Chương 27
Tạp Bỉ Khâu
09/03/2022
Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 027: 2019»
Dương Khác vốn chỉ định ở Hawaii một đêm. Hắn đến nơi vào buổi sáng ngày đầu tiên, sau đó họp đến tận mười một rưỡi đêm mới xong.
Tất cả hoạt động buổi tối của khách sạn đều kết thúc, chỉ còn lẻ tẻ vài người đang ngồi trong quán bar. Dương Khác về phòng, tắm rửa một cái, định chợp mắt nghỉ ngơi thì hắn nhận được tin nhắn của Úc Tri Niên gửi tới.
"Luật sư Lý nói với em điều khoản chia hoa hồng có thể chỉnh sửa."
Dương Khác đọc tin nhắn, nghĩ ngợi một hồi rồi dứt khoát gọi điện cho Úc Tri Niên. Thừa dịp cậu chưa kịp nói gì đã lên tiếng trước: "Cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn đâu." Úc Tri Niên nói với hắn: "Anh khách sáo quá rồi."
Dương Khác im lặng, hai bên yên tĩnh trong chốc lát nhưng cuối cùng người phá vỡ sự im lặng là Úc Tri Niên. Cậu hỏi Dương Khác: "Công việc thu mua của anh thuận lợi không?"
"Vẫn rất tốt." Dương Khác trả lời: "Chắc tối mai là anh về được rồi."
"Gấp như vậy à." Úc Tri Niên ngạc nhiên: "Về rồi còn nhiều việc lắm hả?" Lại hơi do dự khuyên nhủ Dương Khác: "Anh đừng áp lực quá."
"Không đâu." Suy nghĩ Dương Khác có hơi đình trệ, anh lắng nghe giọng Úc Tri Niên nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp: "Công việc không nhiều nên anh muốn về sớm một chút."
Úc Tri Niên nhỏ nhẹ "Vâng".
Dương Khác nghe thấy bên kia vô cùng im ắng bèn hỏi: "Em đang làm gì đó?"
"Em đang sửa luận văn." Úc Tri Niên nói: "Hôm nay em phải viết rất nhiều."
"Em vẫn đang ở thư viện hả?"
"Không, em đang nằm trong phòng." Hình như Úc Tri Niên đang đánh máy, bởi vì Dương Khác có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím vang lên. Hắn hỏi cậu: "Em còn phải viết thêm bao nhiêu nữa?"
"Không nhiều lắm, em đang trò chuyện." Úc Tri Niên vừa đánh chữ vừa lấp lấp lửng lửng nói với Dương Khác: "Qua mấy ngày nữa luận văn chỉnh xong, em phải đi gặp một vị tiền bối học hỏi kinh nghiệm thực địa. Anh ấy đang làm trợ giảng ở thành phố Mông, đồ án của anh ấy làm rất tốt. Bây giờ em đang hẹn lịch..."
Những gì cậu nói đều vô cùng vụn vặt, giống như đang báo cáo lịch trình cho Dương Khác biết, nói xong còn lập tức xin lỗi: "Em xin lỗi anh, em hơi mất tập trung. Chắc em nói nhiều lắm rồi."
Dương Khác bảo "Không", rồi lại nhớ đến lời Trạch Địch nói về kỳ nghỉ, hắn lập tức hỏi: "Anh chở em đi. Các em hẹn hôm nào thế?"
"Không cần đâu, không cần đâu." Nói xong, Úc Tri Niên sợ Dương Khác hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích: "Ý em không phải thế, tại em thấy anh bận như vậy."
"Anh muốn nghỉ ngơi vài ngày." Dương Khác đáp.
"Không phải anh vừa mới nghỉ xong à?" Úc Tri Niên thắc mắc.
Dương Khác hỏi lại: "Không được ư?"
Úc Tri Niên vẫn không cho hắn câu trả lời chắc chắn: "Thôi có gì tính sau." Có lẽ để làm dịu bầu không khí xấu hổ, Úc Tri Niên còn cố tình nói lảng sang chuyện khác: "Anh ở khách sạn sao rồi?"
"Cũng không đến nỗi." Dương Khác hỏi cậu: "Em muốn nhìn không?"
Thấy Úc Tri Niên vẫn chưa trả lời, Dương Khác bèn chuyển sang gọi bằng video, khoảng mấy giây sau Úc Tri Niên mới nhận.
Đầu tiên Dương Khác trông thấy nửa gương mặt của Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên mặc áo thun ngồi ở trong phòng, hẳn là đang ngồi ngay bàn học dùng bút điện tử viết luận văn, phông nền là mặt tường. Cậu nhìn vào màn hình, mỉm cười đầy ẩn ý rồi nói với Dương Khác "Chào".
