Chương 31
Tạp Bỉ Khâu
09/03/2022
Biên tập: Môn Mổn┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 031: 2016»
Trước khi chuyển đến sống với Dương Khác, Úc Tri Niên rất ồn ào. Cậu nói nhiều muốn chết, còn gửi tin nhắn cho hắn hỏi này hỏi kia. Thậm chí khi đang ở trong lớp, Dương Khác cũng vẫn nhận được ba bốn tin nhắn từ Úc Tri Niên hỏi hắn có thể đưa cậu về nhà hắn không. Dương Khác trả lời cậu rằng muốn hắn đưa đi thì đừng hỏi nữa, lúc này hắn mới được yên tĩnh.
Chuyện Dương Khác mời Úc Tri Niên đến sống chung ở canteen tự phục vụ đã lan truyền khắp nơi rất nhanh, tất cả mọi người đều biết. Nhật ký của Úc Tri Niên bị đồn thành tình thú của đôi bạn, sóng gió từ từ lắng xuống.
Ngày bắt đầu chung sống, hôm đó thành phố Hách bắt đầu phủ tuyết. Đồ đạc của Úc Tri Niên cũng giống như tuyết, phủ một lớp mỏng trong nhà Dương Khác.
Cậu trưng dụng phòng làm việc trên tầng hai, đặt thêm vài chiếc bình hoa và ba chiếc cốc khác nhau lên quầy bar, bàn trà và trong tủ bát.
Vào ban đêm, Dương Khác tham gia hội nghị ở công ty của Trạch Địch, Dương Trung Uân đột nhiên gọi điện thoại tới như một bóng ma, giọng nói truyền tới vừa khàn, vừa mang sự tức giận của ngày Dương Khác tới thăm: "Dương Khác, ông chúc mừng các con."
"Không liên quan gì đến ông." Dương Khác lạnh lùng nói.
"Sao lại không liên quan chứ. Các con vui vẻ thì ông ngoại cũng vui lây. Hôm nay Tri Niên rất vui đấy." Hình như biết được tin vui nên hôm nay Dương Trung Uân cũng có sức hơn so với ngày thường, vui sướng nói với Dương Khác: "Ông quyết định thay đổi di chúc một chút. Tri Niên muốn học ngành xã hội học mà bố con đã làm, ngành đó không kiếm được tiền. Sau khi các con kết hôn thì hoa hồng từ cổ phần công ty vẫn để dưới danh nghĩa Tri Niên đi."
Dương Khác không có hứng thú với nội dung di chúc, chỉ cảm thấy phiền không chịu nổi. Vì thế hắn liền nói với Dương Trung Uân rằng muốn sửa thì tự ông tìm luật sư mà sửa đi, không cần thông báo cho hắn đâu.
Sau khi cúp điện thoại, quản gia lại truyền tin tới nói rằng Úc Tri Niên đang ngủ trong phòng khác, gọi một tiếng thấy cậu tỉnh lại rồi nhưng sau đó lại ngủ lại tiếp. Quản gia đành phải phủ thêm cho cậu cái thảm.
Dương Khác thấy đau đầu vô cùng, thật phiền phức. Tan họp về nhà, hắn phát hiện Úc Tri Niên vẫn đang nằm chổng bốn vó trên ghế sofa. Hắn đứng bên cạnh nhìn nhìn, không biết nên xử lý thế nào, chỉ đành tăng nhiệt độ hệ thống sưởi hơi lên hai độ rồi lên lầu.
Ngày hôm sau Úc Tri Niên đi ra từ phòng cậu. Đại khái chắc là nửa đêm tỉnh lại rồi tự mình về phòng.
Sau khi dọn về ở chung, Úc Tri Niên thường ngồi chung xe với Dương Khác đến trường.
Thời tiết mùa đông ở thành phố Hách chẳng tốt tí nào, trường học lại ở vùng ngoại thành nên giao thông công cộng không thuận tiện. Dương Khác đã gần như nhậm chức ở công ty của Trạch Địch nên có khi buổi chiều không ở trường học. Tuy vậy, chạng vạng hắn vẫn sẽ đến trường đón Úc Tri Niên về nhà.
Khi đó tất cả mọi thứ còn rất bình thường. Dương Khác hai mươi hai tuổi, Úc Tri Niên hai mươi mốt tuổi, hai người hướng về cuộc sống hôn nhân bình thường mà phát triển.
