Chương 64
Hảo Nhân Tạp
23/05/2013
Hắn đúng là không thể tiếp tục kiên nhẫn, nâng tay định điểm huyệt Lâm San, kết quả còn chưa hành động thì Lâm San lại hừ một tiếng làm kinh động đám người kia, lập tức có người hướng tới chỗ bọn họ đang ẩn nấp.
Liên Phong toàn thân khẩn trương, nhanh cầm chặt đao bên hông, mắt thấy hành tung hai người sẽ bại lộ thì bỗng có ai ở phía sau gọi đám người đang đi về phía bọn họ.
"Bên kia hình như có động tĩnh, mau qua xem!" Sau một tiếng kêu, đám người kia nhanh chóng rời đi, trong chốc lát không thấy bóng dáng ai nữa.
Trong chỗ tối, Liên Phong thở dài nhẹ nhõm, ngay sau đó lại thiếu chút nữa hít thở không thông, người trong lòng đang bắt đầu cởi thắt lưng của hắn, một đôi tay liều mạng sờ soạng. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa ra đến bên ngoài, quần áo sẽ bị nàng cởi sạch. Cùng đường, Liên Phong không thể không điểm huyệt Lâm San, sau đó khiêng nàng ra theo hướng đã thăm dò trước đó.
Địa cung ngang dọc chằng chịt, không nghĩ sẽ dễ dàng bị phát hiện nhưng Liên Phong vẫn bị bại lộ tung tích. Tiếng đuổi giết từ phía sau vang lên, đao bên hông đao dĩ nhiên ra khỏi vỏ, ánh đao chợt lóe trước mặt thì người kia đã chưa kịp tri hô mà ngã xuống đất.
Một người vừa ngã xuống thì cả đám đã hùng dũng tiến lên, Liên Phong thấy tình thế không ổn, một mặt chống cự với bọn họ, một mặt từ từ lui về cửa động. Lúc này một người cầm kiếm vọt lên, Liên Phong xoay người đỡ kiếm liền bị địch nhân ở sau thừa cơ đánh lén.
Lâm San đang choáng váng ngẩng đầu thấy ánh đao, không kịp nghĩ nhiều nâng tay ra một quyền, giáo đồ đáng thương kia còn chưa hiểu chuyện liền bụm mặt ngã xuống, Lâm San quay đầu cười, vừa thấy rõ gương mặt Liên Phong lập tức hôn mê bất tỉnh.
Liên Phong thật sự dở khóc dở cười, bất quá nhờ một quyền may mắn này của nàng mà mở vòng vây nhảy lên thoát khỏi địa cung. Liên Phong nhanh chóng huýt gió, Vô Ảnh sớm chờ bên ngoài tiếp ứng nhanh như chớp chạy về phía bọn họ, Liên Phong phi thân lên ngựa, trước khi truy binh đuổi theo đã nhanh chóng biến mất trong rừng khuya.
Lâm San vẫn đang choáng váng, trên lưng ngựa lại xóc nảy nên tỉnh lại một chút, dược tính chưa lui nhưng gió lạnh thổi tới làm nàng cảm thấy dễ chịu, đầu óc cuối cùng cũng thanh tỉnh, vừa tỉnh nàng đã kinh ngạc sao mình bay được? Không đúng, không phải bay mà là cưỡi ngựa? Con ngựa này sao nhìn quen mắt như vậy?
Nàng sửng sốt một hồi lâu lại nghĩ là ảo giác nhưng ảo giác so với những gì đang diễn ra trước mắt quả thực giống như thật. Thật sự? Người hiện tại ôm nàng chẳng phải là...
Một khắc kia Lâm San tim nghẹn ngay cổ, nàng định quay đầu liếc xem nhưng sợ quay đầu hết thảy lại thành hoa trong gương, trăng bóng nước, như vậy rối rắm hồi lâu, nàng bỗng nhiên ngộ đạo: "Không phải chỉ xác nhận một chút thôi sao, cũng sẽ không mất miếng thịt nào!" Nàng cắn răng quay đầu nhìn qua.
