Chương 67: Giặc Đến Ta Nằm Im
Tử Dạ Bất Miên
26/12/2022
Người kia đi rồi, Tô Cách nằm im nửa ngày mới ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng mình bị nhốt, không quá lớn, nhưng đầy đủ đồ dùng, có vẻ đã rất lâu không có ai ở nên bám một lớp bụi.
Người nọ nói có thể Trần Mục Dương đã bị đánh lạc hướng tới thành phố J, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm được cậu, nên phải tự mình cứu mình thôi.
Cũng may giờ chỉ còn mình cậu, bây giờ có thể nghĩ cách cởi trói rồi tính tiếp.
————
Lậu Phong vốn đang có việc ở thành phố B liền gọi điện hẹn gặp Trần Mục Dương.
“Sao rồi, có tin của Tô Cách chưa?” Lậu Phong tiếp tục nói: “Tôi vừa mới nói người tìm lại, tín hiệu điện thoại của Tô Cách đang ở gần thành phố J, hay là không phải thành phố B mà là thành phố J?”
Trần Mục Dương đột nhiên mở mắt: “Không… chắc chắn còn ở thành phố B.”
“Hở?”
“Mẹ tôi không thể một mình hành động, còn một người nữa.” Trần Mục Dương đảo mắt: “Hẳn là Giang Vũ.”
“Giang Vũ?” Lậu Phong có chút ấn tượng: “Đối thủ một mất một còn từ nhỏ với cậu á?”
Trần Mục Dương gật đầu: “Giang Vũ nhất định sẽ đoán được tôi không thấy Tô Cách, sau đó sử dụng hệ thống định vị trên điện thoại. Bây giờ điện thoại sẽ không còn trên người em ấy, đi về thành phố B cũng là cho tôi gợi ý đây là trò mèo của mẹ tôi. Còn đi về thành phố J cũng là để dời đi lực chú ý.”
Lậu Phong gật đầu, cảm thấy Trần Mục Dương nói cũng có lý.
“Thế phải làm sao đây? Thành phố B lớn như vậy, biết mẹ cậu giấu người ở xó xỉnh nào, sao tìm được?”
“Rất đơn giản.” Trần Mục Dương mỉm cười: “Giang Vũ cũng có thể lường trước tôi phát hiện mẹ mình là chủ mưu, nhất định sẽ tìm người.”
“Chẳng lẽ ở chỗ mẹ cậu?”
“Không, hẳn là nhà của tôi.”
“Hả?” Lậu Phong giật mình, cẩn thận nghĩ, nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên mấy cậu đúng là cùng một kiểu người mà!”
“Anh nói bậy gì vậy?” Trần Mục Dương nhíu mày.
“Có thể nghĩ ra được biện pháp như thế, quả nhiên là địch thủ một mất một còn từ bé. Cho cậu tìm khắp mọi nơi, cuối cùng lại giấu Tô Cách ở chính địa bàn của cậu, vậy không phải là muốn khiến cậu phát ói sao?” Lậu Phong lắc đầu.
“Đáng tiếc tôi sẽ không cho cậu ta cơ hội.” Trần Mục Dương xoay người đi ra ngoài.
“Này! Đợi tôi với!”
————
Tay Tô Cách bị trói ngược ra đằng sau, chân cũng bị trói chặt, băng dính trên miệng đã rơi xuống, có lẽ đây là nơi rất hẻo lánh, cho nên người đàn ông kia không cần phải… bịt miệng cậu đâu.
Tô Cách chỉ có thể đứng dậy, nhảy nhảy về phía trước, đánh giá căn phòng.
Thật vất vả mới nhảy được vào bếp, Tô Cách nhìn quanh xem có thứ gì có thể cắt được dây thừng không, lại phát hiện căn bếp này trống không, trông như thể không ai sử dụng vậy.
Tô Cách nhịn không được oán thầm, chẳng lẽ cứ phải ở trong tình trạng này? Lỡ buồn tè thì phải làm sao, tè ra quần luôn à?
Nói cái gì thì linh cái đó, cậu thật sự cảm thấy mình buồn tè…
Sao bây giờ, chẳng lẽ cứ thế dấm đài à? Tô Cách càng thêm sốt ruột muốn cởi trói cho bản thân.
Cậu nhảy ra khỏi bếp, tìm vật nhọn ở mọi nơi.