Cuối tuần Úc Tri Niên sẽ bị lái xe của Dương Trung Uân đón tới bệnh viện chăm sóc ông. Một đêm chủ nhật, Dương Khác đi gặp nhà đầu tư ở gần bệnh viện, thấy thời gian cũng tương đối rồi nên liền gọi điện thoại hỏi Úc Tri Niên có muốn hắn đến đón không.
Ngay lập tức, Dương Khác nghe thấy âm thanh mơ hồ của Dương Trung Uân truyền vào tai mình, Úc Tri Niên nhẹ giọng giải thích: "Dương Khác hỏi con có muốn cậu ấy đón về không." Rồi sau đó không biết Dương Trung Uân nói gì mà Úc Tri Niên nhỏ giọng nói lại với Dương Khác: "Được."
Lúc Dương Khác dừng lại dưới tòa nhà bệnh viện, Úc Tri Niên đã chờ sẵn bên ngoài.
Úc Tri Niên mặc áo lông cổ cao, vội vội vàng vàng chạy tới, tông cửa xe ra rồi mang cả khí lạnh vào xe. Hình như cậu đã đứng được một lúc rồi vì trên lông mi và áo lông của cậu đều có tuyết rớt xuống.
Dương Khác hỏi sao cậu không chờ bên trong. Hai tay Úc Tri Niên giao nhau, chôn nửa khuôn mặt vào trong áo cao cổ, mơ hồ nói với Dương Khác: "Em sợ anh không thấy em."
"Hôm nay tinh thần ông ngoại rất tốt." Úc Tri Niên còn nói: "Ông ăn không ít thứ, bác sĩ bảo hẳn là sẽ nhanh được xuất viện thôi."
Dương Khác cảm thấy Úc Tri Niên đang thật sự vui mừng thay cho Dương Trung Uân nên không nói gì. Đi ra khỏi bệnh viện, Úc Tri Niên nói: "Hôm nay ông ngoại nói chúc mừng chúng ta."
Dương Khác nhìn cậu một cái, trông cậu có vẻ thẹn thùng nói: "Ông nói muốn lấy tên chúng ta đi quyên góp từ thiện cho trường tiểu học Hy Vọng ở Tam Văn. Bởi vì em là người nơi đó nên ông muốn tặng quà cho chúng em."
Dương Khác từ chối cho ý kiến, chỉ "Ừ" một tiếng. Lại chạy thêm một đoạn ngắn nữa, bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn giảm tốc độ xa, hồi tưởng lại lời nói của Úc Tri Niên một lần nữa rồi mới thoáng chốc nhận ra hình như Úc Tri Niên không biết lý do Dương Trung Uân giúp đỡ cậu.
"Ông nói như vậy sao?" Dương Khác hỏi cậu: "Vì em là người Tam Văn à?"
Úc Tri Niên nói "Vâng", Dương Khác nghĩ đến câu chuyện tình yêu ngày xưa của Dương Trung Uân và bà của Úc Tri Niên mà ông đã từng nói với hắn, liền mở miệng hỏi Úc Tri Niên: "Em còn nhớ bà mình không?"
Úc Tri Niên "A" một tiếng, mặt lộ vẻ khó hiểu: "Anh hỏi cái này làm gì?"
"Hình như chưa từng nghe em nhắc đến." Dương Khác mặt không thay đổi nói.
"Bà của em mất rất sớm." Úc Tri Niên không hề nghi ngờ, nói với Dương Khác: "Bố em bảo mệnh bà không tốt."
"Trước đây bà đi theo họ hàng ra ngoài làm công, mười bảy mười tám tuổi cầm sính lễ của một kẻ lưu manh trong thôn về kết hôn, nhưng mà..." Úc Tri Niên hơi hơi chần chừ như không quá muốn nói.
Dương Khác hỏi cậu: "Nhưng mà cái gì?". Úc Tri Niên do dự chút rồi vẫn nói: "Đây là một bà cô nói lại cho em biết. Lúc bà em trở về thì không thấy sính lễ đâu, hơn nữa còn mang thai đứa nhỏ."
"Sau đó thì sao?" Dương Khác hỏi cậu.
"... Sau đó bị phát hiện... bị đánh, đứa nhỏ cũng mất đi, cũng không kết hôn." Úc Tri Niên nói tóm tắt: "Chẳng qua sau này bà lại gặp được ông nội em. Tình cảm của hai người rất tốt. Nhưng mà thân thể bà kém nên sau khi sinh cha em được mấy năm thì mất."
