Chương 68
La Bặc Thỏ Tử
08/09/2021
La Dự ngẩng đầu, bình tĩnh, hỏi: "Chứng xơ cứng teo cơ một bên?"
Sáng sớm, Giản Lâm nằm ngủ nướng trên giường.
Cậu không muốn dậy, không muốn động, cùng không muốn mở mắt.
Bức màn điện chậm rãi kéo ra, ánh sáng từ bên ngoài như tràn vào, Giản Lâm ưm một tiếng cuốn chăn ôm trọn cả người, vùi đầu và gối.
Qua một lát sau, có hơi thở phà lên mặt cậu, giống như những ngày trước, lưu luyến khiến cậu phải cam tâm tình nguyện mở to mắt.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cậu không phải làm việc, cậu đang trong kỳ nghỉ, không cần phải dậy, nụ hôn kia từ đôi mắt dời xuống phía trên môi, tùy ý mà thâm nhập.
Giản Lâm hoàn toàn bị lôi tỉnh, hai mắt nhắm, duỗi tay ôm lấy cổ người nọ, rồi duỗi chân kéo xuống.
Nghe được một tiếng a, Giản Lâm cười mở to mắt, nhìn đôi mắt có chút bất mãn của người kia.
Phương Lạc Bắc chống hờ tay, híp mắt: "Eo của anh."
Giản Lâm giống như koala quấn cả người anh, còn là con koala tận 76 kg, lại bắt đầu làm nũng: "Em có thể không dậy không?" Cậu chưa bao nghĩ mình sẽ nhớ thương giường đến mức này.
Phương Lạc Bắc: "Có thể, anh không có ý kiến."
Vừa dứt lời, tiếng gọi Giản Lai từ hệ thống loa vọng vào: "Đã mấy giờ rồi mà còn chưa dậy hả?"
"Giản Lâm!"
"......"
Giản Lâm giờ mới nhớ tới anh trai, em gái cậu cũng Hàn ca đã về căn biệt thự 16 này, cạn lời rút tay về thả xuống giường, thở dài: "Em muốn ngủ nướng."
Dừng một chút, bỗng nhiên xốc tay lên ôm cổ anh, hỏi Phương Lạc Bắc: "Sao anh của em biết trong nhà có hệ thống loa?" Chính cậu còn mãi đến sau này mới biết.
Mà còn chỉ giới hạn trong biết.
Giản Lai mới đến được mấy ngày đã biết đến hệ thống, còn sử dụng thành thạo vậy nữa chứ.
Chả lẽ anh cả còn quen thuộc chỗ ở của bạn trai cậu hơn cả cậu sao.
???
Giản Lâm ngẩng đầu nhìn Phương Lạc Bắc, rất có cảm giác nguy cơ nói: "Sao em cứ cảm giác cả nhà em đã như của anh rồi nhể?"
Phương Lạc Bắc buồn cười, dùng mũi mình chạm mũi cậu: "Hửm, giờ em mới phát hiện sao? Chậm rồi."
Âm thanh lại vang lên, Giản Lai: "10 giờ rồi!"
Giản Lâm nhìn trần nhà: "Dậy dậy dậy đây." Lại kẹp Phương Lạc Bắc hôn thêm hai lần nữa.
Vẫn như cũ, kem đánh răng, nước súc miệng, khăn lông toàn bộ đều đã được chuẩn bị, đến khi Giản Lâm nhìn gương đánh răng, tiếng nói của Phương Lạc Bắc từ bên ngoài truyền vào: "Áo tay ngắn?"
Giản Lâm hàm hồ dạ một tiếng, cậu đã quen với sự chăm sóc chu đáo này mỗi ngày, mà người chăm sóc còn là bản thân Phương Lạc Bắc.
Trên thực tế thì khi《 Diễn Lộ Chi Vương 》 kết thúc, cho dù là Giản Lâm làm việc ở chỗ nào thì hầu hết Phương Lạc Bắc đều đi theo, chỉ là anh không lộ diện công khai nên mọi người đều không biết mà thôi.
Giản Lâm cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cậu cũng quen rồi, đương nhiên là cậu tận hưởng những chuyện đó, bất quá cũng chỉ mất nửa tháng.
Mà tất cả những điều này—— sự giúp đỡ cần thiết, sự trưởng thành cuồng dã và sự thân mật tột độ —— đều giúp quan hệ của họ càng ngày càng vững chắc.
Giản Lâm đánh răng xong, để lại ly trên kệ, bên cạnh chính là chiếc ly của Phương Lạc Bắc, hai chiếc ly để bên cạnh nhau, thân mật và gần gũi.
Cậu hất nước rửa mặt, hình xăm màu đen hiện rõ trên cổ tay ướt đẫm.
Giản Lâm lại lần nữa nhìn bản thân mình trong gương, trong giây phút ấy chính cậu cũng cảm thấy, chỉ mới ngắn ngủn mấy tháng mà trên người cậu đã dần có bóng dáng của Phương Lạc Bắc.
Nghe nói là bởi vì giữa người yêu thường có sức ảnh hưởng rất lớn với nhau.
Giản Lâm nhìn gương cười một cái, thầm nghĩ cái gì mà ảnh hưởng lẫn nhau, cậu thuần túy là được chiều dữ quá, trở nên không sợ trời không sợ đất, dù sao chuyện gì cũng có chú người yêu mà.
Đi ra từ phòng vệ sinh, cửa phòng ngủ đã mở, Phương Lạc Bắc đang đứng ở cửa nói chuyện với ai đó.
Giản Lâm đi qua, người đứng ở cửa không phải người khác, là học sinh trung học cao quý, không gì là không biết duy nhất của nhà họ, Chương Niệm Niệm.
Chương Niệm Niệm chắp tay trước ngực, làm bộ dáng cầu xin, sau khi nhìn tấy Giản Lâm, lập tức mặt ủ mày ê cầu sự giúp đỡ: "Anh hai! Anh hai yêu quí!"
Giản Lâm nhìn thấy cô như vậy liền đau đầu, hỏi: "Lại làm sao nữa?"
Chương Niệm Niệm vẫn còn bắt chéo tay: "Em muốn đi concert cá nhân của Trạm ca vào tháng ba năm sau, anh có thể giúp em mua một tấm không? Hiện giờ em không mua được, bọn hoàng ngưu cũng không có vé!"
Giản Lâm ôm cánh tay, thật lòng nói: "Anh cả mà biết sẽ lột da em ra"
Chương Niệm Niệm: "Anh không nói thì ảnh sẽ không biết."
Giản Lâm: "Sao em không đi qua cầu cha nuôi mới của em đi?"
Chương Niệm Niệm: "Em nói rồi, cha nuôi nói ảnh sẽ phụ trách đưa em đi, nếu có thêm một vé nữa thì ảnh sẽ coi chung với em luôn."
Nói xong còn: "Anh ruột cũng không thể nào bại dưới cha nuôi phải không?"
Giản Lâm hếch cằm, Chương Niệm Niệm trượt từ bên cạnh Phương Lạc Bắc lưu loát chui vào, cô cũng không đi thẳng vào mà dán vào bức tường bên cạnh cửa. Phương Lạc Bắc không cần Giản Lâm nói, ăn ý đi vào, khép cửa lại.