Lâm San không ngờ nàng mới vừa quay đầu lại, Vô Ảnh vì hết đường lập tức dừng lại. Ngựa vừa dừng lại Lâm San ngồi trên lưng theo quán tính bị quăng ra ngoài, Liên Phong đang ôm nàng đột nhiên cả kinh vì cú quay đầu kia, không chú ý đường đi đằng trước, đành phải thả người giữ Lâm San lại, hai người cứ như vậy lập tức ngã ra, ôm nhau lăn xuống triền núi.
Lâm San chỉ thấy trời đất quay cuồng, bên tai là tiếng cành khô gãy cũng tiếng hét của Liên Phong, đợi cho ngũ tạng lục phủ đều lộn nhào rốt cục mới ngừng lại, quỳ rạp trên mặt đất, cả người xương cốt tan tành. Nhưng nàng không chần chờ, mà nhịn đau nhanh chóng đứng dậy nhéo mặt Liên Phong.
Hai người ở đáy dốc, ánh trăng xuyên qua tán cây tầng tầng lớp lớp đã nhạt nhòa nhưng Lâm San vẫn nương theo ánh sáng mờ ảo đó nhìn rõ khuôn mặt trước mắt.
Thật sự là hắn!
Nàng có thể cảm giác được tim mình đang đập không ngừng, như muốn văng ra khỏi ngực, kiềm chế tâm tình mừng như điên, nhỏ giọng hỏi: "Là... Ngươi sao?" Nàng hỏi mà ánh mắt chằm chằm con ngươi tối đen kia không chớp mắt, rất sợ hết thảy những điều tốt đẹp này sẽ vỡ tan.
Liên Phong nhìn nàng, không nói gì, hơi gật đầu.
Một cái gật đầu này, Lâm San rốt cuộc không khắc chế được kích động, liều lĩnh đi lên ôm chặt lấy hắn. Nàng ôm phi thường nhanh, cơ hồ dùng khí lực toàn thân, chỉ có như vậy, nàng mới khiến mình tin tưởng hết thảy đều là thật, hắn thật sự còn sống, có hô hấp, có thể nói, rõ ràng là người chứ không phải giấc mộng trong đêm khuya hư vô mờ mịt.
Liên Phong không hề cử động, đưa tay vòng qua vai nàng, giờ phút này tâm tình của hắn không phải cũng đang kích động giống nàng sao? Lúc trước hắn quyết định liên thủ cùng Đỗ Hạo, trá tử gạt Đỗ Diệp, một lòng thầm nghĩ trở về có thể đoàn tụ cùng nàng, không ngờ nàng lại vụng trộm xuất cung, thiếu chút nữa mất mạng. Nghĩ nha đầu ngốc có thể chết vì mình, chịu khổ vì mình nhiều như vậy, trong lòng Liên Phong đau tựa dao cắt.
Hắn không giỏi thanh minh, việc duy nhất có thể làm là lẳng lặng ôm nàng như vậy, cảm nhận được hơi ấm của nàng trong lòng, hắn mới cảm thấy nữ nhân này thuộc về mình, ai cũng đừng mong cướp đi.
Hai người như vậy thật lâu, đến khi Liên Phong thấy Lâm San bả vai hơi co rúm mới buông tay, nâng mặt nàng lên. Nàng quả nhiên đang khóc, nước mắt lưng tròng, gò má lại còn đỏ lên vì dược tính làm người ta tự đáy lòng sinh ra yêu thương vô hạn, hắn lau nước mắt trên mặt nàng, vuốt ve da thịt mềm mại, trong ngực nổi lên cảm giác kỳ dị.
Không chần chờ, Liên Phong cúi người hôn nàng.
Nụ hôn không kịch liệt nhưng kéo dài và ôn nhu như thể tích tụ mọi nhớ thương trong khoảng thời gian này, chậm rãi chiếm hết tâm trí nàng. Lâm San mới vừa áp chế được dược tính lại bị cái hôn này kích thích nhưng lúc này nàng không cần khắc chế như vừa rồi, hai tay ôm cổ Liên Phong, toàn thân công kích.
