Chương 40
La Bặc Thỏ Tử
08/09/2021
Giản Lâm đâu chỉ ăn cơm còn cầm điện thoại, lúc không ăn cơm còn muốn nhìn người khác.
Nhưng cậu cũng không phải trực tiếp nhìn, chỉ dùng di quang lước qua, ánh mắt đảo qua rồi đảo về, hoặc là nhìn qua vài giây rồi thu lại.
Lần đầu tiên Giản Lâm làm như vậy ở đoán phim, cậu không có kinh nghiệm nhưng lại vận dụng vô cùng thuần thục, hình như ở lĩnh vực này cậu có thiên phú dị bẩm hay sao á, không cần người dạy cũng tự biết làm.
Cũng nhờ thế mà giờ cậu mới để ý, Phương Lạc Bắc những khi không đóng phim rất ít khi đi, chỉ cố định ở một chỗ nghỉ ngơi, những người trong đoàn phim không ai dám làm phiền anh, không chỉ thế mà căn bản cũng không có ai chủ động qua nói chuyện với anh, trừ phi có việc.
Sau khi Giản Lâm phát hiện liền cầm điện thoại lên, nhắn qua một tin nhắn có chút vô nghĩa, rồi mắt thì nhìn màn hình di động, dư quang dừng ở nơi xa.
Theo lệ thường, cậu sẽ nhìn thấy Phương Lạc Bắc lấy di động ra, cúi đầu nhìn màn hình, tiếp theo là trả lời tin nhắn của cậu.
Ngẫu nhiên, Phương Lạc Bắc sẽ nhìn cậu trước khi trả lời tin nhắn hoặc nhìn cậu sau khi trả lời tin nhắn.
Mỗi lần như vậy, Giản Lâm đều cố ý không ngẩng đầu.
Thỉnh thoảng, cậu thấy Phương Lạc Bắc chăm chú nghịch điện thoại, nhưng không trả lời tin nhắn cậu.
Rất khiến cậu có cảm giác nói xong muốn chạy.
Nhưng bản thân Giản Lâm không có ý thức như vậy, sau khi quay phim xong, cậu sẽ ngồi xuống ghế của mình rồi toàn bộ dư quang nhìn về phía Phương Lạc Bắc bên kia.
Có một lần cậu vừa nhìn qua, còn chưa đến hai giây đã muốn thu lại nhưng giọng của Trần Dương vang lên một cách ma quái sau đầu cậu: "Bên kia rốt cục có cái gì đẹp?"
"Cậu nhìn cũng ba bốn lần rồi."
Vừa dứt lời, Phương Lạc Bắc giống như cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn qua.
Một lúc bắt được hai con.
Giản Lâm giả vờ bình tĩnh, không dám nhìn đi chỗ khác, ảnh mắt vô cùng tự nhiên dừng ở một chiếc hộp cách Phương Lạc Bắc không xa, nói vời Trần Dương như bình thường: "Cái dòng chữ phía trên và con số điện thoại bên dưới cái thùng cậu thấy rõ không?"
Trần Dương nhìn qua, đáp: "Thấy rõ."
Giản Lâm nghiêm túc: "Gần đây không hiểu vì sao mà thị lực của tôi có chút giảm, nhìn phía xa không còn rõ."
Trần Dương không nghi ngờ cậu, cho rằng Giản Lâm thật sự đang nhìn dãy số trên thùng, nghe vậy nghĩ nghĩ: "Chắc do đóng phim nhiều nên mắt mỏi chăng?"
Giản Lâm: "Chắc thế."
Dư quang lại nhìn về nơi Phương Lạc Bắc cầm lấy di động.
Phương Lạc Bắc: Làm sao vậy?
Giản Lâm: Không có gì, đang nói với Trần Dương cái thùng bên cạnh anh.
Phương Lạc Bắc rời khỏi màn hình điện thoại, quay lại đằng sau nhìn cái thùng.
Một lần mà lừa dối được hai, Giản Lâm trong lòng nghẹn cười.
Cùng lúc đó, những cảnh quay gần đây thường xuyên là cảnh diễn chung.
La Dự cùng Lâm Hi nói chuyện, La Dự cùng Lâm Hi nấu ăn, La Dự cùng Lâm Hi đi dạo, La Dự dạy Lâm Hi vẽ tranh.
Đều là La Dự cùng Lâm Hi.
Trực tiếp dẫn đến phần lớn thời gian ngoài việc quay phim, Giản Lâm chỉ ở một mình cùng với Phương Lạc Bắc.
Có hai người thì nhàm chán vẫn là nhàm chán, trò chơi giải trí duy nhất những khi chờ đợi quay phim chính là: Lúc đầu là lật đồng xu, sau đó là đoán mặt úp hay mắt ngửa, không thì tùy tiện nói hai câu, hoặc là Phương Lạc Bắc dùng giấy bút của La Dự, xé một tờ giấy trắng rồi vẻ một vài món đồ nhỏ cho Giản Lâm xem.
Giản Lâm không ngờ Phương Lạc Bắc cũng biết vẽ, anh ngồi trước quầy bar lớn nhà La Dự, lặng lẽ vẽ trong phim trường ầm ĩ tiếng người.
Phương Lạc Bắc đã sử dụng những phương pháp vẽ tranh đơn giản để vẽ lọ thủy tinh cắm hoa trên bàn.
Vừa ngước mắt lên là góc nghiêng nghiêm túc và an tĩnh của Giản Lâm:
Lông mi mỏng dài, làn da tinh tế, đường môi hơi kẻ dưới sóng mũi thẳng tắp.
Phương Lạc Bắc bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, vẽ xong lọ thủy tình liền lật mặt sau tờ giấy, vẽ một vài nét, một lần nữa phác hoạ.
Giản Lâm có chút khó hiểu, không biết anh đến vẽ gì thẳng đến khi Phương Lạc Bắc vẽ xong con mắt.
Giản Lâm: "Đây là vẽ tôi sao?"
Ngón tay Phương Lạc Bắc đặt bút vẽ, khớp xương vô cùng rõ ràng, tay cầm cây bút trượt trên mặt giấy, cong cong khóe môi, không nói đúng cũng không nói không phải, tiếp tục vẽ
Vẽ một người tốn thời gian hơn vẽ cái bình nhiều, hơn nữa đây còn là việc để giết thời gian, vẽ xong ném đi cũng là bình thường.
Thế nhưng Phương Lạc Bắc khi bắt đầu quay sẽ cất tờ giấy vào ngăn kéo dưới quầy bar, lúc nghỉ ngơi thì lấy ra vẽ tiếp.
Gương mặt, ngũ quan, cổ, vóc dáng, còn có cửa sổ lồi bên cạnh.
Giản Lâm nhìn thầy cửa sổ lồi thì nhanh chóng nhận ra, cậu không dám đoạt bút nên đã giơ tay che đi giấy, ngăn không cho vẽ.
Phương Lạc Bắc ôn nhu nhìn cậu, chậm rãi nói: "Vẫn chưa vẽ xong."
Giản Lâm đứng bên cạnh, nghiêng người đối mặt với anh, một tay để bên hông, một tay che tờ giấy, không nói lời nào, yên lặng dùng mắt để "Kháng nghị".
Phương Lạc Bắc xoay cây bút trong tay, ung dung nhìn Giản Lâm: "Ừm, đúng, chính là vẻ mặt này."
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc: "Ngày hôm đó hôn xong cậu hai lần trừng mắt nhìn tôi như vậy, tôi muốn vẽ biểu tình này." Sau đó anh dừng một chút, tầm mắt lệch về một bên, nhìn về phía lỗ tai Giản Lâm: "Có phải sắp đỏ rồi không."
"......"
Lỗ tai Giản Lâm vốn chưa đỏ, nghe xong câu này liền đỏ ửng, cậu phải giả vờ bình tĩnh, yên lặng hít một hơi, nghiến răng: "Thầy Lạc."
Tâm trạng Phương Lạc Bắc rất vui vẻ nở nụ cười, không đùa nữa, tay nhấc lên, dùng phần tẩy đầu bút chì chạm vào cằm Giản Lâm, rồi để bút xuống: "Nếu cậu không cho vẽ thì không vẽ nữa, tặng cậu đó."
Giản Lâm thu tay về, nghẹn khí: "Tôi không cần."
Phương Lạc Bắc lần nữa cầm lấy, nhìn tờ giấy: "Ừm, vậy tôi tiếp tục vẽ."
Giản Lâm muốn duỗi tay, Phương Lạc Bắc đã nhanh hơn cậu một bước giựt giấy lại, mang theo giấy bút xoay người.
Giản Lâm đuổi theo, có chút nghiến răng: "Thầy Lạc"
Phương Lạc Bắc cười: "Chính cậu không cần." Vừa nói vừa đi về phòng khách.
Chỗ của hai người đứng là ở phòng ăn của La Dự, mà tình cờ Trần Dương, Vân Dao, Khâu Soái đều đang ngồi phía sau cửa sổ.
Ba người không thể diễn tả được tâm trạng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tập thể im lặng: "......"
Một lát sau, Vân Dao nhéo tay mình, nói: "Bọn họ là đang đối diễn sao?"
Trần Dương: "Hẳn là...... Không phải đâu?"
