Chương 50: (HẾT CHÍNH TRUYỆN)
Tạp Bỉ Khâu
09/03/2022
Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 050: 2019»
Trưa ngày hôm sau Dương Khác tới. Lúc hắn bước vào phòng bệnh, ba người đang nói chuyện đồng loạt im lặng.
Hắn chào bố và giáo sư Từ rồi nhìn Úc Tri Niên.
Tối hôm qua lúc gọi cho Úc Tri Niên, cậu đã bất đắc dĩ trình bày tình huống mấy ngày nay với hắn.
Hắn có vẻ không tức giận chuyện bố mình và Úc Tri Niên giấu giếm, chỉ bảo mình sẽ đến sớm, lúc gặp mặt cũng không giống đến hỏi tội, chỉ hơi yên lặng thôi.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo lên, ngoài trời mưa rơi nhè nhẹ, bầu trời mây xám phủ kín, ánh sáng trong phòng cũng mang màu xám trắng.
"Dương Khác đến rồi, vậy chú với chú Từ đi trước." Triệu Tư Bắc mở lời trước: "Hai con trò chuyện đi." Dứt lời lại giơ phần dân tộc chí Mai Tư đánh thay Úc Tri Niên lên: "Tri Niên, phần tư liệu này chú mang về trước nhé."
Úc Tri Niên nói vâng, cảm thấy Dương Khác đang nhìn mình thì vừa xấu hổ vừa thấp thỏm, lén nhìn lại hắn.
Dương Khác tiễn hai người ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Úc Tri Niên. Úc Tri Niên cúi đầu nhìn bàn tay lộ ra khỏi bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, trên mu bàn tay đầy lỗ kim và máu đọng, tâm trạng bất an.
Úc Tri Niên hiểu rõ nguyên nhân sâu sa mình giấu Dương Khác về bệnh tình của mình. Cậu không chỉ sợ Dương Khác lo lắng, mà càng nhiều hơn là sợ hắn thấy phiền.
Úc Tri Niên là người tốt khoe xấu che, đã quen chấp nhận những điều không vui. Cậu chỉ thích chia sẻ với Dương Khác chuyện tốt, bảo cậu tự kể ra bệnh tình của mình thực sự rất khó.
Lát sau Dương Khác quay lại.
Lúc hắn vào Úc Tri Niên đang ho khan, hắn đóng cửa phòng, đến bên giường Úc Tri Niên, cầm chiếc cốc trên tay thay cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên dần ngừng ho, hắn đặt cốc nước lên tủ, ngồi xuống mép giường nhìn Úc Tri Niên.
Dương Khác không hỏi vì sao Úc Tri Niên chẳng nói gì, hắn nhẹ nhàng kéo tay cậu, Úc Tri Niên thuận thế ngả sang, má tựa vào vai hắn.
"Úc Tri Niên." Dương Khác nói.
Vai Dương Khác rất rộng, trên áo sơ mi trắng có vài nếp nhăn, khuy áo mở một cúc, hầu kết khẽ trượt lúc nói chuyện. Úc Tri Niên vòng tay ôm eo Dương Khác khiến sống lưng hắn cứng đờ, thở dài rất nhẹ.
Có lẽ là đi đường cả ngày nên giọng Dương Khác có phần mệt mỏi, hắn nói với Úc Tri Niên: "Em nói với anh chuyện bị bệnh cũng có sao đâu. Bình thường chẳng phải chuyện gì cũng nói sao?"
Úc Tri Niên biết sai nên im lặng.
Lát sau, Dương Khác nói: "Được rồi."
"Anh đã cho người liên hệ với bệnh viện thành phố Tam Văn rồi." Hắn nói: "Chiều sẽ xuất viện, trước tiên cứ kiểm tra tổng quát đã."
Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn cằm Dương Khác "Vâng" một tiếng. Dương Khác cúi đầu ấn ấn vai cậu, đẩy cậu ra xa chút, hắn nhìn chăm chú Úc Tri Niên, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Dương Khác hôn rất mạnh bạo, nụ hôn không kéo dài, giống như tức giận nhưng lại kiềm chế không phát cáu.
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, muốn hòa hoãn bầu không khí thế là gượng ép đổi chủ đề: "Phương án anh gửi em xem rồi."
"Em thích phương án thảm cỏ trong nhà kính." Úc Tri Niên nói: "Chỉ cần giảm bớt đèn và trang trí là được. »
Dương Khác hẳn là đã biết ý đồ của Úc Tri Niên nhưng không chọc thủng, hắn nhìn cậu một lát, nói: "Vậy chọn nó đi."
"Thời gian thì sao?" Úc Tri Niên chủ động hỏi: "Một tháng sau khi em về được không?"
Dương Khác dịu đi: "Được."