Không nghĩ nàng chủ động, Liên Phong trở tay không kịp, nhoáng một cái, áo đã bị cở ra, làn da cùng làn da dính cùng một chỗ, độ nóng trên người Lâm San càng ngày càng nghiêm trọng, động tác càng cuồng dã.
Biết đây là vì nàng trúng độc, Liên Phong vội vàng bắt lấy cổ tay nàng, buộc nàng rời khỏi người mình: "San San, San San, dừng lại!"
Hắn liên tục kêu vài tiếng, Lâm San mới dừng lại, thở phì phò, mắt mê ly mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Chuyện gì?"
"Ngươi bị người ta hạ dược, đừng xúc động, bình tĩnh một chút!" Tuy sớm bị nàng làm cho khó nhịn nhưng Liên Phong dù sao cũng là người lý trí, một mặt chế trụ cảm xúc, một mặt nhắc Lâm San.
Lâm San lúc này liền phát hỏa: "Bình tĩnh cái đầu ngươi!" Chỉ vì trước kia rất bình tĩnh đã khiến nàng thiếu chút nữa phải gả cho người khác, hiện tại thật vất vả mới có một cơ hội, tuy thỉnh thoảng nhanh nhảu cũng không có lợi nhưng dù sao cứ nhanh một chút miễn cho lần tới lại hối hận.
Cũng không biết là dược tính hay thiên tính, dù sao lúc này Lâm San bằng bất cứ giá nào, không đợi Liên Phong nói câu thứ hai đã đánh tiếp. Liên Phong không ngăn nàng, hắn cầm mặt nàng, thấp giọng: "San San, nói cho ta biết, ngươi thật sự nghĩ vậy chăng?"
Lâm San nắm tay: "Là thật! So với trân châu còn thật hơn. Đúng là... Ngô..." Lời còn chưa dứt, Liên Phong đã xoay người đặt nàng lên trên, nhanh chóng hôn xuống.
Nụ hôn này so với vừa rồi còn kịch liệt hơn, vừa hôn xong, Liên Phong không có ý rời môi mà chậm rãi từ hai má tiếp tục xuống dưới, đầu lưỡi lưu lại trên cổ non mịn một vết đỏ ửng.
Lâm San thấy mình như say, trong đầu trống rỗng, thân thể không nhịn được vòng cổ hắn, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng bỗng cảm thấy không hợp, sao vẫn còn như vậy? Ít nhất cũng phải cởi hết quần áo rồi mới đúng? Nàng có chút kỳ quái mở mắt ra thấy Liên Phong đang cau mày không biết tiếp theo nên làm gì.
Đây là bi kịch của một xử nam cổ đại ngây thơ, không ai dạy, không xem sách, càng không có phim ảnh để xem, muốn tự học thành tài thật sự quá khó khăn! Dưới tình huống như vậy, người hiện đại đã nhận được nền giáo dục tiên tiến là Lâm San có vẻ có kinh nghiệm hơn.
Không có việc gì, chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Căn cứ theo sách làm từng bước một là được! Lâm San mông lung, tay bắt đầu thuần thục cởi quần áo Liên Phong, áo hắn rớt xuống lộ ra lồng ngực tinh tráng. Lâm San nhìn chằm chằm trong chốc lát, dược tính lại nổi lên, nuốt nuốt nước miếng, điên cuồng cắn.
Tuy rằng quá trình có điểm 囧, động tác cũng thực không chuẩn, kết quả cuối cùng cũng không giống sách nói nùng tình mật ý, cao trào từng đợt nhưng hai người non trẻ này đánh bậy đánh bạ một hồi cũng thành công.
Thời khắc mấu chốt kia, Lâm San đau thiếu chút kêu lên nhưng rất thỏa mãn. Trong ánh sáng mông lung, nàng thấy trên đỉnh tầng tầng lớp lớp tán cây lộ ra nhiều ngôi sao không hình dạng, một ngôi sao trong cả biển sao lóe lên dần dần nhập lại thành một rơi vào mắt, khắc sâu trong lòng cả đời sẽ không quên...
