Chương 138: Võng du tiểu khả ái (21)
Vân Cửu Từ
13/03/2021
Editor: Nha Đam
Sau khi đạt đủ cấp độ, Phong Thiển mang theo Ôm Boss Không Buông Tay đi đăng ký tham gia Tam Tôn Tranh Bá.
Sau khi đăng ký, cô quay đầu lại và nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Phong Thiển chớp mắt.
Mảnh nhỏ?
Cô do dự và cất bước chạy tới bên đối phương.
Đến gần, có thể thấy rõ ID trên đỉnh đầu của người nọ.
Hoa Râm Bụt.
Gió thổi nhẹ lay động góc áo trắng như tuyết của đối phương.
Hắn bước đi chậm rãi.
Tấm lưng gầy lạnh lẽo trông có chút cô đơn.
Phong Thiển sững sờ, gọi đối phương lại: "Cậu... Đợi đã."
Diệp Cẩn nghe được thanh âm của cô, bước chân dừng lại, ngoái đầu lại trong nháy mắt, đôi mắt đen nhánh đối diện với ánh mắt trong trẻo và sạch sẽ của cô.
Sau khi phát hiện ra đó là cô, vẻ mặt hắn hơi sững lại.
Chợt nhớ ra những gì đối phương đã nói lúc trước.
Diệp Cẩn đột nhiên có chút không được tự nhiên.
Hắn có chút hoảng loạn thu hồi tầm mắt, không hiểu sao lại muốn... Trốn thoát.
Không phải là chán ghét.
Chỉ là... Không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.
Hắn vẫn nhớ rất rõ những lời đối phương nói, bao gồm cả vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói lúc ấy.
Những kỷ niệm đó cứ lởn vởn trong tâm trí của hắn.
Khiến hắn... cảm thấy hoảng loạn.
Dường như có một cảm xúc rất lạ đang chiếm trọn trong lồng ngực.
Phong Thiển đứng sững tại chỗ, "..."
Chạy cái gì?
Cô rất khủng khiếp sao?
Phong Thiển nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương, nghiêng đầu nghi ngờ.
Sau khi suy nghĩ, Phong Thiển quyết định đuổi theo.
Cô lấy thanh kiếm trong ba lô ra và từ từ ném xuống đất.
Phong Thiển nhìn xuống và giẫm lên nó.
Ngự Kiếm phi hành là thế này à?
Cô đứng trên đó một lúc, nhưng thanh kiếm không có phản ứng.
Kỳ quái......
Sau khi Ôm Boss Không Buông Tay đuổi kịp tới, khó hiểu nhìn Phong Thiển: "Lão đại, tại sao anh lại giẫm lên kiếm?"
Thanh kiếm đó chính là Thần khí đó!
Lão đại nếu mà anh không thích... có thể cân nhắc tặng lại cho tôi!
Phong Thiển: "..."
Giọng cô hơi trầm xuống: "Tôi... Ngự kiếm phi hành." (Ngự kiếm phi hành chính là bay cùng thanh kiếm đó =)))
Ôm Boss Không Buông Tay, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "À ra thế, vậy Lão đại anh mau bay đi!"
Phong Thiển: "..."
Cô chớp mắt.
"Hình như nó không có phản ứng."
Phong Thiển chỉ vào thanh kiếm dưới chân mình.
Ôm Boss Không Buông Tay nhíu mày nói: "Không có khả năng, Lão đại anh thử lại đi."
Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu, "Được."
Cô đứng một lúc, nhưng thanh kiếm vẫn không phản ứng như cũ.
Phong Thiển giương mắt nhìn về phía Ôm Boss Không Buông Tay, "Vẫn chưa được."
Ôm Boss Không Buông Tay vò đầu bứt tai lẩm bẩm: "Tại sao không được nhỉ? Thật không khoa học..."
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, yếu ớt hỏi: "Lão đại, có phải anh còn chưa học ngự kiếm phi hành đúng không?"
Vẻ mặt Phong Thiển mờ mịt vô tội.
"Còn phải học sao?"
Nghe giọng điệu của đối phương, Ôm Boss Không Buông Tay lập tức hiểu ra, Phong Thiển hẳn là chưa từng học qua.
Cậu giải thích: "Lão đại, anh phải học bay trên núi Ngọc Phong. Chỉ có như vậy anh mới có thể thắp sáng lên kỹ năng bay của kiếm."
Phong Thiển trầm ngâm gật đầu.
Thì ra phải học...
Nghe có vẻ rắc rối.
Thật sự không muốn đi học...
Cô mím môi, có chút vô tội ngoan ngoãn.
Phong Thiển nâng mắt lên và nhìn về hướng đi của mảnh nhỏ.
Lâu như vậy, đã nhìn không thấy thân ảnh của đối phương nữa.
Cô khẽ cụp mi xuống.
Một lúc sau, Phong Thiển đưa tay lên, từ từ mở giao diện cửa hàng của trò chơi.
Có một tấm bùa dịch chuyển cao cấp trong cửa hàng.
Viết tên người chơi và bạn có thể dịch chuyển đến chỗ đối thủ.
Phong Thiển đã mua một chiếc và điền vào ID trò chơi của mảnh nhỏ.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, khung cảnh đã thay đổi.
Có một cái hồ rất lớn ở đây.
Cô ngước mắt lên nhìn.