Buổi chiều, Úc Tri Niên làm xong thủ tục xuất viện thì cùng đi Tam Văn với Dương Khác.
Dương Khác ngủ trên xe, trợ lý của hắn nhận điện thoại công việc, quay lại định hỏi ý kiến sếp, nói được một câu mới phát hiện hắn đã nhắm mắt lại không nhúc nhích, thế là vội yên lặng.
Dương Khác ngủ rất say, Úc Tri Niên đụng đụng mu bàn tay, chọc chọc má mà hắn vẫn không tỉnh.
Hiếm khi Úc Tri Niên thấy dáng vẻ Dương Khác ngủ khi có ánh sáng nên cứ ngắm nhìn mãi. Cậu cảm thấy Dương Khác lúc ngủ say bớt lạnh lùng hơn so với bình thường nhiều, cảm giác có thể bắt nạt tùy thích vậy! Cậu càng ngắm càng tự tin, nhịn không được nhéo má hắn một cái, Dương Khác đột nhiên mở mắt, nhìn.
Úc Tri Niên bị bắt quả tang nên bối rối ngả ra sau, cậu bị Dương Khác nắm cổ tay đè xuống, im lặng biểu thị Úc Tri Niên thật trẻ con, sau đó hắn nắm chặt tay cậu, mười ngón đan xen vào nhau.
Sau khi Úc Tri Niên kiểm tra ở Tam Văn xong, bác sĩ nói cậu khôi phục rất tốt, chỉ cần điều dưỡng thêm một thời gian là được.
Dương Khác thuê một phòng khách sạn ở với cậu hơn một tuần, ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn mà làm việc, mấy ngày giữa có ra ngoài công tác hai hôm theo kế hoạch, xong việc lại lập tức trở lại cạnh Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên được điều dưỡng tốt, cân nặng cũng tăng trở lại một chút, gần như không còn ho nữa, thế là cậu nảy ra suy nghĩ về lại làng Đãng.
Chiều hôm đó Tam Văn lại mưa, tiết trời se se, vầng thái dương ló đầu khỏi đám mây. Dương Khác tỉnh ngủ thì Úc Tri Niên mới đọc xong một phần luận văn Thiệu Tây Lâm giới thiệu.
Úc Tri Niên đột nhiên nảy ra ý tưởng rủ Dương Khác đi thăm trường cấp một cậu học.
Hai người tới trường cũ, sau khi xuống xe, gió thổi áo sơ mi của Úc Tri Niên bay phấp phới, cậu ngửi thấy mùi hương hỗn tạp có phần quen thuộc của trường Tam Văn.
Trường đang nghỉ hè, bảo vệ quản cũng không nghiêm lắm, bảo vệ nghe hai người giới thiệu là học sinh về thăm trường cũ, hỏi tên mấy giáo viên thấy đúng thì cho hai người vào.
Sau mười năm, trường học thay đổi không ít, đường đã được trải nhựa, sân thể dục xây mới, khoảnh đất trống mọc đầy cỏ dại trước kia đã được xây một tòa nhà đa năng và một dãy lớp học, gộp vào khu dạy học.
Trong trường vắng tanh, hai người men theo con đường rợp bóng cây, ngang qua tượng vĩ nhân, đến nhà đa năng, phát hiện trên bức tường xám phía nam có mấy chữ lập thể mạ vàng: "Tòa nhà Đức Khâm".
Úc Tri Niên sững sờ, kèo Dương Khác qua, bên cạnh tòa nhà còn có một tảng đá cẩm thạch khắc đoạn giới thiệu vắn tắt lai lịch tòa nhà, bên trên viết tòa nhà này xây vào bốn năm trước, do chủ tịch tập đoàn Đức Khâm, Dương Trung Uân quyên tặng.
Dương Trung Uân viết cho trường Tam Văn hai câu, động viện học sinh học tập tốt.
Úc Tri Niên đọc xong, nhìn Dương Khác, như là sợ hắn không vui.
Thực tế Dương Khác chẳng có cảm giác gì, dù sao thì việc Dương Trung Uân xây nhà tặng trường học cũng là chuyện tốt. Hai người đứng nhìn một lát, Dương Khác chân thành nói với Úc Tri Niên: "Lâu lắm rồi anh không nhớ tới ông."
Dương Trung Uân xuất hiện trong trí nhớ của Dương Khắc bây giờ thường là hình dáng khi đang bệnh nặng.
Dương Trung Uân già cả bị bệnh tật hành hạ, mỗi lần Dương Khác tới thăm ông lại thêm đau đớn già yếu, sự uy nghiêm giảm dần theo từng giờ từng phút trôi qua, ông mất đi khả năng tự gánh vác, tính tình ngày càng cổ quái, đa nghi, thần hồn nát thần tính.
Đôi khi Dương Khác tranh luận với ông, có khi chỉ yên lặng ngồi cạnh giường bệnh.