Dương Khắc cẩn thận căn chỉnh phía sau, cho Úc Tri Niên xem căn phòng.
"Đẹp thế." Úc Tri Niên quan sát một vòng rồi nhận xét.
Dương Khác "Ừ" một tiếng, cầm điện thoại bước về phía cửa sổ để Úc Tri Niên có thể nhìn thấy bể bơi và thảm cỏ, sau đó đơn giản giới thiệu ngắn gọn lịch sử khách sạn, định giá thương hiệu và các vấn đề liên quan đến đội ngũ quản lý, thậm chí còn kể lại nội dung thảo luận của hắn và Trạch Địch trước khi tới, quả là một cách hiệu quả để kéo dài thời gian video call.
Úc Tri Niên yên lặng lắng nghe, lúc thì kéo camera lại gần để nhìn cho rõ, lúc thì đẩy máy xa một chút để Dương Khác có thể trông thấy một bên gương mặt của mình.
Khi ống kính chuyển tới phía bể bơi, Dương Khác nói cho Úc Tri Niên: "Bể bơi trong biệt thự hơi lớn, nếu như thành công thu mua thì về sau có thể mở rộng thêm một chút."
"Cách bãi biển gần không anh?" Giọng đặt câu hỏi của Úc Tri Niên hơi gần khiến Dương Khác không khỏi nhìn vào màn hình. Không hiểu tại sao hắn cảm giác Úc Tri Niên có vẻ hơi ngại ngùng, vành tai ửng đỏ không biết có phải do nóng hay không.
"Hình như là thế." Dương Khác mở cửa bước ra ngoài quay phim cho cậu xem: "Đi qua thảm cỏ này chính là bãi biển."
Úc Tri Niên xem thêm mấy giây rồi nói: "Hình như trời tối nên cái gì cũng không thấy rõ."
"Mai vào ban ngày anh cho em xem thêm." Dương Khác bảo cậu vậy.
Úc Tri Niên không trả lời, mơ hồ phát ra một tiếng, nghe như "Không cần" mà cũng như "Được rồi".
Dương Khác không cố hỏi thêm gì nữa, nghĩ nghĩ nói với Úc Tri Niên: "Tuy cơ sở vật chất cũ rồi nhưng dịch vụ vẫn ổn. Chờ xây lại xong anh sẽ dẫn em tới đây."
Úc Tri Niên bỗng dưng không biết nói gì. Cậu trống rỗng nhìn vào màn hình, đôi môi khẽ nhúc nhích bảo mình muốn đi tắm, sau đó cúp điện thoại.
Dương Khác cất di động sang một bên, xem lại nội dung hội nghị ban ngày một lần nữa. Tiếp theo gọi cho Trạch Địch rồi ngã người xuống giường.
Giường khách sạn mềm mại êm ái nhưng hắn nằm không quen, bởi vậy trằn trọc mãi không ngủ được. Hắn chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào những buổi lên lớp đầu tiên.
Sau khi vào học, hắn không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến Úc Tri Niên nên đã cắt đứt tất cả liên lạc với thành phố Ninh. Mỗi ngày đi học, xã giao, tham gia hoạt động, hắn sắp xếp tất cả mọi thứ rất vẹn toàn.
Ngày Dương Trung Uân trở về sau chuyến an dưỡng ấy, ông có đưa cho Dương Khác xem qua bản di chúc rồi nói rất nhiều về tình yêu đích thực, nhưng Dương Khác không tin dù chỉ một chữ.
Hắn nhìn thấy rõ ràng cổ phần ghi bên trên di chúc và những điều khoản hà khắc của ủy thác, không hiểu lắm Dương Trung Uân đang suy tính gì, song chỉ thấy Dương Trung Uân thật buồn cười, đồng thời thất vọng với Úc Tri Niên.
Dường như chỉ cần đứng trước khối gia tài kếch xù thì tình bạn mấy năm giữa hai người bỗng nhiên không đáng một đồng. Thì ra miễn là cầm tới tay số tiền Dương Trung Uân chắp bút sau khi chết kia, tất cả cái giá mà Úc Tri Niên phải trả không còn quan trọng nữa.
Bởi vậy những tin nhắn Úc Tri Niên gửi cho hắn, hắn không hề trả lời.
Học kỳ sẽ sớm kết thúc, Triệu Tư Bắc gọi điện hỏi Dương Khác khi nào mới về nước.
Dương Khác đã tìm xong công ty thực tập, vì thế hắn nói với Triệu Tư Bắc rằng mình không có ý định trở về.
