Chương 52: Ở Nơi Em Không Thấy.
Tử Dạ Bất Miên
14/12/2022
“Lọ lem vườn trường” đã chiếu hết, tuy độ phủ sóng không cao nhưng vẫn đủ làm Trương Tiêu Nhiên nổi tiếng. Hắn cũng là người được công ty hạ vốn gốc, hiện tại không khác gì cây rụng tiền, làm MC, còn tham gia diễn xuất.
Trần Mục Dương cũng trở thành ngôi sao mới nổi, mà Tô Cách thì hơi kém duyên một chút, chỉ với dừng ở diễn viên tiềm năng. Nhưng cậu còn nhỏ tuổi, nên tôi luyện nhiều hơn.
Dương Dương không trở thành đàn em của Trương Tiêu Nhiên, nhưng vẫn ký hợp đồng thành công với công ty đại diện Trịnh Diệc Hiên.
Dương Dương làm như vô tình nhưng trên thực tế rất đắc ý nói chuyện này cho Tô Cách biết, tuy quan hệ của hai người không còn được như trước, nhưng Tô Cách vẫn rất chân thành chúc mừng cậu ta.
“Chỉ cần yêu” thuận lợi kết thúc, thu hoạch được doanh số khá cao, xem như một thành tích đáng kiêu ngạo. Việc này cũng đưa Lậu Phong lên đội ngũ đạo diễn tiềm năng.
Hơn nữa công ty cũng đã sắp xếp fan-meeting trên cả nước của “Ái tình” xong xuôi, có thể tổ chức buổi đầu tiên vào kỳ nghỉ hè.
Tô Cách hưởng một giai đoạn rảnh rỗi, mà Trần Mục Dương thì đã nhận phim mới, hình như là đề tài dân quốc, nội dung về mối thù quốc gia. Anh diễn nam chính, những đồng diễn khác đều là tiền bối gạo cội chuyên trường phái hành động, mĩ danh có nữ chính cũng chỉ là vật hi sinh, còn đâu hoàn toàn xoay quanh các vai nam.
Cho nên Trần Mục Dương gánh rất nhiều áp lực, Tô Cách cũng rất thiết thực nghĩ mình nên ngoan ngoãn, như thế Trần Mục Dương chuyên tâm quay phim.
Bây giờ cậu ở nhà Trần Mục Dương, buổi trưa ngại đi xa nên hay về ký túc xá nằm một lúc.
Dương Thần cùng Ngụy Hàm đã chính thức ra mắt, lịch trình khá bận rộn nên ở ký thúc xá công ty, cũng gần như xin phép vắng hết tất cả các buổi học trên trường.
Nghĩ lại hai người đó trước đây vì tranh vai diễn mà suýt đánh nhau lên phường, bây giờ lại sắm vai anh em tốt, đúng là đôi khi giới giải trí không hề như trên màn hình.
Trước công chúng thì rất thân mật, bạn tốt, nhưng là vì danh tiếng, cần đến nhân khí để thu hút fans, lợi dụng lẫn nhau. Nhưng quan hệ thực của hai người như thế nào, rốt cuộc đánh nhau ra sao chỉ sợ chỉ có đương sự biết.
Nói không chừng nửa đêm về nhà là sẽ nghiến răng nghiến lợi oán hận, chỉ ước kẻ kia biến mất luôn cho khuất mắt, nhưng vẫn phải diễn trước fans hai người là bạn tốt.
Tô Cách với Dương Thần gặp nhau lần cuối cùng là trước Tết.
Gần đây Dương Dương cũng nhiều việc, cho nên ký túc xá gần như là địa bàn của một mình Tô Cách.
Cậu nằm trên giường xem “Ánh mặt trời” của Trần Mục Dương, lúc đang thiu thiu thì cửa phòng mở ra, Dương Dương đi vào, mặc một bộ quần áo rất hở hang, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất mệt mỏi.
Tô Cách cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ cậu ta lại nhận phim mới, phải đổi hình tượng?
Nhưng với quan hệ hiện tại thì cậu sẽ không hỏi.
Dương Dương hình như không nhìn thấy cậu, dáng đi kỳ lạ đến bên giường mình, nhưng vừa đặt mông đã kêu: “A!”, nhảy dựng lên.
Bấy giờ cậu ta mới thấy Tô Cách, cậu hỏi một câu theo phép lịch sự: “Cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Dương Dương trở nên quái dị, lắc đầu, phiền muộn xoa đầu.