Dương Trung Uân giả tạo, giả nhân giả nghĩa, tính quái dị và dục vọng khống chế giống như một cái bóng đen trải dài, bắt đầu từ lúc Dương Khác còn nhỏ, vắt qua tuổi dậy thì, khiến hắn luôn phải kiềm chế, bất lực, vậy nên đối với Dương Trung Uân, Dương Khác có không ít tức giận và sự tự khép kín chính mình. Vì sự ích kỷ của mình mà Dương Trung Uân đã hủy đi phần lớn cuộc đời của Úc Tri Niên.
Nhưng cũng chính là bệnh lý và chấp niệm của ông đã tìm thấy Úc Tri Niên ở Tam Văn, đưa cậu vào cuộc đời Dương Khác.
Ở đời có mấy ai luôn suôn sẻ, không gặp cản trở!
Đứng trước tòa nhà Đức Khâm nơi trường học phố núi xa xôi, Dương Khác phát hiện ra, sau khi trưởng thành chẳng biết tự bao giờ mình đã có thể thản nhiên đối mặt với sự thật Dương Trung Uân cũng có lúc hoạt động từ thiện.
Có thể là vì sự đáng yêu cảu Úc Tri Niên, vì những dòng thổ lộ của cậu trên trang giấy, sự ngọt ngào, dũng cảm của cậu, cả sự nhút nhát của cậu nữa. Bởi vì mỗi hành động này của Úc Tri Niên, Dương Khác không muốn thừa nhận là hắn rất thích, nhưng cũng chẳng thể chống cự lại.
Vì Dương Khác đã đạt được tự do, vì Dương Khác vươn tay ra đón được chú chim nhỏ hoạt bát đáng yêu Úc Tri Niên nên hắn không còn vướng bận quá khứ, cũng không còn sự phản loạn thời niên thiếu mà trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Úc Tri Niên đứng cạnh Dương Khác, một lát sau cậu nói: "Em cũng lâu lắm rồi không nhớ lại."
"Cứ như đã trôi qua rất lâu rồi..." Cậu chạm tay vào chữ trên bảng hiệu, nhẹ giọng nói: "Giờ em nhớ lại ký ức về thời cấp ba cứ như đang xem phim vậy, không được chân thực lắm."
Vì mới ốm một trận nên tay Úc Tri Niên gầy hơn chút, đầu ngón tay đặt lên đá cẩm thạch, ngoái đầu nhìn Dương Khác.
Mặt trời đã bị mây che khuất tự bao giờ, ánh sáng ảm đạm nhưng mắt Úc Tri Niên rất rực rỡ, cậu nói: "Lúc em mới tới thành phố Ninh, anh dữ với em lắm!"
Dương Khác đột nhiên nhớ tới lời Vi Trì nói lúc ở câu lạc bộ, hắn hỏi Úc Tri Niên: "Thật không?", lại nói: "Mấy hôm trước anh gặp Vi Trì, cậu ta nói từ lúc đấy em đã thích anh rồi."
Úc Tri Niên sửng sốt, bối rối nói: "Em chưa từng nói vậy."
"Cậu ta nói lúc người khác tỏ tình với em, em đều trả lời là đang theo đuổi crush..." Dương Khác nhìn cậu, cố ý hỏi: "Nếu không phải anh, chẳng nhẽ là người khác?"
Úc Tri Niên không ngờ có một ngày món nợ cũ rích này lại bị đào lên, cậu chột dạ muốn chết, ánh mắt lia qua lia lại chối: "Không có." Sau đó nhỏ giọng nói: "Làm gì còn ai khác."
Dương Khác nắm lấy cằm cậu, ép hỏi: "Theo đuổi như nào? Sao anh không biết em đang tán tỉnh anh nhỉ?"
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, quanh co một hồi mới nói: "Em chỉ tùy tiện nói vậy để từ chối người ta chứ nào dám theo đuổi anh."
"Lúc ấy em thấy anh xem em là bạn đã là chuyện tốt lắm rồi." Cậu rời mắt, nói với Dương Khác.
Úc Tri Niên hạ mắt, vỗ nhẹ mu bàn tay đang nắm cằm mình của Dương Khác, than đau.
Dương Khác không dùng lực nữa, hôn Úc Tri Niên. Môi lưỡi Úc Tri Niên mềm mại ướt át, ngoan ngoãn dịu dàng nghênh đón nụ hôn của hắn. Cậu là báu vật quý giá duy nhất của Dương Khác.
Hai người ở lại Tam Văn hai ngày, Dương Khác lại đưa Úc Tri Niên về làng Đãng.
Hai tháng sau hai người xác nhận thời gian và phương án cử hành hôn lễ qua sóng điện thoại chập chờn. Lễ kết hôn rất đơn giản, khách mời đều là người quen, vì tháng một rất lạnh nên trong nhà kính được quấn rất nhiều đèn màu.