Triệu Tư Bắc hỏi có phải Dương Khác đã xảy ra chuyện gì hay không.
Thật ra Dương Khác cũng không muốn nói ra, Triệu Tư Bắc nhắc lại cho hắn: "Tri Niên cũng đến hỏi bố, dạo gần đây hai đứa không liên lạc gì sao?" Và nói: "Mấy ngày trước là sinh nhật nó, hai đứa cũng không gặp à? Nó nói ông sẽ đưa cho nó căn nhà gần trường cho để ở, không biết nên từ chối sao nên đang rất rầu đấy."
Đột nhiên Dương Khác khó chịu, cảm thấy việc Úc Tri Niên vờ vịt từ chối cực kỳ buồn cười, hắn nói chuyện di chúc của Dương Trung Uân cho Triệu Tư Bắc.
Triệu Tư Bắc nghe xong thì suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại nói thay Úc Tri Niên vài câu có lợi. Ông an ủi Dương Khác, nói chuyện không muốn làm thì cũng chẳng ai ép được. Còn cảm thấy Úc Tri Niên không phải kiểu ham mê tiền tài, chỉ bị mê hoặc bởi lời nói Dương Trung Uân nên mới không thể đưa ra lựa chọn chính xác mà thôi.
Đúng là Dương Khác không định làm theo những gì trong di chúc, nhưng hắn không muốn tìm lý do cho những người không đáng, cũng không muốn có bất cứ liên quan nào đến Úc Tri Niên nữa, phải đóng chặt cánh cửa dẫn Úc Tri Niên về phía hắn.
Trong sáu tháng Úc Tri Niên trở về thành phố Ninh thực hiện dự án, Dương Khác đã nghĩ về nó một hoặc hai lần, rồi tự nghi ngờ cảm xúc của bản thân rốt cuộc có phải là hối hận không.
Song Dương Khác không phải là một người thích nhớ lại quá khứ. Hắn cảm thấy khoảng thời gian đã qua chính là một cái kết được định sẵn, mỗi khi có điều gì liên quan đến quá khứ xảy ra, hắn luôn luôn vô thức trốn tránh.
Dương Khác chỉ biết hiện tại hắn hy vọng mọi việc có thể diễn biến xuôi theo dòng chảy tự nhiên, giống như Úc Tri Niên cứ để vậy rồi kết hôn với hắn, sau đó hưởng tuần trăng mật như một lẽ đương nhiên, rồi thuận lý thành chương ở cùng một chỗ. Những hành vi này không chứa quá nhiều tầng nghĩa mà Dương Khác cũng không cần phải mổ xẻ tình cảm của mình làm gì.
Hắn cứ thuận theo tự nhiên mà làm, kiểu gì cũng thu được hoa thơm trái ngọt.
Trên thế giới này có rất nhiều cặp vợ chồng đều trải qua cuộc sống hôn nhân như vậy. Người ta có thể, tại sao hắn và Úc Tri Niên lại không.
Sáng hôm sau, Dương Khác dậy ăn sáng và quay lại khung cảnh bãi biển cùng những cơn sóng vỗ cho Úc Tri Niên xem.
Úc Tri Niên cũng dậy từ rất sớm, nhắn tin cho Dương Khác khen "Đẹp quá", sau đó hỏi Dương Khác "Khi nào anh mới về?"
Dương Khác cho rằng cậu đang thúc giục, thế là vội vội vàng vàng kết thúc công việc trước giờ cơm tối, chuẩn bị trở về nhà.
Hắn vừa báo Trạch Địch một tiếng xong thì cậu ta đã gọi điện cho hắn ngay lập tức.
"Lòng suốt ngày chỉ muốn về thôi." Ngữ khí của Trạch Địch có vẻ kỳ lạ: "Sao tối mày không đến công ty ăn mừng với đồng nghiệp vẫn đang tăng ca đi."
Dương Khác mặc kệ và nói: "Mấy hôm nữa tao có một kỳ nghỉ rồi."
"Làm chi nữa?" Trạch Địch hỏi: "Qua chỗ khác hưởng tuần trăng mật hả? Rồi khi nào xuất phát?"
Mỗi người đều có một định nghĩa tuần trăng mật của riêng mình, bởi vậy Dương Khác chỉ nói với Trạch Địch: "Chờ tao xác nhận xong sẽ nói cho mày biết."
Sau khi Dương Khác xuống sân bay, hắn lập tức ghé qua thư viện đón Úc Tri Niên.