Khâu Soái quay đầu, giơ tay vươn ngón trỏ, đặt dưới cằm Trần Dương, vỗ vỗ hai lần: "Đây là động tác của La Dự hay của thầy Lạc?"
Trần Dương vỗ bay bàn tay của Khâu Soái: "Gần đây cậu cũng không phải không ở bên này, đó có thể là của La Dự sao?" Cho dù bắt đầu quay chính thức hay chỉ là diễn thử cùng không hề có hành độnng này trong cốt truyện. Vậy nên...
Đó chính là thầy Lạc.
Ba người: "......"
Trần Dương: "Đậu má!"
Khâu Soái & Vân Dao: "Đậu má!"
Ba người họ rút lui từ sau cánh cửa rồi chụm lại một chỗ.
Trần Dương nghĩ nghĩ: "Không đúng nha."
Vân Dao & Khâu Soái: "?"
Trần Dương tự mình vỗ vỗ cằm mình: "Với động tác này, không phải là sớm bị bẻ gãy đầu ngón tay sao?"
Giản Lâm đó! Đó chính là Giản Lâm đấy! Vương giả đánh nhau thế hệ trẻ ở Vũ Châu.
Vỗ cằm cậu không phải là vỗ luôn cho mình chút tiền giấy sao?
Sợ chết không đủ sớm hả?
Ba người lại im lặng: "......"
Một hồi lâu, Trần Dương phun một câu: "Không hổ là nam thần tôi."
Vân Dao & Khâu Soái đồng thời tán thành: Không hổ là Phương Lạc Bắc, không hổ là nam nhân có được một cái yêu hận tình thù đại hệ liệt.
Nhưng dù vậy, ba người bạn này cũng không nghĩ quá nhiều, cũng càng không cảm thấy giữa Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc có cái gì mờ ám.
Bởi vì ở trong mắt họ, với sự chuyên nghiệp và khả năng xử lý rõ ràng của Giản Lâm, không giống người sẽ tiến vào đại hệ liệt.
Quả nhiên, khi quay đầu lại nhìn hai người không có cử chỉ thân mật nào nữa.
Chẳng những không có gì, thần sắc của Giản Lâm trở nên nhạt nhòa.
Khâu Soái thu hồi ánh mắt, nói về cốt truyện: "Tiếp theo hình như quay cảnh La Dự tặng đồ cho Lâm Hi."
Trần Dương thuận miệng nói: "Tặng quà?" Tặng gì.
Khâu Soái dựa nửa người vào cửa sổ rồi vươn cổ nhìn vào phòng khách.
Vân Dao: "Cái gì thế?"
Khâu Soái: "Hình như là di động."
Phòng khách, tổ đạo cụ đưa điện thoại cho Vương đạo, Vương đạo nhìn: "Ồ, mẫu mới sao, là pro, hơn 10.000 tệ đó, tôi còn chưa mua được."
Nói xong tiếp tục nói về cốt truyện: "Tiếp theo sẽ là cảnh La Dự đưa điện thoại cho Lâm Hi......"
Biểu tình Giản Lâm nháy mắt trở nên nhạt nhòa, rũ mắt xuống.
La Dự đưa di động là để tán tỉnh Lâm Hi.
Thầy Lạc đưa di động còn có câu "Tôi là đang đau lòng cậu".
Lúc trước Giản Lâm hiểu "Đau lòng" thành "Quan tâm" hiện giờ đối chiếu từ trong phim và thực tế, hóa ra "Đau lòng" còn có nghĩa "Tán tỉnh".
Giản Lâm ngước mắt, lặng lẽ nhìn người đàn ông đứng đối diện.
Phương Lạc Bắc trong nháy mắt kia đồng thời nhìn thấy được vóng muốt của con sói nhỏ.
Anh buồn cười cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Vương đạo, ngắt lời: "Vì sao lại là điện thoại?"
Vương đạo hỏi lại: "Hả? Có vấn đề gì sao?"
Phương Lạc Bắc còn chưa mở miệng, Vương đạo đã lộ ra biểu tình "Cậu có phải là muốn sửa cảnh diễn không?" "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!", ngữ điệu kiên định: "Điện thoại tiện!"
Vương đạo: "Hơn một vạn đốt với Lâm Hi rất là đắt, còn là Iphone, tặng cho thiếu niên vừa vặn đúng lúc, thời thượng cũng tiện sử dụng, bỏ vào trong túi cũng tiện."
Vương đạo: "Cậu cũng không thể tặng đồng hồ, máy tính, hoăc những món đồ xa xỉ khác như túi hay trang sức gì đó đúng chứ?"
Vương đạo: "Dỗ cũng phải gãi đúng chỗ ngứa, tán tỉnh cũng phải tán một cách âm thầm, đây mới là thủ đoạn cao cấp của La Dự."
Dỗ.
Tán tỉnh.
Gãi đúng chỗ ngứa.
Âm thầm
Thủ đoạn.
Cao cấp.
Giản Lâm lại lần nữa lặng lẽ nhìn về phía Phương Lạc Bắc, biểu tình còn lạnh lùng hơn cả lúc nãy.
Vương đạo không biết rõ nội tình, nói xong liền nói: "Được, quay một lần thử."
Giản Lâm quay đầu liền đi đến vị trí của mình.
Những người không liên quan rời khỏi hậu trường, Phương Lạc Bắc cầm diện thoại Iphone Vương đạo đưa, cảm giác có chút nóng, giống như khoai lang, à không, là mìn.
Đặc biệt, khi cảnh quay phim này Giản Lâm quay vô cùng suôn sẻ, diễn giải một cách sinh động sự ngây thơ khi từ chối cùng sự hiểu biết của thiếu niên vô cùng nhuần nhuyễn.
Kết quả sau khi qua đã lập tức "Trở mặt" không muốn chờ đợi để quay cảnh vẽ tiếp theo mà xoay người đi đến phòng khách, chống lên bệ cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.
Phương Lạc Bắc đưa điện thoại cho tổ đạo cụ, ánh mắt thu lại từ cửa sổ phòng khách, có cảm giác bị nổ tung sau khi tự mình dẫm phải mìn.
Không thể trách tổ sáng tác viết kịch bản, chỉ có thể trách La Dự: "Đưa điện thoại cái rắm."
Tổ sản xuất cho rằng anh nói với họ, hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?"
Phương Lạc Bắc lắc đầu.
Bên ngoài hậu trường, Giản Lâm ngồi trên ghế dựa.
Cậu mới vừa bị dội cho một chậu nước lạnh, đến cả thể xác và tinh thần đều lạnh ngắt.
Trong ý thức, thực tế và cốt truyện có chút lẫn lộn.
Cậu tưởng đưa di động cho cậu mà cậu không nhận, hóa ra từ đau lòng không phải thật sự đau lòng, là có ý khác sao.
Chóp mũi cậu có chút chua xót, cảm giác xa lạ khiến cậu nhất thời không tiêu hóa được, hàng lông mày nhíu lại.
Trần Dương đưa nước cho cậu: "Cậu làm sao thế?"
Giản Lâm lắc đầu, cầm lấy uống hai ngụm, đờ đẫn ngồi im.
Một lát sau, Trần Dương gọi cậu: "Đạo diễn kêu."
Giản Lâm đứng dậy, âm thầm điều chỉnh.
Trở về phim trường, Khâu Soái cũng ở đó, đang đứng ở huyền quan cùng với Vương đạo.
Giản Lâm đi qua, La Hồng đưa cho cậu vài tờ kịch bản: "Thời điểm quan hệ tan vỡ đến rồi."
Giản Lâm đọc kịch bản, Vương đạo: "Chính là Cảnh Khâu thay đồng nghiệp đến nhà La Dự tặng đồ, La Dự không ở nhà nên là Lâm Hi đi mở cửa, hai người bạn thân đối diện nhau."
Hóa ra là như thế.
Giản Lâm ngước mắt khỏi trang kịch bản.
Vương đạo: "Chỗ này sẽ có một đoạn hai người xung đột, sau đó Cảnh Khâu hỏi Lâm Hi có quan hệ gì với La Dự, Lâm Hi nói không có quan hệ gì, Cảnh Khâu lại hỏi Lâm Hi, ở chỗ này sẽ có thể không có quan hệ gì sao?"
Vương đạo dùng ngón tay phủi trang giấy, nói ra kết quả: "Sau đó, Lâm Hi tỉnh ngộ, không đến nhà La Dự nữa."
Tỉnh ngộ......
Khâu Soái cũng phân tích cốt truyện: "Có nghĩa là, Cảnh Khâu làm người ngoài cuộc, nhưng lại đánh thức được Lâm Hi."
Đánh thức......
Vương đạo: "Đương nhiên, người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo hơn, Lâm Hi đối với La Dự không có mục đích là đúng, coi La Dự là nơi trú ẩn an toàn cũng đúng, đơn thuần là đơn thuần nhưng thật ra khi La Dự chủ động khống chế quan hệ của hai người thì Lâm Hi đã bị La Dự kéo một trận, bắt đầu hãm sâu."
Hãm sâu......
Vương đạo: "Cho nên khi cậu ấy ý thức được điều đó không đúng liền lập tức bứt ra. Chuyện này lúc trước tôi cũng đã nói, La Dự trong mối quan hệ này không phải là hoàn toàn khống chế."