Chuyện xưa do Dương Trung Uân kể đều là phiên bản buồn bã và tăm tối.
Nhưng vào miệng Úc Tri Niên thì lại chỉ có tiếc nuối đơn thuần.
Cậu lại nhớ lại rồi nói: "Lúc ông em còn sống luôn nói với em rằng bà em rất đẹp, tính cách cũng tốt. Ông nói em rất giống bà."
Nói xong hình như cậu nhận ra mình đang khen mình nên hơi ngại ngùng dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Nhưng mà lúc trước em từng thấy ảnh chụp rồi, chỉ hơi giống thôi."
Cậu chuyển mắt nhìn về phía Dương Khác nói: "Đôi mắt và dáng mặt giống."
Dương Khác quay đầu nhìn cậu. Từ bé đến lớn dáng mặt của Úc Tri Niên chưa từng thay đổi, vẫn là mặt nhỏ mắt to.
"Lần sau nếu trở về em có thể tìm xem có ảnh chụp không." Úc Tri Niên nói với Dương Khác: "Cho anh xem. Thật sự cũng hơi giống á."
Dương Khác cảm thấy lời của Úc Tri Niên đều rất ngốc, vô cùng khờ dại nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm túc, liền nói lại với cậu: "Đừng về tìm."
"Sao á?" Úc Tri Niên hỏi: "Chẳng phải anh hỏi sao?"
Dương Khác nói: "Em không cần giống ai cả." Nói xong tự hắn thấy mình kỳ lạ nên lập tức ngậm miệng lại.
Giáng Sinh sắp tới rồi, cả con phố đã tràn ngập đồ trang trí Giáng sinh. Cây tầm gửi treo trước các cửa hàng, ánh đèn xanh đỏ lấp lánh sắc màu, quyện vào màu trắng của tuyết tạo thành món đồ trang trí cho đường phố đêm hôm đó.
Úc Tri Niên im lặng trong chốc lát rồi kéo dài giọng nói với Dương Khác: "Có thật không?"
Dương Khác nói Úc Tri Niên ngu ngốc, Úc Tri Niên cười hì hì.
Có lẽ bởi vì bầu không khí thoải mái, Úc Tri Niên và Dương Khác đã nói rất nhiều về những gì họ đã cảm ngộ được từ nhật ký quan sát.
Dương Khác đã sửa chữa một số nhận thức sai lầm trong nhật ký của Úc Tri Niên. Hai người không ngừng tranh luận nhưng vẫn chưa cãi nhau.
"Dương Khác." Lúc sắp đến nhà, Úc Tri Niên đột nhiên hỏi: "Sao đột nhiên anh lại muốn ở chung với em?"
Dương Khác cảm thấy vấn đề này vô cùng phức tạp, chính hắn cũng không thể nói rõ.
Sau khi Úc Tri Niên hỏi xong thì im lặng chờ đợi Dương Khác trả lời. Dương Khác cân nhắc trong chốc lát rồi quyết định không trả lời mà hỏi lại Úc Tri Niên: "Thế sao em lại bằng lòng?"
Vấn đề của mình thì Úc Tri Niên rất mạnh dạn đặt câu hỏi. Đến lượt mình trả lời vấn đề thì lại vặn vẹo nhăn nhó một hồi lâu. Cậu kéo tay Dương Khác.
Tay của Úc Tri Niên rất mềm mại, đã không còn hơi lạnh lúc mới ở ngoài vào nữa. Cậu dựa gần lại, bất chấp Dương Khác đang lái xe mà hôn nhẹ một cái lên mặt hắn. Dương Khác còn đang lái xe, hành động của Úc Tri Niên vô cùng nguy hiểm. Vì thế nên tim Dương Khác đập còn nhanh hơn lúc bơi hai cây số nữa. Hắn chợt nghĩ rằng có lẽ kết hôn là một chuyện rất tốt đẹp và khiến người ta hạnh phúc. Tất nhiên, Úc Tri Niên là người duy nhất trên trái đất này phù hợp với hắn.
Úc Tri Niên ngày đó là Úc Tri Niên bình thường trong ấn tượng của Dương Khác. Sống chung cũng là hình thức sống chung bình thường của bọn họ.