Tô Cách thấy mình quan tâm mà không được đối phương để tâm, cũng chẳng cưỡng cầu, tiếp tục xem phim.
Dương Dương đứng dậy cầm quần áo đi tắm, vừa vào phòng tắm thì Tô Cách đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cậu ta reo lên không ngừng, cậu chẳng để tâm, tiếp tục dán mắt vào hình ảnh Trần Mục Dương mặc đồng phục cảnh sát.
Dương Dương tắm xong, nghe thấy chuông điện thoại, liền rảo bước đi qua.
Tô Cách nghiêng đầu nhìn qua, trên người Dương Dương có mấy dấu vết tế nhị, nhất là dấu hôn kéo dài. Tô Cách có như không biết lý do, lắc đầu, quyết định bỏ qua vấn đề.
Dương Dương nghe điện, không biết đầu kia nói gì mà khiến cậu ta khó xử: “Nhưng mà… đêm qua tôi mới… tôi hơi mệt.”
Hình như bên kia rất tức giận, Dương Dương nhăn mặt, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vâng, tôi biết rồi.”
Cậu ta xoay người, thấy Tô Cách đang chăm chú xem phim, không nói gì, cầm quần áo vào phòng tắm thay.
Cậu ta thay xong, cầm điện thoại định đi khỏi.
Tô Cách vẫn nhịn không được, gọi với theo: “Dương Dương, sắc mặt cậu hình như không tốt lắm, hay nghỉ một lát hẵng đi.”
Tô Cách không biết cậu ta lại ra ngoài làm gì, nhưng nhìn tình trạng thì như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào.
Dương Dương dừng chân quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Cách nói: “Nghỉ ngơi? Tôi làm gì có tư cách, tôi nghỉ thì vai diễn sẽ tự đưa đến cửa ư?”
“Nhưng mà…” Không phải cậu có công ty quản lý à? Nửa câu sau của Tô Cách mắc nghẹn trong họng.
Dương Dương mở cửa ký túc xá, xiêu vẹo ra ngoài.
Nhìn tư thế đi kỳ quái, trên người đầy vết xanh tím, còn có những lời cậu ta nói, Tô Cách không khó có thể tưởng tượng Dương Dương gặp phải chuyện gì. Muốn đạt được một số thứ thì cũng phải mất đi vài thứ, đạo lý này Tô Cách cũng biết, nhưng phải xem người đó “bỏ được” thế nào đã.
Mà đối với lựa chọn của Dương Dương, cậu cho rằng mình cũng không có tư cách đánh giá, chỉ hi vọng Dương Dương sẽ đạt được những gì mình mong muốn.
Mà theo như lời cậu ta thì vai diễn sẽ không tự đưa đến, nhưng Tô Cách lại chẳng khác nào vận cứt chó, có người ném kịch bản vào mặt thật.
Cậu nhận được điện thoại của Hàn Vũ: “Alo, Tô Cách à, ở chỗ tôi có một vai nam ba, phim cổ trang, cậu có hứng không?”
“Ồ? Anh là nam chính hả?” Nếu Hàn Vũ gọi thì cậu tự nhiên sẽ đoán được anh có chân.
“Đúng thế!” Hàn Vũ sảng khoái thừa nhận: “Hết cách rồi, bây giờ đóng cổ trang là đường nổi tiếng dễ nhất, tuy vất vả nhưng cát xê cao, tỷ lệ nổi cũng cao. Nam hai cũng là người công ty tôi, bây giờ còn một nam ba, tôi thấy cậu rất phù hợp, có muốn thử không?”
“Ừm… tôi phải xem kịch bản trước đã.” Tô Cách không đồng ý ngay, nguyên nhân là bởi kể cả Hàn Vũ có tâm tìm đến, nhưng cậu vẫn phải cân nhắc liệu mình có khả năng cân vai diễn hay không, tránh làm Hàn Vũ mất mặt.
“Được, tôi sẽ bảo trợ lý gửi kịch bản vào mail quản lý của cậu nhé.” Hàn Vũ hào sảng đáp ứng rồi cúp máy.
Trần Mĩ Linh nhanh chóng nhận được kịch bản, còn gửi cho Tô Cách: “Tôi đã đọc qua rồi, đúng là rất hợp hình tượng của cậu, còn thấy khá đồng cảm, có thể nhận được sự yêu thích. Nếu cậu muốn tham gia thì cứ thoải mái, chắc chắn sẽ hồng.”