Giản Lâm trực tiếp nói điều kiện: "Đứng đầu trong ba kỳ thi tháng liên tiếp."
Hai mắt Chương Niệm Niệm tỏa sáng: "Thành giao!"
Giản Lâm: "Đừng cao hứng quá sớm, anh còn chưa nói xong."
Chương Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng, anh hai, anh nói tiếp đi"
Giản Lâm: "Đi dỗ anh cả em đi."
Chương Niệm Niệm lập tức xủ mặt: "A?" Vẻ mặt đau khổ: "Chuyện này...... Cũng quá khó khăn rồi đó."
Giản Lâm: "Vé vào trong sân."
Hai mắt Chương Niệm Niệm lại lập tức sáng ngời, nghĩ nghĩ: "Được, để em đi dỗ"
Giản Lâm hạ liều thuốc mạnh: "Vé hàng ghế thứ ba."
Chương Niệm Niệm lập tức bày vẻ mặt giao cho em đi: "Đảm bảo sẽ dỗ anh thật vui vẻ."
Phương Lạc Bắc bổ sung: "Hàng đầu tiên, gần sân khấu, vị trí chính giữa."
Chương Niệm Niệm ngồi dậy: "Em bây giờ lập tức đi! Em cảm thấy anh cả sẽ cùng cha nuôi, à không, Hàn ca tốt trở lại."
Nói xong cầm lấy nắm cửa, quay đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Giản Lâm, rồi lại nhìn Phương Lạc Bắc: "Anh nói rồi phải giữ lời!"
Giản Lâm thở nhẹ, Phương Lạc Bắc né cửa ra: "Đi đi, học sinh trung học."
Chương Niệm Niệm mở cửa, vui vẻ chạy đi.
Cô bé vừa chạy đi, Phương Lạc Bắc liền cười, nói: "Cũng dễ thỏa mãn quá đi."
Giản Lâm nhún vai: "Gen di truyền đó thôi." Cả nhà cậu đều là người dễ thỏa mãn.
Phương Lạc Bắc nhướng mày, đến gần, duỗi tay nắm cằm Giản Lâm lên: "Chiều nay em muốn đi đâu."
"Kế hoạch ban đầu của em chính là ngủ." Giản Lâm nghĩ nghĩ, "Nhưng khó được lúc về nhà, chúng ta đi dạo đi."
Mùa thu ở Vũ Châu là lúc mà hút khách du lịch nhất, chỗ nào cũng là người.
Trước kia khi bọn họ đi cùng nhau, Phương Lạc Bắc vĩnh viễn đều ở trên xe, Giản Lâm có thể mở cửa sổ xe xuống hay ngó đầu ra ngoài cũng không thành vấn đề.
Nhưng giờ đây hai người chỉ có thể ở trên xe, đến cửa sổ xe cũng chỉ có thể kéo một khe hở rất nhỏ, để có thể hít thở không khí bên ngoài rồi hóng gió thôi.
Nếu là trước kia, Giản Lâm sẽ cảm thấy buồn, sẽ cảm thấy không tự do, nhưng hiện giờ cậu đã nổi tiếng rồi, việc phải đeo khẩu trang, ngồi ở trong xe, rời xa những nơi đông đúc người cũng nhanh chóng thích ứng.
Chỉ là cậu còn chưa thi bằng lái, tay ngứa, cũng muốn lái xe, không cam lòng chỉ ngồi ở ghế phụ.
Lúc Phương Lạc Bắc lái xe ra ngoài gara cười một tiếng, ý bảo hàng phía sau: "Ngồi phía sau đi."
Giản Lâm nghĩ kỹ rồi: "Em phải bớt thời gian đi thi bằng lái."
Phương Lạc Bắc ném cho cậu sự thật tàn nhẫn: "Thi rồi cũng không có thời gian lái."
Giản Lâm không còn gì để nói, quay đầu: "Sao chú lại kì lạ thế, em quen chú à?"
Phương Lạc Bắc hừ: "Không quen mà ngồi xe anh hả?"
Giản Lâm: "Em chủ yếu là do thấy xe anh đẹp thôi."
Phương Lạc Bắc: "Xe thuê."
"Sao anh không nói sớm đi!" Giản Lâm, "Hay là anh nói với em anh thuê của ai đi, người đó có WeChat không, để em làm quen."
Phương Lạc Bắc buồn cười, duỗi tay, Giản Lâm né tránh, vỗ tay anh một cái.
Tới cửa tiểu khu, chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe được mở xuống, bảo vệ mở cửa ra, chú bảo vệ nhìn vào trong xe một cái, kinh ngạc: "Cậu về rồi sao?"
Giản Lâm lấy bịch đựng dưa Hami từ bên cạnh ném ra ngoài: "Trong nhà cháu chỉ còn cái này thôi, không còn cái khác."
Bảo vệ cửa dở khóc dở cười: "Cháu vẫn còn muốn cho khỉ ăn thế này sao?"
Giản Lâm: "Chú thích ăn thì ăn!"
Bảo vệ cửa cầm quả dưa, mỉm cười nhìn xe phóng đi.
Thời tiết màu thu vàng, trời cao trong xanh.
Khu phố quen thuộc, con đường quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc.
Giản Lâm ngồi ở trong xe, cửa sổ xe được mở một chút, tầm mắt không thể nhìn ra ngoài, chỉ có gió len lỏi vào từ bên ngoài.
Cậu yên lặng nhìn bên ngoài xe, cả người dần nghiêng sang, bàn tay đặt lên trên hộp tỳ tay, tay mới để được một lát đã được cầm.
Tốc độ xe không nhanh, Phương Lạc Bắc một tay nắm vô lăng, tay phải cùng Giản Lâm mười ngón tay đan vào nhau, nói: "Em muốn đến xem tiệm cháo không?"
Giản Lâm: "Có ạ." Cũng không biết đã bị hủy thành cái dạng gì rồi.
Lúc tới nhìn, toàn bộ khu phố vẫn còn là bộ dáng quen thuộc, nhưng các cửa hàng hầu hết đã dọn đi, trên tấm cửa kính của một vài cửa hàng đã bị phun sơn đỏ "Hủy".
Biển hiệu quán cháo của dì Trương vẫn còn đó, quán vắng tanh, cửa sổ tầng hai hướng ra phố đều bị dỡ bỏ, nhìn vào bên trong thì không thấy gì.
Mọi thứ đang chuyển động một cách âm thầm, nhưng những cái đó đều đã là quá khứ.
Giản Lâm ngồi ở trong xe nhìn ra, cảm thấy rất kỳ diệu, cậu đã ở nơi này từ nhỏ, lúc đầu khu này còn chưa phát triển, chỉ có những ngôi nhà nhỏ do người ta xây dựng, không có cửa hàng, không có đường, thậm chí ở gần nơi đây còn có đồng ruộng.
Sau này ruộng không còn, đường sá, khách du lịch nhiều hơn, hộ gia đình nào cũng bắt tay vào sửa sang cải tạo, tầng 1 biến thành cửa hàng, khu vực này đã được chỉnh sửa thống nhất để mọi người đều có thể kiếm tiền và sinh sống hợp pháp, hợp lý.
Sau đó thì mẹ cậu qua đời, bầu không khí buôn bán nơi này càng lúc càng mạnh, cho đến khi trở thành như thế này.