Bứt ra......
Vương đạo: "Giản Lâm? Ngẩn người gì thế?"
Giản Lâm hoàn hồn, cậu chỉ mới đọc được vài dòng đoàn đối thoại của Cảnh Khâu cùng Lâm Hi trên kịch bản, nhưng đã hiểu ra.
Hoặc nói đúng hơn, chính là trực giác của cậu.
Giản Lâm: "Cảnh Khâu đến, không phải vô tình gặp, cũng không phải trùng hợp, mà là La Dự cố ý an bài đúng không ạ?"
Vương đạo cùng La Hồng đều có chút bất ngờ: "Cháu đoán được sao?"
Giản Lâm cầm chặt trong tay kịch bản, tiếp tục: "La Dự cảm thấy trong khoảng thời gian này sử dụng thủ đoạn đủ rồi, muốn tiến gần thêm một bước nên đã lợi dụng Cảnh Khâu đánh thức Lâm Hi."
Giản Lâm: "Vốn anh ta cho rằng sau khi Lâm Hi tỉnh ngộ, quan hệ của hai người sẽ cần thêm một bước, kết quả Lâm Hi trực tiếp bứt ra rồi rời đi."
Vương đạo khen ngợi "Không tồi a, có thể tự mình hiểu cốt truyện."
Giản Lâm chậm rãi nói: "Gãi đúng chỗ ngứa, âm thầm sử dụng, thủ đoạn cao cấp, cuối cùng lại đá phải tấm ván sắt."
Khâu Soái, Vương đạo đều bị câu đá phải tấm ván sắt chọc cười.
Ở cửa phòng bếp bên cạnh hàng lang, Phương Lạc Bắc dựa vào khung cửa, trầm mặc mà nhìn Giản Lâm.
Nhìn một lát, anh lấy điện thoại ra.
Giản Lâm cảm giác di động rung lên liền lấy ra
Phương Lạc Bắc: Hôm nay có phải tôi sẽ đói bụng không.
Giản Lâm tạm thời không trả lời, thoát khỏi giao diện tin nhắn, không nhấp vào nhãn, không sửa, mà trực tiếp bấm vào tổ "?" xóa đi.
Sau khi xóa, cậu trả lời: Có cơm.
Có cơm chưa, có nịnh, nhưng người thì không có.
Trần Dương thay Giản Lâm chạy vặt.
Phương Lạc Bắc cầm lấy túi, không cần anh hỏi Trần Dương đã tự giác khai báo: "À, hôm nay Giản Lâm không cần diễn nhiều, vừa nãy Vương đạo giảng xong cậu ấy đã tan làm rời đi trước rồi."
Phương Lạc Bắc: "Xin nghỉ ra ngoài sao?"
Trần Dương kinh ngạc khi anh đoán được: "Đúng vậy."
Phương Lạc Bắc nhìn thời gian: "Đi đâu vậy?"
Trần Dương rất khôn ngoan, nếu là người khác hỏi, hắn nhất định sẽ không muốn nói, nhưng trước mặt hắn là nam thần, hắn liền như nồi cháo kia, cả người đều muốn nịnh.
"Nói là đi tìm Nhị Béo."
Nhị Béo?
Trần Dương: "Một người bạn của cậu ấy."
Phương Lạc Bắc nhìn hắn bằng ánh mắt cổ vũ.
Trần Dương vui mừng khôn xiết, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái: "Nhà ở phố cũ, trong nhà mở một quán bún, số nhà 231-7."
Phương Lạc Bắc gật gật đầu: "Được rồi, tốt."
Trần Dương: Quao, thật căng thẳng.
Trần Dương: Mình thật trâu bò! Mình đã cùng nam thần nói chuyện!
Buổi chiều, phố cũ 231-7, quán bún Kiều gia.
Nhị Béo bày tỏ sự hoan nghênh với Tiểu Lâm ca nhà hắn lại một lần nữa trốn ra ngoài, cố ý cho cậu một tô bún thật lớn: "Ăn!"
Giản Lâm nhìn tô bún trước mắt: "Mày muốn làm tao no chết hả."
Nhị Béo cười: "Nào có, mày ăn không hết tao theo họ mày"
Giản Lâm cầm lấy đôi đũa: "Hôm nay tao không có hứng ăn." Sau đó mười phút ăn đã hết hai phần ba tô bún.
Nhị Béo: "Tao quả nhiên chỉ xứng họ Kiều." Tao mà thèm tin mày không có hứng ăn.
Buổi chiều, trong quán không buôn bán nhiều, những ngày nay khu du lịch cũng ít khách đến thăm, con hẻm nhỏ trong phố cũ ngẫu nhiên sẽ có một vài du khách cầm điện thoại, hay camera lướt qua từng căn nhà bên trong phố, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào từc cửa sổ bên nhà.
Nhị Béo ngồi trên một chiếc ghế đan bằng liễu, lắc chân: "Thoải mái."
Giản Lâm ăn bún, hỏi hắn: "Gần đây còn đến siêu thị trong đoàn phim không?"
Nhị Béo lướt di động: "Có chứ, đương nhiên là vẫn đến." Sau đó giải thích: "Siêu thị chỗ đó không lớn, người trong khách sạn lại rất nhiều, đồ bên trong còn đều là đồ miễn phí, ngày nào cũng quét sạch hàng bên trong."
"Tao còn tính cách một ngày rồi đi, bây giờ ngày nào cũng phải đến."
"Chỗ mày bắt đầu làm việc quá sớm, lần nào tao đến mày cũng đi rồi cho nên mới không gặp được."
Giản Lâm: "Tiền lấy vào cuối tuần?"
Nhị Béo ngồi dậy: "Tao lại quên nói với mày, không còn cuối tuần nữa."
Giản Lâm ngước mắt lên.
Nhị Béo: "Đổi thẻ rồi! Sử dụng thẻ ứng trước."
Nhị Béo: "Đoàn phim chỗ mày quá rộng, cuối tuần trả có chút phiền toái nên xong ngày nào liền có ngày đó."
Nhị Béo: "Lần trước trực tiếp cho tao hai mươi vạn."
Nhị Béo: "Tao chỉ kém quỳ xuống gọi bố!"
Giản Lâm rũ mắt, tiếp tục ăn, không ngạc nhiên cũng không vui.
Nhị Béo sửng sốt: "Mày làm sao vậy?"
Giản Lâm: "Không có gì."
Chỉ là nghĩ tới bốn chữ: Thủ đoạn cao cấp.
Thật ra hôm nay xin nghỉ ra ngoài Giản Lâm đã nghĩ kỹ rồi, cậu chỉ muốn tìm Nhị Béo nói một chút về hóa đơn ở siêu thị.
Giải quyết rồi thì dừng ở đây.
Nhưng khi vào thấy Nhị Béo, bún cũng sắp ăn xong rồi mà vẫn không muốn nói.
Giản Lâm không phải người dễ quên, cậu nhớ rất rõ ràng, lần trước khi bước ra cửa tiệm Iphone, cậu nghe Nhị Béo nói về chuyện đưa hóa đơn, rồi nhận ra WeChat là Phương Lạc Bắc, từ tận đáy lòng, cậu vui vẻ.
Những vui vẻ hôm đó là sự thật, sự bình tĩnh ngày hôm nay cũng là sự thật.
Nhưng lòng cành lạnh, lại càng cảm thấy, những "Chăm sóc" lúc trước thật ra không liên quan đến thủ đoạn ——
La Dự đưa Lâm Hi di động, là để dỗ, là vì có mục đích.
Phương Lạc Bắc "Chăm sóc" cậu, không phải để dỗ cậu, cũng không có mục đích.
Nhưng đồng dạng đưa cho cậu một chiếc Iphone, câu đau lòng kia...... Lại không giống như không có mục đích.
Giản Lâm yên lặng hít vào một hơi rồi nhẹ thở ra: Cậu không có suy nghĩ thấu đáo, nhưng theo bản năng còn muốn rút lui hơn cả Lâm Hi.
Mà khi Lâm Hi dọn khỏi phòng ngủ phụ rồi rời La Dự đi cũng không khó, bởi vì bản chất mà nói, hai người không có điểm giao thoa khó tránh khỏi.
Nhưng cậu thì khác, trước khi đóng máy cậu không thể đi, cậu còn có rất nhiều cảnh diễn chung, còn có rất nhiều cảnh diễn tình cảm.
Giản Lâm lần đầu tiên cảm thấy mình gặp phải chuyện không hiểu, nghĩ mãi không ra đã thế cứ lặp đi lặp lại trong lòng, không giống cậu.
Thậm chí có chút lo được lo mất.
Cậu không rõ tại sao lại như vậy, cũng không hiểu những chuyện đó, chỉ có thể ở trầm mặc vùi đầu ăn bún, ăn hết một tô bún lớn.
Nhị Béo sợ ngây người: "Đại ca! Đoàn phim chỗ mày không có cơm ăn sao, sao mà đói thành như vậy?"
Lại nói: "Không phải tao mới đưa cho mày nồi cùng đồ ăn sao, không đủ đề mày ăn no à."
Nhắc tới cái này, Giản Lâm lại có chút cạn lời: Đúng rồi, còn có giao thoa nịnh nọt này nữa.