Tô Cách gật đầu, Trần Mĩ Linh thân là cô của Trần Mục Dương, không biết vì nguyên nhân gì mà lại thành người đại diện của hai người. Nhưng cô làm việc rất có trách nhiệm, rất quan tâm nghệ sĩ, còn nhận thêm quảng cáo, đã đi vào giai đoạn thỏa thuận cuối cùng, rất nhanh sẽ khai máy.
Tô Cách đọc kịch bản, nhân vật này em trai nam chính, là một vai rất đáng yêu, võ công kém, thường xuyên gặp rắc rối, cần người khác bảo vệ, giúp y dọn dẹp tàn cuộc. Về sau đại chiến giang hồ nổ ra, người em vì cứu nam chính nên đã hi sinh bản thân, là một vai diễn vừa đáng yêu lại còn kết thảm, đúng là có thể hút fan.
Tô Cách cũng lập tức bị hấp dẫn, liền đồng ý nhận vai.
Trần Mĩ Linh đàm phán hợp đồng, dẫu sao Tô Cách đã nổi tiếng hơn, cát xê đã tăng, hơn một vạn một tập. Đối với mức này thì cậu cũng khá vừa ý.
Trần Mĩ Linh lại bất bình: “Nói thế nào cậu cũng nổi mà, vẫn là đối phương cố ý hạ giá, nhưng may kịch bản ổn, đạo diễn, dàn diễn viên coi như khủng, đợi hồng cũng đáng.”
Tô Cách gật đầu, cảm ơn cô từ đáy lòng: “Cảm ơn cô, Mĩ Linh.”
Cô nhìn cậu cười ngu, chọt ngón tay: “Cảm ơn cái gì, dựa trên quan hệ của cậu với Trần Mục Dương, theo lý mà nói cậu vẫn phải gọi tôi một tiếng cô út. Cái tên kia chả bao giờ mở miệng, tôi chỉ có thể cướp phần hời ở chỗ này thôi.”
Trần Mĩ Linh coi điều này là chiếm tiện nghi, đúng là lối suy nghĩ kì lạ. Tô Cách có chút ngượng không dám nói, cậu với Trần Mục Dương còn chưa đi tới bước cuối cùng, cũng không thể mặt dày mở miệng gọi cô út được.
“Nhưng mà… bây giờ khó mà nói…” Tô Cách nhăn nhó, Trần Mĩ Linh thì thiếu kiên nhẫn vỗ lên đầu cậu: “Tôi bảo gọi thì cứ gọi, đừng có lắm lời như thế.”
Tô Cách lập tức bị dọa, gọi: “Cô út.”
Bấy giờ Trần Mĩ Linh mới mĩ mãn lái xe tời đi.
Sau đó nóng lòng gọi điện cho Trần Mục Dương khoe khoang: “Người kia nhà nhóc… gọi đây là cô út đấy!”
Còn đang nghĩ anh sẽ phản bác, cũng rõ là cô khiêu khích mà. Ai ngờ Trần Mục Dương im lặng nửa ngày mới bảo: “Em ấy gọi cô út cũng là điều nên làm, cô chịu đi.”
Nói rồi, Trần Mục Dương bảo cần đi quay tiếp, cúp điện thoại.
Trần Mĩ Linh trợn mắt, ban nãy không gọi nhầm chứ, thằng cháu ba trăm năm không cho cô chiếm tiện nghi giờ lại hồn nhiên mở miệng bảo là điều đương nhiên, khiến Trần Mĩ Linh không nhịn được phải hoài nghi liệu anh đang có âm mưu gì không.
Trên thực tế, đúng là Trần Mục Dương đang ủ mưu.
Cúp điện thoại, anh nghĩ thế nào lại gọi cho Tô Cách. Cậu đang định báo cáo chuyện mình nhận vai mới ai kia thì thấy tên hiển thị, nhịn không được phải cảm thán đúng là tâm linh tương thông mà!
“Alo, sao thế ạ?” Tô Cách nghĩ nếu đối phương liên lạc trước thì không chừng có việc, nên hỏi luôn.
“Em gọi Trần Mĩ Linh là cô út?”
Tim rơi cái tõm, vội vã giải thích: “Em đâu có cố ý, nhưng mà cô ấy cứ đòi… anh giận à?”
