Chương 130: Võng du tiểu khả ái (13)
Vân Cửu Từ
13/03/2021
Editor: Nha Đam
Ta là Tiểu Khả Ái liếc hắn liếc mắt một cái, "Thật không tiền đồ!"
Ôm Boss Không Buông Tay: "......"
Nhưng mà.
Vẫn có thứ gì đó nhầy nhụa trên người hắn!
Mẹ kiếp!
Thật ghê tởm.
Ôm Boss Không Buông Tay mở ba lô ra, vội vàng thay đổi một bộ quần áo mới.
Chà, bây giờ thì tốt hơn rồi.
Hắn hơi dự hạ, nhưng mà vẫn lén lút tham gia cuộc chiến.
Rõ ràng, con quái vật dường như nhận ra rằng cuộc tấn công bằng xúc tu là vô ích đối với bọn họ.
Vì thế, nó thay đổi loại đấu pháp mới.
Với khuộn mặt đầy chất nhầy Ôm Boss Không Buông Tay bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Mẹ nó!
Phun...... Nhổ nước miếng?!
Hắn...... Hắn %#£&%......
Chỉ chốc lát, hắn bắt đầu cảm thấy mặt roi rát, tuy đã giảm đau nhưng vẫn còn cảm giác bỏng rát.
Ôm Boss Không Buông Tay: "!!! Có...... Có độc?!"
A......
Hủy dung, hủy dung!!!
Phong Thiển cảm thông với hắn ta trong một giây, và âm thầm mua một ít thuốc giải độc từ cửa hàng, sau đó đưa nó cho sáu người.
Mọi người vừa dùng thuốc để giải độc vừa đồng thời tấn công tránh những đòn tấn công bằng nước bọt của quái vật.
Rốt cuộc, thứ đó dính trên mặt thực sự là một trải nghiệm khó chịu.
Phong Thiển lạ vào cửa hằng mua giúp hắn một lọ linh thủy, sau đó ném thẳng vào tay Ôm Boss Không Buông Tay.
Đối phương cảm động đến rơi nước mắt, nhanh chóng rửa sạch chất nhờn trên mặt, sau đó thay quần áo.
Hắn thở dài.
Con quái vật này chắc chắn có thù oán với mình!
Kế tiếp, hắn không nói hai lời cầm kiếm trong tay xông lên, "Quái vật, nạp mệnh đi!"
Phong Thiển: "......"
Bảo bảo hệ thống trầm mặc một hồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Ký chủ, ngươi có quên cái gì không?"
"Hả?" Phong Kiêu kinh ngạc chớp mắt, "Quên cái gì?
Hệ thống: "Ngươi đã quên bảo vệ cho mảnh nhỏ của Điện hạ rồi!!"
Bây giờ ăn dưa ở đây là có ý gì?! (Ăn dưa theo ý hiểu của tớ là hóng hớt đấy)
Dày công tu dưỡng làm bảo tiêu đi đâu hết rồi?
Ký chủ phải có bộ dáng của ký chủ!
Phong Thiển: "......"
Cô gái ngước mắt lên và nhìn về phía trước. Chàng trai mặc áo trắng đã có thể đối phó với con quái vật một cách dễ dàng và không mất nhiều sức.
Mảnh nhỏ dường như không cần cô ấy giúp đỡ...
Phong Thiển âm thầm thầm nghĩ.
Hệ thống: "......"
"Ký chủ, cẩn thận điện hạ mang thù! Cẩn thận mảnh nhỏ không thích ngươi nga ~"
Hừ hừ hừ.
Làm một hệ thống có đủ tư cách, nó cần không từ thủ đoạn đem ký chủ kéo về quỹ đạo!
Phong Thiển chớp mắt.
Mang thù?
Không thích?
Ừm......
Không biết vì sao nghe được lời này có chút không vui......
Cô gái mím môi, từ từ lấy ra Thần Khí lúc trước được khen thưởng trong ba lô ra.
Thanh kiếm được chạm khắc với những hoa văn tinh xảo, toàn thân là một thanh kiếm màu đỏ rực lửa.
Trên chuôi kiếm có những cái tua màu đỏ rất đẹp, được khảm bằng đá quý.
Ngoài dự đoán thì kiếm cầm trong tay rất nhẹ, rất vừa tay.
Phong Thiển ngước mắt lên liếc nhìn chiến trường, cô điểm nhẹ mũi chân từ không trung rơi xuống.
Mũ miện hơi nâng lên, quần áo bị gió thổi nên có vài phần hỗn độn.
Phong Thiển dừng ở bên người mảnh nhỏ.
Cô nghiêng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh trong suốt sạch sẽ, cô nghiêm túc mở miệng: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đánh nó cho."
Bỗng nhiên bị cô làm gián đonạ, Diệp Cẩn dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.
Vừa hay tầm mắt chạm vào đôi mắt trong suốt sạch sẽ của đối phương.
Cô mặt vô biểu tình, nhưng lại rất nghiêm túc.
Diệp Cẩn sững sờ, có chút không rõ nguyên do.
Giây tiếp theo, cô khẽ thở dài, tay ôm lấy eo của mảnh nhỏ, dùng khinh công đem hắn đưa tới vị trí an toàn.
Mũi chân hai người chạm xuống đất, cô mới chậm rì rì thu hồi tay.
Diệp Cẩn: "......"
Hắn nhíu nhíu mày, "Cậu đang làm gì vậy?"
Nhưng mà, hắn thấy đối phương khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu, cất giọng dỗ dành: "Ngoan, đợi ở đây nhé."