Úc Tri Niên nhìn ảnh, cảm thấy thật giống bên trong cây thông Noel.
Tháng mười, Thiệu Tây Lâm bị việc học quấn thân cuối cùng cũng nhón ra được một tuần rảnh rỗi để tới làng Đãng thăm Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên mời Thiệu Tây Lâm tới dự hôn lễ, cậu ta liền vui vẻ đồng ý, còn hỏi Úc Tri Niên thích quà cưới gì, có danh sách quà không. Vừa hay bị Diệu Diệu tới thăm Úc Tri Niên nghe thấy, thế là Úc Tri Niên bị bám lấy đòi xem ảnh cô dâu.
Buổi tối, lúc Úc Tri Niên ăn cơm trong sân, Diệu Diệu lại hưng phấn nhắc lại thì Thường đột nhiên rất tùy ý chỉ ra chỗ sai: "Cũng không nhất định phải là cô dâu."
Sau đó anh nhìn Úc Tri Niên, cười chất phác: "Dù sao cũng như nhau."
Thiệu Tây Lâm bên cạnh phụ họa: "Ừ, như nhau cả."
Giữa tháng mười hai, Úc Tri Niên xong việc nghiên cứu thực địa sớm hơn dự kiến, thế là Dương Khác đến Tam Văn đón cậu.
Theo yêu cầu của Lý Lộc, hai người về thành phố Ninh một chuyến, làm vài chuyện theo di chúc của Dương Trung Uân, ký giấy tờ xong thì quyết định đến đến trường đại học của Triệu Tư Bắc thăm ông vào dịp Giáng Sinh.
Dương Khác tự lái xe đi qua cầu lớn vượt biển, gió mạnh đầu đông cuốn tung sóng biển làm Úc Tri Niên nhớ lại lần trước đi qua đoạn đường này, khác biệt là tâm trạng không giống lần ấy.
Họ ăn gà nướng ở nhà giáo sư Từ, tắt đèn kéo màn chiếu xem phim Giáng Sinh.
Phòng khách nhà giáo sư Từ không rộng lắm, ghế sô pha ngồi tới bảy người, trong phòng rất ấm áp. Lúc hết phim khúc nhạc đậm chất Giáng Sinh vang lên giữa bóng tối bốn bề, Dương Khác nhẹ nhàng nắm tay Úc Tri Niên, cậu nhìn màn hình, nhích lại gần hắn.
Hơn mười giờ đêm, hai người cùng về khách sạn cạnh trường, sau đó tuyết rơi trên đảo. Ngoài cửa sổ, hoa tuyết nhỏ bé phấp phới rơi xuống.
Úc Tri Niên đứng cạnh cửa sổ ngắm tuyết một lát, Dương Khác tắm xong đi ra, lại gần ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên vành tai và cổ của cậu.
Đêm giáng sinh năm mười hai tuổi, Úc Tri Niên chạy đôn chạy đáo vì bệnh tình của ông nội mình, cậu không hề hay biết mình sẽ gặp Dương Khác, không nghĩ nổi sẽ gặp được cơ hội đổi đời. Vào đêm Giáng sinh năm cậu hai mươi ba tuổi, cậu dành cả đêm để viết luận văn, không hề biết rằng sự nhút nhát của mình sẽ biến mất, rằng cậu sẽ có sự can đảm để thử lại lần nữa.
Chỉ một năm mà sao thật khác biệt!
Từ đó, giống như rất nhiều người đang hôn nhau dưới cây thông Noel, có hai trái tim khá là cô đơn trên Trái Đất này đã tìm được nửa còn lại của mình.
Nhật ký quan sát phân tích (7)
Chủ đề: Cảm ơn Dương Khác.
(Người ghi chép: Úc Tri Niên
Thời gian ghi chép: 02/08/2016)
Cả ngày không thấy tăm hơi Dương Khác ở trường, cũng không rõ anh ấy đi đâu.
Ban đêm viết xong tài liệu rời khỏi thư viện thì trời đang mưa, không mang ô, may mà mưa không to, đội mũ ở áo lên vẫn có thể đi được.
Vì nhảy qua một hố nước lớn mà suýt bị một chiếc xe từ trong ngõ rẽ ra đâm phải, may mà xe đi chậm nên phanh kịp.
Lúc xe đi vòng qua, cửa sổ hạ xuống, thế mà là Dương Khác!
Sắc mặt Dương Khác cực kỳ xấu, anh ấy nói: "Trời mưa còn nghịch gì thế! Cậu định đi đâu?"
Trả lời: "Về chung cư."
Dương Khác nói: "Lên xe." Anh ấy giục: "Nhanh lên."
Vậy là được đưa về nhà.