Liên Phong toàn thân khẩn trương, nhanh cầm chặt đao bên hông, mắt thấy hành tung hai người sẽ bại lộ thì bỗng có ai ở phía sau gọi đám người đang đi về phía bọn họ.
"Bên kia hình như có động tĩnh, mau qua xem!" Sau một tiếng kêu, đám người kia nhanh chóng rời đi, trong chốc lát không thấy bóng dáng ai nữa.
Trong chỗ tối, Liên Phong thở dài nhẹ nhõm, ngay sau đó lại thiếu chút nữa hít thở không thông, người trong lòng đang bắt đầu cởi thắt lưng của hắn, một đôi tay liều mạng sờ soạng. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa ra đến bên ngoài, quần áo sẽ bị nàng cởi sạch. Cùng đường, Liên Phong không thể không điểm huyệt Lâm San, sau đó khiêng nàng ra theo hướng đã thăm dò trước đó.
Địa cung ngang dọc chằng chịt, không nghĩ sẽ dễ dàng bị phát hiện nhưng Liên Phong vẫn bị bại lộ tung tích. Tiếng đuổi giết từ phía sau vang lên, đao bên hông đao dĩ nhiên ra khỏi vỏ, ánh đao chợt lóe trước mặt thì người kia đã chưa kịp tri hô mà ngã xuống đất.
Một người vừa ngã xuống thì cả đám đã hùng dũng tiến lên, Liên Phong thấy tình thế không ổn, một mặt chống cự với bọn họ, một mặt từ từ lui về cửa động. Lúc này một người cầm kiếm vọt lên, Liên Phong xoay người đỡ kiếm liền bị địch nhân ở sau thừa cơ đánh lén.
Lâm San đang choáng váng ngẩng đầu thấy ánh đao, không kịp nghĩ nhiều nâng tay ra một quyền, giáo đồ đáng thương kia còn chưa hiểu chuyện liền bụm mặt ngã xuống, Lâm San quay đầu cười, vừa thấy rõ gương mặt Liên Phong lập tức hôn mê bất tỉnh.
Liên Phong thật sự dở khóc dở cười, bất quá nhờ một quyền may mắn này của nàng mà mở vòng vây nhảy lên thoát khỏi địa cung. Liên Phong nhanh chóng huýt gió, Vô Ảnh sớm chờ bên ngoài tiếp ứng nhanh như chớp chạy về phía bọn họ, Liên Phong phi thân lên ngựa, trước khi truy binh đuổi theo đã nhanh chóng biến mất trong rừng khuya.
Lâm San vẫn đang choáng váng, trên lưng ngựa lại xóc nảy nên tỉnh lại một chút, dược tính chưa lui nhưng gió lạnh thổi tới làm nàng cảm thấy dễ chịu, đầu óc cuối cùng cũng thanh tỉnh, vừa tỉnh nàng đã kinh ngạc sao mình bay được? Không đúng, không phải bay mà là cưỡi ngựa? Con ngựa này sao nhìn quen mắt như vậy?
Nàng sửng sốt một hồi lâu lại nghĩ là ảo giác nhưng ảo giác so với những gì đang diễn ra trước mắt quả thực giống như thật. Thật sự? Người hiện tại ôm nàng chẳng phải là...
Một khắc kia Lâm San tim nghẹn ngay cổ, nàng định quay đầu liếc xem nhưng sợ quay đầu hết thảy lại thành hoa trong gương, trăng bóng nước, như vậy rối rắm hồi lâu, nàng bỗng nhiên ngộ đạo: "Không phải chỉ xác nhận một chút thôi sao, cũng sẽ không mất miếng thịt nào!" Nàng cắn răng quay đầu nhìn qua.
