Chương 19:
Thịnh Vãn Phong
14/11/2022
Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan khựng lại một lúc, rồi lại trở về bình thường.
Nam nhân có gương mặt tuấn tú, vóc dáng cao ráo. Bàn tay to lớn của hắn ôm một con chó con, nó mở to đôi mắt, cái đuôi rụt rè kẹp lại, ngoan ngoãn nằm trong tay Lục Dạ, không dám làm loạn.
Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan chỉ dừng lại trên người nam nhấn một lúc rồi dời đi. Nàng lạnh mặt hỏi Hỉ Xuân: "Sao mà tìm được nó?"
Hỉ Xuân nói: "Là hắn ta tìm được, lúc nô tỳ vừa gặp hắn ở cửa, trong lòng nô tỳ vô cùng sốt ruột, liền đưa hắn đến gặp tiểu thư."
Thẩm Chí Hoan dựa vào ghế, thuận tay nhặt mảnh lụa, rồi nhìn vào mắt Lục Dạ nói: "Nói đi, làm sao ngươi tìm được con chó?"
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, giọng khàn khàn nói: "Nô tỳ đang định quay về thì gặp nó."
Nàng nghịch nghịch mảnh lụa, ngón tay tinh tế bị tơ lụa bao lấy, nàng hơi cao giọng hỏi: "Ngươi vô tình gặp nó?"
Lục Dạ nói: "Dạ đúng."
Thẩm Chí Hoan nhẹ giọng cười, không biết là có tin hay không: "Trùng hợp vậy sao?"
Bỗng nhiên nàng lại lên tiếng hỏi: "Vậy ngươi có biết nam nhân tên Tiền Tư, người làm việc cùng ngươi đã mất tích mấy ngày không?”
Vẻ mặt Lục Dạ không thay đổi, hắn nói: "Thần có nghe nói một chút.”
Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn nàng, một lúc sau, hắn mới hỏi ngược lại nàng: “Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?”
Câu tiểu thư kia nhẹ nhàng chậm rãi, dường như đang thì thầm bên tai nàng.
Thẩm Chí Hoan mím môi, đầu ngón tay quấn lấy lớp lụa màu hồng dịu dàng, nàng mở miệng, bình tĩnh nói: “Hỉ Xuân, đưa Thẩm Bái Bái trở về Hiên Nguyệt Các đi."
Hỉ Xuân sửng sốt không hỏi nhiều, ôm Thẩm Bái Bái trong tay Lục Dạ, cúi người lui ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, phát ra tiếng động nhẹ, trong phòng vô cùng im lặng.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo một luồng mát lạnh.
Lục Dạ rõ ràng không hề ngạc nhiên. Đôi môi mỏng mang theo vài phần ý cười, hắn lên tiếng hỏi: "Tiểu thư, người muốn hỏi nô tài chuyện gì sao?"
Thẩm Chí Hoan lười nhác ngồi ở trên ghế, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Thân hình Lục Dạ cao lớn, khi đứng trước mặt nàng cũng không cúi đầu cung kính như những người khác, khi Thẩm Chí Hoan ngồi như vậy còn phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Chuyện này khiến nàng cảm thấy có chút bất mãn.
Đời này, Thẩm Chí Hoan sẽ không nể mặt bất kỳ một ai. Nàng đặt chiếc khăn tay lên bàn, vẻ mặt kiêu ngạo hờ hững nói: "Ai cho phép ngươi đứng trước mặt ta như vậy, quỳ xuống."
Lục Dạ nhướng mày tiến vài bước về phía Thẩm Chí Hoan, cảm giác áp bách bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Thẩm Chí Hoan có chút thẳng lưng, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ta nói ngươi quỳ xuống, ngươi không hiểu sao?”
Cũng may Lục Dạ không tiếp tục bước thêm, hắn dừng lại, chậm rãi cong gối, quỳ một gối dưới chân nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong căn phòng im lặng, giọng nói trầm trầm vang lên: “Thưa tiểu thư, nô tài chỉ muốn quỳ gần người hơn thôi.”
Thẩm Chí Hoan cúi đầu nhìn nam nhân đang quỳ dưới chân mình, chỉ cần nàng nhấc nhẹ chân lên, ngón chân sẽ chạm vào bờ vai rộng của nam nhân.