Nhị Béo rốt cục cũng nhìn ra Giản Lâm hôm nay có điểm không đúng: "Mày làm sao vậy? Tâm trạng không tốt."
Giản Lâm cũng tìm một chiếc ghế đan bằng liễu ngồi xuống bên cạnh cửa sổ: "Không có gì, ăn no căng."
Nhị Béo không phải Trần Dương, không có khả năng quan sát tinh tế, nghe Giản Lâm nói không có gì, hắn liền thật sự cho rằng không có gì, dựa vào ghế nghịch điện thoại.
Giản Lâm nhàm chán ngồi.
Cậu nhìn ra ngoài cửa, ánh mặt trời ấm áp, mặt nước trong veo, không khí tràn đầy sức sống.
Nhị Béo bên cạnh cúi đầu nhìn di động, một lúc thì nhìn màn hình cười ngây ngô, một lúc thì gõ bàn phím.
Giản Lâm quay đầu nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Theo đuổi được rồi sao?"
Nhị Béo cũng không ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
Giản Lâm: "Cô tiếp tân khách sạn."
Nhị Béo: "Chưa."
Giản Lâm: "Chưa thì mày cười ngây ngô làm gì."
Nhị Béo đương nhiên: "Tại tao thích cô ấy."
Giản Lâm đột nhiên dừng lại, cậu cảm thấy có thứ gì đó mình sẽ nhanh chóng bắt được, nhưng lại mất đi quá nhanh nên bỏ lỡ.
Thiếu chút nữa, chỉ kém một chút nữa.
Giản Lâm nhìn Nhị Béo: "Mày đây là yêu đơn phương hay là cái gì?"
Nhị Béo cầm điện thoại cười ha ha ha: "Tao cảm thấy hấp dẫn."
Giản Lâm chế nhạo hắn: "Làm ông chủ đúng là khác hẳn, tự tin như vậy."
Nhị Béo: "Mày không hiểu, một mũi tên và hai mũi tên không không giống nhau."
"Một mũi tên, mày làm cái gì đối phương cũng sẽ không phản ứng."
"Hai mũi tên, tao đến muộn nửa tiếng thì cô ấy sẽ gửi tin nhắn hỏi tao sao bây giờ còn chưa đến."
"Ha ha ha."
Giản Lâm nhìn hắn cười một cách ngu ngục, buồn cười: "Vậy mà mày còn chưa theo đuổi được?"
Nhị Béo: "Ai nha, nói mày cũng không hiểu, chỉ là cảm giác như vậy rất tốt."
Giản Lâm: "Cảm giác gì?"
Nhị Béo nghĩ nghĩ: Ái muội? Tình thú? Hình như đều không đúng.
Giản Lâm chờ.
Nhị Béo rốt cuộc cũng nghĩ được một từ: "Liên lụy."
"Đúng! Liên lụy!"
Liên lụy?
Đúng lúc này, một anh trai mặc áo khoác xanh bước vào: "231-7, không sai chứ?"
Nhị Béo ngồi dậy: "Vâng, đúng, chuyển phát nhanh sao ạ."
Trong tay anh trai là một cái hộp giao hàng: "Giản Lâm, người nhận là Giản Lâm."
Giản Lâm đứng lên: "Là tôi."
Anh shipper đi về phía cậu:"Của cậu đây."
Của cậu? Mà đưa đến cửa hàng bún?
Hai giờ trước cậu mới xin nghỉ ra ngoài, ngoại trừ Trần Dương, hẳn là không ai biết cậu đã đi đâu mới đúng chứ?
Giản Lâm cầm lấy: "Cảm ơn."
Shipper rời đi, Nhị Béo lười động, mông còn dính trên ghế đan bẳng liễu, nói chuyện với cô tiếp tân trong khách sạn cũng thuận miệng hỏi câu: "Cái gì thế?"
Giản Lâm cũng không biết cái gì, xoay người cầm con dao rọc giấy phía sau quầy thu ngân, rồi rọc băng dán trên hộp.
Mở hộp ra, nhìn vào bên trong rõ ràng là một chiếc điện thoại Iphone được đóng gói hoàn chỉnh.
Giản Lâm giật mình lấy ra, lộ một tờ giấy bị chiếc hộp đè lên nằm phía dưới.
Giản Lâm lại duỗi tay lấy mảnh giấy rồi mở nó ra.
Bút chì carbon phác thảo tranh giấy trắng: Một chiếc xe máy yên thấp bánh nhỏ, một thiếu niên ngồi trên chiếc xe, chống tay về phía trước xe, nằm sấp xuống.
Giản Lâm sững người vì kinh ngạc.
Đây là lần trước lúc cậu lẻn ra ngoài mua điện thoại ở Apple Store, cậu phát ngốc ngồi trên chiếc xe.
Góc phải bên dưới tờ giấy dòng chữ viết bằng tay quen thuộc:
Không phải đoán.
Là nhìn thấy dưới bóng đèn rực rỡ.
Cách một con đường lớn, không gian ầm ĩ từ xe cộ chạy qua chạy lại trên đường, tiếng nói từ các cửa hàng buôn bán, trong tiếng pháo hoa náo nhiệt, nhìn thấy một cậu nam sinh ngồi trên chiếc xe máy nhỏ, không biết nghĩ gì, lẳng lặng mà phát ngốc.
Bởi vì nhìn thấy cậu xách theo cái túi bước ra từ cửa hàng, cho nên mới biết cậu mua cái gì.
Bởi vì nhìn thấy sau khi cậu nằm sấp một lúc đứng dậy lại lần nữa vào tiệm, cho nên lúc sau mới hỏi cậu: Không mua điện thoại cho mình sao?
Cho nên, chuyện này sao có thể là thủ đoạn?
Là có người âm thầm theo dõi cả một đường, thấy được, hiểu được, để ý rồi lại khắc sâu trong lòng.
"Tôi là đang đau lòng cậu"
Ngực Giản Lâm đột nhiên phát đau, xốc lại tinh thần, bỏ điện thoại và bức tranh vào hộp rồi cầm đi ra ngoài.
Nhị Béo ngồi dậy: "Này này, đi đâu đó?"
Giản Lâm quay lại, không để ý Nhị Béo, mà cầm cái gương trên bàn thu ngân giơ lên chỉnh chỉnh tóc rồi mới quay đầu rời đi
Nhị Béo: "?" Mẹ nó, cái cảnh vội vàng đi cũng không quên để ý vẻ ngoài sao lại giống như lúc hắn đi ra ngoài hẹn hò dữ.
"Này!" Nhị Béo vội vàng đuổi theo nhưng Giản Lâm đã chạy chỉ còn một bóng lưng, Nhị Béo hô to: "Không phải mày có việc muốn nói với tao sao?!"
Tai Giản Lâm rất thính, nghe được rồi phanh gấp một cái, xoay người: "Làm tốt việc của mày đi nha!"
Nhị Béo: "???" Chuyện này không phải vô nghĩa sao.
Giản Lâm đã chạy không nhìn thấy bóng lưng nữa.
Không phải chuẩn bị về đoàn phim, là cậu đoán đã có người ra theo.
Cậu bước ra khỏi phố cũ, vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại: "Ở đâu?"
Đối diện gửi cậu một cái định vị.
Giản Lâm click mở, kiểm tra bản đồ, đi bộ một lúc rồi quẹo trái.
Chiếc ô tô màu đen đang đậu trước một cửa hàng chuẩn bị khai trương gần phố cũ, vị trí lái của nó hướng ra ngoài.
Giản Lâm đến gần, cửa sổ xe kéo xuống một nửa.
Phương Lạc Bắc ngồi trong xe nhìn cậu, Giản Lâm đi qua, ngước mắt rồi lặng lẽ nhìn lại bằng đôi mắt trong veo.
Phương Lạc Bắc chậm rãi nói: "Tính tình càng lúc càng lớn."
Giản Lâm khom người xuống, theo bản năng muốn chống lên cửa sổ xe, nhưng cửa sổ chỉ mới mở một nữa, cậu không chống được, tay cậu vừa nâng lên lại hạ xuống, mới vừa để xuống cửa sổ xe đã được mở hoàn toàn.
Giản Lâm lại nâng khuỷu tay lên, không nói lời nào, nhìn lại, vẻ mặt đong đầy ý cười.
Phương Lạc Bắc chờ cậu
Giản Lâm: "Để tôi suy nghĩ một chút." Dừng lại.
Phương Lạc Bắc: "Ừm."
Giản Lâm: "Tôi không giống với Lâm Hi."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Giản Lâm: "Tôi rất thích tiền."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Giản Lâm: "Tôi muốn nhận điện thoại."
Phương Lạc Bắc: "Ừm."
Mặt mày Giản Lâm giãn ra: "Chú Lạc phải trả cho em thêm chút tiền lương."
Phương Lạc Bắc dưới ánh mắt trong trẻo cùng giọng nói ngây ngô trong sạch thốt lên một tiếng "Chú Lạc", nửa điểm tức giận cũng không có.
Chẳng những không giận nỗi, còn được dỗ vô cùng vui vẻ.
Bao nhiêu tiền lương đóng phim cũng nguyện ý gửi.
Vì thế anh duỗi tay, chạm nhẹ lên khuôn mặt Giản Lâm: "Làm nũng cái gì."
