Chương 132: Võng du tiểu khả ái (15)
Vân Cửu Từ
13/03/2021
Editor: Nha Đam
Sau khi hoàn thành phó bản Ma trấn luyện ngục, Phong Thiển tiếp tục mua bảy chiếc bùa dịch chuyển.
Trong nháy mắt, giữa một làn không khí mỏng, một nhóm bảy người trở lại Làng Vương Gia.
Những người chơi đi qua đều kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Mé nó chứ!
Giật cả mình!
Ban ngày ban mặt, chơi cái trò dịch chuyển tức thời?!
Sau khi người chơi nhìn thấy ID kim quang lấp lánh trên đầu Phong Thiển, đôi mắt lập tức trừng thẳng.
Về lý do tại sao ID của cô ấy lại có kim quang lấp lánh, đây là phần thưởng do hệ thống trao tặng sau khi cô ấy đạt được danh hiệu cường hào đứng đầu thế giới.
Người chơi chớp mắt lại chớp mắt.
Lại xác định lần nữa xem mình không có nhìn lầm không.
Phong...... Phong Vân Thiên Hạ!
Chính là vị Lão đại đó!!!
Sau đó......
Một nhóm người chơi lao về phía Phong Thiển như một con quỷ.
Phong Thiển: "!"
Chuyện gì đã xảy ra?
Cô ấy sợ hãi đến mức nhanh chóng tung ra kỹ năng của mình và tạo ra một hàng rào bảo vệ.
"Lão đại cầu ôm đùi!"
"Tiểu ca ca cầu bao nuôi!"
"Lão đại! Nhìn đây đi!!!"
......
Một đám người blah blah......
Phong Thiển: "......"
Cô chớp chớp mắt và mở bản đồ thế giới.
Nhìn xuống.
Một lúc sau, mắt cô nhìn xuống một góc khuất.
Đây là một tọa độ màu xám, rất nhỏ.
Chưa có tên.
Không nhìn kỹ căn bản phát hiện được.
Phong Thiển nghĩ, chắc là... rất ít người ở đó, phải không?
Cô nhìn sáu người còn lại.
Ôm Boss Không Buông Tay bọn họ thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng như vậy.
Ríu rít nói không ngừng.
Chỉ có mảnh nhỏ, có vẻ khá bình tĩnh.
Tỏ ra thờ ơ với những thứ xung quanh.
Thiếu niên tóc đen cầm kiếm lạnh lùng, đôi mắt đẹp không chút dao động.
Dây băng màu bạc trên trán rất đẹp.
Phong Thiển suy nghĩ một hồi, âm thầm mở giao diện cửa hàng mua hai cái dịch chuyển.
Vì thế......
Sau đó......
Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi hẳn.
Nơi có tọa độ màu xám trên bản đồ không ngờ lại mơ màng và hư ảo, đẹp như chốn thần tiên.
Ở gần sát mặt đất tràn ngập trong không khí sương trắng.
Phong cảnh xung quanh là non xanh nước biếc cùng với hoa thơm chim hót.
Phong Thiển nghiêng đầu, ngước mắt lên, nhìn thấy cùng một thiếu niên bộ dạng khó hiểu..
Thiếu niên áo trắng nhíu mày, ánh mắt khẽ đảo, rơi vào trên người Phong Thiển.
Trên đầu hắn có tên ID là Hoa Dâm Bụt.
Sau khi chạm vào mắt, hắn sững sờ.
Thiếu niên mím môi, mở miệng hỏi cô: "Vì sao lại muốn đem tôi đến nơi đây?"
Lúc trước ở Ma trấn luyện ngục, đối phương bất ngờ chặn hắn và yêu cầu hắn nghỉ ngơi.
Khi đó, hắn đã cảm thấy kỳ lạ.
Từ lúc đầu, biểu hiện của đối phương thật sự lười biếng, giống như chưa từng có ý định xuất lực.
Tuy rằng, cậu ta thật sự có nhiều tiền.
Giàu có.
Nhưng bây giờ, người kia lại đột nhiên đưa anh đến một nơi.
Đã thế chỉ có...... hai người bọn họ.
Cho nên......
Rốt cuộc cậu ta là có ý tứ gì?
Phong Thiển nhìn thiếu niên, chậm rãi nói, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Về sau, tôi sẽ bảo vệ anh."
Diệp Cẩn ngơ ngẩn.
Bảo vệ?
Vì sao...... Phải bảo vệ hắn?
Hơn nữa......
Đối phương kia dường như không trả lời câu hỏi của anh vừa rồi.
"Vì sao lại bảo vệ tôi?" Thiếu niên rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói.
Phong Thiển chớp chớp mắt, vừa định nói "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh", liền bị hệ thống ngắt lời trước.
"Ký chủ, mảnh nhỏ không thể hiểu được sứ mệnh của ngươi. Hắn chỉ là mảnh nhỏ của Điện hạ, không có ký ức ở Thần vực. Nếu ngươi nói với hắn như vậy, hắn có thể... nghĩ rằng ngươi có vấn đề về não..."
Phong Thiển: "..."