Thẩm Chí Hoan mím môi hài lòng.
Nàng đọc lại tên hắn: “Lục Dạ?”
Lục Dạ đáp: “Thưa tiểu thư.”
Thẩm Chí Hoan nhẹ giọng hỏi: “Có phải Thẩm Bái Bái tự chạy ra ngoài không?”
Lục Dạ đáp: “Dạ đúng.”
Hắn dừng lại, một lúc sau, hắn lại nói thêm: “Thần vô tình tìm được nó, không khỏi nóng lòng muốn đi tìm tiểu thư.”
Thẩm Chí Hoan cười khẽ. Môi đỏ răng trắng, mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn dường như phát sáng trong đêm.
Lục Dạ hơi nheo mắt, yết hầu lên xuống.
Phản ứng của hắn đã bị Thẩm Chí Hoan thu hết vào mắt.
Nàng nhìn xuống hắn nói: "Lần trước, ta đã nhìn thấy ngươi rồi."
"Trước mặt ta giả vờ ngây thơ như vậy, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, tại sao ngươi phải giả vờ như vậy. Ngươi cho rằng ta không biết chuyện ngươi đã xử lí hắn ta sao?"
Lục Dạ cúi đầu, thấp giọng nói: "Tiểu thư, người đang nói gì vậy, nô tài ngu ngốc, nghe không hiểu."
Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút ngưng đọng, trong dòng chảy yên tĩnh của màn đêm, mùi hương hoa lưu ly nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, trong phòng không có đèn, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ bằng gỗ, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng rõ ràng.
"Không muốn nói sao?"
Lục Dạ không trả lời, nụ cười trên mặt Thẩm Chí Hoan dần tắt, nàng dựa vào lưng ghế, cầm mảnh vải màu hồng phấn lên, ngón tay cái nhẹ nhàng sờ sờ bông hoa dâm bụt.
Cổ tay của nàng vô cùng mảnh mai, ngón tay ngọc thanh tú mịn màng, lụa sa tanh mềm mịn. Thẩm Chí Hoan trượt tay, không cẩn thận làm rơi mảnh lụa trong tay xuống.
Vô tình lại rơi xuống chân của Lục Dạ.
Hắn khựng lại một chút, sau đó chậm rãi vươn tay cầm mảnh lụa lên.
Chất vải mát mịn như được người tình âu yếm. Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, nhìn mảnh lụa rực rỡ nhăn nhúm trên tay, chỉ cảm thấy cả người đang run lên. Dường như hắn không chỉ cầm mảnh vải này, mà còn cầm đôi tay trắng nõn của mỹ nữ.
Hắn cầm tấm lụa mềm, vươn tay đưa cho Thẩm Chí Hoan, giọng nói khàn khàn như đang run rẩy: "Thưa tiểu thư, đồ của người rơi rồi..."
Thẩm Chí Hoan không trả lời, khuôn mặt đẹp đẽ hờ hững nhìn hắn.
Yết hầu của Lục Dạ di chuyển, hắn đã bị đánh bại, giọng nói mơ hồ: “Tiểu thư đừng tức giận.”
"Cảnh tượng đó không đẹp lắm, nên thần không muốn làm bẩn mắt người.”
Gió đêm thổi qua, làn váy lụa mềm mại của Thẩm Chí Hoan nhẹ nhàng bay lên, hôm nay nàng mặc chiếc váy thêu Tô Châu màu trắng ngà, làn váy thêu bông hoa dâm bụt màu hồng nhạt.
Chiếc váy của mỹ nữ nhẹ lướt qua khuôn mặt Lục Dạ, tựa như một sự quyến rũ âm thầm.
Lục Dạ lại nhìn thấy mắt cá chân của nàng.
Tinh tế, nhỏ nhắn, quyến rũ.
Âm thầm khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
Nhưng khi hắn ngẩng lên, lại nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Thẩm Chí Hoan.
Nàng rất hay dùng vẻ mặt này, đôi mắt phượng khép hờ hơi nhướng lên, đôi môi hơi cong cong mang theo vẻ khinh thường, khi nhìn xuống người khác, nàng vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Giống như một con thiên nga trắng.