Cuối cùng mới phát hiện một cái bình hoa, thường ngày thì cậu không đành lòng đập vỡ nó, nhưng bây giờ hết cách, không thể nhịn được nữa. Đành phải hất cái bình xuống làm nó vỡ nát, chộp lấy một mảnh vỡ rồi chậm rãi cắt dây.
Rốt cuộc đến lúc bàng quang sắp vỡ thì mới thoát được, cởi nốt dây trên chân rồi chạy vào WC.
Chờ đến lúc bản thân thoải mái, Tô Cách ra cửa, quả nhiên đã bị khóa trái. Phải tìm đường khác ra thôi, cửa sổ không bị khóa, mở được, nhưng bên ngoài bao lưới sắt, cũng chẳng thể trèo ra.
Tô Cách đành phải chạy lên tầng, đẩy cửa phòng, đột nhiên có một sự quen thuộc dâng lên, đây là phòng làm việc, để một đống sách. Mà đọc qua nội dung thì toàn thể loại khẩu vị hợp với Trần Mục Dương.
Đợi đã… căn nhà này… không phải là của Trần Mục Dương chứ?
Nhốt mình trong nhà của Trần Mục Dương, sau đó để anh điên loạn tìm mình, gã đàn ông kia cũng đủ ngoan độc mà.
Tô Cách nhịn không được mà chửi thầm.
Tuy đây là nhà của Trần Mục Dương, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh anh tìm mình khắp mọi nơi, còn bố mẹ lo lắng, lập tức xốc lại tinh thần, vỗ vỗ mặt, đến bên cửa sổ, lại phát hiện ra toàn bộ cửa sổ đều bị giăng lưới sắt, căn bản không mở được.
Xem ra mấy cái lưới đều là mới lắp đặt.
Nói cách khác, đây là vì cậu nên mới trang bị thêm.
Tô Cách xoay qua xoay lại một vòng, không tìm được cách thoát thân. Cửa khóa trái, cửa sổ lắp lưới sắt, Tô Cách thử xem có thể chui đầu được không, nhưng thiếu chút nữa không lùi lại được, liền không dám… thử thêm lần nữa.
Không có đồ ăn, Tô Cách đói bụng đến kêu ọt ọt, chỉ có thể nằm trên sopha tự an ủi bản thân rồi chậm rãi ngủ mất.
Lúc Trần Mục Dương mở cửa thì chính mình nhìn thấy cảnh này, Tô Cách nằm trên sopha xám nhạt, ngủ đến nỗi sét có đánh cũng không dậy, miệng còn chảy nước dãi.
Đến gần Tô Cách, anh còn có thể thấy cậu chẹp chẹp miệng, còn nói mơ: “Tôi đã ăn xong đâu, mau trả thịt kho lại cho tôi đi!”
Anh không khỏi buồn cười, bóp mũi Tô Cách.
Cậu mơ thấy mình ăn một đống thịt kho, ăn ăn ăn ăn, đến nỗi cho cả mũi ăn đến không thở được, vội vàng muốn nhổ thịt ra.
Nhưng giãy thế nào cũng không tỉnh, choàng mở mắt, liền thấy Trần Mục Dương đang ở trước mắt, còn cậu cầm chặt tay anh. Ai kia đang nhéo mũi cậu, bảo sao không thở được.
Tỉnh táo lại, cậu ra sức giãy ra rồi bắt đầu thở mạnh.
“Anh làm gì thế? Muốn bóp chết em à?” Tô Cách vừa trách vừa ho khan.
Lậu Phong theo sau Trần Mục Dương, cuối cùng đã tìm ra cậu liền thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm chặt người: “Ôi con của tôi, Tô Cách con tôi, cuối cùng cũng tìm được con rồi!”
Tô Cách không nói gì, để im cho y ôm, cũng không giãy dụa.
Ôi cái người này phải đi làm diễn viên mới đúng!
Qua hồi lâu, cậu mới uốn éo thân mình, hỏi Trần Mục Dương: “Các anh tìm em thế nào vậy?”
“Vẫn là tôi lợi hại đó, không màng kế điệu hổ ly sơn của Giang Vũ, tương kế tựu kế mới thành công!” Lậu Phong giành công trước.
“Giang Vũ?” Tô Cách nhíu mày: “Chính là người trói tôi ấy hở?”
“Đúng thế, người ta là đối thủ một mất một còn từ nhỏ với Trần Mục Dương. Giơ đao lên đi, tất cả đều do Trần Mục Dương gây họa.” Lậu Phong ở một bên châm ngòi thổi gió.