——Hết chính truyện
☁️ Vân Tình Cung ☁️
«Chương 050: 2019»
Trưa ngày hôm sau Dương Khác tới. Lúc hắn bước vào phòng bệnh, ba người đang nói chuyện đồng loạt im lặng.
Hắn chào bố và giáo sư Từ rồi nhìn Úc Tri Niên.
Tối hôm qua lúc gọi cho Úc Tri Niên, cậu đã bất đắc dĩ trình bày tình huống mấy ngày nay với hắn.
Hắn có vẻ không tức giận chuyện bố mình và Úc Tri Niên giấu giếm, chỉ bảo mình sẽ đến sớm, lúc gặp mặt cũng không giống đến hỏi tội, chỉ hơi yên lặng thôi.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo lên, ngoài trời mưa rơi nhè nhẹ, bầu trời mây xám phủ kín, ánh sáng trong phòng cũng mang màu xám trắng.
"Dương Khác đến rồi, vậy chú với chú Từ đi trước." Triệu Tư Bắc mở lời trước: "Hai con trò chuyện đi." Dứt lời lại giơ phần dân tộc chí Mai Tư đánh thay Úc Tri Niên lên: "Tri Niên, phần tư liệu này chú mang về trước nhé."
Úc Tri Niên nói vâng, cảm thấy Dương Khác đang nhìn mình thì vừa xấu hổ vừa thấp thỏm, lén nhìn lại hắn.
Dương Khác tiễn hai người ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Úc Tri Niên. Úc Tri Niên cúi đầu nhìn bàn tay lộ ra khỏi bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, trên mu bàn tay đầy lỗ kim và máu đọng, tâm trạng bất an.
Úc Tri Niên hiểu rõ nguyên nhân sâu sa mình giấu Dương Khác về bệnh tình của mình. Cậu không chỉ sợ Dương Khác lo lắng, mà càng nhiều hơn là sợ hắn thấy phiền.
Úc Tri Niên là người tốt khoe xấu che, đã quen chấp nhận những điều không vui. Cậu chỉ thích chia sẻ với Dương Khác chuyện tốt, bảo cậu tự kể ra bệnh tình của mình thực sự rất khó.
Lát sau Dương Khác quay lại.
Lúc hắn vào Úc Tri Niên đang ho khan, hắn đóng cửa phòng, đến bên giường Úc Tri Niên, cầm chiếc cốc trên tay thay cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên dần ngừng ho, hắn đặt cốc nước lên tủ, ngồi xuống mép giường nhìn Úc Tri Niên.
Dương Khác không hỏi vì sao Úc Tri Niên chẳng nói gì, hắn nhẹ nhàng kéo tay cậu, Úc Tri Niên thuận thế ngả sang, má tựa vào vai hắn.
"Úc Tri Niên." Dương Khác nói.
Vai Dương Khác rất rộng, trên áo sơ mi trắng có vài nếp nhăn, khuy áo mở một cúc, hầu kết khẽ trượt lúc nói chuyện. Úc Tri Niên vòng tay ôm eo Dương Khác khiến sống lưng hắn cứng đờ, thở dài rất nhẹ.
Có lẽ là đi đường cả ngày nên giọng Dương Khác có phần mệt mỏi, hắn nói với Úc Tri Niên: "Em nói với anh chuyện bị bệnh cũng có sao đâu. Bình thường chẳng phải chuyện gì cũng nói sao?"
Úc Tri Niên biết sai nên im lặng.
Lát sau, Dương Khác nói: "Được rồi."
"Anh đã cho người liên hệ với bệnh viện thành phố Tam Văn rồi." Hắn nói: "Chiều sẽ xuất viện, trước tiên cứ kiểm tra tổng quát đã."
Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn cằm Dương Khác "Vâng" một tiếng. Dương Khác cúi đầu ấn ấn vai cậu, đẩy cậu ra xa chút, hắn nhìn chăm chú Úc Tri Niên, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Dương Khác hôn rất mạnh bạo, nụ hôn không kéo dài, giống như tức giận nhưng lại kiềm chế không phát cáu.
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, muốn hòa hoãn bầu không khí thế là gượng ép đổi chủ đề: "Phương án anh gửi em xem rồi."
"Em thích phương án thảm cỏ trong nhà kính." Úc Tri Niên nói: "Chỉ cần giảm bớt đèn và trang trí là được. »
Dương Khác hẳn là đã biết ý đồ của Úc Tri Niên nhưng không chọc thủng, hắn nhìn cậu một lát, nói: "Vậy chọn nó đi."
"Thời gian thì sao?" Úc Tri Niên chủ động hỏi: "Một tháng sau khi em về được không?"
Dương Khác dịu đi: "Được."
Buổi chiều, Úc Tri Niên làm xong thủ tục xuất viện thì cùng đi Tam Văn với Dương Khác.