Hiện giờ, tất cả đều bị phá bỏ.
Giản Lâm yên lặng cảm nhận, không cảm thấy thương cảm, chỉ là cảm thấy cuộc đời chính là như vậy, có nhiều thứ cần phải thay đối, quá khứ đã trở thành dĩ vãng, nhưng người thì vẫn phải bước tiếp.
Không có gì để xem, Giản Lâm cũng chỉ nhìn hai ba phút rồi thu hồi ánh mắt, nói: "Chúng ta đi."
Kính cửa sổ ghế phụ chậm rãi được kéo lên, xe chậm rãi đi về phía trước, Phương Lạc Bắc hỏi: "Không buồn sao?"
Giản Lâm nhìn Phương Lạc Bắc: "Em không buồn." Chỉ là một căn nhà bị phá bỏ mà thôi.
Giản Lâm: "Cũng đâu phải phá bỏ anh đâu."
Phương Lạc Bắc buồn cười: "Nếu là anh thì em có buồn không?"
Giản Lâm ra vẻ tự hỏi: "Chắc là không á, em chỉ sẽ khổ sở, khóc một lúc, sau đó kế thừa 1 tỷ, rồi cũng nhịn không được mà cười vang." Nói xong còn cho là vô cùng vui vẻ mà cười vài tiếng.
Phương Lạc Bắc lại duỗi tay bóp mặt cậu, Giản Lâm một bên trốn tránh một bên cầm lấy tay Phương Lạc Bắc cắn một miếng.
Phương Lạc Bắc nhân lúc đang chờ đèn đỏ để bắt người rồi dán lại gần hôn cậu một cái.
Lại lái xe, Giản Lâm đột nhiên nghĩ: "Anh có muốn ăn kẹo bông gòn không?"
Không lâu sau đó, con đường xưa quen thuộc, Giản Lâm xuống xe, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.
Quầy kẹo bông gòn ven đường vẫn ở đó, bên cạnh có người, chắc do không biết cậu hoặc là không nhận ra cậu, đứng chờ với cậu.
Chiếc xe màu đen đã theo dòng xe cộ đi qua, Giản Lâm quay đầu nhìn thoáng qua, kéo khẩu trang xuống giục anh chủ quầy: "Đại ca, em có hơi vội."
Cặp người yêu bên cạnh: "Vậy cậu lấy trước đi, bọn tôi không vội."
Giản Lâm: "Cảm ơn." Rồi cậu thanh toán kẹo bông gòn hộ họ luôn.
Cặp người yêu đó kinh ngạc: "Không cần đâu, bọn tôi tự trả tiền được, cậu khách sáo rồi."
Giản Lâm: "Không có gì."
Nhận lấy kẹo bông gòn, Giản Lâm nhanh chân bước đi, đi ngược với dòng người đông đúc, rồi chạy thẳng về phía ngã tư có đèn giao thông.
Chiếc xe màu đen dừng trước vạch trắng chờ đèn đỏ, dòng người đến rồi đi, Giản Lâm đi qua con đường cái, khi đi đến chỗ xe thì quơ quơ cây kẹo bông gòn trong tay, ý bảo cậu đến trước chờ.
Đi đến ven đường, chưa đợi lâu thì xe đã đến, Giản Lâm lên xe.
Vừa lên xe, Phương Lạc Bắc giơ tay lấy một cục bông gòn rồi cho vào miệng.
Lần đầu tiên chỉ xé một chút, đến lần thứ hai giơ tay xe một miếng lớn, Giản Lâm trừng mắt: "Sao anh không nói là anh cũng muốn chứ."
Phương Lạc Bắc lấy bàn tay mới xé kẹo bóp mặt cậu: "Càng nuôi càng lớn gan."
Xe lại đi đến tiệm trà sữa của Giang Hàn bên phố thương mại.
Tiệm trà sữa đã đóng, ngay cả biển hiệu cũng bị dỡ bỏ, trên tấm kính cửa kính dán một tờ giấy, trên đó là dòng chữ cho thuê.
Giản Lâm cảm khái nói một cậu: "Cũng chỉ có anh trai em mới có thể khiến thầy Giang tức đến vậy."
Xe đi đến phía trước, là tiệm cà phê của nhà Tiểu Càn Kiểm.
Trong tiệm người nhiều, không tiện để đi qua, Giản Lâm đã gửi tin nhắn thoại, đợi chưa được bao lâu thì Tiểu Càn Kiểm đang bận rộn trong quán đã xách theo hai ly cà phê đi ra, đầu tựa vào bên cạnh ghế lái, gọi một tiếng: "Lạc ca."
Phương Lạc Bắc duỗi tay cầm lấy cà phê, quen thuộc hỏi: "Hôm nay kinh doanh tốt vậy sao?"
Tiểu Càn Kiểm cười: "Ít nhiều cũng nhờ Lạc ca quảng cáo dùm, giờ đây có rất nhiều người tới"
Phương Lạc Bắc: "Cậu cứ bận rộn tiếp đi."
Tiểu Càn Kiểm cười hì hì, cũng không thèm để ý đến Giản Lâm.
Giản Lâm vững vàng hít một hơi, xem người kia một tiếng Lạc ca dài, một tiếng Lạc ca ngắn xong rồi, mới nhìn Tiểu Càn Kiểm chỉ bản thân: "Tao, không tồn tại?"
Tiểu Càn Kiểm lúc này mới nhìn qua, học giọng điệu của Nhị Béo: "Nha, Tiểu Lâm ca, mày về rồi sao."
Giản Lâm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thở dài lắc đầu: "Mày không có Tiểu Lâm ca, Tiểu Lâm ca của mày mất rồi, mày chỉ có Lạc ca thôi."
Tiểu Càn Kiểm gãi gãi đầu, cười nói: "Đừng mà, tao cố ý pha cà phê mày thích nhất đó."
Giản Lâm nhắc nhở hắn: "Tao không thích uống cà phê." Cũng không tồn tại cà phê cậu thích nhất.
Tiểu Càn Kiểm cười gượng, cười xong nhìn Phương Lạc Bắc, thấp giọng nói: "Không thêm sửa, nửa thìa đường."
Phương Lạc Bắc gật đầu.
Tiểu Càn Kiểm quen thuộc giơ tay làm dấu OK.
Giản Lâm giục Phương Lạc Bắc: "Đi đi đi, em không quen cậu ta, cậu ta là ai vậy, em có quen sao?"
Tiểu Càn Kiểm lập tức nhìn qua: "Tiểu Lâm ca, Lâm ca, đừng, đừng a, chúng ta quen mà, tao với mày thân nhau nhất!"
Giản Lâm: "Lái xe!"
Xe một lần nữa lên đường, cửa sổ xe được kéo lên, Giản Lâm ném cà phê sang bên tay vịn, kiên quyết không chạm vào, trông vô cùng tức giận.
Phương Lạc Bắc bỗng nhiên nói: "Em muốn nhìn không."
Giản Lâm không hiểu.
Phương Lạc Bắc ý bảo nhìn ra ngoài xe đi, Giản Lâm nhìn ra, thấy những tấm biển nhấp nháy bên đường.
???
Giản Lâm bất ngờ: "Anh lúc nào thì......?"