Mong manh và kiêu hãnh.
Nam nhân có gương mặt tuấn tú, vóc dáng cao ráo. Bàn tay to lớn của hắn ôm một con chó con, nó mở to đôi mắt, cái đuôi rụt rè kẹp lại, ngoan ngoãn nằm trong tay Lục Dạ, không dám làm loạn.
Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan chỉ dừng lại trên người nam nhấn một lúc rồi dời đi. Nàng lạnh mặt hỏi Hỉ Xuân: "Sao mà tìm được nó?"
Hỉ Xuân nói: "Là hắn ta tìm được, lúc nô tỳ vừa gặp hắn ở cửa, trong lòng nô tỳ vô cùng sốt ruột, liền đưa hắn đến gặp tiểu thư."
Thẩm Chí Hoan dựa vào ghế, thuận tay nhặt mảnh lụa, rồi nhìn vào mắt Lục Dạ nói: "Nói đi, làm sao ngươi tìm được con chó?"
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, giọng khàn khàn nói: "Nô tỳ đang định quay về thì gặp nó."
Nàng nghịch nghịch mảnh lụa, ngón tay tinh tế bị tơ lụa bao lấy, nàng hơi cao giọng hỏi: "Ngươi vô tình gặp nó?"
Lục Dạ nói: "Dạ đúng."
Thẩm Chí Hoan nhẹ giọng cười, không biết là có tin hay không: "Trùng hợp vậy sao?"
Bỗng nhiên nàng lại lên tiếng hỏi: "Vậy ngươi có biết nam nhân tên Tiền Tư, người làm việc cùng ngươi đã mất tích mấy ngày không?”
Vẻ mặt Lục Dạ không thay đổi, hắn nói: "Thần có nghe nói một chút.”
Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn nàng, một lúc sau, hắn mới hỏi ngược lại nàng: “Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?”
Câu tiểu thư kia nhẹ nhàng chậm rãi, dường như đang thì thầm bên tai nàng.
Thẩm Chí Hoan mím môi, đầu ngón tay quấn lấy lớp lụa màu hồng dịu dàng, nàng mở miệng, bình tĩnh nói: “Hỉ Xuân, đưa Thẩm Bái Bái trở về Hiên Nguyệt Các đi."
Hỉ Xuân sửng sốt không hỏi nhiều, ôm Thẩm Bái Bái trong tay Lục Dạ, cúi người lui ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, phát ra tiếng động nhẹ, trong phòng vô cùng im lặng.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo một luồng mát lạnh.
Lục Dạ rõ ràng không hề ngạc nhiên. Đôi môi mỏng mang theo vài phần ý cười, hắn lên tiếng hỏi: "Tiểu thư, người muốn hỏi nô tài chuyện gì sao?"
Thẩm Chí Hoan lười nhác ngồi ở trên ghế, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Thân hình Lục Dạ cao lớn, khi đứng trước mặt nàng cũng không cúi đầu cung kính như những người khác, khi Thẩm Chí Hoan ngồi như vậy còn phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Chuyện này khiến nàng cảm thấy có chút bất mãn.
Đời này, Thẩm Chí Hoan sẽ không nể mặt bất kỳ một ai. Nàng đặt chiếc khăn tay lên bàn, vẻ mặt kiêu ngạo hờ hững nói: "Ai cho phép ngươi đứng trước mặt ta như vậy, quỳ xuống."
Lục Dạ nhướng mày tiến vài bước về phía Thẩm Chí Hoan, cảm giác áp bách bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Thẩm Chí Hoan có chút thẳng lưng, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ta nói ngươi quỳ xuống, ngươi không hiểu sao?”
Cũng may Lục Dạ không tiếp tục bước thêm, hắn dừng lại, chậm rãi cong gối, quỳ một gối dưới chân nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong căn phòng im lặng, giọng nói trầm trầm vang lên: “Thưa tiểu thư, nô tài chỉ muốn quỳ gần người hơn thôi.”
Thẩm Chí Hoan cúi đầu nhìn nam nhân đang quỳ dưới chân mình, chỉ cần nàng nhấc nhẹ chân lên, ngón chân sẽ chạm vào bờ vai rộng của nam nhân.