Ta là Tiểu Khả Ái liếc hắn liếc mắt một cái, "Thật không tiền đồ!"
Ôm Boss Không Buông Tay: "......"
Nhưng mà.
Vẫn có thứ gì đó nhầy nhụa trên người hắn!
Mẹ kiếp!
Thật ghê tởm.
Ôm Boss Không Buông Tay mở ba lô ra, vội vàng thay đổi một bộ quần áo mới.
Chà, bây giờ thì tốt hơn rồi.
Hắn hơi dự hạ, nhưng mà vẫn lén lút tham gia cuộc chiến.
Rõ ràng, con quái vật dường như nhận ra rằng cuộc tấn công bằng xúc tu là vô ích đối với bọn họ.
Vì thế, nó thay đổi loại đấu pháp mới.
Với khuộn mặt đầy chất nhầy Ôm Boss Không Buông Tay bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Mẹ nó!
Phun...... Nhổ nước miếng?!
Hắn...... Hắn %#£&%......
Chỉ chốc lát, hắn bắt đầu cảm thấy mặt roi rát, tuy đã giảm đau nhưng vẫn còn cảm giác bỏng rát.
Ôm Boss Không Buông Tay: "!!! Có...... Có độc?!"
A......
Hủy dung, hủy dung!!!
Phong Thiển cảm thông với hắn ta trong một giây, và âm thầm mua một ít thuốc giải độc từ cửa hàng, sau đó đưa nó cho sáu người.
Mọi người vừa dùng thuốc để giải độc vừa đồng thời tấn công tránh những đòn tấn công bằng nước bọt của quái vật.
Rốt cuộc, thứ đó dính trên mặt thực sự là một trải nghiệm khó chịu.
Phong Thiển lạ vào cửa hằng mua giúp hắn một lọ linh thủy, sau đó ném thẳng vào tay Ôm Boss Không Buông Tay.
Đối phương cảm động đến rơi nước mắt, nhanh chóng rửa sạch chất nhờn trên mặt, sau đó thay quần áo.
Hắn thở dài.
Con quái vật này chắc chắn có thù oán với mình!
Kế tiếp, hắn không nói hai lời cầm kiếm trong tay xông lên, "Quái vật, nạp mệnh đi!"
Phong Thiển: "......"
Bảo bảo hệ thống trầm mặc một hồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Ký chủ, ngươi có quên cái gì không?"
"Hả?" Phong Kiêu kinh ngạc chớp mắt, "Quên cái gì?
Hệ thống: "Ngươi đã quên bảo vệ cho mảnh nhỏ của Điện hạ rồi!!"
Bây giờ ăn dưa ở đây là có ý gì?! (Ăn dưa theo ý hiểu của tớ là hóng hớt đấy)
Dày công tu dưỡng làm bảo tiêu đi đâu hết rồi?
Ký chủ phải có bộ dáng của ký chủ!
Phong Thiển: "......"
Cô gái ngước mắt lên và nhìn về phía trước. Chàng trai mặc áo trắng đã có thể đối phó với con quái vật một cách dễ dàng và không mất nhiều sức.
Mảnh nhỏ dường như không cần cô ấy giúp đỡ...
Phong Thiển âm thầm thầm nghĩ.
Hệ thống: "......"
"Ký chủ, cẩn thận điện hạ mang thù! Cẩn thận mảnh nhỏ không thích ngươi nga ~"
Hừ hừ hừ.
Làm một hệ thống có đủ tư cách, nó cần không từ thủ đoạn đem ký chủ kéo về quỹ đạo!
Phong Thiển chớp mắt.
Mang thù?
Không thích?
Ừm......
Không biết vì sao nghe được lời này có chút không vui......
Cô gái mím môi, từ từ lấy ra Thần Khí lúc trước được khen thưởng trong ba lô ra.
Thanh kiếm được chạm khắc với những hoa văn tinh xảo, toàn thân là một thanh kiếm màu đỏ rực lửa.
Trên chuôi kiếm có những cái tua màu đỏ rất đẹp, được khảm bằng đá quý.
Ngoài dự đoán thì kiếm cầm trong tay rất nhẹ, rất vừa tay.
Phong Thiển ngước mắt lên liếc nhìn chiến trường, cô điểm nhẹ mũi chân từ không trung rơi xuống.
Mũ miện hơi nâng lên, quần áo bị gió thổi nên có vài phần hỗn độn.
Phong Thiển dừng ở bên người mảnh nhỏ.
Cô nghiêng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh trong suốt sạch sẽ, cô nghiêm túc mở miệng: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đánh nó cho."
Bỗng nhiên bị cô làm gián đonạ, Diệp Cẩn dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.
Vừa hay tầm mắt chạm vào đôi mắt trong suốt sạch sẽ của đối phương.
Cô mặt vô biểu tình, nhưng lại rất nghiêm túc.
Diệp Cẩn sững sờ, có chút không rõ nguyên do.
Giây tiếp theo, cô khẽ thở dài, tay ôm lấy eo của mảnh nhỏ, dùng khinh công đem hắn đưa tới vị trí an toàn.
Mũi chân hai người chạm xuống đất, cô mới chậm rì rì thu hồi tay.
Diệp Cẩn: "......"
Hắn nhíu nhíu mày, "Cậu đang làm gì vậy?"
Nhưng mà, hắn thấy đối phương khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu, cất giọng dỗ dành: "Ngoan, đợi ở đây nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.