Bọn họ hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, anh đến đây khi nào?
Phương Lạc Bắc: "Lúc em không chú ý, anh bỏ thêm nhóm."
Tất cả nhóm trên WeChat của Giản Lâm đều trong chế độ không làm phiền, cậu cũng không thường đọc, chỉ biết mấy cái nhóm gia đình, nhóm bạn bè của cậu ngày nào cũng nói đủ thứ, cậu chỉ thỉnh thoáng lướt vài lần, phần lớn thời gian đều không đọc.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Phương Lạc Bắc đâu chỉ vào đơn giản, còn thâm nhập luôn rồi.
Giản Lâm có một trực giác: "Nhị Béo bên kia sẽ không phải cũng......"
Phương Lạc Bắc ừ một tiếng: "Bún nhà cậu ta ăn khá ngon." Lại nói: "Tuần trước cậu ta mới vừa gặp mẹ và dì hai của bạn gái."
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc: "Bạn gái của cậu ta trước kia là cô tiếp tân của khách sạn."
"??"Chuyện này mà cũng biết?
Giản Lâm bỗng nhiên bật cười, có chút cạn lời, cũng có chút vui vẻ.
Đến phiên cậu duỗi tay bóp mặt Phương Lạc Bắc: "Cái chiêu đột nhập vào quần chúng này của chú có phải nhanh quá rồi không."
Phương Lạc Bắc cầm lấy tay cậu hôn một cái, lại hỏi: "Em muốn đi đâu? Quán bún hả."
Giản Lâm rút tay về: "Em không đi." Chưa gì đã trở mặt: "Em không quen Nhị Béo."
Phương Lạc Bắc dỗ cậu: "Nhị Béo không giống, Nhị Béo vẫn là chân chó số một của em."
...... Mới là lạ.
Vào mùa cao điểm của du lịch, có rất nhiều người, xe không thể đi vào phố cũ nên chờ ở bên ngoài, Nhị Béo xách theo hai tô bún chạy ra, rõ ràng là cửa ghế phụ đã ngay trước mắt, còn cố ý vòng qua đầu xe đến cửa ghế lái.
Cửa sổ xe được ấn xuống, Nhị Béo cảm ơn Phương Lạc Bắc trước, còn không đầu không đuôi nói một câu: "Đều thu phục được rồi, cảm ơn Lạc ca."
Giản Lâm thờ một hơi thật dài, nghe không hiểu, không muốn nghe, đây không phải là Nhị Béo mà cậu quen.
Nhị Béo rất nhanh đã nhìn qua, vẻ mặt kích động: "Tiểu Lâm ca!"
Giản Lâm vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía Nhị Béo: "Hai người cứ nói chuyện với nhau đi."
Nhị Béo: "Đừng a, tao làm gì có không để ý đến mày đâu, không phải là do tao chiếm được tí ánh sáng của Lạc ca đến cảm ơn ảnh trước sao."
Giản Lâm nhìn về phía Phương Lạc Bắc: "Anh làm người phát ngôn cho tiệm bún hả?"
Phương Lạc Bắc: "Không đến mức đó."
Nhị Béo giải thích: "Không không không, không phải là tao có mở cửa hàng trong thành phố sao, có vài chuyện không xử lý được nên nhờ Lạc ca giúp."
Giản Lâm nghiêng đầu, ngã vào chiếc hộp tỳ tay của Phương Lạc Bắc, gân cổ lên gào: "Lạc ca, anh cũng giúp em đi —— em cũng muốn mở cửa hàng ——"
Nhị Béo nhìn Giản Lâm rồi lại nhìn Phương Lạc Bắc, hắn vốn muốn ôn chuyện với cậu nhưng lại cảm thấy bản thân rất dư thừa, chuẩn bị trốn đi.
Giản Lâm xua xua tay: "Tuần này tao nghỉ, đều ở đây, sau này sẽ đến tìm mày."
Nhị Béo lại cúi xuống bên cửa sổ, do dự nói: "Nhưng mà tao không rảnh, bên chỗ bạn gái tao có chút việc, cửa hàng của tao cũng sắp khai trương, tao......"
Giản Lâm giơ tay chỉ bên ngoài: "Lăn!"
Phương Lạc Bắc buồn cười.
Nhị Béo lập tức sửa miệng: "Không có không có không có, chuyện đó làm sao có thể, Tiểu Lâm ca đã trở lại, đương nhiên tùy kêu tùy đến!"
Ngày đầu tiên được nghỉ, cậu dường như đã trở về sinh hoạt giản dị, bình thường.
Những chùm pháo hoa trong thành phố khiến Giản Lâm cảm thấy an tâm, hoàn toàn khác với không khí làm việc hiện tại, nhưng chúng đều là một phần của cuộc sống.
Xe đi về phía trước, Giản Lâm nhìn phía trước, cảm thấy tất cả đều rất tốt.
Phương Lạc Bắc hỏi cậu có muốn đến xem trường quay phim《 Cảnh Xuân 》 không, nơi đó chưa bị phá, tất cả đều còn nguyên, Giản Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Thôi."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu.
Giản Lâm giải thích: "Lúc em đóng máy, Vương đạo đã tự mình đưa em tới."
Phương Lạc Bắc nở nụ cười: "Không còn tò mò vì sao La Dự nhất định phải đi nữa sao?"
Giản Lâm nhìn Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc luôn luôn chiều theo ý cậu: "Không muốn đi thì chúng ta không đi."
Giản Lâm vẫn nhìn Phương Lạc Bắc, cậu không nói mình đã hỏi kịch bản từ Vương đạo, cũng không nói không phải cậu không tò mò, thậm chí còn tò mò vô cùng nhiều thứ về La Dự.
Thu hồi tầm mắt, Giản Lâm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: Thiếu chút nữa quên mất, kịch bản vẫn còn ở hòm thư, vừa vặn cậu đã có thời gian nghỉ phép, có thể lấy ra đọc.
Chờ đến khi Giản Lâm in xong từng trang kịch bản đã là ba ngày sau.
Phương Lạc Bắc không ở đây, anh đã đến thăm ban đoàn phim của Phó Tuyền Chu trong thành phố, một mình Giản Lâm ngồi trong thư phòng đợi máy in in từng trang giấy.
Giản Lâm dựa vào bên cạnh chờ, đợi một lúc cậu bắt đầu thấy chán, lôi mấy trang đầu tiên của kịch bản ở phía dưới ra.
Lật qua trang bìa, trang tiêu đề, trang đầu tiên của kịch bản, dòng đầu tiên là:
Bệnh viện, trong văn phòng bác sĩ, La Dự cầm báo cáo chẩn đoán của mình, một dòng trong báo cáo: bệnh xơ cứng teo cơ một bên.
La Dự ngẩng đầu, bình tĩnh, hỏi: "Chứng xơ cứng teo cơ một bên?"
Giản Lâm nhìn bảy chữ kia, ngồi xuống bàn.
Bệnh xơ cứng teo cơ một bên (hội chứng ALS) là một bệnh lý liên quan đến hệ thần kinh, xảy ra khi một số tế bào nơron ở não và tủy sống dần chết đi. Người bệnh ban đầu gặp những vấn đề liên quan đến cơ bắp, rồi dần trở thành tàn tật, đến cuối cùng, cơ hô hấp ngừng hoạt động, dẫn đến tử vong.