Lâm San không ngờ nàng mới vừa quay đầu lại, Vô Ảnh vì hết đường lập tức dừng lại. Ngựa vừa dừng lại Lâm San ngồi trên lưng theo quán tính bị quăng ra ngoài, Liên Phong đang ôm nàng đột nhiên cả kinh vì cú quay đầu kia, không chú ý đường đi đằng trước, đành phải thả người giữ Lâm San lại, hai người cứ như vậy lập tức ngã ra, ôm nhau lăn xuống triền núi.
Lâm San chỉ thấy trời đất quay cuồng, bên tai là tiếng cành khô gãy cũng tiếng hét của Liên Phong, đợi cho ngũ tạng lục phủ đều lộn nhào rốt cục mới ngừng lại, quỳ rạp trên mặt đất, cả người xương cốt tan tành. Nhưng nàng không chần chờ, mà nhịn đau nhanh chóng đứng dậy nhéo mặt Liên Phong.
Hai người ở đáy dốc, ánh trăng xuyên qua tán cây tầng tầng lớp lớp đã nhạt nhòa nhưng Lâm San vẫn nương theo ánh sáng mờ ảo đó nhìn rõ khuôn mặt trước mắt.
Thật sự là hắn!
Nàng có thể cảm giác được tim mình đang đập không ngừng, như muốn văng ra khỏi ngực, kiềm chế tâm tình mừng như điên, nhỏ giọng hỏi: "Là... Ngươi sao?" Nàng hỏi mà ánh mắt chằm chằm con ngươi tối đen kia không chớp mắt, rất sợ hết thảy những điều tốt đẹp này sẽ vỡ tan.
Liên Phong nhìn nàng, không nói gì, hơi gật đầu.
Một cái gật đầu này, Lâm San rốt cuộc không khắc chế được kích động, liều lĩnh đi lên ôm chặt lấy hắn. Nàng ôm phi thường nhanh, cơ hồ dùng khí lực toàn thân, chỉ có như vậy, nàng mới khiến mình tin tưởng hết thảy đều là thật, hắn thật sự còn sống, có hô hấp, có thể nói, rõ ràng là người chứ không phải giấc mộng trong đêm khuya hư vô mờ mịt.
Liên Phong không hề cử động, đưa tay vòng qua vai nàng, giờ phút này tâm tình của hắn không phải cũng đang kích động giống nàng sao? Lúc trước hắn quyết định liên thủ cùng Đỗ Hạo, trá tử gạt Đỗ Diệp, một lòng thầm nghĩ trở về có thể đoàn tụ cùng nàng, không ngờ nàng lại vụng trộm xuất cung, thiếu chút nữa mất mạng. Nghĩ nha đầu ngốc có thể chết vì mình, chịu khổ vì mình nhiều như vậy, trong lòng Liên Phong đau tựa dao cắt.
Hắn không giỏi thanh minh, việc duy nhất có thể làm là lẳng lặng ôm nàng như vậy, cảm nhận được hơi ấm của nàng trong lòng, hắn mới cảm thấy nữ nhân này thuộc về mình, ai cũng đừng mong cướp đi.
Hai người như vậy thật lâu, đến khi Liên Phong thấy Lâm San bả vai hơi co rúm mới buông tay, nâng mặt nàng lên. Nàng quả nhiên đang khóc, nước mắt lưng tròng, gò má lại còn đỏ lên vì dược tính làm người ta tự đáy lòng sinh ra yêu thương vô hạn, hắn lau nước mắt trên mặt nàng, vuốt ve da thịt mềm mại, trong ngực nổi lên cảm giác kỳ dị.
Không chần chờ, Liên Phong cúi người hôn nàng.
Nụ hôn không kịch liệt nhưng kéo dài và ôn nhu như thể tích tụ mọi nhớ thương trong khoảng thời gian này, chậm rãi chiếm hết tâm trí nàng. Lâm San mới vừa áp chế được dược tính lại bị cái hôn này kích thích nhưng lúc này nàng không cần khắc chế như vừa rồi, hai tay ôm cổ Liên Phong, toàn thân công kích.
