, cho nên muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”
Tô Cách kinh ngạc nhìn Trần Mục Dương, những thứ này đều do một tay anh chuẩn bị. Đến chính cậu còn quên mất, thế mà anh lại nhớ rõ, một dòng nước nóng ấm chảy vào tim cậu.
“Trần Mục Dương, anh…”
“Khụ khụ!” Anh xấu hổ ho khan hai tiếng, nhưng lại khiến người ta không thể không nghi ngờ khi hai gò má đỏ lên.
Không thể khống chế nổi mà nhảy qua, hôn lên má anh một cái, Tô Cách cảm động nói: “Cảm ơn anh, Trần Mục Dương! Đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được!”
Cậu vừa nói xong liền đến phiên thầy Thẩm phải ho: “Khụ khụ!”. Bây giờ cậu mới nhớ ra thầy giáo vẫn còn ở đây, liền đỏ mặt nói: “Thầy…”
Thầy Thẩm chính là kiểu người nhìn một lần sẽ quen, rất nhanh liền giả bộ điếc mù, bảo: "Trò cứ xem đi, hôm nay trò là nhân vật chính.” Nói rồi, ông liền chắp tay ra sau mông, vui vẻ đi ra ngoài.
Tô Cách rất hoài niệm từng bức tranh mình đổ mồ hôi sôi nước mắt, vui vẻ giới thiệu cho Trần Mục Dương, bức này có nguồn gốc từ đâu, vì sao cậu lại vẽ bức kia.
Trần Mục Dương im lặng nghe, một chút mất kiên nhẫn đều không có.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tô Cách chẳng ngờ mình có thể nói nhiều đến thế, người nghe khác nhau, cũng sẽ khiến người nói giảng giải theo kiểu khác.
Trần Mĩ Linh gọi điện cho Trần Mục Dương, giục giã anh về tiếp tục công việc.
Xem ra buổi sinh nhật tốt đẹp phải kết thúc rồi…
“Hẳn là thầy còn muốn nói với em, ở cạnh thầy một lúc đi.” Trần Mục Dương nói với Tô Cách.
Cậu gật đầu, đi vào trong phòng làm việc của thầy.
Chờ Tô Cách cùng thầy Thẩm hàn huyên xong, cậu nhận ra Trần Mục Dương đang đứng trầm ngâm bên một bức chân dung, mà trên đó vẽ người mẫu khoả thân. Tô Cách có chút ngượng ngùng, đi lên định vùi lấp nó đi: “Đừng xem, có gì hay đâu…”
Trần Mục Dương nhướn mi một cái, hỏi: “Người mẫu?”
“Hở?” Ban đầu Tô Cách không nhận ra Trần Mục Dương đang hỏi cái gì, sau mới bừng tỉnh: “Đúng vậy, loại tranh này dùng người mẫu cũng bình thường mà, đây cũng là một loại hình nghệ thuật.”
“Nói vậy, thì em đã nhìn rất nhiều người đàn ông khác khoả thân?” Ánh mắt Trần Mục Dương trở nên nguy hiểm.
Kể cả Tô Cách có ngốc đến mấy thì vẫn ngửi thấy mùi nguy hiểm, giả ngu đáp: “Bình thường, bình thường…”
Trần Mục Dương không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài, chỉ cần nhìn cũng biết là anh đang giận. Đôi lúc, anh chính là cậu nhóc ngây thơ cần Tô Cách dỗ dành.
Đương nhiên, Tô Cách cực kỳ tình nguyện.
Cậu xông lên, ôm lấy cánh tay anh, bảo: “Nè! Trần Mục Dương, về sau anh làm người mẫu của em đi, em vẽ cho anh một bức được không?”
“Không.” Trần Mục Dương không thèm nghĩ liền từ chối.
“Vì sao lại không?” Tô Cách đùa dai: “Vậy… em tìm người khác làm người mẫu nhé?”
“Em dám?”
“Em…” Đúng là cậu không dám.
Trần Mục Dương đưa Tô Cách về trường xong liền đến trường quay.
Thật ra Tô Cách rất tiếc nuối, cuộc sống thật ngắn ngủi mà Trần Mục Dương lại làm cho cậu nhiều thứ tốt đẹp như vậy, nhưng đủ khiến cậu đang tách ra khỏi cuộc đời cũng chậm rãi trở về chỗ cũ.
“Em về đây, anh cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Trần Mục Dương ghé qua, nhẹ hôn lên trán cậu: “Tô Cách, sinh nhật vui vẻ.”