Tô Cách tự tiện gọi Trần Mĩ Linh là cô út, sợ Trần Mục Dương không vui.
“Không, về sau gọi nhiều một chút.” Trần Mục Dương hào phóng nói.
“Dạ?” Cậu không nghe nhầm chứ.
“Không sao, gọi nhiều cũng không mất miếng thịt nào của em.” Anh ghét bỏ nói.
“Vâng, em biết rồi.” Không cần biết thế nào, nếu Trần Mục Dương đã bảo thì cứ làm theo đi.
Đợi đến lúc cúp điện thoại, Tô Cách mới ngây ra rằng mình còn chưa báo tin vui, gọi lại thì người kia không nghe, hẳn là đang trong set quay
Tô Cách có chút thất vọng xoay người, kéo balo đi xe bus về trường.
Hàn Vũ bảo Tô Cách đến buổi gặp mặt để làm quen mọi người.
Vì vậy vào sáng sớm cuối tuần, cậu liền lên xe bus đến công ty điện ảnh và truyền hình Bành Thành.
Đây là một trong những công ty con, nghe bảo tổng bộ ở thành phố B.
Nhưng Hàn Vũ không chịu nổi thời tiết ở thành phố B, nên phần lớn đều làm tổ công ty phía Nam. Mà cũng vì có anh, nên tần suất xuất hiện của Bành Trình Phong vì thế mà tăng lên.
Tô Cách mặc áo sơmi cùng quần bò, trông giống sinh viên xuất hiện trước cửa công ty. Các fans đang ngồi đợi ở ngoài tưởng cậu là trợ lý, vội vàng chạy tới moi tin: “Cho hỏi hôm nay Hàn Vũ có tới công ty không ạ?”
“Hôm nay XX có đến công ty không ạ?”
Một chuỗi tên rất dài, Tô Cách thực sự nghe không hết, đầu bị một đống những tiếng líu ríu làm cho không thể nghĩ được, phải đáp: “Xin lỗi, tôi không phải người của công ty này, tôi chỉ tới chuyển hàng thôi.”
Vừa nghe là nhân viên chuyển phát nhanh, các fans đều cụt hứng.
Có một cô nhỏ giọng nói: “Trời ạ, nhân viên chuyển phát nhanh của Bành Thành đẹp trai hơn nơi khác cả tỉ lần ạ.”
Tô Cách thực sự dở khóc dở cười.
Trần Mục Dương cũng trở thành ngôi sao mới nổi, mà Tô Cách thì hơi kém duyên một chút, chỉ với dừng ở diễn viên tiềm năng. Nhưng cậu còn nhỏ tuổi, nên tôi luyện nhiều hơn.
Dương Dương không trở thành đàn em của Trương Tiêu Nhiên, nhưng vẫn ký hợp đồng thành công với công ty đại diện Trịnh Diệc Hiên.
Dương Dương làm như vô tình nhưng trên thực tế rất đắc ý nói chuyện này cho Tô Cách biết, tuy quan hệ của hai người không còn được như trước, nhưng Tô Cách vẫn rất chân thành chúc mừng cậu ta.
“Chỉ cần yêu” thuận lợi kết thúc, thu hoạch được doanh số khá cao, xem như một thành tích đáng kiêu ngạo. Việc này cũng đưa Lậu Phong lên đội ngũ đạo diễn tiềm năng.
Hơn nữa công ty cũng đã sắp xếp fan-meeting trên cả nước của “Ái tình” xong xuôi, có thể tổ chức buổi đầu tiên vào kỳ nghỉ hè.
Tô Cách hưởng một giai đoạn rảnh rỗi, mà Trần Mục Dương thì đã nhận phim mới, hình như là đề tài dân quốc, nội dung về mối thù quốc gia. Anh diễn nam chính, những đồng diễn khác đều là tiền bối gạo cội chuyên trường phái hành động, mĩ danh có nữ chính cũng chỉ là vật hi sinh, còn đâu hoàn toàn xoay quanh các vai nam.
Cho nên Trần Mục Dương gánh rất nhiều áp lực, Tô Cách cũng rất thiết thực nghĩ mình nên ngoan ngoãn, như thế Trần Mục Dương chuyên tâm quay phim.
Bây giờ cậu ở nhà Trần Mục Dương, buổi trưa ngại đi xa nên hay về ký túc xá nằm một lúc.