Sáng sớm, Giản Lâm nằm ngủ nướng trên giường.
Cậu không muốn dậy, không muốn động, cùng không muốn mở mắt.
Bức màn điện chậm rãi kéo ra, ánh sáng từ bên ngoài như tràn vào, Giản Lâm ưm một tiếng cuốn chăn ôm trọn cả người, vùi đầu và gối.
Qua một lát sau, có hơi thở phà lên mặt cậu, giống như những ngày trước, lưu luyến khiến cậu phải cam tâm tình nguyện mở to mắt.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cậu không phải làm việc, cậu đang trong kỳ nghỉ, không cần phải dậy, nụ hôn kia từ đôi mắt dời xuống phía trên môi, tùy ý mà thâm nhập.
Giản Lâm hoàn toàn bị lôi tỉnh, hai mắt nhắm, duỗi tay ôm lấy cổ người nọ, rồi duỗi chân kéo xuống.
Nghe được một tiếng a, Giản Lâm cười mở to mắt, nhìn đôi mắt có chút bất mãn của người kia.
Phương Lạc Bắc chống hờ tay, híp mắt: "Eo của anh."
Giản Lâm giống như koala quấn cả người anh, còn là con koala tận 76 kg, lại bắt đầu làm nũng: "Em có thể không dậy không?" Cậu chưa bao nghĩ mình sẽ nhớ thương giường đến mức này.
Phương Lạc Bắc: "Có thể, anh không có ý kiến."
Vừa dứt lời, tiếng gọi Giản Lai từ hệ thống loa vọng vào: "Đã mấy giờ rồi mà còn chưa dậy hả?"
"Giản Lâm!"
"......"
Giản Lâm giờ mới nhớ tới anh trai, em gái cậu cũng Hàn ca đã về căn biệt thự 16 này, cạn lời rút tay về thả xuống giường, thở dài: "Em muốn ngủ nướng."
Dừng một chút, bỗng nhiên xốc tay lên ôm cổ anh, hỏi Phương Lạc Bắc: "Sao anh của em biết trong nhà có hệ thống loa?" Chính cậu còn mãi đến sau này mới biết.
Mà còn chỉ giới hạn trong biết.
Giản Lai mới đến được mấy ngày đã biết đến hệ thống, còn sử dụng thành thạo vậy nữa chứ.
Chả lẽ anh cả còn quen thuộc chỗ ở của bạn trai cậu hơn cả cậu sao.
???
Giản Lâm ngẩng đầu nhìn Phương Lạc Bắc, rất có cảm giác nguy cơ nói: "Sao em cứ cảm giác cả nhà em đã như của anh rồi nhể?"
Phương Lạc Bắc buồn cười, dùng mũi mình chạm mũi cậu: "Hửm, giờ em mới phát hiện sao? Chậm rồi."
Âm thanh lại vang lên, Giản Lai: "10 giờ rồi!"
Giản Lâm nhìn trần nhà: "Dậy dậy dậy đây." Lại kẹp Phương Lạc Bắc hôn thêm hai lần nữa.
Vẫn như cũ, kem đánh răng, nước súc miệng, khăn lông toàn bộ đều đã được chuẩn bị, đến khi Giản Lâm nhìn gương đánh răng, tiếng nói của Phương Lạc Bắc từ bên ngoài truyền vào: "Áo tay ngắn?"
Giản Lâm hàm hồ dạ một tiếng, cậu đã quen với sự chăm sóc chu đáo này mỗi ngày, mà người chăm sóc còn là bản thân Phương Lạc Bắc.
Trên thực tế thì khi《 Diễn Lộ Chi Vương 》 kết thúc, cho dù là Giản Lâm làm việc ở chỗ nào thì hầu hết Phương Lạc Bắc đều đi theo, chỉ là anh không lộ diện công khai nên mọi người đều không biết mà thôi.
Giản Lâm cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cậu cũng quen rồi, đương nhiên là cậu tận hưởng những chuyện đó, bất quá cũng chỉ mất nửa tháng.
Mà tất cả những điều này—— sự giúp đỡ cần thiết, sự trưởng thành cuồng dã và sự thân mật tột độ —— đều giúp quan hệ của họ càng ngày càng vững chắc.
Giản Lâm đánh răng xong, để lại ly trên kệ, bên cạnh chính là chiếc ly của Phương Lạc Bắc, hai chiếc ly để bên cạnh nhau, thân mật và gần gũi.
Cậu hất nước rửa mặt, hình xăm màu đen hiện rõ trên cổ tay ướt đẫm.
Giản Lâm lại lần nữa nhìn bản thân mình trong gương, trong giây phút ấy chính cậu cũng cảm thấy, chỉ mới ngắn ngủn mấy tháng mà trên người cậu đã dần có bóng dáng của Phương Lạc Bắc.
Nghe nói là bởi vì giữa người yêu thường có sức ảnh hưởng rất lớn với nhau.
Giản Lâm nhìn gương cười một cái, thầm nghĩ cái gì mà ảnh hưởng lẫn nhau, cậu thuần túy là được chiều dữ quá, trở nên không sợ trời không sợ đất, dù sao chuyện gì cũng có chú người yêu mà.
Đi ra từ phòng vệ sinh, cửa phòng ngủ đã mở, Phương Lạc Bắc đang đứng ở cửa nói chuyện với ai đó.
Giản Lâm đi qua, người đứng ở cửa không phải người khác, là học sinh trung học cao quý, không gì là không biết duy nhất của nhà họ, Chương Niệm Niệm.
Chương Niệm Niệm chắp tay trước ngực, làm bộ dáng cầu xin, sau khi nhìn tấy Giản Lâm, lập tức mặt ủ mày ê cầu sự giúp đỡ: "Anh hai! Anh hai yêu quí!"
Giản Lâm nhìn thấy cô như vậy liền đau đầu, hỏi: "Lại làm sao nữa?"
Chương Niệm Niệm vẫn còn bắt chéo tay: "Em muốn đi concert cá nhân của Trạm ca vào tháng ba năm sau, anh có thể giúp em mua một tấm không? Hiện giờ em không mua được, bọn hoàng ngưu cũng không có vé!"
Giản Lâm ôm cánh tay, thật lòng nói: "Anh cả mà biết sẽ lột da em ra"
Chương Niệm Niệm: "Anh không nói thì ảnh sẽ không biết."
Giản Lâm: "Sao em không đi qua cầu cha nuôi mới của em đi?"
Chương Niệm Niệm: "Em nói rồi, cha nuôi nói ảnh sẽ phụ trách đưa em đi, nếu có thêm một vé nữa thì ảnh sẽ coi chung với em luôn."
Nói xong còn: "Anh ruột cũng không thể nào bại dưới cha nuôi phải không?"
Giản Lâm hếch cằm, Chương Niệm Niệm trượt từ bên cạnh Phương Lạc Bắc lưu loát chui vào, cô cũng không đi thẳng vào mà dán vào bức tường bên cạnh cửa. Phương Lạc Bắc không cần Giản Lâm nói, ăn ý đi vào, khép cửa lại.
Giản Lâm trực tiếp nói điều kiện: "Đứng đầu trong ba kỳ thi tháng liên tiếp."