Anh lạnh mặt liếc qua, rốt cuộc y mới ngoan ngoãn im miệng lủi mất.
Tô Cách lại nghĩ nghĩ, bản thân mình tự dưng bị bắt tới đây, vừa chịu đói vừa buồn tè suýt vỡ bàng quang, đều là được ơn Trần Mục Dương ban cho.
“Lậu Phong nói cũng đúng mà, em tự dưng gặp họa là do ai tặng ấy, chúng ta đều hiểu rõ mà!”
Trần Mục Dương tiến lên, nắm cằm cậu: “Em nói gì? Nói lại lần nữa xem.”
“Em…” Thấy đôi mắt lạnh như băng của ai kia, như thể người làm sai mới là cậu, nước mắt tủi thân bắt đầu dâng lên.
Nước mắt không thể khống chế được, rơi xuống, Tô Cách đưa tay lên lau mắt, tự mắng bản thân: “Sao lại khóc như con gái thế này.”
Lậu Phong thấy cậu khóc cũng bắt đầu luống cuống: “Ơ… Tô Cách… đừng khóc mà, bây giờ cậu an toàn rồi, khóc gì nữa?”
“Tôi đâu có khóc!” Tô Cách quay đi, lau nước mắt, chẳng nói nữa.
Trần Mục Dương nói với Lậu Phong: “Anh đi mua đồ ăn cho Tô Cách đi, hẳn là em ấy đói lắm rồi.”
Y gật đầu, nhìn Tô Cách lần nữa rồi chạy ra ngoài. Cho dù có muốn lắc đầu thì anh cũng không cho cơ hội.
Bàn tay to đặt lên đầu Tô Cách, cậu bực bội né đi: “Em không cần anh lo.”
Trần Mục Dương biết ai kia đang dỗi mình, giữ chặt đầu cậu rồi để đối phương dựa vào ngực mình, thấp giọng nói: “Ngoan, để anh ôm một lát.”
Những lời này vừa nói ra, Tô Cách liền không giãy nữa.
Một bên tai nghe tiếng tim anh đập, Tô Cách mới dần bình tĩnh.
“Trần Mục Dương, anh có biết không, lúc không có anh ở bên, em rất sợ…” Giọng cậu có chút run rẩy.
“Anh biết, anh xin lỗi, là anh tới chậm.” Bàn tay Trần Mục Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Cách an ủi.
Qua một hồi lâu, Tô Cách mới thò đầu hỏi: “Anh có biết người bắt cóc em là ai không?”
“Ừm…” Anh không lảng tránh, gật đầu.
“Mẹ anh… sao lại bắt cóc em? Bà ấy muốn chia cắt chúng ta ư?” Ánh mắt Trần Mục Dương dừng lại một chút, cậu biết mình đã đoán đúng rồi.
Cậu dùng sức đẩy anh: “Trần Mục Dương anh rõ ràng cho em, em vì anh mà ầm ĩ với nhà mình, anh cũng không thể bội tình bạc nghĩa được!”
“Anh nói anh bạc tình bội nghĩa lúc nào?" Trần Mục Dương có chút buồn cười.
“Em…” Tô Cách nghẹn lời: “Em chỉ nhắc anh, nếu anh dám vứt bỏ em, em sẽ… sẽ cắn chết anh!” Tô Cách dung dữ nhìn Trần Mục Dương.
Trần Mục Dương nhịn không được mà phì cười: “Anh biết rồi, anh sẽ không bỏ rơi em. Anh cũng muốn thời gian cả đời của em… cho anh.”
Đột nhiên Tô Cách nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng Lậu Phong mua cơm về, liền thò đầu ra khỏi lồng ngực Trần Mục Dương, nhưng đó lại là người đàn ông xa lạ bắt cóc cậu.
Cậu chợt kinh hoàng, vội vã đẩy Trần Mục Dương, lấy tay dùng anh làm lá chắn.
“Ai chà, đúng là vệ sĩ của nhóc con nhờ!” Giang Vũ trêu ghẹo.
Trần Mục Dương lạnh mặt nhìn gã, không đáp.
Giang Vũ thức thời đứng qua một bên, vài giây sau thì có tiếng phụ nữ truyền ra từ ngoài cửa: “Tiểu Vũ, sao cháu lại nhốt cái thằng đáng khinh đó ở đây?”