Hôm nay trời nhiều mây, có gió nhưng lại không mưa. Trong điện thoại, Úc Tri Niên uyển chuyển từ chối bảo mình tự về được, Dương Khác không nghe vẫn lái xe qua đón.
Úc Tri Niên xách ba lô lên xe, ngồi vào ghế phụ rồi ngả lưng ra sau, thoải mái thốt lên "Cuối cùng cũng sửa xong luận án rồi". Dương Khác ngồi bên cạnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm theo - nếu Úc Tri Niên không khơi lên vấn đề kế tiếp: "Luật sư Lý vừa bảo em tiền đã đến tay anh rồi. Số tiền hoa hồng kia đủ không?"
"Ừm đủ." Dương Khác đáp.
Úc Tri Niên thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Cậu đặt ba lô kế bên chân mình, thắt dây an toàn xong lại hỏi Dương Khác: "Anh không mệt hả?"
"Anh vẫn khỏe."
"Vậy tốt quá." Úc Tri Niên nghĩ một hồi rồi nói: "Nhắc mới nhớ, chờ Nhâm Hằng dọn nhà xong em có thể dọn đồ sang được rồi. Anh ấy còn giới thiệu cho em một người thợ khóa mới, em liên hệ rồi, mai là người ta rảnh."
"Em ở nhà của anh cũng được một thời gian ngắn rồi, chờ khi nào luật sư Lý thấy ổn thì em dọn đi, anh thấy sao?"
Dương Khác nhận ra, có vẻ trong khoảng hai ngày hắn đi Hawaii, Úc Tri Niên đã tưởng tượng ra mọi thứ không nên xảy ra trong tương lai rồi, còn giành công đi báo cho Dương Khác biết về kế hoạch của mình nữa. Giống như cậu đã ngầm thừa nhận, cả hai bên đều rất chờ mong cậu dọn ra khỏi biệt thự này.
Dương khác đang lái xe, chỉ Úc Tri Niên một chút rồi quay đầu nói với cậu: "Nói sau đi."
Úc Tri Niên 'Dạ' một tiếng, trong xe lại im lặng.
"Khi nào thì em đến thành phố Mông?" Dương Khác hỏi cậu.
Úc Tri Niên nói hẹn vào chiều ngày kia, cậu định đi đường sắt liên tỉnh, chừng hai ngày. Cậu ngáp một cái rồi nói tiếp: "Em chưa tới đó bao giờ."
"Anh chở em đi." Dương Khác nói: "Anh cũng muốn đi gặp một người."
Úc Tri Niên kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: "Ai vậy?"
Dương Khác nói tên giáo viên xong lại bảo với Úc Tri Niên: "Lần trước anh có nhắc với em về một dự án ấy. Anh tính hỏi ý kiến vài người."
Úc Tri Niên thấy không có chỗ nào để phản đối, thế là không nói nữa, chỉ đáp rằng: "Khéo nhỉ."
Dương Khác nói "Ừ".
Khi về đến nhà, Dương Khác nhớ đến tin tối qua bố mình nói, rồi nói với Úc Tri Niên rằng Triệu Tư Bắc muốn đến thành phố Hách để xem tình hình thế nào và cùng dùng bữa tối chung.
Úc Tri Niên có hơi ngập ngừng, nói với Dương Khác: "Được thôi."
Dương Khác thấy cậu hơi khách sáo, liền hỏi: "Sao thế?"
Úc Tri Niên lắc đầu, bày ra dáng vẻ hơi mơ màng, nói: "Em không biết nên đối mặt với giáo sư Triệu như thế nào cả."
Dương Khác không hiểu, Úc Tri Niên lại tiếp tục nói: "Nhưng mà bây giờ cũng không sao."
"Em cũng đâu làm gì sai." Dường như cậu đang nói một mình, sau đó lại cười, bỗng nhiên nói: "Lần trước em và thầy Triệu gặp nhau, anh gọi cho thầy ấy, em trên xe cũng không dám nói tiếng nào."
"Khi đó em không nghĩ rằng chỉ mới mấy ngày thôi mà hai ta có thể nói chuyện bình thường." Úc Tri Niên khoanh tay nhẹ giọng nói: "Bây giờ em thấy có thể làm bạn bình thường rất tốt."
Phía trước đang đèn đỏ, Dương Khác bèn dừng xe lại rồi quay sang nhìn thoáng qua nửa khuôn mặt của Úc Tri Niên.
Nụ cười của Úc Tri Niên rất tươi tắn và động lòng người. Từ khóe môi đến đôi lông mày giãn ra, tất cả đều biểu đạt một niềm vui vẻ.