Hai mắt Chương Niệm Niệm tỏa sáng: "Thành giao!"
Giản Lâm: "Đừng cao hứng quá sớm, anh còn chưa nói xong."
Chương Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng, anh hai, anh nói tiếp đi"
Giản Lâm: "Đi dỗ anh cả em đi."
Chương Niệm Niệm lập tức xủ mặt: "A?" Vẻ mặt đau khổ: "Chuyện này...... Cũng quá khó khăn rồi đó."
Giản Lâm: "Vé vào trong sân."
Hai mắt Chương Niệm Niệm lại lập tức sáng ngời, nghĩ nghĩ: "Được, để em đi dỗ"
Giản Lâm hạ liều thuốc mạnh: "Vé hàng ghế thứ ba."
Chương Niệm Niệm lập tức bày vẻ mặt giao cho em đi: "Đảm bảo sẽ dỗ anh thật vui vẻ."
Phương Lạc Bắc bổ sung: "Hàng đầu tiên, gần sân khấu, vị trí chính giữa."
Chương Niệm Niệm ngồi dậy: "Em bây giờ lập tức đi! Em cảm thấy anh cả sẽ cùng cha nuôi, à không, Hàn ca tốt trở lại."
Nói xong cầm lấy nắm cửa, quay đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Giản Lâm, rồi lại nhìn Phương Lạc Bắc: "Anh nói rồi phải giữ lời!"
Giản Lâm thở nhẹ, Phương Lạc Bắc né cửa ra: "Đi đi, học sinh trung học."
Chương Niệm Niệm mở cửa, vui vẻ chạy đi.
Cô bé vừa chạy đi, Phương Lạc Bắc liền cười, nói: "Cũng dễ thỏa mãn quá đi."
Giản Lâm nhún vai: "Gen di truyền đó thôi." Cả nhà cậu đều là người dễ thỏa mãn.
Phương Lạc Bắc nhướng mày, đến gần, duỗi tay nắm cằm Giản Lâm lên: "Chiều nay em muốn đi đâu."
"Kế hoạch ban đầu của em chính là ngủ." Giản Lâm nghĩ nghĩ, "Nhưng khó được lúc về nhà, chúng ta đi dạo đi."
Mùa thu ở Vũ Châu là lúc mà hút khách du lịch nhất, chỗ nào cũng là người.
Trước kia khi bọn họ đi cùng nhau, Phương Lạc Bắc vĩnh viễn đều ở trên xe, Giản Lâm có thể mở cửa sổ xe xuống hay ngó đầu ra ngoài cũng không thành vấn đề.
Nhưng giờ đây hai người chỉ có thể ở trên xe, đến cửa sổ xe cũng chỉ có thể kéo một khe hở rất nhỏ, để có thể hít thở không khí bên ngoài rồi hóng gió thôi.
Nếu là trước kia, Giản Lâm sẽ cảm thấy buồn, sẽ cảm thấy không tự do, nhưng hiện giờ cậu đã nổi tiếng rồi, việc phải đeo khẩu trang, ngồi ở trong xe, rời xa những nơi đông đúc người cũng nhanh chóng thích ứng.
Chỉ là cậu còn chưa thi bằng lái, tay ngứa, cũng muốn lái xe, không cam lòng chỉ ngồi ở ghế phụ.
Lúc Phương Lạc Bắc lái xe ra ngoài gara cười một tiếng, ý bảo hàng phía sau: "Ngồi phía sau đi."
Giản Lâm nghĩ kỹ rồi: "Em phải bớt thời gian đi thi bằng lái."
Phương Lạc Bắc ném cho cậu sự thật tàn nhẫn: "Thi rồi cũng không có thời gian lái."
Giản Lâm không còn gì để nói, quay đầu: "Sao chú lại kì lạ thế, em quen chú à?"
Phương Lạc Bắc hừ: "Không quen mà ngồi xe anh hả?"
Giản Lâm: "Em chủ yếu là do thấy xe anh đẹp thôi."
Phương Lạc Bắc: "Xe thuê."
"Sao anh không nói sớm đi!" Giản Lâm, "Hay là anh nói với em anh thuê của ai đi, người đó có WeChat không, để em làm quen."
Phương Lạc Bắc buồn cười, duỗi tay, Giản Lâm né tránh, vỗ tay anh một cái.
Tới cửa tiểu khu, chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe được mở xuống, bảo vệ mở cửa ra, chú bảo vệ nhìn vào trong xe một cái, kinh ngạc: "Cậu về rồi sao?"
Giản Lâm lấy bịch đựng dưa Hami từ bên cạnh ném ra ngoài: "Trong nhà cháu chỉ còn cái này thôi, không còn cái khác."
Bảo vệ cửa dở khóc dở cười: "Cháu vẫn còn muốn cho khỉ ăn thế này sao?"
Giản Lâm: "Chú thích ăn thì ăn!"
Bảo vệ cửa cầm quả dưa, mỉm cười nhìn xe phóng đi.
Thời tiết màu thu vàng, trời cao trong xanh.
Khu phố quen thuộc, con đường quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc.
Giản Lâm ngồi ở trong xe, cửa sổ xe được mở một chút, tầm mắt không thể nhìn ra ngoài, chỉ có gió len lỏi vào từ bên ngoài.
Cậu yên lặng nhìn bên ngoài xe, cả người dần nghiêng sang, bàn tay đặt lên trên hộp tỳ tay, tay mới để được một lát đã được cầm.
Tốc độ xe không nhanh, Phương Lạc Bắc một tay nắm vô lăng, tay phải cùng Giản Lâm mười ngón tay đan vào nhau, nói: "Em muốn đến xem tiệm cháo không?"
Giản Lâm: "Có ạ." Cũng không biết đã bị hủy thành cái dạng gì rồi.
Lúc tới nhìn, toàn bộ khu phố vẫn còn là bộ dáng quen thuộc, nhưng các cửa hàng hầu hết đã dọn đi, trên tấm cửa kính của một vài cửa hàng đã bị phun sơn đỏ "Hủy".
Biển hiệu quán cháo của dì Trương vẫn còn đó, quán vắng tanh, cửa sổ tầng hai hướng ra phố đều bị dỡ bỏ, nhìn vào bên trong thì không thấy gì.
Mọi thứ đang chuyển động một cách âm thầm, nhưng những cái đó đều đã là quá khứ.
Giản Lâm ngồi ở trong xe nhìn ra, cảm thấy rất kỳ diệu, cậu đã ở nơi này từ nhỏ, lúc đầu khu này còn chưa phát triển, chỉ có những ngôi nhà nhỏ do người ta xây dựng, không có cửa hàng, không có đường, thậm chí ở gần nơi đây còn có đồng ruộng.
Sau này ruộng không còn, đường sá, khách du lịch nhiều hơn, hộ gia đình nào cũng bắt tay vào sửa sang cải tạo, tầng 1 biến thành cửa hàng, khu vực này đã được chỉnh sửa thống nhất để mọi người đều có thể kiếm tiền và sinh sống hợp pháp, hợp lý.
Sau đó thì mẹ cậu qua đời, bầu không khí buôn bán nơi này càng lúc càng mạnh, cho đến khi trở thành như thế này.