Dương Khác ngủ trên xe, trợ lý của hắn nhận điện thoại công việc, quay lại định hỏi ý kiến sếp, nói được một câu mới phát hiện hắn đã nhắm mắt lại không nhúc nhích, thế là vội yên lặng.
Dương Khác ngủ rất say, Úc Tri Niên đụng đụng mu bàn tay, chọc chọc má mà hắn vẫn không tỉnh.
Hiếm khi Úc Tri Niên thấy dáng vẻ Dương Khác ngủ khi có ánh sáng nên cứ ngắm nhìn mãi. Cậu cảm thấy Dương Khác lúc ngủ say bớt lạnh lùng hơn so với bình thường nhiều, cảm giác có thể bắt nạt tùy thích vậy! Cậu càng ngắm càng tự tin, nhịn không được nhéo má hắn một cái, Dương Khác đột nhiên mở mắt, nhìn.
Úc Tri Niên bị bắt quả tang nên bối rối ngả ra sau, cậu bị Dương Khác nắm cổ tay đè xuống, im lặng biểu thị Úc Tri Niên thật trẻ con, sau đó hắn nắm chặt tay cậu, mười ngón đan xen vào nhau.
Sau khi Úc Tri Niên kiểm tra ở Tam Văn xong, bác sĩ nói cậu khôi phục rất tốt, chỉ cần điều dưỡng thêm một thời gian là được.
Dương Khác thuê một phòng khách sạn ở với cậu hơn một tuần, ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn mà làm việc, mấy ngày giữa có ra ngoài công tác hai hôm theo kế hoạch, xong việc lại lập tức trở lại cạnh Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên được điều dưỡng tốt, cân nặng cũng tăng trở lại một chút, gần như không còn ho nữa, thế là cậu nảy ra suy nghĩ về lại làng Đãng.
Chiều hôm đó Tam Văn lại mưa, tiết trời se se, vầng thái dương ló đầu khỏi đám mây. Dương Khác tỉnh ngủ thì Úc Tri Niên mới đọc xong một phần luận văn Thiệu Tây Lâm giới thiệu.
Úc Tri Niên đột nhiên nảy ra ý tưởng rủ Dương Khác đi thăm trường cấp một cậu học.
Hai người tới trường cũ, sau khi xuống xe, gió thổi áo sơ mi của Úc Tri Niên bay phấp phới, cậu ngửi thấy mùi hương hỗn tạp có phần quen thuộc của trường Tam Văn.
Trường đang nghỉ hè, bảo vệ quản cũng không nghiêm lắm, bảo vệ nghe hai người giới thiệu là học sinh về thăm trường cũ, hỏi tên mấy giáo viên thấy đúng thì cho hai người vào.
Sau mười năm, trường học thay đổi không ít, đường đã được trải nhựa, sân thể dục xây mới, khoảnh đất trống mọc đầy cỏ dại trước kia đã được xây một tòa nhà đa năng và một dãy lớp học, gộp vào khu dạy học.
Trong trường vắng tanh, hai người men theo con đường rợp bóng cây, ngang qua tượng vĩ nhân, đến nhà đa năng, phát hiện trên bức tường xám phía nam có mấy chữ lập thể mạ vàng: "Tòa nhà Đức Khâm".
Úc Tri Niên sững sờ, kèo Dương Khác qua, bên cạnh tòa nhà còn có một tảng đá cẩm thạch khắc đoạn giới thiệu vắn tắt lai lịch tòa nhà, bên trên viết tòa nhà này xây vào bốn năm trước, do chủ tịch tập đoàn Đức Khâm, Dương Trung Uân quyên tặng.
Dương Trung Uân viết cho trường Tam Văn hai câu, động viện học sinh học tập tốt.
Úc Tri Niên đọc xong, nhìn Dương Khác, như là sợ hắn không vui.
Thực tế Dương Khác chẳng có cảm giác gì, dù sao thì việc Dương Trung Uân xây nhà tặng trường học cũng là chuyện tốt. Hai người đứng nhìn một lát, Dương Khác chân thành nói với Úc Tri Niên: "Lâu lắm rồi anh không nhớ tới ông."
Dương Trung Uân xuất hiện trong trí nhớ của Dương Khắc bây giờ thường là hình dáng khi đang bệnh nặng.
Dương Trung Uân già cả bị bệnh tật hành hạ, mỗi lần Dương Khác tới thăm ông lại thêm đau đớn già yếu, sự uy nghiêm giảm dần theo từng giờ từng phút trôi qua, ông mất đi khả năng tự gánh vác, tính tình ngày càng cổ quái, đa nghi, thần hồn nát thần tính.
Đôi khi Dương Khác tranh luận với ông, có khi chỉ yên lặng ngồi cạnh giường bệnh.