Bà Trần vừa càu nhàu vừa bước vào, không ngờ lại nhìn thấy Trần Mục Dương, bất ngờ trợn trừng mắt.
“Con…”
Người nọ nói có thể Trần Mục Dương đã bị đánh lạc hướng tới thành phố J, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm được cậu, nên phải tự mình cứu mình thôi.
Cũng may giờ chỉ còn mình cậu, bây giờ có thể nghĩ cách cởi trói rồi tính tiếp.
————
Lậu Phong vốn đang có việc ở thành phố B liền gọi điện hẹn gặp Trần Mục Dương.
“Sao rồi, có tin của Tô Cách chưa?” Lậu Phong tiếp tục nói: “Tôi vừa mới nói người tìm lại, tín hiệu điện thoại của Tô Cách đang ở gần thành phố J, hay là không phải thành phố B mà là thành phố J?”
Trần Mục Dương đột nhiên mở mắt: “Không… chắc chắn còn ở thành phố B.”
“Hở?”
“Mẹ tôi không thể một mình hành động, còn một người nữa.” Trần Mục Dương đảo mắt: “Hẳn là Giang Vũ.”
“Giang Vũ?” Lậu Phong có chút ấn tượng: “Đối thủ một mất một còn từ nhỏ với cậu á?”
Trần Mục Dương gật đầu: “Giang Vũ nhất định sẽ đoán được tôi không thấy Tô Cách, sau đó sử dụng hệ thống định vị trên điện thoại. Bây giờ điện thoại sẽ không còn trên người em ấy, đi về thành phố B cũng là cho tôi gợi ý đây là trò mèo của mẹ tôi. Còn đi về thành phố J cũng là để dời đi lực chú ý.”
Lậu Phong gật đầu, cảm thấy Trần Mục Dương nói cũng có lý.
“Thế phải làm sao đây? Thành phố B lớn như vậy, biết mẹ cậu giấu người ở xó xỉnh nào, sao tìm được?”
“Rất đơn giản.” Trần Mục Dương mỉm cười: “Giang Vũ cũng có thể lường trước tôi phát hiện mẹ mình là chủ mưu, nhất định sẽ tìm người.”
“Chẳng lẽ ở chỗ mẹ cậu?”
“Không, hẳn là nhà của tôi.”
“Hả?” Lậu Phong giật mình, cẩn thận nghĩ, nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên mấy cậu đúng là cùng một kiểu người mà!”
“Anh nói bậy gì vậy?” Trần Mục Dương nhíu mày.
“Có thể nghĩ ra được biện pháp như thế, quả nhiên là địch thủ một mất một còn từ bé. Cho cậu tìm khắp mọi nơi, cuối cùng lại giấu Tô Cách ở chính địa bàn của cậu, vậy không phải là muốn khiến cậu phát ói sao?” Lậu Phong lắc đầu.
“Đáng tiếc tôi sẽ không cho cậu ta cơ hội.” Trần Mục Dương xoay người đi ra ngoài.
“Này! Đợi tôi với!”
————
Tay Tô Cách bị trói ngược ra đằng sau, chân cũng bị trói chặt, băng dính trên miệng đã rơi xuống, có lẽ đây là nơi rất hẻo lánh, cho nên người đàn ông kia không cần phải… bịt miệng cậu đâu.
Tô Cách chỉ có thể đứng dậy, nhảy nhảy về phía trước, đánh giá căn phòng.
Thật vất vả mới nhảy được vào bếp, Tô Cách nhìn quanh xem có thứ gì có thể cắt được dây thừng không, lại phát hiện căn bếp này trống không, trông như thể không ai sử dụng vậy.
Tô Cách nhịn không được oán thầm, chẳng lẽ cứ phải ở trong tình trạng này? Lỡ buồn tè thì phải làm sao, tè ra quần luôn à?
Nói cái gì thì linh cái đó, cậu thật sự cảm thấy mình buồn tè…
Sao bây giờ, chẳng lẽ cứ thế dấm đài à? Tô Cách càng thêm sốt ruột muốn cởi trói cho bản thân.
Cậu nhảy ra khỏi bếp, tìm vật nhọn ở mọi nơi.
Cuối cùng mới phát hiện một cái bình hoa, thường ngày thì cậu không đành lòng đập vỡ nó, nhưng bây giờ hết cách, không thể nhịn được nữa. Đành phải hất cái bình xuống làm nó vỡ nát, chộp lấy một mảnh vỡ rồi chậm rãi cắt dây.