Hiện giờ, tất cả đều bị phá bỏ.
Giản Lâm yên lặng cảm nhận, không cảm thấy thương cảm, chỉ là cảm thấy cuộc đời chính là như vậy, có nhiều thứ cần phải thay đối, quá khứ đã trở thành dĩ vãng, nhưng người thì vẫn phải bước tiếp.
Không có gì để xem, Giản Lâm cũng chỉ nhìn hai ba phút rồi thu hồi ánh mắt, nói: "Chúng ta đi."
Kính cửa sổ ghế phụ chậm rãi được kéo lên, xe chậm rãi đi về phía trước, Phương Lạc Bắc hỏi: "Không buồn sao?"
Giản Lâm nhìn Phương Lạc Bắc: "Em không buồn." Chỉ là một căn nhà bị phá bỏ mà thôi.
Giản Lâm: "Cũng đâu phải phá bỏ anh đâu."
Phương Lạc Bắc buồn cười: "Nếu là anh thì em có buồn không?"
Giản Lâm ra vẻ tự hỏi: "Chắc là không á, em chỉ sẽ khổ sở, khóc một lúc, sau đó kế thừa 1 tỷ, rồi cũng nhịn không được mà cười vang." Nói xong còn cho là vô cùng vui vẻ mà cười vài tiếng.
Phương Lạc Bắc lại duỗi tay bóp mặt cậu, Giản Lâm một bên trốn tránh một bên cầm lấy tay Phương Lạc Bắc cắn một miếng.
Phương Lạc Bắc nhân lúc đang chờ đèn đỏ để bắt người rồi dán lại gần hôn cậu một cái.
Lại lái xe, Giản Lâm đột nhiên nghĩ: "Anh có muốn ăn kẹo bông gòn không?"
Không lâu sau đó, con đường xưa quen thuộc, Giản Lâm xuống xe, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.
Quầy kẹo bông gòn ven đường vẫn ở đó, bên cạnh có người, chắc do không biết cậu hoặc là không nhận ra cậu, đứng chờ với cậu.
Chiếc xe màu đen đã theo dòng xe cộ đi qua, Giản Lâm quay đầu nhìn thoáng qua, kéo khẩu trang xuống giục anh chủ quầy: "Đại ca, em có hơi vội."
Cặp người yêu bên cạnh: "Vậy cậu lấy trước đi, bọn tôi không vội."
Giản Lâm: "Cảm ơn." Rồi cậu thanh toán kẹo bông gòn hộ họ luôn.
Cặp người yêu đó kinh ngạc: "Không cần đâu, bọn tôi tự trả tiền được, cậu khách sáo rồi."
Giản Lâm: "Không có gì."
Nhận lấy kẹo bông gòn, Giản Lâm nhanh chân bước đi, đi ngược với dòng người đông đúc, rồi chạy thẳng về phía ngã tư có đèn giao thông.
Chiếc xe màu đen dừng trước vạch trắng chờ đèn đỏ, dòng người đến rồi đi, Giản Lâm đi qua con đường cái, khi đi đến chỗ xe thì quơ quơ cây kẹo bông gòn trong tay, ý bảo cậu đến trước chờ.
Đi đến ven đường, chưa đợi lâu thì xe đã đến, Giản Lâm lên xe.
Vừa lên xe, Phương Lạc Bắc giơ tay lấy một cục bông gòn rồi cho vào miệng.
Lần đầu tiên chỉ xé một chút, đến lần thứ hai giơ tay xe một miếng lớn, Giản Lâm trừng mắt: "Sao anh không nói là anh cũng muốn chứ."
Phương Lạc Bắc lấy bàn tay mới xé kẹo bóp mặt cậu: "Càng nuôi càng lớn gan."
Xe lại đi đến tiệm trà sữa của Giang Hàn bên phố thương mại.
Tiệm trà sữa đã đóng, ngay cả biển hiệu cũng bị dỡ bỏ, trên tấm kính cửa kính dán một tờ giấy, trên đó là dòng chữ cho thuê.
Giản Lâm cảm khái nói một cậu: "Cũng chỉ có anh trai em mới có thể khiến thầy Giang tức đến vậy."
Xe đi đến phía trước, là tiệm cà phê của nhà Tiểu Càn Kiểm.
Trong tiệm người nhiều, không tiện để đi qua, Giản Lâm đã gửi tin nhắn thoại, đợi chưa được bao lâu thì Tiểu Càn Kiểm đang bận rộn trong quán đã xách theo hai ly cà phê đi ra, đầu tựa vào bên cạnh ghế lái, gọi một tiếng: "Lạc ca."
Phương Lạc Bắc duỗi tay cầm lấy cà phê, quen thuộc hỏi: "Hôm nay kinh doanh tốt vậy sao?"
Tiểu Càn Kiểm cười: "Ít nhiều cũng nhờ Lạc ca quảng cáo dùm, giờ đây có rất nhiều người tới"
Phương Lạc Bắc: "Cậu cứ bận rộn tiếp đi."
Tiểu Càn Kiểm cười hì hì, cũng không thèm để ý đến Giản Lâm.
Giản Lâm vững vàng hít một hơi, xem người kia một tiếng Lạc ca dài, một tiếng Lạc ca ngắn xong rồi, mới nhìn Tiểu Càn Kiểm chỉ bản thân: "Tao, không tồn tại?"
Tiểu Càn Kiểm lúc này mới nhìn qua, học giọng điệu của Nhị Béo: "Nha, Tiểu Lâm ca, mày về rồi sao."
Giản Lâm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thở dài lắc đầu: "Mày không có Tiểu Lâm ca, Tiểu Lâm ca của mày mất rồi, mày chỉ có Lạc ca thôi."
Tiểu Càn Kiểm gãi gãi đầu, cười nói: "Đừng mà, tao cố ý pha cà phê mày thích nhất đó."
Giản Lâm nhắc nhở hắn: "Tao không thích uống cà phê." Cũng không tồn tại cà phê cậu thích nhất.
Tiểu Càn Kiểm cười gượng, cười xong nhìn Phương Lạc Bắc, thấp giọng nói: "Không thêm sửa, nửa thìa đường."
Phương Lạc Bắc gật đầu.
Tiểu Càn Kiểm quen thuộc giơ tay làm dấu OK.
Giản Lâm giục Phương Lạc Bắc: "Đi đi đi, em không quen cậu ta, cậu ta là ai vậy, em có quen sao?"
Tiểu Càn Kiểm lập tức nhìn qua: "Tiểu Lâm ca, Lâm ca, đừng, đừng a, chúng ta quen mà, tao với mày thân nhau nhất!"
Giản Lâm: "Lái xe!"
Xe một lần nữa lên đường, cửa sổ xe được kéo lên, Giản Lâm ném cà phê sang bên tay vịn, kiên quyết không chạm vào, trông vô cùng tức giận.
Phương Lạc Bắc bỗng nhiên nói: "Em muốn nhìn không."
Giản Lâm không hiểu.
Phương Lạc Bắc ý bảo nhìn ra ngoài xe đi, Giản Lâm nhìn ra, thấy những tấm biển nhấp nháy bên đường.
???
Giản Lâm bất ngờ: "Anh lúc nào thì......?"
Bọn họ hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, anh đến đây khi nào?