Bên cạnh hồ nước trong xanh gợn sóng, có thiếu niên mặc đồ trắng đang đứng ở đó.
Sau khi đạt đủ cấp độ, Phong Thiển mang theo Ôm Boss Không Buông Tay đi đăng ký tham gia Tam Tôn Tranh Bá.
Sau khi đăng ký, cô quay đầu lại và nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Phong Thiển chớp mắt.
Mảnh nhỏ?
Cô do dự và cất bước chạy tới bên đối phương.
Đến gần, có thể thấy rõ ID trên đỉnh đầu của người nọ.
Hoa Râm Bụt.
Gió thổi nhẹ lay động góc áo trắng như tuyết của đối phương.
Hắn bước đi chậm rãi.
Tấm lưng gầy lạnh lẽo trông có chút cô đơn.
Phong Thiển sững sờ, gọi đối phương lại: "Cậu... Đợi đã."
Diệp Cẩn nghe được thanh âm của cô, bước chân dừng lại, ngoái đầu lại trong nháy mắt, đôi mắt đen nhánh đối diện với ánh mắt trong trẻo và sạch sẽ của cô.
Sau khi phát hiện ra đó là cô, vẻ mặt hắn hơi sững lại.
Chợt nhớ ra những gì đối phương đã nói lúc trước.
Diệp Cẩn đột nhiên có chút không được tự nhiên.
Hắn có chút hoảng loạn thu hồi tầm mắt, không hiểu sao lại muốn... Trốn thoát.
Không phải là chán ghét.
Chỉ là... Không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.
Hắn vẫn nhớ rất rõ những lời đối phương nói, bao gồm cả vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói lúc ấy.
Những kỷ niệm đó cứ lởn vởn trong tâm trí của hắn.
Khiến hắn... cảm thấy hoảng loạn.
Dường như có một cảm xúc rất lạ đang chiếm trọn trong lồng ngực.
Phong Thiển đứng sững tại chỗ, "..."
Chạy cái gì?
Cô rất khủng khiếp sao?
Phong Thiển nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương, nghiêng đầu nghi ngờ.
Sau khi suy nghĩ, Phong Thiển quyết định đuổi theo.
Cô lấy thanh kiếm trong ba lô ra và từ từ ném xuống đất.
Phong Thiển nhìn xuống và giẫm lên nó.
Ngự Kiếm phi hành là thế này à?
Cô đứng trên đó một lúc, nhưng thanh kiếm không có phản ứng.
Kỳ quái......
Sau khi Ôm Boss Không Buông Tay đuổi kịp tới, khó hiểu nhìn Phong Thiển: "Lão đại, tại sao anh lại giẫm lên kiếm?"
Thanh kiếm đó chính là Thần khí đó!
Lão đại nếu mà anh không thích... có thể cân nhắc tặng lại cho tôi!
Phong Thiển: "..."
Giọng cô hơi trầm xuống: "Tôi... Ngự kiếm phi hành." (Ngự kiếm phi hành chính là bay cùng thanh kiếm đó =)))
Ôm Boss Không Buông Tay, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "À ra thế, vậy Lão đại anh mau bay đi!"
Phong Thiển: "..."
Cô chớp mắt.
"Hình như nó không có phản ứng."
Phong Thiển chỉ vào thanh kiếm dưới chân mình.
Ôm Boss Không Buông Tay nhíu mày nói: "Không có khả năng, Lão đại anh thử lại đi."
Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu, "Được."
Cô đứng một lúc, nhưng thanh kiếm vẫn không phản ứng như cũ.
Phong Thiển giương mắt nhìn về phía Ôm Boss Không Buông Tay, "Vẫn chưa được."
Ôm Boss Không Buông Tay vò đầu bứt tai lẩm bẩm: "Tại sao không được nhỉ? Thật không khoa học..."
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, yếu ớt hỏi: "Lão đại, có phải anh còn chưa học ngự kiếm phi hành đúng không?"
Vẻ mặt Phong Thiển mờ mịt vô tội.
"Còn phải học sao?"
Nghe giọng điệu của đối phương, Ôm Boss Không Buông Tay lập tức hiểu ra, Phong Thiển hẳn là chưa từng học qua.
Cậu giải thích: "Lão đại, anh phải học bay trên núi Ngọc Phong. Chỉ có như vậy anh mới có thể thắp sáng lên kỹ năng bay của kiếm."
Phong Thiển trầm ngâm gật đầu.
Thì ra phải học...
Nghe có vẻ rắc rối.
Thật sự không muốn đi học...
Cô mím môi, có chút vô tội ngoan ngoãn.
Phong Thiển nâng mắt lên và nhìn về hướng đi của mảnh nhỏ.
Lâu như vậy, đã nhìn không thấy thân ảnh của đối phương nữa.
Cô khẽ cụp mi xuống.
Một lúc sau, Phong Thiển đưa tay lên, từ từ mở giao diện cửa hàng của trò chơi.
Có một tấm bùa dịch chuyển cao cấp trong cửa hàng.
Viết tên người chơi và bạn có thể dịch chuyển đến chỗ đối thủ.
Phong Thiển đã mua một chiếc và điền vào ID trò chơi của mảnh nhỏ.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, khung cảnh đã thay đổi.
Có một cái hồ rất lớn ở đây.
Cô ngước mắt lên nhìn.
Bên cạnh hồ nước trong xanh gợn sóng, có thiếu niên mặc đồ trắng đang đứng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.