Dương Trung Uân giả tạo, giả nhân giả nghĩa, tính quái dị và dục vọng khống chế giống như một cái bóng đen trải dài, bắt đầu từ lúc Dương Khác còn nhỏ, vắt qua tuổi dậy thì, khiến hắn luôn phải kiềm chế, bất lực, vậy nên đối với Dương Trung Uân, Dương Khác có không ít tức giận và sự tự khép kín chính mình. Vì sự ích kỷ của mình mà Dương Trung Uân đã hủy đi phần lớn cuộc đời của Úc Tri Niên.
Nhưng cũng chính là bệnh lý và chấp niệm của ông đã tìm thấy Úc Tri Niên ở Tam Văn, đưa cậu vào cuộc đời Dương Khác.
Ở đời có mấy ai luôn suôn sẻ, không gặp cản trở!
Đứng trước tòa nhà Đức Khâm nơi trường học phố núi xa xôi, Dương Khác phát hiện ra, sau khi trưởng thành chẳng biết tự bao giờ mình đã có thể thản nhiên đối mặt với sự thật Dương Trung Uân cũng có lúc hoạt động từ thiện.
Có thể là vì sự đáng yêu cảu Úc Tri Niên, vì những dòng thổ lộ của cậu trên trang giấy, sự ngọt ngào, dũng cảm của cậu, cả sự nhút nhát của cậu nữa. Bởi vì mỗi hành động này của Úc Tri Niên, Dương Khác không muốn thừa nhận là hắn rất thích, nhưng cũng chẳng thể chống cự lại.
Vì Dương Khác đã đạt được tự do, vì Dương Khác vươn tay ra đón được chú chim nhỏ hoạt bát đáng yêu Úc Tri Niên nên hắn không còn vướng bận quá khứ, cũng không còn sự phản loạn thời niên thiếu mà trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Úc Tri Niên đứng cạnh Dương Khác, một lát sau cậu nói: "Em cũng lâu lắm rồi không nhớ lại."
"Cứ như đã trôi qua rất lâu rồi..." Cậu chạm tay vào chữ trên bảng hiệu, nhẹ giọng nói: "Giờ em nhớ lại ký ức về thời cấp ba cứ như đang xem phim vậy, không được chân thực lắm."
Vì mới ốm một trận nên tay Úc Tri Niên gầy hơn chút, đầu ngón tay đặt lên đá cẩm thạch, ngoái đầu nhìn Dương Khác.
Mặt trời đã bị mây che khuất tự bao giờ, ánh sáng ảm đạm nhưng mắt Úc Tri Niên rất rực rỡ, cậu nói: "Lúc em mới tới thành phố Ninh, anh dữ với em lắm!"
Dương Khác đột nhiên nhớ tới lời Vi Trì nói lúc ở câu lạc bộ, hắn hỏi Úc Tri Niên: "Thật không?", lại nói: "Mấy hôm trước anh gặp Vi Trì, cậu ta nói từ lúc đấy em đã thích anh rồi."
Úc Tri Niên sửng sốt, bối rối nói: "Em chưa từng nói vậy."
"Cậu ta nói lúc người khác tỏ tình với em, em đều trả lời là đang theo đuổi crush..." Dương Khác nhìn cậu, cố ý hỏi: "Nếu không phải anh, chẳng nhẽ là người khác?"
Úc Tri Niên không ngờ có một ngày món nợ cũ rích này lại bị đào lên, cậu chột dạ muốn chết, ánh mắt lia qua lia lại chối: "Không có." Sau đó nhỏ giọng nói: "Làm gì còn ai khác."
Dương Khác nắm lấy cằm cậu, ép hỏi: "Theo đuổi như nào? Sao anh không biết em đang tán tỉnh anh nhỉ?"
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, quanh co một hồi mới nói: "Em chỉ tùy tiện nói vậy để từ chối người ta chứ nào dám theo đuổi anh."
"Lúc ấy em thấy anh xem em là bạn đã là chuyện tốt lắm rồi." Cậu rời mắt, nói với Dương Khác.
Úc Tri Niên hạ mắt, vỗ nhẹ mu bàn tay đang nắm cằm mình của Dương Khác, than đau.
Dương Khác không dùng lực nữa, hôn Úc Tri Niên. Môi lưỡi Úc Tri Niên mềm mại ướt át, ngoan ngoãn dịu dàng nghênh đón nụ hôn của hắn. Cậu là báu vật quý giá duy nhất của Dương Khác.
Hai người ở lại Tam Văn hai ngày, Dương Khác lại đưa Úc Tri Niên về làng Đãng.
Hai tháng sau hai người xác nhận thời gian và phương án cử hành hôn lễ qua sóng điện thoại chập chờn. Lễ kết hôn rất đơn giản, khách mời đều là người quen, vì tháng một rất lạnh nên trong nhà kính được quấn rất nhiều đèn màu.