Dương Khác cảm thấy ngoài miệng cậu nói vậy nhưng trong lòng lại không hề nghĩ giống thế.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
«Chương 027: 2019»
Dương Khác vốn chỉ định ở Hawaii một đêm. Hắn đến nơi vào buổi sáng ngày đầu tiên, sau đó họp đến tận mười một rưỡi đêm mới xong.
Tất cả hoạt động buổi tối của khách sạn đều kết thúc, chỉ còn lẻ tẻ vài người đang ngồi trong quán bar. Dương Khác về phòng, tắm rửa một cái, định chợp mắt nghỉ ngơi thì hắn nhận được tin nhắn của Úc Tri Niên gửi tới.
"Luật sư Lý nói với em điều khoản chia hoa hồng có thể chỉnh sửa."
Dương Khác đọc tin nhắn, nghĩ ngợi một hồi rồi dứt khoát gọi điện cho Úc Tri Niên. Thừa dịp cậu chưa kịp nói gì đã lên tiếng trước: "Cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn đâu." Úc Tri Niên nói với hắn: "Anh khách sáo quá rồi."
Dương Khác im lặng, hai bên yên tĩnh trong chốc lát nhưng cuối cùng người phá vỡ sự im lặng là Úc Tri Niên. Cậu hỏi Dương Khác: "Công việc thu mua của anh thuận lợi không?"
"Vẫn rất tốt." Dương Khác trả lời: "Chắc tối mai là anh về được rồi."
"Gấp như vậy à." Úc Tri Niên ngạc nhiên: "Về rồi còn nhiều việc lắm hả?" Lại hơi do dự khuyên nhủ Dương Khác: "Anh đừng áp lực quá."
"Không đâu." Suy nghĩ Dương Khác có hơi đình trệ, anh lắng nghe giọng Úc Tri Niên nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp: "Công việc không nhiều nên anh muốn về sớm một chút."
Úc Tri Niên nhỏ nhẹ "Vâng".
Dương Khác nghe thấy bên kia vô cùng im ắng bèn hỏi: "Em đang làm gì đó?"
"Em đang sửa luận văn." Úc Tri Niên nói: "Hôm nay em phải viết rất nhiều."
"Em vẫn đang ở thư viện hả?"
"Không, em đang nằm trong phòng." Hình như Úc Tri Niên đang đánh máy, bởi vì Dương Khác có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím vang lên. Hắn hỏi cậu: "Em còn phải viết thêm bao nhiêu nữa?"
"Không nhiều lắm, em đang trò chuyện." Úc Tri Niên vừa đánh chữ vừa lấp lấp lửng lửng nói với Dương Khác: "Qua mấy ngày nữa luận văn chỉnh xong, em phải đi gặp một vị tiền bối học hỏi kinh nghiệm thực địa. Anh ấy đang làm trợ giảng ở thành phố Mông, đồ án của anh ấy làm rất tốt. Bây giờ em đang hẹn lịch..."
Những gì cậu nói đều vô cùng vụn vặt, giống như đang báo cáo lịch trình cho Dương Khác biết, nói xong còn lập tức xin lỗi: "Em xin lỗi anh, em hơi mất tập trung. Chắc em nói nhiều lắm rồi."
Dương Khác bảo "Không", rồi lại nhớ đến lời Trạch Địch nói về kỳ nghỉ, hắn lập tức hỏi: "Anh chở em đi. Các em hẹn hôm nào thế?"
"Không cần đâu, không cần đâu." Nói xong, Úc Tri Niên sợ Dương Khác hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích: "Ý em không phải thế, tại em thấy anh bận như vậy."
"Anh muốn nghỉ ngơi vài ngày." Dương Khác đáp.
"Không phải anh vừa mới nghỉ xong à?" Úc Tri Niên thắc mắc.
Dương Khác hỏi lại: "Không được ư?"
Úc Tri Niên vẫn không cho hắn câu trả lời chắc chắn: "Thôi có gì tính sau." Có lẽ để làm dịu bầu không khí xấu hổ, Úc Tri Niên còn cố tình nói lảng sang chuyện khác: "Anh ở khách sạn sao rồi?"
"Cũng không đến nỗi." Dương Khác hỏi cậu: "Em muốn nhìn không?"
Thấy Úc Tri Niên vẫn chưa trả lời, Dương Khác bèn chuyển sang gọi bằng video, khoảng mấy giây sau Úc Tri Niên mới nhận.
Đầu tiên Dương Khác trông thấy nửa gương mặt của Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên mặc áo thun ngồi ở trong phòng, hẳn là đang ngồi ngay bàn học dùng bút điện tử viết luận văn, phông nền là mặt tường. Cậu nhìn vào màn hình, mỉm cười đầy ẩn ý rồi nói với Dương Khác "Chào".