Lúc Tô Cách nằm trên giường, nghĩ lại những việc này, vẫn không khống chế được mà phải cười ngốc.
Các bạn cùng phòng đều chưa về, Tô Cách mở Weibo, nhận được một tag.
Là của Trần Mục Dương.
[@Trần Mục Dương: Sinh nhật vui vẻ @Tô Cách.]
Bài đăng mười phút trước, chính là lúc Trần Mục Dương đang ở trên đường, chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà đã có rất nhiều fan chuyển phát lại, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Đương nhiên cũng lẫn trong đó vài bình luận ác ý, chửi Tô Cách là đồng tính mà còn dám ân ái công khai, sao lại không đi chết đi.
Những bình luận đó cậu đều tự xoá phông, chỉ nhìn weibo của anh cười ngu. Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, mấy chuyện phiền lòng này tạm thời để nó ra khỏi đầu đi.
Đạo diễn của “Lọ lem vườn trường” điên cuồng đẩy nhanh tốc độ, nghe nói ông lại nhận thêm một bộ phim bên Đài Loan nên muốn làm nhanh để còn về.
Vai diễn của Tô Cách đã sắp hết cảnh, sau khi thành kẻ xấu thì bị tình cảm của nam nữ chính cảm động, cuối cùng lại đứng về phía cặp đôi chính, đấu tranh với thế lực phản diện chia rẽ bọn họ, cuối cùng không tiếc mạng, hy sinh bản thân.
Ngay cả đến cuối cùng, Tô Cách vẫn cảm thấy tính cách nhân vật này quá dị, thực sự con mẹ nó Mã Lệ Tô.
Hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng, thời tiết rất tốt, quá trình quay rất thuận lợi.
Sau khi hoàn thành, đoàn làm phim còn tặng bộ đồng phục cho cậu làm kỷ niệm.
Tham gia nguyên dự án, nhưng hình như Tô Cách không quá thân thiết với một ai, Trịnh Diệc Hiên khéo đưa đẩy, đối với ai cũng thân sĩ, nhưng cậu cảm thấy sau nụ cười của anh ta còn ẩn chứa gì đó. Mà Chu Chỉ Huyên tự cho mình là bậc bề trên, cho đến bây giờ cũng không chủ động bắt chuyện với Tô Cách, ngược lại còn suốt ngày cãi nhau ầm ĩ với đạo diễn như một đôi tình nhân.
Những diễn viên khác đều đến từ các nơi khác nhau, hôm nay cậu nói họ không phải bạn, thì ngày mai mấy người đó sẽ nói cậu không phải bạn.
Tô Cách nhìn mấy người cũng đã hoàn thành hết các cảnh quay như mình đang mặt dán mặt chụp ảnh rất thân thiết rồi post lên Weibo, làm fan thấy quan hệ thật tốt. Trên thực tế, Tô Cách không dưới một lần nhìn những người này vì không vừa mắt mà ngáng chân nhau.
Đối với những chuyện này, Tô Cách giống như một người đứng ngoài cuộc, không có cách nào hoà nhịp.
Dọn đồ xong liền rời đi, Tô Cách có thể tạm nghỉ ngơi một thời gian, làm một học sinh cần mẫn, đi học, tan lớp, ăn cơm, chăm chỉ luyện tập, mà bây giờ có nhiều hơn một việc, là hẹn hò.
Khoảng thời gian này Trần Mục Dương càng bận hơn, bình thường thi thoảng có thể nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho cậu, bây giờ không có nữa. Tô Cách biết lịch trình của anh cũng rất gấp, chắc chắn vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, đài truyền hình cũng đã tung ra trailer đầu tiên, sau khi quay xong liền công chiếu luôn.
Mà Trần Mục Dương trước mặt mọi người thật rạng rỡ, tất cả mọi người đều sinh ra ấn tượng tốt với người thanh niên đẹp trai này, cực kỳ chờ mong biểu hiện của anh. Liệu sẽ là một ngôi sao phim hành động tương lai hay sẽ chỉ là một gã có mã không có lực, bình hoa di động đây?
Tô Cách cảm thấy, kể cả anh có không trội những pha hành động thì vẫn sẽ gắng mình làm hết khả năng . Lần trước hay tin đối phương bị thương từ miệng Trần Mĩ Linh, cậu rất sốt ruột gọi qua, đòi đến thăm.
Nhưng Trần Mục Dương không chịu, cấm cậu tới. Tô Cách hết cách, đành phải mua một ít thuốc gửi sang đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.