Úc Tri Niên nhìn ảnh, cảm thấy thật giống bên trong cây thông Noel.
Tháng mười, Thiệu Tây Lâm bị việc học quấn thân cuối cùng cũng nhón ra được một tuần rảnh rỗi để tới làng Đãng thăm Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên mời Thiệu Tây Lâm tới dự hôn lễ, cậu ta liền vui vẻ đồng ý, còn hỏi Úc Tri Niên thích quà cưới gì, có danh sách quà không. Vừa hay bị Diệu Diệu tới thăm Úc Tri Niên nghe thấy, thế là Úc Tri Niên bị bám lấy đòi xem ảnh cô dâu.
Buổi tối, lúc Úc Tri Niên ăn cơm trong sân, Diệu Diệu lại hưng phấn nhắc lại thì Thường đột nhiên rất tùy ý chỉ ra chỗ sai: "Cũng không nhất định phải là cô dâu."
Sau đó anh nhìn Úc Tri Niên, cười chất phác: "Dù sao cũng như nhau."
Thiệu Tây Lâm bên cạnh phụ họa: "Ừ, như nhau cả."
Giữa tháng mười hai, Úc Tri Niên xong việc nghiên cứu thực địa sớm hơn dự kiến, thế là Dương Khác đến Tam Văn đón cậu.
Theo yêu cầu của Lý Lộc, hai người về thành phố Ninh một chuyến, làm vài chuyện theo di chúc của Dương Trung Uân, ký giấy tờ xong thì quyết định đến đến trường đại học của Triệu Tư Bắc thăm ông vào dịp Giáng Sinh.
Dương Khác tự lái xe đi qua cầu lớn vượt biển, gió mạnh đầu đông cuốn tung sóng biển làm Úc Tri Niên nhớ lại lần trước đi qua đoạn đường này, khác biệt là tâm trạng không giống lần ấy.
Họ ăn gà nướng ở nhà giáo sư Từ, tắt đèn kéo màn chiếu xem phim Giáng Sinh.
Phòng khách nhà giáo sư Từ không rộng lắm, ghế sô pha ngồi tới bảy người, trong phòng rất ấm áp. Lúc hết phim khúc nhạc đậm chất Giáng Sinh vang lên giữa bóng tối bốn bề, Dương Khác nhẹ nhàng nắm tay Úc Tri Niên, cậu nhìn màn hình, nhích lại gần hắn.
Hơn mười giờ đêm, hai người cùng về khách sạn cạnh trường, sau đó tuyết rơi trên đảo. Ngoài cửa sổ, hoa tuyết nhỏ bé phấp phới rơi xuống.
Úc Tri Niên đứng cạnh cửa sổ ngắm tuyết một lát, Dương Khác tắm xong đi ra, lại gần ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên vành tai và cổ của cậu.
Đêm giáng sinh năm mười hai tuổi, Úc Tri Niên chạy đôn chạy đáo vì bệnh tình của ông nội mình, cậu không hề hay biết mình sẽ gặp Dương Khác, không nghĩ nổi sẽ gặp được cơ hội đổi đời. Vào đêm Giáng sinh năm cậu hai mươi ba tuổi, cậu dành cả đêm để viết luận văn, không hề biết rằng sự nhút nhát của mình sẽ biến mất, rằng cậu sẽ có sự can đảm để thử lại lần nữa.
Chỉ một năm mà sao thật khác biệt!
Từ đó, giống như rất nhiều người đang hôn nhau dưới cây thông Noel, có hai trái tim khá là cô đơn trên Trái Đất này đã tìm được nửa còn lại của mình.
Nhật ký quan sát phân tích (7)
Chủ đề: Cảm ơn Dương Khác.
(Người ghi chép: Úc Tri Niên
Thời gian ghi chép: 02/08/2016)
Cả ngày không thấy tăm hơi Dương Khác ở trường, cũng không rõ anh ấy đi đâu.
Ban đêm viết xong tài liệu rời khỏi thư viện thì trời đang mưa, không mang ô, may mà mưa không to, đội mũ ở áo lên vẫn có thể đi được.
Vì nhảy qua một hố nước lớn mà suýt bị một chiếc xe từ trong ngõ rẽ ra đâm phải, may mà xe đi chậm nên phanh kịp.
Lúc xe đi vòng qua, cửa sổ hạ xuống, thế mà là Dương Khác!
Sắc mặt Dương Khác cực kỳ xấu, anh ấy nói: "Trời mưa còn nghịch gì thế! Cậu định đi đâu?"
Trả lời: "Về chung cư."
Dương Khác nói: "Lên xe." Anh ấy giục: "Nhanh lên."
Vậy là được đưa về nhà.
——Hết chính truyện
☁️ Vân Tình Cung ☁️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.