Dương Khắc cẩn thận căn chỉnh phía sau, cho Úc Tri Niên xem căn phòng.
"Đẹp thế." Úc Tri Niên quan sát một vòng rồi nhận xét.
Dương Khác "Ừ" một tiếng, cầm điện thoại bước về phía cửa sổ để Úc Tri Niên có thể nhìn thấy bể bơi và thảm cỏ, sau đó đơn giản giới thiệu ngắn gọn lịch sử khách sạn, định giá thương hiệu và các vấn đề liên quan đến đội ngũ quản lý, thậm chí còn kể lại nội dung thảo luận của hắn và Trạch Địch trước khi tới, quả là một cách hiệu quả để kéo dài thời gian video call.
Úc Tri Niên yên lặng lắng nghe, lúc thì kéo camera lại gần để nhìn cho rõ, lúc thì đẩy máy xa một chút để Dương Khác có thể trông thấy một bên gương mặt của mình.
Khi ống kính chuyển tới phía bể bơi, Dương Khác nói cho Úc Tri Niên: "Bể bơi trong biệt thự hơi lớn, nếu như thành công thu mua thì về sau có thể mở rộng thêm một chút."
"Cách bãi biển gần không anh?" Giọng đặt câu hỏi của Úc Tri Niên hơi gần khiến Dương Khác không khỏi nhìn vào màn hình. Không hiểu tại sao hắn cảm giác Úc Tri Niên có vẻ hơi ngại ngùng, vành tai ửng đỏ không biết có phải do nóng hay không.
"Hình như là thế." Dương Khác mở cửa bước ra ngoài quay phim cho cậu xem: "Đi qua thảm cỏ này chính là bãi biển."
Úc Tri Niên xem thêm mấy giây rồi nói: "Hình như trời tối nên cái gì cũng không thấy rõ."
"Mai vào ban ngày anh cho em xem thêm." Dương Khác bảo cậu vậy.
Úc Tri Niên không trả lời, mơ hồ phát ra một tiếng, nghe như "Không cần" mà cũng như "Được rồi".
Dương Khác không cố hỏi thêm gì nữa, nghĩ nghĩ nói với Úc Tri Niên: "Tuy cơ sở vật chất cũ rồi nhưng dịch vụ vẫn ổn. Chờ xây lại xong anh sẽ dẫn em tới đây."
Úc Tri Niên bỗng dưng không biết nói gì. Cậu trống rỗng nhìn vào màn hình, đôi môi khẽ nhúc nhích bảo mình muốn đi tắm, sau đó cúp điện thoại.
Dương Khác cất di động sang một bên, xem lại nội dung hội nghị ban ngày một lần nữa. Tiếp theo gọi cho Trạch Địch rồi ngã người xuống giường.
Giường khách sạn mềm mại êm ái nhưng hắn nằm không quen, bởi vậy trằn trọc mãi không ngủ được. Hắn chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào những buổi lên lớp đầu tiên.
Sau khi vào học, hắn không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến Úc Tri Niên nên đã cắt đứt tất cả liên lạc với thành phố Ninh. Mỗi ngày đi học, xã giao, tham gia hoạt động, hắn sắp xếp tất cả mọi thứ rất vẹn toàn.
Ngày Dương Trung Uân trở về sau chuyến an dưỡng ấy, ông có đưa cho Dương Khác xem qua bản di chúc rồi nói rất nhiều về tình yêu đích thực, nhưng Dương Khác không tin dù chỉ một chữ.
Hắn nhìn thấy rõ ràng cổ phần ghi bên trên di chúc và những điều khoản hà khắc của ủy thác, không hiểu lắm Dương Trung Uân đang suy tính gì, song chỉ thấy Dương Trung Uân thật buồn cười, đồng thời thất vọng với Úc Tri Niên.
Dường như chỉ cần đứng trước khối gia tài kếch xù thì tình bạn mấy năm giữa hai người bỗng nhiên không đáng một đồng. Thì ra miễn là cầm tới tay số tiền Dương Trung Uân chắp bút sau khi chết kia, tất cả cái giá mà Úc Tri Niên phải trả không còn quan trọng nữa.
Bởi vậy những tin nhắn Úc Tri Niên gửi cho hắn, hắn không hề trả lời.
Học kỳ sẽ sớm kết thúc, Triệu Tư Bắc gọi điện hỏi Dương Khác khi nào mới về nước.
Dương Khác đã tìm xong công ty thực tập, vì thế hắn nói với Triệu Tư Bắc rằng mình không có ý định trở về.