Dương Thần cùng Ngụy Hàm đã chính thức ra mắt, lịch trình khá bận rộn nên ở ký thúc xá công ty, cũng gần như xin phép vắng hết tất cả các buổi học trên trường.
Nghĩ lại hai người đó trước đây vì tranh vai diễn mà suýt đánh nhau lên phường, bây giờ lại sắm vai anh em tốt, đúng là đôi khi giới giải trí không hề như trên màn hình.
Trước công chúng thì rất thân mật, bạn tốt, nhưng là vì danh tiếng, cần đến nhân khí để thu hút fans, lợi dụng lẫn nhau. Nhưng quan hệ thực của hai người như thế nào, rốt cuộc đánh nhau ra sao chỉ sợ chỉ có đương sự biết.
Nói không chừng nửa đêm về nhà là sẽ nghiến răng nghiến lợi oán hận, chỉ ước kẻ kia biến mất luôn cho khuất mắt, nhưng vẫn phải diễn trước fans hai người là bạn tốt.
Tô Cách với Dương Thần gặp nhau lần cuối cùng là trước Tết.
Gần đây Dương Dương cũng nhiều việc, cho nên ký túc xá gần như là địa bàn của một mình Tô Cách.
Cậu nằm trên giường xem “Ánh mặt trời” của Trần Mục Dương, lúc đang thiu thiu thì cửa phòng mở ra, Dương Dương đi vào, mặc một bộ quần áo rất hở hang, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất mệt mỏi.
Tô Cách cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ cậu ta lại nhận phim mới, phải đổi hình tượng?
Nhưng với quan hệ hiện tại thì cậu sẽ không hỏi.
Dương Dương hình như không nhìn thấy cậu, dáng đi kỳ lạ đến bên giường mình, nhưng vừa đặt mông đã kêu: “A!”, nhảy dựng lên.
Bấy giờ cậu ta mới thấy Tô Cách, cậu hỏi một câu theo phép lịch sự: “Cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Dương Dương trở nên quái dị, lắc đầu, phiền muộn xoa đầu.
Tô Cách thấy mình quan tâm mà không được đối phương để tâm, cũng chẳng cưỡng cầu, tiếp tục xem phim.
Dương Dương đứng dậy cầm quần áo đi tắm, vừa vào phòng tắm thì Tô Cách đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cậu ta reo lên không ngừng, cậu chẳng để tâm, tiếp tục dán mắt vào hình ảnh Trần Mục Dương mặc đồng phục cảnh sát.
Dương Dương tắm xong, nghe thấy chuông điện thoại, liền rảo bước đi qua.
Tô Cách nghiêng đầu nhìn qua, trên người Dương Dương có mấy dấu vết tế nhị, nhất là dấu hôn kéo dài. Tô Cách có như không biết lý do, lắc đầu, quyết định bỏ qua vấn đề.
Dương Dương nghe điện, không biết đầu kia nói gì mà khiến cậu ta khó xử: “Nhưng mà… đêm qua tôi mới… tôi hơi mệt.”
Hình như bên kia rất tức giận, Dương Dương nhăn mặt, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vâng, tôi biết rồi.”
Cậu ta xoay người, thấy Tô Cách đang chăm chú xem phim, không nói gì, cầm quần áo vào phòng tắm thay.
Cậu ta thay xong, cầm điện thoại định đi khỏi.
Tô Cách vẫn nhịn không được, gọi với theo: “Dương Dương, sắc mặt cậu hình như không tốt lắm, hay nghỉ một lát hẵng đi.”
Tô Cách không biết cậu ta lại ra ngoài làm gì, nhưng nhìn tình trạng thì như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào.
Dương Dương dừng chân quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Cách nói: “Nghỉ ngơi? Tôi làm gì có tư cách, tôi nghỉ thì vai diễn sẽ tự đưa đến cửa ư?”
“Nhưng mà…” Không phải cậu có công ty quản lý à? Nửa câu sau của Tô Cách mắc nghẹn trong họng.
Dương Dương mở cửa ký túc xá, xiêu vẹo ra ngoài.
Nhìn tư thế đi kỳ quái, trên người đầy vết xanh tím, còn có những lời cậu ta nói, Tô Cách không khó có thể tưởng tượng Dương Dương gặp phải chuyện gì. Muốn đạt được một số thứ thì cũng phải mất đi vài thứ, đạo lý này Tô Cách cũng biết, nhưng phải xem người đó “bỏ được” thế nào đã.