Chú thích
Ghế đan bằng liễu
Nhưng cậu cũng không phải trực tiếp nhìn, chỉ dùng di quang lước qua, ánh mắt đảo qua rồi đảo về, hoặc là nhìn qua vài giây rồi thu lại.
Lần đầu tiên Giản Lâm làm như vậy ở đoán phim, cậu không có kinh nghiệm nhưng lại vận dụng vô cùng thuần thục, hình như ở lĩnh vực này cậu có thiên phú dị bẩm hay sao á, không cần người dạy cũng tự biết làm.
Cũng nhờ thế mà giờ cậu mới để ý, Phương Lạc Bắc những khi không đóng phim rất ít khi đi, chỉ cố định ở một chỗ nghỉ ngơi, những người trong đoàn phim không ai dám làm phiền anh, không chỉ thế mà căn bản cũng không có ai chủ động qua nói chuyện với anh, trừ phi có việc.
Sau khi Giản Lâm phát hiện liền cầm điện thoại lên, nhắn qua một tin nhắn có chút vô nghĩa, rồi mắt thì nhìn màn hình di động, dư quang dừng ở nơi xa.
Theo lệ thường, cậu sẽ nhìn thấy Phương Lạc Bắc lấy di động ra, cúi đầu nhìn màn hình, tiếp theo là trả lời tin nhắn của cậu.
Ngẫu nhiên, Phương Lạc Bắc sẽ nhìn cậu trước khi trả lời tin nhắn hoặc nhìn cậu sau khi trả lời tin nhắn.
Mỗi lần như vậy, Giản Lâm đều cố ý không ngẩng đầu.
Thỉnh thoảng, cậu thấy Phương Lạc Bắc chăm chú nghịch điện thoại, nhưng không trả lời tin nhắn cậu.
Rất khiến cậu có cảm giác nói xong muốn chạy.
Nhưng bản thân Giản Lâm không có ý thức như vậy, sau khi quay phim xong, cậu sẽ ngồi xuống ghế của mình rồi toàn bộ dư quang nhìn về phía Phương Lạc Bắc bên kia.
Có một lần cậu vừa nhìn qua, còn chưa đến hai giây đã muốn thu lại nhưng giọng của Trần Dương vang lên một cách ma quái sau đầu cậu: "Bên kia rốt cục có cái gì đẹp?"
"Cậu nhìn cũng ba bốn lần rồi."
Vừa dứt lời, Phương Lạc Bắc giống như cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn qua.
Một lúc bắt được hai con.
Giản Lâm giả vờ bình tĩnh, không dám nhìn đi chỗ khác, ảnh mắt vô cùng tự nhiên dừng ở một chiếc hộp cách Phương Lạc Bắc không xa, nói vời Trần Dương như bình thường: "Cái dòng chữ phía trên và con số điện thoại bên dưới cái thùng cậu thấy rõ không?"
Trần Dương nhìn qua, đáp: "Thấy rõ."
Giản Lâm nghiêm túc: "Gần đây không hiểu vì sao mà thị lực của tôi có chút giảm, nhìn phía xa không còn rõ."
Trần Dương không nghi ngờ cậu, cho rằng Giản Lâm thật sự đang nhìn dãy số trên thùng, nghe vậy nghĩ nghĩ: "Chắc do đóng phim nhiều nên mắt mỏi chăng?"
Giản Lâm: "Chắc thế."
Dư quang lại nhìn về nơi Phương Lạc Bắc cầm lấy di động.
Phương Lạc Bắc: Làm sao vậy?
Giản Lâm: Không có gì, đang nói với Trần Dương cái thùng bên cạnh anh.
Phương Lạc Bắc rời khỏi màn hình điện thoại, quay lại đằng sau nhìn cái thùng.
Một lần mà lừa dối được hai, Giản Lâm trong lòng nghẹn cười.
Cùng lúc đó, những cảnh quay gần đây thường xuyên là cảnh diễn chung.
La Dự cùng Lâm Hi nói chuyện, La Dự cùng Lâm Hi nấu ăn, La Dự cùng Lâm Hi đi dạo, La Dự dạy Lâm Hi vẽ tranh.
Đều là La Dự cùng Lâm Hi.
Trực tiếp dẫn đến phần lớn thời gian ngoài việc quay phim, Giản Lâm chỉ ở một mình cùng với Phương Lạc Bắc.
Có hai người thì nhàm chán vẫn là nhàm chán, trò chơi giải trí duy nhất những khi chờ đợi quay phim chính là: Lúc đầu là lật đồng xu, sau đó là đoán mặt úp hay mắt ngửa, không thì tùy tiện nói hai câu, hoặc là Phương Lạc Bắc dùng giấy bút của La Dự, xé một tờ giấy trắng rồi vẻ một vài món đồ nhỏ cho Giản Lâm xem.
Giản Lâm không ngờ Phương Lạc Bắc cũng biết vẽ, anh ngồi trước quầy bar lớn nhà La Dự, lặng lẽ vẽ trong phim trường ầm ĩ tiếng người.
Phương Lạc Bắc đã sử dụng những phương pháp vẽ tranh đơn giản để vẽ lọ thủy tinh cắm hoa trên bàn.
Vừa ngước mắt lên là góc nghiêng nghiêm túc và an tĩnh của Giản Lâm:
Lông mi mỏng dài, làn da tinh tế, đường môi hơi kẻ dưới sóng mũi thẳng tắp.
Phương Lạc Bắc bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, vẽ xong lọ thủy tình liền lật mặt sau tờ giấy, vẽ một vài nét, một lần nữa phác hoạ.
Giản Lâm có chút khó hiểu, không biết anh đến vẽ gì thẳng đến khi Phương Lạc Bắc vẽ xong con mắt.
Giản Lâm: "Đây là vẽ tôi sao?"
Ngón tay Phương Lạc Bắc đặt bút vẽ, khớp xương vô cùng rõ ràng, tay cầm cây bút trượt trên mặt giấy, cong cong khóe môi, không nói đúng cũng không nói không phải, tiếp tục vẽ
Vẽ một người tốn thời gian hơn vẽ cái bình nhiều, hơn nữa đây còn là việc để giết thời gian, vẽ xong ném đi cũng là bình thường.
Thế nhưng Phương Lạc Bắc khi bắt đầu quay sẽ cất tờ giấy vào ngăn kéo dưới quầy bar, lúc nghỉ ngơi thì lấy ra vẽ tiếp.
Gương mặt, ngũ quan, cổ, vóc dáng, còn có cửa sổ lồi bên cạnh.
Giản Lâm nhìn thầy cửa sổ lồi thì nhanh chóng nhận ra, cậu không dám đoạt bút nên đã giơ tay che đi giấy, ngăn không cho vẽ.
Phương Lạc Bắc ôn nhu nhìn cậu, chậm rãi nói: "Vẫn chưa vẽ xong."
Giản Lâm đứng bên cạnh, nghiêng người đối mặt với anh, một tay để bên hông, một tay che tờ giấy, không nói lời nào, yên lặng dùng mắt để "Kháng nghị".
Phương Lạc Bắc xoay cây bút trong tay, ung dung nhìn Giản Lâm: "Ừm, đúng, chính là vẻ mặt này."
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc: "Ngày hôm đó hôn xong cậu hai lần trừng mắt nhìn tôi như vậy, tôi muốn vẽ biểu tình này." Sau đó anh dừng một chút, tầm mắt lệch về một bên, nhìn về phía lỗ tai Giản Lâm: "Có phải sắp đỏ rồi không."
"......"
Lỗ tai Giản Lâm vốn chưa đỏ, nghe xong câu này liền đỏ ửng, cậu phải giả vờ bình tĩnh, yên lặng hít một hơi, nghiến răng: "Thầy Lạc."
Tâm trạng Phương Lạc Bắc rất vui vẻ nở nụ cười, không đùa nữa, tay nhấc lên, dùng phần tẩy đầu bút chì chạm vào cằm Giản Lâm, rồi để bút xuống: "Nếu cậu không cho vẽ thì không vẽ nữa, tặng cậu đó."
Giản Lâm thu tay về, nghẹn khí: "Tôi không cần."
Phương Lạc Bắc lần nữa cầm lấy, nhìn tờ giấy: "Ừm, vậy tôi tiếp tục vẽ."
Giản Lâm muốn duỗi tay, Phương Lạc Bắc đã nhanh hơn cậu một bước giựt giấy lại, mang theo giấy bút xoay người.
Giản Lâm đuổi theo, có chút nghiến răng: "Thầy Lạc"
Phương Lạc Bắc cười: "Chính cậu không cần." Vừa nói vừa đi về phòng khách.
Chỗ của hai người đứng là ở phòng ăn của La Dự, mà tình cờ Trần Dương, Vân Dao, Khâu Soái đều đang ngồi phía sau cửa sổ.
Ba người không thể diễn tả được tâm trạng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tập thể im lặng: "......"
Một lát sau, Vân Dao nhéo tay mình, nói: "Bọn họ là đang đối diễn sao?"
Trần Dương: "Hẳn là...... Không phải đâu?"
Khâu Soái quay đầu, giơ tay vươn ngón trỏ, đặt dưới cằm Trần Dương, vỗ vỗ hai lần: "Đây là động tác của La Dự hay của thầy Lạc?"