Triệu Tư Bắc hỏi có phải Dương Khác đã xảy ra chuyện gì hay không.
Thật ra Dương Khác cũng không muốn nói ra, Triệu Tư Bắc nhắc lại cho hắn: "Tri Niên cũng đến hỏi bố, dạo gần đây hai đứa không liên lạc gì sao?" Và nói: "Mấy ngày trước là sinh nhật nó, hai đứa cũng không gặp à? Nó nói ông sẽ đưa cho nó căn nhà gần trường cho để ở, không biết nên từ chối sao nên đang rất rầu đấy."
Đột nhiên Dương Khác khó chịu, cảm thấy việc Úc Tri Niên vờ vịt từ chối cực kỳ buồn cười, hắn nói chuyện di chúc của Dương Trung Uân cho Triệu Tư Bắc.
Triệu Tư Bắc nghe xong thì suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại nói thay Úc Tri Niên vài câu có lợi. Ông an ủi Dương Khác, nói chuyện không muốn làm thì cũng chẳng ai ép được. Còn cảm thấy Úc Tri Niên không phải kiểu ham mê tiền tài, chỉ bị mê hoặc bởi lời nói Dương Trung Uân nên mới không thể đưa ra lựa chọn chính xác mà thôi.
Đúng là Dương Khác không định làm theo những gì trong di chúc, nhưng hắn không muốn tìm lý do cho những người không đáng, cũng không muốn có bất cứ liên quan nào đến Úc Tri Niên nữa, phải đóng chặt cánh cửa dẫn Úc Tri Niên về phía hắn.
Trong sáu tháng Úc Tri Niên trở về thành phố Ninh thực hiện dự án, Dương Khác đã nghĩ về nó một hoặc hai lần, rồi tự nghi ngờ cảm xúc của bản thân rốt cuộc có phải là hối hận không.
Song Dương Khác không phải là một người thích nhớ lại quá khứ. Hắn cảm thấy khoảng thời gian đã qua chính là một cái kết được định sẵn, mỗi khi có điều gì liên quan đến quá khứ xảy ra, hắn luôn luôn vô thức trốn tránh.
Dương Khác chỉ biết hiện tại hắn hy vọng mọi việc có thể diễn biến xuôi theo dòng chảy tự nhiên, giống như Úc Tri Niên cứ để vậy rồi kết hôn với hắn, sau đó hưởng tuần trăng mật như một lẽ đương nhiên, rồi thuận lý thành chương ở cùng một chỗ. Những hành vi này không chứa quá nhiều tầng nghĩa mà Dương Khác cũng không cần phải mổ xẻ tình cảm của mình làm gì.
Hắn cứ thuận theo tự nhiên mà làm, kiểu gì cũng thu được hoa thơm trái ngọt.
Trên thế giới này có rất nhiều cặp vợ chồng đều trải qua cuộc sống hôn nhân như vậy. Người ta có thể, tại sao hắn và Úc Tri Niên lại không.
Sáng hôm sau, Dương Khác dậy ăn sáng và quay lại khung cảnh bãi biển cùng những cơn sóng vỗ cho Úc Tri Niên xem.
Úc Tri Niên cũng dậy từ rất sớm, nhắn tin cho Dương Khác khen "Đẹp quá", sau đó hỏi Dương Khác "Khi nào anh mới về?"
Dương Khác cho rằng cậu đang thúc giục, thế là vội vội vàng vàng kết thúc công việc trước giờ cơm tối, chuẩn bị trở về nhà.
Hắn vừa báo Trạch Địch một tiếng xong thì cậu ta đã gọi điện cho hắn ngay lập tức.
"Lòng suốt ngày chỉ muốn về thôi." Ngữ khí của Trạch Địch có vẻ kỳ lạ: "Sao tối mày không đến công ty ăn mừng với đồng nghiệp vẫn đang tăng ca đi."
Dương Khác mặc kệ và nói: "Mấy hôm nữa tao có một kỳ nghỉ rồi."
"Làm chi nữa?" Trạch Địch hỏi: "Qua chỗ khác hưởng tuần trăng mật hả? Rồi khi nào xuất phát?"
Mỗi người đều có một định nghĩa tuần trăng mật của riêng mình, bởi vậy Dương Khác chỉ nói với Trạch Địch: "Chờ tao xác nhận xong sẽ nói cho mày biết."
Sau khi Dương Khác xuống sân bay, hắn lập tức ghé qua thư viện đón Úc Tri Niên.
Hôm nay trời nhiều mây, có gió nhưng lại không mưa. Trong điện thoại, Úc Tri Niên uyển chuyển từ chối bảo mình tự về được, Dương Khác không nghe vẫn lái xe qua đón.