Phương Lạc Bắc: "Lúc em không chú ý, anh bỏ thêm nhóm."
Tất cả nhóm trên WeChat của Giản Lâm đều trong chế độ không làm phiền, cậu cũng không thường đọc, chỉ biết mấy cái nhóm gia đình, nhóm bạn bè của cậu ngày nào cũng nói đủ thứ, cậu chỉ thỉnh thoáng lướt vài lần, phần lớn thời gian đều không đọc.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Phương Lạc Bắc đâu chỉ vào đơn giản, còn thâm nhập luôn rồi.
Giản Lâm có một trực giác: "Nhị Béo bên kia sẽ không phải cũng......"
Phương Lạc Bắc ừ một tiếng: "Bún nhà cậu ta ăn khá ngon." Lại nói: "Tuần trước cậu ta mới vừa gặp mẹ và dì hai của bạn gái."
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc: "Bạn gái của cậu ta trước kia là cô tiếp tân của khách sạn."
"??"Chuyện này mà cũng biết?
Giản Lâm bỗng nhiên bật cười, có chút cạn lời, cũng có chút vui vẻ.
Đến phiên cậu duỗi tay bóp mặt Phương Lạc Bắc: "Cái chiêu đột nhập vào quần chúng này của chú có phải nhanh quá rồi không."
Phương Lạc Bắc cầm lấy tay cậu hôn một cái, lại hỏi: "Em muốn đi đâu? Quán bún hả."
Giản Lâm rút tay về: "Em không đi." Chưa gì đã trở mặt: "Em không quen Nhị Béo."
Phương Lạc Bắc dỗ cậu: "Nhị Béo không giống, Nhị Béo vẫn là chân chó số một của em."
...... Mới là lạ.
Vào mùa cao điểm của du lịch, có rất nhiều người, xe không thể đi vào phố cũ nên chờ ở bên ngoài, Nhị Béo xách theo hai tô bún chạy ra, rõ ràng là cửa ghế phụ đã ngay trước mắt, còn cố ý vòng qua đầu xe đến cửa ghế lái.
Cửa sổ xe được ấn xuống, Nhị Béo cảm ơn Phương Lạc Bắc trước, còn không đầu không đuôi nói một câu: "Đều thu phục được rồi, cảm ơn Lạc ca."
Giản Lâm thờ một hơi thật dài, nghe không hiểu, không muốn nghe, đây không phải là Nhị Béo mà cậu quen.
Nhị Béo rất nhanh đã nhìn qua, vẻ mặt kích động: "Tiểu Lâm ca!"
Giản Lâm vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía Nhị Béo: "Hai người cứ nói chuyện với nhau đi."
Nhị Béo: "Đừng a, tao làm gì có không để ý đến mày đâu, không phải là do tao chiếm được tí ánh sáng của Lạc ca đến cảm ơn ảnh trước sao."
Giản Lâm nhìn về phía Phương Lạc Bắc: "Anh làm người phát ngôn cho tiệm bún hả?"
Phương Lạc Bắc: "Không đến mức đó."
Nhị Béo giải thích: "Không không không, không phải là tao có mở cửa hàng trong thành phố sao, có vài chuyện không xử lý được nên nhờ Lạc ca giúp."
Giản Lâm nghiêng đầu, ngã vào chiếc hộp tỳ tay của Phương Lạc Bắc, gân cổ lên gào: "Lạc ca, anh cũng giúp em đi —— em cũng muốn mở cửa hàng ——"
Nhị Béo nhìn Giản Lâm rồi lại nhìn Phương Lạc Bắc, hắn vốn muốn ôn chuyện với cậu nhưng lại cảm thấy bản thân rất dư thừa, chuẩn bị trốn đi.
Giản Lâm xua xua tay: "Tuần này tao nghỉ, đều ở đây, sau này sẽ đến tìm mày."
Nhị Béo lại cúi xuống bên cửa sổ, do dự nói: "Nhưng mà tao không rảnh, bên chỗ bạn gái tao có chút việc, cửa hàng của tao cũng sắp khai trương, tao......"
Giản Lâm giơ tay chỉ bên ngoài: "Lăn!"
Phương Lạc Bắc buồn cười.
Nhị Béo lập tức sửa miệng: "Không có không có không có, chuyện đó làm sao có thể, Tiểu Lâm ca đã trở lại, đương nhiên tùy kêu tùy đến!"
Ngày đầu tiên được nghỉ, cậu dường như đã trở về sinh hoạt giản dị, bình thường.
Những chùm pháo hoa trong thành phố khiến Giản Lâm cảm thấy an tâm, hoàn toàn khác với không khí làm việc hiện tại, nhưng chúng đều là một phần của cuộc sống.
Xe đi về phía trước, Giản Lâm nhìn phía trước, cảm thấy tất cả đều rất tốt.
Phương Lạc Bắc hỏi cậu có muốn đến xem trường quay phim《 Cảnh Xuân 》 không, nơi đó chưa bị phá, tất cả đều còn nguyên, Giản Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Thôi."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu.
Giản Lâm giải thích: "Lúc em đóng máy, Vương đạo đã tự mình đưa em tới."
Phương Lạc Bắc nở nụ cười: "Không còn tò mò vì sao La Dự nhất định phải đi nữa sao?"
Giản Lâm nhìn Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc luôn luôn chiều theo ý cậu: "Không muốn đi thì chúng ta không đi."
Giản Lâm vẫn nhìn Phương Lạc Bắc, cậu không nói mình đã hỏi kịch bản từ Vương đạo, cũng không nói không phải cậu không tò mò, thậm chí còn tò mò vô cùng nhiều thứ về La Dự.
Thu hồi tầm mắt, Giản Lâm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: Thiếu chút nữa quên mất, kịch bản vẫn còn ở hòm thư, vừa vặn cậu đã có thời gian nghỉ phép, có thể lấy ra đọc.
Chờ đến khi Giản Lâm in xong từng trang kịch bản đã là ba ngày sau.
Phương Lạc Bắc không ở đây, anh đã đến thăm ban đoàn phim của Phó Tuyền Chu trong thành phố, một mình Giản Lâm ngồi trong thư phòng đợi máy in in từng trang giấy.
Giản Lâm dựa vào bên cạnh chờ, đợi một lúc cậu bắt đầu thấy chán, lôi mấy trang đầu tiên của kịch bản ở phía dưới ra.
Lật qua trang bìa, trang tiêu đề, trang đầu tiên của kịch bản, dòng đầu tiên là:
Bệnh viện, trong văn phòng bác sĩ, La Dự cầm báo cáo chẩn đoán của mình, một dòng trong báo cáo: bệnh xơ cứng teo cơ một bên.
La Dự ngẩng đầu, bình tĩnh, hỏi: "Chứng xơ cứng teo cơ một bên?"
Giản Lâm nhìn bảy chữ kia, ngồi xuống bàn.
Bệnh xơ cứng teo cơ một bên (hội chứng ALS) là một bệnh lý liên quan đến hệ thần kinh, xảy ra khi một số tế bào nơron ở não và tủy sống dần chết đi. Người bệnh ban đầu gặp những vấn đề liên quan đến cơ bắp, rồi dần trở thành tàn tật, đến cuối cùng, cơ hô hấp ngừng hoạt động, dẫn đến tử vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.