Trần Dương vỗ bay bàn tay của Khâu Soái: "Gần đây cậu cũng không phải không ở bên này, đó có thể là của La Dự sao?" Cho dù bắt đầu quay chính thức hay chỉ là diễn thử cùng không hề có hành độnng này trong cốt truyện. Vậy nên...
Đó chính là thầy Lạc.
Ba người: "......"
Trần Dương: "Đậu má!"
Khâu Soái & Vân Dao: "Đậu má!"
Ba người họ rút lui từ sau cánh cửa rồi chụm lại một chỗ.
Trần Dương nghĩ nghĩ: "Không đúng nha."
Vân Dao & Khâu Soái: "?"
Trần Dương tự mình vỗ vỗ cằm mình: "Với động tác này, không phải là sớm bị bẻ gãy đầu ngón tay sao?"
Giản Lâm đó! Đó chính là Giản Lâm đấy! Vương giả đánh nhau thế hệ trẻ ở Vũ Châu.
Vỗ cằm cậu không phải là vỗ luôn cho mình chút tiền giấy sao?
Sợ chết không đủ sớm hả?
Ba người lại im lặng: "......"
Một hồi lâu, Trần Dương phun một câu: "Không hổ là nam thần tôi."
Vân Dao & Khâu Soái đồng thời tán thành: Không hổ là Phương Lạc Bắc, không hổ là nam nhân có được một cái yêu hận tình thù đại hệ liệt.
Nhưng dù vậy, ba người bạn này cũng không nghĩ quá nhiều, cũng càng không cảm thấy giữa Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc có cái gì mờ ám.
Bởi vì ở trong mắt họ, với sự chuyên nghiệp và khả năng xử lý rõ ràng của Giản Lâm, không giống người sẽ tiến vào đại hệ liệt.
Quả nhiên, khi quay đầu lại nhìn hai người không có cử chỉ thân mật nào nữa.
Chẳng những không có gì, thần sắc của Giản Lâm trở nên nhạt nhòa.
Khâu Soái thu hồi ánh mắt, nói về cốt truyện: "Tiếp theo hình như quay cảnh La Dự tặng đồ cho Lâm Hi."
Trần Dương thuận miệng nói: "Tặng quà?" Tặng gì.
Khâu Soái dựa nửa người vào cửa sổ rồi vươn cổ nhìn vào phòng khách.
Vân Dao: "Cái gì thế?"
Khâu Soái: "Hình như là di động."
Phòng khách, tổ đạo cụ đưa điện thoại cho Vương đạo, Vương đạo nhìn: "Ồ, mẫu mới sao, là pro, hơn 10.000 tệ đó, tôi còn chưa mua được."
Nói xong tiếp tục nói về cốt truyện: "Tiếp theo sẽ là cảnh La Dự đưa điện thoại cho Lâm Hi......"
Biểu tình Giản Lâm nháy mắt trở nên nhạt nhòa, rũ mắt xuống.
La Dự đưa di động là để tán tỉnh Lâm Hi.
Thầy Lạc đưa di động còn có câu "Tôi là đang đau lòng cậu".
Lúc trước Giản Lâm hiểu "Đau lòng" thành "Quan tâm" hiện giờ đối chiếu từ trong phim và thực tế, hóa ra "Đau lòng" còn có nghĩa "Tán tỉnh".
Giản Lâm ngước mắt, lặng lẽ nhìn người đàn ông đứng đối diện.
Phương Lạc Bắc trong nháy mắt kia đồng thời nhìn thấy được vóng muốt của con sói nhỏ.
Anh buồn cười cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Vương đạo, ngắt lời: "Vì sao lại là điện thoại?"
Vương đạo hỏi lại: "Hả? Có vấn đề gì sao?"
Phương Lạc Bắc còn chưa mở miệng, Vương đạo đã lộ ra biểu tình "Cậu có phải là muốn sửa cảnh diễn không?" "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!", ngữ điệu kiên định: "Điện thoại tiện!"
Vương đạo: "Hơn một vạn đốt với Lâm Hi rất là đắt, còn là Iphone, tặng cho thiếu niên vừa vặn đúng lúc, thời thượng cũng tiện sử dụng, bỏ vào trong túi cũng tiện."
Vương đạo: "Cậu cũng không thể tặng đồng hồ, máy tính, hoăc những món đồ xa xỉ khác như túi hay trang sức gì đó đúng chứ?"
Vương đạo: "Dỗ cũng phải gãi đúng chỗ ngứa, tán tỉnh cũng phải tán một cách âm thầm, đây mới là thủ đoạn cao cấp của La Dự."
Dỗ.
Tán tỉnh.
Gãi đúng chỗ ngứa.
Âm thầm
Thủ đoạn.
Cao cấp.
Giản Lâm lại lần nữa lặng lẽ nhìn về phía Phương Lạc Bắc, biểu tình còn lạnh lùng hơn cả lúc nãy.
Vương đạo không biết rõ nội tình, nói xong liền nói: "Được, quay một lần thử."
Giản Lâm quay đầu liền đi đến vị trí của mình.
Những người không liên quan rời khỏi hậu trường, Phương Lạc Bắc cầm diện thoại Iphone Vương đạo đưa, cảm giác có chút nóng, giống như khoai lang, à không, là mìn.
Đặc biệt, khi cảnh quay phim này Giản Lâm quay vô cùng suôn sẻ, diễn giải một cách sinh động sự ngây thơ khi từ chối cùng sự hiểu biết của thiếu niên vô cùng nhuần nhuyễn.
Kết quả sau khi qua đã lập tức "Trở mặt" không muốn chờ đợi để quay cảnh vẽ tiếp theo mà xoay người đi đến phòng khách, chống lên bệ cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.
Phương Lạc Bắc đưa điện thoại cho tổ đạo cụ, ánh mắt thu lại từ cửa sổ phòng khách, có cảm giác bị nổ tung sau khi tự mình dẫm phải mìn.
Không thể trách tổ sáng tác viết kịch bản, chỉ có thể trách La Dự: "Đưa điện thoại cái rắm."
Tổ sản xuất cho rằng anh nói với họ, hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?"
Phương Lạc Bắc lắc đầu.
Bên ngoài hậu trường, Giản Lâm ngồi trên ghế dựa.
Cậu mới vừa bị dội cho một chậu nước lạnh, đến cả thể xác và tinh thần đều lạnh ngắt.
Trong ý thức, thực tế và cốt truyện có chút lẫn lộn.
Cậu tưởng đưa di động cho cậu mà cậu không nhận, hóa ra từ đau lòng không phải thật sự đau lòng, là có ý khác sao.
Chóp mũi cậu có chút chua xót, cảm giác xa lạ khiến cậu nhất thời không tiêu hóa được, hàng lông mày nhíu lại.
Trần Dương đưa nước cho cậu: "Cậu làm sao thế?"
Giản Lâm lắc đầu, cầm lấy uống hai ngụm, đờ đẫn ngồi im.
Một lát sau, Trần Dương gọi cậu: "Đạo diễn kêu."
Giản Lâm đứng dậy, âm thầm điều chỉnh.
Trở về phim trường, Khâu Soái cũng ở đó, đang đứng ở huyền quan cùng với Vương đạo.
Giản Lâm đi qua, La Hồng đưa cho cậu vài tờ kịch bản: "Thời điểm quan hệ tan vỡ đến rồi."
Giản Lâm đọc kịch bản, Vương đạo: "Chính là Cảnh Khâu thay đồng nghiệp đến nhà La Dự tặng đồ, La Dự không ở nhà nên là Lâm Hi đi mở cửa, hai người bạn thân đối diện nhau."
Hóa ra là như thế.
Giản Lâm ngước mắt khỏi trang kịch bản.
Vương đạo: "Chỗ này sẽ có một đoạn hai người xung đột, sau đó Cảnh Khâu hỏi Lâm Hi có quan hệ gì với La Dự, Lâm Hi nói không có quan hệ gì, Cảnh Khâu lại hỏi Lâm Hi, ở chỗ này sẽ có thể không có quan hệ gì sao?"
Vương đạo dùng ngón tay phủi trang giấy, nói ra kết quả: "Sau đó, Lâm Hi tỉnh ngộ, không đến nhà La Dự nữa."
Tỉnh ngộ......
Khâu Soái cũng phân tích cốt truyện: "Có nghĩa là, Cảnh Khâu làm người ngoài cuộc, nhưng lại đánh thức được Lâm Hi."
Đánh thức......
Vương đạo: "Đương nhiên, người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo hơn, Lâm Hi đối với La Dự không có mục đích là đúng, coi La Dự là nơi trú ẩn an toàn cũng đúng, đơn thuần là đơn thuần nhưng thật ra khi La Dự chủ động khống chế quan hệ của hai người thì Lâm Hi đã bị La Dự kéo một trận, bắt đầu hãm sâu."
Hãm sâu......
Vương đạo: "Cho nên khi cậu ấy ý thức được điều đó không đúng liền lập tức bứt ra. Chuyện này lúc trước tôi cũng đã nói, La Dự trong mối quan hệ này không phải là hoàn toàn khống chế."
Bứt ra......
Vương đạo: "Giản Lâm? Ngẩn người gì thế?"