Úc Tri Niên xách ba lô lên xe, ngồi vào ghế phụ rồi ngả lưng ra sau, thoải mái thốt lên "Cuối cùng cũng sửa xong luận án rồi". Dương Khác ngồi bên cạnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm theo - nếu Úc Tri Niên không khơi lên vấn đề kế tiếp: "Luật sư Lý vừa bảo em tiền đã đến tay anh rồi. Số tiền hoa hồng kia đủ không?"
"Ừm đủ." Dương Khác đáp.
Úc Tri Niên thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Cậu đặt ba lô kế bên chân mình, thắt dây an toàn xong lại hỏi Dương Khác: "Anh không mệt hả?"
"Anh vẫn khỏe."
"Vậy tốt quá." Úc Tri Niên nghĩ một hồi rồi nói: "Nhắc mới nhớ, chờ Nhâm Hằng dọn nhà xong em có thể dọn đồ sang được rồi. Anh ấy còn giới thiệu cho em một người thợ khóa mới, em liên hệ rồi, mai là người ta rảnh."
"Em ở nhà của anh cũng được một thời gian ngắn rồi, chờ khi nào luật sư Lý thấy ổn thì em dọn đi, anh thấy sao?"
Dương Khác nhận ra, có vẻ trong khoảng hai ngày hắn đi Hawaii, Úc Tri Niên đã tưởng tượng ra mọi thứ không nên xảy ra trong tương lai rồi, còn giành công đi báo cho Dương Khác biết về kế hoạch của mình nữa. Giống như cậu đã ngầm thừa nhận, cả hai bên đều rất chờ mong cậu dọn ra khỏi biệt thự này.
Dương khác đang lái xe, chỉ Úc Tri Niên một chút rồi quay đầu nói với cậu: "Nói sau đi."
Úc Tri Niên 'Dạ' một tiếng, trong xe lại im lặng.
"Khi nào thì em đến thành phố Mông?" Dương Khác hỏi cậu.
Úc Tri Niên nói hẹn vào chiều ngày kia, cậu định đi đường sắt liên tỉnh, chừng hai ngày. Cậu ngáp một cái rồi nói tiếp: "Em chưa tới đó bao giờ."
"Anh chở em đi." Dương Khác nói: "Anh cũng muốn đi gặp một người."
Úc Tri Niên kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: "Ai vậy?"
Dương Khác nói tên giáo viên xong lại bảo với Úc Tri Niên: "Lần trước anh có nhắc với em về một dự án ấy. Anh tính hỏi ý kiến vài người."
Úc Tri Niên thấy không có chỗ nào để phản đối, thế là không nói nữa, chỉ đáp rằng: "Khéo nhỉ."
Dương Khác nói "Ừ".
Khi về đến nhà, Dương Khác nhớ đến tin tối qua bố mình nói, rồi nói với Úc Tri Niên rằng Triệu Tư Bắc muốn đến thành phố Hách để xem tình hình thế nào và cùng dùng bữa tối chung.
Úc Tri Niên có hơi ngập ngừng, nói với Dương Khác: "Được thôi."
Dương Khác thấy cậu hơi khách sáo, liền hỏi: "Sao thế?"
Úc Tri Niên lắc đầu, bày ra dáng vẻ hơi mơ màng, nói: "Em không biết nên đối mặt với giáo sư Triệu như thế nào cả."
Dương Khác không hiểu, Úc Tri Niên lại tiếp tục nói: "Nhưng mà bây giờ cũng không sao."
"Em cũng đâu làm gì sai." Dường như cậu đang nói một mình, sau đó lại cười, bỗng nhiên nói: "Lần trước em và thầy Triệu gặp nhau, anh gọi cho thầy ấy, em trên xe cũng không dám nói tiếng nào."
"Khi đó em không nghĩ rằng chỉ mới mấy ngày thôi mà hai ta có thể nói chuyện bình thường." Úc Tri Niên khoanh tay nhẹ giọng nói: "Bây giờ em thấy có thể làm bạn bình thường rất tốt."
Phía trước đang đèn đỏ, Dương Khác bèn dừng xe lại rồi quay sang nhìn thoáng qua nửa khuôn mặt của Úc Tri Niên.
Nụ cười của Úc Tri Niên rất tươi tắn và động lòng người. Từ khóe môi đến đôi lông mày giãn ra, tất cả đều biểu đạt một niềm vui vẻ.
Dương Khác cảm thấy ngoài miệng cậu nói vậy nhưng trong lòng lại không hề nghĩ giống thế.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.