Không nghĩ nàng chủ động, Liên Phong trở tay không kịp, nhoáng một cái, áo đã bị cở ra, làn da cùng làn da dính cùng một chỗ, độ nóng trên người Lâm San càng ngày càng nghiêm trọng, động tác càng cuồng dã.
Biết đây là vì nàng trúng độc, Liên Phong vội vàng bắt lấy cổ tay nàng, buộc nàng rời khỏi người mình: "San San, San San, dừng lại!"
Hắn liên tục kêu vài tiếng, Lâm San mới dừng lại, thở phì phò, mắt mê ly mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Chuyện gì?"
"Ngươi bị người ta hạ dược, đừng xúc động, bình tĩnh một chút!" Tuy sớm bị nàng làm cho khó nhịn nhưng Liên Phong dù sao cũng là người lý trí, một mặt chế trụ cảm xúc, một mặt nhắc Lâm San.
Lâm San lúc này liền phát hỏa: "Bình tĩnh cái đầu ngươi!" Chỉ vì trước kia rất bình tĩnh đã khiến nàng thiếu chút nữa phải gả cho người khác, hiện tại thật vất vả mới có một cơ hội, tuy thỉnh thoảng nhanh nhảu cũng không có lợi nhưng dù sao cứ nhanh một chút miễn cho lần tới lại hối hận.
Cũng không biết là dược tính hay thiên tính, dù sao lúc này Lâm San bằng bất cứ giá nào, không đợi Liên Phong nói câu thứ hai đã đánh tiếp. Liên Phong không ngăn nàng, hắn cầm mặt nàng, thấp giọng: "San San, nói cho ta biết, ngươi thật sự nghĩ vậy chăng?"
Lâm San nắm tay: "Là thật! So với trân châu còn thật hơn. Đúng là... Ngô..." Lời còn chưa dứt, Liên Phong đã xoay người đặt nàng lên trên, nhanh chóng hôn xuống.
Nụ hôn này so với vừa rồi còn kịch liệt hơn, vừa hôn xong, Liên Phong không có ý rời môi mà chậm rãi từ hai má tiếp tục xuống dưới, đầu lưỡi lưu lại trên cổ non mịn một vết đỏ ửng.
Lâm San thấy mình như say, trong đầu trống rỗng, thân thể không nhịn được vòng cổ hắn, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng bỗng cảm thấy không hợp, sao vẫn còn như vậy? Ít nhất cũng phải cởi hết quần áo rồi mới đúng? Nàng có chút kỳ quái mở mắt ra thấy Liên Phong đang cau mày không biết tiếp theo nên làm gì.
Đây là bi kịch của một xử nam cổ đại ngây thơ, không ai dạy, không xem sách, càng không có phim ảnh để xem, muốn tự học thành tài thật sự quá khó khăn! Dưới tình huống như vậy, người hiện đại đã nhận được nền giáo dục tiên tiến là Lâm San có vẻ có kinh nghiệm hơn.
Không có việc gì, chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Căn cứ theo sách làm từng bước một là được! Lâm San mông lung, tay bắt đầu thuần thục cởi quần áo Liên Phong, áo hắn rớt xuống lộ ra lồng ngực tinh tráng. Lâm San nhìn chằm chằm trong chốc lát, dược tính lại nổi lên, nuốt nuốt nước miếng, điên cuồng cắn.
Tuy rằng quá trình có điểm 囧, động tác cũng thực không chuẩn, kết quả cuối cùng cũng không giống sách nói nùng tình mật ý, cao trào từng đợt nhưng hai người non trẻ này đánh bậy đánh bạ một hồi cũng thành công.
Thời khắc mấu chốt kia, Lâm San đau thiếu chút kêu lên nhưng rất thỏa mãn. Trong ánh sáng mông lung, nàng thấy trên đỉnh tầng tầng lớp lớp tán cây lộ ra nhiều ngôi sao không hình dạng, một ngôi sao trong cả biển sao lóe lên dần dần nhập lại thành một rơi vào mắt, khắc sâu trong lòng cả đời sẽ không quên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.