Giản Lâm hoàn hồn, cậu chỉ mới đọc được vài dòng đoàn đối thoại của Cảnh Khâu cùng Lâm Hi trên kịch bản, nhưng đã hiểu ra.
Hoặc nói đúng hơn, chính là trực giác của cậu.
Giản Lâm: "Cảnh Khâu đến, không phải vô tình gặp, cũng không phải trùng hợp, mà là La Dự cố ý an bài đúng không ạ?"
Vương đạo cùng La Hồng đều có chút bất ngờ: "Cháu đoán được sao?"
Giản Lâm cầm chặt trong tay kịch bản, tiếp tục: "La Dự cảm thấy trong khoảng thời gian này sử dụng thủ đoạn đủ rồi, muốn tiến gần thêm một bước nên đã lợi dụng Cảnh Khâu đánh thức Lâm Hi."
Giản Lâm: "Vốn anh ta cho rằng sau khi Lâm Hi tỉnh ngộ, quan hệ của hai người sẽ cần thêm một bước, kết quả Lâm Hi trực tiếp bứt ra rồi rời đi."
Vương đạo khen ngợi "Không tồi a, có thể tự mình hiểu cốt truyện."
Giản Lâm chậm rãi nói: "Gãi đúng chỗ ngứa, âm thầm sử dụng, thủ đoạn cao cấp, cuối cùng lại đá phải tấm ván sắt."
Khâu Soái, Vương đạo đều bị câu đá phải tấm ván sắt chọc cười.
Ở cửa phòng bếp bên cạnh hàng lang, Phương Lạc Bắc dựa vào khung cửa, trầm mặc mà nhìn Giản Lâm.
Nhìn một lát, anh lấy điện thoại ra.
Giản Lâm cảm giác di động rung lên liền lấy ra
Phương Lạc Bắc: Hôm nay có phải tôi sẽ đói bụng không.
Giản Lâm tạm thời không trả lời, thoát khỏi giao diện tin nhắn, không nhấp vào nhãn, không sửa, mà trực tiếp bấm vào tổ "?" xóa đi.
Sau khi xóa, cậu trả lời: Có cơm.
Có cơm chưa, có nịnh, nhưng người thì không có.
Trần Dương thay Giản Lâm chạy vặt.
Phương Lạc Bắc cầm lấy túi, không cần anh hỏi Trần Dương đã tự giác khai báo: "À, hôm nay Giản Lâm không cần diễn nhiều, vừa nãy Vương đạo giảng xong cậu ấy đã tan làm rời đi trước rồi."
Phương Lạc Bắc: "Xin nghỉ ra ngoài sao?"
Trần Dương kinh ngạc khi anh đoán được: "Đúng vậy."
Phương Lạc Bắc nhìn thời gian: "Đi đâu vậy?"
Trần Dương rất khôn ngoan, nếu là người khác hỏi, hắn nhất định sẽ không muốn nói, nhưng trước mặt hắn là nam thần, hắn liền như nồi cháo kia, cả người đều muốn nịnh.
"Nói là đi tìm Nhị Béo."
Nhị Béo?
Trần Dương: "Một người bạn của cậu ấy."
Phương Lạc Bắc nhìn hắn bằng ánh mắt cổ vũ.
Trần Dương vui mừng khôn xiết, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái: "Nhà ở phố cũ, trong nhà mở một quán bún, số nhà 231-7."
Phương Lạc Bắc gật gật đầu: "Được rồi, tốt."
Trần Dương: Quao, thật căng thẳng.
Trần Dương: Mình thật trâu bò! Mình đã cùng nam thần nói chuyện!
Buổi chiều, phố cũ 231-7, quán bún Kiều gia.
Nhị Béo bày tỏ sự hoan nghênh với Tiểu Lâm ca nhà hắn lại một lần nữa trốn ra ngoài, cố ý cho cậu một tô bún thật lớn: "Ăn!"
Giản Lâm nhìn tô bún trước mắt: "Mày muốn làm tao no chết hả."
Nhị Béo cười: "Nào có, mày ăn không hết tao theo họ mày"
Giản Lâm cầm lấy đôi đũa: "Hôm nay tao không có hứng ăn." Sau đó mười phút ăn đã hết hai phần ba tô bún.
Nhị Béo: "Tao quả nhiên chỉ xứng họ Kiều." Tao mà thèm tin mày không có hứng ăn.
Buổi chiều, trong quán không buôn bán nhiều, những ngày nay khu du lịch cũng ít khách đến thăm, con hẻm nhỏ trong phố cũ ngẫu nhiên sẽ có một vài du khách cầm điện thoại, hay camera lướt qua từng căn nhà bên trong phố, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào từc cửa sổ bên nhà.
Nhị Béo ngồi trên một chiếc ghế đan bằng liễu, lắc chân: "Thoải mái."
Giản Lâm ăn bún, hỏi hắn: "Gần đây còn đến siêu thị trong đoàn phim không?"
Nhị Béo lướt di động: "Có chứ, đương nhiên là vẫn đến." Sau đó giải thích: "Siêu thị chỗ đó không lớn, người trong khách sạn lại rất nhiều, đồ bên trong còn đều là đồ miễn phí, ngày nào cũng quét sạch hàng bên trong."
"Tao còn tính cách một ngày rồi đi, bây giờ ngày nào cũng phải đến."
"Chỗ mày bắt đầu làm việc quá sớm, lần nào tao đến mày cũng đi rồi cho nên mới không gặp được."
Giản Lâm: "Tiền lấy vào cuối tuần?"
Nhị Béo ngồi dậy: "Tao lại quên nói với mày, không còn cuối tuần nữa."
Giản Lâm ngước mắt lên.
Nhị Béo: "Đổi thẻ rồi! Sử dụng thẻ ứng trước."
Nhị Béo: "Đoàn phim chỗ mày quá rộng, cuối tuần trả có chút phiền toái nên xong ngày nào liền có ngày đó."
Nhị Béo: "Lần trước trực tiếp cho tao hai mươi vạn."
Nhị Béo: "Tao chỉ kém quỳ xuống gọi bố!"
Giản Lâm rũ mắt, tiếp tục ăn, không ngạc nhiên cũng không vui.
Nhị Béo sửng sốt: "Mày làm sao vậy?"
Giản Lâm: "Không có gì."
Chỉ là nghĩ tới bốn chữ: Thủ đoạn cao cấp.
Thật ra hôm nay xin nghỉ ra ngoài Giản Lâm đã nghĩ kỹ rồi, cậu chỉ muốn tìm Nhị Béo nói một chút về hóa đơn ở siêu thị.
Giải quyết rồi thì dừng ở đây.
Nhưng khi vào thấy Nhị Béo, bún cũng sắp ăn xong rồi mà vẫn không muốn nói.
Giản Lâm không phải người dễ quên, cậu nhớ rất rõ ràng, lần trước khi bước ra cửa tiệm Iphone, cậu nghe Nhị Béo nói về chuyện đưa hóa đơn, rồi nhận ra WeChat là Phương Lạc Bắc, từ tận đáy lòng, cậu vui vẻ.
Những vui vẻ hôm đó là sự thật, sự bình tĩnh ngày hôm nay cũng là sự thật.
Nhưng lòng cành lạnh, lại càng cảm thấy, những "Chăm sóc" lúc trước thật ra không liên quan đến thủ đoạn ——
La Dự đưa Lâm Hi di động, là để dỗ, là vì có mục đích.
Phương Lạc Bắc "Chăm sóc" cậu, không phải để dỗ cậu, cũng không có mục đích.
Nhưng đồng dạng đưa cho cậu một chiếc Iphone, câu đau lòng kia...... Lại không giống như không có mục đích.
Giản Lâm yên lặng hít vào một hơi rồi nhẹ thở ra: Cậu không có suy nghĩ thấu đáo, nhưng theo bản năng còn muốn rút lui hơn cả Lâm Hi.
Mà khi Lâm Hi dọn khỏi phòng ngủ phụ rồi rời La Dự đi cũng không khó, bởi vì bản chất mà nói, hai người không có điểm giao thoa khó tránh khỏi.
Nhưng cậu thì khác, trước khi đóng máy cậu không thể đi, cậu còn có rất nhiều cảnh diễn chung, còn có rất nhiều cảnh diễn tình cảm.
Giản Lâm lần đầu tiên cảm thấy mình gặp phải chuyện không hiểu, nghĩ mãi không ra đã thế cứ lặp đi lặp lại trong lòng, không giống cậu.
Thậm chí có chút lo được lo mất.
Cậu không rõ tại sao lại như vậy, cũng không hiểu những chuyện đó, chỉ có thể ở trầm mặc vùi đầu ăn bún, ăn hết một tô bún lớn.
Nhị Béo sợ ngây người: "Đại ca! Đoàn phim chỗ mày không có cơm ăn sao, sao mà đói thành như vậy?"
Lại nói: "Không phải tao mới đưa cho mày nồi cùng đồ ăn sao, không đủ đề mày ăn no à."
Nhắc tới cái này, Giản Lâm lại có chút cạn lời: Đúng rồi, còn có giao thoa nịnh nọt này nữa.
Nhị Béo rốt cục cũng nhìn ra Giản Lâm hôm nay có điểm không đúng: "Mày làm sao vậy? Tâm trạng không tốt."