Mà đối với lựa chọn của Dương Dương, cậu cho rằng mình cũng không có tư cách đánh giá, chỉ hi vọng Dương Dương sẽ đạt được những gì mình mong muốn.
Mà theo như lời cậu ta thì vai diễn sẽ không tự đưa đến, nhưng Tô Cách lại chẳng khác nào vận cứt chó, có người ném kịch bản vào mặt thật.
Cậu nhận được điện thoại của Hàn Vũ: “Alo, Tô Cách à, ở chỗ tôi có một vai nam ba, phim cổ trang, cậu có hứng không?”
“Ồ? Anh là nam chính hả?” Nếu Hàn Vũ gọi thì cậu tự nhiên sẽ đoán được anh có chân.
“Đúng thế!” Hàn Vũ sảng khoái thừa nhận: “Hết cách rồi, bây giờ đóng cổ trang là đường nổi tiếng dễ nhất, tuy vất vả nhưng cát xê cao, tỷ lệ nổi cũng cao. Nam hai cũng là người công ty tôi, bây giờ còn một nam ba, tôi thấy cậu rất phù hợp, có muốn thử không?”
“Ừm… tôi phải xem kịch bản trước đã.” Tô Cách không đồng ý ngay, nguyên nhân là bởi kể cả Hàn Vũ có tâm tìm đến, nhưng cậu vẫn phải cân nhắc liệu mình có khả năng cân vai diễn hay không, tránh làm Hàn Vũ mất mặt.
“Được, tôi sẽ bảo trợ lý gửi kịch bản vào mail quản lý của cậu nhé.” Hàn Vũ hào sảng đáp ứng rồi cúp máy.
Trần Mĩ Linh nhanh chóng nhận được kịch bản, còn gửi cho Tô Cách: “Tôi đã đọc qua rồi, đúng là rất hợp hình tượng của cậu, còn thấy khá đồng cảm, có thể nhận được sự yêu thích. Nếu cậu muốn tham gia thì cứ thoải mái, chắc chắn sẽ hồng.”
Tô Cách gật đầu, Trần Mĩ Linh thân là cô của Trần Mục Dương, không biết vì nguyên nhân gì mà lại thành người đại diện của hai người. Nhưng cô làm việc rất có trách nhiệm, rất quan tâm nghệ sĩ, còn nhận thêm quảng cáo, đã đi vào giai đoạn thỏa thuận cuối cùng, rất nhanh sẽ khai máy.
Tô Cách đọc kịch bản, nhân vật này em trai nam chính, là một vai rất đáng yêu, võ công kém, thường xuyên gặp rắc rối, cần người khác bảo vệ, giúp y dọn dẹp tàn cuộc. Về sau đại chiến giang hồ nổ ra, người em vì cứu nam chính nên đã hi sinh bản thân, là một vai diễn vừa đáng yêu lại còn kết thảm, đúng là có thể hút fan.
Tô Cách cũng lập tức bị hấp dẫn, liền đồng ý nhận vai.
Trần Mĩ Linh đàm phán hợp đồng, dẫu sao Tô Cách đã nổi tiếng hơn, cát xê đã tăng, hơn một vạn một tập. Đối với mức này thì cậu cũng khá vừa ý.
Trần Mĩ Linh lại bất bình: “Nói thế nào cậu cũng nổi mà, vẫn là đối phương cố ý hạ giá, nhưng may kịch bản ổn, đạo diễn, dàn diễn viên coi như khủng, đợi hồng cũng đáng.”
Tô Cách gật đầu, cảm ơn cô từ đáy lòng: “Cảm ơn cô, Mĩ Linh.”
Cô nhìn cậu cười ngu, chọt ngón tay: “Cảm ơn cái gì, dựa trên quan hệ của cậu với Trần Mục Dương, theo lý mà nói cậu vẫn phải gọi tôi một tiếng cô út. Cái tên kia chả bao giờ mở miệng, tôi chỉ có thể cướp phần hời ở chỗ này thôi.”
Trần Mĩ Linh coi điều này là chiếm tiện nghi, đúng là lối suy nghĩ kì lạ. Tô Cách có chút ngượng không dám nói, cậu với Trần Mục Dương còn chưa đi tới bước cuối cùng, cũng không thể mặt dày mở miệng gọi cô út được.