Ít nhất Úc Tri Niên sẽ không đột nhiên tránh trong phòng, liên tục nhắn tin từ chối Dương Khác lúc hắn muốn tới đón cậu, cũng không hề làm ầm lên muốn rời khỏi nhà Dương Khác.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
«Chương 031: 2016»
Trước khi chuyển đến sống với Dương Khác, Úc Tri Niên rất ồn ào. Cậu nói nhiều muốn chết, còn gửi tin nhắn cho hắn hỏi này hỏi kia. Thậm chí khi đang ở trong lớp, Dương Khác cũng vẫn nhận được ba bốn tin nhắn từ Úc Tri Niên hỏi hắn có thể đưa cậu về nhà hắn không. Dương Khác trả lời cậu rằng muốn hắn đưa đi thì đừng hỏi nữa, lúc này hắn mới được yên tĩnh.
Chuyện Dương Khác mời Úc Tri Niên đến sống chung ở canteen tự phục vụ đã lan truyền khắp nơi rất nhanh, tất cả mọi người đều biết. Nhật ký của Úc Tri Niên bị đồn thành tình thú của đôi bạn, sóng gió từ từ lắng xuống.
Ngày bắt đầu chung sống, hôm đó thành phố Hách bắt đầu phủ tuyết. Đồ đạc của Úc Tri Niên cũng giống như tuyết, phủ một lớp mỏng trong nhà Dương Khác.
Cậu trưng dụng phòng làm việc trên tầng hai, đặt thêm vài chiếc bình hoa và ba chiếc cốc khác nhau lên quầy bar, bàn trà và trong tủ bát.
Vào ban đêm, Dương Khác tham gia hội nghị ở công ty của Trạch Địch, Dương Trung Uân đột nhiên gọi điện thoại tới như một bóng ma, giọng nói truyền tới vừa khàn, vừa mang sự tức giận của ngày Dương Khác tới thăm: "Dương Khác, ông chúc mừng các con."
"Không liên quan gì đến ông." Dương Khác lạnh lùng nói.
"Sao lại không liên quan chứ. Các con vui vẻ thì ông ngoại cũng vui lây. Hôm nay Tri Niên rất vui đấy." Hình như biết được tin vui nên hôm nay Dương Trung Uân cũng có sức hơn so với ngày thường, vui sướng nói với Dương Khác: "Ông quyết định thay đổi di chúc một chút. Tri Niên muốn học ngành xã hội học mà bố con đã làm, ngành đó không kiếm được tiền. Sau khi các con kết hôn thì hoa hồng từ cổ phần công ty vẫn để dưới danh nghĩa Tri Niên đi."
Dương Khác không có hứng thú với nội dung di chúc, chỉ cảm thấy phiền không chịu nổi. Vì thế hắn liền nói với Dương Trung Uân rằng muốn sửa thì tự ông tìm luật sư mà sửa đi, không cần thông báo cho hắn đâu.
Sau khi cúp điện thoại, quản gia lại truyền tin tới nói rằng Úc Tri Niên đang ngủ trong phòng khác, gọi một tiếng thấy cậu tỉnh lại rồi nhưng sau đó lại ngủ lại tiếp. Quản gia đành phải phủ thêm cho cậu cái thảm.
Dương Khác thấy đau đầu vô cùng, thật phiền phức. Tan họp về nhà, hắn phát hiện Úc Tri Niên vẫn đang nằm chổng bốn vó trên ghế sofa. Hắn đứng bên cạnh nhìn nhìn, không biết nên xử lý thế nào, chỉ đành tăng nhiệt độ hệ thống sưởi hơi lên hai độ rồi lên lầu.
Ngày hôm sau Úc Tri Niên đi ra từ phòng cậu. Đại khái chắc là nửa đêm tỉnh lại rồi tự mình về phòng.
Sau khi dọn về ở chung, Úc Tri Niên thường ngồi chung xe với Dương Khác đến trường.
Thời tiết mùa đông ở thành phố Hách chẳng tốt tí nào, trường học lại ở vùng ngoại thành nên giao thông công cộng không thuận tiện. Dương Khác đã gần như nhậm chức ở công ty của Trạch Địch nên có khi buổi chiều không ở trường học. Tuy vậy, chạng vạng hắn vẫn sẽ đến trường đón Úc Tri Niên về nhà.
Khi đó tất cả mọi thứ còn rất bình thường. Dương Khác hai mươi hai tuổi, Úc Tri Niên hai mươi mốt tuổi, hai người hướng về cuộc sống hôn nhân bình thường mà phát triển.