"Thế nên, ký chủ, ngươi phải đổi cách nói khác đi."
Sau khi hoàn thành phó bản Ma trấn luyện ngục, Phong Thiển tiếp tục mua bảy chiếc bùa dịch chuyển.
Trong nháy mắt, giữa một làn không khí mỏng, một nhóm bảy người trở lại Làng Vương Gia.
Những người chơi đi qua đều kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Mé nó chứ!
Giật cả mình!
Ban ngày ban mặt, chơi cái trò dịch chuyển tức thời?!
Sau khi người chơi nhìn thấy ID kim quang lấp lánh trên đầu Phong Thiển, đôi mắt lập tức trừng thẳng.
Về lý do tại sao ID của cô ấy lại có kim quang lấp lánh, đây là phần thưởng do hệ thống trao tặng sau khi cô ấy đạt được danh hiệu cường hào đứng đầu thế giới.
Người chơi chớp mắt lại chớp mắt.
Lại xác định lần nữa xem mình không có nhìn lầm không.
Phong...... Phong Vân Thiên Hạ!
Chính là vị Lão đại đó!!!
Sau đó......
Một nhóm người chơi lao về phía Phong Thiển như một con quỷ.
Phong Thiển: "!"
Chuyện gì đã xảy ra?
Cô ấy sợ hãi đến mức nhanh chóng tung ra kỹ năng của mình và tạo ra một hàng rào bảo vệ.
"Lão đại cầu ôm đùi!"
"Tiểu ca ca cầu bao nuôi!"
"Lão đại! Nhìn đây đi!!!"
......
Một đám người blah blah......
Phong Thiển: "......"
Cô chớp chớp mắt và mở bản đồ thế giới.
Nhìn xuống.
Một lúc sau, mắt cô nhìn xuống một góc khuất.
Đây là một tọa độ màu xám, rất nhỏ.
Chưa có tên.
Không nhìn kỹ căn bản phát hiện được.
Phong Thiển nghĩ, chắc là... rất ít người ở đó, phải không?
Cô nhìn sáu người còn lại.
Ôm Boss Không Buông Tay bọn họ thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng như vậy.
Ríu rít nói không ngừng.
Chỉ có mảnh nhỏ, có vẻ khá bình tĩnh.
Tỏ ra thờ ơ với những thứ xung quanh.
Thiếu niên tóc đen cầm kiếm lạnh lùng, đôi mắt đẹp không chút dao động.
Dây băng màu bạc trên trán rất đẹp.
Phong Thiển suy nghĩ một hồi, âm thầm mở giao diện cửa hàng mua hai cái dịch chuyển.
Vì thế......
Sau đó......
Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi hẳn.
Nơi có tọa độ màu xám trên bản đồ không ngờ lại mơ màng và hư ảo, đẹp như chốn thần tiên.
Ở gần sát mặt đất tràn ngập trong không khí sương trắng.
Phong cảnh xung quanh là non xanh nước biếc cùng với hoa thơm chim hót.
Phong Thiển nghiêng đầu, ngước mắt lên, nhìn thấy cùng một thiếu niên bộ dạng khó hiểu..
Thiếu niên áo trắng nhíu mày, ánh mắt khẽ đảo, rơi vào trên người Phong Thiển.
Trên đầu hắn có tên ID là Hoa Dâm Bụt.
Sau khi chạm vào mắt, hắn sững sờ.
Thiếu niên mím môi, mở miệng hỏi cô: "Vì sao lại muốn đem tôi đến nơi đây?"
Lúc trước ở Ma trấn luyện ngục, đối phương bất ngờ chặn hắn và yêu cầu hắn nghỉ ngơi.
Khi đó, hắn đã cảm thấy kỳ lạ.
Từ lúc đầu, biểu hiện của đối phương thật sự lười biếng, giống như chưa từng có ý định xuất lực.
Tuy rằng, cậu ta thật sự có nhiều tiền.
Giàu có.
Nhưng bây giờ, người kia lại đột nhiên đưa anh đến một nơi.
Đã thế chỉ có...... hai người bọn họ.
Cho nên......
Rốt cuộc cậu ta là có ý tứ gì?
Phong Thiển nhìn thiếu niên, chậm rãi nói, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Về sau, tôi sẽ bảo vệ anh."
Diệp Cẩn ngơ ngẩn.
Bảo vệ?
Vì sao...... Phải bảo vệ hắn?
Hơn nữa......
Đối phương kia dường như không trả lời câu hỏi của anh vừa rồi.
"Vì sao lại bảo vệ tôi?" Thiếu niên rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói.
Phong Thiển chớp chớp mắt, vừa định nói "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh", liền bị hệ thống ngắt lời trước.
"Ký chủ, mảnh nhỏ không thể hiểu được sứ mệnh của ngươi. Hắn chỉ là mảnh nhỏ của Điện hạ, không có ký ức ở Thần vực. Nếu ngươi nói với hắn như vậy, hắn có thể... nghĩ rằng ngươi có vấn đề về não..."
Phong Thiển: "..."
"Thế nên, ký chủ, ngươi phải đổi cách nói khác đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.