Giản Lâm cũng tìm một chiếc ghế đan bằng liễu ngồi xuống bên cạnh cửa sổ: "Không có gì, ăn no căng."
Nhị Béo không phải Trần Dương, không có khả năng quan sát tinh tế, nghe Giản Lâm nói không có gì, hắn liền thật sự cho rằng không có gì, dựa vào ghế nghịch điện thoại.
Giản Lâm nhàm chán ngồi.
Cậu nhìn ra ngoài cửa, ánh mặt trời ấm áp, mặt nước trong veo, không khí tràn đầy sức sống.
Nhị Béo bên cạnh cúi đầu nhìn di động, một lúc thì nhìn màn hình cười ngây ngô, một lúc thì gõ bàn phím.
Giản Lâm quay đầu nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Theo đuổi được rồi sao?"
Nhị Béo cũng không ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
Giản Lâm: "Cô tiếp tân khách sạn."
Nhị Béo: "Chưa."
Giản Lâm: "Chưa thì mày cười ngây ngô làm gì."
Nhị Béo đương nhiên: "Tại tao thích cô ấy."
Giản Lâm đột nhiên dừng lại, cậu cảm thấy có thứ gì đó mình sẽ nhanh chóng bắt được, nhưng lại mất đi quá nhanh nên bỏ lỡ.
Thiếu chút nữa, chỉ kém một chút nữa.
Giản Lâm nhìn Nhị Béo: "Mày đây là yêu đơn phương hay là cái gì?"
Nhị Béo cầm điện thoại cười ha ha ha: "Tao cảm thấy hấp dẫn."
Giản Lâm chế nhạo hắn: "Làm ông chủ đúng là khác hẳn, tự tin như vậy."
Nhị Béo: "Mày không hiểu, một mũi tên và hai mũi tên không không giống nhau."
"Một mũi tên, mày làm cái gì đối phương cũng sẽ không phản ứng."
"Hai mũi tên, tao đến muộn nửa tiếng thì cô ấy sẽ gửi tin nhắn hỏi tao sao bây giờ còn chưa đến."
"Ha ha ha."
Giản Lâm nhìn hắn cười một cách ngu ngục, buồn cười: "Vậy mà mày còn chưa theo đuổi được?"
Nhị Béo: "Ai nha, nói mày cũng không hiểu, chỉ là cảm giác như vậy rất tốt."
Giản Lâm: "Cảm giác gì?"
Nhị Béo nghĩ nghĩ: Ái muội? Tình thú? Hình như đều không đúng.
Giản Lâm chờ.
Nhị Béo rốt cuộc cũng nghĩ được một từ: "Liên lụy."
"Đúng! Liên lụy!"
Liên lụy?
Đúng lúc này, một anh trai mặc áo khoác xanh bước vào: "231-7, không sai chứ?"
Nhị Béo ngồi dậy: "Vâng, đúng, chuyển phát nhanh sao ạ."
Trong tay anh trai là một cái hộp giao hàng: "Giản Lâm, người nhận là Giản Lâm."
Giản Lâm đứng lên: "Là tôi."
Anh shipper đi về phía cậu:"Của cậu đây."
Của cậu? Mà đưa đến cửa hàng bún?
Hai giờ trước cậu mới xin nghỉ ra ngoài, ngoại trừ Trần Dương, hẳn là không ai biết cậu đã đi đâu mới đúng chứ?
Giản Lâm cầm lấy: "Cảm ơn."
Shipper rời đi, Nhị Béo lười động, mông còn dính trên ghế đan bẳng liễu, nói chuyện với cô tiếp tân trong khách sạn cũng thuận miệng hỏi câu: "Cái gì thế?"
Giản Lâm cũng không biết cái gì, xoay người cầm con dao rọc giấy phía sau quầy thu ngân, rồi rọc băng dán trên hộp.
Mở hộp ra, nhìn vào bên trong rõ ràng là một chiếc điện thoại Iphone được đóng gói hoàn chỉnh.
Giản Lâm giật mình lấy ra, lộ một tờ giấy bị chiếc hộp đè lên nằm phía dưới.
Giản Lâm lại duỗi tay lấy mảnh giấy rồi mở nó ra.
Bút chì carbon phác thảo tranh giấy trắng: Một chiếc xe máy yên thấp bánh nhỏ, một thiếu niên ngồi trên chiếc xe, chống tay về phía trước xe, nằm sấp xuống.
Giản Lâm sững người vì kinh ngạc.
Đây là lần trước lúc cậu lẻn ra ngoài mua điện thoại ở Apple Store, cậu phát ngốc ngồi trên chiếc xe.
Góc phải bên dưới tờ giấy dòng chữ viết bằng tay quen thuộc:
Không phải đoán.
Là nhìn thấy dưới bóng đèn rực rỡ.
Cách một con đường lớn, không gian ầm ĩ từ xe cộ chạy qua chạy lại trên đường, tiếng nói từ các cửa hàng buôn bán, trong tiếng pháo hoa náo nhiệt, nhìn thấy một cậu nam sinh ngồi trên chiếc xe máy nhỏ, không biết nghĩ gì, lẳng lặng mà phát ngốc.
Bởi vì nhìn thấy cậu xách theo cái túi bước ra từ cửa hàng, cho nên mới biết cậu mua cái gì.
Bởi vì nhìn thấy sau khi cậu nằm sấp một lúc đứng dậy lại lần nữa vào tiệm, cho nên lúc sau mới hỏi cậu: Không mua điện thoại cho mình sao?
Cho nên, chuyện này sao có thể là thủ đoạn?
Là có người âm thầm theo dõi cả một đường, thấy được, hiểu được, để ý rồi lại khắc sâu trong lòng.
"Tôi là đang đau lòng cậu"
Ngực Giản Lâm đột nhiên phát đau, xốc lại tinh thần, bỏ điện thoại và bức tranh vào hộp rồi cầm đi ra ngoài.
Nhị Béo ngồi dậy: "Này này, đi đâu đó?"
Giản Lâm quay lại, không để ý Nhị Béo, mà cầm cái gương trên bàn thu ngân giơ lên chỉnh chỉnh tóc rồi mới quay đầu rời đi
Nhị Béo: "?" Mẹ nó, cái cảnh vội vàng đi cũng không quên để ý vẻ ngoài sao lại giống như lúc hắn đi ra ngoài hẹn hò dữ.
"Này!" Nhị Béo vội vàng đuổi theo nhưng Giản Lâm đã chạy chỉ còn một bóng lưng, Nhị Béo hô to: "Không phải mày có việc muốn nói với tao sao?!"
Tai Giản Lâm rất thính, nghe được rồi phanh gấp một cái, xoay người: "Làm tốt việc của mày đi nha!"
Nhị Béo: "???" Chuyện này không phải vô nghĩa sao.
Giản Lâm đã chạy không nhìn thấy bóng lưng nữa.
Không phải chuẩn bị về đoàn phim, là cậu đoán đã có người ra theo.
Cậu bước ra khỏi phố cũ, vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại: "Ở đâu?"
Đối diện gửi cậu một cái định vị.
Giản Lâm click mở, kiểm tra bản đồ, đi bộ một lúc rồi quẹo trái.
Chiếc ô tô màu đen đang đậu trước một cửa hàng chuẩn bị khai trương gần phố cũ, vị trí lái của nó hướng ra ngoài.
Giản Lâm đến gần, cửa sổ xe kéo xuống một nửa.
Phương Lạc Bắc ngồi trong xe nhìn cậu, Giản Lâm đi qua, ngước mắt rồi lặng lẽ nhìn lại bằng đôi mắt trong veo.
Phương Lạc Bắc chậm rãi nói: "Tính tình càng lúc càng lớn."
Giản Lâm khom người xuống, theo bản năng muốn chống lên cửa sổ xe, nhưng cửa sổ chỉ mới mở một nữa, cậu không chống được, tay cậu vừa nâng lên lại hạ xuống, mới vừa để xuống cửa sổ xe đã được mở hoàn toàn.
Giản Lâm lại nâng khuỷu tay lên, không nói lời nào, nhìn lại, vẻ mặt đong đầy ý cười.
Phương Lạc Bắc chờ cậu
Giản Lâm: "Để tôi suy nghĩ một chút." Dừng lại.
Phương Lạc Bắc: "Ừm."
Giản Lâm: "Tôi không giống với Lâm Hi."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Giản Lâm: "Tôi rất thích tiền."
Phương Lạc Bắc: "Ừ."
Giản Lâm: "Tôi muốn nhận điện thoại."
Phương Lạc Bắc: "Ừm."
Mặt mày Giản Lâm giãn ra: "Chú Lạc phải trả cho em thêm chút tiền lương."
Phương Lạc Bắc dưới ánh mắt trong trẻo cùng giọng nói ngây ngô trong sạch thốt lên một tiếng "Chú Lạc", nửa điểm tức giận cũng không có.
Chẳng những không giận nỗi, còn được dỗ vô cùng vui vẻ.
Bao nhiêu tiền lương đóng phim cũng nguyện ý gửi.
Vì thế anh duỗi tay, chạm nhẹ lên khuôn mặt Giản Lâm: "Làm nũng cái gì."
Chú thích
Ghế đan bằng liễu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.