Cuối tuần Úc Tri Niên sẽ bị lái xe của Dương Trung Uân đón tới bệnh viện chăm sóc ông. Một đêm chủ nhật, Dương Khác đi gặp nhà đầu tư ở gần bệnh viện, thấy thời gian cũng tương đối rồi nên liền gọi điện thoại hỏi Úc Tri Niên có muốn hắn đến đón không.
Ngay lập tức, Dương Khác nghe thấy âm thanh mơ hồ của Dương Trung Uân truyền vào tai mình, Úc Tri Niên nhẹ giọng giải thích: "Dương Khác hỏi con có muốn cậu ấy đón về không." Rồi sau đó không biết Dương Trung Uân nói gì mà Úc Tri Niên nhỏ giọng nói lại với Dương Khác: "Được."
Lúc Dương Khác dừng lại dưới tòa nhà bệnh viện, Úc Tri Niên đã chờ sẵn bên ngoài.
Úc Tri Niên mặc áo lông cổ cao, vội vội vàng vàng chạy tới, tông cửa xe ra rồi mang cả khí lạnh vào xe. Hình như cậu đã đứng được một lúc rồi vì trên lông mi và áo lông của cậu đều có tuyết rớt xuống.
Dương Khác hỏi sao cậu không chờ bên trong. Hai tay Úc Tri Niên giao nhau, chôn nửa khuôn mặt vào trong áo cao cổ, mơ hồ nói với Dương Khác: "Em sợ anh không thấy em."
"Hôm nay tinh thần ông ngoại rất tốt." Úc Tri Niên còn nói: "Ông ăn không ít thứ, bác sĩ bảo hẳn là sẽ nhanh được xuất viện thôi."
Dương Khác cảm thấy Úc Tri Niên đang thật sự vui mừng thay cho Dương Trung Uân nên không nói gì. Đi ra khỏi bệnh viện, Úc Tri Niên nói: "Hôm nay ông ngoại nói chúc mừng chúng ta."
Dương Khác nhìn cậu một cái, trông cậu có vẻ thẹn thùng nói: "Ông nói muốn lấy tên chúng ta đi quyên góp từ thiện cho trường tiểu học Hy Vọng ở Tam Văn. Bởi vì em là người nơi đó nên ông muốn tặng quà cho chúng em."
Dương Khác từ chối cho ý kiến, chỉ "Ừ" một tiếng. Lại chạy thêm một đoạn ngắn nữa, bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn giảm tốc độ xa, hồi tưởng lại lời nói của Úc Tri Niên một lần nữa rồi mới thoáng chốc nhận ra hình như Úc Tri Niên không biết lý do Dương Trung Uân giúp đỡ cậu.
"Ông nói như vậy sao?" Dương Khác hỏi cậu: "Vì em là người Tam Văn à?"
Úc Tri Niên nói "Vâng", Dương Khác nghĩ đến câu chuyện tình yêu ngày xưa của Dương Trung Uân và bà của Úc Tri Niên mà ông đã từng nói với hắn, liền mở miệng hỏi Úc Tri Niên: "Em còn nhớ bà mình không?"
Úc Tri Niên "A" một tiếng, mặt lộ vẻ khó hiểu: "Anh hỏi cái này làm gì?"
"Hình như chưa từng nghe em nhắc đến." Dương Khác mặt không thay đổi nói.
"Bà của em mất rất sớm." Úc Tri Niên không hề nghi ngờ, nói với Dương Khác: "Bố em bảo mệnh bà không tốt."
"Trước đây bà đi theo họ hàng ra ngoài làm công, mười bảy mười tám tuổi cầm sính lễ của một kẻ lưu manh trong thôn về kết hôn, nhưng mà..." Úc Tri Niên hơi hơi chần chừ như không quá muốn nói.
Dương Khác hỏi cậu: "Nhưng mà cái gì?". Úc Tri Niên do dự chút rồi vẫn nói: "Đây là một bà cô nói lại cho em biết. Lúc bà em trở về thì không thấy sính lễ đâu, hơn nữa còn mang thai đứa nhỏ."
"Sau đó thì sao?" Dương Khác hỏi cậu.
"... Sau đó bị phát hiện... bị đánh, đứa nhỏ cũng mất đi, cũng không kết hôn." Úc Tri Niên nói tóm tắt: "Chẳng qua sau này bà lại gặp được ông nội em. Tình cảm của hai người rất tốt. Nhưng mà thân thể bà kém nên sau khi sinh cha em được mấy năm thì mất."