“Nhưng mà… bây giờ khó mà nói…” Tô Cách nhăn nhó, Trần Mĩ Linh thì thiếu kiên nhẫn vỗ lên đầu cậu: “Tôi bảo gọi thì cứ gọi, đừng có lắm lời như thế.”
Tô Cách lập tức bị dọa, gọi: “Cô út.”
Bấy giờ Trần Mĩ Linh mới mĩ mãn lái xe tời đi.
Sau đó nóng lòng gọi điện cho Trần Mục Dương khoe khoang: “Người kia nhà nhóc… gọi đây là cô út đấy!”
Còn đang nghĩ anh sẽ phản bác, cũng rõ là cô khiêu khích mà. Ai ngờ Trần Mục Dương im lặng nửa ngày mới bảo: “Em ấy gọi cô út cũng là điều nên làm, cô chịu đi.”
Nói rồi, Trần Mục Dương bảo cần đi quay tiếp, cúp điện thoại.
Trần Mĩ Linh trợn mắt, ban nãy không gọi nhầm chứ, thằng cháu ba trăm năm không cho cô chiếm tiện nghi giờ lại hồn nhiên mở miệng bảo là điều đương nhiên, khiến Trần Mĩ Linh không nhịn được phải hoài nghi liệu anh đang có âm mưu gì không.
Trên thực tế, đúng là Trần Mục Dương đang ủ mưu.
Cúp điện thoại, anh nghĩ thế nào lại gọi cho Tô Cách. Cậu đang định báo cáo chuyện mình nhận vai mới ai kia thì thấy tên hiển thị, nhịn không được phải cảm thán đúng là tâm linh tương thông mà!
“Alo, sao thế ạ?” Tô Cách nghĩ nếu đối phương liên lạc trước thì không chừng có việc, nên hỏi luôn.
“Em gọi Trần Mĩ Linh là cô út?”
Tim rơi cái tõm, vội vã giải thích: “Em đâu có cố ý, nhưng mà cô ấy cứ đòi… anh giận à?”
Tô Cách tự tiện gọi Trần Mĩ Linh là cô út, sợ Trần Mục Dương không vui.
“Không, về sau gọi nhiều một chút.” Trần Mục Dương hào phóng nói.
“Dạ?” Cậu không nghe nhầm chứ.
“Không sao, gọi nhiều cũng không mất miếng thịt nào của em.” Anh ghét bỏ nói.
“Vâng, em biết rồi.” Không cần biết thế nào, nếu Trần Mục Dương đã bảo thì cứ làm theo đi.
Đợi đến lúc cúp điện thoại, Tô Cách mới ngây ra rằng mình còn chưa báo tin vui, gọi lại thì người kia không nghe, hẳn là đang trong set quay
Tô Cách có chút thất vọng xoay người, kéo balo đi xe bus về trường.
Hàn Vũ bảo Tô Cách đến buổi gặp mặt để làm quen mọi người.
Vì vậy vào sáng sớm cuối tuần, cậu liền lên xe bus đến công ty điện ảnh và truyền hình Bành Thành.
Đây là một trong những công ty con, nghe bảo tổng bộ ở thành phố B.
Nhưng Hàn Vũ không chịu nổi thời tiết ở thành phố B, nên phần lớn đều làm tổ công ty phía Nam. Mà cũng vì có anh, nên tần suất xuất hiện của Bành Trình Phong vì thế mà tăng lên.
Tô Cách mặc áo sơmi cùng quần bò, trông giống sinh viên xuất hiện trước cửa công ty. Các fans đang ngồi đợi ở ngoài tưởng cậu là trợ lý, vội vàng chạy tới moi tin: “Cho hỏi hôm nay Hàn Vũ có tới công ty không ạ?”
“Hôm nay XX có đến công ty không ạ?”
Một chuỗi tên rất dài, Tô Cách thực sự nghe không hết, đầu bị một đống những tiếng líu ríu làm cho không thể nghĩ được, phải đáp: “Xin lỗi, tôi không phải người của công ty này, tôi chỉ tới chuyển hàng thôi.”
Vừa nghe là nhân viên chuyển phát nhanh, các fans đều cụt hứng.
Có một cô nhỏ giọng nói: “Trời ạ, nhân viên chuyển phát nhanh của Bành Thành đẹp trai hơn nơi khác cả tỉ lần ạ.”
Tô Cách thực sự dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.