Rốt cuộc đến lúc bàng quang sắp vỡ thì mới thoát được, cởi nốt dây trên chân rồi chạy vào WC.
Chờ đến lúc bản thân thoải mái, Tô Cách ra cửa, quả nhiên đã bị khóa trái. Phải tìm đường khác ra thôi, cửa sổ không bị khóa, mở được, nhưng bên ngoài bao lưới sắt, cũng chẳng thể trèo ra.
Tô Cách đành phải chạy lên tầng, đẩy cửa phòng, đột nhiên có một sự quen thuộc dâng lên, đây là phòng làm việc, để một đống sách. Mà đọc qua nội dung thì toàn thể loại khẩu vị hợp với Trần Mục Dương.
Đợi đã… căn nhà này… không phải là của Trần Mục Dương chứ?
Nhốt mình trong nhà của Trần Mục Dương, sau đó để anh điên loạn tìm mình, gã đàn ông kia cũng đủ ngoan độc mà.
Tô Cách nhịn không được mà chửi thầm.
Tuy đây là nhà của Trần Mục Dương, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh anh tìm mình khắp mọi nơi, còn bố mẹ lo lắng, lập tức xốc lại tinh thần, vỗ vỗ mặt, đến bên cửa sổ, lại phát hiện ra toàn bộ cửa sổ đều bị giăng lưới sắt, căn bản không mở được.
Xem ra mấy cái lưới đều là mới lắp đặt.
Nói cách khác, đây là vì cậu nên mới trang bị thêm.
Tô Cách xoay qua xoay lại một vòng, không tìm được cách thoát thân. Cửa khóa trái, cửa sổ lắp lưới sắt, Tô Cách thử xem có thể chui đầu được không, nhưng thiếu chút nữa không lùi lại được, liền không dám… thử thêm lần nữa.
Không có đồ ăn, Tô Cách đói bụng đến kêu ọt ọt, chỉ có thể nằm trên sopha tự an ủi bản thân rồi chậm rãi ngủ mất.
Lúc Trần Mục Dương mở cửa thì chính mình nhìn thấy cảnh này, Tô Cách nằm trên sopha xám nhạt, ngủ đến nỗi sét có đánh cũng không dậy, miệng còn chảy nước dãi.
Đến gần Tô Cách, anh còn có thể thấy cậu chẹp chẹp miệng, còn nói mơ: “Tôi đã ăn xong đâu, mau trả thịt kho lại cho tôi đi!”
Anh không khỏi buồn cười, bóp mũi Tô Cách.
Cậu mơ thấy mình ăn một đống thịt kho, ăn ăn ăn ăn, đến nỗi cho cả mũi ăn đến không thở được, vội vàng muốn nhổ thịt ra.
Nhưng giãy thế nào cũng không tỉnh, choàng mở mắt, liền thấy Trần Mục Dương đang ở trước mắt, còn cậu cầm chặt tay anh. Ai kia đang nhéo mũi cậu, bảo sao không thở được.
Tỉnh táo lại, cậu ra sức giãy ra rồi bắt đầu thở mạnh.
“Anh làm gì thế? Muốn bóp chết em à?” Tô Cách vừa trách vừa ho khan.
Lậu Phong theo sau Trần Mục Dương, cuối cùng đã tìm ra cậu liền thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm chặt người: “Ôi con của tôi, Tô Cách con tôi, cuối cùng cũng tìm được con rồi!”
Tô Cách không nói gì, để im cho y ôm, cũng không giãy dụa.
Ôi cái người này phải đi làm diễn viên mới đúng!
Qua hồi lâu, cậu mới uốn éo thân mình, hỏi Trần Mục Dương: “Các anh tìm em thế nào vậy?”
“Vẫn là tôi lợi hại đó, không màng kế điệu hổ ly sơn của Giang Vũ, tương kế tựu kế mới thành công!” Lậu Phong giành công trước.
“Giang Vũ?” Tô Cách nhíu mày: “Chính là người trói tôi ấy hở?”
“Đúng thế, người ta là đối thủ một mất một còn từ nhỏ với Trần Mục Dương. Giơ đao lên đi, tất cả đều do Trần Mục Dương gây họa.” Lậu Phong ở một bên châm ngòi thổi gió.
Anh lạnh mặt liếc qua, rốt cuộc y mới ngoan ngoãn im miệng lủi mất.