Thẩm Chí Hoan mím môi hài lòng.
Nàng đọc lại tên hắn: “Lục Dạ?”
Lục Dạ đáp: “Thưa tiểu thư.”
Thẩm Chí Hoan nhẹ giọng hỏi: “Có phải Thẩm Bái Bái tự chạy ra ngoài không?”
Lục Dạ đáp: “Dạ đúng.”
Hắn dừng lại, một lúc sau, hắn lại nói thêm: “Thần vô tình tìm được nó, không khỏi nóng lòng muốn đi tìm tiểu thư.”
Thẩm Chí Hoan cười khẽ. Môi đỏ răng trắng, mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn dường như phát sáng trong đêm.
Lục Dạ hơi nheo mắt, yết hầu lên xuống.
Phản ứng của hắn đã bị Thẩm Chí Hoan thu hết vào mắt.
Nàng nhìn xuống hắn nói: "Lần trước, ta đã nhìn thấy ngươi rồi."
"Trước mặt ta giả vờ ngây thơ như vậy, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, tại sao ngươi phải giả vờ như vậy. Ngươi cho rằng ta không biết chuyện ngươi đã xử lí hắn ta sao?"
Lục Dạ cúi đầu, thấp giọng nói: "Tiểu thư, người đang nói gì vậy, nô tài ngu ngốc, nghe không hiểu."
Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút ngưng đọng, trong dòng chảy yên tĩnh của màn đêm, mùi hương hoa lưu ly nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, trong phòng không có đèn, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ bằng gỗ, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng rõ ràng.
"Không muốn nói sao?"
Lục Dạ không trả lời, nụ cười trên mặt Thẩm Chí Hoan dần tắt, nàng dựa vào lưng ghế, cầm mảnh vải màu hồng phấn lên, ngón tay cái nhẹ nhàng sờ sờ bông hoa dâm bụt.
Cổ tay của nàng vô cùng mảnh mai, ngón tay ngọc thanh tú mịn màng, lụa sa tanh mềm mịn. Thẩm Chí Hoan trượt tay, không cẩn thận làm rơi mảnh lụa trong tay xuống.
Vô tình lại rơi xuống chân của Lục Dạ.
Hắn khựng lại một chút, sau đó chậm rãi vươn tay cầm mảnh lụa lên.
Chất vải mát mịn như được người tình âu yếm. Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, nhìn mảnh lụa rực rỡ nhăn nhúm trên tay, chỉ cảm thấy cả người đang run lên. Dường như hắn không chỉ cầm mảnh vải này, mà còn cầm đôi tay trắng nõn của mỹ nữ.
Hắn cầm tấm lụa mềm, vươn tay đưa cho Thẩm Chí Hoan, giọng nói khàn khàn như đang run rẩy: "Thưa tiểu thư, đồ của người rơi rồi..."
Thẩm Chí Hoan không trả lời, khuôn mặt đẹp đẽ hờ hững nhìn hắn.
Yết hầu của Lục Dạ di chuyển, hắn đã bị đánh bại, giọng nói mơ hồ: “Tiểu thư đừng tức giận.”
"Cảnh tượng đó không đẹp lắm, nên thần không muốn làm bẩn mắt người.”
Gió đêm thổi qua, làn váy lụa mềm mại của Thẩm Chí Hoan nhẹ nhàng bay lên, hôm nay nàng mặc chiếc váy thêu Tô Châu màu trắng ngà, làn váy thêu bông hoa dâm bụt màu hồng nhạt.
Chiếc váy của mỹ nữ nhẹ lướt qua khuôn mặt Lục Dạ, tựa như một sự quyến rũ âm thầm.
Lục Dạ lại nhìn thấy mắt cá chân của nàng.
Tinh tế, nhỏ nhắn, quyến rũ.
Âm thầm khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
Nhưng khi hắn ngẩng lên, lại nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Thẩm Chí Hoan.
Nàng rất hay dùng vẻ mặt này, đôi mắt phượng khép hờ hơi nhướng lên, đôi môi hơi cong cong mang theo vẻ khinh thường, khi nhìn xuống người khác, nàng vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Giống như một con thiên nga trắng.
Mong manh và kiêu hãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.