Chuyện xưa do Dương Trung Uân kể đều là phiên bản buồn bã và tăm tối.
Nhưng vào miệng Úc Tri Niên thì lại chỉ có tiếc nuối đơn thuần.
Cậu lại nhớ lại rồi nói: "Lúc ông em còn sống luôn nói với em rằng bà em rất đẹp, tính cách cũng tốt. Ông nói em rất giống bà."
Nói xong hình như cậu nhận ra mình đang khen mình nên hơi ngại ngùng dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Nhưng mà lúc trước em từng thấy ảnh chụp rồi, chỉ hơi giống thôi."
Cậu chuyển mắt nhìn về phía Dương Khác nói: "Đôi mắt và dáng mặt giống."
Dương Khác quay đầu nhìn cậu. Từ bé đến lớn dáng mặt của Úc Tri Niên chưa từng thay đổi, vẫn là mặt nhỏ mắt to.
"Lần sau nếu trở về em có thể tìm xem có ảnh chụp không." Úc Tri Niên nói với Dương Khác: "Cho anh xem. Thật sự cũng hơi giống á."
Dương Khác cảm thấy lời của Úc Tri Niên đều rất ngốc, vô cùng khờ dại nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm túc, liền nói lại với cậu: "Đừng về tìm."
"Sao á?" Úc Tri Niên hỏi: "Chẳng phải anh hỏi sao?"
Dương Khác nói: "Em không cần giống ai cả." Nói xong tự hắn thấy mình kỳ lạ nên lập tức ngậm miệng lại.
Giáng Sinh sắp tới rồi, cả con phố đã tràn ngập đồ trang trí Giáng sinh. Cây tầm gửi treo trước các cửa hàng, ánh đèn xanh đỏ lấp lánh sắc màu, quyện vào màu trắng của tuyết tạo thành món đồ trang trí cho đường phố đêm hôm đó.
Úc Tri Niên im lặng trong chốc lát rồi kéo dài giọng nói với Dương Khác: "Có thật không?"
Dương Khác nói Úc Tri Niên ngu ngốc, Úc Tri Niên cười hì hì.
Có lẽ bởi vì bầu không khí thoải mái, Úc Tri Niên và Dương Khác đã nói rất nhiều về những gì họ đã cảm ngộ được từ nhật ký quan sát.
Dương Khác đã sửa chữa một số nhận thức sai lầm trong nhật ký của Úc Tri Niên. Hai người không ngừng tranh luận nhưng vẫn chưa cãi nhau.
"Dương Khác." Lúc sắp đến nhà, Úc Tri Niên đột nhiên hỏi: "Sao đột nhiên anh lại muốn ở chung với em?"
Dương Khác cảm thấy vấn đề này vô cùng phức tạp, chính hắn cũng không thể nói rõ.
Sau khi Úc Tri Niên hỏi xong thì im lặng chờ đợi Dương Khác trả lời. Dương Khác cân nhắc trong chốc lát rồi quyết định không trả lời mà hỏi lại Úc Tri Niên: "Thế sao em lại bằng lòng?"
Vấn đề của mình thì Úc Tri Niên rất mạnh dạn đặt câu hỏi. Đến lượt mình trả lời vấn đề thì lại vặn vẹo nhăn nhó một hồi lâu. Cậu kéo tay Dương Khác.
Tay của Úc Tri Niên rất mềm mại, đã không còn hơi lạnh lúc mới ở ngoài vào nữa. Cậu dựa gần lại, bất chấp Dương Khác đang lái xe mà hôn nhẹ một cái lên mặt hắn. Dương Khác còn đang lái xe, hành động của Úc Tri Niên vô cùng nguy hiểm. Vì thế nên tim Dương Khác đập còn nhanh hơn lúc bơi hai cây số nữa. Hắn chợt nghĩ rằng có lẽ kết hôn là một chuyện rất tốt đẹp và khiến người ta hạnh phúc. Tất nhiên, Úc Tri Niên là người duy nhất trên trái đất này phù hợp với hắn.
Úc Tri Niên ngày đó là Úc Tri Niên bình thường trong ấn tượng của Dương Khác. Sống chung cũng là hình thức sống chung bình thường của bọn họ.
Ít nhất Úc Tri Niên sẽ không đột nhiên tránh trong phòng, liên tục nhắn tin từ chối Dương Khác lúc hắn muốn tới đón cậu, cũng không hề làm ầm lên muốn rời khỏi nhà Dương Khác.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.