Tô Cách lại nghĩ nghĩ, bản thân mình tự dưng bị bắt tới đây, vừa chịu đói vừa buồn tè suýt vỡ bàng quang, đều là được ơn Trần Mục Dương ban cho.
“Lậu Phong nói cũng đúng mà, em tự dưng gặp họa là do ai tặng ấy, chúng ta đều hiểu rõ mà!”
Trần Mục Dương tiến lên, nắm cằm cậu: “Em nói gì? Nói lại lần nữa xem.”
“Em…” Thấy đôi mắt lạnh như băng của ai kia, như thể người làm sai mới là cậu, nước mắt tủi thân bắt đầu dâng lên.
Nước mắt không thể khống chế được, rơi xuống, Tô Cách đưa tay lên lau mắt, tự mắng bản thân: “Sao lại khóc như con gái thế này.”
Lậu Phong thấy cậu khóc cũng bắt đầu luống cuống: “Ơ… Tô Cách… đừng khóc mà, bây giờ cậu an toàn rồi, khóc gì nữa?”
“Tôi đâu có khóc!” Tô Cách quay đi, lau nước mắt, chẳng nói nữa.
Trần Mục Dương nói với Lậu Phong: “Anh đi mua đồ ăn cho Tô Cách đi, hẳn là em ấy đói lắm rồi.”
Y gật đầu, nhìn Tô Cách lần nữa rồi chạy ra ngoài. Cho dù có muốn lắc đầu thì anh cũng không cho cơ hội.
Bàn tay to đặt lên đầu Tô Cách, cậu bực bội né đi: “Em không cần anh lo.”
Trần Mục Dương biết ai kia đang dỗi mình, giữ chặt đầu cậu rồi để đối phương dựa vào ngực mình, thấp giọng nói: “Ngoan, để anh ôm một lát.”
Những lời này vừa nói ra, Tô Cách liền không giãy nữa.
Một bên tai nghe tiếng tim anh đập, Tô Cách mới dần bình tĩnh.
“Trần Mục Dương, anh có biết không, lúc không có anh ở bên, em rất sợ…” Giọng cậu có chút run rẩy.
“Anh biết, anh xin lỗi, là anh tới chậm.” Bàn tay Trần Mục Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Cách an ủi.
Qua một hồi lâu, Tô Cách mới thò đầu hỏi: “Anh có biết người bắt cóc em là ai không?”
“Ừm…” Anh không lảng tránh, gật đầu.
“Mẹ anh… sao lại bắt cóc em? Bà ấy muốn chia cắt chúng ta ư?” Ánh mắt Trần Mục Dương dừng lại một chút, cậu biết mình đã đoán đúng rồi.
Cậu dùng sức đẩy anh: “Trần Mục Dương anh rõ ràng cho em, em vì anh mà ầm ĩ với nhà mình, anh cũng không thể bội tình bạc nghĩa được!”
“Anh nói anh bạc tình bội nghĩa lúc nào?" Trần Mục Dương có chút buồn cười.
“Em…” Tô Cách nghẹn lời: “Em chỉ nhắc anh, nếu anh dám vứt bỏ em, em sẽ… sẽ cắn chết anh!” Tô Cách dung dữ nhìn Trần Mục Dương.
Trần Mục Dương nhịn không được mà phì cười: “Anh biết rồi, anh sẽ không bỏ rơi em. Anh cũng muốn thời gian cả đời của em… cho anh.”
Đột nhiên Tô Cách nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng Lậu Phong mua cơm về, liền thò đầu ra khỏi lồng ngực Trần Mục Dương, nhưng đó lại là người đàn ông xa lạ bắt cóc cậu.
Cậu chợt kinh hoàng, vội vã đẩy Trần Mục Dương, lấy tay dùng anh làm lá chắn.
“Ai chà, đúng là vệ sĩ của nhóc con nhờ!” Giang Vũ trêu ghẹo.
Trần Mục Dương lạnh mặt nhìn gã, không đáp.
Giang Vũ thức thời đứng qua một bên, vài giây sau thì có tiếng phụ nữ truyền ra từ ngoài cửa: “Tiểu Vũ, sao cháu lại nhốt cái thằng đáng khinh đó ở đây?”
Bà Trần vừa càu nhàu vừa bước vào, không ngờ lại nhìn thấy Trần Mục Dương, bất ngờ trợn trừng mắt.
“Con…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.